Chương 90: Chương 87
Edit: hoacodat
Mọi người nghe vậy, đều rối rít nhìn. Mới phát hiện tuy năm nay các cô
nương các phủ có nhiều hơn, nhưng đây cũng là chuyện phải làm, cũng biết hậu viên Nam Dương Vương ít người, lúc này đúng lúc là cơ hội lấp người vào. Nhưng nhìn kỹ, người thật sự hơi nhiều. Cũng vừa vặn nói ra chuyện Đỗ đại thiếu phu nhân.
Mọi người đều rối rít nhìn về phía Đỗ
đại thiếu phu nhân, năm ngoái vẫn chưa từng nhìn thấy Đỗ đại thiếu phu
nhân này, nàng là nhi nữ thương gia, thân phận thấp kém. Hơn nữa còn là
đệ muội của Đỗ thông dâm kia, hôm nay sao lại cho nàng ta đến đây vào
trường hợp này chứ? Chẳng phải bôi nhọ mặt mũi bọn họ rồi sao.
Thẩm Trắc phi âm thầm nhíu mày, ban đầu lúc sai Đỗ đại thiếu phu nhân đến,
cũng đã nghĩ sẽ làm mọi người suy nghĩ nhiều, nhưng cũng không nghĩ Mộ
Dung Thư lại nói toạc ra ngoài như thế. Làm người ta chưa phòng bị gì
cả.
Mộ Dung Thư câu khóe môi nhìn như không phát hiện những lời
này của nàng đưa tới bao nhiêu xôn xao, ung dung bình tĩnh uống trà.
Đỗ đại thiếu phu nhân vừa nhìn thấy mọi người đều nhìn về phía nàng, trong mắt mọi người đa phần đều là khinh thường. Lập tức, sắc mặt đều đỏ lên, dẩu môi noi: “Hôm nay thấy Vương phi thật là rảnh rỗi nha, mười cửa
hàng đồ cưới đều sử dụng chút thủ đoạn để Đỗ gia chúng ta thu mua.”
Những lời này lại hấp dẫn tâm tư của mọi người. Thật ra chuyện như vậy đã
truyền khắp cả kinh thành, chuyện này cũng thật khó có thể tin, không
ngờ Mộ Dung Thư chỉ là một phụ nhân trong trạch viện, cửa không ra nhà
không rời trái lại lại thu được một phần của Đỗ gia, vốn Đỗ gia muốn phá đổ Mộ Dung Thư, cũng không nghĩ đến cuối cùng Đỗ gia lại bị Mộ Dung Thư tính kế!
“Này thật nên cảm tạ Đỗ gia đó, Đỗ đại thiếu phu nhân
khi trở về Đỗ gia, nhất định phải nói lời cảm tạ của bổn Vương phi đến
trước mặt Đỗ lão gia. Nếu như Đỗ gia không chủ động đưa chuyện này đến
cửa, mười cửa hàng đồ cưới của bổn Vương phi cũng không thể được nhanh
vậy, hơn nữa lại lấy được ngân lượng giá cao bán đi như thế.” Mộ Dung
Thư bình tĩnh nhìn lướt qua Đỗ đại thiếu phu nhân, nhếch miệng kéo lên
nụ cười sáng trong, nói.
Nghe vậy, Đỗ đại thiếu phu nhân trợn
tròn mắt, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, cũng không biết làm sao để cãi
lại, bất kể thế nào thân phận Mộ Dung Thư chính là Nam Dương Vương phi,
há có thể để nàng có thể bất kính? Cho nên chỉ đành ngậm bồ hòn làm
ngọt. Huống chi, Mộ Dung Thư nói những lời này nàng cũng hiểu được, nàng ta (MDT) cũng không bắt buộc Đỗ gia mua với giá cao, cũng không có buộc Đỗ gia ngốc nghếch đưa mình đến cửa. Đỗ đại thiếu phu nhân vốn ôm lòng
đi xem kịch vui, thuận tiện tìm chút thăng bằng, ai ngờ, mấy câu nói của Mộ Dung Thư liền làm nàng chẳng có câu nào phản kích được. Hơn nữa nàng còn bị mất mặt.
Quả nhiên có không ít tiểu thư phu nhân che miệng cười trộm. Đỗ đại thiếu phu nhân càng thêm không có đất dung thân.
“Nam Dương Vương phi đã nói như vậy, khi trở về Đỗ đại thiếu phu nhân nhất
định phải nói những lời này cho Đỗ lão gia đấy. Về sau nếu lại có chuyện tốt thế này thì chớ quên nhà chúng ta nhé.” Trong đó có một phu nhân
che miệng cười nói.
Sắc mặt Đỗ đại thiếu phu nhân liền tối sầm lại, thật là quá mất thể diện!
Vẫn trầm mặc Thẩm Oánh đang âm thầm quan sát Mộ Dung Thư, phát hiện Mộ Dung Thư mặt không biến sắc dời đi lực chú ý của mọi người! Nhị tỷ vốn định
truy vấn ngọn nguồn, muốn chứng thật Mộ Dung Thư rốt cuộc là có thai hay không, nhưng Mộ Dung Thư lại vẫn thong dong bình tĩnh, dễ dàng đánh tan chuyện này đi nhưng dù sao Nhị tỷ cũng đã giúp nàng như thế, tự nhiên
nàng cũng muốn báo đáp Nhị tỷ. Mang vẻ mặt tươi cười nhìn về Mộ Dung Thư nói: “Trước đó vài ngày phụ thân nhiễm bệnh, đã xem qua nhiều đại phu
rồi cũng không chuyển biến, sau khi mời ngự y trong cung xem bệnh, lúc
này mới chuyển biến tốt. Cho nên nói, Vương phi gần đây thích ngủ, lại
không có phản ứng gì khác, thật nên mời ngự y vào cửa nhìn xem kỹ càng
chút, không bằng ngày mai nhờ ngự y trong cung xem trước một chút cho
phu nhân?”
Mọi người lại nhanh chóng dời tầm mắt trở lại trên bụng Mộ Dung Thư.
Đích tử Nam Dương Vương, cũng không được phép có sai sót.
Đỗ đại thiếu phu nhân thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nàng cũng biết Mộ Dung
Thư không phải là người dễ chọc! Khó trách Đỗ Khả không cho nàng đến
vương phủ, sớm biết như thế, ngày hôm nay nàng sẽ không tới.
Lúc này Thẩm Trắc phi âm thầm gật đầu với Thẩm Oánh, không hổ Tam muội nhà
nàng, biết thời điểm nào nên nói lời nói nào. Hiện giờ nàng lại quăng đề tài trở lại, vừa có thể giải quyết lúng túng lúc này, đồng thời cũng
không thể để Mộ Dung Thư cự tuyệt nữa.
Mộ Dung Thư cau mày, cố ý như thập phần khó xử.
Bỗng có một phu nhân nói: “Thẩm Tam tiểu thư nói rất có lý. Vấn đề con cháu
đúng thật không thể kéo dài, một khi phát hiện có gì không đúng thì nên
lập tức mời đại phu chẩn bệnh.”
“Có lẽ do chúng ta suy nghĩ
nhiều, nhưng để ngự y xem một chút cũng không có chỗ nào xấu đúng không? Vương phi cũng đừng khẩn trương. Tin tưởng cũng chẳng có chuyện gì đâu, thân thể tỷ tỷ rất khỏe mạnh mà.” made by hoacodat..
diendanlequy'don.com Thẩm Trắc phi cười nói.
Mấy người đều mở
miệng khuyên lơn. Mộ Dung Thư khổ sở cười nói: “Ngự y đều là chẩn bệnh
cho Hoàng thượng và các nương nương trong cung, sao có thể để bọn họ
xuất cung đến chữa trị cho ta chứ. Huống chi ta cũng không cảm thấy trên người có cái gì không đúng.”
“Tỷ tỷ sợ cái gì chứ?” Ánh mắt Thẩm Trắc phi sắc bén nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư, vẻ mặt lạnh lùng cất giọng ép hỏi.
Nghe được lời này, Mộ Dung Thư lộ vẻ như làm khó rồi chuyển sang thành vẻ
tươi cười nói, “Vẻ mặt Thẩm Trắc phi sao đột nhiên thay đổi thế này? Dù
sao ngự y cũng không phải người thường có thể thỉnh mời, nếu sức khỏe
chúng ta có gì còn dễ nói, nhưng dù sao chúng ta cũng ở ngoài cung, nếu
để ngự y đến cửa chẩn bệnh, khó tránh khỏi để người ta đàm tiếu.”
Thẩm Trắc phi biến sắc, Mộ Dung Thư càng càn quấy như thế, vậy càng chứng
mình trong đó có quỷ, đang lúc nàng suy nghĩ khuyên lần nữa, Mộ Dung Thư lại cười nói: “Có điều, Thẩm Tam cô nương đã có thể bán cái nhân tình
cho bổn vương phi, tự nhiên bổn vương phi không thể từ chối. Ngày mai cứ để ngự y đến Vương phủ đi. Không nói tới không thấy, thân thể bổn vương phi thật đúng là có vài phần không thoải mái nha.”
“Vậy thì
tốt, ngày mai muội sẽ chuẩn bị một chút.” Thẩm Oánh lập tức cười trả
lời. Nhưng nghi ngờ trong lòng lại sâu thêm một tầng, Mộ Dung Thư có ý
gì đây? Mới vừa rồi còn ngăn trở, nhưng bây giờ lại dễ dàng đồng ý. Nàng âm thầm liếc mắt nhìn Thẩm Trắc phi.
Thẩm Trắc phi cũng đang đắn đo khó định Mộ Dung Thư là có ý định gì. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng hai người ẩn ẩn chuyện nhất thời không hiểu rõ. Mộ Dung Thư âm
thầm cười lạnh, ngày mai trong mắt những người này nàng đã hóa thành tro bụi, thành người chết rồi. Coi như ngự y có tới thì có ích gì? Khi ấy
nàng đã ở trên đường.
Mộ Dung Thư mặt không biến sắc liếc mắt
nhìn sắc trời bên ngoài, thấy mặt trời đang lặn về tây, trong lòng chợt
nhảy một cái. Chỉ cần ở trong lúc dạ tiệc, nàng đã có thể rời đi.
Thu hồi tâm tình, nàng không cho phép trong khoảnh khắc cuối cùng này mà
lơi lỏng, không thể để cho bất kể kẻ nào nhìn ra sự khác thường. Ánh mắt quan sát các cô nương bên người các phu nhân. Những cô nương này đại
khái cũng chỉ khoảng mười sáu tuổi. Mọi người đều cúi đầu không dám nói
chuyện lớn tiếng, sợ đều là thứ nữ, chưa từng thấy qua những trường hợp
này, cho nên không dám nói loạn.
Cũng không cần suy đoán nhiều thêm, trong những cô nương này có lẽ sẽ có 2 3 cô nương có thể trở thành thiếp Vũ Văn Mặc.
Đang lúc nàng suy nghĩ như vậy thì phu nhân lúc nãy mới vừa giễu cợt Đỗ đại
thiếu phu nhân lại mang cô nương bên người mình đứng dậy, sau đó nàng
cười nói với Mộ Dung Thư: “Đây là Tứ cô nương trong phủ chúng ta, tuy là xuất thân thứ nữ, nhưng dáng dấp cũng thủy linh (trong veo như nước),
rất hiền thục, lại rất trọng hiếu đạo, nhanh nhanh làm lễ cho Nam Dương
Vương phi và Thẩm Trắc phi đi.”
Tứ cô nương này nghe vậy, mặt
mày đỏ bừng, cúi đầu với Mộ Dung Thư và Thẩm Trắc phi nói: “Oánh Liên
bái kiến Vương phi, bái kiến Thẩm Trắc phi.”
Thẩm Trắc phi từ
trong nghi hoặc phục hồi tinh thần lại, nàng nhìn Oánh Liên, cũng liếc
nhìn Mộ Dung Thư. Hai năm trước nhìn thấy những nữ tử dung mạo xinh đẹp
thế này, sắc mặt nàng ta (MDT) đều rất khó coi, không biết hôm nay sẽ
đáp lời thế nào.
Mộ Dung Thư quan sát tiểu cô nương này, cũng
chỉ mới mười lăm tuổi thôi, lại bị buộc phải nhận vận mệnh, chuẩn bị tâm lý trở thành thiếp của một nam nhân, càng thêm chuẩn bị tâm lý đối mặt
tranh thủ tình cảm với các nữ nhân khác, nữ hài này dáng dấp hết sức
ngọt ngào, trên mặt còn có chút bụ bẫm, nếu qua hai năm sau có lẽ sẽ trở thành đại mỹ nhân. Thấy Mộ Dung Thư không trả lời, thân hình Oánh Liên
có chút thấp thỏm khẽ run, chẳng lẽ Vương phi không thích nàng?
Lúc nàng đang thấp thỏm, Mộ Dung Thư bỗng gật đầu, cười nói: “Tứ cô nương
thật là không tệ, chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, thế mà đã trổ mã như
thế này, nếu là hai năm sau, nhất định sẽ là đại mỹ nhân đấy.”
Oánh Liên nghe vậy, sắc mặt liền hiện rõ nỗi vui mừng.
Có người đầu, tiếp đến sẽ có người thứ hai, thứ ba. Rất nhanh, một phu
nhân lại dẫn các cô nương nhà mình lên giới thiệu. diễn''đàn~LêquýĐôn..; Mộ Dung Thư đối mỗi người đều gật đầu một cái, còn nói ra một chút ý
định, khen ngợi đều không giống nhau, đám người phu nhân đều vô cùng vui vẻ, năm trước Mộ Dung Thư nhưng không kiên nhẫn như vậy, thậm chí một
người cũng lười phải nhìn, hôm nay lại nhất mực quan sát, xem ra là có
hy vọng nha!
Nam Dương Vương phủ này là chỗ tốt, dùng một thứ nữ lại có thể cùng Nam Dương Vương phủ này nhất lên quan hệ, ai cũng cầu
mà không được.
Thẩm Trắc phi luôn quan sát Mộ Dung Thư, nàng ta
dần nhăn mày. Những lời khích lệ Mộ Dung Thư nói mới vừa rồi thật giống
như không giả. Chẳng lẽ Mộ Dung Thư thật sự đã nghĩ thông suốt? Muốn tự
mình cưới thị thiếp cho Vũ Văn Mặc sao?
Cưới thị thiếp thì có
thể, nhưng mà... trong lòng Thẩm Trắc phi không ngừng tính toán, dù sao
hậu viện vương phủ không thể chỉ có ba nữ nhân, Vương gia rất bận, những chuyện này dĩ nhiên bọn họ phải để ý. Nhưng chuyện nạp vào vương phủ
này, tuyệt đối không thể là người của Mộ Dung Thư.
Nàng ta quay
đầu nhìn Mộ Dung Thư, dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe thấy
hỏi: “Vương phi coi trọng cô nương nào rồi sao?”
Nghe vậy, Mộ
Dung Thư cúi đầu nhấp một ngụm trà, cười nói: ‘Bổn Vương phi cảm thấy
những cô nương này cũng không tệ, có điều không biết Vương gia sẽ thích
người nào.”
“Theo muội muội nhìn, chuyện này không cần gấp gáp.
Đợi tiệc sinh thần muội muội kết thúc, muội muội cho người đi thăm dò
một phen, xem nữ nhi nhà ai gia thế phẩm hạnh tốt đẹp, lại quyết định có được không?” Thẩm Trắc phi thận trọng hỏi.
Mộ Dung Thư nhếch
môi mỉm cười, ánh mắt chớp động, nhìn như sớm đã nhìn thấu tâm tư Thẩm
Trắc phi, gật đầu trả lời: “Thẩm Trắc phi nói rất đúng. Vẽ một bức họa
đi, đến lúc đó cho Vương gia xem một chút, dù sao cũng là cưới thị thiếp cho Vương gia, nói thế nào cũng phải để Vương gia hài lòng đúng không?”
“Vâng, tỷ tỷ nói đúng lắm. Ngày mai muội muội sẽ bảo người đi tìm họa sĩ đến.” Thẩm Trắc phi cười đồng ý.
Ngồi ngăn giữa hai người Thẩm Oánh mơ hồ nghe được đối thoại của hai người, âm thầm nhíu mày.
Mọi người thấy ánh mắt Mộ Dung Thư và Thẩm Trắc phi nhìn qua nhìn lại lên
người các cô nương, hai người lại gật đầu, trong lòng cũng đã định,
chuyện như vậy đã định xong rồi! Có điều nhiều cô nương như vậy, cũng
không biết là ai có thể vào được Vương phủ.
Lúc này, sắc trời đã sẩm tối. Thẩm Trắc phi thấy canh giờ đã muộn, nên bảo người bày cơm
tối. Tổng cộng cũng hơn bốn mươi người, nên chia thành bốn bàn.
Món ăn rất phong phú, Thẩm Trắc phi thật đúng là dùng không ít tâm tư. Mỗi
món ăn đều có sự khác biệt, dường như mỗi bàn đều có một hai món ăn mọi
người đều thích ăn. Trên mặt nhóm phu nhân đều lộ ra nụ cười hài lòng.
Trên bàn cuối cùng chính là của các cô nương, cũng không biết là cố tình hay vô ý, mọi người đều cố tình ép Đỗ đại thiếu phu nhân ra ngoài, mà sắc
mặt Đỗ đại thiếu phu nhân đã trắng bệch khi phải đi theo ngồi chung một
chỗ với một đám cô nương, lập tức, nàng cảm thấy thân phận mình đã bị
kéo tuột xuống. Lúc này nghĩ lại, ngày hôm nay, chính là ngày không nên
ra ngoài.
Trong lòng Mộ Dung Thư đang có chuyện, ăn không được
ngon miệng cho lắm, chỉ ăn vài miếng, cũng không phải là sợ Thẩm Trắc
phi hạ độc trên thức ăn, coi như Thẩm Trắc phi muốn độc chết nàng, thì
cũng không có lòng can đảm ấy. Âm thầm liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, còn chưa tối hẳn, đợi thêm hai khắc nữa đi.
“Tỷ tỷ ăn ít thế?
Là không hợp khẩu vị sao?” Bản thân Thẩm Trắc phi lại không thèm ăn gì,
buổi tối còn phải chờ Vũ Văn Mặc thị tẩm, cũng chỉ ăn vài miếng. đăng
truyện tại diễn..đàn[LêQuý''Đôn~ Sau đó âm thầm nhìn phản ứng của Mộ
Dung Thư, kết quả thấy Mộ Dung Thư cũng chỉ ăn vài miếng, nên mở miệng
hỏi.
“Mấy ngày gần đây luôn là như thế, ăn không vào thứ gì. Hiện giờ lại có chút mệt mỏi.” Mộ Dung Thư cười trả lời.
“Nghe người ta nói thân thể chính là như vậy, lát nữa sau khi dạ tiệc kết
thúc, Vương phi phải hảo hảo nghỉ ngơi.” Vì Thẩm Oánh là tam muội của
Thẩm Trắc phi, mặc dù thân phận thấp kém, nhưng vì có quan hệ với Thẩm
Trắc phi, cũng có thể ngồi trên bàn tiệc.
Nghe thế, đáy mắt Thẩm Trắc phi tối lại, âm thầm đưa ánh mắt với Tú Ngọc, Tú Ngọc lập tức gật
đầu, cầm bình trà đưa tới bên người Mộ Dung Thư, cười nói: “Đây là lá
trà ngâm nước trà Quý phi nương nương thưởng cho, uống rất ngon. Nếu
Vương phi ăn không vào, vậy uống một ly trà này đi, có thể sẽ thoải mái
một chút đấy.”
“Được!” Mộ Dung Thư cười nhạt gật đầu.
Hồng Lăng muốn nhận lấy bình trà trong tay Tú Ngọc lại bị Tú Ngọc tránh đi,
Tú Ngọc cười nói: “Tự muội châm trà cho Vương phi được rồi!” Hồng Lăng
cau mày, loại chuyện thế này đều do đại nha hoàn bên người chủ tử đi
làm, ngày hôm nay sao Tú Ngọc lại chịu khó đến vậy?
Đôi mắt Mộ
Dung Thư híp lại, vẫn cười nhạt nhìn Tú Ngọc, thật ra thì Tú Ngọc có
chút run rẩy, đặc biệt dưới ánh mắt của Mộ Dung Thư, nàng ta muốn trấn
định, nhưng vẫn có chút run run. Chỉ là chi tiết quá nhỏ dường như không có ai phát hiện ra.
Tú Ngọc âm thầm động đậy nắp bình trà, sau đó châm trà cho Mộ Dung Thư.
Khi nước trà được đổ ra thì đích thực tỏa ra mùi thơm ngát, Mộ Dung Thư
không nhịn được khẽ câu khóe miệng, Thẩm Trắc phi đúng thật dụng tâm,
những ngày qua nàng cả ngày nghiên cứu y thuật, lúc mùi thơm bay ra,
nàng cũng đã biết trong nước trà này đã thêm nguyên liệu gì.
Là
một loại thảo dược để nhận biết phụ nữ đã có thai! Nếu như người có thai uống vào, sẽ có dấu hiệu nhỏ, nếu người không có thai uống vào, sẽ
không có phản ứng gì.
Mộ Dung Thư nâng chung trà lên ngửi mùi một cái, nhìn về phía Thẩm Trắc phi cười nói: “Mùi vị không tệ.”
“Không ngại thì uống thêm vài ngụm nữa đi.” Thẩm Trắc phi vội nói.
Mộ Dung Thư nghe vậy lắc đầu nói: “Quá nóng, chờ một lát nữa đã.”
Thẩm Trắc phi cũng không vội, lúc này cũng không thể lộ ra dấu vết gì. Nếu
không khẳng định Mộ Dung Thư sẽ phát giác ra được điều gì đó.
Mộ Dung Thư ngẩng đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thời gian không sai biệt
lắm! Nàng đứng lên, nhìn về phía mọi người cười nói: “Ngồi ở trong nhà
trong thời gian lâu, đầu hơi choáng váng. Ta đi ra ngoài một chút, một
chút sẽ trở lại.”
Mọi người cười gật đầu, Thẩm Trắc phi liếc mắt nhìn Mộ Dung Thư không động vào nước trà, mắt đen chợt lóe, ly trà này, Mộ Dung Thư một hớp cũng không có uống! Nhưng nàng lại không tìm được
lý do cố gắng giữ Mộ Dung Thư ở lại, dù sao Mộ Dung Thư nói lý do hợp
tình hợp lý, chỉ đi ra ngoài dạo một vòng. Tin tưởng trong phòng này
nhiều người như vậy, Mộ Dung Thư sẽ không nuốt lời. Trà này sẽ đưa tới
cho nàng sử dụng. “Ban đêm gió mát, tỷ tỷ chớ ở bên ngoài quá lâu, nếu
không sẽ cảm lạnh đấy.”
Mộ Dung Thư cười gật đầu, “Được, một lát bổn Vương phi sẽ trở lại.” Trong lòng cười lạnh, nếu hôm nay có thể rời đi, Mộ Dung Thư con người này cả đời sẽ không xuất hiện ở kinh thành!
Khi nàng xoay người, nhìn ra bên ngoài cửa sổ nơi Vũ Văn Ưu và Đỗ Khả từng
vụng trộm với nhau. Nàng nhanh chóng đi đến nơi đó, chỉ cần đúng thời
điểm, khiến thế lửa kia càng quét như trong thôn nhỏ khu rừng, chắc chắn tạo thành hỗn loạn, mà trong đại sảnh toàn bộ đều là nữ nhân chưa từng
nếm trải qua sinh tử, nhìn thấy thế lửa như vậy, chắc chắn sẽ cuống
cuồng thoát chạy, mà nàng chỉ cần thừa lúc rối loạn rời khỏi, chạy ra
Vương phủ, bên ngoài đã có một chiếc xe ngựa chờ nàng mà còn chờ nàng
chính là trời cao biển rộng.
Khi đó, trong mắt mọi người, Nam Dương
Vương phi đã vùi thân trong rừng cây nhỏ kia! Trên đời đã không có người tên Mộ Dung Thư nữa!
Lúc Mộ Dung Thư và Hồng Lăng muốn đi ra
cửa ngoài phòng khách, thì lúc đó Mã hộ vệ mang theo mười mấy tên thị vệ trang bị đao thương chặn ở trước cửa.
Mã hộ vệ cúi đầu, sắc mặt có chút khó xử, không dám nhìn thẳng Mộ Dung Thư.
Mà thống lĩnh đái đao hộ vệ đứng ở phía trước nhìn Mộ Dung Thư, lạnh lùng
nói: “Nam Dương Vương phi, mời theo ty chức một chuyến.”
“Đi một chuyến?” Mộ Dung Thư lạnh lùng nhìn thị vệ thống lĩnh, lạnh giọng hỏi.
Lặng lẽ, đôi tay giấu trong tay áo âm thầm nắm chặt.
Bạn đang đọc truyện Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.