Chương 110: Chương 98.1: Nói, Em Yêu Anh
Sau khi Lý Hân Như rời khỏi, Trương Húc liền dọn dẹp phòng bệnh, nghĩ lại
Lý tiểu thư cũng rất đáng thương, cô ấy sinh ra đã là thiên kim tiểu thư trong hào môn, nhưng lại luôn nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, Lý tiểu
thư rất xinh đẹp, gia giáo tốt, bối cảnh tốt, nếu đổi lại là một người
đàn ông bình thường khác,sẽ đem cô nâng niu trong lòng bàn tay. Trên thế giới này, chắc có lẻ cũng chỉ có Mạc tiên sinh đối với cô ấy như vậy.
Tình yêu có khi thực kỳ diệu.
Dọn dẹp xong, Trương Húc đi đến bên cạnh Mạc Trọng Huy cúi đầu hỏi: “Mạc tiên sinh, bữa sáng có muốn ăn
chút gì? Nếu không tôi gọi điện thoại cho An tiểu thư, nói cô ấy làm
xong đưa đến đây.”
Mạc Trọng Huy lắc lắc đầu: “Không cần, về sau cũng không cần làm phiền cô ấy nữa, cậu đi làm thủ tục xuất viện cho tôi.”
Trương Húc cau mày nói: “Mạc tiên sinh, thân thể anh còn chưa hoàn toàn bình phục, không thể ra viện.”
“Yên tâm đi, đã không có gì trở ngại, cứ theo tôi nói đi làm.”
Trương Húc mím môi, nhưng cũng không dám làm trái ý anh. Ra khỏi phòng bệnh,
anh nghĩ nghĩ vẫn gọi điện thoại cho An Noãn. Cô đang ở bên cạnh tán gẫu với lão gia tử, tiếng chuông di động du dương vang lên.
Lão gia tử không hờn giận nhíu nhíu mày, trước khi cô nghe điện thoại tiền trầm giọng ra lệnh: “Làm sao cũng không cho phép đi.”
An Noãn bĩu môi nghe điện thoại.
“An tiểu thư, cô có thể tới đây một chuyến không, Mạc tiên sinh kiên trì
muốn xuất viện, nhưng bác sĩ đề nghị ở lại tĩnh dưỡng vài ngày, miệng
vết thương vẫn chưa hoàn toàn tốt.”
An Noãn theo bản năng nhíu mày.
“An tiểu thư, phiền cô tới đây khuyên nhủ anh ta, chỉ có cô nói anh ta mới nghe.”
An Noãn nhìn mắt sắc mặt lão gia tử không tốt cự tuyệt: “Trương trợ lý,
Mạc Trọng Huy không phải là đứa trẻ, thân thể của mình anh ta rất rõ
ràng, về sau xin anh đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi bề bộn nhiều
việc.”
Treo điện thoại, sắc mặt lão gia tử chuyển tốt, ôn nhu hỏi: “Người cháu vừa nói là đứa nhỏ của Mạc gia nhỏ? Cậu ta làm sao?”
An Noãn không chút để ý trả lời: “Anh ta sinh bệnh nằm viện, hiện tại náo muốn xuất viện.”
“Muốn xuất viện gọi điện thoại cho cháu làm gì?” Lão nhân gia ý vị thâm
trường cười nói: “Noãn, gia gia biết Huy tử từ nhỏ đến lớn, trước kia
gia gia của Huy tử là cấp dưới của ta, Mạc lão nhân đặc biệt rất thương
đứa cháu nội bảo bối này, thường xuyên mang theo bên người. Huy tử từ
nhỏ đã không giống với những đứa bé khác, thằng bé rất im lặng, bạn bè
cũng không nhiều. Hiện tại, đứa nhỏ này ở Bắc Kinh cũng rất giỏi, ổn
trọng lại có năng lực, trên sự nghiệp Huy tử có thể thành công như thế,
đều là dựa vào chính mình phấn đấu.”
“Ngoại công, ông muốn nói cái gì?” An Noãn cau mày ngắt lời ông.
Lão gia tử cầm tay cô thấm thía nói: “Ngoại công chỉ còn lại có tâm nguyện
duy nhất, ta hy vọng tìm cho cháu một người đàn ông đáng tin cậy, như
vậy cho dù ngày nào đó ta chết đi cũng có thể nhắm mắt. Ta thấy Huy tử
rất tốt, hiểu rõ, nhưng quan trọng nhất là ngoại công thấy được đứa nhỏ
kia đối với cháu rất chân tình, ở cái xã hội phù hoa này đây là điều
đáng quý, ngoại công hy vọng cháu có thể suy nghĩ một chút.”
An Noãn rút tay ra tức giận nói thầm: “Ngoại công, cháu đã nói rất nhiều lần, cháu đã có bạn trai.”
Cũng giống mọi lần nói tới đề tài này, mặt lão gia tử đều biến sắc.
Lão nhân gia trầm mặt, rất là nghiêm túc nói: “Nếu cháu nói là người đàn
ông Anh quốc kia, ta kiên quyết không đồng ý, trừ phi anh ta nguyện ý vì cháu tới Trung Quốc phát triển, nếu không cháu đừng mơ tưởng gả ra nước ngoài.”
“Ngoại công......”
Lão gia tử xua tay: “Chuyện này đến đây chấm dứt, về sau không cho phép ở trước mặt ta nói về người Anh quốc kia.”
“Ngoại công, ông không thể không phân rõ phải trái, ngay cả mặt anh ấy ông cũng chưa gặp qua, sao có thể phủ định anh ấy.”
Lão gia tử kêu rên: “Ta phủ định không phải là người, cho dù là người khác
có năng lực hôn như thế, ta cũng không thể gả cháu ra nước ngoài xa xôi. Thật vất vả mới tìm được cháu trở về, nếu còn mất đi cháu, không bằng
trực tiếp lấy dao giết chết ta.”
An Noãn trong lòng không tiếng
động thở dài, rất là bất đắc dĩ. Ôm lấy cánh tay lão gia tử, tiếng
chuông di động lại vang lên, lần này là Lý hân như gọi tới.
An
Noãn nghe điện thoại, bên kia đầu tiếng khóc truyền đến: “An Noãn, chị
có thể tới đây với em không, em rất bất lực, rất khổ sở.”
An Noãn nhìn về phía lão gia tử, lão gia tử khó được hào phóng, cười vỗ vỗ tay
cô: “Nếu thực sự phải đi thì cứ đi, trở về sớm một chút.”
--
An Noãn tới quán cà phê, bày trí trong quán có chút quen thuộc, An Noãn
không kịp nhớ ra, đã thấy Lý Hân Như gục đầu lên bàn khóc không coi ai
ra gì, tiếng khóc rất thê thảm, làm cho mọi người đều nhìn cô bằng ánh
mắt đồng tình. An Noãn dùng sức đè mi tâm, bước chân nặng nề đi qua,
ngồi xuống đối diện.
Lý Hân Như cầm tay cô nghẹn ngào: “An Noãn, em rất khổ sở, anh ấy một chút cũng không thích em, nhưng em rất thích anh ấy.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Hân Như vừa lau nước mắt vừa đáng thương nói: “Sáng nay, em tự mình
xuống bếp nấu cho anh ấy tô mì, vốn muốn làm cho anh ấy kinh hỉ, lớn như vậy vẫn lần đầu tiên xuống bếp, kết quả khi em mang đến bệnh viện, một
miếng anh ấy cũng không ăn, trực tiếp làm đổ. Chị nói có phải là anh ấy
không thương em, một chút cũng không yêu em.”
Trong khoảng thời gian ngắn An Noãn không nghĩ ra được câu gì để an ủi cô ta.
“Em và anh ấy đến với nhau hoàn toàn do người nhà anh ấy tác hợp. Hai năm
trước em đến Bắc Kinh du ngoạn, ở trên đường gặp một lão gia gia phát
bệnh, em đưa ông ấy đến bệnh viện. Ấn tượng đầu tiên của lão nhân gia
đối với em rất tốt, ở bệnh viện ông nói muốn giới thiệu cháu của ông cho em biết. Ban đầu em cho là ông nói đùa, đến khi cháu ông tới bệnh viện, lần đầu tiên em thấy anh ấy liền bị mê hoặc. Em chưa từng gặp qua một
người đàn ông đẹp trai như thế, sống hai mươi mấy năm, lần đầu tiên có
cảm giác tim đập thình thịch, em cũng không tin có chuyện nhất kiến
chung tình, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy liền yêu thật sâu.”
Nội tâm An Noãn rất xúc động. Loại cảm giác này cô rất rõ ràng, rất nhiều
năm trước, cô cũng như vậy đối với anh nhất kiến chung tình, không chút
nào khoa trương, lần đầu tiên gặp đã yêu. Tình yêu thực huyền diệu, có
người lần đầu tiên gặp mặt, giống như sống mấy chục năm cũng chỉ vì chờ
anh xuất hiện. Vì loại cảm giác này, thậm chí có thể liều lĩnh.
“Ban đầu, người nhà của em cũng không đồng ý, gia gia luyến tiếc gả em đến
Bắc Kinh, hy vọng em ở bên cạnh ông. Nhưng em quật cường, nhận định anh
ấy, đời này chỉ muốn gả cho anh ấy. Gia gia không có biện pháp nên đồng
ý. Nhưng anh ấy không muốn kết giao với em, vô luận em theo đuổi anh ấy
ra sao, vô luận gia gia anh ấy ép buộc như thế nào, anh ấy cũng không
chịu đến với em.”
Lý Hân Như càng nói càng thương tâm, dùng sức lau nước mắt.
“Vì anh ấy, hầu như cuối tuần nào em cũng từ Hongkong bay đến Bắc Kinh, cho dù đến Bắc Kinh chỉ liếc nhìn anh ấy một cái, đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nội tâm thực thỏa mãn. Lão thiên gia có lẻ bị em làm cảm động,
trước đây không lâu anh ấy đột nhiên đồng ý kết giao với em, thậm chí
còn tổ chức lễ đính hôn, này hạnh phúc tới rất đột nhiên, em thật sự
nghĩ mình đang nằm mơ. Cho đến khi anh ấy đeo nhẫn vào tay em, em mới
tin đây là sự thật.”
“Mấy ngày nay, em thật sự rất hạnh phúc thật vui vẻ, em hận không thể mỗi ngày ở Bắc Kinh, mỗi ngày đều ở bên cạnh
anh ấy, có thể nhìn thấy anh ấy. Lòng người chính là như vậy, vĩnh viễn
đều không biết thỏa mãn, đã được như nguyện ước cùng anh ấy đính hôn, em lại hy vọng anh ấy có thể yêu em nhiều thêm một ít, bắt đầu lo được lo
mất, làm chuyện gì đó cũng tính toán chi li. Nhưng có lẻ tính cách em
không tốt, anh ấy bắt đầu bị em làm phiền. An Noãn, tính cách của em có
phải làm cho người ta ghét không?”
An Noãn dùng sức lắc đầu, có
chút cảm tính nói: “Không, cô tốt lắm, cô rất thiện lương, rất đẹp tốt,
sớm muộn gì anh ta cũng hiểu, cho anh ta chút thời gian, anh ta nhất
định sẽ nhìn thấy điểm tốt của cô, yêu cô, quý trọng cô.”
“Cám
ơn chị, đem những lời trong lòng nói ra, em thấy dễ chịu hơn. An Noãn,
thật sự cám ơn chị. Từ nhỏ em đã không có bạn, gia gia chưa bao giờ cho
phép em kết giao với người khác, ông sợ mọi người vì tiền mới tiếp cận
em. Bởi vậy, em rất cô đơn. Cám ơn chị, chị là người bạn đầu tiên của
em.”
An Noãn có chút không được tự nhiên, thì ra kẻ có tiền cũng
có phiền não của mình, thậm chí so với người thường phiền não càng
nhiều.
“An Noãn, chị đi dạo phố với em đi, mỗi lần tâm tình em
không tốt liền thích shopping, em còn thích tiêu tiền của anh ấy, mỗi
lần tiêu tiền của anh ấy, em sẽ cảm thấy em là của anh ấy, danh chính
ngôn thuận là vị hôn thê của anh ấy.”
Lý Hân Như nói xong tính tiền, kéo An Noãn đến thang máy.
“An Noãn, chị biết không, toàn bộ trung tâm thương mại đều là của anh ấy,
quán cà phê vừa rồi cũng là của anh ấy, anh ấy thích uống cà phê, quán
cà phê kia anh ấy tự mình quản lý. Lúc em chưa đến với anh ấy, mỗi lần
đến Bắc Kinh, không có nơi để đi, em sẽ đến quán cà phê này, bởi vì có
khi có thể ở đây nhìn thấy anh ấy. Anh ấy và em rất giống nhau, đều là
người cô độc, không có bạn bè, có đôi thấy mặt anh ấy lạnh như băng, em
rất hy vọng mình có thể làm tan sự lạnh lẽo của anh ấy, để anh ấy không
còn cô đơn.”
Mạc Trọng Huy thật hạnh phúc khi được một người yêu mình đến thế.
Lý Hân Như kéo An Noãn đi vào trong tất cả cửa hàng, phàm là thích món gì, không cần xem giá, trực tiếp cà thẻ mua, lúc đầu An Noãn còn cho cô ý
kiến, nhưng sau đó chỉ đưa thẻ viết địa chỉ. Không bao lâu mấy trăm vạn
đã không còn, An Noãn có chút đau lòng.
Cho dù cô liều mạng làm
việc một năm, lương cũng không nhiều như vậy. Có một số người thậm chí
phấn đấu cả đời, cũng kiếm không được nhiều như vậy. Có người nói phú
bất quá tam, An Noãn lại cảm thấy có tiền càng ngày càng có tiền, Lý Hân Như là thiên kim của thủ phủ Hồng Kong, cùng cô ấy môn đương hộ đối chỉ có loại người như Mạc Trọng Huy, cường cường liên hợp, phú càng thêm
phú.
“An Noãn, em muốn mua cho anh ấy hai cái áo sơmi, em thấy
anh ấy vẫn thường chỉ mặc một cái áo somi màu lam nhạt, cũng gần bạc
màu. Về phương diện quần áo anh ấy một chút cũng không chú ý.”
Tuy Lý Hân Như tức giận anh nhưng vẫn nhớ thương anh. Loại tình yêu thuần túy này làm cho An Noãn hâm mộ.
Lý Hân Như kéo An Noãn vào một cửa hàng quần áo nam: “An Noãn, chị biết
không, em rất thích anh ấy, em cũng quen biết vài người đàn ông, cũng có tiền, nhưng luôn tỏ ra mình giàu có, quần áo đều đặt từ Paris, ngay cả
nút áo sơmi cũng phải riêng biệt, khảm bảo thạch, người như thế em rất
ghét, cảm giác như đem cả tài sản của mình đều mặc ở trên người.”
Điểm ấy An Noãn thật ra không đồng ý, mỗi người đều có quan điểm riêng của
mình, Lâm Dịch Xuyên cũng thích mặc quần áo đặt riêng, không phải vì
muốn khoe của, anh nói trắng ra thoải mái vừa người.
“An Noãn, chị xem giúp em, cho tới bây giờ em chưa từng mua quần áo cho đàn ông, em không biết anh ấy mặc cái nào tốt.”
An Noãn đi một vòng trong tiệm, tầm mắt dừng lại trong góc đang treo một
cái áo sơmi màu đen, tưởng tượng nếu Mạc Trọng Huy mặc vào, nhất định sẽ rất đẹp.
Người bán hàng cười nói: “Vị tiểu thư này thực tin mắt, áo sơmi này số lượng có hạn, toàn bộ Bắc Kinh cũng chỉ có hai cái, thật đáng tiếc bộ này đã có người đặt trước.”
Con người chính là như vậy, càng là không chiếm được càng phải trăm phương nghìn kế đọat được.
Lý Hân Như nghiêm trang nói: “Tôi trả giá gấp hai, cô bán cho tôi được không?”
Người bán hàng do dự một chút, lập tức cười nói: “Như vậy đi, tôi giúp cô gọi điện thoại hỏi một chút, xem vị khách hàng sáng nay có đồng ý nhường
lại hay không.”
Cô ta nói xong chạy đi gọi điện thoại, có thể bán gấp hai lần tiền, ngốc tử mới không đồng ý. Huống hồ quần áo trong cửa
hàng này, giá rất đắt.
Người bán hàng cùng đối phương trao đổi
xong gác điện thoại, ngại ngùng nói: “Thật ngượng ngùng, vị khách hàng
sáng nay không chịu nhường lại, cô ấy đang ở gần đây, sẽ lập tức tới lấy quần áo, nếu không các người tự thương lượng?”
“Hân Như, quên đi, một cái áo sơmi mà thôi, chúng ta đi chỗ khác xem.”
Lý Hân Như rất quật cường đặc hào khí nói: “Chúng ta chờ thêm một lát, em
ra giá gấp ba, em cũng không tin anh ta không chịu bán.”
“Mạc tiên sinh mặc cũng không nhất định đẹp, hay là thôi đi, không đáng.”
“Không được, anh ấy mặc cái gì cũng rất đẹp, em cũng rất thích cái này, hôm nay em nhất định phải mua được.”
Không không lâu sau đối phương tới, là hai cô gái trẻ tuổi, nhìn qua không
tốt lắm nếu dính tới loại người này. An Noãn không muốn gây chuyện, kéo
Lý Hân Như rời đi, nha đầu kia còn không chịu đi.
Cô lập tức đi
đến trước mặt hai cô gái thực khách khí hỏi: “Tiểu thư, tôi rất thích
chiếc áo sơmi mà cô đã đặt, tôi nghĩ bạn trai tôi nhất định sẽ rất
thích, cô có thể nhường lại cho tôi không, tôi nguyện ý trả gấp ba giá
tiền.”
Một cô gái phát ra một tiếng hừ nhẹ: “Gấp ba giá? Nhìn tôi giống không có tiền sao?”
“Tôi không có ý này, tôi chỉ là rất thích cái áo sơmi này, hy vọng cô có thể nhường lại cho tôi.”
Lý Hân Như còn trẻ lại rất ngây thơ, nhìn không ra sắc mặt của người khác.
“Tiểu thư, đừng tưởng rằng cô có vài đồng tiền dơ bẩn liền khoe khoang, tôi
mẹ nó ghét nhất là loại người này, bề ngoài nhìn qua thanh thuần động
lòng người, nhưng lại không biết xấu hổ làm hồ ly tinh tiểu tam, lấy
tiền của kim chủ ở bên ngoài rêu rao khắp nơi, hận không thể làm cho cả
thế giới biết mình là tiểu tam.”
Lý Hân Như bị mắng sửng sốt.
An Noãn nhịn không được, bước đền phía trước ngăn trước mặt Lý Hân Như
lạnh lùng nói: “Xin cô tôn trọng chút, quần áo không nhường cũng không
ai ép buộc cô, đừng dùng những lời dơ bẩn này nhục mạ người khác.”
Cô gái nhìn An Noãn, hai tròng mắt híp lại: “Thì ra là cô, thật đúng là
tiểu tam, loại phụ nữ giống như cô, phá hoại hạnh phúc của người khác,
chết cũng sẽ xuống địa ngục.”
An Noãn nghe không hiểu cô ta đang nói cái gì, Lý Hân Như đã kéo cô rời đi: “An Noãn, chúng ta đi thôi, quần áo chúng ta từ bỏ.”
Các cô mới vừa đi vài bước, tóc An Noãn bị người phía sau kéo lại.
“Này, sao cô lại ra tay đánh người!”
Lý Hân Như cố gắng gạt cô ta ra. Cô gái kia giống như phát điên, đánh vào
người An Noãn. Lý Hân Như sợ tới mức vội vàng đi gọi điện thoại, gọi cho Mạc Trọng Huy, anh không nghe, cô lại gọi cho Trương Húc, cũng may
Trương Húc nghe máy.
“Tôi và chị An Noãn đi dạo phố, An Noãn bị người ta đánh.”
An Noãn cảm thấy mình thật là xui xẻo, gặp phải người điên này. Lúc này đã có người kéocô gái điên này ra, chung quanh người xem náo nhiệt cũng
càng ngày càng nhiều.
Cô gái như phát điên mắng An Noãn: “Tôi
không có chồng, nhưng rất ghét loại tiểu tam như cô, nghĩ mình có chút
nhan sắc, quyến rũ đàn ông, tiểu tam rốt cuộc vẫn là tiểu tam, cô nghĩ
cô có thể làm vợ chính thức sao nằm mơ đi, một người đàn ông có địa vị,
có thể ở bên cạnh anh ta, vĩnh viễn phải là một cô gái môn đương hộ
đối.”
Cô gái này có lẻ bị đả kích quá lớn trên chuyện tình cảm,
An Noãn đột nhiên có chút đồng tình. Nhưng tóc bị người ta kéo, da đầu
vô cùng đau đớn, vừa rồi bị cô ta kéo đứt hết một nhúm tóc.
Lý
Hân Như đứng bên cạnh An Noãn, bị dọa phát khóc. An Noãn không nghĩ Mạc
Trọng Huy rất nhanh chạy tới, trong đám đông, anh vĩnh viễn nổi bật
nhất. Mọi người đang vây quanh xem thực tự nhiên nhường cho anh một
đường đi, Lý Hân Như vừa thấy anh, chạy đi qua ôm chặt thắt lưng anh.
“Huy, cô gái này điên, thật đáng sợ.”
Mạc Trọng Huy vỗ nhẹ vai cô, tầm mắt nhìn An Noãn đang ở cách đó không xa.
Trương Húc đi tới hỏi cô,“An tiểu thư, cô có bị thương không?”
An Noãn lắc đầu: “Tôi không sao, Lý tiểu thư hình như rất sợ hãi.”
“Huy, em và chị An Noãn chọn chó anh một cái áo sơmi, nhưng bị cô gái này đặt trước, chúng tôi muốn ra gấp ba giá mua lại, nhưng cô gái này dường như phát điên mắng chúng tôi là tiểu tam, còn đánh chị An Noãn.”
Mạc Trọng Huy vỗ vỗ lưng cô trấn an, nhẹ nhàng đẩy cô ra, lập tức đi đến trước mặt An Noãn nhíu mày nói: “Cô ta đánh em?”
“Không có, đừng làm lớn chuyện, kêu mọi người tan đi.”
“Cô ta đánh trúng em ở đâu?” Mạc Trọng Huy trầm mặt lập lại.
An Noãn cắn moi không nói lời nào.
Lý Hân Như đi tới nói với anh: “Vừa rồi cô ta đá chị An Noãn, đá vào chân.”
Mạc Trọng Huy đột nhiên ngồi xổm xuống, ở ánh mắt kinh ngạc của mọi người,
anh vén quần An Noãn lên. Toàn trường một mảnh im lặng, ngay cả một cây
châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Chân An Noãn nổi lên vài vết bầm, da cô rất non mềm, thực mẫn cảm, trước kia ở trên giường,
chỉ cần động tác anh hơi lớn chút, trên người cô sẽ bị bầm tím. Anh luôn sợ làm cô đau, người phụ nữ này lại đá chân cô thành như vậy.
Lúc Thẩm Thần Phong tới nơi, cũng thấy được này một màn. anh tức giận đến
không thở được. Lưu Vi thấy Thẩm Thần Phong, vội vàng nghẹn ngào khóc kể nói: “Là cô ta khi dễ em trước.”
An Noãn không nghĩ tới cô gái này là bạn gái của Thẩm Thần Phong.
Thẩm Thần Phong dùng sức đẩy Lưu Vi ra, đi đến bên cạnh An Noãn, ôm lấy vai
cô lạnh lùng nói với Mạc Trọng Huy: “Người của tôi, tôi mang đi, Mạc
tiên sinh nên quan tâm vị hôn thê của anh.”
An Noãn không biết cô ra khỏi thương xá như thế nào, tin tức quá lớn, cô nhất thời không kịp suy nghĩ.
Thẩm Thần Phong đưa cô lên xe, cô gái kia lại đuổi theo tới đây, Thẩm Thần
Phong rống giận một tiếng “Cút”, cô gái đáng thương đứng ở tại chỗ, một
cử động nhỏ cũng không dám.
Bạn đang đọc truyện Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.