Chương 167: Sườn Phu Uy Vũ
Trong lòng Thần Tịch quả thật nghẹn khuất mà, hôm nay hẳn không phải là ngày tốt lành gì cả, mà là ngày không hay ho đó!
Sở Mục Nhiên buồn cười nâng nàng dậy, “Công chúa, ta không cố ý đâu!”
“Ta biết, phiền, sao lại còn náo động phòng hả?”
Trên đầu Sở Mục Nhiên bay qua một loạt quạ đen, ai thành thân mà khoogn bị náo động phòng chứ?
A Võ thật áp lực khi tiếp tân khách, lại gõ cửa, “Công chúa --”
Thần Tịch nhìn Sở Mục Nhiên liếc mắt một cái rất là bất đắc dĩ, Sở Mục Nhiên đánh giá quần áo của nàng, nhẹ giọng nói: “A Võ, kêu Linh Nhi - người
bên cạnh công chúa mang cho công chúa một bộ y phục mới vào đây.”
“Ách -- vâng!” A Võ nhìn về phía Linh Nhi vẫn đứng canh chừng một bên, Linh
Nhi có chút e lệ tiêu sái đi ra ngoài, vị Tiêu Dao Vương này cũng quá
lớn mật, còn chưa tới buổi tối đã làm hỏng quần áo của công chúa
rồi......
Ai!
Quả nhiên là nam nhân dị quốc càng uy vũ mà, nếu là trước kia, phu thị nào của công chúa làm như vậy chứ?
Mà những người đang chờ náo động phòng thì ái muội nhìn nhau, xem ra vị sườn phi Xích Dương công chúa thú này rất uy vũ đó!
Ước chừng khoảng hai khắc thời gian (hai khắc bằng 30 phút), rốt cục, Thần
Tịch cũng đã đổi một bộ y phục mới để mở cửa cho những vị tân khách này
vào náo động phòng.
Cũng không biết là ai nói một câu, “Công
chúa, Hoàng Phủ công tử cũng là sườn phu, cũng tân hôn giống nhau, không nên nặng bên này nhẹ bên kia nha, gọi tới cùng nhau nháo đi!”
Vừa mới mở đầu xong, lập tức có người phụ họa theo, thậm chí đã có người tự chủ trương đi mời Hoàng Phủ công tử lại đây.
Thần Tịch không nghĩ tới còn có tân khách lớn mật như vậy, không cố kị một
chút nào thân phận công chúa của nàng, nhìn thấy Hoàng Phủ Cảnh Hạo đi
vào có chút cảm giác đau đầu.
“Được rồi được rồi, mọi người đều có mặt rồi, công chúa. Song hỷ lâm môn, không bằng trước hết hãy ôm một trái một phải đi!”
Toát mồ hôi!
Trán của Thần Tịch đổ mồ hôi, muốn nàng trái ôm phải ấp, lại còn trước mặt
bọn họ sao? Nha nha, những cổ nhân này một chút cũng không hàm súc mà!
Nghĩ nghĩ nàng có chút bất đắc dĩ, nói: “Mọi người nhìn tướng ta xem có
thể ôm hai mĩ nam không hả? Một cái cũng ôm không được. Cho nên, miễn
việc trái ôm phải ấp này đi!”
“Ôi chao, Xích Dương công chúa nói
lời này là sai rồi. Trái ôm phải ấp những mĩ nam này cũng khoogn cần sức lực đâu, chỉ cần tư thế là tốt rồi, khó được một lần. Công chúa để cho
chúng thảo dân mở rộng tầm mắt đi!” Một vị phu nhân cứ như nữ tử che
miệng cười xui khiến.
Hoàng Phủ Cảnh Hạo bám vào bên tai Thần
Tịch thấp giọng nhắc nhở, nói: “Công chúa. Người nọ là Khanh Thiên Yến
thủ phủ Hi thành, kinh thương phát triển, trong nhà có phu thị vờn
quanh, là một nữ nhân yêu tiền như mạng thích nam nhân chưng diện!”
Thủ phủ? Thật không nhìn ra một nữ nhân hào phòng như vậy lại là một đại
thẩm kinh thương đấy! Thần Tịch nghĩ nghĩ ngồi vào bên giường, vẫy tay,
“Cảnh Hạo, Mục Nhiên, các ngươi đều lại đây. Nếu mọi người đã cổ động,
cũng không phải cao, bản công chúa thỏa mãn nguyện vọng của mọi người
thì được rồi.”
Hoàng Phủ Cảnh Hạo cùng Sở Mục Nhiên đều thản
nhiên tiêu sái đi đến. Ngồi ở bên người Thần Tịch, một tay Thần Tịch kéo Sở Mục Nhiên vào trong lòng mình. Mặt khác một bàn tay lại nắm ở lưng
áo Hoàng Phủ Cảnh Hạo, “Ai, nhiều mĩ nam cũng là một phiền toái mà!”
Mọi người thấy hành động đỉnh đạc này của Xích Dương công chúa, thật là
trái ôm phải ấp, nhưng mà, nhìn một chút đều không có cảm giác ái muội
nào......
“Thật có lỗi thật có lỗi, thật sự là bản công chúa không đủ cường hãn, cũng chỉ có thể làm như vậy, mọi người đổi việc khác đi!”
Khanh Thiên Yến nhìn Xích Dương công chúa chỉ nắm một chút quần áo của Hoàng
Phủ Cảnh Hạo cho có lệ như vậy thì không khỏi nhíu mày, ở Hi thành, có
thể nói không ai không thích Hoàng Phủ Cảnh Hạo, trừ phi người nọ là
người gian ác, từ khi Hoàng Phủ Cảnh Hạo đi vào Hi thành chưởng quản
mười vạn tinh binh thì bắt đầu thi hành đức chính, thuế má của dân chúng Hi thành rất ít, thời điểm không thu hoạch được còn có thể miễn
giảm...... Cho nên đối với dân chúng Hi thành mà nói, Hoàng Phủ Cảnh Hạo chính là một vị quan viên thật tốt, là thanh quan!
Đối với
thương nhân như bọn họ mà nói, Hoàng Phủ Cảnh Hạo rất khai sáng, một
chút cũng không có khinh bỉ địa vị của thương nhân, còn cổ vũ chĩnh sạch khai khoáng của thương nhân, làm cho buôn bán của Hi thành ngày càng
phát triển, cải thiện Hi thành ngày càng phồn vinh.
Ở trong mắt
các nàng, Hoàng Phủ Cảnh Hạo chính là một tồn tại đặc biệt, thậm chí còn có uy tín hợn cả vị chánh chủ Xích Dương công chúa này. Tuy rằng Xích
Dương công chúa bây giờ cũng làm một số chuyện có lợi cho dân chúng,
nhưng mà đối với thương nhân như các nàng mà nói, Hoàng Phủ Cảnh Hạo vẫn là một vầng sáng không thể xóa nhào như trước.
Mà nàng, đã tiếp
xúc quá nhiều chính sách của Hoàng Phủ Cảnh Hạo, rất hoài nghi những
việc Xích Dương công chúa làm đều là Hoàng Phủ Cảnh Hạo dạy, cho nên đối với việc Xích Dương công chúa không coi trọng Hoàng Phủ Cảnh Hạo như
vậy làm cho trong lòng nàng rất không thoải mái. Nghĩ nghĩ Khanh Thiên
Yến lại mở miệng, nói: “Công chúa, trong lúc người ở Hạ quốc, đều là
Hoàng Phủ tướng quân quản lý Hi thành, dân chúng Hi thành đều rất tôn
kính Hoàng Phủ tướng quân, hôm nay mọi người đến đây, cũng là muốn ủng
hộ Hoàng Phủ tướng quân.
Tuy rằng Tiêu Dao Vương là Vương gia Sở
quốc, nhưng mà gả thê tùy thê, đến Hi thành, vào phủ công chúa, hắn cũng có thân phận giống nhau, cũng là sườn phu của công chúa. Luận về việc
càng vất vả công lao càng lớn, công chúa hẳn nên bồi thường Hoàng Phủ
tướng quân mới đúng!”
“Có đạo lý đó, Hoàng Phủ tướng quân cẩn trọng nhiều năm như vậy, thật sự là hiếm có.”
Sở Mục Nhiên nghiền ngẫm nhìn Khanh Thiên Yến liếc mắt một cái, nữ nhân
này lại duy hộ Hoàng Phủ Cảnh Hạo trắng trọn như thế, không sợ người ta
nói nàng có tâm tự khác với Hoàng Phủ Cảnh Hạo sao? Nhìn những người xa
lạ này hắn nở nụ cười tươi tắn, “Chư vị nói rất đúng, ta cũng mộ danh
Hoàng Phủ huynh đã lâu, đêm động phòng hoa chúc này hẳn phải để Hoàng
Phủ tướng quân trước, luận tư cách, ta hẳn là ở phía sau.”
“Ha ha, Sở sườn phu thật thông tình đạt lý, Xích Dương công chúa thật có phúc khí nha!”
“Đúng vậy, đúng vậy......”
......
Thần Tịch nghe lời nói của mọi người cảm thấy có chút tức giận, những người
này hình như là cố ý đến đây làm khó Sở Mục Nhiên vậy, nàng muốn kết hôn phu thị còn cần người khác chỉ dạy sao.
Nhất là vị thủ phủ Khanh Thiên Yến này, ở trong mắt nàng ta cũng không có chút tôn kính nào, lúc nàng ta nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo lại tràn đầy thưởng thức. Có lẽ, nhân
gia cũng không để nàng vào mắt đâu! Nói không chừng tới tham gia tiệc
thành thân, cũng chỉ vì Hoàng Phủ Cảnh Hạo mà đến thôi.
Trên mặt
Hoàng Phủ Cảnh Hạo không có vui sướng, cũng không có mất mát, thực bình
tĩnh, hắn nhìn Khanh Thiên Yến liếc mắt một cái, rất đạm mạc nói một
câu: “Động phòng hoa chúc là tự do của công chúa, mọi người nháo động
phòng để cho náo nhiệt là được rồi, không cần mất sự đúng mực.”
Lời nói của hắn tahnr nhiên lộ ra sự cảnh cáo, những người nháo động phòng
hoa chúc cũng không có lên tiếng, nửa ngày sau một người thông minh mới
rời đi đề tài, nháo cái khác.
Khanh Thiên Yến cười hì hì, “Hôm
nay là ngày vui của công chúa, dân nữ làm càn, công chúa đừng trách, vì
xin lỗi Sở sườn phu, không bằng, xin công chúa hãy hôn Sở sườn phu một
cái, để Sở sườn phu nguôi giận đi!”
Sở Mục Nhiên cúi đầu, mâu
quang ám trầm, nữ nhân này quá mức kiêu ngạo rồi, sự tức giận của hắn
chỉ bằng một cái hôn là có thể bình ổn sao? Ha ha, nếu nàng ta muốn
nhìn, vậy hãy thỏa mãn một chút đi, duỗi tay ra, chủ động hôn lên môi
Thần Tịch, nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, “Công chúa, hương vị thật ngọt, Mục Nhiên vô cùng chờ mong đêm động phòng......”
Tất cả mọi
người trừng lớn mắt, vị sườn phu này thật uy vũ, chủ động hôn thê chủ
của mình, ừ, chiêu này không sai, cảm giác mới mẻ rất tốt! Chúng nữ đều
lộ ra tinh quang, các nàng cũng phải tìm một hai vị phu thị chủ động để
thú về mới được!
Thần Tịch tiếp tục nhịn, nhưng mà trong lòng
cũng không có ấn tượng tốt với Khanh Thiên Yến, mỉm cười, “Trò hay cũng
nhìn rồi, mọi người hãy đi ra ngoài tiếp tục ăn uống, sẽ không chen chúc trong cái tân phòng nhỏ hẹp này mà nói chuyện chứ! Thân thể bản công
chúa không tốt lắm, ở lâu xảy ra chuyện.”
Lời này chính là đang
đuổi người, phần lớn những người bên trong tân khách đều có sự sợ hãi
với hoàng tộc, huống chi lại là một công chúa có thực quyền như vậy, cho nên rất nhanh nói vài lời chúc mừng liền đi ra.
Trước khi Khanh
Thiên Yến rời đi lại nhìn Hoàng Phủ Cảnh Hạo một cái thật sâu, thần sắc
kia có tiếc hận, cũng có chờ mong mà người ta nhìn không thấu được.
Bạn đang đọc truyện Công Chúa Có Độc Yếu Hưu Phu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.