Chương 107: Xin Hỏi Chú Cảnh Sát Có Chuyện Gì Không? (Tiếp)
Edit: Tịnh Hảo
“Diệu Diệu, tối hôm qua nghỉ ngơi tốt không, nhìn qua cậu là cô gái mạnh mẽ
thật ra lại là một em gái yếu đuối, tớ vừa rời khỏi là cậu phát sốt bị
bệnh, chao ôi, cậu rất muốn ở bên cạnh tớ phải không.”
Giả bộ
than thở, lắc đầu, đỡ Bạch Diệu dậy tựa vào đầu giường ngồi thẳng người, dựa theo lời căn dặn của Cố Lưu Niên đặc biệt chú ý cô ấy uống thuốc.
Khóe miệng trắng bệch cong cong cười một tiếng, nhéo cánh tay múp míp của
Noãn Noãn, sức lực yếu không có một chút hơi sức, ngược lại làm cho cả
người cô nàng ngưa ngứa cười khanh khách không ngừng.
“Cậu nói
đi, tại sao da cậu lại như vậy, đã là phụ nữ lập gia đình rồi phải học
được “lấy chồng làm trời”, chăm sóc Chiến gia nhà cậu thật tốt, bây giờ
tốt nhất cậu phải làm vậy, đừng suốt ngày mù quáng điên cuồng làm càn,
nếu không thì bất kỳ người con gái nào cũng sẽ lợi dụng thời cơ, biết
không.”
Hôm nay, tiểu thư Bạch rất không bình thường đấy, cũng chỉ là bị cảm lạnh nho nhỏ, không phải là đầu óc bị cháy hỏng rồi chứ.
“Cậu nói gì vậy Diệu Diệu, có phải cậu có chỗ nào khó chịu không, tớ đi gọi Cố Lưu Niên tới đây khám cho cậu?”
Tay nhỏ bé sờ trên trán đầy mồ hôi của Bạch Diệu, đã hạ sốt rồi.
“Tớ nói nghiêm túc với cậu đấy, cậu có thể cũng nghiêm túc nói chuyện với
tớ không, nhất là Tinh Hạ kia, còn có người bên cạnh cô ta cậu nhất định phải lưu ý nhiều hơn, Cố Lưu Niên nói Chiến gia cho cậu một vệ sĩ mới
đẹp trai đến đây, thế nào, phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của cậu
không?”
Có lối suy nghĩ linh hoạt đấy, đang nói lại nhảy tới
chuyện vệ sĩ rồi, nhưng mà phải nói Thiên Lý cũng coi như là trai đẹp,
tướng mạo bản lĩnh còn có người thông minh, còn có hai người phối hợp
rất ăn ý, ô, quả thật là vô cùng tốt đẹp.
Làm ra dấu tay cây kéo ở trước mặt Bạch Diệu.
“Hai? Anh ta rất hai?” (*)
(*) Ý nói người ngu ngốc.
Dấu tay hình kéo biến thành ngón trỏ lắc lư sang trái phải, “NO, NO, NO.”
“Là vô cùng hài lòng.”
“Hiếm có trai đẹp lọt vào mắt cậu.”
Bạch Diệu vén chăn lên, xuống giường đi vào toilet, “Tớ muốn đi rửa mặt
trang điểm một chút, đại hội toàn khoa buổi tối nhất định phải tham dự,
khoa nghệ thuật các cậu không có sao?”
Mở cửa sổ thông gió, Noãn
Noãn ở trên ban công âm thanh nghe được lúc có lúc không, nhưng lời của
Bạch Diệu vẫn nghe rõ, “Họp cái gì, tớ cũng không có thời gian nghe bọn
họ phun nước bọt, tương đương với việc lãng phí sinh mệnh của tớ, cậu
cũng đừng đi là được rồi, tớ dẫn cậu đến phòng làm việc chơi.”
Trong nhà vệ sinh, tay rửa mặt dừng lại, Bạch Diệu cảm thấy lời đề nghị này
rất tốt, thay vì đi trường học ngồi cùng một chỗ với một đám bạn học
không quen còn không bằng đi tới văn phòng của Noãn Noãn nán lại sau đó
khuya về nhà ngủ, gần đây buôn bán cũng tạm thời buông lỏng một chút,
mấy ngày gần đây Nguyệt Chân không có tìm cô ấy, cây muốn lặng mà gió
chẳng muốn ngừng, cô ấy phải càng cẩn thận hơn nữa.
“Nghĩ xong
chưa, đi với tớ không?” Noãn Noãn đang ở bên cạnh bồn rửa tay nhìn mình
trong gương giống như béo lên, mặt cũng tròn, “Ôi, dường như tớ nên giảm cân, chóp mũi cũng nhọn lên rồi.”
Bạch Diệu nhún nhún vai, cười
không đứng đắn, “Có phải có rồi hay không, ừm! Có thì sinh ra, tớ muốn
làm mẹ nuôi của đứa nhỏ, ôi chao, nếu là con gái thì tớ sẽ lấy lòng mua
thật nhiều váy đẹp, nếu là con trai thì tớ sẽ mua thật nhiều súng đồ
chơi xe tăng cho con trai, ha ha, nghĩ đã thấy vui rồi.”
Mặt đen
lại, khóe mắt Noãn Noãn giật giật như rút gân, “Cậu đấy, có chứng vọng
tưởng sao, yên tâm đi, tớ tuyệt đối sẽ không sinh trước mặt cậu, cho nên nếu cậu sinh con gái thì tớ mua cho con bé thật nhiều váy xinh đẹp, nếu là con trai thì tớ mua cho thằng nhóc thật nhiều súng đồ chơi và xe
tăng đồ chơi.”
“Dám học theo tớ sao, cẩn thận cái đầu nhỏ thông minh của cậu thành cọng bún đấy.”
Nói xong, đưa tay chọc chọc vào trán của cô.
Đứng trước nhà xe, cô nàng do dự, là lái xe màu đen hay là xe màu trắng, tay trái nâng tay phải xoa cằm suy nghĩ sâu xa, sau đó Bạch Diệu đến trước
đuôi xe Hummer vỗ lên, “Là chiếc này đi đừng suy nghĩ nữa, thời gian này còn sớm, mau lên xe.”
Tay vỗ vỗ cái mông của Noãn Noãn, Bạch
Diệu mở cửa tay lái phụ, kéo cửa kính xe xuống, nhất thời một trận gió
lạnh thổi vào bên trong.
“Anh yêu, giúp em ném cái chìa khóa nhỏ màu đen kia xuống đi, anh yêu—.”
Tay làm thành hình cái loa, giọng nói to kêu quát đến Cổ Thành cũng rung chấn, các người đàn ông trong phòng sách cũng sửng sốt.
Trừ Chiến gia, khóe miệng của tất cả mọi người đều rút lại, không thể cười
không thể cười, muốn nhịn xuống, nhưng Cổ Thanh Dạ vẫn không thể nào
nhịn được, cười ‘hì hì’.
“Cô nhóc thật sự là càng ngày càng thích lão đại của chúng ta, anh yêu! Ha ha. . . . . . .”
Nhìn lại nam chính, vốn là Chiến gia sẽ tức giận phá vỡ bầu trời, nhưng lại
nhếch miệng cười, nụ cười mang theo sự hài lòng và lòng sảng khoái, mép
môi đẹp kiêu ngạo cong lên, khóe mắt nâng lên như muốn tới trán, cả
khuôn mặt tuấn tú đều đã nâng lên, nụ cười tà mị hiếm thấy trên thế
gian, mọi người nghĩ thầm tính toán, sau này có nên thêm chữ ‘anh yêu’ ở phía trước chữ thủ trưởng bọn họ không, có vẻ càng thân mật một chút
đấy.
Cô gái nhỏ to gan không chút nào kiêng kỵ ở trước mặt mọi
người, người đàn ông không mừng rỡ như điên được gọi là có bệnh kia, tâm của Chiến gia thì nóng nhưng mặt vẫn lạnh, uy nghiêm nhìn Thiên Lý ở
xéo phía đối diện, “Đưa xuống cho phu nhân đi, cậu đi theo sau lưng bọn
họ, nhớ nhất định không được gây chuyện, giám sát bọn họ chặt chẽ.”
Một đường vòng cung, đường cong rất đẹp, một chuỗi chìa khóa ‘leng keng’ rơi vào giữa bàn tay.
Thiên Lý nắm chặt chìa khóa, gật đầu hiểu.
“Đinh đinh đinh—”
Cửa sổ xe hạ xuống, hai cửa kính tối đen như mực đối diện, người đàn ông
sững sờ, mẹ nó, bị phát hiện rồi, cô nhóc này có khả năng phản trinh
sát? Thiên Lý bị đả kích lần nữa, từ lúc bắt đầu vào trường cảnh sát đến giờ, lần diễn tập trinh sát nào không phải cậu đều đứng nhất sao, đây
là lần đầu tiên bị người ta bắt được, lại là cô gái chưa thành niên,
rắc— con tim vỡ ra rồi.
“Phu nhân, trùng hợp thế!”
“Đúng vậy, thật trùng hợp đấy, xuống xe thôi.”
Noãn Noãn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Thiên Lý kinh ngạc giả vờ ngẫu nhiên
gặp được, giả bộ, hết sức giả bộ! Diệu Diệu nửa chừng nói muốn uống sữa
bò nóng, đúng lúc Noãn Noãn nhớ tới cô ấy còn bị bệnh, thời tiết từ từ
chuyển lạnh, mua bịch sữa bò nóng cầm trong tay sẽ luôn thoải mái một
chút.
Trên đường đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Noãn Noãn tức
giận xuống xe, lúc tính tiền có người bỗng nhiên hô bên ngoài có tai nạn xe, tất cả mọi người nhìn ra ngoài, Noãn Noãn lo lắng cho sự an toàn
của Diệu Diệu liền chạy ra ngoài. Đứng trên vỉa hè, một chiếc Land Rover màu trắng hết sức quen thuộc dừng ở phía sau bọn họ khoảng cách chỉ có
một con đường, tầm mắt dời xuống, cô nàng nhếch môi mở cửa lên xe.
Sớm biết là xe mình đã bại lộ, Thiên Lý tuyệt đối sẽ lựa chọn phương tiện giao thông nghèo nhất— xe điện.
“Phiền toái, giúp tôi dắt Bạch Vân dạo chơi, tôi còn có chuyện đi trước, sau
khi các người đi dạo xong trực tiếp đi vào từ cửa chính lên lầu tìm tôi
là được, cảm ơn nhiều.”
Mở mắt kính ra, Noãn Noãn lại nghĩ tới
cái gì đó, “Gần đây Bạch Vân khó chịu, nhất định phải đi dạo đến khi nó ị rồi mới trở về.”
Khóe miệng Thiên Lý co giật, đầu óc của nhóc
con này quá linh hoạt, ngay cả tên của con chó cũng quá quê mùa, Bạch
Vân, sao không gọi là Hắc Thổ (*).
(*) Đất đen
Khụ khụ, cô nàng cảm thấy, tên quê mùa thì dễ nuôi, không gọi Cẩu Thặng Tử, Củ
Khoai Tây là đã rất nghệ thuật rồi, hơn nữa một con chó Samoyed thiên sứ màu trắng thuần chủng cười tủm tỉm gọi là Bạch Vân thì làm sao, thích
kêu thì kêu, cô nàng thích.
Mẹ nó, cậu tới bảo vệ người lại bị
bắt dắt chó đi dạo, rầu rĩ ừ một tiếng, dắt lấy xích chó, cúi đầu nhìn
Bạch Vân, Bạch Vân thần giao cách cảm cũng nâng đầu lên nhìn cậu, còn
làm nũng dựa vào bên chân của Thiên Lý cọ cọ.
“Ồ, cô nàng Bạch
Vân rất thích anh, tôi nói chọn anh nhất định không sai mà, vậy thì chúc các người chơi vui vẻ, trước khi về Thái Dương Sơn nhớ ăn cơm.”
Lên lầu, liền nhìn thấy Bạch Diệu nằm trên bệ cửa sổ bờ vai run rẩy nói,
“Cậu đúng là kẻ bịp bợm, Bạch Vân khó chịu, tớ thấy cậu khó chịu mới
đúng đấy, mặt của Thiên Lý cũng tái xanh rồi, đây cũng chính là cậu, cậu có thể đi ăn hiếp binh dưới tay thủ trưởng Chiến mà người ta không cách nào cáu kỉnh được, cậu còn trâu bò hơn cả chồng cậu.”
“Cảm ơn đã khen ngợi, mau qua đây ngồi xuống, đừng để cảm lạnh nữa, tớ không chống đỡ được cặp mắt màu tím của Cổ đẹp trai nhà cậu, quá hấp dẫn người ta
rồi.”
Noãn Noãn chớp mắt, nói đến sắc mặt vui mừng, đột nhiên cô
nghĩ tới một vấn đề, “Này, cậu nói xem, cái gì lai với cái gì thì sinh
ra đứa con sẽ là đôi mắt màu tím?”
Trên bàn trà, đồ ăn đồ uống
cần thiết đều có, đều là trước khi đi Thiên An An chuẩn bị tốt, cô ấy
lại biến mất lâu như vậy, cũng không có liên lạc với bất kỳ ai, hôm nay
nhìn thấy Chiến Tả cũng là vẻ mặt cười không nổi.
Đang ăn tôm,
Diệu Diệu không biết nhún nhún vai, “Vấn đề này cậu tự hỏi Cổ Thanh Dạ
đi, lúc tớ nhìn thấy đôi mắt màu tím của anh ấy thì làm tớ giật cả mình, lại còn ngây thơ tưởng rằng là người tiên hiệp xuyên không đấy…” Khẽ
cười, “Anh ấy cũng là người đàn ông cặn bã.”
“Ha ha, người xưa
nói, hận sâu đậm thì yêu cũng sâu đậm, khỏi phải nói, biểu hiện của cậu
cắn răng nghiến lợi đối với anh ấy, tớ đều hiểu.”
Nhóc con xấu xa vỗ vào cánh tay của Diệu Diệu, vứt cho cô ấy vẻ mặt rất hiểu rõ.
Bạch Diệu đỏ mặt, cúi đầu gặm quả táo, nhìn cô ấy có thể ăn có thể uống,
tình trạng tốt hơn nhiều, có lúc thỉnh thoảng trêu chọc cô ấy có thể
giảm bớt cơ thể khó chịu.
Gần đây, phòng vẽ tranh lại thêm rất
nhiều học sinh, Noãn Noãn vốn định sau khi tiễn một đám học sinh trước
tết vài ngày, văn phòng tạm thời ngừng kinh doanh để chăm sóc cho Chiến
gia thật tốt, trong lòng buồn rầu đám học sinh mới tới này nên làm gì
bây giờ, thì nghe phía sau có người do dự kêu tên của cô.
“Tinh Tiểu Noãn?”
Mím môi xì khẽ, vẻ mặt Noãn Noãn nghiêm túc xoay người, giọng nói lạnh
lùng, “Anh mắt kiếng, không dạy học cho học sinh thật tốt kêu tớ làm
gì?”
“Thật sự là cậu, tớ đã nói là cậu, tớ đã nói nhất định là cậu, chuyện kia, chuyện kia…”
Đè cánh tay đang hoa chân múa tay của cậu ta, Noãn Noãn kéo cậu ta qua một bên, “Dạ dạ dạ, là tớ, cậu nói nhỏ một chút được không, sao hả, đã quen chỗ này chưa, có khó khăn gì thì nói với tớ, có hài lòng với tiền lương không?”
Nhắc tới tiền lương, hai đôi mắt của cậu đeo mắt kính
sáng loáng, cậu ta rất hài lòng với tiền lương, hôm đó cầm danh thiếp
ngồi trên lầu văn phòng, lúc mặt đối mặt với Thiên An An, cậu ta vẫn còn hoảng hốt, Thiên An An trực tiếp nói ra tiền lương là ba vạn khiến cậu
ta sợ hãi, An An còn nói đây chỉ là tiền lương khởi điểm, sau này còn có tiền thưởng và trích phần trăm.
“Hài, hài lòng, ha ha, cảm ơn cậu… Cô chủ.”
Cậu trai đeo kính gãi gãi đầu cười khúc khích.
Gật đầu một cái, “Hài lòng thì tốt rồi, đáp lại chuyện này chính là cậu
phải làm được, tớ tính sau khi đưa đám học sinh này đi thì ăn tết, nơi
này tạm thời đóng cửa.”
Cậu con trai đeo kính sững sờ, mới vừa
rồi còn cười đến rực rỡ vào lúc này thì héo úa rồi, cậu ta đã nói số
mình không có tốt như vậy đâu, mới vừa có một công việc ổn định thì nơi
này muốn ngừng kinh doanh rồi, cúi đầu không lên tiếng.
“Ha ha,
đừng sợ, chỉ là tớ tạm thời không đích thân dạy thôi, nhưng cậu nhất
định phải tiếp tục ở lại nơi này, tớ còn có rất nhiều việc cho cậu, tiền lương có thể nhiều hơn so với bây giờ, nếu như không có chuyện gì thì
năm mới muốn mời cậu đến nhà tớ chơi.”
Nghe được tin tức này, cậu con trai đeo kính sống lại rồi, tinh thần hăng hái gấp trăm lần, “Vậy tớ đi lên lớp trước, cô chủ.”
“Này, trở lại!”
“Còn có việc gì sao, cô chủ?”
“Sau này không được gọi tớ là cô chủ, vẫn nên gọi tên của tớ là được rồi, anh trai mắt kiếng.”
Gian phòng đối ngoại này là của Thiên An An, cũng là phòng tài chính của cô
ấy, mà Dao Dao không có ở đây, trước khi xuất ngoại, nơi này là phòng kế toán kiêm tổng quản lý, thời gian qua việc đời thật sự quá nhanh, khó
lường, Noãn Noãn tựa vào trước khung cửa lầu hai nhìn bọn nhỏ dưới lầu,
nhớ đến thời gian bọn họ vui vẻ trước đây, bây giờ, cô cũng đã lấy
chồng, Dao Dao cũng mang thai, An An lại bị kẹt giữa hai người đàn ông,
có lúc cuộc sống chính là một bàn cờ, không đặt xuống hết thì bạn mãi
mãi không biết kết quả là gì, nửa đường sẽ có chuyện xấu gì.
Đang suy nghĩ, cửa bỗng nhiên hỗn loạn, một nhóm người lớn ùa vào, “Quản lý của các người là ai, gọi ra cho tôi.”
Noãn Noãn nhíu mày, bước nhanh đi xuống lầu, một đám người mặc đồng phục
ngăn ở cửa, thân hình cao lớn của người đàn ông chặn lại tất cả tầm mắt
của Noãn Noãn, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống, giống như cô là kẻ xấu tội ác tày trời.
Noãn Noãn rất không thoải mái với ánh mắt dò xét
tìm tòi của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc lạnh lùng nói,
“Là tôi đây, xin hỏi chú cảnh sát có chuyện gì không?”
Tròng mắt híp lại, người đàn ông hung thần dữ tợn khẽ cong khóe miệng.
“Vậy thì tốt, lục soát thật kỹ từng ngõ ngách cho tôi, không thể bỏ qua bất kỳ chỗ nào.”
Muốn lục soát nơi này? Thật là to gan, nhíu mày, cất bước đưa tay chắn trước mặt cảnh sát, “Tại sao các người lục soát nơi này, tôi muốn lý do.”
“Hừ, lý do! Có người tố cáo cô tàng trữ ma túy số lượng lớn, tình nghi buôn
bán ma túy, lý do này có đủ hay không, tiểu phu nhân Chiến!”
Bạn đang đọc truyện Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.