Chương 42: Cảnh Cáo Không Chút Sáng Tạo!
Editor: Chi Misaki
"Chậm một chút, ngồi cẩn thận." Hàn Thừa Nghị đỡ Hách Tích Âm ngồi xuống trên ghế dài.
Tránh cũng không thể tránh, Nhạc Tuyết Vi chỉ đành gật đầu mỉm cười với bọn
họ: "Chào Hàn tổng, chào quản lý Hách." Nhạc Tuyết Vi cũng không định
nói thêm điều gì, cước bộ nhanh chóng hướng về phía phòng bệnh.
Chỉ có điều chưa đi được mấy bước liền bị Hàn Thừa Nghị gọi lại: "Đứng lại, tôi cho em đi sao? Em chờ một lát, tôi có chuyện muốn nói với em." Hàn
Thừa Nghị thầm nghĩ, anh thực sự là bại trên tay nha đầu này, nhìn bộ
dáng ỉu xìu buồn bã này của cô, anh lại cảm thấy có chút không đành
lòng.
Nhạc Tuyết Vi quay đầu, khuôn mặt tươi cười chào đón: "Có chuyện gì anh cứ trức tiếp dặn dò đi, tôi liền đi làm."
Hàn Thừa Nghị có chút sửng sốt: "Không phải là giao việc cho em làm..."
"Vậy tôi liền qua thăm bà ngoại, không quấy rầy hai người nữa." Nhạc Tuyết
Vi ngắt lời Hàn Thừa Nghị, xoay người lại muốn rời đi.
Lần này,
chẳng những Hàn Thừa Nghị, mà ngay cả Hách Tích Âm cũng nhận ra Nhạc
Tuyết Vi không vui rồi. Hàn Thừa Nghị tiến lên hai bước, đang định hỏi.
Hách Tích Âm làm sao có thể nhìn không ra ý định của Hàn Thừa Nghị? Từ lúc
Nhạc Tuyết Vi xuất hiện, ánh mắt của anh liền dời từ trên người cô ta
sang người Nhạc Tuyết Vi! Vì vậy, cô ta liền vội vàng kéo tay Hàn Thừa
Nghị lại, cười nói: "Tam Thiếu, tôi có chút khát nước."
Hàn Thừa Nghị cúi đầu nhìn Hách Tích Âm, nhíu mày có chút do dự: "Được, cô muốn uống gì?”
"Nước lọc là được rồi."
"Uh`m." Hàn Thừa Nghị gật đầu, trở về phòng bệnh lấy nước. Lúc đi qua người
Nhạc Tuyết Vi, anh còn cúi thấp người hạ giọng nói bên tai cô: " Đừng
đi, chờ tôi trở lại."
Nhạc Tuyết Vi giật giật khóe miệng, từ chối cho ý kiến.
"Anh ấy đi rồi, cô có gì muốn nói với tôi?" Hàn Thừa Nghị vừa đi, Nhạc Tuyết Vi liền nhìn về phía Hách Tích Âm đi thẳng vào vấn đề.
Đáy mắt Hách Tích Âm hiện lên một chút ngoài ý muốn, lập tức cười đáp: " Cô thật thông minh, không có ngu xuẩn như tôi nghĩ."
"Đừng có nói những lời vô dụng này, nói thẳng đi, tôi còn có việc, không có
thời gian lãng phí ở trong này." Nhạc Tuyết Vi không kiên nhẫn nhíu mày, thúc giục cô ta.
"Cô lại đây, sát một chút." Hách Tích Âm ngoắc ngoắc ngón tay chỉ Nhạc Tuyết Vi.
Tuy Nhạc Tuyết Vi không kiên nhẫn, nhưng cô vẫn làm theo ý cô ta.
Sau đó, một việc bất ngờ đã xảy ra, Hách Tích Âm liền giơ tay lên tát cô
một cái! Nhạc Tuyết Vi nghiêng đầu, vài sợi tóc hỗn độn rơi xuống bên má cô, bàn tay cô khẽ ôm má, hai mắt mở lớn trừng Hách Tích Âm: "Cô bị
bệnh hả!"
"Hừ, tôi đánh cô đấy, đánh cô thì làm sao? Nhìn bề
ngoài ra vẻ thanh tao thuần khiết của cô, tôi cảm thấy ngứa mắt từ rất
lâu rồi! Khuyên cô đừng nên si tâm vọng tưởng nữa. Anh ấy từng có rất
nhiều phụ nữ, cô cùng những người phụ nữ kia không có gì khác biệt, chỉ
có tôi mới là người ở bên cạnh anh ấy lâu nhất. Nói như vậy, cô có hiểu
không?"
Khuôn mặt Hách Tích Âm trở nên hung dữ, lời nói của cô ta chẳng những trắng trợn, mà còn cực kỳ mang tính vũ nhục, nhưng thực
đáng tiếc, một chút sáng tạo cũng không có.
Nhạc Tuyết Vi cười
nhạt, bàn tay sờ đôi má đã nóng lên, cười khẩy nói: "Tôi còn tưởng rằng
cô muốn nói gì, điểm này không cần cô nói tôi cũng biết rõ. Thân phận
của tôi tự tôi biết rõ. Chẳng qua là, tôi thấy quản lý Hách cũng không
hiểu rõ lắm. Vô luận cô có là sự tồn tại đặc biệt đến thế nào, cũng vẫn
có thể thay thế được. Ví như hiện tại, tôi chẳng phải là vẫn chen vào
được chức vị thư ký tư nhân này của cô đấy thôi."
"Cô!" Hách Tích Âm không nghĩ tới Nhạc Tuyết Vi lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy,
trong lúc nhất thời liền không nói được lời nào cả.
"Đừng kích
động, hãy nghe tôi nói đã. Kỳ thật cô không cần làm khó tôi, tôi không
phải là kẻ thù của cô, kẻ thù chân chính củ cô, không phải là vị hôn thê của anh ấy sao?"
Nhạc Tuyết Vi giơ tay lên ấn chặt bả vai của
Hách Tích Âm, ngăn cản cô ta đứng lên, cười cười nói: " Lại nói, chí
hướng của cô là được làm tình nhân của anh ấy? Nếu là thế thì cô không
cần phải hận tôi, tin tưởng tôi chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ dỡ cái danh
hiệu này từ trên người mình xuống. Chỉ là, người kế tiếp có phải là cô
hay không thì tôi cũng không biết."
Hiển nhiên Hách Tích Âm gặp
phải tràng dện này, bị nói như thế nhưng mặt vẫn không đổi sắc, tiếp lời Nhạc Tuyết Vi nói: " Cô không cần đắc ý ở trước mặt tôi, dạng phụ nữ
chỉ tưởng một đêm ở bên anh ấy mà nghĩ sẽ được sung sướng cả đời giống
như cô, tôi đi theo bên cạnh anh ấy nhiều năm như vậy, còn chưa gặp đủ
sao? Những lời thoại như thế này, tôi nghe đến phát phiền rồi. A…Đại
khái là cô còn không biết đi? Vị hôn thê của anh ấy lập tức sẽ trở về,
thời gian cô ở bên cạnh anh ấy cũng không còn dài nữa đâu."
Nhạc
Tuyết Vi thực sự là không biết điều này, vẻ mặt kinh ngạc trong khoảng
thời gian ngắn liền không thể che dấu được. Vị hôn thê của anh sắp trở
về? Nhanh như vậy? Cô mới ở bên cạnh anh không có bao lâu...
"Hừ!" Hách Tích Âm tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, hừ lạnh một tiếng: " Cô
chẳng qua cũng chỉ là vật mà anh ấy cần nhất thời thôi, có gì đáng để
đắc ý chứ? Thay thế vị trí của tôi? Cô có tin không, ngay lập tức cô sẽ
bị đuổi đi, mà vị trí ở bên cạnh anh ấy, chỉ có thể thuộc về tôi!"
Nhạc Tuyết Vi ổn định lại trái tim mình, lồng ngực có chút co rút đau đớn,
gượng cười nói: " Vậy sao? Vậy quả thực phải chúc mừng cô rồi, chỉ có
điều, tôi muốn đính chính lại một điểm, vị trí bên cạnh anh ấy chưa bao
giờ là của cô, cô chẳng qua cũng chỉ là một cấp dưới, ai cũng có thể tùy thời thay thế được!"
"Cô!" Hách Tích Âm bị chọc đến chỗ đau, thẹn quá hóa giận, muốn vung tay lên tát Nhạc Tuyết Vi một cái nữa.
Nhưng cái tát này lại dễ dàng bị Nhạc Tuyết Vi chặn được, trên khuôn mặt non
nớt hiện ra chút tàn nhẫn: " Vẫn cò muốn đánh tôi? Cô tỉnh lại đi! Nếu
không phải là cô bị thương, hiện tại tôi cũng sẽ cho cô nếm mùi vị đau
khổ này! Đừng khinh người quá đáng!"
Bên ngoài hành lang cũng đã
có thể nhìn thấy bóng dáng Hàn Thừa Nghị, Nhạc Tuyết Vi đứng thẳng
người, vẫy vẫy tay với Hách Tích Âm: " Quản lí Hách, cô nghỉ ngơi cho
thật tốt, tôi liền không quấy rầy cô nữa."
Không đợi cho Hàn Thừa
nghị trở về, Nhạc Tuyết Vi liền ôm mặt chạy đi, một cái tát này Hách
Tích Âm ra tay cũng thật độc, khóe miệng cô giống như muốn nứt ra, móng
tay cô ta lại còn dài như thế, không biết có cào rách chỗ nào hay không?
Nói ra cũng thật buồn cười, làm sao những người đàn ông cô thích đều có
người khác? Cừ Lễ Dương cô thích 3 năm, hiện tại là Hàn Thừa Nghị...
Nghĩ tới đây, Nhạc Tuyết Vi bỗng nhiên khựng lại, người đàn ông cô
thích? Rốt cuộc là từ khi nào thì Hàn Thừa Nghị đã trở thành người đàn
ông cô thích??
Mà trong tích tắc Nhạc tuyết Vi xoay người ấy,
Hách Tích Âm không chút do dự nhổ kim chuyền dịch trên tay ra, hơn nữa
còn nhẫn tâm đâm, phá kim trên mu bàn tay, sau đó đem kim tiêm bẻ cong,
ném xuống đất, khiến cho bình truyền dịch liền nghiêng sang một bên.
Cô ta tự biết lực tay mình vừa đánh Nhạc Tuyết Vi một cái tát kia, chỉ sợ
là giấu không được Hàn Thừa Nghị, thế chẳng bằng ra tay trước chiếm để
lợi thế vẫn hơn!
Hàn Thừa Nghị cầm đồ uống gấp gáp trở về, chỉ nhìn thấy Hách Tích Âm ở trên ghế dài, còn Nhạc Tuyết Vi thì đã biến mất.
"Hàn tổng!" Hách Tích Âm đỡ lấy mu bàn tay đã đầm đìa máu tươi, trong vẻ mặt thống khổ còn mang theo chút ủy khuất.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Hàn Thừa Nghị khẩn trương ấn chặt miệng vết thương
trên tay Hách Tích Âm, để cho máu ngưng chảy, một bên gọi hộ sĩ, hỗ trợ
xử lý Hách Tích Âm xử lí miệng vết thương, sau đó đưa cô ta trở lại
phòng bệnh, dàn xếp ổn thỏa.
"Tôi vừa mới rời đi một lát, cô liền khiến chính mình trở nên thê thảm như vậy." Hàn Thừa Nghị nhét cái gối
vào sau lưng Hách Tích Âm, để cho cô ta nằm xuống.
Hách Tích Âm suy yếu cười cười: "Cảm ơn Tam Thiếu."
Hàn Thừa Nghị không thèm để ý lắc đầu: "Giữa chúng ta còn cần phải nói
những lời này? Nhiều năm như vậy, tôi, cô, Nghê Tuấn, chúng ta vẫn luôn
là anh em tốt."
Anh em tốt? Một chút thất vọng khẽ lướt qua đáy
mắt Hách Tích Âm, đầu ngón tay lại đâm sâu vào trong lòng bàn tay. Không cam lòng, quá không cam lòng, nhiều năm làm bạn, chỉ đổi được một câu
anh em tốt?
"Lần sau lúc cô truyền dịch vẫn đừng nên đi loạn,
ngoan ngoãn nằm ở trong phòng bệnh, nếu là cảm thấy gấp thì tháo dây
truyền dich ra rồi hẵng đi."
Đối mặt với lời dặn dò của Hàn Thừa Nghị, Hách Tích Âm làm bộ muốn nói lại thôi.
Hàn Thừa Nghị nhìn thấy sắc mặt của cô ta, nhíu mi hỏi: "Vừa rồi đã xảy ra
chuyện gì? Tiểu Tuyết đâu? Không phải cô ấy ở cũng cô sao? Hiện tại cô
ấy ở đâu? Nếu cô không nói, tôi liền đi hỏi cô ấy!”
"Không liên
quan tới cô ấy, là bản thân tôi không tốt." Giọng nói Hách Tích Âm giống như là bị kinh sợ một phen, đột nhiên giữ chặt lấy Hàn Thừa Nghị: " Tôi có nói mấy lời, cô ấy rất không vui, cô gái nhỏ thôi! Tuổi trẻ không
hiểu chuyện, làm mấy hành động ngây thơ, cũng có thể hiểu được."
Ý tứ trong câu nói của cô ta chính là Nhạc Tuyết Vi rút kim truyền dịch ra, khiến mu bàn tay cô ta chảy đầy máu?
Dựa vào trực giác của mình, Hàn Thừa Nghị đương nhiên không tin. Lời nói
này rất không xuôi tai, nhưng Nhạc Tuyết Vi vốn là cô gái “ngu ngốc”
nhất mà anh từng gặp, bằng không cũng sẽ không bị bạn trai lừa gạt món
nợ khổng lồ lên tới 1000 vạn.
Hơn nữa, hôm nay Nhạc Tuyết Vi vẫn
còn giận anh về chuyện của Hách Tích Âm... Chuyện này cho dù không phải
là Nhạc Tuyết Vi làm đi chăng nữa, chỉ sợ cô cũng có liên quan! Chẳng lẽ là do cô nhất thời xúc động, nhất thời không kiềm chế nổi? Tiểu nha đầu này tính tình vốn rất quật cường, cũng không phải là không có khả năng.
Gương mặt tuấn tú của Hàn Thừa Nghị liền trầm xuống, đang nghĩ nên như thế nào để giảy vây thay cô.
"Cô cứ an tâm nghỉ ngơi đi." Hàn Thừa Nghị đương nhiên không thể ở trước
mặt Hách Tích Âm thiên vị cho Nhạc Tuyết Vi, nên anh lập tức đứng dậy
rời đi.
Hiện tại anh rất muốn gặp Nhạc Tuyết Vi, phải giáo huấn
cô gái nhỏ này một chút mới được, còn tuổi nhỏ mà tính tình lại lớn như
vậy, làm sao lại có thể làm việc không biết nặng nhẹ chứ? Vẫn mang trong mình tư tưởng gia trưởng, Hàn Thừa Nghị liền vội vàng chạy về Bán Hạ
Sơn Trang.
Mà cùng lúc đó, Nhạc Tuyết Vi mang theo một khuôn mặt
sưng tấy không cách nào có thể trở về thăm bà ngoại được, bà ngoại mà
nhìn thấy cô như vậy khẳng định sẽ kéo lại hỏi này nọ, vì thế, Nhạc
Tuyết Vi đành gọi điện thoại cho bà ngoại, sau đó ra khỏi bệnh viện,
chuẩn bị quay về Bán Hạ Sơn Trang.
Đi ra khỏi khu nội trú, cô lại gặp phải người mà cô không muốn gặp nhất lúc này. Người cha Kiều Vạn
Đông trên tay cầm theo giỏ trái cây, đang đi về phía khu nội trú.
Kiều Vạn Đông cũng nhìn thấy con gái, nhất thời liền nở nụ cười, bước chân liền nhanh hơn.
"Tuyết Vi, bây giờ đi luôn hả? Sao không ở lại cùng bà ngoại lát nữa?"
Tâm tình Nhạc Tuyết Vi lúc này rất không tốt, Kiều Vạn Đông lại chẳng may
va phải ngọn núi lửa đang muốn bùng phát này, liền bị cô trừng mắt nhìn, cất lời đầy châm chọc: "Ông là ai? Tôi quen ông sao?"
"Tuyết,
Tuyết Vi?" Trên mặt Kiều Vạn Đông một hồi trắng, một hồi xanh, tay đỡ
gọng kính đầy xấu hổ. Sau đó lại phát hiện ra Nhạc Tuyết Vi đang ôm mặt, liền không khỏi kinh ngạc, "Tuyết Vi, mặt con làm sao vậy? Làm sao lại
phải ôm mặt?"
Nói xong liền giơ tay lên muốn xem.
Nhạc Tuyết Vi cực kỳ chán ghét né tránh: "Đừng đụng vào tôi, ông có tin là tôi sẽ báo cảnh sát hay không?"
"Tuyết Vi! Con đừng như vậy! Ba là ba con, ba chỉ là quan tâm con thôi!" Kiều Vạn Đông vô cùng sốt ruột nói.
"Ba tôi?" Nhạc Tuyết Vi cảm thấy thật buồn cười, liền nhắc nhở Kiều Vạn Đông, "Tôi và ông có chung một hộ khẩu sao?"
Kiều Vạn Đông nhất thời không phản bác được, từ lúc Nhạc Tuyết Vi 6 tuổi
liền mang theo hộ tịch rời đi, bọn họ xác thực là không có chung một hộ
khẩu. Nhạc Tuyết Vi lạnh nhạt liếc mắt nhìn cha cô một cái, sau đó liền
cười lạnh xoay người rời đi...
Bạn đang đọc truyện Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.