Chương 190: Mờ Ám
Edit: Thảo My
Cung Tịnh Kỳ và Cung Viễn Trật không ngốc, vừa nhìn nét mặt mẫu nữ Chu di
nương đã biết người ta giờ phút này nhìn thấy mình giống với một cây gai đâm vào trong mắt, tìm cớ lui ra ngoài. Cung Tịnh Kỳ tâm phiền ý loạn
lấy đồ cưới của mình ra thêu, thêu mấy châm, đưa ngón tay đâm rách, giọt máu đỏ bừng làm bẩn bách hợp xinh đẹp, thầm nghĩ đây không phải là một
điềm tốt, thương tổn đau lòng khóc lên.
Thấy không có người
ngoài, Chu di nương lôi kéo tay Minh Phỉ, chảy nước mắt nói: "Đại nãi
nãi, các ngươi nhất định biện pháp phải không? Ta chính là cũng làm toàn bộ chuyện cho ngươi, các ngươi cũng không thể mặc kệ chúng ta. . . . .
."
Minh Phỉ vỗ đầu vai của nàng: "Di nương, tận nhân sự tri thiên mệnh, hôm nay chuyện đến trình độ này, quan trọng nhất chính là không
nên ầm ĩ, Phương gia không được, còn có nhân gia khác thôi."
Chu
di nương nghe một câu nói phía sau của nàng, ánh mắt sáng lên: "Đúng
nha, Phương gia không được, còn có những nhà khác. Chỉ cần không phải
loại người như Mã gia là được."
Cung Nghiên Bích nghe vậy, tim như bị đao cắt, hai mắt mất hồn, lệ rơi không ngừng.
Chu di nương liên miên lẩm bẩm nói cho Minh Phỉ, căn cứ tình huống nàng
nghe được, tiền bạc của Mã gia kia xác thực vẫn có chút, gia thế vẫn
miễn cưỡng không có trở ngại, nhưng người này cũng quá mập, mập đến đi
bộ phải có người đỡ, đi vài bước thở gấp vài hớp, nói chuyện còn cà lăm, ông cô lại lợi hại, mọi người chung quanh cũng không chịu gả con gái
cho nhà hắn. Cũng không biết Cung Nhị phu nhân là từ đâu bào ra này
người.
Chu di nương uất uất ức ức mà nói: "Nhị tiểu thư chúng ta
mặc dù không phải là con vợ cả, nhưng cũng là cốt nhục của lão gia, tiểu thư Cung gia, không nói vinh hoa phú quý, phải có xứng đôi. Nàng gả khá hơn chút, ngày sau đại gia và đại nãi nãi cũng nhiều thể diện qua lại
thân thích."
Minh Phỉ nghe nàng nói xong, cười nói: "Không có
việc gì, ta nhớ ở trong lòng rồi. Chỉ là, tiếp theo bị nếu như còn như
vậy, thật sự ảnh hưởng rất lớn đến danh dự Nhị muội muội."
Chu di nương cúi đầu rơi lệ nói: "Hiện giờ lão gia không ở nhà, phu nhân không coi lời hắn là lời thật, chúng ta có thể làm sao? Kính xin đại nãi nãi
giúp ra một chủ ý?"
Minh Phỉ thở dài nói: "Ta so di nương còn
chưa có chiết. Thẩm nương có bao nhiêu không yêu thích ta, ngươi không
phải không biết, chuyện phân sản lần trước ngươi cũng nhìn ở trong mắt,
thái độ lão gia ngươi cũng hiểu được, ta trừ có thể giúp Nhị muội muội
hỏi thăm một chút, thật sự là không có biện pháp khác." Bảo nàng nghĩ
kế? Chủ ý đen tối độc ác Chu di nương nhất định lợi hại hơn nàng.
Giờ lên đèn, Cung Viễn Hòa và Cung Viễn Khoa cuối cùng cũng trở lại. Cung
Viễn Hòa lau mồ hôi nói: "Phương gia đồng ý. Vốn là chỉ là cầu hôn mà
thôi, lại không ước định gì, cũng chưa từng thu đồ nhà hắn. Bắt đầu ồn
ào như vậy, chẳng qua là cảm thấy mình bị khi dễ, mất mặt, cho nên giận. Nhưng nếu kết thân, tuyệt đối không thể, Phương Thất người này bình
thường nhìn ôn hòa, một khi nhận thức, chín trâu đều kéo không trở về,
sau lần đó coi như chuyện này chưa bao giờ từng xảy ra là được."
Một cuộc hôn sự tốt, cứ như vậy thất bại, Cung Nghiên Bích khóc đến chết đi sống lại. Chờ đợi cho tới nay giờ phút này toàn bộ thành bọt nước, tại
sao bảo nàng không khó chịu? Cung Viễn Trật không thể thiếu cẩn thận đi
bồi lấy lòng, lại bị nàng vung gối đầu đuổi ra ngoài, Chu di nương lớn
tiếng khiển trách: "Không có quy củ! Về sau ngươi còn phải dựa vào đệ
đệ ngươi, nếu không không ai thèm lấy làm sao bây giờ?" Nói xong vừa
khóc.
Cung Viễn Trật nghe lời nói xem thường của Chu di nương,
vừa xấu hổ vừa khổ sở, cúi đầu, làm sao mới có thể phòng ngừa Cung Nhị
phu nhân không làm xằng bậy?
Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa thấy sắc
trời không còn sớm, nói mình trở về dùng cơm tối, cáo từ, Cung Viễn Trật đưa hai người tới cửa chính, chỉ thấy Cung Viễn Quý xách một lồng sắt
họa mi, dúm miệng học chim tước kêu, sát người hai gã sai vặt, loạng chà loạng choạng mà đi vào. Cách gần, một cỗ mùi rượu và mùi mồ hôi nồng
nặc.
Cung Viễn Hòa cau mày nói: "Người đây là đi nơi nào?"
Đầu lưỡi Cung Viễn Quý đều đánh kết: "Ca ca tẩu tẩu tốt, Thiệu Ngũ Ca nói
ta uống rượu lay động thuyền." Thấy sắc mặt Cung Viễn Hòa Cung Viễn Trật không tốt, nhét lồng chim hướng trong tay gã sai vặt, chạy như một làn
khói.
Cung Viễn Trật không để ý tới Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ, căng chân đuổi theo.
Cung Viễn Hòa đứng ở trong bóng tối, nhìn đi xa hai huynh đệ khác mẫu, ánh
mắt trầm trầm. Minh Phỉ tiến lên cầm tay hắn: "Chúng ta về nhà tắm ăn
cơm?"
Cung Viễn Hòa lắc đầu, thở dài, nhẹ nhàng kéo Minh Phỉ, hai người vai kề vai trở về nhà. Cơm nước xong, Cung Viễn Hòa nói: "Chờ mấy ngày nữa, nếu họ trở lại dây dưa nàng, nàng mang kinh nghiệm vị đại
nhân lần trước nói với chúng ta ra."
Mấy ngày kế tiếp, không biết là Cung Nhị phu nhân thỏa mãn, hay là mẫu nữ Chu di nương đang nổi lên
âm mưu mới, tóm lại ngăn cách tránh gió đều sóng lặng.
Minh Phỉ
cũng bề bộn nhiều việc. Sản nghiệp trở lại trong tay, có rất nhiều là bị móc rỗng, không kiếm tiền, Cung Viễn Hòa định cắt tỉa loại cửa hàng này lại một lần, nên bán thì bán, nên chuyển thì chuyển, nên thuê thì thuê, không hợp dùng nhiều người cho một tháng tiền công, tất cả đuổi đi, chỉ để lại lá trà kiếm lời, thuốc bắc, tơ gấm và mấy cửa hàng, tiếp giao
toàn bộ quyền hành vào trong tay Minh Phỉ, vạn sự khởi đầu nan, Minh Phỉ không thể thiếu chuẩn bị nâng mười phần tinh thần, nghiêm túc chăm chỉ
làm việc.
Sau giữa trưa ngày hôm đó, Minh Phỉ đang nghe Tiết Minh Quý trả lời, Bạch Lộ đi qua: "Nãi nãi, Tam Thiếu phu nhân trong nhà đã
tới."
Kim Trâm lập tức đứng lên: "Nãi nãi, nàng không nhẫn nại
tới tìm phiền toái chứ?" Cái chuyện cùng cách này, kéo dài tới bây giờ
còn chưa giải quyết rõ ràng, nàng cũng không quên Hồ Thị đã nói, nếu
chuyện như vậy không thể thuận lợi giải quyết, nhất định sẽ tìm tới cửa.
"Cũng sẽ không." Minh Phỉ nhắm mắt đi Thuỳ Hoa Môn theo như Hồ Thị, lời hứa luôn luôn thực hiện.
Hồ Thị trắng mập rất nhiều, mặc quần lụa mỏng xanh lá mạ tung ra hoa, áo
gấm nhỏ vàng nhạt, búi búi tóc cực kỳ lưu hành, cắm nghiêng một trâm cài phượng vĩ tam đầu, móng tay bôi đỏ tươi, cười tủm tỉm vịn vào đầu vai
một tiểu nha hoàn, để cho người mang tới trái cây thịnh hành giao cho
Bạch Lộ, hơi đánh gia chung quanh́, cười nói: "Những ngày qua của ngươi
không tệ lắm."
Minh Phỉ dẫn nàng vào phòng khách ngồi xuống, cười nói: "Hôm nay Tam tẩu thế nào rãnh rỗi?"
Hồ Thị nói: "Ta chính là tới hỏi thăm một chút, theo lý thuyết, lão gia
sớm nên nhận được thư, tại sao kéo lâu như vậy còn chưa có tin tức? Ta
nghe nói hôm qua trạm dịch mới tới một nhóm thư, cô nãi nãi giúp ta hỏi
một chút?" Nàng không muốn lại tiến vào cửa Thái gia.
Minh Phỉ
hơi suy nghĩ một chút, để cho người mang xe ngựa vào: "Tam tẩu hai người chúng ta cùng nhau đi. Nếu như ngươi thì không muốn đi vào, ở ngoài cửa chờ đợi. Ta được tin tức tới sẽ nói cho ngươi."
Hồ Thị thấy nàng không từ chối, cười híp mắt theo nàng đi ra ngoài: "Tính cách này của
Tam Cô nãi nãi ta thích. Không giống Tam công tử và Tứ Tiểu Thư nhà
ngươi, âm dương quái khí, tự cho mình tài trí hơn người."
Hai
người lên xe ngựa, cùng nhau đi đến phương hướng Thái gia. Trần thị thấy Minh Phỉ mạo hiểm mùa hè nóng bức chạy tới, rất giật mình: "Sao ngươi
lại tới đây?"
Minh Phỉ đơn giản nói chuyện đã xảy ra, Trần thị
thở phào nhẹ nhõm nói: "Ta còn tưởng rằng thế nào đấy. Thật sự ta nhận
được thư của cha ngươi, hắn đã đồng ý, chỉ là muốn chúng ta mang Tam ca
ngươi cùng đi Đăng Châu tránh gió một chút, trị bệnh. Ta còn muốn vội
vàng qua ngày mai lại cho người đi mời các ngươi tới đây thương nghị, đã đến như vậy rồi ngươi gọi Viễn Hòa ngày mai cùng nhau tới đây dùng cơm
tối."
Dư ma ma đơn giản lông mày khổ nói: "Đường xá xa xôi, trên
đường nếu có một sơ xuất gì. . . . . ." Có điều ngụ ý nhìn nhìn Minh
Phỉ.
Minh Phỉ thấy trong mắt Trần thị cũng không vẻ buồn rầu,
biết nàng nhất định sớm có chủ ý, cũng không tiện nhiều lời, chỉ có thể
nói: "Mẫu thân chuẩn bị lúc nào lên đường? Hôm nay chính là giữa hè,
không bằng đợi đến đầu thu lại đi cũng không muộn."
Trần thị cười nhạt: "Sớm đi trễ đi đều phải đi, khi nào đi không giống nhau? Ta xem
qua ngày, ngày mười lăm là trung vô tiết không tiện ra cửa, thất bất
xuất môn bát bất quy gia (bảy không ra khỏi cửa tám không trở về nhà),
ta định đang ở ngày hai mốt đi. Trước đi đường thủy, cũng mát mẻ, đi hết đường thủy đã vào thu, càng chạy càng mát mẻ."
"Vậy Nhị Di Nương nơi đó làm thế nào?"
Trần thị nhíu mày: "Cha ngươi nói, kêu nàng sinh dưỡng tốt, nàng có Tứ muội
muội ngươi đặc biệt thay nàng mời đại phu, mỗi tháng ta rút ra cho nàng
gấp đôi tiền tháng, nghĩ là chẳng mấy chốc sẽ tốt lên."
"Ngày mai ta và Viễn Hòa cùng nhau tới đây." Minh Phỉ có chút muốn cười, nghĩ đến Hồ Thị vẫn còn ở bên ngoài chờ đợi, liền nói: "Vậy ta đi nói với Tam
tẩu trước, bên ngoài quá nóng."
Trần thị nói: "Ngươi nói nàng,
ngày mai mời phụ mẫu huynh trưởng nhà nàng đi ăn cơm, hai chúng ta mời." Mặc dù Thái Quang Nghi không đồng ý, nhưng tình hình này làm hắn không
thể không đồng ý.
Hồ Thị mới nghe tin vui, vui mừng, sau khi từ
biệt Minh Phỉ như một làn khói đi về nhà. Đi tới nửa đường, đi qua một
con đường tương đối hẹp tĩnh lặng, bên cạnh vây quanh một đám nhàn hán,
bài bạc la lối om sòm, chặn hơn phân nửa đường.
Phu xe tiến lên
thở dài mời người nhường đường, một nhàn hán không nhịn được quay đầu
lại, quơ quơ quả đấm: "Cút! Không nhìn thấy các gia gia đang vui vẻ đùa
giỡn sao? Cản tài vận của gia gia, phá hủy xe ngựa của ngươi!"
Tâm tình Hồ Thị tốt, không muốn so đo với những người đó, gọi phu xe đổi đường.
Một ma ma bên người nàng cười nói: "Tiểu thư, người xem nhà cái trong bóng
râm ở ven đường là ai ? Không phải tứ cô gia Thái gia sao?"
Hồ
Thị tiến tới bên cửa sổ vừa nhìn, quả thật là Thiệu Ngũ. Thiệu Ngũ mặc
một thân áo choàng màu thiên thanh, một thanh quạt giấy thu hẹp tà tà
cắm cổ áo, ngồi xếp bằng trên mặt đất, trong tay ôm hai chén cài lại ở
chung với nhau, trong miệng la hét, gân xanh trên cổ phồng đến lớn chừng chiếc đũa. Ly kỳ hơn, bên cạnh ôm đầu gối của hắn, cau mày, mặc áo
khoác màu tím nhạt chính là một oa nhi bảy tám tuổi, lại là Cung Viễn
Quý.
Thiệu Ngũ người như vậy, làm sao quấn thân một đám nhàn hán
trốn trong ngõ hẻm bài bạc la lối om sòm như vậy? Còn mang theo một hài
tử không hiểu chuyện đến náo nhiệt. Hồ Thị không phải là nữ tử yếu đuối
cái gì đều không hiểu, yên lặng suy nghĩ liên hệ đến chuyện chi thứ hai
của Cung gia và Thiệu gia ầm ĩ, thì biết trong đó phải có mờ ám.
Ma ma này cười nói: "Chuyện như vậy quan hệ đến Cung gia, Cung đại nãi nãi đối với chúng ta không tệ, có nên nhắc nhở nàng một tiếng hay không?"
Hồ Thị cười lạnh một tiếng: "Ngươi hồ đồ! Chuyện gì liên quan đến Cung đại nãi nãi? Ngũ Thiếu nãi nãi Thiệu gia khinh thường lui tới với mấy tỷ
muội nương gia nàng, chi thứ hai Cung gia này không thể gặp phòng lớn,
huống chi Thiệu Ngũ và Cung Tứ chính là cô biểu huynh đệ thân thiết,
thân thiết. Có thể làm gì? Nói cho Cung đại nãi nãi làm gì? Nói không
chừng nàng đi nói rồi, người ta còn chê nàng nhiều chuyện đấy. Hiếm thấy vô cùng, đi!"
Thân chính, sau khi Cung Viễn Hòa từ biệt đồng
liêu, dẫn theo Tẩy Tụy bước ra đại môn phủ nha, chỉ thấy nha dịch giữ
cửa nhìn hắn nháy mắt ra hiệu cười: "Cung đại nhân, sao lúc này mới ra
ngoài? Có người đợi ngài đây này."
Từ trước đến giờ Cung Viễn Hòa giao hảo với những người này, nghe vậy cũng không giận, cười nói:
"Người nào đến chờ ta?" Ánh mắt đảo qua chung quanh, đã nhìn thấy xe
ngựa nhà mình dừng ở bên đường chỗ không để mắt, Kim Trâm đang vén rèm
nhìn bên này. Trong lòng giật mình, tiện tay ném một thỏi bạc vụn cho
hai nha dịch này, bước nhanh đi tới xe ngựa, dồn sức vén rèm lên, đối
diện với khuôn mặt Minh Phỉ đang cười tủm tỉm, ngẩn ngơ, thở khẽ một
hơi, cười đến giống như trăm hoa đua nở: "Làm sao nàng tới đây?"
Bạn đang đọc truyện Hỉ Doanh Môn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.