Chương 64: Tái Nhập Cửu Khuyết
Thời gian thấm thoát trôi qua, nhoáng một cái đã ba năm.
“Muội nghĩ kỹ rồi chứ? Phải biết rằng nơi đó thập phần nguy hiểm, Hành
nhi cùng Thịnh nhi bây giờ còn nhỏ…….” Tiết Linh lo lắng nói.
“Hành nhi cùng Thịnh nhi hiện tại đã bắt đầu tu luyện, ta cũng đã nói
với bọn nó, bọn nó cũng hiểu, hơn nữa Lung Nguyệt cốc bên kia cũng sẽ
thường xuyên tới, cho nên ta vẫn yên tâm. Bên trong cho dù nguy hiểm, tỷ tỷ, tỷ cũng phải tin tưởng mệnh của muội muội tỷ rất tốt a!” Tiết Mật
cười nói, ba năm này, nàng cùng Thích Vô Thương giống như cặp vợ chồng
ly hôn ở hiện đại, gặp mặt là bằng hữu, hài tử thì đều quan tâm như
nhau.
“Muội và Thích cốc chủ…….” Tiết Linh muốn nói lại
thôi, mấy năm này nàng tận mắt thấy Thích Vô Thương đối với Mật nhi thế
nào, tuy nàng vẫn không thích hắn, nhưng cũng hy vọng muội muội có một
người quan tâm chiếu cố.
“Thì như vậy, hắn là sư huynh ta, cũng là cha hài tử của ta.” Tiết Mật tiếp tục cười nói.
“Mật nhi…….” Tiết Linh nhìn nàng kêu.
“Sao vậy? Ta giờ đã có hai hài tử thực đáng yêu, có một tỷ tỷ đối với
ta rất tốt rất tốt, còn có nhiều bằng hữu thực tốt, như vậy còn chưa đủ
sao!” Tiết Mật hỏi ngược lại.
“Muội cảm thấy tốt là được,
nhưng mà bên trong Cửu Khuyết rất hung hiểm, hàng năm đi vào hai mươi
lăm người bất quá đi ra chỉ có một, hai người, thậm chí không có một
người, ta thực lo lắng…….” Tiết Linh giữ chặt cánh tay muội muội nhà
mình.
“Tỷ, tỷ và Vũ Văn đại ca vài năm nữa đại khái sẽ tới
Độ Kiếp kỳ, Độ Kiếp kỳ chính là con đường thành tiên, tiến vào Thượng
giới, đến lúc đó tụi tỷ sẽ đi tìm tung tích của cha cùng bí mật thân thế của Vũ Văn đại ca, nói vậy tụi tỷ hẳn là sẽ không trở lại. Nhưng mà ta
không hy vọng như vậy, ta luyến tiếc tỷ, ta cũng muốn gặp cha. Hiện tại
năng lực của ta còn yếu, thời gian lưu động ở di tích Cửu Khuyết cùng
bên ngoài không giống nhau, lại có nhiều loại cao giai linh thú, ta có
thể ở bên trong rèn luyện tốt, đến lúc đó ta có thể cùng tụi tỷ cùng
nhau thành tiên, ta cũng cần hỏi thăm……….” Tiết Mật biểu tình trịnh
trọng nói, người xuyên qua kia tự xưng là ai di, nàng có rất nhiều thứ
cần hỏi người kia……
“Thì thời điểm ta và Vũ Văn thành tiên,
đưa muội vào Cửu Khuyết sau đó mang muội đi ra a!” Tiết Linh trong lòng
vẫn thực lo lắng, bản thân nàng chịu khổ như thế nào cũng được, nhưng mà đối với muội muội thì có chút không cam lòng, Cửu Khuyết là chỗ tiên
gia, tuyệt đối sẽ không bị tiên lộ bài xích.
“Ta muốn trở
nên mạnh mẽ! Tỷ tỷ, thượng giới không thể so với nơi này, ta không thể
kéo chân tỷ được!” Tiết Mật nhìn Tiết Linh kiên định nói.
Nghe đến đây, Tiết Linh không nói gì nữa, Tu Chân Giới đã nguy cơ tứ
phía, thượng giới thì toàn là cường giả, thì biết càng thêm hung hiểm,
nàng có thể bảo hộ muội ấy nhất thời, nhưng có thể bảo hộ cả đời được
sao?
“Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng sống sót!”
Tiết Mật ôm bạch y nữ tử, ánh mắt bình tĩnh, “Được rồi, không nói chuyện này nữa, nói chuyện thoải mái khác đi, Chu Tước tỷ và Lận sư huynh cùng nhau rồi sao? Lần trước ta nhìn thấy hai người bọn họ nắm tay nữa?”
Nhìn Tiết Mật bày ra bộ dáng ngạc nhiên, Tiết Linh không khỏi có chút
buồn cười, “Mấy ngày trước vừa mới cùng một chỗ, hai người bọn họ coi
như là muốn làm việc tốt thì phải trải qua nhiều gian nan vất vả a!”
“Không thể tin được a, ta cũng không biết nga, bất qua hai người kia
rất là xứng đôi đó, Lận sư huynh thì ngốc, phải cần người như Chu Tước
tỷ làm bạn đời song tu, bằng không bị người bán cũng không biết nga, ha
hả!” Tiết Mật tưởng tượng cảnh hai người cùng một chỗ, thì cảm thấy buồn cười.
“Muội a, thật là!” Tiết Linh lấy tay cốc đầu nàng,
“Nhưng tiểu nha đầu bên cạnh muội có chuyện gì vậy? Mỗi ngày đều đuổi
theo Huyền Vũ……”
“Tỷ nói Nguyệt Kiến sao, ta cũng không biết bọn họ xảy ra chuyện gì, mối tình đầu của tiểu nha đầu đó là Huyền Vũ,
hiện tại mỗi ngày đều đuổi theo hắn a, nhưng mà…….” Nhắc đến người này,
Tiết Mật nhíu nhíu mày.
“Nhưng mà Huyền Vũ không thích phải không?” Tiết Linh nói tiếp lời của nàng.
“Ân, kỳ thật hai người bọn họ cùng một chỗ thật sự rất tốt, Nguyệt Kiến không có tâm nhãn, đối với người đều một lòng một dạ, Huyền Vũ hắn…….”
Tiết Mật có chút khó xử nói.
“Hắn đối với muội?” Tiết Linh nghi vấn hỏi.
“Không có, ta đã nói với hắn rõ ràng, hắn đối với ta hẳn là không có
gì, nhưng mà hiện tại hắn đặt tất cả tâm tư vào tu luyện, giống như
không quan tâm chuyện nam nữ, Nguyệt Kiến nói ẩn ý rồi nói rõ ra cũng
làm bộ như không thấy, ai……” Tiết Mật thở dài.
“Huyền Vũ cũng là mất hết hy vọng a, mong hai người bọn họ có thể sớm ngày tu thành chính quả!” Tiết Linh cũng thở dài.
“Nhưng hiện tại bên cạnh Nguyệt Kiến có một người……. Tiểu nha đầu cũng
có chút mệt mỏi, truy đuổi mấy năm nàng có chút mệt mỏi, ai, Huyền Vũ về sau sẽ hối hận!” Tiết Mật nhíu mày nói.
“Bên người nàng…… Là Cảnh Trung Lưu của Lung Nguyệt cốc sao?” Tiết Linh hỏi.
“Ân, chính là hắn.” Tiết Mật cũng không rõ tâm tình của mình là gì,
biết Cảnh Trung Lưu đối với Nguyệt Kiến rất tốt, hy vọng Nguyệt Kiến có
thể được hạnh phúc, nhưng mặt khác nàng lại không thích hắn, ai, lập tức thở dài một hơi, “ Chuyện của Nguyệt Kiến thì để cho nàng giải quyết
đi, ta cũng không tiện nhúng tay vào nhiều!”
“Ân, đúng vậy.” Tiết Linh nghe vậy gật gật đầu.
“Vậy tỷ chúng ta đã thương lượng tốt rồi a, ta đi về trước, Hành nhi
cùng Thịnh nhi còn chờ ta, sau khi Ngọc Linh đại hội kết thúc, ta sẽ
cùng đám người kia tiến vào Cửu Khuyết.” Tiết Mật yên lặng nhìn bạch y
nữ tử nói.
Nhìn ánh mắt kiên nghị của muội muội nhà mình, Tiết Linh cũng gật nhẹ đầu.
Trên đường trở về, nhìn hạnh hoa phấn bạch ở trong viện chìa ra đầu
tường, Tiết Mật đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn chăm chú một hồi, sau đó xoay người ly khai.
Còn nhớ rõ đây là viện mà Quân Ngọc
hàn ở ba năm trước, thì ra bạch y nam tử kia đã rời đi ba năm, ngẫm lại
giống như là chuyện ngày hôm qua.
Lúc ấy nàng còn không có
tin, bởi vì người nọ rất thích biến mất, thường thường cả ngày đều không thấy mặt. Vì thế liền cùng hài tử ở trong phòng đợi hắn mấy ngày, cuối
cùng xác định hắn không bao giờ trở lại nữa.
Sau đó hài tử không ngừng khóc hỏi nàng, “Cha sẽ không bao giờ trở lại nữa sao?”
“Cha chỉ là có việc nên tạm thời ly khai, về sau khẳng định sẽ gặp lại.” Tiết Mật an ủi nói.
“Thật chứ?” Hài tử chùi nước mắt trên mặt, chóp mũi hồng hồng.
“Đương nhiên, cha thích Hành nhi cùng Thịnh nhi như vậy sao lại không
muốn thấy các con chứ? Hiện tại các con mau lau khô nước mắt, ngoan
ngoãn ăn cơm rồi ngủ. Hơn nữa nương, di di, tằng gia gia còn ở đây,
chúng ta cũng rất yêu thương các con a!” Tiết Mật sờ sờ đầu bọn nhỏ,
cười nói.
“Vậy muội muội, chúng ta đi ăn cơm!” Quân Diệc Thịnh lôi kéo tay muội muội nhỏ bé, đi lại bàn ăn.
Đứng tại chỗ Tiết Mật nhìn khắp phòng, hai tay nắm thật chặt, Quân Ngọc Hàn huynh thật sự rời đi rồi sao? Không bao giờ trở lại nữa sao?
Về sau, hai tiểu tử kia mỗi ngày đều ngoan ngoãn, tới năm bốn tuổi bắt
đầu theo tằng gia gia tu luyện, đôi khi có hỏi cha vì sao chưa tới thăm
bọn hắn. Sau này cũng không thất hỏi qua nữa, giống như đem chuyện này
quên hết.
Bên kia, Nguyệt Kiến hổn hển chạy vào phòng Huyền
Vũ, thấy nam tử đang ngồi xếp bằng, không khách khí đánh một cái, còn
bình tĩnh như vậy, “Ngươi cùng họ Cảnh kia nói gì thế?”
Huyền Vũ không có trả lời, hai mắt khép hờ, giống như không nghe thấy nữ tử chất vấn.
“Ta đang nói chuyện với ngươi đó, vì sao lần nào cũng như vậy, vì sao
lần nào cũng đối xử với ta như vậy?” Nguyệt Kiến lúc đầu còn lớn giọng
gào thét, về sau thì cả người vô lực dựa vào bàn, trên mặt lệ tuôn rơi,
“Ta mệt mỏi quá rồi, vì sao, người phải như vậy? Vì sao ngươi nói với
Cảnh Trung Lưu đối xử tốt với ta, ta yêu ai ngươi còn không biết sao?”
Thấy nam tử vẫn không trả lời, nữ tử quẹt lệ trên mặt, xoay người đi ra ngoài, “Nếu ngươi không muốn cùng ta một chỗ, cũng xin ngươi không cần
xen vào chuyện của ta nữa, ta với ai cùng một chỗ, cùng ngươi không quan hệ!” Nói xong nữ tử đi ra ngoài.
Sauk hi nữ tử đi rồi, nam tử mở mắt ra, trong mắt xẹt qua tia đau đớn.
Nguyệt Kiến…….
Ba ngày sau.
“Mật nhi, chuẩn bị tốt rồi chứ?” Tiết Linh nhìn lục y nữ tử trước mặt đang chờ xuất phát.
“Rất tốt, tỷ, ta đi rồi tỷ nhớ chiếu cố bản thân, Hành nhi cùng Thịnh
nhi cũng sẽ làm tỷ tốn nhiều tâm tư.” Tiết Mật dặn dò.
“Ta
sẽ, Mật nhi, tí nữa ta sẽ đưa muội và hai mươi lăm tu sĩ trong Ngọc Linh đại hội đi vào Cửu Khuyết, đến lúc đó muội nhất định phải cẩn thận!”
Tiết Linh vẫn lo lắng nói.
“Ân, ta biết.” Tiết Mật gật gật đầu, sau đó hai tỷ muội cùng nhau đi ra ngoài.
Lúc này bên ngoài phòng đã đứng đầy người, chính là hai mươi lăm người
kia, bên trong nữ tu sĩ rất ít, chỉ có sáu người, chuyện này cũng không
kỳ lạ, nữ tu sĩ ở Tu Chân Giới so với nam thì ít hơn rất nhiều, lần này
có sáu người đã là nhiều lắm rồi.
Nhìn đám người bên ngoài kia, Tiết Linh cũng biết tâm tư bọn họ, không nói nhiều lời, trực tiếp lên tiếng, “Cửa Khuyết mở!”
Lập tức tay phải giương lên, một đại môn đỏ đậm liền xuất hiện trước
mắt mọi người, chỉ một thoáng hồng quang bùng cháy mạnh. Tiết Mật trước
mắt sáng ngời, chính là hai phiến môn lối vào Cửu Khuyết mấy năm trước
nàng từng thấy, ngay cả viễn cổ di tích cũng có thể thu phục, tỷ tỷ thật lợi hại!
Mấy người kia thấy thế tinh thần đều chấn động,
bọn họ đến từ nhiều nơi chỉ là nghe tiếng nên mới đến, từng nghe nói về
tiếng tăm của Cửu Khuyết, nhưng mà chưa từng thấy qua, hiện tại quả
nhiên không thể khinh thường, chỉ một phiến môn mà có thể làm đám người
bọn họ sợ run. Mà Ngọc Linh chưởng môn có thể thu phục vật nghịch thiên
này thì có thể nói là thiên chi kiêu nữ a!
“Thu!” Bạch y nữ tử quát, nhất thời đại môn đỏ thẫm chậm rãi mở ra, mọi người ở đây trừ Tiết Linh đều bị hút vào trong.
“A!” Có mấy người theo bản năng hét lên, nhưng mà mới vừa phát ra tiếng, liền bị chôn vùi trong quang mang đỏ thẫm.
“Mật nhi, nhất định phải cẩn thận!” Nữ tử lẩm bẩm nói.
Cùng lúc đó, Thích Vô Thương vừa tới chân núi Ngọc Linh bỗng cảm thất
trong lòng hoảng hốt, có chút dự cảm bất hảo, vội vàng tiến lên núi.
Bạn đang đọc truyện Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.