Chương 212: Đại Kết Cục
Do Tuyên Vương phủ không có trưởng bối, sau khi Lục Lưu rời đi, Kiều Thị nhớ nhung khuê nữ ở Tuyên Vương phủ quạnh quẽ, liền bảo nàng mang theo
ngoại tôn đi qua đi lại nhiều hơn. Dù sao náo nhiệt hơn chút cũng tốt
hơn một người lẳng lặng chờ đợi suy nghĩ lo lắng vớ vẩn.
Ngày hôm đó Giang Diệu mang theo nhi tử mập đi tới Trấn Quốc Công phủ.
Kiều Thị nhìn tiểu ngoại tôn béo trắng trong lồng ngực, nhìn khuôn
mặt nhỏ của khuê nữ gầy đi trông thấy, nhất thời mày liễu nhíu chặt, đau lòng nói: "Nha hoàn bên cạnh hầu hạ con như thế nào? Nhìn xem, mới mấy
ngày,đã gầy nhiều như vậy. Khi con rể trở về nhìn thấy thì sẽ rất đau
lòng."
Giang Diệu cong môi, nói: "Lúc trước mang thai Triệt nhi,nữ nhi đã mập ra nhiều, từ lâu con đã muốn gầy như cũ."
Kiều Thị lại nói mập nhìn vẫn tốt hơn, thấy bộ dáng khuê nữ mất tập trung,
biết tiểu phu thê xưa nay ân ái bỗng nhiên tách ra, khó tránh khỏi trong lòng mong nhớ, lập tức động viên nói: "Con rể là người làm đại sự,
trước đâycon gả đi nên hiểu rõ . Lúc này sự việc tuy hung hiểm, nhưng
con nên tin tưởng vào bản lĩnh của con rể, nhất định sẽ bình an trở về.
Con làm thê tử, việc có thể làm khi phu quân đivắng là xử lý tốt sự tình ở trong phu,để hắn yên tâm."
Những đạo lý này Giang Diệu đều hiểu.
Giang Diệu rũ mắt, ở Tuyên Vương phủ,một người để nói chuyện thân mật
cũng không có,lúc này ở trước mặt Kiều Thị, Giang Diệu cũng không giấu
giếm tâm tình của mình, nhỏ giọng nói: "Nữ nhi cũng biết, chỉ là... Chỉ
là con có chút nhớ hắn."
Đúng vậy, nàng rất nhớ rất nhớ hắn.
Chưa bao giờ nàng lại canh cánh một người trong lòng như vậy.
Nhất thời Kiều Thị cũng không nói ra lời, thầm nghĩ khuê nữ cuối cùng cũng
lớn rồi,cũng nếm trải loại tư vị mong nhớ người như thế này.
Có điều ——
Đôi tiểu phu thê này tách ra một khoảng thời gian cũng tốt.Lúc trước bà sợ
khuê nữ hưởng thụ yêuthương của con rể quá nhiều đến mức thuận lý thành
chương (hưởng thụ yêu thương một cách đương nhiên),tách ra một thời
gian,đúng là có thể yên lặng một chút,có thể hiểu được là con rể
tốt,ngày sau càng có thể làm một thê tử hiền lành biết săn sóc.Dù sao
nam nhân tốt cần được quý trọng.
Bên này Kiều Thị cùng Giang Diệu nói chuyện, Tiết Kim Nguyệt đã tới tìm cô em chồng Giang Diệu để nói chuyện.
Khuôn mặt nhỏ của Tiết Kim Nguyệt tròn tròn so sánh với Giang Diệu cằm nhọn càng có vẻ mượt mà.
Biết cô em chồng và em rể tình cảm tốt,vừa mới tách ra mấy ngày,trong lòng chắc
chắn mong nhớ,lập tức nắm tay nhỏ của Giang Diệu động viên nói: "Nhìn
muội như vậy, thật sự là rất yêu em rể... Có điều Diệu Diệu muội nhìn
muội xem,lúc này Tuyên Vương không ở quý phủ,cả Tuyên Vương phủ chỉ có
muội là đương gia, cũng coi như có tháng ngày ung dung nhàn nhã... Ta
thật ra rất hâm mộ muội, sau khi ta gả cho Nhị ca muội, còn chưa có
ngày nào thật tự tại. Tính tình hắn lạnh nhạt ít lời, nhưng thực tế còn
thích quản ta nhiều hơn so với mẫu thân của ta. Cuộc đời ta có một số
việc liền mơ hồ bị hắn lừa dối để qua đi..."
nói xong liền giống
như oán phụ nơi khuê phòng thở dài ăn năn hối hận một hồi, "Nếu Nhị ca
muội có thể xuất môn, ta chắc sẽ hài lòng đến muốn đốt pháo..."
Tiết Kim Nguyệt không tim không phổi nói mấy câu, chỉ là muốn an ủi trái tim của Giang Diệu vì nhớ nhung mà sắp tan nát.
Nàng nhìn khuôn mặt nhỏ mượt mà của Nhị tẩu này,lại nhìn về phía nam tử cao
to tuấn tú đang đứng nơi ngưỡng cửa nhìn qua đây,cong môi kêu: "Nhị ca."
Ai nha!
Tiết Kim Nguyệt thầm nghĩ một tiếng không tốt, khuôn mặt nhỏ hồng hào nhất
thời thu lại nụ cười cười, cẩn thận từng chút một nhìn về phía ngưỡng
cửa, sau... Liền chột dạ rời mắt đi.
Đợi Giang Thừa Hứa đi vào, Tiết Kim Nguyệt mới ảo não nói: "Nha, Diệu Diệu sao muội không nhắc ta?"
Giọng điệu là sốt ruột và hối hận.
Chọcvị nhị biểu ca này tức giận, làm sao nàng sẽ có quả ngon mà ăn?
Giang Diệu vô tội nói: "Ta cũng là đợi tỷ nói xong mới nhìn thấy..."
Dừng một chút, lại hỏi, "Tỷ thật hy vọng Nhị ca ta xuất môn?"
Khuôn mặt nhỏ hồng hào của Tiết Kim Nguyệt nhăn nhó một hồi, mới
thành thật nói: "Sao có thể? Ta chỉ là muốn an ủi muội một chút mà thôi. Ta... Làm sao ta cam lòng?" nói xong, giữa hai lông mày xinh đẹp trần
đầy ngọt ngào.
Nghĩ thầm: Tuy nam nhân này bá đạo,ỷ vào việc
thông minh hơn nàng nên yêu thích bắt nạt nàng,nhưng nàng
cũng một mực yêu thích như vậy,thích bị hắn quản như thế,cả đời cũng cam tâm tình nguyện.
Nhìn bộ dáng Tiết Kim Nguyệt hạnh phúc, Giang
Diệu càng thêm bắt đầu nhớ tới Lục Lưu tốt như thế nào. Lúc người ở bên
cạnh thì không có cảm nhưng,nhưng người rời xa lại thỉnh thoảng nhớ đến
từng điểm nhỏ của hắn.
Giang Diệu cười nói: "Nếu như vậy tỷ mau đi tìm Nhị ca đi."
Tiết Kim Nguyệt cũng hiểu rõ đạo lý này. Nam nhân này xưa nay thích tính
toán, nếu nàng chậm chạp, đến lúc chịu tội vẫn là nàng đây. Nghĩ tới
đây, Tiết Kim Nguyệt liền theo bản năng muốn che cái mông đáng thương
của mình.
Nhất thời Tiết Kim Nguyệt không có do dự,ngượng ngùng
chớp đôi mắt to với Giang Diệu, nói: "Cái kia... Trước tiên ta đi tìm
nhị biểu ca, đợi một lúc sẽ trở về nói chuyện với muội."
Giang Diệu đáp lại, nhìn nàng đứng dậy đi ra ngoài.
Chờ Tiết Kim Nguyệt đi rồi, Giang Diệu mới đi vào trong viện tử.Trong viện
tử của Trấn Quốc Công phủ rất nhiều loại hoa cúc, mẫu thân nàng là
người yêu hoa, tuy yêu chuộng mẫu đơn, nhưng đối với việc chăm sóc hoa
cỏ cũng đã quen thuộc,hoa cúc này cũng được chăm sóc rất tốt. Vào lúc
này hoa cúc cũng hơi nở ra, nhưng dù sao trời cũng lạnh giá, vốn đã qua
mùa hoa, nên việc nở hoa cũng thất bại.
Giang Diệu lẳng lặng ngắm hoa một lúc, mới nhìn thấy ở phía xa bên trong khóm hoa có một nữ tử
mặc quần áo màu thiển hạnh bối tử,giống như đứa bé ngồi dưới đất, cầm
trong tay một nắm hoa cúc, trong miệng lẩm bẩm hát đồng dao.Đồng dao
này, không phải là đồng dao ở Vọng Thành.
Đến khi thấy rõ khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ của nữ tử kia thì trong lòng Giang Diệu cực kỳ kinh ngạc.
Là Tạ di nương.
Tất nhiên nàng cũng nghe nói,ngày ấy sau khi Tạ di nương nhìn thấy thi thể
Tạ Nhân, liền nhắm mặt lại hôn mê bất tỉnh, hơn nữa trước đây Giang tam
gia đã sớm lén lút qua lại với Tạ Nhân, Tạ Nhân lại bị Lục Hành Chu hưu
thê, mà chất nhi mà bà ta(Tạ di nương) tâm tâm niệm niệm muốn gặp cũng
là cốt nhục của Giang tam gia...
Thân thể Tạ di nương vốn mảnh
mai yếu đuối, bị đả kích như vậy, bị kích thích đến nỗi đầu óc có
chút không bình thường, sau khi tỉnh lại, liền thành bộ dáng ngu dại
ngốc nghếch như bây giờ.
Theo bên người Tạ di nương, là nha hoàn
thiếp thân Thanh Nha đã hầu hạ bà ta nhiều năm.Ngoài mặt Thanh Nha vẫn
cung kính với Tạ di nương,nhưng trong lòng vẫn ít nhiều có chút tức
giận, bây giờ Tạ di nương trở nên điên khùng,không phải là nữ tử ngày
xưa như liễu bay trong gió khiến người thương yêu,hầu hạ chủ nhân như
vậy,ThanhNha cảm thấy không có hi vọng,liền thỉnh thoảng trút giận lên
người bà ta.
Ví dụ như trước mắt, Thanh Nha thấy Tạ di nương hái
được nhiều hoa cúc quý giá hơn một chút, lập tức đoạt hoa cúc trong tay
bà ta,lớn tiếng quát: "Những bông hoa này đều do Quốc công phu nhân tỉ
mỉ chăm sóc, bây giờ nhìn xem, đã bị ngươi biến thành dáng vẻ này, nếu
bị quốc công phu nhân biết, không biết sẽ tức giận như thế nào
đây... nói ngươi không được hái mà ngươi còn hái!Ỷ vào sự ngu dại của
mình sẽ khiến người khác đồng tình với ngươi!" nói đến phần sau,
giọng nói cũng lớn hơn mấy phần, rất có uy nghiêm của chủ nhân.
Thanh Nha bảo vệ bồn hoa cúc tím kia, khí lực hơi nặng chút, thế nhưng Tạ di
nương lại ngã mông chạm đất,rồi sau đó sững sờ, giống như hài tử mà khóc lên.
Thanh Nha lo lắng sợ động tĩnh lớn, đến lúc chính
mình không chịu nổi, lập tức khom lưng che miệng Tạ di nương, thấp giọng nghiêm nghị nói: "Đừng khóc, nếu lại khóc, cẩn thận ta dùng kim đâm
ngươi."
Dù sao Tạ di nương cũng là chủ nhân, Thanh Nha không dám
làm đánh bà ta lộ ra thương tổn,mặc dù nói bà ta tự mình không cẩn thận
bị thương,nói đi nói lại cũng là do thiếp thân nha hoàn như nàng ta chăm sóc không chú đáo.Nên nghĩ ra biện pháp này —— nếu dùng kim đâm, lỗ kim bé nhỏ thật sựkhông thấy được.
Tạ di nương nghẹn ngào một tiếng, lập tức ngừng tiếng khóc,hàng mi cong vút mang theo nước mắt chưa
rơi,còn nghĩ là có một chút bộ dáng sạch sẽ trước đây.
Tình cảnh này,lại bị Giang Thừa Hàn vừa mới hồi phủ nhìn thấy. Tính khí Giang Thừa Hàn giống Giang tam gia, lập tức đi về phía Thanh Nha nói: "Ngươi đang làm gì?"
Thanh nha nhìn thấy Thất công tử, vội nói: "Tạ di nương hái hoa Quốc công phu nhân nuôi dưỡng, nô tỳ khuyên di nương đừng hái, nhưng bà không nghe —— "
không đợi Thanh Nha giải thích xong, Giang Thừa hàn nhíu mày,
liền đá một cước vào ngực trái Thanh Nha, trực tiếp đạp nàng ta vào
trong bụi cỏ, sau đó kéo Tạ di nương đang ngồi dưới đất lên, bảo vệ bên
người Tạ di nương, hỏi: "Mẫu thân có bị thương chỗ nào không?"
Tạ di nương nhìn mặt Giang Thừa Hàn, ngơ ngác nhìn hồi lâu, mới mỉm
cười,đôi mắt sạch sẽ trong suốt giống như hài tử mới sinh ra, lẩm
bẩm nói: "Hàn, Hàn nhi."
Tạ di nương đi theo Giang tam gia hai
mươi năm, chỉ sinh được một nhi tử là Giang Thừa Hàn. Tính tình Giang
Thừa Hàn giống Giang tam gia, là người phong lưu thích hồ đồ, nhưng sau
khi Tạ di nương xảy ra chuyện, Giang Thừa Hàn ngày thường không hiểu
chuyện lại mau chóng trưởng thành,không thèm để ý đến những lời đàm
tiếu, an tâm chăm sóc mẫu thân điên khùng này.
Tạ di
nương không nhận thức người, mặc dù là Giang tam gia sớm chiều ở chung
kia, thấy ông ta cũng sẽ mất khống chế hét ầm lêm,tình cảm của Giang tam gia đối với Tạ di nương cũng đã đi đến cuối con đường, bây giờ nhìn bà
ta thành dáng vẻ ấy,làm sao còn có thể sủng ái như trước? Mà Giang Thừa
Hàn dốc lòng chăm sóc, khiến Tạ di nương hiếm thấy chịu thân cận
với hắn, cũng có thể gọi được tên của hắn.
Giang Thừa Hàn nghe xong rất vui vẻ, nắm tay mẫu thân mình, liền muốn trở về Thanh Sư viện.
Trùng hợp gặp phải Giang Diệu.
Giang Diệu nhìn Tạ di nương ngu dại bên cạnh Giang Thừa Hàn một chút,lúc nhìn lại vị thất đường ca này mới phát hiện hắn đã trở nên thành thục
hơn một chút, lập tức khách khí kêu một tiếng: "Thất ca."
Giang
Thừa Hàn gật đầu. hắn biết những chuyện này có quan hệ với vị biểu muội
này,dù có muốn truy cứu,thì người đầu tiên nên truy cứu chính là phụ
thân cấu kết với dì của hắn,còn cả đệ đệ đang được nuôi dưỡng ở trong
biệt viện kia Giang Thừa Hàn cũng đã từng nhìn
thấy... hắn thực sự không thể hận được.
Giang Thừa Hàn nói: "Diệu Diệu, gần đây nhìn muội gầy đi, phải thật chăm sóc tốt cho
mình." hắn liếc mắt nhìn Tạ di nương bên cạnh, nói, "Trước tiên ta đưa
mẫu thân trở về, lần tới gặp sẽ cùng muội cẩn thận trò chuyện."
Giang Diệu thấy trong lời nói của hắn không có chút thù hận nào với mình,đối
với nàng vẫn thân thiết như ngày thường,gật đầu nói: "Ừm. Thất
ca đi làm đi."
Giang Thừa Hàn dẫn Tạ di nương trở lại.
Tạ di nương nghiêng đầu nhìn mặt Giang Diệu, mỉm cười với nàng,sau đó đưa hoa trong tay cho nàng, nói: "Hoa, hoa, cho..."
Giang Diệu mỉm cười với bà ta, nhận hoa trong tay bà ta, nói: "Cảm tạ."
Tạ di nương mỉm cười,bộ dạng hài lòng,giống như hài tử vừa cho bạn tốt đồ
vật,sau đó quay đầu,ngoan ngoãn đi theo Giang Thừa Hàn trở về viện tử
của mình.
•
Bên này Tiết Kim Nguyệt nghe lời cô em chồng,
liền nhấc váy đuổi theo. Mà tính khí phu quân của không được
tốt,biết rõ có một đôi chân dài to, nhưng đi cũng không nhanh.
Dù Tiết Kim Nguyệt có ngu dốt nhưng ở chung lâu như vậy, cũng biết rõ đây là hắn đang chờ nàng.
Tiết Kim Nguyệt mỉm cười, chạy chậm vài bước, mới thở hồng hộc đuổi tới bên
cạnh Giang Thừa Hứa, ôm chặt lấy cánh tay của hắn nói: "Nhị biểu ca..."
Nam nhân giống như không nghe thấy, đi thẳng về phía trước.
Tiết Kim Nguyệt cảm thấy giống như mình bị hắn kéo đi vậy, đi theo một đoạn
đường, có chút mệt, mới ủy khuất nói: "Những lời vừa rồi, là ta muốn an
ủi Diệu Diệu thôi, không phải lời nói thật lòng của ta..." nói xong liền bĩu môi, "Nếu chàng đi xa nhà, ta nhất định sẽ rất nhớ chàng."
Lúc này Giang Thừa Hứa mới dừng bước, nghiêng đầu nhìn thê tử được mình nuôi dưỡng đến châu tròn ngọc sáng này.
Biết được phương pháp dỗ dành này là đúng,đôi mắt Tiết Kim Nguyệt sáng lên,
giương khuôn mặt nhỏtiếp tục nói: "Rất nhớ rất nhớ chàng."
Tuy
Giang Thừa Hứa không lên tiếng, nhưng vầng trán thoáng giãn ra, vẫn
tỏ rõ tâm tình vui vẻ của hắn, lập tức liền nắm tay của thê tử, nói:
"Lúc này tha thứ cho nàng."
Tiết Kim Nguyệt ngoan ngoãn phối hợp nói: "Đa tạ phu quân."
Giang Thừa Hứa lại lôi kéo thê tử hỏi một chút việc liên quan tới muội
muội, cũng biết chiến sự phía trước vướng tay chân,vị em rể này
của hắn sợ là sẽ không nhanh trở về như vậy. Nghĩ tới muội muội của
mình, Giang Thừa Hứa thật sự có chút lo lắng. Nghĩ đến đây, Giang Thừa
Hứa càng quý trọng thê tử ngoan ngoãn nghe lời bên cạnh.
Dù sao
Giang Diệu cũng là cô nương đã xuất giá, lại còn là Vương phi củaTuyên
Vương phủ,tháng ngày thường xuyên về nhà mẹ đẻ thì không nói,nhưng nếu
lại liên tiếp ở qua đêm thì không tốt.
Hơn nữa hai ngày sau
chính là ngày Lục Bồng Bồng của Tuyên Vương phủ xuất giá.Người làm thẩm
thẩm như Giang Diệu cũng nên trở về để thu xếp.
Ngay cả tên tiểu
tử trong lồng ngực này cũng thông tuệ. Lúc trước người cha Lục Lưu ngày ngày đều tự mình chăm sóc hắn,tuy có lúc tiểu tử không cho cha mặt mũi, còn lại rất yêu thích cha. Lúc này có chút thời gian không gặp mặt,
tiểu tử giống như nhìn ra một chút đầu mối từ mặt mẫu thân, trở nên
ngoan ngoãn, khiến trái tim Giang Diệu được an ủi không ít.
Lúc
Lục Lưu ở bên người, buổi tối Giang Diệu luôn cùng Lục Lưu ngủ, tiểu tử
ngủ ở phòng của mình, do các vú em và nha hoàn ma ma chăm sóc; sau khi
Lục Lưu rời đi, buổi tối Giang Diệu sợ cô quạnh, liền ngủ cùng tiểu tử,
mỗi khi nhìn khuôn mặt nhỏ của tiểu tử quá giống Lục Lưu, còn có những
thói quen nhỏ cũng giống Lục Lưu, Giang Diệu liền vui mừng, có hài tử ở
bên cạnh thật tốt.
Còn có nhi tử chờ đợi cùng nàng.
Vừa
nghe tam thẩm thẩm trở về, Lục Bồng Bồng đang đợi gả liền tới Ngọc Bàn
viện, vội vã cuống cuồng lôi kéo Giang Diệu nói chuyện.
Lục Bồng
Bồng phải gả cho vị Trử lục công tử kia, Giang Diệu thấy cũng rất hài
lòng, mà mọi người Trử gia tính tình sảng khoái, nên hôn sự này càng
thoả đáng, lập tức liền nói: "Lúc trước Trử phu nhân đãnói với ta, Trử
gia không có khuê nữ,nếu ngươi gả qua đó, bà ấy sẽ thương yêu ngươi như
thân khuê nữ. Người nhà phu gia lo lắng nhất chính là mẹ chồng và cô em
chồng có tốt hay không, người mẹ chồng kia ngươi yên
tâm,cũng không có cô em chồng,Trử lục công tử đối với ngươi cũng tốt,vội vã thú ngươi như vậy,tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi."
Lục Bồng Bồng ngượng ngùng gật đầu, cũng hiểu rõ trong lòng mình kỳ thực là mừng rỡ nhiều hơn sợ sệt.
Bởi vậy, hai ngày sau, Lục Bồng Bồng liền lên kiệu hoa, diễn tấu sáo và trống được nâng đến Trử gia.
Giang Diệu nhìn Điền thị không nỡ, Bình nhi nhỏ tuổi chất phác nước mắt cũng lưng tròng không nỡ xa tỷ tỷ, liền động viên một hồi.
đi Trử gia ăn cưới một đêm này,do tiểu tử trong lồng ngực Giang Diệu tham ngủ, liền sớm chút trở về.
Lúc ra cửa, lại gặp Hoắc Nghiễn đã lâu không thấy.
Hoắc Nghiễn tuổi còn trẻ, bây giờ cũng thận trọng hơn chút, cũng không còn
là ca ca hàng xóm lúc trước nhìn thấy nàng sẽ đỏ mặt.Lúc này trùng hợp
gặp được,Hoắc Nghiễn tư thái ung dung đi qua chào hỏi,liếc mắt nhìn tiểu tử nhấp nhấp miệng nhỏ ngủ đến thoải mái dễ chịu trong lồng ngực Giang
Diệu, khẽ mỉm cười nói: "Tiểu Thế tử thật giống Tuyên Vương."
Giang Diệu mỉm cười. Còn không phải sao?
Nếu đã từng thấy Lục Lưu, nhìn tên tiểu tử này, liền có thể nhận ra hắn là nhi tử
của Lục Lưu. Giang Diệu mỉm cười, lúc trước nàng nghe Hoắc Tuyền nói,
Hoắc Nghiễn cũng sắp có chuyện tốt,sắp thành thân với Thất cô nương của
Vinh quốc công phủ, cũng coi như châu liền bích hợp một mối nhân duyên
tốt.
Giang Diệu cười nói: "Hừm, tính tình hoạt bát hơn so với cha hắn."
Bạn đang đọc truyện Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.