Chương 143: Chương 114
A Thất nghe nói công
tử xuống bếp, còn để cho hắn đi nếm thử, thoáng chốc vui mừng như muốn
nhảy cao ba thước. Liên tục mấy ngày phải học ‘quy tắc chung của thành
ngữ’, hắn cũng đã đủ chán rồi, nay công tử xuống bếp, hắn cảm thấy mỏi
mệt dường như đã biến mất.
Hắn vừa lao vào phòng bếp liền nhìn thấy Tần Liễm đang bưng một mâm bánh ngọt ra để hắn nếm thử vị, hắn thở dài nói: “ Công tử diệu thủ hồi
xuân*, làm ra điểm tâm chắc chắn mỹ tuyệt nhân hoàn**, vị nhất định rất
kê lặc***.”
*Diệu thủ hồi xuân: Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng.
**Mỹ tuyệt nhân hoàn: vật tuyệt đẹp trong nhân gian.
*** Kê lặc: Ngày nay người Trung Quốc vẫn hay dùng từ ‘Kê Lặc’ - gân gà
để chỉ một sự vật không có ích hay không còn dùng được nhưng người ta
vẫn tiếc chưa muốn ném vào thùng rác. Từ này liên quan đến một điển cố
trong Tam quốc diễn nghĩa.
( Kê lặc ra đời gắn liền với cái chết của quan chủ bạ Dương Tu dưới
trướng Tào Tháo.Dương Tu vốn là quan chủ bạ rất thông minh tài trí nhưng ông cậy tài hay xóc đểu ngạo mạn với Tào Công.Chuyện kể rằng có 1 lần
Tào Công cho người xây một khuôn viên mới.Sau khi xây xong Tào Tháo đến
kiểm tra ,đi vòng vòng mọi chỗ đều gật gù khen đẹp nhưng đến lúc nhìn
lại cánh cổng ông nhíu mày rồi lấy bút viết lên cánh cổng 1 chữ "Hoạt".
Mọi người không biết ý Tào Công thế nào nhưng thấy vậy chắc mẩn có gì
không ổn nên hỏi xem có ai hiểu ý không.Dương Tu biết chuyện liền gọi
thợ vào nói :Tào Công chê cánh cổng rộng quá chứ có gì đâu,chữ Hoạt nằm
trong chữ Môn(cổng) là chữ Khoát (rộng) đó.Các ngươi thu nhỏ lại là
được. Quả nhiên sau khi xem lại thấy đúng ý mình Tào Tháo cười và hỏi ai hiểu ý ta hay vậy,mọi người nói là do Dương Tu chỉ.Tào tuy khen nhưng
trong bụng không vui vì có kẻ hiểu bụng mình.
Một lần khác có người đem biếu hộp bánh bơ sữa.Tào Tháo không ăn ngay mà viết lên nắp hộp 3 chữ :Nhất Hợp Tô rồi để trên bàn.Dương Tu nhìn thấy
liền lấy hộp bánh ra ăn 1 miếng rồi còn phân phát cho mọi người mỗi
người một miếng.Mọi người sợ hãi hỏi sao dám ăn không có lệnh chúa công
thì Dương Tu cười nói: chúa công viết Nhất - Nhân Nhất Khẩu -Tô tức là
một người một miếng bánh sữa rành rành ra đấy sao còn không ăn cho ngài
vừa lòng( nguyên chữ Hợp tách riêng ra theo chiều dọc thì gồm 3 chữ Nhân + Nhất + Khẩu).Tào Tháo biết chuyện cười không trách tội nhưng trong
bụng thầm căm ghét Dương Tu hơn.
Tào Tháo có 2 con lớn là Tào Phi và Tào Thực đều rất thông minh tài
trí,Tháo băn khoăn không biết nên lập ai làm thế tử.Một hôm để thử tài
hai người Tháo truyền lệnh cho 2 con dẫn quân đi ra ngoài thành mua két
bia và vịt quay về ăn nhậu ,lại ra lệnh cho cấm vệ quân là không cho
phép ai xuất nhập cổng thành.Phi dẫn quân ra thấy lính gác ngăn lại theo lệnh của vua liền quay về .Thực lúc đó chơi thân với Dương Tu ,thấy vậy bèn hỏi Tu nên làm thế nào.Tu xui Thực:người lĩnh mệnh của bệ hạ ra
ngoài thành,ai cản lại cứ việc chém trước tâu sau chứ còn gì nữa.Thực
làm theo. Tháo thấy vậy khen Thực thông minh tài trí hơn Phi và có ý
định lập Thực làm thế tử.Nhưng sau đó có kẻ biết chuyện nói lại cho Tháo rằng chính Dương Tu mách nước cho Thực ,Tháo càng tức lắm.
Thêm chuyện Tào Tháo sợ có kẻ ám sát mình khi ngủ nên hay nói với thị vệ là ta ngủ hay mộng du giết người lắm đừng kẻ nào lại gần lúc ta ngủ.Một lần khi Tào đang ngủ thì chăn rơi xuống ,một tên lính hầu thấy vậy liền đến bên kéo lại chăn phủ lên người Tào.Tào vùng dậy rut gươm đâm chết
tên lính rồi lăn ra ngủ tiếp.Đến sáng tỉnh dậy thấy mọi người lam ma tên lính liền giả vờ hỏi ai giết thị vệ của ta.Mọi người nói chính chúa
công đêm qua mông du đã giết hắn,Tòa tỏ vẻ ân hận thương xót sai làm ma
hậu.Chỉ có Dương Tu biết bụng Tào Tháo nên đến bên quan tài tên lính nói lớn:Không phải chúa công mộng du ngủ mê đâu,mà đích thị nhà ngươi mới
ngủ mê" Có kẻ ghen tức thấy vậy liền hót với Tào Tháo>Tháo càng căm
tức có ý tìm cách giết Dương Tu.
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến ,Hôm đó Tào Tháo đang chuẩn bị ăn món
canh gà thì quân lính vào hỏi mật khẩu cho đêm đó.Tháo đang gặm chân gà
uống rượu buột miệng nói luôn Kê Lặc.Dương Tu nghe mật khẩu liền thu xếp hành lý rồi nói oang oang với các tướng rằng chuẩn bị rút quân đến nới
rồi gói gém trước cho đỡ mất công.Các tướng hỏi tại sao thì Tu đáp:Gân
gà ăn thì dai không nuốt được mà vứt đi thì tiếc,chả phải như Hán Trung
sao lấy ngay không được mà rút về cũng không đành,nhưng rồi cũng sẽ phải rút thôi các ngươi cứ nghe ta.Các tướng thấy Tu nói phải cũng làm
theo.Tháo biết được nổi giận sai chém Tu vì tội làm náo loạn quân sĩ
.Nhưng quả nhiên hôm sau ra lệnh rút quân.
Tu chết thật đáng tiếc vì thứ nhất Tu có tài cao,thông minh ứng đối rất
giỏi hiếm người sánh kịp.Nhưng quả thật đáng tiếc hơn vì cậy tài ngạo
mạn với một kể gian hùng độc ác lại cũng là bậc văn chương chữ nghĩa hơn người.Sống bên cạnh bậc vua chúa khác gì sống cạnh cọp beo,phải biết
mình biết người có tài cũng phải giấu trong lòng đừng khoa trương ngạo
thị sẽ rước họa vào thân.Dương Tu chết vì tài.)
“ Rất kê lặc?” Tần Liễm tựa tiếu phi tiếu: “Ngươi dùng thành ngữ quá
nhiều, đầu óc rất dễ bị hồ đồ, ngươi ăn hết mấy thứ này cũng tốt cho
não.” Hắn đối

Bạn đang đọc truyện Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.