Chương 71: Chương 70.2

Thiên Nhiên cũng nhìn thấy cô ta: “Ủa, đó có phải là Phong Chi Sơ không?”

“Chính là cô ta.” Thích Nghi cùng Thiên Nhiên đi tới một cái bàn ngồi xuống.

“Tại sao cô ấy lại có thể đi vào đây?” Thiên Nhiên nghi ngờ hỏi.

La Sơn có một quy định, trừ nhân viên của đoàn quay phim cùng với người của khách sạn này, cho tới hiện tại đều không cho phép những người không có phận sự vào đây. Đặc biệt là phóng viên. Nếu không, nội dung phim của mấy tổ quay sớm bị lọt ra ngoài mất? Như vậy, cũng không có đoàn quay phim nào thèm tới đây nữa rồi.

Thích Nghi cười một tiếng: “Chắc là sau lưng cô ta cho chỗ dựa vững mạnh!”

Thiên Nhiên không hiểu lắm nhìn cô.

“Cậu có nhớ tình cảnh lần trước chúng ta gặp cô ta không? Nhất định là có một nhóm người ở phía sau thao túng chuyện lần đó.” Thích Nghi nhún nhún vai: “Tớ đã nói rồi, chưa chắc cô ta vì cậu mà tới, nhưng cũng có khả năng.”

“Cô ta cũng chỉ nghĩ kiếm chút tin tức thôi.” Thiên Nhiên lấy tay chống cằm: “Hôm nay Trình Kiêu cũng tới, chắc không phải anh ấy bảo Phong Chi Sơ tới, rốt cuộc cô ta làm việc cho ai chứ?”

“Không biết.” Thích Nghi vẫy tay, kêu phục vụ đến để gọi đồ ăn.

Thiên Nhiên nhíu nhíu chân mày, đợi phục vụ đi khỏi, lại nói: “Thích Nghi, liệu có phải cô ta để ý cậu không?”

Đôi mày thanh tú của Thích Nghi nhẹ nhướng lên: “Có thể lắm chứ.”

“Sao mà cậu chẳng để ý chút nào vậy?”

“Bây giờ bọn họ ở trong tối, chúng ta ở chỗ này lo lắng đâu có tác dụng gì?” Hai tay cô đặt trên bàn, Thích Nghi ôn nhã cười cười, an ủi: “Thiên Nhiên, không cần lo lắng quá, cái gì tới sẽ tới thôi.”

Thiên Nhiên còn muốn nói tiếp, lại nghe giọng nói của một cô gái: “Nara, Trần tiểu thư, hai người cũng tới quán này ăn cơm hả?”

“Ừ, cô hoàn tất công việc rồi ư?” Thiên Nhiên mỉm cười nói.

“Dạ” Uyển Uyển liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh các cô: “Em thấy chỗ này không có ai ngồi, em ngồi ăn cơm chung ở đây được không?”

Thiên Nhiên có hơi bất ngờ, Thích Nghi cũng đã đồng ý: “Ngồi đi!”

Uyển Uyển thản nhiên cười, nói “Cám ơn” rồi ngồi xuống.

Bởi vì cô ấy ngồi ở đây nên Thích Nghi và Thiên Nhiên không tiếp tục nói về vấn đề Phong Chi Sơ nữa.

Uyển Uyển gọi cơm, trong lúc ăn, thỉnh thoảng cô cũng hỏi Thiên Nhiên về một ít kinh nghiệm trong nghề. Thiên Nhiên hiền hòa, mấy vấn đề của cô ấy Thiên Nhiên đều trả lời hết. Cô ấy rất là vui vẻ, cười rạng rỡ nhìn Thiên Nhiên: “Chị Nara, có thể học tập kinh nghiệm với chị, em cảm thấy thật vinh hạnh.”

“Chúng ta cũng là học hỏi lẫn nhau mà.” Thiên Nhiên ra nghề sớm hơn cô ấy, danh tiếng ở quốc tế rất tốt, cũng nổi tiếng hơn cô ta, thế nhưng lại rất khiêm tốn lễ độ.

Uyển Uyển nghe vậy, liền cười hết sức vui vẻ: “Chị Nara, kinh nghiệm của chị thật là nhiều, không biết mai mốt em có thể tiếp tục học hỏi kinh nghiệm với chị nữa hay không.”

Cũng đã gọi chị rồi, làm cho quan hệ trở nên thân thiết hơn nhiều đi.

Thiên Nhiên chỉ cười nói một tiếng “Được”.

Trong lúc họ thảo luận, sự chú ý của Thích Nghi vẫn đặt trên người Phong Chi Sơ đằng kia. Vẻ mặt cô gái kia rất là chăm chú, vẫn luôn nhìn chằm ra ngoài cửa sổ. Thấy vậy, ánh mắt của Thích Nghi, cũng nhìn sang đó.

Đó là vị trí quay quảng cáo của tập đoàn Châu Bảo Lấp Lánh---- -----

Chẳng lẽ là do bọn cô lo lằng nhiều rồi, Phong Chi Sơ cũng không phải vì họ mà tới, còn lần đầu gặp nhau ngày ấy, thực sự chỉ là trùng hợp thôi sao? Cô ta chỉ muốn lợi dụng người phụ nữ kia để làm một tin tức độc quyền, mà họ trùng hợp chạy xe ngang qua, cho nên mới gặp phải?

Thích Nghi đang suy nghĩ lan man thì giọng của Thiên Nhiên vang lên: “Thích Nghi, cô ấy thật sự là một người mới rất tốt.”

“Hả…..” Thiên Nhiên hồi hồn, nhìn Thiên Nhiên: “Cái gì?”

“Uyển Uyển đó!”

“À.” Thích Nghi không chú ý tới Uyển Uyển lắm, lúc này nhìn lại không thấy cô ấy cô ấy ở đây, không khỏi nhíu mày: “Cô ấy đâu rồi?”

“Đi nghe điện thoại rồi.” Thiên Nhiên chỉ về một hướng khác.

Thích Nghi nhìn qua, Uyển Uyển cũng vừa vặn xoay người nhìn lại. Ánh mắt giao nhau thì Uyển Uyển nhanh chóng quay mặt đi.

Cô ấy hình như đang sợ cái gì thì phải?

Trong lòng Thích Nghi tự nhiên có cảm giác như vậy.

“Lam tiểu thư, Trần tiểu thư.” Phong Chi Sơ đi tới trước mặt họ, ánh mắt lấp lánh: “Thật đúng là hai người rồi, chúng ta lại gặp nhau!”

“Phong tiểu thư.” Thiên Nhiên mỉm cười: “Thật là trùng hợp.”

“Vừa khéo, hôm tay tôi đến đây phụ giúp.” Phong Chi Sơ buông tay: “Không ngờ hai người cũng đang quay phim ở đây.”

“Cô ở đây phụ ư?” Thiên Nhiên nghi ngờ hỏi.

“Ừ.” Phong Chi Sơ cười nhạt: “Bà chủ khách sạn này là dì của tôi, hôm nay có hai nhân viên xin nghỉ, nên bà ấy mới gọi tôi đến phụ giúp. Nhìn hai người, hình như là ăn xong rồi.”

Tâm trạng Thiên Nhiên vui tươi hẳn lên, Thích Nghi cũng cảm thấy thả lỏng bớt.

Xem ra, đúng là họ suy nghĩ quá nhiều rồi!

“Hai người muốn tính tiền chưa? Để tôi giảm giá cho hai người.” Phong Chi Sơ cầm hóa đơn gọi món của hai người lên: “Có thể giảm được 5% đấy nhé! Tổng cộng tất cả là 500 đồng.”

“Cám ơn!” Thích Nghi đưa tiền cho cô ta.

“Tôi phải thay dì tôi tiếp đãi hai người mới đúng, hai người cứ tự nhiên, tôi xin phép bận công việc một chút.” Phong Chi Sơ cầm tiền cùng với hóa đơn bữa ăn đi mất.

Thiên Nhiên cười cười: “Coi bộ sự xuất hiện của cô ấy chỉ là tình cờ mà thôi.”

Thích Nghi từ chối cho ý kiến.

Không cần biết lời nói của Phong Chi Sơ ban nãy có đúng hay không, nhưng từ thái độ của cô ta hôm nay đối với bọn cô mà nói đã rất kì lạ rồi. Cố nhớ trước đây không lâu ở câu lạc bộ Nhà Nhà Đốt Đèn có gặp qua Phong Chi Sơ, nhưng mà lúc đó thậm chí cô ta không hề muốn chào hỏi, hôm nay tại sao lại đột nhiên nhiệt tình như vậy!

“Bên tổ quay phim của em đang rất vội vã, chị Nara, hiện tại chắc em phải quay về tập rồi, một lát chị trả tiền giúp em luôn được không?” Uyển Uyển trở lại, móc ví tiền ra: “Bao nhiêu tiền vậy ạ, em đưa chị.”

“Không cần đâu, dù gì cũng không có bao nhiêu.” Thiên Nhiên nói: “Coi như tôi mời khách, mừng chúng ta quen biết nhau.”

Ánh mắt Uyển Uyển trong trẻo, nhìn Thiên Nhiên cười gật đầu: “Vậy cám ơn nhiều, lần sau em sẽ mời.”

Thiên Nhiên gật đầu.

“Chị Nara, quảng cáo của chị buổi chiều chụp nữa là xong rồi chứ?” Trong mắt Uyển Uyển lộ ra ánh sáng hâm mộ: “Thật tốt quá!”

“Còn có hai đoạn nữa thôi, chắc buổi chiều là có thể quay xong.”

“Em vẫn còn ở đây quay à?”

“Dạ vâng, em vẫn còn ở đây.”

“Ồ, vậy chúng ta vẫn có cơ hội gặp mặt rồi. Vậy em đi trước, liên lạc lại sau ạ, tạm biệt!” Uyển Uyển vẫy tay với bọn cô, sau đó rời đi trước.

Thiên Nhiên nhìn đồng hồ đeo tay: “Nhóm quay phim của bọn họ rất vội vã hay sao vậy? Còn sơm như vậy đã bắt đầu rồi. Bây giờ mới có 12h thôi!”

“Chắc là do cần phối hợp thời gian đấy!” Thích Nghi nói: “Chúng ta cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa cũng phải bắt đầu làm việc rồi.”

“Ừ.” Thiên Nhiên gật đầu.

--- ------ ------ ------ ---------

Nói là đi nghỉ ngơi, nhưng vốn là Thiên Nhiên không hề buồn ngủ.

Trong đầu, đều là gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc của người kia. Các loại vẻ mặt khác nhau.

Khi đó anh ấy hoặc dịu dàng, hoặc nghiêm nghị, hoặc cưng chiều…….nhưng chưa bao giờ lạnh lùng.

Cùng với dáng vẻ hôm nay gặp lại hoàn toàn khác nhau.

Ở trên giường lăn qua lộn lại vẫn không cách nào ngủ được, cô dứt khoát đứng lên.

“Thiên Nhiên.” Thích Nghi là người dễ tỉnh giấc, nhìn thấy Thiên Nhiên mặc áo khoát hình như chuẩn bị đi ra ngoài, không khỏi cau mày: “Cậu đi đâu vậy?”

“Tớ ra ngoài đi dạo một lát.” Thiên Nhiên mặt áo khoát xong xuôi: “Cậu ngủ đi!”

“Tớ đi với cậu.”

“Không cần đâu, tớ có chút chuyện hơi phiền lòng, cậu để cho tớ yên lặng một lát.”

Thích Nghi nhìn cô ấy nhíu mày, nghĩ đến cô ấy thực sự cần chút không gian: “Được, cẩn thận một chút.”

“Nơi này cũng đâu phải đàm rồng hang hổ chứ, tớ không ăn mất đâu mà.” Thiên Nhiên không nhịn được cười một tiếng, phát tay đi ra ngoài.

Cô ấy đi ra ngoài, Thích Nghi làm sao mà ngủ tiếp cho được, lập tức cũng đứng lên.

Cô không phải muốn đi theo Thiên Nhiên, mà cũng là ra ngoài đi dạo.

Có một số việc, cô cần phải suy nghĩ kỹ lại mới được!

--- ------ ------ ------ ------ --------

Bên trong nhà hàng Tây.

“Tôi no rồi, cũng ít khi được đến đây, nên muốn đi xung quanh xem một chút.” Trình Kiêu lấy khăn ăn trên chân ra, lạnh nhạt nói: “Mọi người cứ từ từ ăn.”

“Anh mới ăn có một chút như vậy mà……” Sở Niệm cau mày.

Đông Phương Tín đưa tay cầm lấy tay Sở Niệm đang để trên bàn, để cho cô im lặng, đồng thời lạnh nhạt nói với Trình Kiêu: “Đi một chút rồi quay lại, đừng làm cho tiểu Niệm lo lăng quá.”

Trình Kiêu gật đầu, nhìn Sở Niệm cái, xoay người rời đi.

Sở Niệm tránh khỏi tay của Đông Phương Tín: “Anh hai, anh làm gì vậy chứ?”

“Tâm trạng của cậu ta không được tốt.” Đông Phương Tín liếc cô một cái: “Đáng lẽ em phải nhìn ra mới phải.”

“Cũng bởi vì tâm trạng của anh ấy không tốt nên mới không ăn được gì.” Sở Niệm vỗ trán: “Em rất lo lắng cho anh ấy.”

“Vậy thì đi xem một chút đi.”

“Cái gì?”

Đông Phương Tín cười một cái, lòng bàn tay vuốt lên mái tóc của cô, trong mắt âm tầm khó hiểu: “Cậu ấy không muốn để em biết tâm trạng của mình không tốt, nhưng em lại biết. Em có thể nhân cơ hội cậu ấy không biết, yên lặng quan tâm cậu ta!”

Sở Niệm nghe vậy, hai mắt cô lập tức tỏa sáng: “Đúng rồi! Vẫn là anh hai thông minh.”

“Đi đi.” Trong mắt Đông Phương Tín tràn ngập sự khích lệ.

Sở Niệm gật đầu, nhanh chóng đứng dậy đi theo phương hướng ban nãy Trình Kiêu vừa mới rời đi.

Tròng mắt Đông Phương Tín vô cùng thâm thúy, lộ ra một chút lo lắng. Anh ngoắc tay, gọi phục vụ đến tính tiền, rồi nhanh chóng rời khỏi nhà hàng Tây đó.

--- ------ ------ ------ ------ ------

Con đường nhỏ ở La Sơn rất hẹp, sử dụng những cục đá xanh lót thành, hai bên trồng rất nhiều cây cối cao lơn, mấy cái dây leo theo đó bò lên, đi trên đường, rất là mát mẻ thoải mái.

Vậy mà, vừa thấy người đàn ông đang từ hướng ngược lại đi tới bỗng nhiên có cảm giác không kiềm chế được.

Tình cảnh hôm nay của mọi người rất lúng túng, khi vừa nhìn thấy anh ý niệm đầu tiên, cô lập tức muốn xoay người bỏ đi. Nhưng mà âm thanh lành lạnh của người đằng sau lại khiến cô đứng lại.

“Gấp gáp bỏ chạy như vậy, nhất định là do trong bụng có nhiều chuyện xấu.”

Đối phương nói ra mấy câu như vậy, nếu cô đi chẳng phải thật sự giống như bị nói trúng tim đen rồi sao?

Thiên Nhiên cắn răng, đành dừng lại.

Người đàn ông đó bước một bước lớn về phía trước, nhanh chóng đi tới trước mặt cô, môi mỏng nói ra mấy câu, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Lam Thiên Nhiên, nếu cô đã đi, thì cũng đừng nên trở về!”

“Tôi trở về chỉ vì công việc.” Đây là lý do duy nhất mà Thiên Nhiên có thể nói ra.

“Công việc?” Trình Kiêu cười lạnh: “Công việc của cô ở La Mã không phải rất thuận lợi sao? Cần gì phải trở về Ôn Thành này làm việc chứ?”

Thái độ lạnh lùng kia, làm Thiên Nhiên cảm thấy đau lòng. Cô nắm chặt quả đấm, ngẩng mặt lên, con ngươi quật cường chống lại ánh mắt lạnh thấu xương của anh: “Tôi đã nói, đây là công việc của tôi.”

Con mắt Trình Kiêu lạnh lẽo: “Công việc của cô cũng không nên xuất hiện tại Ôn Thành!”

“Ôn Thành không phải của nhà anh, vì lí do gì mà tôi không thể làm việc ở Ôn Thành?”

“Lam Thiên Nhiên, cô có tin hay không tôi có thể làm cho cô không thể ở lại Ôn Thành được?”

Nghe giọng nói uy hiếp mang theo lạnh lùng của anh, Thiên Nhiên cảm thấy sống lưng cứng đờ. Làm sao cô cũng không thể tin được, người đàn ông trước mặt này lại là Trình Kiêu mà cô biết. Anh ấy là người vô cùng hiền hòa tốt đẹp, bây giờ tại sao lại trở thành như vậy? Năm đó không phải là anh buông tay trước sao, bây giờ như thế nào mọi tội lỗi đều đổ lên đầu của cô hết rồi? Chẳng lẽ bởi vì nhà anh có tiền, thì coi cô không giống con người rồi chứ?

Nghĩ tới đây, Thiên Nhiên cắn răng, ánh mắt hoàn toàn không chịu khuất phục nhìn lại ánh mắt của anh: “Tôi tin, tôi tuyệt đối sẽ không lùi bước.”

“Được!” Trình Kiêu giận quá hóa cười: “Vậy cứ nhìn thử đi!”

Trong mắt ánh lóe ra thứ ánh sáng, gọi là tuyệt tình!

Nhìn anh xoay người bước đi, Thiên Nhiên theo bản năng xông lên phía trước, chặn trước mặt anh: “Trình Kiêu, anh cũng sắp đính hôn với Sở Niệm rồi, tại sao lại không chịu buông tha cho tôi?”

“Không buông tha cho cô?” Trình Kiêu cười nhạo một cái: “Lam Thiên Nhiên, cô cho rằng mình là ai? Cũng chỉ là một diễn viên hạng ba thôi, đối với tôi không có quan trọng như vậy đâu!”

“Tôi là diễn viên hạng một quốc tế!” Nghe anh nói đến đây, Thiên Nhiên nóng nảy cãi lại: “Nếu tôi không quan trọng như vậy, anh cũng không cần quan tâm tôi có làm việc ở Ôn Thành hay không, chuyện đó chẳng có bất kì ảnh hưởng gì đối với anh cả.”

Anh muốn phỉ báng cô thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được phỉ báng những cố gắng của cô trong công việc. Mấy năm gần đây, so với người bình thường cô đã cố gắng rất nhiều, cho nên mới có được thành tựu như ngày hôm nay!

Trình Kiêu mặc kệ cô, anh chỉ cười lạnh, âm thanh cũng lạnh lùng: “Tôi không thể chịu được con ruồi chướng mắt cứ ở trước mặt mình bay tới bay lui khắp nơi tỏa sáng được.”

“Anh không nhìn là được rồi.”

“Tôi có mắt mà.”

“Anh……” Thiên Nhiên bị anh chọc tức làm cho khuôn mặt nhỏ tái đi: “Đúng là không thể nói lý lẽ với anh được!”

“Là cô không thể phản bác được chứ gì.” Nhìn cô lúc tức giận theo thói quen mím cái miệng nhỏ nhắn lại, bên má nổi lên lúm đồng tiền, gương mặt trẻ con xinh đẹp đáng yêu, giọng điệu của Trình Kiêu không phát hiện mềm nhẹ đi không ít, nhưng vẫ kiên trì nói: “Trở về La Mã của cô đi!”

“Tôi không trở về.” Thiên Nhiên gọn gàng dứt khoát từ chối.

Vất vả lắm cô mới có đủ dũng khí để quay trở lại Ôn Thành, làm sao có thể chỉ vì một lời nói của anh mà bỏ đi? Cho dù có đi, thì đó cũng là cô tự quyết định, chứ không phải vì bị anh bắt buộc. Cô đã vì anh đi xa một lần rồi, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai!”

Nghe lời nói của Thiên Nhiên, khóe miệng của Trình Kiêu lộ ra một đường cong lạnh lùng: “Vậy cô ở đó chờ bị đuổi đi!”

Làm sao nói mãi mà anh không chịu hiểu đây?

Thiên Nhiên nhìn anh nhấc chân định đi, đưa tay níu lấy cánh tay của anh: “Trình Kiêu, coi như vì tình cảm của chúng ta trước đây, anh giơ cao đánh khẽ không được ư, chừa cho tôi một con đường đi thôi.”

“Bây giờ cô mới nhớ đến chúng ta đã từng có tình cảm?” Trình Kiêu cười đến có hơi tùy ý: “Lam Thiên Nhiên, cô không cảm thấy quá muộn màng rồi sao?”

“Trình Kiêu-------“

“A Kiêu”

Hai tiếng kêu cùng lúc vang lên.

Nhìn Sở Niệm xuất hiện trước mặt, Thiên Nhiên lập tức im bặt. Ở trước mặt Sở Niệm, cô có cảm giác, cho dù là bất cứ vật gì, giống như đều thua kém cô ấy một phần. Cho nên cô mới không muốn so sánh với cô ấy, lại càng không muốn đối địch với cô ấy.

Không phải vì cô sợ, mà đó là chuyện mà cô không cách nào thay đổi.

“Sao em lại tới đây?” Nhìn cô gái kia từng bước từng bước tới gần mình, Trình Kiêu nhướng lông mày đi, giọng nói cũng dịu dàng hơn mấy lần.

“Em thấy anh không có khẩu vị chẳng ăn được gì, nghĩ chắc là anh không thoải mái. Anh hai để cho em đến xem anh thế nào rồi, nên em mới ra đây.” Sở Niệm đi tới trước mặt anh, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn Thiên Nhiên: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

“Không có gì, đi thôi!” Trình Kiêu kéo tay của cô ấy.

Đôi môi Thiên Nhiên vừa động đậy, tính nói gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh lập tức im miệng.

Cô biết, bây giờ mình không có tư cách nói nhiều, nếu không lại càng làm cho Trình Kiêu kiên quyết đuổi cô đi khỏi Ôn Thành.

Sở Niệm là người sáng suốt, lúc nãy đi từ đàng xa đã nghe thấy tiếng hai người tranh chấp, trong lòng đã sớm xem xét nặng nhẹ. Lúc này, Sở Niệm nhịn không được nhìn Thiên Nhiên thêm mấy lần. Nhưng cuối cùng, cô ấy không có nói gì, sau đo theo Trình Kiêu bước đi.

Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, chẳng khác nào một bức tranh, xinh đẹp lãng mạn như vậy.

Làm cho miệng Thiên Nhiên trở nên khô khốc.

Hai người bọn họ giống như lời Sài Phượng nói đúng là ông trời tác hợp, nếu không đã qua thời gian năm năm, sao còn ân ái sâu đậm như thế.

Vì thế nên anh cũng không đợi cô.

Thì ra, đây là sự khác biệt hoàn toàn giữa yêu và thương!


Bạn đang đọc truyện Ngài Ceo, Ký Tên Kết Hôn Đi! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.