Chương 141: Nhân Sự Hậu Cung
Nghe được lời này, Lưu Lăng sâu kín thở dài một hơi nói: "ngươi quả nhiên thẳng thắn."
Hoàng thượng cũng không hề ngu dốt, nhưng hắn là người hiểu biết, hắn sao lại không hiểu nàng đang suy nghĩ gì?
Cho dù tính khí quật cường, Thái hậu tính khí háo thắng cũng để cho nàng
mời tới, nếu nói là nàng không có ý riêng, hắn sẽ tin sao?
Thay
vì che che giấu giấu, dẫn tới hoàng thượng hoài nghi và đề phòng, không
bằng hào phóng thừa nhận....... Mới không đến mức mất đi tin tưởng của
hoàng thượng.
"Hoàng thượng, tội Dương nhi đáng chết vạn
lần, xin hoàng thượng giáng tội." hốc mắt Lâm Dương nhi nhất thời đỏ
lên, điềm đạm đáng yêu khẩn khoản nói: "lỗi của Dương nhi ở đây là không nên ái mộ hoàng thượng; không nên có ý đồ khác muốn nán lại ở bên cạnh
hoàng thượng, được hoàng thượng coi trọng; lại càng không nên dựa vào
xuất thân ta đây hèn mọn, lại vọng tưởng lấy được tán thành của Thái
hậu; lại càng không nên tự tiện chủ trương xin Thái hậu tới đây cầu hòa
cùng hoàng thượng, nhưng....... Dương nhi xác thật lo lắng cho hoàng
thượng. Chẳng lẽ chân tình của Dương nhi, bộc lộ như vậy, hoàng thượng
ngài không thấy được sao?"
Hốc mắt nàng rưng rưng, nói một hơi
những lời tình thâm ý trọng như thế, làm cho Lưu Lăng không khỏi nghĩ
tới đoạn tháng ngày cùng chung hoạn nạn chịu đựng gian khổ.
"Ngươi vừa mới nói nghịch chuyển, trẫm há không biết, trẫm không hiểu khổ tâm
của ngươi sao?" Lưu Lăng khom người xuống, tự mình nâng nàng dậy.
Lâm Dương nhi nhân cơ hội thêm lời: "Ninh Vương được Chư Vương ủng hộ,
quyền thế của hắn cực lớn, nếu Chư Vương không hi vọng con của Huệ Đế,
có thể lại đăng ngôi hoàng đế; còn có một Anh vương, mắt hắn nhìn chằm
chằm đối với long ỷ trên điện Kim Loan, dưới tình huống này, hoàng
thượng phải thận trọng ngàn vạn lần, mỗi một lời phải cẩn thận, vạn lần
không thể để bọn họ chiếm được cơ hội, sau đó mượn cơ hội phát tác văn
chương......." Nói tới chỗ này, nàng nhỏ giọng nói: "Chuyện Hoàng thượng và Đổng Tư Mã không phải không thể có được, nếu như hoàng thượng không
có cánh nào chịu được nàng bị nam nhân khác chiếm đoạt, bị người khác ôm trong ngực, hoàng thượng có thể khiến nàng đơn độc cả đời. Sau đó, cả
một đời lấy thân phận của quân thần, làm bạn cùng hoàng thượng."
"Trẫm đúng là muốn ở bên nàng sớm sớm chiều chiều, trẫm đối với nàng thật
lòng yêu thương, thì không cách nào ngăn chặn, ngươi có thể hiểu lòng
trẫm sao?" Âm thanh của hắn khàn khàn mà ảm đạm sâu lắng.
"Tình thế vội vã, xin hoàng thượng lấy đại cục làm trọng!" Lâm Dương hơi thấp giọng khuyên nhủ.
Lúc này, nội thị đã mang tấu chương đi vào, Lưu Lăng không lên tiếng nữa, thẳng tới trước án ngồi xuống, xử lý quốc sự.
Lâm Dương nhi biết điều. Dịch bước thối lui khỏi cửa chính, phân phó thị nữ thiếp thân Hương Lan đi cầm hương liệu vào điện, sau đó đổ hương liệu
vào bên trong lò. Đốt lư hương trong điện, chốc lát sau, cả phòng tràn
ra một mùi thơm kỳ lạ.
Điểm lư hương, nàng ngồi xuống trên một ghế dựa lớn khác trong điện, an tĩnh làm nữ công.
Bên ngoài Cung Vị Ương. Một chuyên chú xử lý quốc sự, một chuyên tâm may vá thành thạo.
Như Họa ở trong điện hầu hạ ngửi thấy mùi thơm, liền lần vào bên cạnh lò,
mở nắp ra, một đôi con mắt hạnh, nhìn phía bên trong. Tiểu An Tử thấy
thế, nhanh chóng đi qua, sau đó lôi nàng ra khỏi điện. Đầu tiên là ngước mắt cẩn thận xẹt qua bốn phía, xác nhận bốn bề vắng lặng, lúc này mới
nhỏ giọng hỏi "Ngươi nói, đến tột cùng bên trong lư hương trong điện đốt thứ gì? chẳng lẽ Quận quân Thừa Ân muốn thần không biết, quỷ
không hay từ từ mưu hại hoàng thượng sao? Ninh vương? Hay là Anh vương
phái nàng tới bên cạnh hoàng thượng ngầm đầu độc hay sao? Ở Giang Nam,
Nàng ta đột nhiên xuất hiện ở trong phủ Ninh Vương, do Ninh vương cố ý
an bài sao? Nhưng nàng ta là do Anh vương dẫn dắt. Chẳng lẽ là Anh
vương, đặc biệt phái nàng tới mưu hại hoàng thượng sao?"
Như Họa hé miệng cười nói: "An công công suy nghĩ nhiều rồi, Quận quân Thừa Ân
há có thể ngu ngốc như vậy, táy máy tay chân rõ rệt, mưu hại hoàng
thượng sao?"
"Nhưng ngươi mới vừa mở lư hương ra, nhìn lại nhìn,
nhìn rất cẩn thận, trong lò hương này đến tột cùng là đốt những thứ gì?
Để cho ngươi cảnh giác như thế."
Như Họa nhàn nhạt nói ra: "Ta
chỉ là cảm thấy tò mò, tùy ý xem một chút thôi, bên trong lư hương này
đốt, chỉ là một chút hương liệu hưng phấn tinh thần, đối với hoàng
thượng hoàn toàn không có hại, nếu An công công không tin, có thể xin
Vương thái y tới nhìn một."
Nghe vậy, Tiểu An Tử rất hoài nghi
nhìn chằm chằm nàng, hỏi "trước kia không phải ngươi đã nói, mình không
hiểu hương liệu sao? Sao lắc mình một, đột nhiên thành thạo nghề rồi?"
"Mặc dù Như Họa là tiểu thư thứ xuất của Đậu phủ, cũng là người mệnh khổ,
năm xưa đã từng lưu lạc bên ngoài, hành tẩu ở trong giang hồ, tự nhiên
tập ẩn mình, đối với những thứ Tam Giáo Cửu Lưu thuật, nhiều năm được
huấn luyện qua, ngược lại rất quen thuộc, nếu Quận quân Thừa Ân thật
động tay chân gì đối với hoàng thượng, ta nhìn một thì có thể xem thấu."
Nghe vậy, Tiểu An Tử hiểu ra nói: "Ngươi quả thật là do Đổng đại nhân phái
tới bảo vệ hoàng thượng sao? Quái lạ, nàng làm sao biết, ngươi hiểu được những thứ kỳ môn quái thuật kia? Hơn nữa, sao nàng có thể kết luận,
ngươi sẽ không ám hại hoàng thượng chứ?"
"An công công thực
sự suy nghĩ quá nhiều, Như Họa ta có lý do gì mưu hại hoàng thượng? Nếu
ta hại hoàng thượng, ngoại trừ dâng mạng của mình, hoàn thành cho người
nào? Ta không hề có quan hệ với Ninh Vương hoặc Anh vương sao? Hy sinh
ta, sau đó tới tác thành cho hắn?" Như Họa cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Mặc dù không phải rất gần gũi, dù sao ta cũng là nữ nhi của Đậu
gia, ta không muốn Đậu gia bởi vì ta mà cửa nát nhà tan, dù sao Đậu thừa tướng cũng là cha ruột của Như Họa."
Nghe xong, hình như có một
chút đạo lý, Tiểu An Tử vẫn cảm thấy nghi ngờ, ngẹo đầu nói: "Làm sao
Đổng đại nhân biết được ngươi có bản lãnh?"
"Có một lần nàng ăn
bánh ngọt ở Phủ Ninh Vương, bị sặc nghiêm trọng, là ta ra tay cứu nàng,
nàng lập tức phát hiện, ta hình như có chút công phu bên trong, nữ nhi
của nhà Đậu thừa tướng, dù là thứ xuất, vì sao học võ bên thân? Sau lại, nàng phát hiện lò sưởi vương phủ giấu độc, biết rõ ta theo tỷ tỷ tính
toán vào cửa, nàng lại cố ý lưu lại lò sưởi bị dội ướt, để cho ta phát
hiện......, một nữ nhân không có lăn lộn ở trên giang hồ, sẽ không lưu ý một lò sưởi bị nước dập tắt, sẽ cho rằng nguyên nhân là ngày ấm lên, về sau, tỷ tỷ ta cố ý cạo xuống hoa muội dùng để uống, nàng liền hiểu rõ
tâm tư."
"Thì ra là như vậy." Tiểu An Tử suy nghĩ một chút, bèn
nhỏ giọng nói: "Không ngờ, Đổng đại nhân vậy mà lại phái ngươi tới bảo
vệ hoàng thượng, chuyện này nghĩ như thế nào, sao ta không được tự
nhiên! Tóm lại, ta vẫn cảm thấy rất quái."
"An bài ta vào cung,
kề bên người hầu hạ hoàng thượng, Đổng đại nhân cũng không có nói rõ,
muốn ta bảo vệ hoàng thượng cái gì ấy." Như Họa cười nói: "Ta từ nhỏ
xinh đẹp, cái khó là thứ xuất đê tiện, lại tâm tính cao, thấy tỷ tỷ ở
trong Đậu phủ được sủng ái, mình lại bị khi dễ, trong lòng hết sức không phục, vì vậy ta liền một lòng một dạ nghĩ cách leo lên cành cây cao,
tương lai có thể liếc mắt, nhìn kiểu ỷ thế lấn người của Đậu phủ."
"Cho nên nói......., ngươi vào cung là tới quyến rũ hoàng thượng, từ đó bay lên ngọn cây, lên làm hoàng phi sao?"
Trước kia, nàng cho là chỉ cần dựa vào sắc đẹp, là có thể bay lên ngọn cây
làm phượng hoàng, vì vậy trăm phương ngàn kế quyến rũ hoàng thượng, sau
khi đến gần Đổng đại nhân, nàng (Đổng Khanh) lại nói cho nàng (Như Họa)
biết, lấy sắc hầu người là không có tiền đồ nhất, cũng không có bảo đảm
nhất, sắc suy thì tình giảm.
Đổng đại nhân nói, nàng có thể làm
người hầu ở bên trong cung đình, nếu thật có thể trở thành người hữu
dụng bên cạnh hoàng thượng, có thể thoát khỏi thân phận thứ xuất ti
tiện, được người tôn sùng.
Nữ nhân, không nhất định phải dựa vào sắc đẹp, theo hầu hạ nam nhân mà sống.
Vì vậy, nàng tuân thủ lời hứa, an bài nàng vào cung, trải qua mấy ngày
nay, ngược lại nàng tận mắt thấy, kiếp sống nữ nhân ở hậu cung.
Tần phi trong cung, cẩm y ngọc thực, cũng không có nam nhân tới sủng ái,
cũng không thể xuất cung tái giá, chỉ có thể thủ thân cô tịch, nhìn cửa
cung cao ngất màu đỏ, cả đời này cũng hiếm khi gặp lại mặt người thân
nữa, không đau khổ không vui, sau đó hồng nhan ngồi chờ già đi, cảnh
tượng sau lưng, hẳn là thê lương vô tận.
Hiện nay, hoàng
thượng trong điện này hiển nhiên là một người si tình, trăm phương ngàn
kế làm Tần phi của nam nhân như vậy, thành phi tử không có được sủng ái
của Hoàng đế, chỉ là tìm cho mình đau lòng và tịch mịch.
Kể từ
sau khi nàng nghĩ thông, trong lòng hẳn là rõ ràng, rỗi rãnh trông nom
Quận quân Thừa Ân hạ công phu ở trên người hoàng thượng, trong cung rộng rãi ban ân huệ lôi kéo nhân tâm........., nàng khoanh tay đứng nhìn,
ngược lại muốn nhìn xem, cuối cùng nàng ta có thể lấy được những thứ gì ở trên người nam nhân si tình này?
Như Họa hơi mỉm cười nói: "Đổng đại nhân cho ta vào cung mở mang kiến thức, ta mới có thể hiểu mình
chân chính muốn cái gì, nàng nói, nếu ta thật muốn làm hoàng phi, thì
phải dùng sức quyến rũ hoàng thượng, còn phải xác định sau này mình có
thể chuyên sủng, không cần trở thành Tần phi thảm thương bị sa vào lãnh
cung; nếu ta chỉ muốn trở nên nổi bật, thoát khỏi xuất thân hèn mọn, thì phải làm người hữu dụng bên cạnh hoàng thượng, như vậy ta liền có thể
nở mày nở mặt một đời........, nói thật, ta là nữ quan Ngũ Phẩm của nội
cung, đúng là nàng phái ta lén lút điều tra Lâm Dương nhi làm điều kiện
trao đổi."
Nghe vậy, Tiểu An Tử cơ hồ thất thanh nói: "Thì ra là, Đổng đại nhân từng để cho ngươi lén lút đi điều tra Quận quân Thừa Ân
sao?" Nói tới chỗ này, hắn hiểu ra nói: "Khó trách, một ngày kia Thành
Cô Tô xảy ra chuyện, sáng sớm ngươi đã không thấy tăm hơi, như vậy,
ngươi điều tra ra sao?"
Trong mắt Như Họa nhanh chóng thoáng qua một tia quỷ quyệt, cũng nhẹ nhàng cười nói: "Cái gì cũng không tra được."
Tiểu An Tử cái hiểu cái không nói: "Cái gì cũng không tra được, không phải
hoàn toàn không có vấn đề, chính là vấn đề cất giấu trong đó rất lớn,
khó trách, ngươi sẽ nhìn chằm chằm Quận quân Thừa Ân như vậy......."
Như Họa cười không đáp, sau đó xoay người trở lại trong điện, kề trước mặt hoàng thượng, thay hắn nâng nghiên mài mực.
***
Thái hậu mở ra yến hội ở Sướng Xuân Viên có hoa sen nở rộ, mở tiệc khoản đãi Đại Thần triều đình, Hoàng Thái Thúc, Đậu thừa tướng, Đổng Tư Mã cùng
với một vài Chư Vương ở lại đế đô, cùng chín thần tử quan trọng........
Đợi chút, đại thần quan trọng và hoàng tộc đều vào chỗ ngồi, bà còn đặc
biệt cho triệu lễ quan tới đây, trước mặt mọi người thảo luận ngày hoàng đạo thích hợp cho Hoàng đế đại hôn, mục đích hành động lần này của Thái hậu, không thể nghi ngờ là vì trước mặt mọi người bày tỏ Hoàng đế tuyệt không có ý tứ hủy hôn.
Trong bữa tiệc, quan lại tụ tập, ly quang lần lượt thay đổi, một mảnh hài hòa, các đại thần thấy hoàng thượng quả thật không có ý hủy hôn, ai cũng an tâm, không khí trong bữa tiệc vì
vậy càng lộ vẻ thân thiện. Rốt cuộc tảng đá trong lòng Thái hậu để
xuống, khóe miệng càng thêm khẽ nhếch cười.
"Nhìn xem, sắc mặt
hoàng thượng thật khó xem? Trên gương mặt tuấn tú lại chất đầy cô đơn,
hắn nhất định là không muốn kết hôn với thiên kim của thừa tướng, trông
thấy thật khiến cho người ta đau lòng."
Bạn đang đọc truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.