Chương 122: Sự Xuất Đột Nhiên (Sự việc xảy ra bất ngờ)

Song chưởng hai người giao nhau, chỉ nghe một tiếng nổ lớn, cả mặt đất đều bị rung lên, ngay cả lá cây khô dưới chân hai người cũng bị kình phong cường đại của họ cuốn tung lên cuồn cuộn. Khi những chiếc lá khô đó gặp phải kình phong do hai người va chạm mà thành, trong nháy mắt hóa thành bụi phấn.

Đồng thời với tiếng nổ lớn vang lên, một thân ảnh cũng nhanh chóng ngã bay ra ngoài, há miệng thổ ra mấy ngụm máu tươi, ngồi bệt xuống mặt đất, khuôn mặt đầy thần sắc kinh hãi, người này chính là Khoái Đao La Chánh.

Lá khô rụng lả tả đầy trời, Lưu Tinh Trạch vẫn đứng yên hoàn toàn không có tổn hao gì, lạnh lùng nhìn chăm chú vào La Chánh đã thụ thương. Mà lúc này, thanh đao trong tay La Chánh cũng đã theo hướng ngã của ông ta, bắn ra rơi xuống bên cạnh.

Toàn trường nhất thời không một tiếng động, không thể tưởng được Khoái Đao La Chánh lại có thể bị một người không quá nổi danh trong chốn giang hồ đánh trọng thương. Tất cả đều kinh ngạc nhìn Lưu Tinh Trạch, đặc biệt là người của Phong Cốc và Thiên Đường Môn, đều lộ ra thần sắc kinh hãi.

Cũng trong lúc La Chánh bị trúng thương, phía Phong Cốc đã có người nhanh chóng lao đến bên cạnh ông ta, dìu ông ta đi, giúp ông ta trị thương.

Lúc này, từ phía Quỷ Cốc Tà Điện, một người đi ra, lạnh lùng hướng về phía đám người Phong Cốc và Thiên Đường Môn, nói :

- Các ngươi đã thua, hãy nhận mệnh đi!

Thanh âm mặc dù rất thấp, nhưng chân khí tràn đầy, truyền đến tai từng người tại trường.

Nghe vậy, đám người Phong Cốc và Thiên Đường Môn sắc mặt đều đại biến.

Người vừa nói đột nhiên quay sang phía người của Quỷ Cốc Tà Điện ở bên cạnh, quát lớn:

- Động thủ!

Vừa nói vừa liền muốn công kích về phía đám người của Phong Cốc và Thiên Đường Môn.

“Bùng!”

Đột nhiên từ phía Lâm Châu thành truyền ra một tiếng nổ lớn, một đạo quang mang chói rực bùng lên ngút trời, chiếu sáng cả bầu trời Lâm Châu thành, chính là loại pháo hoa chuyên dùng để liên lạc truyền tin tức mà giang hồ thường sử dụng.

Nghe thấy tiếng nổ, tất cả mọi người tại trường đều không tự chủ đưa mắt hướng về phía đó.

Lúc này, lão giả đó và đám người phía Quỷ Cốc Tà Điện trông thấy vậy, sắc mặt không khỏi đại biến. Lão giả vội vàng thu hồi chiêu thức muốn công kích tới, hướng về người bên cạnh mình, quát:

- Chạy!

Nói xong quay đầu, nhún người lướt về phía Lâm Châu thành. Những người khác thì mang theo hai người bị thương đi theo sau lưng ông ta, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt mọi người.

Mắt thấy một trường đại chiến sắp sửa bộc phát, lại chẳng ngờ đột nhiên bị một diễn biến hóa giải. Tất cả mọi người tại trường đều ngơ ngác, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại có thể khiến cho người của Quỷ Cốc và Tà Điện đột nhiên rời đi.

- Có phải là bảo vật đã xuất hiện hay không?

Cũng không biết là ai đã khẽ nói một câu như vậy, mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng trong trường lặng ngắt như tờ lại chả khác gì một tiếng nổ lớn, khiến tất cả mọi người đều bắt đầu nóng nảy.

Tiếp theo đó, liền có người nhún mình rời khỏi, theo sau đám người Quỷ Cốc và Tà Điện. Như ngay lặp tức, phần lớn đám người giang hồ cũng lũ lượt lao đi. Trong chớp mắt, rất người trong trường đã đi mất, chỉ còn lại mấy người Ngô Lai cùng người của Phong Cốc và Thiên Đường Môn.

Mấy người Ngô Lai đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu vì lẽ gì mà mọi người đột ngột rời khỏi. Cho dù là bảo vật xuất hiện cũng không cần phải cuống cuồng vậy chứ.

Lúc này, Phong Vân vốn đang ngồi xếp bằng chữa thương, đột nhiên mở to hai mắt, nghe chừng thương thế đã khỏi hẳn.

Nhìn thấy cảnh vật vắng vẻ trước mắt, Phong Vân không khỏi ngơ ngác. Khi ông ta thụ thương vẫn còn nhiều người vây xung quanh, nhưng lúc này lại chẳng còn nữa, khiến ông ta không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Khi ánh mắt của Phong Vân di chuyển về hướng mấy người Ngô Lai thì liền lặng người đi, tiếp theo là mừng rỡ, vội đi về phía đám người Ngô Lai, vừa đi vừa nói:

- Ngô thiếu hiệp, không biết thiếu hiệp đến khi nào vậy?

Đang nói, đột nhiên nhìn thấy Quản Phong Chi đứng bên cạnh, vội vàng ôm quyền nói:

- Hóa ra là Quản huynh, đã lâu không gặp.

Quản Phong Chỉ cũng ôm quyền nói:

- Đúng vậy! Phong huynh, đã lâu không gặp.

Lúc này, mấy chục người đó cũng ào ào tiến về phía nơi mà Ngô Lai đang đứng.

Sau khi giới thiệu lẫn nhau, đám người Ngô Lai mới biết được tên mấy người trong bọn họ. Ngoài Phong Vân, Vương Bân, La Chánh ra, còn có một người khiến chàng chú ý, người này tuổi ngoài bốn mươi, vóc người khôi ngô vạm vỡ, chính là Tư Mã Thanh Vân, một cao thủ khác của Thiên Đường Môn, còn lại đều là đệ tử trẻ tuổi của hai phái. Bất quá, điều khiến Ngô Lai kỳ quái chính là Phong Khí lại không có ở trong đó.

- Ngô huynh đệ, huynh đệ rời khỏi khu rừng đã hơn mười ngày, làm thế nào mà chúng ta lại không nhìn thấy ngươi trong thành vậy?

Thanh âm thô cuồng nhưng trung khí không đủ ấy đột nhiên truyền tới tai Ngô Lai, chính là của Vương Bân. Chỉ có điều Vương Bân lúc này đã bị thương, đang được đệ tử của Thiên Đường Môn đỡ vịn. Nhìn thân thể khôi ngô cường tráng của Vương Bân, so với thanh âm vừa rồi quả thật có vẻ không được cân xứng lắm.

Nghe vậy, Ngô Lai đáp:

- Ta đưa Trữ cô nương quay trở về Tuyết Cung.

Nghe Ngô Lai nói vậy, hai người Phong Vân và Vương Bân không khỏi nhìn Ngô Lai một cách cổ quái. Bởi vì khi bọn họ gặp mặt lần đầu tiên, Ngô Lai ở ngoài miệng đã không ngừng đòi chiếm tiện nghi của Trữ Thanh Sương, trong lòng không khỏi hoài nghi mục đích của Ngô Lai.

Bị ánh mắt cổ quái của hai người nhìn chằm chằm, Ngô Lai cảm thấy cả người không được tự nhiên, vội vàng lảng sang chuyện khác, nói:

- Vương đại ca, các người sao lại đánh nhau với người của Quỷ Cốc Tà Điện ở chỗ này thế?

Vương Bân thở dài nói:

- Cũng vì lúc trước người của Quỷ Cốc Tà Điện muốn đoạt Thanh Sương Kiếm trong tay của Trữ cô nương, tiếp theo bị ngươi giáo huấn. Sau đó những người này toàn bộ đều chết hết, bọn chúng nói cái chết của bọn họ có quan hệ tới chúng ta, vì vậy mà tìm chúng ta để báo thù.

Ngừng lại một chút, Vương Bân lại tiếp tục nói:

- Quỷ Cốc và Tà Điện vốn đã có dã tâm xưng bá giang hồ từ trước, việc lần này cũng đã tạo ra cơ hội cho bọn chúng, vậy là Thiên Đường Môn chúng ta và Phong Cốc đã trở thành đối tượng đầu tiên bọn chúng muốn đối phó.

Vương Bân nói đến đây, đột nhiên bảo:

- Chúng ta không nói chuyện này nữa. Trước tiên nên tiến vào thành đã, rồi hãy nói sau!


Ngay sau đó mọi người liền đi về phía trong thành.

Nguyên lai ngày đó bốn người Vương Bân, Phong Vân sau khi chia tay Ngô Lai, liền tiếp tục tìm kiếm nơi hạ lạc của Tử Kiếm cùng Huyền Thiên Thạch, đồng thời phi cáp truyền thư tới môn phái của bọn họ, xin tăng cường nhân thủ. Bởi vì bọn họ đã xác địch bảo vật thực sự đã xuất hiện tại Lâm Châu, nhưng lại còn phát hiện rất nhiều người giang hồ không ngừng tiến về thành Lâm Châu. Nhưng điều khiến mấy người Phong Vân bực mình chính là mấy người bọn họ tìm kiếm ở Lâm Châu thành nhiều ngày như vậy, mà đến cả cái bóng của Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm cũng không thấy.

Lần này, mấy người bọn họ vốn là ra ngoài thành để tiếp tục tìm kiếm nơi hạ lạc của Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm, không ngờ lại gặp bọn người của Quỷ Cốc Tà Điện. Mà Quỷ Cốc Tà Điện lại sớm đã có dã tâm xưng bá giang hồ, đương nhiên muốn nhân cơ hội này đả kích Phong Cốc và Thiên Đường Môn.

Mà vừa rồi, đóa pháo hoa nổ lớn đó đúng là tín hiệu khẩn cấp của Quỷ Cốc Tà Điện. Bọn người của Quỷ Cốc Tà Điện vừa thấy tín hiệu đó liền nhanh chóng rời đi, mới chịu bỏ qua một trường đại chiến chuẩn bị bộc phát.

 




Bạn đang đọc truyện Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành Convert được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.