Chương 28: Chương 12.2
Lúc Thẩm Thất trở lại Lan Lăng vương phủ, hận không thể ngay lập tức chạy tới Tu Trúc lâu
truy hỏi Hàn Sâm, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống. Không phải nàng không muốn đi, chỉ là khi nghĩ tới Hàn Sâm, nàng có thể tưởng tượng ra ánh
mắt của hắn, hắn nhất định sẽ bảo nàng cố tình gây sự rồi trách móc
nàng, sau đó thất vọng bỏ đi.
Thẩm Thất không chịu nổi ánh mắt thất vọng của hắn.
“Chủ tử, vương gia đi về phía Sùng lan điện của Triệu thị.”
“Bộp” một tiếng, Thẩm Thất nghe thấy âm thanh lòng mình tan nát, nàng
vung cánh tay áo, cái cốc hoa điểu ngũ sắc trên bàn lập tức rớt xuống
đất, phát ra tiếng vỡ thanh thúy, phản ứng đầu tiên của Thẩm Thất là lấy chân đạp lên, muốn xem thử là nàng đau chân hay đau lòng.
“Chủ tử.” Tiền nhi bật khóc, ôm lấy Thẩm Thất không chịu buông. “Chủ tử, người đừng như vậy, chúng ta tìm vương ra hỏi cho rõ có được không?”
Nước mắt Thẩm Thất rơi xuống nhưng vẫn cố tình hung dữ với Tiền nhi,
“Ngươi mau đi ra ngoài.” Nàng cố gắng không bật khóc thành tiếng, mới
nói ra được những lời này.
Thẩm Tiền đứng im không động đậy, Thẩm Thất tiện thể đẩy nàng ra ngoài,
đóng sập cửa lại, nàng tựa người vào cửa, từ từ trượt xuống, vùi đầu vào hai đầu gối, hai tay ôm chặt đầu gối.
Thẩm Tiền ở ngoài điên cuồng gõ cửa, cũng la hét bảo nàng mở cửa ra.
Thật lâu sau, Thẩm Thất mới mở cửa, cười cười nhìn Tiền nhi, “Đi thôi, chúng ta ra Hoài viên cưỡi ngựa.”
Tiền Nhi nhìn khuôn mặt tươi cười ra vẻ không có chuyện gì của Thẩm
Thất, trong lòng còn sợ hãi hơn trước, cũng không dám ngăn cản. Trong
lòng nàng trăm vạn lần hy vọng đừng bao giờ gặp phải người như vậy, có
thể khiến bản thân muốn sống không được muốn chết không xong.
Đêm hôm khuya khoắt Thẩm Thất đi đến rừng Hoài viên, sai người mang ngựa đến cho nàng, lúc đầu còn cưỡi đi chầm chậm, càng về sau càng chạy càng nhanh, nàng chạy thẳng ra ngoài, Tiền nhi ở phía sau hoảng sợ hét lên,
trong không khí chỉ nghe thấy tiếng cười Thẩm Thất còn sót lại, như âm
thanh của một chiếc chuông bạc rất êm tai.
Ai nói Thẩm Thất không biết cưỡi ngựa? Năm nàng năm tuổi được mệnh danh là đệ nhất Thất tiểu mã.
Trời gần sáng, Tiền nhi mới sốt ruột hơn mong Thẩm Thất sớm quay lại.
Thẩm Thất vì cưỡi ngựa mà tóc bay loạn xạ, rối tung buông xuống hai vai, sắc mặt tái nhợt, giống như chỉ qua một đêm mà nàng gầy đi rất nhiều.
“Chủ tử, chủ tử, người không sao chứ?” Đôi mắt Tiền nhi khóc đến sưng húp như quả đào.
Nhưng Thẩm Thất cũng không khá hơn nàng là bao. “Không sao, không sao,
mau đi rửa mặt, đi xuống hầm lấy đá tới, trườm đôi mắt cho ta.”
Tiền nhi hầu hạ Thẩm Thất chải đầu rửa mặt, rồi hai người mới quay về vương phủ.
“Chủ tử, người muốn đến Tu Trúc lâu sao?” Tiền nhi có chút kinh ngạc,
không ngờ Thẩm Thất vẫn giả bộ như không có gì để đến Tu Trúc lâu. Đêm
qua trong thâm tâm Tiền nhi nguyền rủa Hàn Sâm vô số lần, hận hắn bạc
tình như vậy. Tới Tiền nhi là người ngoài đã như vậy, huống chi là Thẩm
Thất? Cho nên Tiền nhi rất khó hiểu hành động của nàng.
“Ừ.” Thẩm Thất gật đầu.
Tiền nhi đứng phía sau Thẩm Thất giậm chân.
Thời điểm Thẩm Thất đi vào Tu Trúc lâu, nàng nhìn hai thủ vệ trước mặt
cười cười, nàng cảm thấy bản thân mình làm rất tốt. Không ai nhìn ra
nàng không ổn. Thẩm Thất đẩy cửa đi vào thư phòng, Hàn Sâm đang ngồi
trên ghế đọc sách.
Lúc Hàn Sâm ngẩng đầu lên, Thẩm Thất nghĩ nàng có thể đối mặt với hắn
bằng một nụ cười tươi tắn, ra vẻ chuyện ngày hôm qua chẳng là gì cả,
đáng tiếc nàng cười không nổi rồi, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Thẩm Thất vội vàng xoay người đóng cửa lại, cũng không nhìn Hàn Sâm, lấy tay tùy tiện lau nước mắt, ngồi thẳng trên chiếc giường nhỏ mà hằng
ngày nàng vẫn ngồi, vẫn giả vờ lấy sách ra đọc, một bàn tay không ngừng
lau nước mắt, một bàn tay thì liên tục giở sách.
Nước mắt cũng sớm làm ướt quyển sách.
Đến cuối cùng vẫn là Hàn Sâm thở dài một tiếng, ngồi đối diện Thẩm Thất, nhìn nàng đóng sách lại, giơ hai tay ra. Thẩm Thất trừng mắt nhìn hắn
thật lâu, rốt cuộc vẫn không có khí phách lập tức chìa hai tay ra, ngồi
vào trong lòng hắn.
Bả vai run run, nước mắt lại không ngừng, vốn là nàng trừng mắt nhìn,
nhưng do nước mắt chảy quá nhiều, nên chẳng có chút khí thế.
“Nàng muốn khóc tới mù luôn sao?” Hàn Sâm nhéo cái mũi đỏ rực của Thẩm Thất.
Thẩm thất há miệng cắn tay Hàn Sâm, cắn đến
Bạn đang đọc truyện Dụ Lang được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.