Chương 42: Chương 29.1: Thật Là Phức Tạp.
Khuôn mặt xinh đẹp
nhỏ nhắn phụng phịu, hai tay trắng noãn chống cằm, mày nhỏ nhíu lại, hai má đều phồng lên, môi anh đào hơi hơi vểnh lên, ánh mắt to tròn lúng
liếng chứa ngàn vạn suy nghĩ, miệng nhỏ lầm bầm những câu không rõ, đã
nghĩ hơn nửa giờ đồng hồ rồi mà Tiểu Thiên vẫn chưa nghĩ ra, thật là
phức tạp. " Ài..." cuối cùng lại không hiểu được gì nhóc con chán nản
thở dài.
Hôm trước, Tiểu Thiên có cùng bạn học Doãn nói chuyện
qua lại. Mấy ngày nay Long luôn có biểu hiện rất lạ, mỗi đêm nhóc con
thức dậy uống nước đều bắt Long đang thất thần nhìn mình, chỉ cần mấp
máy môi khô khốc liền sau đó, sẽ được Long vừa cho uống nước, vừa hôn
hôn qua, cảm giác hôn rất lâu, môi và lưỡi đều trằn trọc qua lại, đôi
mắt anh nhấm nghiền hường thụ giống như anh thích làm chuyện đó lắm,
nhưng đến sáng hôm sau, khi cả hai đều đã tỉnh táo, nhóc con hỏi đến anh có thích hôn không, anh lại lúng túng không chịu trả lời. Mà mỗi khi
nhóc con cố gắng để hôn được Long thì bao giờ anh cũng đáp lại thấm
thiết, sau đó lại vội vàng buông ra, gương mặt lúc nào cũng đo đỏ lên.
Cảm giác rõ ràng Long cũng thích thích hôn cô nhóc, nhưng mà sao lại từ
chối nhỉ?
" Thanh Thanh, bạn nghĩ người ta có thích hôn hôn
không?" Tiểu Thiên nâng mặt lên ngây ngô hỏi. Sau đó sợ là bạn nhỏ ngồi
cạnh không hiểu cô nhóc nói gì, liền lấy hai bàn tay lần lượt chạm lên
môi mình sau đó ép chúng lại.
Nhìn nhìn động tác của nhóc con,
bạn học Doãn ngẩn đầu nhìn trời sau đó mới đáp. " Mình nghĩ là có a.
Mình thấy mỗi lần ba ba và ma ma hôn nhau đều rất vui vẻ, hôn xong ma ma còn cười khe khẽ còn ba ba lại dịu dàng vén tóc của ma ma ra sau tai
nữa." Bạn nhỏ Doãn Thanh Thanh mạnh dạng khẳng định, sau n lần núp trong góc lén nhìn ba mẹ mình ân ái, mỗi lần như vậy Doãn ba đều nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của Doãn ma, sau đó nhân lúc người phụ nữ trong ngực còn
đang giật mình thì bờ môi đã vội vã hạ xuống một nụ hôn sâu, sau đó hôn
rất lâu mới chịu buông ra, lúc đó khuôn mặt ai cũng hơi hồng hồng, thậm
chí vài lần còn thấy một sợi chỉ bạc nữa a... Nghĩ đến thôi cũng khiến
người ta đỏ mặt. Cơ mà bạn học Doãn sớm đã luyện thành quen. Ai biểu bọn họ làm công khai như vậy, khiến cô không muốn thấy cũng thấy a.
Chu chu môi, Tiểu Thiên nhìn biểu tình cười ngọt ngào của Doãn Thanh Thanh
mà càng thêm khẳng định, chắc chắn là Long thích. " Nhưng mà có khi nào
người ta không thích không?" Nhìn hành động bối rối của anh đem cô buông ra, khuôn mặt vội vã xoay về hướng khác, tránh né ánh mắt ấy của nhóc
con, giống như là không muốn làm điều đó vậy.
" Chắc chắn là
người đó đang chưa quen thôi." Giống như ngày đó, ba ba và ma ma của cô
hôn nhau cũng là ngại ngùng ngại ngùng ấy thôi, giờ mỗi lần hôn đều vừa
triền miên hạnh phúc lại vừa ngọt ngào thoã mãn.
" Ừm..." Tiểu Thiên đáp lời mà lòng có muôn vàn suy nghĩ.
Đã một hai ngày trôi qua mà nhóc con vẫn chưa hiểu ra vấn đề, nhưng lại
không nghĩ đến chuyện khác được. Đang lúc cô nhóc còn đang loay hoay
túng quẩn thì...
Bất chợt một bóng dáng xuất hiện trước mặt Tiểu Thiên, trên người vận quần áo nữ hầu, cô gái vừa nghiêng đầu vừa nhíu
mày nhìn nhìn hỏi. " Tiểu thư, có chuyện phiền não sao?" Nói đoạn bóng
dáng đi đến bên cạnh cô nhóc nhấn nhấn ngón tay trắng muốt lên đôi gò má hồng hào đang phồng phồng lên kia.
" Chị nữ hầu... Tiểu Thiên
có chuyện phiền não." Gương mặt nhỏ nhắn ngần lên nhìn cô gái đang bay
về phía mình. Mấy năm trôi qua dường như hồn ma nữ hầu này cũng theo đó
mà lớn lên với cô nhóc, đến giờ khuôn mặt cũng đã có bộ dáng hai mươi
mấy tuổi rồi.
Bay bay về phía Tiểu Thiên, cô gái ngồi lên ghế
sau đó chống cằm nhướng mày nhìn lại, vờ như không biết chuyện cô nhóc
đang suy nghĩ là gì? " Chuyện gì vậy?"
" Long gần đây rất lạ,
hay hôn Tiểu Thiên nhưng lại hình như không muốn hôn như vậy." Nhóc con
xịu mặt xuống môi mím lại, ánh mắ đầy lo lắng nhìn cô gái trước mắt.
Cô gái kia tràn đầy tự hào nói. " Cái này gọi là Khẩu Thị Tâm Phi. Nói nhỏ với Tiểu Thư, thật ra mấy tối vừa qua để Thiếu gia làm chuyện mình
thích, ừ tôi... âm thanh... ừm ừm... thôi..." Nói đến lại lúng túng ấp
úng không chịu nói tròn câu.
" Dùng thôi miên... Nhưng... vì
sao?" Thảo nào biểu tình của Long ban đêm và ban ngày khác nhau nhiều
lắm, một giống như ác ma tà mị, một lại giống như thiên sứ ôn nhu, đều
là Long cả nhưng lại vừa lạ vừa quen. Thì ra là bị người ra động tay
động chân, Tiểu Thiên không nhịn được sinh ra chút tức giận, phồng má
lên với hồn ma nữ hầu kia. Hừ hừ!!!
Thấy cô giận dỗi với mình,
trái lại cô gái kia càng cười tươi hơn. " Tiểu thư có muốn thiếu gia vui không???" mắt nháy nháy, thần thần bí bí. ( Tác giả: Lần nào hỏi câu
này cũng có chủ ý đen tối mà thôi. )
" Ừm ừm." Tiểu Thiên gật gật. Nhưng ánh mắt vẫn đang hàm chứa một chút tức giận đó nga.
" Không phải thiếu gia thích thân mật với tiểu thư nhưng mà không bao giờ chịu thừa nhận sao? Là tại vì thiếu gia sợ tiểu thư sẽ không thích cho
nên lúc nào cũng phải che dấu sao? Cho nên dùng chút Hiển Tâm thuật để
thiếu gia làm một chút điều mình thích thôi. Nhưng mà, Tiểu thư có thấy
không thích không?" Vừa nói biểu tình một chút lại một chút tăng lên,
cuối cùng là thành giúp thiếu gia vui vẻ cho nên mới làm như vậy.
" Không có không thích. Vậy Tiểu Thiên làm gì???" Nhóc con không còn tức giận nữa, nhưng mà bản thân cũng muốn góp sức a.
" Chỉ cần phối hợp với thiếu gia. Thiếu gia muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm,... không phản kháng là được. Vậy nhé." Nói đến đó bóng dáng của nữ
hầu liền biến mất.
" Ừm." Nhóc con đáp lời.
Phía sau Hoắc Minh Long đang sớm đi về phía bên này.
Bạn đang đọc truyện Ác Ma Hắc Bang Dưỡng Thê Chi Sủng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.