Chương 96: Chương 91.1: Mạc Trọng Huy Từng Mắc Bệnh Trầm Cảm
An Noãn và Lâm Dịch
Xuyên mang theo Sớm về khách sạn, dọc đường đi Sớm đeo dính Ân Noãn. Cô
đang lái xe, tiểu tử kia hận không thể nhào vào lòng cô, quấn quít cô,
nói chuyện với cô.
Lâm Dịch Xuyên ngồi bên cạnh trán nổi lên vài vạch đen, nếu biết trước như vậy anh đã không đem đứa nhỏ phiền phức
này đến đây. Vừa đến khách sạn, Sớm liền nhảy xuống xe ôm chặt An Noãn.
Lâm Dịch Xuyên hoàn toàn nổi giận, anh liền mang Sớm qua phòng Hứa Vĩ Thần: "Đêm nay con ngủ với chú Ethan, sáng mai cha sẽ đến đón con."
Sớm níu lấy khung cửa kêu khóc: "Con không cần chú Ethan, con muốn mẹ, con muốn ngủ với mẹ."
Lâm Dịch Xuyên lười quan tâm đến thằng bé đang náo loạn, mang quần áo của
thằng bé đưa cho Hứa Vĩ Thần đang ngồi trên ghế sopha. Xong anh đi ra
khỏi phòng, 'Phanh' một tiếng cửa phòng đóng lại.
Sớm khóc lóc chạy tới gõ cửa: "Con muốn mẹ, mẹ cứu con."
Ngồi trên ghế sopha vẻ mặt Hứa Vĩ Thần nhàn nhã không chút để ý nói: "Tiểu
Jim, đến đây với chú, tối nay cha mẹ cháu sẽ không quan tâm đến cháu
đâu."
Sớm khóc thêm chút nữa mới hoàn toàn tuyệt vọng, ngoan
ngoãn đến bên cạnh ghế sopha, mở to đôi mắt vô tội ủy khuất nhìn Hứa Vĩ
Thần.
Hứa Vĩ Thần xoa đầu cậu bé cười nói: "Đứa bé đáng thương, đã bị Rừng già của cháu bỏ rơi."
Sớm vừa nghe xong khóc càng thương tâm.
"Đừng khóc, cho dù cháu khóc đến chết cũng vô dụng, Rừng già của cháu có lẻ
bị lửa dục thiêu đốt, nếu không giải quyết vấn đề sinh lý kịp thời liền
xong đời."
Sớm nghe không hiểu lắm, nghẹn ngào nức nở. Trong lòng thầm nghĩ, sau này nhất định sẽ trả thù Rừng già.
Trước mắt không có cách nào chỉ có thể dựa vào Hứa Vĩ Thần: "Chú Ethan, thật ra cháu cũng rất nhớ chú."
Nghe tiểu tử giảo hoạt kia nói xong, Hứa Vĩ Thần liền vui vẻ bế thằng nhóc
lên hôn thật mạnh: "Nể tình câu này của cháu, chú đưa cháu ra ngoài
chơi."
--
An Noãn chỉ đi rót ly nước, trở lại phòng khách phát hiện không thấy Sớm.
“Lâm Dịch Xuyên, anh đem Sớm đi đâu rồi?”
Lâm Dịch Xuyên không chút để ý trả lời: “Jim nói nhớ chú Ethan nên anh đưa thằng bé đến phòng anh chơi chốc lát.”
An Noãn hài lòng nói: “Sớm thật đúng là càng ngày càng hiểu chuyện.”
Trước kia, khi bọn họ ở Luân Đôn, Hứa Vĩ Thần là kẻ địch lớn nhất của Sớm,
người đàn ông này tính tình như con nít luôn thích mua đồ chơi cho Sớm,
cho thằng bé kẹo, chỉ cần gặp nhau, hai người đùa giỡn náo loạn. An Noãn biết, có khi như vậy cũng chính là biểu hiện của yêu thương.
“Muốn uống nước không?”
An Noãn đưa cho anh ly nước. Lâm Dịch Xuyên nhận lấy đặt lên bàn, một tay nắm lấy tay An Noãn, kéo cô đến phòng ngủ.
An Noãn bị anh kéo chạy, một bên kháng nghị: “Lâm Dịch Xuyên, làm gì? Có cái gì không thể nói ở đây sao.”
Lâm Dịch Xuyên một cước đá văng ra cửa phòng ngủ, đẩy An Noãn ngã lên
giường. An Noãn bị động tác của anh làm cho sợ hãi, giãy dụa ngồi dậy,
nhưng anh lại nhanh chóng đè lên người cô.
“Lâm Dịch Xuyên...... Uhm......”
An Noãn nổi giận, đang muốn phát hỏa, Lâm Dịch Xuyên lại ngăn chận môi cô. Lửa nóng kích tình vừa hôn, An Noãn hoàn toàn bị lạc chính mình, không
còn giãy dụa.
Dần dần Lâm Dịch Xuyên hôn xuống cái cổ tuyết trắng của cô mút mạnh, An Noãn rõ ràng cảm nhận được hạ thân của anh. Người
đàn ông này vì cô ẩn nhẫn đã lâu. cô đau lòng anh, đôi tay đặt lên vai
anh, ôm lấy đầu anh. Động tác như vậy không thể nghi ngờ là đang cổ vũ
cho anh.
Lâm Dịch Xuyên khàn khàn giọng dụ hoặc bên tai cô: “Có thể chứ? Cho anh được không?”
Ngay tại một khắc kia, trước mắt An Noãn lại hiện ra khuôn mặt đau thương
của Mạc Trọng Huy, con ngươi đen như mực của anh như đang nhìn cô ở một
khoảng cách rất xa.
Côi rùng mình hít sâu một hơi, ôm lấy mặt Lâm Dịch Xuyên nói: “Aaron, cho em thêm chút thời gian được không?”
Lâm Dịch Xuyên híp mắt nghiến răng nghiến lợi nói: “An Noãn, anh đã cho em rất nhiều thời gian.”
Anh nói xong lại vùi đầu hôn lên ngực cô, gần như cắn mút làm An Noãn đau
đến nhíu mày. Bàn tay to ấm áp của anh chui vào trong quần áo cô, vuốt
ve bộ ngực no đủ của cô.
Thân thể An Noãn lập tức mẫn cảm căng
thẳng, cô biết giờ khắc này sớm muộn gì cũng sẽ đến, cô vẫn biết nên đem tất cả của mình cho anh, nhưng trong đầu lại có một hình bóng không
đuổi đi được, tim vẫn giống như bị một bàn tay vô hình giữ lấy.
“Aaron, không thể.”
An Noãn đè lại bàn tay không an phận của anh.
Lâm Dịch Xuyên híp mắt nhìn cô, gằn từng tiếng lạnh lùng nói: “Nếu hôm nay anh không ngừng lại sẽ như thế nào?”
“Lâm Dịch Xuyên, cho em thời gian thích ứng, không nên ép em được không?”
Anh nhíu mày thật chặt, lập tức bình tĩnh nói: “Anh thật muốn đem thân thể
của em xé ra, đem cái người trong lòng em lôi ra bên ngoài.”
An
Noãn mím môi, không nói gì. Lâm Dịch Xuyên rời khỏi thân thể cô, lập tức đến phòng tắm, phanh một cước đá lên cửa. An Noãn nằm trên giường một
lúc lâu mới bình tĩnh trở lại.
--
Đến phòng Hứa Vĩ Thần,
anh và Sớm đang đùa giỡn rất vui vẻ, tiểu tử kia ngồi trên cổ Hứa Vĩ
Thần, lấy đầu anh để chơi. An Noãn đi vào đi, Sớm hưng phấn từ trên
người Hứa Vĩ Thần tuột xuống, trực tiếp chạy về phía An Noãn.
“Chậc chậc, thằng nhóc không có lương tâm này, uổng cho chú chơi đùa với cháu lâu như vậy.”
Hứa Vĩ Thần nhìn An Noãn cười ái muội trêu chọc: “Nhanh như vậy đã giải
quyết xong rồi sao? Rừng già của cô chắc cũng không còn dùng được? Không phải nói một đêm mười lần, tốt xấu gì cũng đại chiến bảy tám lần nha.”
An Noãn nhướng mắt, tức giận mắng: “Hứa Vĩ Thần, anh đừng dạy hư con nít có được không?”
“Sớm quá nhỏ sẽ nghe không hiểu.”
Hứa Vĩ Thần đi đến trước mặt An Noãn cẩn thận xem xét, lập tức cười ha ha,
cười đến rất là cuồng dã: “Xem Rừng già của cô để lại rất nhiều ô mai
nha, vị trí này bất luận cô mặc quần áo gì cũng không che được.”
An Noãn lôi kéo áo, hung hăng cho Hứa Vĩ Thần một quyền, ôm Sớm rời đi.
Trở về phòng, An Noãn có chút chột dạ, cũng không biết Lâm Dịch Xuyên
thế nào. Ôm Sớm vào phòng ngủ, tắm rửa cho thằng bé xong mới phát hiện
áo ngủ của Sớm ở phòng Lâm Dịch Xuyên.
“Bảo bối con nằm đây đừng nhúc nhích, mẹ đi lấy quần áo cho con.”
Sớm lập tức đứng lên mếu máo khóc: “Mẹ, mẹ đi rồi có về không.”
Tim An Noãn co rút, xoa xoa đầu thằng bé an ủi: “Mẹ chỉ đi lấy quần áo rồi về liền.”
An Noãn nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong không có tiếng động, cô đành mở cửa
thật cẩn thận tiêu sái đi vào. Lâm Dịch Xuyên đã tắm rửa xong, để trần
nửa người trên ngồi ở sô pha, trong tay cầm ly rượu.
“Em đến lấy quần áo cho Sớm.”
An Noãn thẳng lưng đi tới valy của Sớm.
“An Noãn, có phải cho dù anh cho em nhiều thời gian hơn nữa, em cũng không quên người kia?”
An Noãn cầm quần áo, thân thể nao nao.
“Nói cho anh biết, còn cần bao lâu?”
Anh từng bước đi đến trước mặt cô, hơi thở nơi tính pha lẫn mùi xà phòng trên người anh vây quanh cô.
An Noãn thẳng lưng lạnh như băng nói: “Lâm Dịch Xuyên, hai người ở bên
nhau nhất định phải makelove sao? Không thể đơn thuần yêu nhau trước hay sao?”
Lâm Dịch Xuyên giận quá hóa cười, tay chống trán, vẻ mặt phiền não.
An Noãn đang muốn rời đi, Lâm Dịch Xuyên nắm lấy cổ tay cô lớn tiếng chất vấn: “Em đang thủ tiết vì ai?”
“Buông tay, em không muốn nói chuyện với người say.”
Lâm Dịch Xuyên hung hăng ném ly rượu qua một bên: “Anh con mẹ nó thật điên
rồi, mới muốn tôn trọng em, cho em một năm thời gian, em có biết một
người đàn ông phải yêu em bao nhiêu mới có thể ẩn nhẫn chờ đợi em như
thế này. Em nói cho anh biết, em ở lại Bắc Kinh có phải vì anh ta? Người trong lòng em anh ta ở Bắc Kinh đúng không?”
Lâm Dịch Xuyên đang say, An Noãn chưa từng thấy anh nổi điên như vậy.
Lúc này, Sớm trần như nhộng chạy xuống giường khóc tìm đến đây: “Mẹ, mẹ.”
An Noãn hít sâu một hơi, mỏi mệt nói với anh: “Aaron, anh nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta nói chuyện sau.”
--
An Noãn ôm Sớm, cả đêm không ngủ, tiểu tử kia ở trong lòng cô lại ngủ rất
ngon. Có đôi khi, cô thậm chí không hiểu nổi bản thân mình, rõ ràng rất
muốn sống vui vẻ bên cạnh Lâm Dịch Xuyên, rõ ràng cũng hiểu tâm tình của một người đàn ông, nhưng cô luôn bức đến hỏng mất, hung hăng tra tấn
anh.
Trên thế giới này, người cô không muốn tổn thương nhất chính là Lâm Dịch Xuyên, nhưng cố tình lại tổn thương anh sâu nhất. Suy nghĩ
một đêm, sáng hôm sau, cô tính đi xin lỗi anh. Thừa dịp Sớm còn đang
ngủ, cô chạy tới nhẹ nhàng gõ cửa phòng Lâm Dịch Xuyên.
Không có đáp lại, chính cô mở cửa đi vào.
Lâm Dịch Xuyên đang thu dọn hành lý, An Noãn có chút nóng nảy, chạy tới ngăn anh: “Lâm Dịch Xuyên, anh đang làm gì?”
“Tổng bộ có việc, lập tức mang Sớm trở về.”
“Tốt lắm, em biết sai rồi, anh đừng đi được không? Anh muốn như thế nào thì như thế nào, em đều nghe lời anh.”
An Noãn làm ra thật lớn thỏa hiệp.
Lâm Dịch Xuyên từ trên cao nhìn cô thật lâu, lập tức thản nhiên nói: “An
Noãn, anh cũng nghĩ thông sốt rồi, anh không muốn bức em, nếu em không
muốn về, cứ ở lại Bắc Kinh đi, dù sao nơi này cũng có người em yêu. Đối
với em anh cùng lắm cũng chỉ là một ân nhân, cảm động rốt cuộc cũng
không phải tình yêu, Lâm Dịch Xuyên anh không cần bất luận kẻ nào thương hại.”
“Anh nói bậy bạ gì đó?”
An Noãn đem hành lý của anh sang một bên, không cho phép anh thu dọn nữa.
Cô nảy sinh ác độc nói: “Lâm Dịch Xuyên, không phải anh muốn chỉ là thân
thể em thôi sao? Em cho anh, anh nghĩ muốn cái gì em đều cho anh, hết
thảy cho anh.”
An Noãn nói xong luống cuống tay chân cởi nút quần áo.
Lâm Dịch Xuyên nhìn cô kích động bất đắc dĩ thở dài. Vươn tay kéo cô vào
lòng nhẹ nhàng nói: “Được rồi được rồi, biểu tình thấy chết không sờn
của em khiến anh thấy mình như đang cường bạo em.”
Cô nhướng mày hỏi: “Anh xác định, thật sự không cần?”
“Em xác định, em thật sự cho?”
An Noãn nắm tay thành quyền đánh một cái thật mạnh lên ngực anh.
“Em chán ghét anh giống như tối qua, giống như ở bên cạnh em chỉ vì chuyện đó.”
Lâm Dịch Xuyên bất đắc dĩ ôm cô, thán cả giận: “Về sau cho dù anh nghẹn đến chết, cũng không cưỡng bách em. Đêm qua, phản ứng của em thiếu chút nữa làm anh tức giận đến hộc máu. Anh thật không hiểu, bên ngoài phụ nữ tốt một bó to, Lâm Dịch Xuyên anh sao lại chọn đúng em.”
“Đêm qua thực xin lỗi.” An Noãn thì thầm trong lòng anh, giọng nói nhỏ đến mức chỉ mình cô có thể nghe được.
Lâm Dịch Xuyên còn có thể nói cái gì, có lẻ do mình quá vội vàng.
“An Noãn, suy nghĩ một đêm, anh kỳ thật đã nghĩ thông suốt, biểu hiện của
em tối hôm qua ít nhất có thể chứng minh anh không nhìn lầm người, em
không phải là người tùy tiện. Về sau anh sẽ cố gắng biểu hiện tốt hơn,
để từ trong nội tâm của em cảm nhận anh, tín nhiệm anh, đem tất cả của
mình giao cho anh.”
--
An Noãn đưa Sớm đến khu vui chơi của Bắc Kinh, Trung Quốc đặc sắc, nhiều người náo nhiệt, tiểu tử kia chơi cũng rất vui vẻ.
Lâm Dịch Xuyên hôm nay khó được rất phối hợp, mang Sớm chơi rất nhiều trò
chơi mạo hiểm kích thích, cũng làm tình cảm hai cha con tăng thêm một
bậc. Trọn một ngày, Sớm kìm lòng không đậu liền sửa miệng kêu ‘Cha’.
Vốn tính một nhà ba người đi ăn lẩu, Sớm còn chưa ăn qua món lẩu của Trung
Quốc. Khả An Noãn nhận được điện thoại của Mạc thị, cái hạng mục khách
sạn kia, bên thi công mới có chút nghi vấn muốn cùng hiết kế sư chính
trao đổi.
Lần trước, An Noãn bởi vì chuyện của Thẩm gia đã lỡ
hẹn, lần này khẳng định không thể lại không đến. Cô thật có lỗi nhìn về
phía Lâm Dịch Xuyên, Lâm tiên sinh siêu cấp khó chịu.
“Em sẽ về sớm với hai người, đừng nóng giận được không?”
Lâm Dịch Xuyên không nói lời nào.
“Lâm Dịch Xuyên, hiện tại anh biết, trước kia anh luôn phải xã giao bên ngoài, không có thời gian bồi Sớm.”
Lâm Dịch Xuyên trắng mắt liếc cô tức giận hừ nói: “Em tự nói với Sớm. Xem thằng bé có bao nhiêu thất vọng.”
An Noãn mím môi ôn tồn thỉnh cầu: “Anh giúp em mang Sớm đi ăn được không, em trả tiền?”
Lâm Dịch Xuyên tức giận gõ lên trán cô một cái.
An Noãn kéo cánh tay anh làm nũng: “Tốt lắm, đừng nóng giận, em cũng không muốn làm Sớm thất vọng, nếu không ngày mai hai người ở lại thêm một
ngày, chúng ta một nhà ba người ra ngoài dạo chơi một ngày.”
Một nhà ba người này chữ, đối với Lâm Dịch Xuyên mà nói rất hưởng thụ.
“Được rồi, em đi đi, anh và Sớm hai người đi ăn lẩu, nếu em về sớm thì tới đó.”
“Ngày mai ở thêm một ngày?”
Lâm Dịch Xuyên có chút khó xử: “Về tổng bộ có một hội nghị quan trọng, vắng họp không được. Bởi vậy, ngày mai phải trở về.”
An Noãn bĩu môi, trong lòng có chút khổ sở.
Luôn luôn cùng nhau ba người, hiện tại lại ở cách nhau quá xa, có khi An
Noãn nằm trên giường ngẫm lại, làm tất cả như vậy có đáng giá hay không.
--
Đưa Lâm Dịch Xuyên và Sớm đưa đến quán lẩu, An Noãn lái xe đến khách sạn.
Bàn ăn đã ngồi đầy nhân, An Noãn là người đến cuối cùng. Tầm mắt cô quét qua một vòng, không thấy Mạc Trọng Huy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Đã quen thuộc với những lãnh đạo của Mạc thị, bên thi công cũng rất khách
khí, mọi người vừa ăn cơm vừa bàn công việc, trò chuyện với nhau thật
vui. Nhưng trong lòng An Noãn vẫn nghĩ đến hai cha con kia, luôn luôn
lén lút nhìn đồng hồ.
Đang lúc cô chuẩn bị tìm cớ rời đi, cửa
phòng đột nhiên bị đẩy ra, Mạc Trọng Huy và Trương Húc đi vào. Mọi người đều đứng lên, mỗi lần Mạc Trọng Huy đến dẫn tới mọi người khúm núm cúi
đầu khom lưng.
Trương Húc nhìn mọi người nói: “Các vị không cần
khách khí, Mạc tiên sinh vừa mới gặp khách, vừa lúc có thời gian, chạy
tới gặp mọi người. Mạc tiên sinh đối với hạng mục này rất coi trọng, các người đều vất vả rồi.”
Một người ngồi bên cạnh An Noãn tự động
đứng lên nhường lại chỗ ngồi. Ngồi bên cạnh Mạc Trọng Huy, An Noãn như
đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Trong phòng ăm đột nhiên có
một người không sợ chết nói một câu: “Mạc tiên sinh, anh và An tiểu thư
ngồi bên cạnh nhau rất xứng đôi.”
Mọi người thở hốc vì kinh ngạc, tin tức Mạc Trọng Huy đính hôn không ai không biết, nhưng vị hôn thê
của anh là con gái của phú hào ở Hongkong không họ An.
Không khí trong phòng lúc này có chút quỷ dị, An Noãn mím môi, thản nhiên nói:
“Dương tổng giám thật đúng là sẽ hay đùa, may mắn vị hôn thê của Mạc
tiên sinh không ở đây, bằng không sẽ hiểu lầm tôi và Mạc tiên sinh có
cái gì.”
Mọi người đều đứng lên phụ họa, một đám đều nói: “Lão dương, ông say rồi.”
“Tôi không có say, Mạc tiên sinh và An tiểu thư rõ ràng chính là trai tài gái sắc.”
Tất cả mọi người sợ hãi nhìn sắc mặt Mạc Trọng Huy, Mạc Trọng Huy lại bình
tĩnh thần kỳ. Có người lôi lão Dương đi, không khí mới dịu đi lại.
An Noãn chịu không nổi Mạc Trọng Huy ngồi ở bên cạnh cô không nói được một lời, đứng lên thật có lỗi nói: “Các vị, tôi có chuyện phải về, hôm khác tôi làm chủ mời các vị một bữa cơm để tạ tội.”
“Mạc tiên sinh
mới đến, An tiểu thư sao lại muốn đi, nếu không như vậy đi, Mạc tiên
sinh đồng ý, chúng tôi tự nhiên không có ý kiến.”
An Noãn cắn cắn môi, tự rót cho mình một ly rượu quay sang Mạc Trọng Huy: “Mạc tiên
sinh, thật sự rất có lỗi, nếu không phải có việc gấp, tôi sẽ không về
trước, hy vọng anh đừng trách. Ly rượu này coi như là bồi tội, tôi uống, anh tùy ý.”
An Noãn nâng ly định uống, Mạc Trọng Huy đột nhiên
cầm tay cô. Tay anh rất lạnh, không hề có độ ấm. Mạc Trọng Huy đứng lên, không nghĩ rằng liếc mắt một cái thấy được dấu hôn trên cổ cô, tiên
diễm ướt át.
Tay anh dùng sức, làm An Noãn đau.
“Mạc tiên sinh.” Cô kêu lên muốn tránh thoát khỏi tay Mạc Trọng Huy nhưng anh lại nắm rất chặt.
Tầm mắt anh thủy chung dừng ở trên cổ cô, con ngươi đen như mực híp lại.
Mọi người thấy anh như vậy cũng không dám lên tiếng, ngay cả hô hấp cũng trở nên thật cẩn thận.
“Cô cho là cô uống được một vài ly rượu,
có thể trở thành nữ cường nhân sao? Cô cho là chỉ cần cô cười, tất cả
người đàn ông đều sẽ cho cô mặt mũi?”
An Noãn không biết tại sao anh tức giận, cô tự nhận gan mình rất nhỏ, không có trêu chọc đến anh.
“Mạc tiên sinh, anh say?” Cô thấp giọng nhắc nhở.
Một câu Mạc tiên sinh, làm cho Mạc Trọng Huy hoàn toàn phát hỏa, anh nắm
cằm cô, không để ý đến tầm mắt nóng rực của mọi người, rống giận ra
tiếng: “Đi rồi vì sao phải về? Em có bản lĩnh cũng đừng xuất hiện ở
trước mặt anh? Cũng đừng mang theo hơi thở của người đàn ông khác xuất
hiện ở trước mặt anh!”
Mặt An Noãn từ trắng chuyển hồng.
“Anh tình nguyện vĩnh viễn em cũng không trở lại.”
Mạc Trọng Huy lạnh lùng rống xong, buông tay đi ra khỏi phòng. Một khắc
kia, An Noãn thật muốn tìm cái lỗ chui xuống, cô cầm túi xách vội vàng
chạy đi, ngay cả chào mọi người cũng không có.
Trương đặc trợ thấy thế vội vàng đuổi theo.Ra khỏi khách sạn mới đuổi kịp An Noãn.
“An tiểu thư, xin đợi một chút.”
Trương Húc ngăn trước mặt An Noãn.
An Noãn cười lạnh: “Trương trợ lý, anh đứng đây để chê cười tôi sao? Vừa rồi còn chưa đủ buồn cười sao?”
“An tiểu thư, cô hiểu lầm, tôi có vài câu muốn nói với cô, cho tôi năm phút được không?”
An Noãn thét lớn một tiếng, bước ngang qua anh bỏ đi. Đến xe mình, An Noãn vội vàng mở cửa ngồi vào ghế lái. Vừa muốn khởi động, Trương Húc dang
tay ngăn cản trước đầu xe, vẻ mặt giống như muốn cùng cô đồng quy vu
tận.
An Noãn nhắm mắt để mình bình tĩnh lại, mở cửa xuống xe.
Bạn đang đọc truyện Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.