Chương 149
Vừa nãy khi con dao kia chém xuống, hắn đã không có thời gian nhổ ra.
Nếu không cho dù có điểm huyệt thì e là nàng sẽ phát hiện, mà hắn cũng
kiên trì không được bao lâu. Dù sao miệng vết thương này cũng rất sâu.
Đôi đồng tử của hắn thăm thẳm như khoảng không vũ trụ đen đặc, sâu không
thấy đáy, cắn nuốt tất cả mọi thứ. Cái hắn muốn chính là một cơ hội,
nhưng dù sao hiện tại cũng không phải là thời cơ tốt.
Mã hộ vệ
nghe vậy, quay đầu nhìn về hướng Vũ Văn Mặc đang nắm cánh tay phải, lúc
này mới phát hiện cánh tay kia có vẻ như không còn chút sức mà buông
thõng xuống, lại thấy trên mặt vết thương không có máu, hắn liền biết
vương gia đã điểm huyệt cầm máu. Mã hộ vệ không ngừng tự trách, biết rõ
vương gia vừa bệnh nặng mới khỏi, hiện thời thể lực sao có thể so với
lúc trước, thế mà vừa rồi hắn lại không hề chú ý đến vương gia, chỉ một
lòng nghĩ muốn để cho vương gia tự mình bảo vệ vương phi! Nếu như vương
gia có việc gì, hắn khó mà chối tội này! Đây là do hắn thất trách!
– Vương gia, có tổn thương đến gân mạch không?
Mã hộ vệ trầm giọng hỏi.
Vũ Văn Mặc khẽ lắc đầu, giọng nói nhẹ tựa lông hồng:
– Không sao.
Chút vết thương nhỏ ấy đối với hắn mà nói chẳng là gì. Lúc ấy thấy nàng
không hề sợ sệt chống lại gã kia, bình tĩnh ung dung như thế, nhưng con
dao lại chỉ cách đỉnh đầu nàng có hơn một thước, nếu như rơi xuống, đủ
để lấy mạng nàng! Mà khi nàng đối mặt với cái chết lại thản nhiên như
vậy, không lộ ra chút sợ hãi nào.Cũng ngay trong tích tắc đó, hắn bỗng
nhiên sợ, chẳng lẽ trong lòng nàng, không có bất kỳ người nào hay chuyện gì có thể làm cho nàng quyến luyến thế giới này? Hắn không thể, vậy
ngay cả người mà nàng thật tình chăm sóc, đối đãi như con ruột là Hiên
nhi cũng không được sao?
Nghĩ đến đây, Vũ Văn Mặc không cách nào
khống chế được trái tim mình run lên mạnh mẽ, dường như có gì đó trong
nháy mắt này muốn thoát ra, nhưng lại không thể nên bị trói buộc bên
trong cơ thể không ngừng giãy giụa, cuồng loạn giày vò.
Giờ khắc
này, hắn chân chính hiểu được cái gì mới gọi là đau, cái gì là đau không cách nào khống chế, cái gì là nỗi đau mà không một loại thuốc nào có
thể xoa dịu được! Cho dù là loại thuốc có công dụng mạnh nhất như ma phí tán (chả biết là thứ gì) cũng không thể khiến hắn cảm thấy đỡ hơn.
Thật sự không có bất kỳ người nào có thể giữ chân nàng?
Không…
Mộ Dung Thư nhìn bóng lưng hắn rời đi, tiêu điều mà gầy gò.
Hắn rời đi như vậy thật ngoài dự liệu của nàng. Tuy rằng lúc này đây hắn
cứu nàng, trong việc này xen lẫn nhiều ý đồ khác, là ý riêng và sự thành toàn của Mã hộ vệ, nhưng cuối cùng đúng là hắn đã cứu nàng.
Mộ
Dung Thư cúi đầu nhìn về nơi cách chân mình không xa. Con dao vừa rồi
suýt lấy đi tính mạng nàng đang nằm đó, địa tầng trong trấn nhỏ này vẫn
chưa ổn định, vì vậy con dao này thật dễ dàng cắm trong vào đất.
Trên mặt đất màu đen còn vương vãi vài giọt máu tươi, máu tươi kia gặp không khí nên đọng lại.
Con ngươi đen luôn bình tĩnh thong dong không nhìn ra một tia gợn sóng của
nàng thoáng chớp động, khoé môi hơi mím lại. Hắn bị thương.
Nàng ngẩng đầu lại nhìn về hướng hắn rời đi, đã không còn bóng dáng người đó.
Còn gã Lưu Kiện đang ngốc đến thất thần thì sắc mặt tái nhợt, sau khi giật
mình tỉnh lại đã hốt hoảng muốn bỏ chạy, nhưng lại không cách nào nhấc
chân lên được, lúc này mới nhớ tới, vừa rồi lúc người nọ cứu ả xấu phụ
cũng đã đồng thời ném hai hòn đá trúng người hắn.
Mấy người Hồng
Lăng sau khi trải qua giây phút kinh hồn táng đảm cũng đã định thần lại, phát hiện ra ý đồ của Lưu Kiện, vừa muốn bước lên bắt lấy hắn mới phát
hiện hắn căn bản không cách nào di chuyển hai chân.
Đôi mắt Trương Tuyền loé lên:
– Hắn bị điểm huyệt rồi!
Trên mặt hắn khó nén vui mừng. Những năm gần đây hắn luôn luôn ở bên ngoài
tìm người học võ công, nhưng lại không tìm được người nào biết điểm
huyệt, dù sao môn công phu này vô cùng cao thâm, không ngờ võ công hai
người vừa rồi kia lại cao thâm như thế! Hắn lại quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Thư, hắn càng cảm thấy thân phận của phu nhân tuyệt đối không đơn
giản.
Cùng có nghi hoặc này còn có Trương Anh. Nàng cũng phát
hiện vài thứ. Phu nhân cũng không đơn giản, có lẽ thân phận vô cùng tôn
quý. Thế nhưng, mặc kệ thân phận phu nhân ra sao, nếu không có ngài,
nàng cũng sẽ không có hôm nay. Hiện thời nàng như được tái sinh, cơ hội
như thế không phải ai cũng có. Chính là, trước mắt xem ra, phu nhân và
phu quân của ngài hình như có vấn đề.
Hiên nhi bị buông xuống lúc này mới tỉnh thần lại, cặp chân ngắn cũn lập tức lao về phía Mộ Dung Thư:
– Mẫu thân!
Mộ Dung Thư chầm chậm thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn Hiên nhi đã chạy đến
bên cạnh mình, ôm bé lên, lấy khăn lụa ra lau nước mắt cho Hiên nhi, dịu dàng trấn an bé:
– Mẫu thân không sao, Hiên nhi đừng sợ.
Hiên nhi cẩn thận liếc nhìn Mộ Dung Thư, xác định Mộ Dung Thư thật sự không có chuyện gì, lại nức nở khóc thành tiếng:
– Mẫu thân về sau đừng rời khỏi Hiên nhi, Hiên nhi sợ mất đi mẫu thân. Hiên nhi không có mẹ, nhưng không thể không có mẫu thân.
– Ừ, ừ. Về sau bất kể thế nào mẫu thân cũng sẽ không rời khỏi Hiên nhi, Hiên nhi yên tâm, ngoan.
Mộ Dung Thư lấy khăn tay nhẹ nhàng lau khô nước mắt cho Hiên nhi, lời nói
dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi. Trong lòng nàng tự trách, nàng là người đã trải
qua tử vong, cho nên cảm thấy cái chết cũng không đáng sợ như trong
tưởng tượng, có lẽ hẳn nên nói là vô cùng thản nhiên. Nàng vốn chẳng
thích thú gì thời đại này, cũng không thích ứng được. Thời đại này có
quá nhiều trói buộc đối với nữ nhân, những gì mà nàng vẫn theo đuổi
chính là chuyện rất không thực tế, cho nên nàng bốc đồng muốn lựa chọn
thoát ra. Nhưng nàng lại đã quên, ở thời đại phong kiến này, ở nơi có
rất nhiều chỗ nàng không hài lòng này, có người cần nàng, không muốn
nàng rời đi.
Hiên nhi từ trước tới nay đều rất hiểu chuyện, sau
khi Mộ Dung Thư khuyên giải vài câu đã chỉ còn thút thít, trong miệng
nhỏ còn lẩm bẩm:
– Hiên nhi phải mau lớn lên, mẫu thân phải chờ Hiên nhi hiếu kính. Hiên nhi phải mau lớn lên, có thể bảo vệ mẫu thân.
– Được, mẫu thân chờ con.
Mộ Dung Thư không ngừng gật đầu cười hứa hẹn. Hiên nhi thấy nàng như thế
lập tức yên tâm, vươn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại vỗ vỗ bả vai Mộ Dung
Thư:
– Mẫu thân đừng sợ.
Trong lòng Mộ Dung Thư rất ấm áp.
– Ừ, mẫu thân không sợ.
– Vương phi, gã Lưu Kiện kia xử trí thế nào?
Hồng Lăng nhìn lướt qua người đã thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn không cách nào
di động mảy may, Lưu Kiện, sau đó nhìn về phía Mộ Dung Thư hỏi. Kẻ cặn
bã như Lưu Kiện thật sự không cần thương xót! Lưu gia bọn họ đã rơi vào
tình trạng hôm nay còn không tự kiểm điểm lại bản thân, lại đem tất cả
sai lầm trút lên đầu kẻ khác. Người như thế vĩnh viễn sẽ không biết hối
cải, vậy không bằng cho hắn một bài học.
Trương Anh thương hại
nhìn Lưu Kiện. Nàng là người bên gối Lưu Kiện mấy năm, đương nhiên hiểu
rõ tính tình của hắn. Hắn lòng muông dạ thú, từ trước tới nay không hề
có trái tim chính trực, hiện thời rơi vào nông nỗi hôm nay đều là hắn
gieo gió gặt bão. Như trước đây Trương Anh còn lẩn quẩn trong lòng, nhất định sẽ tha thứ hắn, sẽ bỏ qua chuyện cũ, mà lúc này, nàng đã thông
suốt. Cho dù lần này buông tha Lưu Kiện, như vậy vẫn sẽ có lần sau.
Mộ Dung Thư nhàn nhạt nhìn lướt qua con dao dính máu nằm trên đất kia,
cuối cùng nhìn về phía Lưu Kiện, trong mắt hiện ra tia sáng lạnh, tiếng
nói như băng sương, nhàn nhạt mở miệng:
– Trực tiếp đưa đến quan
phủ, đưa cả hung khí đến, xin Huyện lệnh đại nhân xử lý nghiêm khắc!
Trương Anh, Trương Tuyền, hai người các ngươi viết đơn kiện đưa cho
Huyện lệnh đại nhân, nói rõ ràng gia đình Lưu Kiện chiếm đoạt tài sản
Trương gia thế nào, vu khống Trương Anh gian díu với người khác ra sao.
Nếu đã muốn tính nợ vậy thì gộp lại tính luôn một thể. Tin rằng với một
loạt tội danh như thế, Lưu Kiện nếu muốn thoát tội e là cũng không có
cách nào. Không muốn sau này gặp phiền phức thì hôm nay nhất định phải
xử lý Lưu Kiện triệt để.
Trương Anh và Trương Tuyền nghe vậy,
cũng hiểu được hôm nay thật sự là thời cơ tốt, mượn chuyện Lưu Kiện hành hung, đem toàn bộ sở tác sở vi của Lưu gia báo lên cho Huyện lệnh đại
nhân, ông ta nhất định sẽ đồng tình với hoàn cảnh của Trương gia mà
nghiêm trị Lưu gia.
Bên kia Lưu Kiện nghe nói vậy, lập tức trợn
trừng hai mắt không thể tin nổi nhìn Mộ Dung Thư. Ả xấu phụ này thế
nhưng lại ra tay tàn nhẫn như thế! Cùng lắm là hắn nhục mạ nàng vài câu, cầm dao hướng nhắm vào đầu nàng khoa tay múa chân hai cái, nàng cũng
không hề bị thương, vậy mà lại làm thế với hắn! Quả nhiên là một độc
phụ!
Tuy rằng tay chân của hắn bị chế ngự nhưng vẫn có thể nói chuyện, bèn mắng to:
– Ngươi ả độc phụ này! Một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi trả giá đắt!
Mộ Dung Thư lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái rồi xoay người trở về viện.
– Trương Anh, ngươi đến nha môn gặp Huyện lệnh đại nhân, bảo ông ta đến đưa Lưu Kiện đi.
Trương Anh lập tức đáp:
– Vâng ạ.
Ngày hôm nay vốn là muốn đi đến nhà Trương Đức, người nuôi tằm nhiều nhất
trấn nhưng giờ lại xảy ra chuyện này, xem ra chỉ có tạm thời hoãn lại,
hôm khác lại đi.
Trương Tuyền e ngại huyệt đạo của Lưu Kiện đến
thời điểm được giải bèn ở lại cổng viện canh chừng, còn Hồng Lăng theo
chân Mộ Dung Thư vào phòng.
Khi người thì đã đi tìm Huyện lệnh
đại nhân, kẻ canh chừng Lưu Kiện lại không dám lơ là, Hồng Lăng theo Mộ
Dung Thư vào phòng thì một nữ tử một thân lam lũ gầy quắt từ chỗ rẽ
ngoặt bước ra. Đôi mắt nàng ta tràn ngập u oán nhìn về hướng Vũ Văn Mặc
rời đi, sau đó lại ngập tràn oán hận nhìn về phía viện của Mộ Dung Thư.
Hai bàn tay nắm thành nắm đấm, bàn tay chỉ còn da bọc xương nắm chặt
quần áo trên người, cắn chặt răng.
Không thể tưởng tượng được Mộ
Dung Thư cũng tới! Tuy rằng trên mặt Mộ Dung Thư đã được hoá trang nhưng nàng vẫn có thể nhận ra. Mà Vũ Văn Mặc cũng theo đến đây. Không phải
nói Mộ Dung Thư bị bệnh nặng phải dưỡng bệnh trong phủ Nam Dương Vương
sao? Thế nào nàng ta lại xuất hiện trong trấn nhỏ này? Có điều nhìn dáng vẻ bảo vệ che chở của Vũ Văn Mặc vừa rồi đối với Mộ Dung Thư thì thấy,
hiện thời Mộ Dung Thư đã hoàn toàn chiếm được sủng ái của Vũ Văn Mặc
sao?
Nghĩ đến đây, nàng cúi đầu nhìn lại bản thân, một thân quần
áo dơ bẩn, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, tức thì trong mắt hiện lên
nước mắt phẫn hận. Nhớ ngày đó, khi nàng còn ở phủ Nam Dương Vương, mỗi
lần ra ngoài, ai mà không hâm mộ nàng? Khi đó nàng chính là Tam phu nhân của phủ Nam Dương Vương, nhưng hôm nay thì sao? Nàng đã rơi vào nông
nỗi này, người không ra người quỷ không ra quỷ.
– Sao ngươi lại chạy đến đây? Chẳng lẽ là muốn trốn khỏi ta, đi tìm người mà ngươi biết đó? Ngươi đừng có mà suy nghĩ viển vông!
Bỗng nhiên ở bên người Phương Dung Mai xuất hiện một gã đàn ông dáng vẻ dữ
tợn, một tay hắn hung hăng bắt được cổ tay Phương Dung Mai, ác độc nói.
Phương Dung Mai nhăn mày lại. Chỗ cổ tay truyền đến đau đớn khiến nàng thiếu
chút nữa rơi lệ, nhưng mà loại tình huống này dường như đã thành thói
quen. Chỉ thấy nàng mềm giọng khẩn cầu:
– Ca, ngươi hiểu lầm.
Người nọ là kẻ thù của ta, sao ta có thể đi tìm nàng ta? Hiện thời ta đi theo ca ngươi, cuộc sống rất tốt, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến những thứ viển vông kia. Không phải ngươi đã nói chờ ta làm xong việc này, kiếm
được một số ngân lượng rồi sẽ tìm một nơi không ai nhận ra ta, vui vẻ mà sống sao? Ta còn muốn sinh cho ca ngươi một đứa bé trắng trẻo mập mạp
kia mà.
Nàng mềm mại như vậy quả nhiên lấy lòng ca, nét độc ác dữ tợn trên mặt gã kia dần dần biến mất. Hắn nới lỏng tay đang nắm cổ tay
Tam phu nhân, gật đầu nói:
– Ngươi nhớ kỹ những lời này, tốt nhất đừng có tâm tư khác. Hiện thời chúng ta đang bị quan phủ để ý chặt chẽ
nên chỉ có thể chờ một thời gian. Một lát quay về ngươi coi chừng cho
thật kỹ những nữ nhân kia, đừng để các nàng kêu khóc cả ngày. Chờ quan
phủ buông lỏng một chút, chúng ta lại nghĩ cách đưa các nàng đi. Hiện
tại trong số đó cũng có mấy người có chút nhan sắc, sẽ bán được giá tốt. Đến lúc đó, ngươi cũng không cần mỗi ngày chỉ ăn một ít bánh ngô, cũng
nên bảo dưỡng cẩn thận.
– Vâng vâng, đúng vậy, Mai nhi đều nghe ca.
Phương Dung Mai không ngừng gật đầu, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn. Ca thấy nàng như thế, hết sức hài lòng.
Lúc sắp bỏ đi, bỗng nhiên Phương Dung Mai nói với gã kia:
– Ca, ta là nữ nhân của ngươi, đương nhiên phải suy nghĩ cho ngươi. Những nữ tử chúng ta bắt được kia, tư sắc hết sức bình thường, còn không bằng hai phần của ta trước đây, thế thì sao có thể bán giá tốt cho thanh
lâu. Ngược lại ta nghĩ đến một cách, chỉ cần ngươi có thể làm được, ngày sau chúng ta nhất định có thể ăn ngon mặc đẹp.
Ca nghe vậy, hai mắt tỏa sáng, lập tức vô cùng hứng thú nhìn Phương Dung Mai, nói:
– Ngươi nói xem.
Bạn đang đọc truyện Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.