Chương 63: Người Đàn Ông Bá Đạo
Một tiếng “Đinh.” vang lên, Tô Cẩm đã đến nơi, cô đi ra khỏi thang máy,
xoay người nhìn anh, cửa thang máy tự động khép kín một cách chậm rãi,
đối với Lục Thiểu Đình mà nói, lại quá nhanh, anh chưa kịp nhớ kỹ biểu
cảm cuối cùng của cô, còn đối với Tô Cẩm, lần này ly biệt, có lẽ thật sự phải tạm biệt rồi.
Tô Cẩm đi đến trước của phòng, đẩy cửa phòng
chưa khóa ra, liền thấy Lãnh Mặc Phàm ngồi buồn bã trên sô pha, hiển
nhiên đã quá thời gian mà anh quy định, anh quay đầu không vui nói “ Sao lại nói chuyện lâu như vậy?”
“Không thể tin được Lãnh tổng cũng
sẽ ghen!” Tô Cẩm trêu ghẹo anh, đồng thời cởi bộ đồ bó đã bẩn ra, chỉ
mặc nội y màu đen, gợi cảm mê người.
Lãnh Mặc Phàm gắt gỏng, đứng dậy đi đến bên cạnh cô, bá đạo nắm lấy cánh tay của cô,
giọng điệu đầy cảnh cáo,“Sau này ngoại trừ tôi ra,
không cho phép em tiếp cận người đàn ông khác.”
Tô Cẩm sợ run một chút, đối với giọng điệu bá đạo độc tài này, cô lại thấy không thích,
cô nhếch khóe miệng nói,“Chỉ sợ làm không được.”
“Ít nhất phải
rời xa Lục Thiểu Đình, tôi không thích tên đó.” Lãnh Mặc Phàm nhường
nhịn một bước, cho đến bây giờ, chỉ có người đàn ông này là có lực uy
hiếp đối với anh.
“Hình như anh ấy cũng không thích anh.” Tô Cẩm bĩu môi, đáp lại.
“Phải không? Tên đó không thích tôi cũng là bình thường, bởi vì hắn ta có ý
với em, mà em lại là của tôi, nên mới đố kị.” Lãnh Mặc Phàm cười lạnh
phân tích.
“Tôi nghĩ anh ấy rộng lượng hơn anh, anh ấy không đố
kị, mà lại rất lý trí, hiểu được chuyện gì có thể làm, chuyện gì không
thể làm.” Lúc Tô Cẩm nói những lời này, tâm trạng
lại có chút buồn bã, thật ra Lục Thiểu Đình là một người khiến người
khác đau lòng.
“Em còn nói tốt cho cái tên đó? Đêm qua hai người có làm gì không!” Lãnh Mặc Phàm híp mắt ép hỏi.
“Chúng tôi làm cái gì?” Tô Cẩm trừng mắt nhìn anh, trong mắt cũng không có chút chột dạ.
“Tên đó có ý với em, tôi không tin hắn ta có thể làm Liễu Hạ Huệ, có đụng
đến em không?” Lãnh Mặc Phàm càng nghĩ càng tức giận, càng lúc càng
không thể áp chế lửa giận bốc lên, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng Tô Cẩm
triền miên cùng người đàn ông đó, anh liền bốc hỏa muốn giết người xả
hận.
“Tôi tự nhận mình không phải là một người phụ nữ coi trọng trinh tiết, nhưng cũng không làm ra những chuyện như vậy, tôi cũng không cần
thiết phải giải thích với anh, anh tin cũng được, không tin cũng được,
nếu chúng tôi thật sự xảy ra chuyện đó, vậy đó cũng là lúc tôi nên rời
đi.” Tô Cẩm nói xong, hất tay anh ra, đi vào phòng tắm.
Lãnh Mặc
Phàm cứng đơ tại chỗ, ngạc nhiên lại tức giận, người phụ nữ này lại nói
chia tay với anh? Tuy rằng anh cũng rất muốn tin
tưởng, nhưng trong lòng lại như có gai nhọn đâm vào, không thoải mái,
lời nói vừa rồi của Tô Cẩm lại làm cho anh càng tức giận.
Quả
nhiên, hai người cực đoan ở cùng một chỗ, sẽ chỉ xảy ra thêm nhiều mâu
thuẫn cực đoan, Lãnh Mặc Phàm kiêu ngạo điên cuồng, Tô Cẩm kiêu ngạo
bướng bỉnh, hai người đều tự tin, đều cuồng vọng ở chung với nhau, kết
quả là tạo ra một tổ hợp ngông cuồng, nhưng còn một loại kết quả nữa
chính là sẽ đánh nhau đến hoa rơi máu chảy, không thể kết thúc.
Lãnh Mặc Phàm buồn bực đến quầy bar, cầm lấy một ly rượu mạnh đổ vào cổ
họng, tiếp theo lại thêm một ly nữa, uống đến ly thứ ba, anh cầm luôn
chai mà uống, mùi rượu chua cay chảy xuống cổ họng, anh không cảm thấy
hết buồn bực, ngược lại khiến đầu óc anh càng thêm tỉnh táo.
Lúc
này, cửa phòng tắm mở ra, Tô Cẩm lau mái tóc ẩm ướt đi ra, trên người
khoác áo ngủ màu đỏ làm bằng tơ tằm, cởi ba cái nút áo, lộ ra cảnh xuân, cô liếc mắt nhìn người đàn ông đang uống rượu giải sầu ở quầy bar, lau
khô tóc, rồi lại sấy, xoay người đi vào phòng ngủ, vén chăn lên nằm
xuống, nghỉ ngơi.
Lãnh Mặc Phàm cắn chặt răng, hung tợn uống một
ngụm, anh thổi cọng tóc rũ xuống trán, cũng đi vào phòng ngủ, nhìn cơ
thể khiêu gợi mê người trong chăn, anh cởi áo sơmi trên người ra, ném
xuống đất, nằm vào chăn, nhìn thấy Tô Cẩm không có phản ứng, con người
vốn cao ngạo tự đại rốt cục vẫn chịu thỏa hiệp, anh vươn tay kéo cô vào
trong lòng, Tô Cẩm lạnh nhạt nói,“Tôi muốn ngủ, đừng đến quấy rầy tôi.”
Nhưng trong giọng nói có chút tức giận.
“Giận tôi sao?” Lãnh Mặc
Phàm thở vào tai cô, hôn lên cần cổ bóng loáng trắng noãn của cô, hai
tay cũng rất xấu xa mò vào trong chăn, Tô Cẩm bị anh làm vậy thì sao có
thể ngủ được, cô đảo người lại, nhìn gương mặt anh tuấn gần ngay trước
mắt,“Còn để ý tới tôi làm gì?”
Lãnh Mặc Phàm nghe ra giọng của cô đã hết giận, nở một nụ cười mê hoặc, “ Sao có thể không để ý được? Nếu
không để ý, vậy cuộc sống sau này của tôi sẽ rất khổ sở.”
“Không phải anh có phụ nữ khác hầu hạ sao?” Đương nhiên Tô Cẩm không dễ dàng tha cho anh như vậy.
“Từ lúc ở cùng với em, em có từng bắt gặp tôi có quan hệ với người phụ nữ khác không?” Lãnh Mặc Phàm vô tội chớp mắt.
“Cho dù có quan hệ, tôi cũng không để ý.” Tô Cẩm bĩu môi khinh thường nói.
Nhìn đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên của cô, Lãnh Mặc Phàm thầm nghĩ muốn
trừng phạt cô, đôi môi mỏng bá đạo áp qua, kịch liệt chặn hết mọi lời
nói của cô, thân thể Tô Cẩm bị anh khiêu khích cũng nóng lên, người đàn
ông này cũng khiến cô không cự tuyệt được.
“Uhm” Tô Cẩm rên nhẹ
một tiếng, áo ngủ trên người đã sớm bị xé, dán vào cơ thể rắn chắc to
lớn của anh, vật nguyên thủy ** giống như dã thú hiện ra, một tay Tô Cẩm đặt lên bờ vai của anh, một tay cởi dây lưng của anh......
Bạn đang đọc truyện Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.