Chương 92: Chương 58 Li Hôn (6)
Vương Tĩnh Kỳ đời
trước và đời này sống cùng một chỗ, cũng là lần đầu tiên li hôn, cho
nên đúng là không biết li hôn còn cần tới loại đơn này. Lúc nghe đơn này có hiệu lực pháp lý, ngay lập tức quan tâm tới vấn đề phân chia tài
sản, coi lại cẩn thận một chút, sau đó mới mất tự nhiên nói “Không cần,
trong này đã viết vô cùng đầy đủ, rõ ràng rồi.” Quả thực viết vô cùng rõ ràng, rất nhiều chuyện, nhiều mặt mình không ngờ tới trong này đều ghi
rất rõ ràng, từ điểm này có thể thấy được, các vấn đề về nhà mình, Chu
Cẩn Du đã điều tra rõ ràng rồi, làm cho cô có chút khó chịu, nhưng cô
cũng không phải người cố tình gây sự, oan có đầu, nợ có chủ, cô muốn tìm người gây sự cũng tìm Chu Cẩn Du, với người khác thì không có chuyện
gì.
Trong xe nhất thời rơi vào trầm mặc, Vương Tĩnh Kỳ cúi đầu
nghiêm túc nghiên cứu giấy tờ, hai người ngồi phía trước cũng mắt nhìn
mũi, mũi nhìn tim, làm chuyện của mình, cho tới khi tới cục dân chính,
Lý Việt mới tiếp tục mở miệng nói chuyện
“Vương tiểu thư, trước mặt là cục dân chính, dừng xe chỗ này cho cô xuống được chứ?
Vương Tĩnh Kỳ nghe thấy, mới ngẩng đầu lên từ đống giấy tờ, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy xe đã tới cục dân chính, mới nói
“Được, cho tôi xuống chỗ này là được rồi.”
Vương Tĩnh Kỳ thu thập giấy tờ cho vào trong túi xách của mình xong, Lý Việt đã xuống xe, đem cửa sau mở ra cho cô.
“Vương tiểu thư, tôi chỉ đưa cô tới đây thôi, trước mặt là cục dân chính,
phiền toái cô đi bộ một chút, nếu dừng xe ngay trước cục dân chính, chỉ
sợ sẽ ảnh hưởng không tốt cho cô.” Lý Việt hơi hạ thấp người, hữu lễ
nói.
Vương Tĩnh Kỳ hiểu được ý của Lý Việt, hắn quan tâm như vậy làm
cô rất cảm động. Một giáo viên nhỏ, ngồi Audi đi li hôn, nếu nói bên
trong không có chuyện gì, kẻ ngốc cũng sẽ không tin.
Sau khi
chào thư ký Lý, cô liền cầm theo túi xách chậm rãi đi tới cục dân chính. Cơ quan chính phủ đều đặt ở đây, xung quanh trồng rất nhiều cây xanh,
bây giờ tuy đã là mùa thu, nhưng trong bồn vẫn còn hoa nở, hai bên đường cây ngô đồng nước Pháp đang rụng lá, lá rụng đầy xuống hai bên đường.
Vương Tĩnh Kỳ từ từ đi bộ trên lối dành cho người đi bộ, vừa đi vừa ngắm lá
rơi. Trong đầu cô lại hiện lên những hình ảnh đời trước, như một thước
phim điện ảnh vậy, nghĩ đến nơi thương tâm kia, đôi mắt của cô lại đỏ
lên. Cô không muốn rơi nước mắt, ngẩng đầu lên, nhìn những cành lá che
đi bầu trời, cố gắng không chớp mắt, không cho nước mắt chảy xuống. Ở
trong lòng cô luôn tự nói với mình, hai đời bất hạnh từ hôm nay trở đi
sẽ thay đổi, từ hôm nay trở đi, chăm lo cho chính mình thật tốt, kiếm
thật nhiều tiền, công tác thật tốt, chủ yếu là sau này cô phải hưởng thụ cuộc sống này.
Theo bước chân của cô, cục dân chính tới càng gần, cô thấy trước cửa cục dân chính có một thanh ảnh quen thuộc, vội vàng hít
sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm tình.
“Sao cô tới trễ vậy, cô có biết tôi đã đợi cô lâu lắm rồi không?” Trương Dương thấy Vương Tĩnh Kỳ
chậm chạp đi tới, tức giận nói. Mình đợi ở đây giống như một tên ngốc
lâu như vậy, không nghĩ tới cô ta còn nhàn hạ thưởng thức phong cảnh,
thật là khinh người quá đáng mà.
Hắn ở trước mặt Vương Tĩnh Kỳ
vênh váo tự đắc, gặp cô càng tự nhiên như không, hắn càng tức giận, tới
mức quên thu liễm bản thân mình, liền như vậy hướng cô kêu qua. Lại nói, lần trước ở cục cảnh sát hắn phải hạ thấp mình để có thể thuận lợi giải quyết vấn đề, nhưng bây giờ trên cơ bản hai người chỉ cần ký tên xong
liền không liên quan gì đến nhau nữa, hắn cũng không cần giả tạo trước
mặt cô.
Vương Tĩnh Kỳ sao khi thu lại cảm xúc, đối với Trương
Dương đang hô to gọi nhỏ nói “Đây là nơi công cộng, yêu cầu không lớn
tiếng ồn ào.” Hắn cho rằng mình là ai, đến đay làm thủ tục li hôn, hắn
còn muốn lên mặt với cô sao?
Trương Dương bị nói cho nghẹn, trên mặt
có chút khó coi, có điều nhớ tới hai chuyện mới xảy ra trong nhà, trên
mặt hắn hiện lên tia chán ghét, cũng nghĩ đến việc chính hôm nay, trực
tiếp nói “giấy chứng nhận cầm đi đó chưa?”
“Uhm.” Vương Tĩnh Kỳ
liếc mắt hắn một cái, hôm nay Trương Dương ăn mặc bảnh bao hơn nhiều so
với khi đi đăng ký, một thân đồ vest, áo sơ mi trắng, trên cổ đeo
caravat màu lam đậm, tay cầm cặp da, thoạt nhìn có vẻ như là hàng hiệu,
chính là trên cổ có vài vết sẹo, ảnh hưởng đến hình tượng hoàn chỉnh của hắn.
“Vậy chúng ta vào thôi.” Trương Dương nói xong liền xoay
người quay vào trong. Sáng nay, lúc mọi người đi làm, hắn đã vội vàng
bắt xe tới đây, không nghĩ tới Vương Tĩnh Kỳ lại đi trên như vậy, hại
hắn chờ cả tiếng đồng hồ, nhất định là cô cố ý, cho nên bây giờ một cái
liếc mắt hắn cũng không muốn cho cô.
“Đợi chút.” Vương Tĩnh Kỳ gọi người trước mắt lại.
Trương Dương dừng bước, quay đầu lại, lấy bộ dạng phòng bị hỏi cô “Cô còn muốn gì?”
Vương Tĩnh Kỳ mặc kệ thái độ của hắn, trực tiếp đêm đơn li hôn thư ký Lý mới đưa cho mình đua cho hắn.
“Anh xem đi, đây là đơn li hôn, đem tài sản cùng trách nhiệm của chúng ta phân chia rõ ràng, anh xem có vấn đề gì không.”
Trương Dương hoài nghi nhìn Vương Tĩnh Kỳ một cái, sau đó tiếp nhận tời giấy.
Bên trong viết voo cùng chi tiết, hắn cũng không nhìn ra vấn đề gì.
“Tờ giấy này có ý nghĩa gì sao? Những cái này không phải chúng ta đều đã
nói rõ ràng rồi sao?” Trương Dương nhìn đơn li hôn cảm thấy hoàn toàn dư thừa, hai người đã thương lượng rồi, hơn nữa tờ giấy này thì làm được
gì?
“Thương lượng bằng miệng dù sao cũng chỉ là thương lượng bằng
miệng, về sau nếu trở mặt không nhận cũng không ai làm gì được, bây giờ
nếu có tờ giấy này, hai chúng ta cùng ký tên vào đây, nó liền có hiệu
lực pháp luật, sau này có người muốn làm trái cũng không được.” Vương
Tĩnh Kỳ cũng không sợ Trương Dương làm gì, đối với tài sản vẫn nên trước là tiểu nhân, sau là quân tử.
Trương Dương nhìn Vương Tĩnh Kỳ một cái, lại cúi đầu nhìn một lần, nói “Đi thôi, tôi đồng ý.”
Vương Tĩnh Kỳ thấy hắn không có ý kiến, liền đi vào cục dân chính.
Hôm nay cũng không phải ngày đẹp gì, người đi kết hôn đã ít, người đến ly
hôn càng ít hơn, cho nên hai người làm thủ tục ly hôn rất nhanh chóng,
không đến mười phút đã đem cuốn sổ màu đỏ chuyển thành màu xanh.
Vương Tĩnh Kỳ trong lòng vui mừng với chứng nhận li hôn mới ra lò, Trương
Dương lấy sáu vạn đồng trong túi ra đưa cho Vương Tĩnh Kỳ, lại cùng hắn
tới cục cảnh sát, nơi Trương Đông Thăng cùng Trương Mẫn đang ở, sau khi
đưa họ ra ngoài, cô nói với Trương Dương “Hi vọng sau này chúng ta sẽ
không gặp lại.” liền tiêu sái rời đi, cùng Trương gia nói lời tạm biệt.
Vương Tĩnh Kỳ ngồi xe, từ cục cảnh sát đi ra tìm một ngân hàng đem tiền mới
lấy được của Trương gia cất vào năm vạn, còn một vạn là tiền Trương gia
bồi thường cho ba cô.
Cô vừa đi tới bệnh viện vừa ngắm cảnh bên
đường, vốn chỉ là những cảnh bình thường, hiện tại trong mắt cô nó không khác gì cảnh đẹp mĩ lệ nhất, cô bước đi, khóe miệng không tự giác cong
lên, không tới một lúc thì độ cong đã rất lớn rồi.
Cô thật sự vui vẻ, vì cuộc sống mới của mình mà vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.