Chương 53: Phun Ra Toàn Bộ Đồ Cưới Cho Ta
Tô Thanh thấy Vân Nhược Tuyết nhát gan như thế, chỉ nghe một tiếng gió cũng run cả người thì chân mày không khỏi chau lại.
Thấy con gái mình đang muốn trốn sau tấm bình phong, nàng ta trầm giọng nói:
“Vội cái gì? Lão thái thái cũng không phải dã thú, có thể ăn thịt con hay sao? Nhìn con thế kia thì làm gì có tiền đồ gì?”
Nhưng lúc này Vân Nhược Tuyết đã loạn lên rồi, làm sao còn nghe được
lời của Tô Thanh nữa, vọt thẳng tới sau tấm bình phong, ngay cả Tô Thanh cũng suýt không kéo được nàng. May mà vú Vương lúc này bê chậu đồng
nhanh tới, nhìn thấy hai mẹ con giằng co như vậy thì vội vàng giao chậu
nước cho nha đầu khác rồi tiến lên, giúp Tô Thanh kéo Vân Nhược Tuyết,
đau khổ khuyên nhủ:
“Nhị tiểu thư, người chạy đi trốn như vậy chẳng khác nào thừa nhận
với lão thái thái rằng người đang chột dạ sao? Phu nhân còn đang ở đây,
sợ đến lúc đó phu nhân cũng không tránh khỏi lão gia trách tội. Chúng ta cần phải tìm cách làm sao vượt qua chuyện này?”
Bị hai người ngăn lại, Vân Nhược Tuyết không thể di chuyển nửa bước, cái trán đã toát đầy mồ hôi, nàng ta vội kêu to:
“Còn có biện pháp gì tốt chứ? Họ cũng đi tới sân rồi kia kìa!”
Vừa nói xong lại định tuột áo ngoài ra, làm Kim Thiền thoát xác.
Tô Thanh trong lòng cũng đầy thấp thỏm bất an, chẳng qua so với Vân
Nhược Tuyết thì bình thản hơn mà thôi. Thấy con gái lúc nào quần áo xộc
xệch, trong đầu nảy lên một kế, hai tay túm lấy hai vai Vân Nhược Tuyết, trong mắt mang theo nghiêm túc, nói:
“Tuyết Nhi, mẹ có một kế, nhưng con phải chịu thiệt thòi rồi!”
Vân Nhược Tuyết lúc này lo lắng không hết, còn nghĩ gì tới thiệt thòi hay không, thấy Tô Thanh có biện pháp thì đôi mắt sáng lên, hai tay túm lấy Tô Thanh, vui mừng hỏi:
“Có thật không? Mẹ, người nói nhanh đi, là biện pháp gì?”
Tô Thanh thấy Vân Nhược Tuyết không them nghe xem cuối cùng là biện
pháp gì mà đã nhìn mình đầy hi vọng thì trong lòng cũng thở dài, nhanh
chóng quét qua toàn thân Vân Nhược Tuyết, cuối cùng nhìn tới tóc của
nàng ta, sau đó thuận tay cầm lấy chén trà trên bàn, đập tới cái trán
nhỏ của nàng ta.
“Aaaaaaaaaaaaaaaa….”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên. Vân Nhược Tuyết ôm lấy cái trán
nhỏ lăn lộn trên mặt đất, còn Tô Thanh nhanh tay cho chén trà nhỏ vào
trong bồn nước rửa sạch sau đó đem chậu nước đổ nước qua cửa sổ ra
ngoài.
Sau cùng, Tô Thanh quay lại, đỡ Vân Nhược Tuyết dậy, không để ý tới
ánh mắt đầy oán hận của nữ nhi, cứ thế đỡ nàng ta vào trong giường.
Mà lúc này, đoàn người do lão thái thái dẫn đầu đã xông vào trong phòng.
“Tô di nương, ngươi giấu Nhược Tuyết ở đâu, còn không mang nghiệt
chướng kia giao ra đây. Hay là nghĩ ta không thể lột da nó?” Người chưa
dừng lại mà thanh âm của lão thái thái kia đã rống to khắp nhà.
Tô Thanh giao Vân Nhược Tuyết cho vú Vương sau đó mới mang sắc mặt
khó chịu, đi tới trước mặt lão thái thái, quỳ xuống trước mặt bà, thanh
âm nức nở và đầy ủy khuất:
“Lão thái thái, người hãy làm chủ cho Nhị tiểu thư. Người xem nó bị thương thành thế kia, ta làm sao nhẫn tâm mà nhìn cho được.”
Vừa nói, hai dòng nước mắt thánh thót chảy xuống, cũng không cho lão
thái thái có cơ hội nổi đóa, nàng ta tiếp tục bám vào gấu váy lão thái
thái nói:
“Lão thái thái, Nhị tiểu thư chính là thiên kim tiểu thư của tướng
phủ, người nhìn nó hôm nay bị đánh trọng thương thế kia, người là bà nội của nó, không thể để nó phải chịu thiệt như vậy được.”
Lão thái thái hoàn toàn không kịp phản ứng, ánh mắt đầy kinh ngạc
nhìn Tô Thanh đang khóc lóc dưới chân mình. Sau đó theo lời Tô Thanh, bà nhìn về phía giường, ở đó Vân Nhược Tuyết đang ngồi nghỉ, ánh mắt bén
nhọn nhìn thẳng về phía vú Nhuế lúc này đang được hai nha đầu đỡ lấy.
Vú Nhuế cũng bị tình huống bất thình lình này làm cho trở tay không
kịp, nhìn mười ngón tay của Vân Nhược Tuyết lúc này đầy máu tươi, cùng
với tiếng kêu oan của Tô Thanh thì tâm thần bà ta cũng trở nên luống
cuống, không dám cậy già lên mặt nữa. Bỏ lại hai nha đầu đang đỡ mình,
bà ta bước nhanh tới trước mặt lão thái thái, lập tức quỳ xuống, kêu
oan:
“Lão thái thái minh xét, lão nô mới chính là người bị hại. Nhị tiểu
thư đánh lão nô, nhưng lão nô biết mình chỉ là một nô tài nên không dám
đánh lại. cho dù nói cũng không dám dung ngôn ngữ bất kính, huống chi
làm làm việc tang tận lương tâm này. Kính mong lão thái thái giải oán
cho lão nô!”
Vừa nói, vú Nhuế không để ý tới cái trán đang chảy máu, sống chết dập đầu trước lão thái thái. Chỉ nửa khắc sau, khuôn mặt vàng vọt của vú
Nhuế đã nhuộm đầy máu tươi.
Lão thái thái thấy vú Nhuế như thế, xưa nay cũng rất biết cách lấy
lòng của mình thì trong lòng liền có chút tin tưởng vú Nhuế hơn, ánh mắt nhìn về phía mẹ con Tô Thanh tràn đầy chán ghét.
Mà lúc này, Vân Nhược Tuyết đã hiểu ra tại sao Tô Thanh lại làm như
thế. Nàng ta tụt xuống giường, chạy tới quỳ trước chân lão thái thái,
đẩy vú Nhuế sang một bên sau đó ôm chặt chân lão thái thái, khóc lóc kể
lể:
“Bà nội, cháu biết người có lòng tốt nên mới để vú Nhuế chăm sóc
cháu. Không hiểu tại sao hôm nay vú Nhuế lại không ngừng dung từ ngữ
nhục mã cháu. Cháu là con gái, hơn nữa lại còn trẻ nên không hiểu
chuyện, đối với mấy lời khó nghe thì không khỏi sinh ra khó chịu nên mới nói lại mấy câu. Nhưng vú Nhuế nghe lại giận tím mặt rồi cầm lấy chén
cháo trên bàn đánh vào đầu cháu. Bà nội, cháu bị người ta đánh lại có
thể ngồi im chịu đòn hay sao? Cháu mới vội đoạt lấy chén cháo, đánh lại
một chút. Sau khi thấy vú ngất rồi, cháu vô cùng sợ hãi nên mới chạy về
Phong Hà Viên. Nếu người không tin có thể nhìn trán cháu đây, miệng vết
thương lớn như vậy, thiếu chút nữa lấy mạng cháu rồi.”
Vân Nhược Tuyết như sợ đám người lão thái thái không tin, lập tức
ngồi thẳng người dậy, đưa trán ra, để lộ một vết thương đầm đìa máu
tươi, khiens cho đám người lão thái thái lông mày cũng nhăn tít lại.
Tô Thanh thấy mọi người đã không còn phân biệt nổi phải trái thì lập
tức ôm lấy Vân Nhược Tuyết, đưa cái khăn lụa lên, run rẩy thấm vào vết
thương, vô cùng đau lòng nói:
“Con gái của mẹ, là di nương thân phận thấp kém mới khiến cho con vốn là một tiểu thư đứng đắn cung bị nô tài làm nhục. Bọn họ vũ nhục mẹ
cũng đủ rồi, nhưng con thân thể ngàn vàng, nếu chuyện ác nô lấn chủ này
truyền ra ngoài, đừng nói danh dự của tướng phủ bị hao tổn, chỉ sợ tình
mẫu tử của lão thái thái và tướng gia cũng bị ảnh hưởng. Huống chi lần
này dung mạo con bị hao tổn, sau này chọn vị hôn phu, còn công tử danh
môn nào nguyện ý đây?”
Tô Thanh càng nói càng như chọc tức, đôi mắt như mắt rắn độc nhìn
thẳng về phía vú Nhuế, làm bộ như hận không tới cắn cho bà ta một nhát
được.
Vú Nhuế rõ rang là người bị hại, lúc này lại bị hai mẹ con một xướng
một họa đổ bồn nước đen này lên người thì tức tới phát run, nhưng cũng
không biết vết thương kia của Vân Nhược Tuyết từ đâu mà ra nên chỉ có
thể hướng lão thái thái dập đầu tạ tội:
“Lão thái thái, nô tỳ hầu hạ người mấy chục năm, nhân phẩm nô tỳ như
thế nào, lão thái thái là người rõ rang nhất. Nô tỳ đi theo người từ khi người còn là thiếu nữ, sau lại theo người tới Vân phủ, sau đó vì Đại
lão gia thăng chức nên tới tướng phủ. Sau đó Nhị lão gia rời kinh đô về
Vân phủ, nô tỳ lại đi theo người tới đó. Nô tỳ không phải người kiến
thức hạn hẹp, chuyện trộm đạo chưa từng làm chứ đừng nói chuyện khi dễ
chủ nhân như thế này. Hơn nữa, nô tỳ biết tầm quan trọng của dung mạo
đối với một cô gái, làm sao lại đem dung nhan của Nhị tiểu thư ra nói
giỡn được. Xin lão thái thái minh giám, nếu không hôm nay nô tỳ sẽ dập
đầu chết ở Phong Hà Viên này.”
Nói xong, vú Nhuế liền mang theo một thân chính khí đứng thẳng dậy,
nhìn về phía mẹ con Tô Thanh cười lạnh sau đó làm bộ muốn xông tới khung cửa cách đó không xa.
“Ngăn bà ấy lại!” Lão thái thái hét lớn một tiếng làm cho đám nha đầu bà tử vội vàng chạy tới ôm chặt lấy vú Nhuế đang một lòng tìm chết kia, mạnh mẽ kéo lại.
“Vú, người tưởng chúng ta không rõ hay sao, lão thái thái lại càng rõ ràng, chắc chắn sẽ làm chủ cho vú.”
“Vú, người làm thế chẳng phải là chết oan sao? Lão thái thái luôn nể trọng người, sẽ không để người chịu oan khuất đâu.”
“Đúng vậy vú à, còn có lão thái thái kia mà. Người là nô tỳ tâm phúc
nhất của người, người phải nhớ, chúng ta ai cũng biết người rất tốt, nếu người đi rồi thì chúng ta sẽ vô cùng khổ sở.”
Mọi người ngươi một câu, ta một câu, cuối cùng khiến cho tâm tình
kích động của vú Nhuế cũng dịu trở lại, chỉ thấy bà ta vô cùng uể oải,
cả người mềm nhũn, một lần nữa quỳ xuống trước mặt lão thái thái.
Lão thái thái thấy Tô Thanh bức bà vú đắc lực nhất của mình tới mức
này, đang định giận dữ với Tô Thanh thì phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Nhược Tuyết trắng bệch cả ra, đôi mắt đảo một chút sau đó ngã
xuống. Tô Thanh bị dọa tới sợ hãi nhào đến, ôm lấy Vân Nhược Tuyết, lớn
tiếng khóc lóc:
“Lão thái thái, cháu gái người lúc này sống chết không rõ, người còn
muốn thiên vị nô tài xảo quyệt kia sao? Nô tỳ biết người không ưa nô tỳ, nhưng Nhị tiểu thư chính là máu thịt của tướng gia, chảy trong người
nàng là huyết mạch của Vân gia, chẳng lẽ người nhẫn tâm nhìn cháu gái
của mình chết oan sao?”
Lão thái thái không biết Vân Nhược Tuyết ngất thật hay giả, nhưng lúc này có nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình nên bà cũng muốn làm
dáng một chút, để cho một bà vú khác bên mình tiến tới xem thế nào.
Nhưng Tô Thanh vẫn than thở khóc lóc, ôm chặt lấy đầu Vân Nhược
Tuyết, không cho bất kỳ một ai tới gần, đôi mắt tràn ngập nước mắt, lại
có chút kiên cường bất khuất.
Vú Vương thấy lão thái thái mang tới không ít nha đầu bà tử, trong
đầu sợ mẹ con Tô Thanh không đối phó được nên cũng sai một tiểu nha đầu
đi ra ngoài, gọi tất cả mọi người đang làm việc trong viện tới, lúc này
nhân số hai bên tương đối nên mới lâm vào trạng thái giằng co như bây
giờ.
Mà Tô Thanh lúc này cũng không nói gì, nước mắt như mưa tuôn rơi trên khuôn mặt non mềm của Vân Nhược Tuyết, thanh âm đầy hàm oan khiến cho
người khác không thể không chú ý tới. Lúc này nàng ta ngẩng đầu nhìn lão thái thái, gằn từng chữ:
“Lão thái thái nếu không tin nô tỳ thì nô tỳ sẽ mời Nhị ca tới giám
định. Nhị ca của nô tỳ là Thượng Thư Hình Bộ nhiều năm , sở trường là
phá án, nhất định hắn sẽ cho mẹ con chúng ta một công đạo!”
Lão thái thái nghe vậy thì trong ngực nảy lên một trận tức giận, tức
thì dùng quải trượng chấn mạnh xuống nền nhà, giận dữ nói: “Ngươi dám uy hiếp ta?”
Tô Thanh tỏ ra không hề sợ hãi, đôi mắt ngẩng lên giằng co cùng lão
thái thái, không hề tỏ ra yếu thế, mép lại xuất hiện một nụ cười
lạnh.Song phương tạm thời giằng co, đám nô tỳ thì khẩn trương ngó chừng
chủ tử của mình.
“Đại tiểu thư tới!”
Lúc này, không biết người nào chợt thở nhẹ ra một tiếng, căn phòng yên tĩnh chợt vang lên tiếng bước chân từ xa truyền tới.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Liễu di nương đang dìu Vân Thiên
Mộng đi vào. Một đám nô tài thấy Đại tiểu thư tới thì rối rít hành lễ:
“Thỉnh an Đại tiểu thư!”
Vân Thiên Mộng sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt trầm ổn, chỉ khẽ gật đầu
với mọi người sau đó thanh âm ôn nhu vang lên: “Tất cả đứng lên đi!”
Sau đó nàng đi tới trước mặt lão thái thái, quỳ xuống hành lễ: “Cháu gái gặp qua bà nội!”
Lão thái thái thấy Vân Thiên Mộng tới thì sắc mặt hơi hòa hoãn trở
lại, nhưng sự giận dữ vẫn để trong lòng, chỉ nhạt nhẽo gật đầu, có chút
không yên lòng, nói:
“Sao con cũng tới đây làm gì? Lúc này đang bệnh, không nên lui tới cái nơi xui xẻo này, tránh cho bệnh thếm nặng!”
Vú Nhuế nghe thấy giọng điệu của lão thái thái không tốt lắm thì
trong lòng không khỏi tức giận. Vì cớ gì mà lão thái thái lại đem cơn
giận với mẹ con Tô di nương trút lên đầu Đại tiểu thư cơ chứ?
Chẳng lẽ lão thái thái không nghĩ, nếu Đại tiểu thư không xuất hiện đúng lúc thì lão thái thái làm sao mà hạ đài được cơ chứ?
Vân Thiên Mộng không thèm để ý tới thái độ trong giọng nói của lão
thái thái, vẫn cười tươi tắn, vô cùng cung kính lễ phép trả lời:
“Mộng Nhi biết bà nội quan tâm tới cháu. Nhưng vừa rồi cháu nghe Liễu di nương nói bà nội nổi giận đùng đùng đi tới Phong Hà Viên. Trong lòng Mộng Nhi lo lắng nên mới nhờ Liễu di nương đưa tới đây. Không biết đã
xảy ra chuyện gì mà làm cho bà nội tức giận như thế? Nước Tây Sở coi
trọng lễ nghi, bệ hạ cũng nổi danh là hiếu tử. Thật không rõ người nào
lại to gan lớn mật khiêu chiến hoàng uy, coi nhẹ việc tích thiện hành
đức, còn làm ngược lại nữa?”
Ngữ điệu của Vân Thiên Mộng hoàn toàn là vô tâm, nhưng vừa nói ra thì đám nha đầu bà tử trong phòng đều biết được ngụ ý, ánh mắt đều nhìn về
hướng Tô Thanh.
Lão thái thái nghe Vân Thiên Mộng khuyên nhủ thì thở dài, cuối cùng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vân Thiên Mộng, khổ sở nói:
“Nha đầu này, ngươi tưởng trong phủ này ai cũng thuần khiết, hiếu
thuận như ngươi sao? Còn không thấy đầy chuyện bẩn mắt trong nhà đấy. Bà nội còn nghĩ trong hậu viện, cha ngươi cũng không nhiều di nương lắm
nên không có những chuyện tình như thế. Nhưng hôm nay ta cũng thấy được
rồi. Ngươi nhìn vú Nhuế với Nhược Tuyết, hai người này bộ dáng như thế,
chẳng phải để người ngoài chê cười ta không quản được gia đình sao?”
Thật ra thì Vân Thiên Mộng khi bước vào đây đã thấy bộ dáng của hai
người kia nhưng vẫn vờ như không thấy, ngược lại trấn an lão thái thái
trước, chờ bà mở miệng.
Lúc này nghe lão thái thái nói, Vân Thiên Mộng khẽ mím môi, cái miệng nhỏ nhắn khẽ thở nhẹ một tiếng, sau đó đau lòng nói:
“Chuyện gì đã xảy ra thế? Vì sao vú Nhuế và Nhược Tuyết đều bị thế
này? Liễu di nương, sao lại còn ngu ngốc đứng đó làm gì, mau đi mời đại
phu đi. Chảy nhiều máu như thế, nếu không chữa trị sẽ có án mạng đó.”
Vân Thiên Mộng mặc dù bận rộn chỉ huy Liễu di nương nhưng cũng không
bỏ qua vẻ mặt của lão thái thái. Thấy lão thái thái vẫn mang thần sắc
lạnh lẽo nhìn mẹ con Tô Thanh, Vân Thiên Mộng dìu lão thái thái ngồi
xuống, kiên nhẫn nói:
“Bà nội, hay là xem qua vết thương của họ đi. Dù sao một người là
cháu gái của người, một người lại là nô tỳ bầu bạn mấy chục năm, tình
như chị em, dù có mâu thuẫn tới đâu thì cũng phải đợi các nàng ổn định
lại vết thương rồi hãy nói. Nếu không, cho dù có nghiêm túc chỉnh bức
cung, chỉ sợ vú Nhuế sẽ không chỉ ngất như muội muội đâu. Huống chi, nếu cha biết chuyện này, người hẳn là sẽ đau lòng vì muội muội hay vú Nhuế
đây?”
Câu cuối cùng của Vân Thiên Mộng rất nhỏ, dường như chỉ nói riêng cho lão thái thái nghe. Chỉ thấy thần sắc của lão thái thái khẽ biến, gương mặt đầy vẻ không tình nguyện, đôi mày chau lại, sau đó mới gật đầu một.
Vân Thiên Mộng lại đưa mắt nhìn Liễu di nương, chỉ thấy nha đầu bên
cạnh Liễu di nương nhanh chóng rời khỏi nội thất, hướng ngoại viện mà
chạy.Vân Thiên Mộng trấn an lão thái thái xong, lúc này mới bước tới bên người Vân Nhược Tuyết, muốn giúp Tô Thanh đỡ Vân Nhược Tuyết dậy.
Nhưng Tô Thanh lại không cần tới, lạnh lùng đáp: “Không dám làm phiền tới Đại tiểu thư!”
Vừa nói, nàng ta và vú Vương nhấc Vân Nhược Tuyết lên, cẩn thận đặt lên giường.
Vân Thiên Mộng bị Tô Thanh không nể mặt từ chối nhưng không thèm để ý tới, chỉ cười cười, sau đó đi tới bên cạnh vú Nhuế, tự mình đỡ bà vú
đang quỳ trên mặt đất này dậy, an ủi:
“Vết thương trên đầu vú cần phải cẩn thận xử lý, nếu không sẽ bị nguy hiểm đó!”
Vú Nhuế vốn đã cầm của nàng năm mươi lạng bạc, giờ chịu chút thương tổn có đáng là gì.
Nhưng lúc này Vân Thiên Mộng lại tỏ ra quan tâm như thế, trong lòng
bà ta nhất thời không kìm được cảm xúc, đôi mắt già nua hồng lên, nức nở đáp: “Nô tỳ đa tạ Đại tiểu thư đã quan tâm!”
Vân Thiên Mộng vỗ vỗ tay bà, cười nói: “Bà nội có bao giờ xem người
là người ngoài đâu, trong mắt Thiên Mộng thì vú cũng là thân nhân rồi.
Vú không cần phải tỏ ra khách khí, kẻo có người lại nói vú già mồm cãi
láo.”
Đừng nói vú Nhuế nghe được lệ nóng trào ra, mà ngày cả lão thái thái lúc này cũng hiện lên vẻ cười ấm áp.
Liễu Hàm Ngọc thấy thần sắc lão thái thái vừa rồi còn tàn nhẫn vậy mà lúc này lại hoàn toàn biến mất thì không khỏi tán thưởng Vân Thiên
Mộng. Nàng ta thầm nghĩ Đại tiểu thư đúng là cao tay, chỉ nói ba xạo
(chém gió) mấy câu mà đã khiến lão thái thái nguôi giận, nếu là mình chỉ sợ đã uổng phí miệng lưỡi rồi.
Liễu Hàm Ngọc lúc này cũng nhìn ra tình cảm của lão thái thái với vú
Nhuế nên để cho một nha đầu mang băng tới, ép vú Nhuế ngồi xuống, sau đó nhìn tới Vân Nhược Tuyết vẫn chưa tỉnh lại, tiếc hận nói:
“Đáng tiếc cho Nhị tiểu thư, xinh đẹp như hoa thế kia, chỉ sợ trán sẽ có sẹo thôi!”
Tô Thanh định lấy tĩnh chế động cho tới khi Vân Huyền Chi tới, nhưng
lúc này nghe Liễu Hàm Ngọc nguyền rủa Vân Nhược Tuyết như thế thì trong
lòng tức giận tán loạn, không khỏi cười lạnh, nói:
“Liễu di nương cứ thu hồi lòng tốt lại đi. Nhược Tuyết của chúng ta
mang mệnh phú quý giàu sang, sẽ không có chuyện gì cả. Nhưng Tam tiểu
thư thân phận thấp kém, e là cũng chỉ có thể tìm nhà nghèo mà gả vào
thôi. Liễu di nương rảnh rỗi nguyền rủa người khác như thế, hay là nên
để chút tâm tư lên người Tam tiểu thư đi. Không tới lúc đó con rể cũng
chẳng có đâu!”
Liễu Hàm Ngọc rõ ràng, nhà mẹ đẻ của mình không thể so sánh được với
nhà mẹ đẻ của Tô Thanh nên từ lâu đã chấp nhận sự thật này rồi.
Nhưng hôm nay sự thật này lại bị Tô Thanh đem ra làm trò cười trước
mặt mọi người thì nàng ta cảm thấy mặt mũi của mình đã mất sạch rồi.
Hơn nữa, dù lúc này bản thân nàng trông coi tướng phủ thật, bản thân
cũng đã thay không ít nha đầu bà tử, nhưng hôm nay Tô Thanh đã nói thẳng vào mặt như thế, mọi người sẽ đều biết mình là con gái của nhà nghèo,
chỉ sợ sau này quản lý tướng phủ khó khăn hơn mà thôi
Thế lực của nhà mẹ đẻ luôn trực tiếp ảnh hướng tới vận mệnh của con gái.
Vân Yên là con thứ, hơn nữa mẹ ruột cũng chỉ là một di nương không có quyền thế gì, chỉ sợ cuộc đời sau này khó mà đạt được may mắn gì.
Nghĩ tới đây, Liễu Hàm Ngọc chỉ hận không xé xác Tô Thanh kia ra được mà thôi.
Nhưng từ trong mắt Tô Thanh, Liễu Hàm Ngọc thấy được vẻ kiêu ngạo,
nhớ ra nàng ta chính là người mà Vân Huyền Chi thương yêu nhất. Mình lúc này còn chưa lấy được lòng của lão thái thái, nếu cứng đối cứng với Tô
Thanh, cộng thêm bộ dáng kia của Vân Nhược Tuyết, chỉ sợ tướng gia sẽ
không thể không thiên vị hai mẹ con nhà này.
Vì vậy, mặc dù tay ở trong áo lúc này đã nổi đầy gân xanh, nhưng Liễu Hàm Ngọc vẫn cười, cũng không thèm để ý tới lời của Tô Thanh, xoay
người đi ra cửa, lạnh giọng quát bọn nha đầu:
“Sao đại phu còn chưa tới? Không biết làm ăn gì sao?”
Tô Thanh thấy nàng ta quát lớn như thế thì trong lòng chỉ cười lạnh, nhưng sau đó lại quay vào chăm sóc Vân Nhược Tuyết.
“Bà nội biết con là người chững chạc, sẽ không có yêu cầu gì quá đáng rồi. Nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, chắc chắn ta sẽ giúp con!”
Nghe thấy lão thái thái trả lời cẩn thận như thế, đôi mắt Vân Thiên Mộng hơi xẹt qua một chút lãnh ý kín đáo.
Lão thái thái đúng là rất biết tính toán, ở trước mặt mọi người lại
tỏ ra rộng lượng như thế, lại thầm nhắc nhở bản thân nàng không nên đưa
ra yêu cầu tham lam, quá đáng.
Loại người keo kiệt thế này mà Cốc lão thái nhân (bà ngoại của Vân
Thiên Mộng) lại có thể tin tưởng gả con gái yêu quý của mình vào làm
dâu, thật không thể tưởng tượng nổi!
Trong lòng mặc dù xem thường lão thái thái nhưng Vân Thiên Mộng vẫn
duy trì nét cười đoan trang, con ngươi ôn nhu nhìn về phía Vân Nhược
Tuyết đang ở trên giường, chậm rãi nói:
“Bà nội, cháu muốn bà thưởng cái bình hoạt huyết ngưng chi cho muội muội.”
Vân Thiên Mộng vừa nói xong, lão thái gia và Tô Thanh đều đông thời nhìn nàng, thần sắc đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Chẳng qua hai người lộ vẻ khiếp sợ nhưng lại không chung một ý nghĩ.
Lão thí gia không ngờ Thiên Vân Mộng lại hào phóng như vậy thế, muốn
đưa cả thánh phẩm chữa thương cho Vân Nhược Tuyết, không biết trong lòng nàng có tính toán gì hay không?
Mà Tô Thanh lại sinh ra hận ý vô cùng.
Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, năm đó, sau khi Khúc Nhược Ly chết đi, một mình nàng ta ở trong phòng cũng không thể tìm ra bình hoạt huyết
ngưng chi kia cho muội muội. Tưởng là vũ Hạ lén mang ra ngoài cửa, liền
sai người ra tìm hơn nửa năm cũng không thấy đâu cả.
Lại hoàn toàn không ngờ, bình hoạt huyết ngưng chi đó đã sớm rới vào tay lão thái thái.
Mà hiện tại lão thái thái lấy đồ của mẫu thân nàng thưởng cho nàng,
vừa không tốn chút bạc vụn nào, lại vừa chiếm được sự biết ơn của cháu
gái, lại được khen ngợi, quả là một bà già tính toán hẹp hòi, keo kiệt
tới cùng cực.
Cả hai đều cố tìm ra dụng ý của Vân Thiên Mộng, nếu vô duyên vô cớ
nói ra thì không sao, nhưng nếu tỏ ra mập mừ thì không phải là cái
chuyện tốt lành gì.
Nhưng Vân Thiên Mộng hoàn toàn thản nhiên chào đón hai ánh mắt kia, khóe miệng khong vì thế mà kiếm tươi tắn đi.
Hai người thấy Vân Thiên Mộng tỏ ra bình thường thì thất vọng thu hồi ánh mắt. Lão thái thái híp mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, sau đó trả lời:
“Nha đầu này, đây là vật phẩm vua ban, ngươi muốn đưa cho người khác sao?”
Trong lòng lão thái thái rất không vui, không muốn Vân Thiên Mông đưa hoạt huyết ngưng chi kia cho Vân Nhược Tuyết.
Vân Thiên Mông không trả lời ngày, ngược lại nhìn về phá Tô Thanh một chút rồi mới trả lời:
“Được mà! Dù sao vết sẹo trên tay Mộng nhi có thể dùng ống tay áo che đi.”
Nhưng vết thương của muội muội ở trên trán, nếu lưu lại thực sự làm
cho muội ấy sống không bằng chết. Huông hồ lễ mừng thọ sắp tới của bà
ngoại cháu, Mộng Nhi cũng muốn mang Nhị muội đến đó. Dù sao trước kia
thân thể Mộng Nhi vốn không tốt, Nhị muội thay cháu tham gia các loại
yến tiếc nên cũng quen rồi. Lần này, cháu đi một mình sơj sẽ làm cho
người khác nghi kỵ, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến uy danh của tướng phủ.
Vân Thiên Mộng nói những lời đó làm Tô Thanh ngân ra, không khỏi nhìn lên dung nhan của Vân Nhược Tuyết.
Đúng như Vân Thiên Mộng nói, Vân Nhược Tuyết vô cùng coi trọng gương
mặt của mình, ngày thường chỉ hơi đụng chạm đã giận nảy lên rồi. Nếu
thực sự để lại sẹo thì e rằng cả đời này Vân Nhược Tuyết sẽ không tha
thứ cho mình.
Huông chi, hoạt huyết ngưng chi nào vốn phải thuộc vè mình, lúc này
cũng coi như là vật quy nguyên chủ thôi, lão thái thái có tư cách gì hỏi tới chứ?
Nhưng Tô Thanh vẫn mang theo king nghi trong lòng, sợ Vân Thiên Mộng giở gì với hoạt huyết ngưng chi thì cũng không ổn.
Lão thái thái thấy Vân Thiên Mộng trả lời như thế, lại nhìn đám nha
đầu đang đang dựng lỗ tai lên nghe mình trả lời, khẽ “ừ” một tiếng coi
như đáp ứng Vân Thiên Mộng.
Dù sao lúc này tất cả mọi người đều đang nhìn vào, mình là bà nội, dù chán ghét Vân Nhược Tuyết đến đâu thì cũng không thể mang đồ giấu đi,
để cháu gái mình bị hủy đi dung nhan được.
Huống hồ chuyện này là do Vân Thiên Mộng nói ra, mình chỉ cần thận nước đẩy thuyền, cần gì phải so đo.
Nhưng lão thái thái nghĩ tới Tô Thành và Vân Nhược Tuyết vì thế mà
được cái đại tiện nghi thì trong lòng vô cùng không thoải mái, sắc mặt
rất khó coi.
Hơn nữa, đối với việc cho Vân Nhược Tuyết tham gia yến hội, lão thái
thái hoàn toàn phản đối, lão thái thái hoàn toàn phản đối, giọng điệu
của nàng cường ngạnh, nói:
"Nó ra cái bộ dáng này rồi, tốt nhất nên ở nhà thì hơn. Sợ lúc đó tới phủ Phụ Công công nổi điên lên, làm mất mặt người của tướng phủ!"
Tô Thanh thấy lão thái thái bịa đặt về con gái mình như thế, vừa
muoosn mỉa mai đáp lại thì thấy một tên đại phu được dẫn vào. Tô Thanh
và vú Vương buông màn che xuống, để cho đại phu bắt mạch cho Vân Nhược
Tuyết trước.
Đại phu theo thứ tự bắt mạch cho Vân Nhược Tuyết và vú Nhuế, sau đó đi tới trước mặt lão thái thái nhỏ giọng nói:
"Tiểu thư và bà vú đều bị ngoại thương, lão phu sẽ bốc cho hai vị ấy
mấy thang thuốc bổ máu, đưa cả thuốc đắp bên ngoài da, mỗi ngày cần phải thay. Nhưng nhị tiểu thư bị nặng hơn một chút nên cần phải tĩnh dưỡng."
Lão thái thái nghe đại phu nói thế thì sắc mặt tối lại, nhếch môi, một lời cũng không nói.
Liễu Hàm Ngọc thấy thế thì cười nhạt, nói: "Làm phiền đại phu. Liên Nhi, dẫn đại phu đi viết đơn thuốc!"
Đợi sau khi đại phu đi, Liễu di nương cùng Vân Thiên Mộng đưa mắt nhìn nhau, sau đó nói:
"Lão thái thái, người xem Nhị tiểu thư tới giờ vẫn chưa tỉnh lại. Hay là người trở về nghỉ trước đi, đợi sau khi nhị tiểu thư tỉnh rồi chúng
ta sẽ hỏi lại cho rõ ràng. Dù sao vú Nhuế cũng đã có tuổi, để cho bà ấy
nghỉ ngơi chút đi. Nô tỳ sẽ đưa thuốc tới Bách Thuận đường, người cứ yên tâm!"
Lão thái thái cũng cảm thấy ở đây thật xui xẻo, chính mình tới đây
hỏi tội, không ngờ bị Tô Thanh trả đũa thế này, đã không có nửa điểm lợi nào, lại còn bị một đám tiểu bối chê cười. Nghĩ vậy, bà ta chẳng còn
muốn ở lại đây thêm chút nào, chán ghét đứng dậy, chống quải trượng, vịn tay bọn nha đầu đi ra khỏi nội thất. Nhưng thấy Vân Thiên Mộng sau khi
đưa mình ra cửa thì bèn đứng lại lên tiếng nhắc nhở:
"Mộng Nhi, con cũng trở về đi! Nơi này không phải là nơi một tiểu thư đứng đắn có thể ở lâu đâu!"
Nghe vậy, trong mắt Tô Thanh đang đưa lưng về phía mọi người bắn ra
tia lửa giận. Vân Thiên Mộng nhẹ nhàng cười, biết điều nói:"Mộng Nhi
biết rồi, thưa bà!"
Lão thái thái thấy nàng nghe lời như thế thì gật đầu một, sau đó theo đám người vú Nhuế nhanh chóng rời đi.
Bên trong nhà chỉ còn lại mẹ con Tô Thanh, vú Vương, Vân Thiên Mộng,
và mấy người vú Mễ, Mục Xuân. Cửa nội thất cũng được Vân Thiên Mộng phái người canh lấy. Vân Thiên Mộng sau khi tiễn lão thái thái thì đứng
thẳng người dậy, nhìn về phía ba người cách đó không xa, cười châm chọc
mà không nói gì. Tô Thanh vứt bỏ sự trầm mặc, ánh mắt tràn đầy căm hận
nhìn Vân Thiên Mộng sau đó cười lạnh, nói:
“Y mà tính kế. Chỉ là chúng ra không chịu nổi, hay là người thu hồi lại lòng tốt của người đi."
Vân Thiên Mộng không hề tức giận, nàng nhìn về phía người trên giường, nhẹ giọng nói:
"Sợ rằng chuyện này di nương không làm chủ được đâu. Tại sao không
nói muội muội xem nàng ta có muốn đi tham dự thọ yến hay không?"
Tô Thanh nhất thời ngạc nhiên, đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Vân
Nhược Tuyết lúc này đã mở mắt, nhìn nàng đầy cừu hận, từng chữ một nói
ra rành rọt:
"Mẹ, con muốn tham gia thọ yến! Con nhất định phải vượt qua Vân Dịch Dịch, phải vượt qua con tiện nhân kia!"
Nói xong lời cuối cùng, Vân Nhược Tuyết gần như là gầm lên, cả người
nàng kịch liệt run rẩy, có thể thấy được hận ý sâu tới cỡ nào. "Hận ý"
hoàn toàn khác với "ghen tỵ".
Tô Thanh thấy Vân Nhược Tuyết chọc tức mình như vậy thì năm ngón tay khép lại giơ lên...
Nhưng Vân Nhược Tuyết đã sớm biết nàng sẽ làm như thế nên không hề né tránh mà hếch mặt lên, đôi mắt trợn to như mời mọc nàng cứ đánh đi.
Tô Thanh buông cánh tay xuống một cách bất lực, sau đó nhìn về phía
Vân Thiên Mộng, thấy đối phương đang chờ xem hai mẹ con mình trở mặt thì lập tức hiểu ra. Từ đầu tới cuối, mọi chuyện hoàn toàn là do Vân Thiên
Mộng sắp đặt, nghĩ thế trong lòng nàng ta càng thêm căm hận, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Vân Thiên Mộng, cũng là ngươi bày trò mà thôi. Ngươi lại tính toán
kéo hết mọi người vào chuyện này. Ngươi muốn gì? Ngươi đang nghĩ cái
gì?"
Vân Thiên Mộng thấy Tô Thanh phản ứng như thế thì chỉ cười tươi một,
nhưng ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo, sau đó dợm bước đi tới gần Tô Thanh.
Cho đến khi gương mặt nàng đã bị thay thế hoàn toàn bởi vẻ băng sương
lạnh lẽo thì nàng dừng chân, cách Tô Thanh một bước ngắn, sau đó thấp
giọng nói:
"Ta muốn ngươi nhả ra toàn bộ của hồi môn của mẹ ta trước đây, nhả ra đầy đủ thì thôi!"
Tô Thanh nghe vậy thì hai mắt trợn lớn, có chút không xác nhận nhìn tới Vân Thiên Mộng.
Ở trong lòng Tô Thanh, Vân Thiên Mộng chỉ là một đứa con nít, mà đám
người bên cạnh Khúc Nhược Ly cũng đã bị mình dọn sạch rồi. Vì sao Vân
Thiên Mộng lại nói ra mấy lời này, nàng đang dò xét sao?
Nhưng nghe khẩu khí của Vân Thiên Mộng thì dường như đây là chuyện
hoàn toàn xác định, điều này làm cho Tô Thanh không biết nói gì.
Nhưng không quản Vân Thiên Mộng hoài nghi hay khẳng định, Tô Thanh
nhất định sẽ không nhả ra chỗ hồi môn kia rồi. Nàng ta đứng thẳng lên,
đôi mắt mở lớn, để lộ ra quang mang, âm thanh bén nhọn chỉ trích Vân
Thiên Mộng:
"Vân Thiên Mộng, người đừng có ngậm máu phun người, người nào cầm đồ của người mẹ đã thành quỷ của ngươi chứ?"
Vân Thiên Mộng cũng không thèm tranh cãi cùng nàng ta, Tô Thanh phản ứng như thế, rõ ràng trong lòng đã có quỷ rồi.
Vân Thiên Mộng đã xem qua danh sách quà tặng năm đó, hoàn toàn của
hồi môn của Khúc Nhược Ly kinh người như thế nào. Không nói sính lễ của
Vân gia, chỉ riêng đồ dị bảo từ trong cung ban thưởng đã không ít, đủ
cho dân chúng ở kinh thành này ăn được mấy năm. Mà phủ Phụ Quốc Công năm ấy gả nữ nhi đi, tự nhiên cũng không keo kiệt, cộng thêm với quan hệ
của Thái Hậu, Khúc Nhược Ly năm đó không khác gì công chúa xuất giá.
Vân Thiên Mộng không hề đoán sai, lão thái thái và Tô Thanh đều có liên quan tới sự biến mất của đám hồi môn này.
Dù sao, Khúc Nhược Ly gả vào tướng phủ nhưng cũng không được Vân
Huyền Chi sủng ái, lo lắng nhiều nên thân thể cũng dần suy yếu đi. Sợ là lúc đó lão thái thái và Tô Thanh cũng đã sớm nhìn tới đống của hồi môn
này. Không ngờ Tô Thanh dựa vào sự sủng ái của Vân Huyền Chi mà ra tay
trước, đuổi lão thái thái về Tô Thành, một mình chiếm trọn toàn bộ đồ
cưới của Khúc thị.
Nếu không phải như vậy thì lấy thân phận của lão thái thái, cần gì phải cả ngày chạy đi tìm một di nương gây sự chứ?
Giờ phút này nếu bảo Tô Thanh nhả ra hết số đồ mà nàng đã chiếm thì
chắc chắn đánh chết nàng ta cũng không đáp ứng. Vân Thiên Mộng cũng
không hy vọng xa vời như thế!
Nhưng lúc này, Vân Thiên Mộng có nhiều nhất chính là thời gian, nàng
có thể từ từ đấu với Tô Thanh, rồi sẽ biết ai là người cười cuối cùng.
Lúc này, Vân Nhược Tuyết nghe được lời Tô Thanh phủ nhận, trong lòng
lại càng gấp gáp, nếu như mẹ nàng không giao ra số đồ cưới đó, chỉ sợ
bản thân nàng sẽ không thể tham gia thọ yến mà thôi.
Vân Nhược Tuyết không muốn bị đám thiên kim tiểu thư cười nhạo, rõ
ràng nàng mới là đệ nhất thiên kim tiểu thư ở kinh thành này, nhất định
không thể bỏ vị trí này được.
Nhưng mẹ nàng lại vì một chút tiền mà muốn bỏ đi mặt mũi của con gái, đây là mẹ nàng hay sao? Hay giờ phút này trong lòng mẹ nàng đã không
còn có đứa con gái này.
Vô số nghi vấn nổi sóng cuồn cuộn trong lòng Vân Nhược Tuyết khiến
cho sắc mặt nàng ta càng lúc càng khó coi, nhất thời vén chăn lên, quỳ
rạp xuống, dập đầu trước mặt Tô Thanh, lôi ống tay áo của nàng ta mà
cầu:
"Mẹ, người nhìn con đáng thương thế nào đi! Con muốn tham gia thọ
yến, người không muốn cho con đi sao? Con đảm bảo sẽ không gây hoạ mà!"
Tô Thanh thấy nữ nhi bức bách mình như thế thì trái tim lúc này lâm vào một mảnh băng giá.
Nàng làm thế là vì ai? Nàng làm sao có thể lý giải cho con mình nỗi khổ tâm trong lòng đây?
Nhược Tuyết làm sao mà biết, đó là một khoản hồi môn to lớn cỡ nào.
Cho dù lấy thân phận của Nhược Tuyết là con thứ, với chỗ của cải này thì nhà chồng cũng không dám coi thường nàng.
Nhưng bây giờ nha đầu đầu óc rỗng tuếch này lại vì một thọ yến nho
nhỏ mà mang hạnh phúc cả đời mình vứt bỏ, điều này làm cho Tô Thanh thấy lòng lạnh ngắt, sắc mặt càng lúc càng âm trầm.
Vân Thiên Mộng nhìn hai mẹ con cười lạnh nhạt, móc trong tay áo ra một bình sứ thanh hoa đặt lên bàn, nói tiếp:
"Nếu như thế, di nương và muội muội cứ thương lượng đi, sau đó nói
cho ta kết quả. Nhưng di nương cũng không cần cầu may mắn làm gì, ta
không chỉ có một biện pháp này thôi đâu. Hiện tại tướng phủ đều nằm
trong bàn tay ta, di nương chỉ là con ba ba trong chậu, muốn lấy đồ
ngươi đã giấu với ta không khó chút nào!"
Nói xong lời này, Vân Thiên mộng không thèm nhìn tới Tô Thanh đã biến sắc mặt, vịn tay vào Mục Xuân mà bước ra khỏi Phong Hà Viên.
Tô Thanh nhìn con gái đang quỳ trên mặt đất đau khổ khẩn cầu mình, giờ phút này mới thấy Vân Thiên Mộng thực sự lợi hại.
Nàng không hề ép sát bắt mình nhả ra đồ cưới mà lợi dụng Vân Nhược Tuyết ép mình.
Nếu mình đáp ứng Vân Nhược Tuyết, thì chỗ đồ cưới bấy lâu giấu đi
toàn bộ phải đưa ra. Nghĩ đến điều này, Tô Thanh chỉ hận không thể đập
đầu vào tường mà chết.
Còn nếu mình cự tuyệt Nhược Tuyết, chỉ sợ tình mẹ con giữa mình và
Nhược Tuyết sẽ hỏng hết. Thêm chuyện hôm nay chính cánh tay mình huỷ đi
dung mạo của con gái, chỉ sợ Nhược Tuyết cả đời sẽ không tha thứ cho
mình.
Cho tới bây giờ, Tô Thanh mới giật mình nhận ra Vân Thiên Mộng lợi
hại. Càng khiến cho bản thân nàng ta kinh hãi chính là Vân Thiên Mộng đã lên kế hoạch tính toán chuyện này từ bao giờ?
Nghĩ tới đây, cái trán nhỏ của Tô Thanh không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, đỡ Vân Nhược Tuyết dậy, ánh mắt đầy mệt mỏi, nói:
"Tuyết Nhi, con để mẹ suy nghĩ một chút nhé!"
Vân Nhược Tuyết thấy còn có thể thương lượng thì trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, lại sợ mẹ đổi ý nên thêm vào một câu:
"Mẹ, người nên đáp ứng Vân Thiên Mộng. Đợi Tuyết Nhi tìm được rể hiền cho mẹ, sẽ đảm bảo đòi lại tất cả cho mẹ!"
Nhìn nụ cười ngây thơ của con gái, trong lòng Tô Thanh tràn đầy chua
xót, miệng đầy khổ sở, gật đầu giả bộ đồng tình, sau đó mới để vú Vương
đưa Vân Nhược Tuyết đi.
Tô Thanh vốn định trì hoãn mấy ngày để tìm ra biện pháp đối phó Vân
Thiên Mộng, nhưng lão Thiên cũng không cho nàng ta được như ý nguyện.
Hai ngày sau, Lưu hộ vệ hộ tống Vân Dịch Dịch quay lại tướng phủ, Vân
Thiên Mộng thân là đại tỷ còn tự mình dẫn tiểu muội ra cửa hàng mua đồ
trang sức đeo tay.
Bạn đang đọc truyện Sở Vương Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.