Chương 26: Chương 11.2
Thẩm Thất nhớ lại
chuyện ngày xưa lúc nàng tính kế Hàn Sâm và Mai Nhược Hàm, trong lòng
càng không thoải mái, một lời cũng không dám nói ra, đè nén tiếng khóc
trong miệng, không dám phát ra tiếng nức nở. Bả vai rụt lại, vô cùng khổ sở.
Đến lúc Thẩm Thất cảm thấy mình khóc cũng khá lâu rồi, thì sắc mặt Hàn
Sâm mới nhìn tốt hơn một chút. “Đừng khóc nữa, nàng xem khuôn mặt hiện
tại của nàng đi.” Trong lời nói của Hàn Sâm có chút ý cười, Thẩm Thất
cảm thấy bản thân như được sống lại lần nữa.
Nàng vội vàng đưa tay lau lấy khuôn mặt của mình, không biết lý do tại
sao mà hắn bỗng nhiên bật cười. Lau mặt cũng có gì buồn cười à.
”Được rồi được rồi, đừng lau nữa.” Hàn Sâm đưa cho Thẩm Thất một cái
khăn tay nhỏ. Nàng cầm lấy lau một vòng trên mặt, cái khăn trở thành đen sì, mới biết bản thân bôi hết mực lên mặt. Không cần soi gương cũng
biết chắc chắn khuôn mặt mình hiện giờ cực kì buồn cười. Một mảng đen
như mực, lại có một đường nước mắt chảy ở chính giữa, nhất định rất mắc
cười. Thẩm Thất lập tức xoay người ra phía sau, dùng khăn lau thật mạnh, một múc lâu sau mới dám quay lại nhìn hắn.
Hàn Sâm thở dài một tiếng, ngoắc tay bảo nàng đến. Thẩm Thất đi tới chỗ hắn, vừa đáng thương vừa lấy lòng cười cười nhìn hắn, từ trong tay nàng Hàn Sâm lấy lại khăn tay, hơi dùng sức giúp nàng lau sạch vết mực xung
quanh khóe mắt.
”Đau.” Thẩm Thất há miệng “A...” một tiếng.
Hàn Sâm trợn mắt liếc nàng một cái, nàng ngay lập tức im lặng, định nói một câu, “Không dám nữa đâu” để lấy lòng, nhưng nghĩ đến lỡ tí nữa mình không chịu đựng được thì sao, nên câu nói đó đành nuốt lại trong bụng,
đầu lẫn mặt đều cúi sát xuống đất.
Thẩm Thất chính là loại người được đằng chân lại muốn lên đằng đầu,
thấy sắc mặt Hàn Sâm đã giãn ra, không nhịn được vội hỏi, “Ngày mai ta
đến mài mực cho chàng được không?” Thẩm Thất kéo tay áo Hàn Sâm, nếu sớm biết bị hắn mắng tới như vậy, lại vừa hại Thuận Tam gãy chân, hao tốn
nhiều công sức nhưng đổi lại bị hắn ghét thêm, thì đúng là tiền mất tật
mang.
”Trình độ mài mực của nàng như thế này, nàng còn có mặt mũi đến nữa ư?” Hàn Sâm tức giận.
”Ta sẽ tập, đêm nay ta sẽ tập mài mực, được không?” Thẩm Thất bắt đầu
trơ mặt, không đợi Hàn Sâm trả lời nàng, đã nhào thẳng vào trong lòng
hắn, “Ta đến xin lỗi và bồi thường cho Thuận Tam, Vương gia tha thứ cho
ta được không?” Thẩm Thất ra vẻ đáng thương ôm cổ Hàn Sâm, nhẹ nhàng lắc lư.
Cái này là đến giới hạn của Thẩm Thất rồi, một nhân vật như nàng lại
tới trò chuyện hỏi thăm hạ nhân thì quá sức khiêm nhường. Hàn Sâm không
mở miệng, Thẩm Thất tranh thủ nói tiếp: “Quyết định như thế đi, chúng ta đã giao kèo rồi nhé.” Thẩm Thất nhảy từ trong ngực Hàn Sâm ra, chạy tới cửa, quay đầu lại nói một câu thế đấy.
Bữa tối hôm đó, Thẩm Thất cho người đến chỗ
Bạn đang đọc truyện Dụ Lang được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.