Chương 241: Nam Cung Ngọc Khiết

Trương Ngọc Oánh gật đầu nói: "Được rồi chúng ta ra ngoài xem. Người tiến vào trận pháp lần này có lẽ là cao thủ, nếu không không thể vào đến giữa trận mới bị ta phát hiện."

Nghe vậy Lãnh Ngưng Vũ an ủi, nói: "Đại tỷ không cần lo lắng, Diệt thần trận là trận pháp lợi hại phi thường, người giang hồ căn bản là không có ai biết phương pháp phá giải. Tuy người này lợi hại, cũng có khả năng phá giải nhiều trận pháp trên giang hồ nhưng cũng chưa chắc có khả năng phá giải Diệt thần trận."

Trương Ngọc Oánh lắc đầu nói: "Muội muội, điều này cũng không nhất định, mặc dù ta nghe nói Diệt thần trận vô cùng lợi hại, không ai phá giải được nhưng rốt cuộc lợi hại đến thế nào ta cũng không biết. Có lẽ họ lừa chúng ta thôi, làm cho chúng ta kinh hãi." Dừng một chút nàng tiếp tục nói: "Nếu trong trận chính là người này, chúng ta nhất định phải giết hắn ngay trong trận, không cho hắn cơ hội trở ra ngoài." Nói xong trong mắt lóe tia sát khí.

Nghe vậy Lãnh Ngưng Vũ gật đầu, trong mắt cũng lóe lên tia sát khí. Bởi vì Ngô Lai bị trọng thương làm nội tâm hai ngươi đại biến, đối với địch nhân sẽ không nhân từ nương tay. Đồng Cương đang đứng yên lặng phía sau hai người trong mắt cũng biến thành lạnh lẽo, hai tay nắm chặt đại chùy, hiển nhiên trong lòng cũng nổi sát ý.

Lại nói tới người tiến vào trận, trong lòng vốn có tri thức về trận pháp nên thuận lợi đi được đến giữa trận, nhưng tới lúc này nàng nửa bước cũng khó đi, trận pháp bây giờ như một mê cung, vòng vo cả buổi cũng không thể đi khỏi hạch tâm trận vài thước.

"Đây là trận pháp gì chứ? Sao lại quỷ dị như vậy, hoàn toàn khác với những quy luật trận pháp bình thường, nếu muốn phá giải thật quá khó khăn." Người này dừng chân nhìn bốn phía đánh giá, trên mặt xuất hiện vẻ lo lắng, lúc này nàng hận chính mình do kiến thức không đủ nên căn bản không thể phá được trận pháp này. Vì thế cứ đứng đó trầm mặc, trong lòng chỉ cố nghĩ đến cách phá trận.

"Đại tỷ, người trong trận hình như là Nam Cung tỷ tỷ!" Vừa mới ra khỏi phòng Lãnh Ngưng Vũ đã đề tụ công lực toàn thân, sự vật trong mắt cũng hiện ra rõ ràng nên người trong trận nàng cũng nhanh chóng trông thấy rõ. Chỉ có điều chợt lóe lên rồi biến mất, người trong trận trở nên mơ hồ không rõ, cũng có thể khoảng cách của người trong trận quá xa nhìn không tới, cũng có thể vừa rồi nàng tiêu hao quá nhiều công lực trị thương cho Ngô Lai nên không thể nhìn thấy rõ ràng diện mạo người trong trận có phải là Nam Cung Ngọc Khiết hay không.

Nghe vậy Ngọc Oánh dừng chân nhìn vào trong giữa viện, nhanh chóng vận chân khí trong nội thể lên, cảnh vật trước mắt liền hiện ra rõ ràng, bóng người trong trận cũng hiện rõ ràng trong mắt, người kia xinh đẹp lạnh như băng, gò má đầy đặn, nếu không phải Nam Cung Ngọc Khiết thì còn ai.

"Không sai, chính là Nam Cung muội!" Ngọc Oánh gật đầu nói, dừng một chút đột nhiên kỳ quái nói: "Nam Cung muội đột nhiên sao lại vào trận, chẳng lẽ có sự tình gì muốn tìm chúng ta?"

"Không biết!" Lãnh Ngưng Vũ lắc đầu nói: "Có lẽ tỷ ấy quả thật có chuyện muốn gặp chúng ta." Nói xong hướng về Ngọc Khiết nhìn thoáng qua, trong lúc đó Đồng Cương cũng nhìn về hướng Ngọc Khiết với ánh mắt kỳ lạ.

"Các ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta đi đưa Nam Cung muội đến đây." Trầm mặc một chút Ngọc Oánh nói, nói xong thân ảnh như tia chớp bay vào giữa trận.

"Ai?" Ở trong trận, Ngọc Khiết chợt nghe có tiếng người phi đến gần mình bèn quát lạnh, trường kiếm trong tay hướng về phía đó xuất ra.

"Nam Cung muội, là ta!" Theo thanh âm vừa tới, Ngọc Oánh cũng xuất hiện trước mặt Ngọc Khiết.

Ngọc Khiết vừa nghe nói liền biết người đến là Ngọc Oánh, liền thu hồi trường kiếm lại.

"Trương tỷ tỷ, đây là trận pháp gì mà lợi hại như vậy? Ta vòng vo nửa ngày nghĩ rất nhiều phương pháp mà vẫn không thể phá giải." Vừa thấy Ngọc Oánh, Ngọc Khiết liền vội vàng hỏi.

Ngọc Oánh nhìn Ngọc Khiết nói: "Nam Cung muội, có phải hôm nay có chuyện đến tìm chúng ta?" Nàng không trả lời Ngọc Khiết mà chuyển sang chuyện khác.

Nghe vậy lúc này Ngọc Khiết mới nhớ tới mục đích của mình, vội nói: "Không sai, là ta có việc muốn tìm Ngô đại ca, lúc trước hắn có hỏi ta về Sát Thủ minh, nay ta đã có manh mối liên lạc, bây giờ đến cho hắn biết."

Ngọc Oánh nói: "Nam Cung muội, chúng ta hãy vào trong rồi nói, ngươi đi theo ngay sau ta, đừng đi lầm nếu không không ra khỏi trận pháp được đâu."

Ngọc Khiết gật đầu, hai mắt vội nhìn theo bước chân của Ngọc Oánh, vội đi theo sát ngay phía sau rời khỏi trận pháp. Một lát sau hai người tiến ra khỏi Diệt thần trận đến ngay trước mặt Lãnh Ngưng Vũ và Đồng Cương.

"Nam Cung muội, nói thật với ngươi, Vô Lại bị trúng độc trọng thương, chúng ta mặc dù đã bức độc trong cơ thể hắn ra nhưng hiện giờ hắn vẫn còn hôn mê bất tỉnh." Ngọc Oánh thoáng chần chờ một chút rồi mở miệng nói.

"Cái gì? Ngô đại ca bị thương?" Ngọc Khiết có chút kinh ngạc nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Với võ công của Ngô đại ca sao có thể dễ dàng bị thương chứ?"

Ngọc Oánh lắc đầu đáp: "Chúng ta cũng không rõ ràng, hắn bị thương là do những người đến đây đều là vì Tử Kiếm." Nhắc tới đây nàng hối hận là do mình không đích thân đi xem, bằng không Ngô Lai cũng sẽ không bị trọng thương.

"Nam Cung tỷ, ngươi biết nhiều kiến thức, phiền ngươi đi xem vì sao Vô Lại lại bị như thế này. Chúng ta rõ ràng đã bức độc ra ngoài, nhưng sao hắn chưa tỉnh lại, trên cơ thể lại bị cái gì vô cùng quái lạ." Lúc này Lãnh Ngưng Vũ chợt nhớ tới cái gì đó vội vã hướng tới Ngọc Khiết nói.

Ngọc Khiết nói: "Được, các ngươi đưa ta đi xem Ngô đại ca."

Ngọc Oánh và Ngưng Vũ gật đầu đưa Ngọc Khiết vào phòng, Đồng Cương vẫn yên lặng đi theo sau họ.

Ngọc Khiết nhìn gương mặt hồng nhuận của Ngô Lai, ánh mắt có chút mờ mịt, gương mặt lại có vẻ quái dị, tựa hồ như đã đoán được cái gì đó.

"Nam Cung tỷ, Vô Lại đại ca rốt cuộc bị làm sao vậy?" Tuyết Nhi nhìn vẻ mặt quái dị của Ngọc Khiết, nhịn không được hỏi.

Ngọc Khiết lắc đầu nói: "Ngô đại ca giống như bị trúng một loại độc rất hiếm thấy, nhưng bây giờ ta cũng không dám xác định, ta cần phải xem xét một chút." Nói xong cầm tay Ngô Lai bắt mạch, xuất ra một tia chân khí xem xét thương thế của Ngô Lai. Thời gian một lát sau, gương mặt nàng càng ngày càng nghiêm trọng, bốn người bên cạnh khẩn trương nhìn nàng đang kiểm tra thương thế, không ai dám lên tiếng, sợ nhiễu loạn Ngọc Khiết.

"Ai!"

 




Bạn đang đọc truyện Hỗn Hỗn Tiểu Tử Phong Lưu Giang Hồ Hành Convert được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.