Chương 99: Giằng Co
Editor: Thơ Thơ
Thẩm Mộ Thu nhướng mi với Lưu Ký, cười nói: "Nhìn xem, không phải hoàng thượng vội vàng tới cứu nàng sao?"
"Hoàng thượng sao?" Lâm Dương nhi vẫn không yên tâm, lo lắng cho mình một đi
không trở lại, nàng cắn răng hỏi "Xin công công nói rõ, là hoàng thượng
triệu kiến, hay là Thái hậu triệu kiến? vì sao Hoàng thượng triệu kiến
Dương nhi?"
Tiểu An Tử cau mày, qua loa tắc trách nói: "Đúng là
hoàng thượng triệu kiến, vì sao triệu kiến, đợi khi cô nương diện thánh
hỏi hoàng thượng đi, ta là một Tiểu Nội thị làm sao có thể hiểu hoàng
thượng vì sao đột nhiên muốn triệu kiến Lâm cô nương đây?" thotho_
Từ nhỏ hầu hạ ở bên người, hắn coi như hiểu biết một chút tính tình của
hoàng thượng, coi như trong lòng hắn nắm chắc, tuyệt đối cũng sẽ không
nói cho nàng.
Hắn cần gì vì một nữ nhân không chút quen biết, tùy ý suy đoán thánh ý, phí sức lại chẳng có kết quả tốt.
Lúc này, thấy Lưu Ký cười nói: "đột nhiên Hoàng thượng muốn triệu kiến nàng làm cái gì? Chuyện này cũng thú vị, Bổn vương theo nàng cùng nhau đi
tới kiến giá thôi."
Lâm Dương nhi nghe Ninh Vương nguyện ý cùng
nhau đi tới, lập tức an tâm, vì vậy chậm rãi hạ bái nói: "cảm tạ, Ninh
Vương Điện hạ."
***
Bên trong đông sương phòng truyền đến
mùi hương một loạt trà, tấm màn màu trắng nhẹ nhàng nâng lên theo gió,
Tiểu An Tử dẫn Ninh Vương, Thẩm Mộ Thu và Lâm Dương nhi tiến vào trong
sương phòng, trừ người giữ cửa hầu hạ, phòng ngoài không có một bóng
người, hiển nhiên hoàng thượng đang ở phòng trong.
"Điện hạ xin chờ đợi, đợi nô tài đi vào bẩm báo trước."Tiểu An Tử khẽ cong người, lập tức tiến vào phòng trong phục mệnh.
Chốc lát sau, phòng trong truyền đến tiếng của hoàng thượng." chờ trước đi, dâng trà." thotho_
"Vâng"
Tiểu An Tử thối lui khỏi phòng trong, cung thỉnh những người liên can ngồi, sau đó vội vàng ra ngoài phân phó dâng lên trà bánh.
Lưu Ký nửa híp mắt, ánh mắt xuyên qua bức rèm che, chậm rãi lướt về phía
phòng trong, thấy trong nhà một đôi trai gái bất động, đang chuyên tâm ở trên bàn cờ, hai người đang đánh cờ. Hoàng đế Lưu Lăng mặc trường sam
màu xanh. Mặt hướng bên ngoài, một nữ tử ngồi đối diện với hắn, đang đưa lưng về phía hắn, cô gái kia buông xuống búi tóc, người mặc áo ngắn màu đỏ thẫm và quần la dệt Kim Tuyến.
Thẩm Mộ Thu vừa mới nhắc tới, trang phục hôm nay của Đổng Uyển, rõ ràng là nàng.
Giờ khắc này nữ tử ở phòng trong cùng hoàng thượng hạ quân cờ, hẳn là Đổng Uyển!
Thái hậu vì an lòng hắn, tránh dẫn tới chiến tranh, vì vậy chủ động lấy
lòng. Đặc biệt lệnh nàng ra khỏi thành đi đưa Vệ Sùng Văn vào vương phủ.
Lúc này Đổng Uyển không có phụng mệnh ra khỏi thành, ngược lại đợi trong nhà hoàng thượng làm gì?
Đang trầm ngâm ở bên trong, Anh vương Lưu Hâm và Đậu Nguyên Nguyên lại tay
trong tay đến đây. Không bao lâu sau, Đậu Nguyên Nguyên ngồi ở một bên,
Lưu Hâm giơ lên nụ cười, kéo cái ghế, ngồi xuống ở bên người hắn. Nói:
"Hoàng huynh triệu kiến, không ngờ Ninh Vương cũng ở nơi đây......." Nói ở nơi này, đột nhiên ánh mắt hắn sáng lên, ngay sau đó cười hì hì cầm
lên ngọc thạch trên tủ bên cạnh ngắm nghía trong chốc lát, nói: "Ngọc
thạch này thật là đẹp mắt, đồ của phủ Ninh Vương chính là tốt hơn so với nơi ta đó. Không bằng cho ta chứ?"
Lưu Ký ngước mắt nhìn hắn, hơi nhíu mày. thotho_
Anh vương cũng bị hắn tìm tới, đến tột cùng Lưu Lăng đang có ý đồ gì à?
Lưu Hâm vội vàng hàn huyên. Thấy Thẩm Mộ Thu cũng ở nơi này, liền cười dịu
dàng nói: "Thẩm huynh vậy mà cũng tới, ngươi cất rượu ngon khiến Bổn
vương nhớ mãi, đáng tiếc mua cũng không mua được đấy."
Thẩm Mộ
Thu thở dài nói: "Anh vương muốn uống rượu, cái này thật dễ dàng. Lầu
Thu Phong cái gì không có, chính là rượu đặc biệt nhiều. Đợi Thẩm mỗ
quay đầu lại đưa tới mấy vò rượu nồng."
Lưu Hâm cười nói: "Đa tạ!"
Đậu Nguyên Nguyên cũng không có tâm tình hàn huyên, nàng nhìn thấy Lâm
Dương nhi lại có thể ở trong sương phòng của hoàng thượng, lập tức khuôn mặt không vui, lạnh lùng nói: "sao Lâm cô nương cũng ở nơi đây?"
Lưu Hâm nghe xong, quay đầu lại cười với Lâm Dương nhi hỏi: "hôm qua Lâm cô nương ngủ ngon giấc không?"
Giờ phút này tâm tình Lâm Dương nhi đang cực kì thấp thỏm, rất sợ không cẩn thận phải nạp mạng, làm gì còn có tâm tình ứng phó Anh vương, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng cười nói: "Vừa cảm giác bình minh đến."
"Vừa cảm giác bình minh đến!"Lưu Hâm nghe, nhếch miệng cười nói: "Vậy thì
tốt, ngươi ngủ đủ rồi, về sau có thể không có cơ hội ngủ ngon giấc rồi."
Anh vương cũng cho là Thái hậu sẽ giết chết nàng sao? Lâm Dương nhi rất lo
lắng, gương mặt muốn khóc, quay đầu nhìn Ninh Vương, lộ ra bộ dáng điềm
đạm đáng yêu. thotho_
Hôm nay, người có thể cứu nàng một mạng, chỉ có thể là Ninh Vương.
Lưu Hâm thấy dương nữ làm bộ đáng thương mong chờ Ninh Vương, vì vậy vội
vàng dùng khuỷu tay đẩy Lưu Ký một cái, cười nói: "Nhìn xem, Lâm cô
nương đang đắm đuối đưa tình nhìn ngươi kìa? Đường huynh anh tuấn tiêu
sái, chức cao quyền trọng, người ta nhất định là coi trọng ngươi!"
"Ít nói bậy đi." Lưu Ký quở nhẹ một tiếng. Đổng Uyển đợi trong phòng của
hoàng thượng, chọc lòng của hắn không vui, lửa ghen đầy bụng cũng sắp
đốt tới cổ họng, một khi cháy lan đến đầu, rất có thể hắn sẽ không cần
để ý mà vọt vào, lôi kéo tay của nàng, trực tiếp dẫn nàng đi.
Vì nàng, hắn sẽ không tiếc khiêu chiến hoàng quyền.
Lưu Hâm thấy hắn (Lưu Ký) không để ý tới hắn, lại cảm thấy không thú vị,
hắn nhàm chán liếc trong phòng mấy lần, một tay nắm chặt ngọc thạch, một tay gõ nhẹ mép bàn nói: "Hoàng huynh là một người mê cờ, tổng thể chưa
có chơi xong, hắn tuyệt sẽ không để ý tới chúng ta, ngươi nói, hắn triệu kiến chúng ta làm cái gì?"
Lưu Ký lạnh lùng nói: "Hắn chỉ triệu kiến Lâm cô nương, ta là thuận đường tới đây coi trộm một chút."
Hoàng thượng chỉ triệu kiến hắn và dương nữ sao?
Chuyện này tuyệt đối không tầm thường, hai mắt Lưu Hâm nhanh chóng thoáng qua một cảnh giới.
Đậu Nguyên Nguyên đi theo Anh vương không mời mà đến bĩu môi nhìn trong
phòng, cười lạnh nói: "bóng dáng người trong nhà chơi cờ với hoàng
thượng nhìn rất quen mắt........ Đúng là Đổng Đại Tư Mã sao? không phải
Thái hậu lệnh nàng ra khỏi thành sao? Sao lúc này còn chưa có ra cửa
đây?"
Lưu Hâm cười nói: "Không bằng ngươi nói một chút, là nàng
quấn lấy hoàng thượng, hay là hoàng thượng dây dưa với nàng đây?"
thotho_
Đậu Nguyên Nguyên ngước mắt nhìn chằm chằm Lâm Dương, hờn mát: "Chuyện này hỏi ta, còn không bằng hỏi Dương nữ đây? Người ta là
thiên định nhân duyên, cần phải gả cho hoàng thượng, không thể nào gả
cho nam nhân khác đấy."
Lưu Hâm nói: "Sáng sớm nghe nói cái gã
thư ký đó chết rồi, sao đúng lúc như vậy? Không phải ta tin tà! Hôm nay
giết nàng rồi, để cho nàng tuẫn táng theo Chân Thế Đạo đi, nhìn xem nàng còn có thể gả cho người nào nữa?"
Hai người họ nói chuyện một hỏi một đáp, sắc mặt Lâm Dương nhi trắng bệch, cả người khẽ run.
Lưu Ký thấy không đành lòng, chậm rãi mở miệng nói: "Nói giỡn cũng có giới hạn, đừng hù dọa người ta nữa."
"Thế nào, ngươi đau lòng rồi hả?" Đậu Nguyên Nguyên buồn bực nói.
Lúc này, phòng trong truyền đến giọng Đổng Khanh sắc bén: "Hoàng thượng, đa tạ."
Nhưng nghe thấy Lưu Lăng cười nói: "Hôm nay ngươi ăn mặc thế này khiến trẫm
phân tâm, cái này có tính là giở trò lừa bịp hay không? Phương thức giở
trò lừa bịp này tốt vô cùng, về sau đừng làm ngụy nương nữa."
"Vi thần vào triều vẫn phải mặc quan bào."
"Vi thần? Về sau ngươi phải kêu trẫm một tiếng Thiên Quân." khóe miệng Lưu
Lăng giơ lên nụ cười, vừa nói. Đồng thời cất bước ra bên ngoài, Tiểu An
Tử nghe tiếng hoàng thượng đi ra, lập tức tiến lên ân cần kéo ra bức rèm che, cất giọng nói: "Hoàng thượng giá lâm!" thotho_
Phòng ngoài nghe tiếng xột xoạt quỳ trên đất, cung nghênh thánh giá.
Lưu Lăng cất bước tới phòng ngoài, ngước mắt nhẹ nhàng nhìn qua mọi người, giơ tay lên nói: "Chư khanh hãy bình thân."
"Tạ, hoàng thượng."
Mọi người đứng dậy.
Đổng Khanh hộ tống hoàng thượng ra khỏi phòng trong, Lưu Ký lại nhìn chằm
chằm nàng mặc một thân trang phục nữ nhân, lạnh lùng nói: "Bổn vương vốn tưởng rằng lúc này Đổng Đại Tư Mã nên ra khỏi thành rồi chứ?"
Khó có dịp nàng vãn phát. Bôi lên son phấn, vẽ lông mày, thay đổi trang
phục nữ nhân. Liền vội chạy tới trong nhà hoàng thượng rồi hả?
Vội vã bày ra ở trước mặt hoàng thượng nàng xinh đẹp dường nào sao?
Nàng dựa vào sắc đẹp, thuận lợi đánh bại hoàng hậu Đậu Nguyên Nguyên và
dương nữ hoàng hậu rồi hả? Lưu Lăng tính toán bất chấp tất cả sắc lập
nàng làm hoàng hậu sao?
Rốt cuộc có cơ hội leo lên địa vị hoàng hậu rồi, Đổng Uyển bằng lòng rồi hả?
Đổng Khanh chưa hết tức giận Ninh Vương, hiện tại thái độ hắn đối với nàng
ác liệt như thế, vì vậy lạnh lùng nói: "Ninh Vương quá nóng nảy. Chưa
tới quá ngọ đâu, hạ thần thuận tiện ra cửa........"
Lời vẫn còn
chưa nói xong, Lưu Lăng giơ tay lên cười nói: "Không cần, ngươi lưu lại, trẫm còn có chút công vụ muốn giao phó." thotho_
Đổng Khanh nói: "Thái hậu có lệnh, vẫn là thỉnh hoàng thượng để vi thần rời đi thôi."
"Công sự của trẫm chẳng lẽ còn không bì kịp chuyện riêng của ngươi sao?" thái độ Lưu Lăng rất là cứng rắn.
Đổng Khanh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lui qua một bên.
Biến thành công sự, hai người khó chia lìa rồi hả? Đậu Nguyên Nguyên tức
giận không thôi. Tối hôm qua, chính miệng Thái hậu nói cho nàng biết,
chính bà lệnh cho Đổng Khanh hôm nay ra khỏi thành cùng Vệ Sùng Văn
thành thân, nàng lại lấy lý do công sự, cố ý nương nhờ bên cạnh hoàng
thượng không chịu rời đi. Dựa vào cái này trì hoãn hôn sự.
Đậu Nguyên Nguyên lập tức có chủ ý, nàng có thể lợi dụng Ninh Vương đến bức hoàng thượng nhanh chóng thả người.
Tròng mắt nàng xoay tròn. Để đôi mắt đẹp rơi lên khuôn mặt anh tuấn của Ninh
Vương, cười dịu dàng nói: "Có chánh sự gì quan trọng hơn so với đóng
quân ngoài thành đây? Đổng đại nhân không đi làm việc gấp........ mấy
ngày nay Ninh Vương ngủ được an ổn sao?" thotho_
Lưu Ký bởi vì
Đổng Uyển cố ý đối với hắn lạnh nhạt, đã sớm ghen ghét dữ dội, trong
lòng đang tức giận một hồi, cộng thêm trước đó cam kết với Đậu Nguyên
Nguyên không ngăn cản nàng làm hoàng hậu, hắn trầm mặt, lạnh lùng nói:
"Vệ tướng quân dẫn theo đại quân trú ở ngoài thành Cô Tô của ta, hành
động lần này xâm môn đạp hộ, Bổn vương có cảm giác bị áp lực, đang định
xuất binh xua đuổi đấy........"
Nếu hắn xuất binh, vậy không phải nổ tung chiến hỏa, hai bên thuận thế đánh tới sao?
"Lưu Ký, ngươi dám?!" Nghe hắn lại tính toán xuất binh, sắc mặt của Lưu Lăng tức khắc chuyển thành xanh mét, hắn phất tay áo cả giận nói: "Ngươi chớ có khơi lên chiến sự! Nếu như ngươi tự tiện phát động chiến tranh,
ngươi cho rằng ngươi thật nắm chắc địch nổi đại quân trên tay của trẫm,
ngươi cho rằng chư vương còn có thể đứng ở bên ngươi sao?"
Chọc cho Hoàng đế giận dữ, Lưu Ký vẫn không chịu yếu thế chút nào, lạnh lùng nói: "Như vậy phải thử một lần mới biết!"
Lấy lý do Thái hậu trú binh ở ngoài thành, hiển nhiên Ninh Vương là cố ý gây sự!
Lưu Lăng vỗ mạnh lên bàn, trợn mắt chỉ trích Ninh Vương, cất giọng nói:
"Lưu Ký ngươi thật to gan, nghĩ xuất binh sao? Chẳng lẽ ngươi muốn thí
quân sao?" thotho_
Đối mặt với hoàng thượng tức giận, Lưu Ký cũng cười lạnh nói: "Tiểu vương tuyệt sẽ không thí quân, trong nội tâm hoàng thượng hiểu rõ ràng."
Hai người lạnh lùng giằng co, không khí
căng thẳng, người cảm giác thở không nổi, quanh quẩn ở giữa hai người
đàn ông này, ngưng trệ không đi.
Đổng Khanh thầm nghĩ, rõ ràng là Đậu Nguyên Nguyên cố ý khơi lên lửa giận của hoàng thượng và Ninh Vương.
Mà cũng không biết Ninh Vương rốt cuộc vì sao, lại có thể phối hợp với
nàng? Ninh Vương có thể có cam kết gì đối với Đậu Nguyên Nguyên sao?
Chỉ là, đóng quân bên ngoài vương thành cũng là phiền phức lớn, Ninh Vương
lấy danh nghĩa ra binh xua đuổi quân đóng ngoài thành, ngược lại là một
cái cớ rất tốt để làm khó dễ.
Hôm nay thái độ Ninh Vương không
giống như xưa, đôi môi mím chặt, mắt sáng như đuốc, khuôn mặt anh tuấn
càng lộ vẻ kiên cường, cơn giận của hắn tuyệt không thua gì hoàng
thượng.
Hắn cũng không phải đang nói đùa, thật sự có khả năng sẽ xuất binh!
Đổng Khanh thấy tình huống này không đúng lắm, lập tức bước lên trước nói:
"Thái hậu có lệnh, lệnh ta hôm nay ra ngoài thành, truyền chỉ ý của bà,
bà muốn Vệ tướng quân lập tức lên đường đưa quân trở về đế đô, Thái hậu
không phải cố ý khiêu khích Ninh Vương." thotho_
Thấy mục đích đã đến, Đậu Nguyên Nguyên thuận thế nói: "Như vậy ngươi vẫn còn ở nơi này
làm cái gì? Còn không mau đi báo cho Vệ tướng quân để hắn rút quân đi?"
Vệ tướng quân lui quân, Ninh Vương không có lý do gì xuất binh.
Lưu Hâm một bên làm bộ không để ý, chơi miếng ngọc trong tay, cười lạnh
nói: "Đổng Đại Tư Mã mặc kệ chánh sự, lại có thể đặc biệt chạy tới đông
sương phòng bồi hoàng thượng chơi cờ sao? Nguyên Nguyên nói rất có lý,
Đổng Khanh đừng bức bách Ninh Vương dẫn đầu xuất binh? Chính trên tay
ngươi đang nắm giữ trọng binh sao? Muốn nhân cơ hội nắm giữ quân quyền,
chứng thực chức Đại Tư Mã sao?"
Binh phù ở trên tay Đổng Khanh, nói thế, không thể nghi ngờ là muốn cho hoàng thượng hoài nghi dụng tâm của nàng.
Không ngờ, Lưu Lăng cũng nổi giận gầm lên một tiếng, hất tay đập miếng ngọc
trong tay của hắn xuống đất, cả giận nói: "Càn rỡ! Trẫm triệu kiến đại
thần, há có thể cho phép bọn ngươi tới can thiệp?"
Khoảng khắc, miếng ngọc tan nát dưới đất, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Đầu tiên Lưu Hâm sửng sốt một chút, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại,
nhanh chóng vung lên tay áo, quỳ trên đất, giơ tay lên nói: "Thần Đệ,
không dám!"
"Bọn ngươi, còn có cái gì không dám?"
Hoàng thượng tức giận, mọi người rối rít quỳ xuống đất.
"Hoàng thượng xin bớt giận." Đổng Khanh cắn răng một cái nói: "Anh vương dạy
rất đúng, Đổng Khanh không dám để lỡ chánh sự, lập tức lên đường!"
Bạn đang đọc truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.