Chương 73: Lai Lịch
Editor: demcodon
Thẩm vương gia chờ dỗ bánh bao nhỏ ngủ rồi mới
đứng dậy đi vào thư phòng viết cho xong tấu chương, sau khi thổi khô
chuẩn bị để sang một chỗ thấy được để ngày mai lúc vào triều dùng. Lúc
này y mới mang theo một chút sầu lo và nôn nóng chỉ có y biết được hỏi
Mạc Ngôn: "Còn chưa có tin về hả?"
Tin tự nhiên là chỉ tin Hoắc An Lăng gửi về.
Từ biệt năm năm, ngoại trừ lần đó trên đường đưa bánh bao nhỏ về thì hai
người trong năm năm chỉ có thể dựa vào lấy thư truyền lại.
Trong
năm năm, cách một tháng Hoắc An Lăng sẽ viết một phong thơ gửi về —— mỗi lần đọc xong tin Thẩm vương gia đều dựa theo nguyên dạng gấp giấy viết
thư tỉ mỉ lại, sau đó lại dùng chặn giấy chặn giấy viết thư, chờ đè cho
bằng phẳng sau đó cất lại —— chỉ là Thẩm vương gia cất thư đã có một xấp rất dày.
Nhưng mà lần này cách lần trước nhận được tin của Hoắc
An Lăng đã có một tháng rưỡi, chậm chạp không có có tin tức làm cho
trong lòng Thẩm vương gia lo nghĩ không thôi —— y lo lắng nhất chính là
Hoắc An Lăng trên chiến trường bị trọng thương gì. Mặc dù y cũng biết
mình coi như biết rõ cũng không giúp đỡ được gì, nhưng mà nghĩ đến đối
phương một mình yên lặng chịu đau khổ thì tim Thẩm vương gia đã rầu rĩ
phát đau.
Nếu không phải ngày thường còn có con trai cần y lúc nào cũng chăm sóc thì y sợ là sớm cũng bởi vì ưu tư quá độ mà ngã xuống.
Bánh bao nhỏ mặc dù gọi Hoắc Kiều Niên kỳ thật cũng không phải là con ruột
của Hoắc An Lăng, mà là hai năm trước được Hoắc An Lăng nhặt về.
Trước khi bánh bao nhỏ xuất hiện Hoắc An Lăng ở chính diện quân đội nước Cảnh đối mặt với một cuộc chiến đấu vô cùng gian khổ.
Tướng quân Phàn Tiêu nước Trần dũng mãnh thiện chiến thiếu chút nữa bứt quân
đội nước Cảnh lui. Vì không để nước Cảnh ở vào hoàn cảnh xấu nên Đại
tướng quân Nghiêm Viễn hạ lệnh liều mạng giữ vững kiên quyết không lùi,
cuối cùng mới khó khăn lắm phản kích khống chế được đối phương. Dù là
như thế nước Cảnh cũng đối mặt với hoàn cảnh ba phía bị quân đội nước
Trần vây quanh.
Lúc này quân đội nước Cảnh đã bị nước Trần chặt
đứt liên hệ với trong nước, lương thảo cũng bị hư hao rất lớn; hơn nữa
Đại tướng quân Nghiêm Viễn dù sao cũng lớn tuổi, lần này cũng bị trọng
thương chìm vào hôn mê.
Cho nên quân đội nước Cảnh muốn có thế
thay đổi thứ nhất là đập nồi dìm thuyền mà phá tan Phàn Tiêu vây công,
thứ hai chính là lui về phía sau.
Nghiêm Viễn bị thương chìm vào
hôn mê, trong quân đội có thể có tư cách hiệu lệnh tam quân chính là
Hoắc An Lăng và Nghiêm Tín Vũ.
Nghiêm Tín Vũ cho là nên lựa chọn
lui về phía sau —— bởi vì cái gọi là ở lại núi xanh không lo không có
củi đốt, lúc này mùa đông đã sắp tới gần, nếu như trễ tiếp tế cho quân
đội thì như vậy sẽ ảnh hưởng năng lực toàn bộ quân đội tác chiến. Nhưng
mà Hoắc An Lăng hoàn toàn không đồng ý suy nghĩ như vậy, hắn cho rằng
lúc này ngược lại càng hẳn là tiến công.
Chính là vì tình thế
quân đội lúc này là tình huống khó khăn nhất, giờ phút này ngoại trừ lấy hết dũng khí nhanh chóng hành động lấy được thắng lợi thì không có
phương pháp nào khác tốt hơn. Lúc này hành động chậm chạp thì thất bại,
lại càng không cần phải nói là quân đội lui lại —— tình thế này sẽ đã
thương sĩ khí của quân đội.
Hai người ai theo ý nấy bất phân thắng bại.
Cuối cùng vẫn là Hoắc An Lăng tạm thời chiếm thế thượng phong. Vì vậy hắn
lập tức dặn dò xuống, hơn nữa Nghiêm Tín Vũ cũng đã thay đổi thái độ
thương lượng làm sao mời Phàn Tiêu đơn độc ra quyết đấu.
Những
thứ khác không nói, chính là phương diện đơn đả độc đấu giết người này
Hoắc An Lăng tự nhận là vẫn có rất ít người có thể mạnh hơn hắn.
Kỳ thật Hoắc An Lăng vốn dĩ có thể ám sát Phàn Tiêu hoặc là lợi dụng âm
mưu quỷ kế hãm hại đối phương. Nhưng mà sau khi hiểu được cuộc đời của
đối phương Hoắc An Lăng hiếm thấy sinh ra một loại cảm giác tỉnh táo
tiếc nuối —— cái gọi là tướng quân tự nhiên chết trận chiến trường mới
là vinh quang của y.
Giết chết Phàn Tiêu thì quân đội nước Trần
mất đi người đầu lĩnh trở thành năm bè bảy mảng, rất nhanh đã bị Hoắc An Lăng dẫn dắt binh lính lên chiến trường đánh tan những quân sĩ đã đỏ
mắt ai cũng không nhận kia.
Phàn Tiêu vừa chết nước Cảnh thế như chẻ tre mà công chiếm nước Trần.
Vốn dĩ lúc này nước Thanh có lẽ cảm thấy nguy cơ hơn nữa có động tác. Nhưng mà đại khái là quá lâu ở vào trong hoàn cảnh yên vui, dưới tình hình
Cửu Tranh thu mua Thừa tướng nước Thanh và sủng phi Hoàng đế nước Thanh
và người Hoàng đế coi trọng nhất. Nhưng trên thực tế Hoàng tử không có
có bao nhiêu ánh mắt và đầu óc sửng sốt làm cho Hoàng đế nước Thanh cho
rằng thái độ nước Cảnh đối với nước Thanh là vô cùng thân thiện.
Hơn nữa trước khi Hoắc An Lăng cố ý xâm chiếm nước Trần cố ý phái ra một ít "đặc công" làm cho nước Trần và nước Thanh xảy ra chiến tranh. Tướng
quân Phàn Tiêu nước Trần quét ngang nước Thanh, một hơi nuốt lấy gần một nửa lãnh thổ nước Thanh, làm cho nước Thanh thiếu chút nữa gặp phải
nguy hiểm mất nước, tình huống càng là bước đi khó khăn.
Mà trong lúc này đại quân nước Cảnh tiến hành phân chia quyền lực đơn giản cùng
với phân phối lãnh thổ quốc gia mới vừa xâm chiếm đã đánh vào cờ hiệu
"cứu trợ nước Thanh" từ phía sau tập kích nước Trần.
Cho nên dưới
loại tình huống này nước Thanh làm sao lại không đối xử tốt với nước
Cảnh chứ? Lại càng không cần phải nói nước Cảnh vì làm cho nước Thanh
càng thêm mất đi lòng phòng bị nhanh chóng triển khai hoạt động thu mua
nội ứng. Nước Cảnh tặng Thừa tướng Giản Tích nước Thanh số lượng lớn
hoàng kim và ngọc quý —— dù sao công chiếm vương đô mấy quốc gia những
vật này là hoàn toàn không thiếu.
Mà Giản Tích đã nhận được chỗ
tốt từ nước Cảnh tự nhiên sẽ tỏ lòng ký kết quan hệ tốt của hai nước mà
phái ra rất nhiều khách mới lần lượt trợ giúp.
Vì thế ở nước
Cảnh, Thẩm vương gia là người cầm đầu sẽ trắng trợn hối lộ bọn họ, đưa
cho bọn họ rất nhiều tiền tài và trân bảo —— đối với chuyện này Thẩm
vương gia không có một chút không bỏ, y biết rõ nam nhân của mình nhất
định sẽ công phá nước Thanh, đến lúc đó những vật này còn không phải
"vật về nguyên chủ" sao?
Những khách mới đó cũng không biết Thẩm
vương gia bọn họ đánh chính là chủ ý này, bọn họ chỉ cảm thấy đối phương xác thật đủ ý tứ. Vì vậy sau khi bọn họ trở lại nước Thanh là nội ứng
được nước Cảnh xếp vào trong nước Thanh —— bọn họ tích cực chế tạo thân
cảnh dư luận, còn nói Hoàng đế nước Thanh mặc dù không có tình huynh đệ
nhưng mà hơn hẳn huynh đệ, căn bản không cần phải chuẩn bị chiến tranh
kháng cảnh, lại càng không phải trợ giúp quốc gia khác.
Cùng với
đạo lý "ba người thành hổ", tất cả mọi người muôn miệng một lời nói tốt
cho nước Cảnh, tự nhiên Hoàng đế nước Thanh đã dần dần đi vào lão niên
cũng tin như vậy. Cho nên hắn chẳng những không xuất binh, hơn nữa cũng
hiểu được căn bản không cần tăng cường phòng tuyến biên cảnh nước Thanh.
Lúc này Hoắc An Lăng dẫn đầu quân đội cũng không có chút hành động xâm
chiếm nước Thanh, im lặng mà ngốc ở trong lãnh địa bọn họ mới chiếm lĩnh tu thân dưỡng tính.
Vì vậy nước Thanh càng thêm tin tưởng nước Cảnh thân thiện với mình.
Hoắc An Lăng là võ tướng, hơn nữa cũng không phải sinh trưởng ở chỗ này, cho nên tự nhiên không hiểu được làm sao quản lý thành trì công chiếm. Vừa
vặn chiến sự tạm thời nghỉ ngơi một đoạn thời gian, mà Nghiêm Viễn mặc
dù tạm thời trị thương nhưng lại không có tinh lực lại đứng ở quân đội.
Cho nên mang chuyện này giao cho Nghiêm Tín Vũ cùng với Sư Khanh còn có
đại thần từ nước Cảnh chạy đến, Hoắc An Lăng che chở Nghiêm Viễn về
kinh.
Lúc đến bên cảnh nước Cảnh thì Hoắc An Lăng gặp đàn sói từ thảo nguyên bên kia Man tộc chạy tới.
Từ sau khi Man tộc bị nước Cảnh đuổi tới chỗ sâu trong thảo nguyên thì
ngày tháng mùa đông của bọn họ trải qua không có an nhàn như vậy. Qua
ngần ấy năm, những người Man tộc kia vô luận như thế nào cũng không
chống đỡ nổi —— phải biết rằng, lúc trước cho dù là vì mặt mũi công
trình thì nước Cảnh cũng sẽ vào mùa đông hàng năm cho Man tộc số lượng
lớn bông vải, lương thực và các loại đồ đạc —— vì vậy đã suy nghĩ đến
cướp.
Nhưng mà Man tộc giãy giụa mấy năm ở chỗ sâu trong thảo
nguyên dân cư giảm mạnh, tự nhiên không thể cứng đối cứng, cho nên bọn
họ khó được mà nghĩ tới "mượn đao giết người" —— chỉ có điều thanh "đao" này của bọn họ là đàn sói mà thôi.
Lúc Hoắc An Lăng đến biên
cảnh nước Cảnh thì những đàn sói này đã tập kích nhiều thôn trang, mà
những người Man tộc cũng nhân cơ hội đi theo sau mông đàn sói vơ vét đồ
vật trong thôn trang không còn một mảnh —— ngoại trừ nữ nhân những người khác không có bị đàn sói cắn chết cũng đều bị giết.
Đối với bọn
họ mà nói mặc dù những nam nhân trẻ trung cường tráng này có thể làm cu
li, nhưng mà mùa đông sắp đã đến, bọn họ cũng không muốn dùng lương thực đi cho nhiều người há miệng như vậy! Nữ nhân thì không giống, phải biết rằng trong tộc bọn họ thiếu chính là nữ nhân, bọn họ vẫn là muốn sinh
sôi nảy nở thế hệ sau.
Hoắc An Lăng đối với loại hành vi này tự
nhiên là không có thiện cảm gì. Sau khi đã biết đối phương hung hăng cực ác hắn lại phải sớm ngày hộ tống Nghiêm Viễn về kinh, vì vậy đã dùng
một phương pháp tương đối tự nhiên tương đối âm độc làm cho đàn sói cắn
trả Man tộc.
Man tộc bị đàn sói cắn trả lại bị Hoắc An Lăng dồn
đến sơn cùng thủy tận đã nhận được dạy dỗ bằng máu trốn vào chỗ sâu
trong thảo nguyên, ít nhất tầm mười năm là không dám đến gần chút nữa.
Mà đàn sói bị Hoắc An Lăng lợi dụng cũng chạy tới phương bắc. Chỉ là ở
trong hang sói mọi người phát hiện ngoại trừ đám sói con lông xù còn có
một đứa bé lấy ngón tay cái nhét vào trong miệng mút lấy vô cùng bẩn ——
nhìn thấy cái yếm rách rưới kia từ trên người tuyệt đối không thể nào là người Man tộc.
Đại khái là trong hang sói này có một con sói cái đã từng một lần tập kích thôn, trong quá trình đã mất đi con của mình
cho nên mới xem đứa bé này coi như là sói con của mình mà nuôi dưỡng, mà không có mang đứa bé như những đứa bé người lớn khác khác gặm đến nát
nhừ.
Hoắc An Lăng tàn nhẫn hạ quyết tâm giết chết đám sói con, nhưng lại tuyệt đối sẽ không giết chết đứa bé này.
Bé sói con có thể bị sói cái nuôi nấng hơn một tháng nên trong đôi mắt nho đen dường như tròn xoe ngẫu nhiên cũng sẽ lộ ra tia hung ác giống như
sói. Thậm chí đại khái là bị sói cái nuôi nên tứ chi bé sói con chạm đất sẽ bò rất nhanh chóng, một chút cũng không có "yếu ớt" giống như đứa bé tuổi này vừa bò vài bước đã nghỉ một chút.
Bất quá trí nhớ tiểu
hài tử có bệnh hay quên. Cho nên bé sói con ngoại trừ ngay từ đầu tỏ vẻ
địch ý với Hoắc An Lăng lại bị Hoắc An Lăng không chút lưu tình nào mà
dùng sát khí trấn áp, về sau lại bị Hoắc An Lăng mang theo bên cạnh rất
nhanh bé sói con được nuôi nấng hơn một tháng đã hoàn toàn quên cả nhà
sói kia.
Ngã theo chiều gió, những lời này mặc dù rất vô tình
nhưng mà đối với tiểu hài tử lại là sự thật —— đặc biệt là phụ mẫu của
bé rất có thể đã là bị đàn sói cắn chết, hoặc là bị Man tộc giết chết.
Đại khái là ngay từ đầu bị Hoắc An Lăng dùng sát khí dọa nên khi bánh bao
nhỏ đối mặt với Hoắc An Lăng thì rất nghe lời, không khóc cũng không
nháo. Vì vậy lúc mỗi ngày lên đường nghỉ tạm thì sau khi ăn uống no đủ
hơn nữa tắm rửa sạch sẽ bánh bao nhỏ cũng sẽ bị Hoắc An Lăng dùng phương thức vũng về mang theo "huấn luyện".
Mà bánh bao nhỏ cho rằng
đối phương là đang chơi trò chơi với mình thông thường đều là vô cùng
phối hợp —— mặt bé mập cười ra hai cái má lúm đồng tiền, chân bé mập đạp lên trên đùi rắn chắn của Hoắc An Lăng, đầu gối khẽ cong động tác khẽ
cong cười đến cực kỳ vui sướng.
Vì vậy Thẩm vương gia ở kinh
thành lo lắng chờ đợi Hoắc An Lăng lần này trở về hoàn toàn không nghĩ
tới lần này người trở về lại là một lớn một nhỏ —— mua một tặng một.
Bạn đang đọc truyện Sủng Phu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.