Chương 185: Nghĩ Muốn Uy Hiếp Nàng
Edit: Giáng Thiên Tuyết
Thần Tịch cười nhìn người tới: "Không ngại, thương nhân mà, đều là ngư long hỗn tạp."
Ánh mắt thản nhiên đảo qua những người đó, nàng không nghĩ những người đó
có thể uy hiếp được nàng, có điều, thật không nghĩ đến Khanh Thiên Yến
có thể dẫn đến thật không ít người!
"Xích Dương Công Chúa, chỉ
cần ngươi thả thê chủ của chúng ta, ân oán hôm nay chúng ta liền xóa
bỏ!" Bên trong đám hắc y nhân đi ra một người có dáng thon dài, có điều
che mặt, chỉ có thể nhìn thấy lạnh nhạt con ngươi.
Thời điểm nhìn về phía Khanh Thiên Yến cũng không có bao nhiêu tình yêu, Thần Tịch
thản nhiên nhìn hắn: "Ngươi thích nàng , cho nên liều chết hợp lại muốn
cứu sống nàng."
Người nọ phẫn nộ liếc mắt nhìn Khanh Thiên yến,
đối với Thần Tịch trả lời: "Nàng là thê chủ của chúng ta, vợ chồng vốn
là nhất thể, đương nhiên là muốn cứu."
"Nga, thật không? Ta còn
nghĩ người như nàng sẽ khiến các ngươi chán ghét chứ! Dù sao, nàng luôn
tâm tâm niệm niệm nhớ nam nhân của ta, thậm chí còn tại đêm tân hôn của
bản công chúa tính kế muốn nam nhân của ta. Các ngươi cũng không sợ
chết, liền đi theo nàng hồ nàng! Cam tâm sao, liều chết cứu sống nàng,
cũng là tiện nghi nam nhân khác. "
Nhắc tới trong mắt nam nhân
kia xuất hiện thâm trầm hận ý, có điều vẫn lạnh lùng nhìn Thần Tịch:
"Xích Dương công chúa, hãy bớt sàm ngôn đi, thả người! Bằng không, mọi
người liền cùng đánh đến ta chết ngươi sống."
Thần Tịch xoa xoa
cái trán, ra vẻ khó xử nói: " Chuyện này cũng không dễ làm, con người
của ta có vẻ lười, không thích diệt cỏ không tận gốc đến khi thời cơ
thích hợp lại hồi sinh trở lại... "
"Ngươi--"
Nam tử bị
lời nói của nàng làm cho giận quá hóa cười, nếu không phải thân thể
chính mình cần Khanh Thiên Yến giải dược, hắn còn lâu sẽ tới cứu người.
"Ai, các ngươi không phải là nam tử của Nhai Nữ Quốc sao, như thế nào lại
giúp đỡ công chúa Tần Quốc để hãm hại công chúa nước mình? "
"Ta..."
Thần Tịch vẫy vẫy tay tựa hồ không muốn nghe hắn nói. Tự cố mục đích của bản thân nói: " Đừng nói với ta cái gì mà gả chồng theo chồng, gả cho chó
theo chó, có một câu hẳn có thể khiến các ngươi tỉnh lại, quân pháp bất
vị thân."
Nam tử rốt cục nở nụ cười ra tiếng, có chút vui sướng: " Công chúa thật sự là diệu nhân. Có điều hôm nay chúng ta nhất định phải cứu người. Công chúa có thể nhìn xem một cái phố ở phụ cận, chúng ta
mai phục không ít người, chúng ta sẽ không lạm sát kẻ vô tội nhưng mà,
công chúa, ngươi nhất định phải thành toàn đại nghĩa của chúng ta. "
Thần Tịch nghe vậy liếc mắt nhìn xung quanh. Nguyên bản người nhìn lén đã
không có. Đều xuất hiện một ít người bịt mặt như hổ rình mồi , mà Khanh
Thiên Yến lúc này lại được đắc ý: " Cung Thần Tịch, hôm nay ta dù có
chết, cũng muốn ngươi cùng chôn cùng, cũng coi như đáng giá! "
Thần Tịch khe khẽ thở dài, như mây gian khinh sầu hiện lên: " Cảnh Hạo.
Chuyện này có gì là tốt, ngươi này đúng là lam nhan họa thủy, vì ngươi
mà ta phải rơi vào hiểm cảnh này. "
Hoàng Phủ Cảnh Hạo ở một bên
bất đắc dĩ: " Công chúa yên tâm, ta sẽ giải quyết việc này. Công chúa
nói muốn nàng vạn tiễn xuyên tâm, tất nhiên cần phải chấp hành quân
lệnh. Mặc kệ là ai cũng không thể ngăn cản. "
Nói xong đánh một
cái vang chỉ, tức thì, phía sau đám người bịt mặt này xuất hiện một số
lớn hộ vệ, cách đó không xa còn truyền đến thanh âm bộ pháp chỉnh tề,
vừa nghe liền biết là chính quy quân đội đến đây.
Khanh Thiên Yến sắc mặt đột biến, nhìn chằm chằm phu thị tới cứu nàng mà quát: " Còn chưa động thủ!"
"Lên!"
Trong lúc nhất thời, hai mưới mấy hộ vệ cùng đám người bịt mặt giao chiến với nhau trên hình đài, tuy rằng số người ít, nhưng là, bọn họ làm thành
vòng chiến, phối hợp có lăng có giác, không cho một người xâm nhập trong vòng thương tổn công chúa.
Trừ phi là bay qua, bằng không bọn họ chỉ có thể đánh bại đám hộ vệ này xong mới có thể tiếp cận Xích Dương công chúa.
Người cầm đầu nọ yên lặng đánh giá Thần Tịch, nữ nhân này là Xích Dương công
chúa sao? Thê chủ của họ so với nàng ta quả thật kém xa một trời một vực
Mang theo vài cái cao thủ giang hồ hao tâm tốn sức lướt qua bọn thị vệ vọt
vào trong, Hoàng Phủ Cảnh Hạo cầm lấy trường mâu để một bên, quét ngang
một thương, nhất thời làm cho bọn họ không thể không lui.
Thần Tịch nghĩ nghĩ xuất ra trường tiên của chính mình đưa cho Hoàng Phủ Cảnh Hạo: "Cảnh Hạo, cái này có vẻ chơi rất tốt."
Hoàng Phủ Cảnh Hạo thân thủ tiếp nhận, trường tiên thành vòng, cản trở bóng
dáng nghĩ muốn bay qua, ngẫu có lọt lưới thì Bắc Đường Liên Vân thực
không khách khí bắn liên hồi ba tên cùng một lúc, vài tiếng sưu sưu sưu, rồi người ngã xuống liền thấy màu đỏ.
Thần Tịch nghiền ngẫm nhìn Khanh Thiên Yến: " Thế nào, công chúa Tần Quốc, ngươi cảm thấy người
của ngươi so sánh cùng người của ta thế nào? "
"Hừ, cùng lắm thì chúng ta cùng cá chết lưới rách!"
“Thật có lỗi, cùng
chết với một người như ngươi bản công chúa khinh thường , ngươi cũng
không có tư cách chết cùng ta . Cho nên, hôm nay chỉ có thể là ngươi
chết!”
Hứa Phi Sương lần này cũng đi theo, lúc này đang gắt gao
nhìn chằm chằm người chung quanh, nhìn đối phương nhất thời không động
tĩnh cũng sẽ không lo lắng, Tiêu Băng còn đang ở phía sau đâu!
Tất cả đều đã được tính toán tốt lắm, Khanh Thiên Yến nghĩ sẽ được cứu thật sự là khó khăn nha! Liếc mắt đánh giá phu thị của Khanh Thiên Yến một
cái, Hứa Phi Sương đột nhiên cúi đầu ở bên tai Thần Tịch nói: “Công
chúa, người kia thân trúng kịch độc, cả ánh mắt đều thay đổi, hiển nhiên là bị người ta hạ độc.”
Nga? Thần Tịch thú vị liếc mắt nhìn
Khanh Thiên Yến một cái, “Thế nào, Tần quốc công chúa, phu thị của ngươi trúng độc, ngươi cũng quá thất bại đi, tự nhiên không bảo hộ được nam
nhân của chính mình, khiến cho mĩ nam như hoa như ngọc trúng độc!”
Khanh Thiên Yến hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng không trả lời!
Hoàng Phủ Cảnh Hạo ở phía sau bổ sung một câu, “Công chúa, ta đoán là Khanh
Thiên Yến đều hạ độc tất cả phu thị của nàng, nếu không, nàng như thế
nào có thể khống chế phu thị ở Nhai Nữ quốc chúng ta đâu?”
“Cái
gì? Nữ nhân này ngươi thật sự là đáng giận, cưới con dân Nhai Nữ quốc
chúng ta mà không thương, còn hạ độc, thật là đáng giận đến cực điểm!
Nếu ngươi giao ra giải dược, bản công chúa còn cho ngươi cơ hội được
chết nhẹ nhàng một chút!”
Khanh Thiên Yến nhìn chiến trường toàn
màu đỏ, lại nhìn đến góc đường xuất hiện quân đội, trong lòng biết hôm
nay sẽ trốn không thoát, hai mắt đỏ bừng, oán độc nhìn Thần Tịch, “Cung
Thần Tịch, ngươi đùng mơ, nếu hôm nay ta chết, ta muốn bọn họ chôn theo
cùng ta! Ha ha ha –”
“Gian tế chính là gian tế, không thiếu thủ đoạn, cũng không có chút nhân tính!”
“Nhân tính? Ha ha ha…… Cung Thần Tịch, ngươi là kẻ ngốc sao ! Ngươi đã cảm
thấy ngươi có nhân tính, không bằng, ta dùng giải dược thả bọn họ ,
ngươi tha cho ta, như thế nào? Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa
tháp, dùng một mệnh của ta đổi mười cái mệnh của bọn họ, đều là con dân
Nhai Nữ quốc ngươi, ngươi không cảm thấy thực có lời sao?”
Nguyên bản những người còn đang chiến đấu, bỗng dưng lui ra phía sau thu tay
lại, cánh tay mấy không thể vi đẩu, bọn họ đều hận không thể giết Khanh
Thiên Yến, nhưng là, bọn họ chỉ có thể nhẫn!
Thần Tịch nhìn thoáng qua, “A, ngươi như vậy mà chọn rất tốt, tuyển phu thị đều biết võ?”
“Hừ, không liên quan đến ngươi chỉ cần ngươi nói, đổi hay không đổi?”
Khanh Thiên Yến ngoan độc nhìn chằm chằm nàng, tuy rằng nàng không biết Cung
Thần Tịch có vì phu thị của nàng mà thả nàng hay không, nhưng là, mọi
người đều sợ chết, phàm là có một chút hy vọng đều phải nắm lấy.
Thần Tịch nhìn những người bịt mặt đã muốn dừng tay, “Thế nào, nghe được lời nói của thê chủ các ngươi sao? Có muốn tiếp tục cứu nàng hay không
đây?”
Phía sau, Tiêu Băng đã mang theo mấy trăm người vây quanh
hình đài, toàn bộ cầm sẵn cung tên nhìn chằm chằm vào những người bịt
mặt, cục diện nhất thời nghịch chuyển.
Thần Tịch cầm roi của
mình, ba một tiếng, ngay tại mặt Khanh Thiên Yến để lại một vết máu lạnh lùng nói: “Ngươi cũng thật lớn mật, dám dùng con dân Nhai Nữ quốc để uy hiếp ta thả người!”
Bạn đang đọc truyện Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.