Chương 3: Chương 3
Du Phức Nghi tắm rửa
xong xuôi, từ tịnh phòng đi ra, thì thấy Tư Mã Duệ đã khô ráo nằm trên
giường rồi, tóc đen như mực ẩm ướt rối tung ở đầu vai, áo ngủ minh hoàng nữa mở, trước ngực lộ ra tảng lớn da thịt trắng như tuyết, phía dưới
không có mặc quần, chỉ có tiết khố dài tới đầu gối, chân đạp trên áo
choàng có chạm trổ hoa văn mây tinh xảo rơi ở dưới đất, hai chân như con nít lắc lư không ngừng.
Khó trách nguyên chủ trước khi nhìn thấy hắn liền dạy dỗ, tính tình này
đúng là không ra thể thống gì, ngay cả mình còn thấy không được.
Nhìn không được thì nhìn không được, suy cho cùng nhân gia ngài là Hoàng đế, trong tay nắm giữ quyền lực mặc sức hòanh hành, nhiều nhất nàng oán thầm vài câu cộng thêm mấy động tác khổ sở buồn bực, nếu như thực sự
trắng trợn xé rách khuôn mặt đó, chính lạ ngại tính mệnh dài bản thân
tìm đường chết.
Du Phức Nghi khẽ thở dài, khi đi đến bên thân hắn nằm xuống, nhắm mắt
lại, trong lòng âm thầm may mắn hoàn hảo là nguyên chủ trước tính tình
cứng nhắc nghiêm túc, lần đầu thị tẩm được Tư Mã Duệ chơi đùa tình thú
khuê phòng liền không chút lưu tình nào mà thuyết giáo hơn một canh giờ, sau đó Tư Mã Duệ mỗi lần đến đều là đi thẳng vào vấn đề, cũng không
dám.... động tay động chân nữa, mà nàng cũng chỉ cần nằm ngay đơ giả bộ
làm đầu gỗ là được.
Sự thực chứng minh nàng quá mức lạc quan, tuy rằng đã từng sinh một đứa
bé, nhưng trong cung về phương diện này bí thuốc không ít, đã sớm điều
dưỡng kỹ càng như lúc ban đầu, không có bất kỳ dấu vết nào, địa bàn khô
khốc đột nhiên xông tới một quái vật lớn, nàng đau đến khóe mắt ngấn
nước, hận không thể một cước mang người đạp đi, chỉ hy vọng hắn có thể
mau một chút tước vũ khí đầu hàng.
Tư Mã Duệ cũng không chịu nổi, nhưng cũng chỉ có thể cố nén khó chịu mà
cày cấy, hắn cũng không muốn lại bị thuyết giáo trên một hai canh giờ,
hơn nữa trên mặt Du Phức Nghi đó rất giống biểu tình Thái phó trước kia
làm cho hắn vô hình trong lòng chột dạ, nếu là mặt trận quá dài, chỉ sợ
nữa đường sẽ chấm dứt chiến tranh, đành phải “Nhất cổ tác khí*” đi thẳng phủ Hoàng Long*, không được kéo dài nữa điểm
*NHẤT CỔ TÁC KHÍ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả
Truyện” Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí,
tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một
tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang
hăng hái làm một mạch cho xong việc)
*Phủ Hoàng Long (đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh
Cát Lâm, Trung Quốc. Sau dùng để chỉ sự hiểm yếu của địch)
Vì vậy hy vọng sớm một chút kết thúc, một người hy vọng đối phương sớm
một chút kết thúc, người thứ hai ở dưới tha thiết chờ đợi, quả nhiên rất nhanh kết thúc.
Trước sau chính là một ly trà nhỏ công phu, dáng vẻ Du Phức Nghi hết sức vừa lòng, nếu như giống như kiếp trước xem ngôn tình vai nam chính cũng thế động một chút là một hai canh giờ, nàng thực sự sẽ nhịn không được
hành thích vua.
Thấy Tư Mã Duệ từ bên người nằm xuống sau đó tự mình trở mình ở một bên
mà không có âm thanh gì, nàng tốt tính hỏi: “Hoàng thượng cần phải tắm
rửa?”
”Tắm gội cái gì, trẫm một giọt mồ hôi cũng chưa từng ra.” Tư Mã Duệ há mồm rống to hơn.
Du Phức Nghi bị dọa run rẩy một cái.
Thực sự là lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú, bản thân ăn no rửng mở
mới phải quan tâm hắn! Nàng liếc mắt, ngồi dậy, xốc lên một góc mành
trướng, tìm kiếm khối khăn lụa, chà lau sạch sẽ hạ thân, sau đó một lần
nữa nằm lại trên giường, trở thân mình cái mông quay sang hắn, rất nhanh chìm vào mộng đẹp.
Tư Mã Duệ đăng cơ kết quả sau này làm theo tiên đế, năm ngày nghỉ một,
mười ngày một đại triều, thời điểm khác ở dưỡng tâm điện xử lý chính sự, ngày thứ hai chính là ngày đại triều, khi Du Phức Nghi tỉnh lại thì hắn sớm đã đi mất.
Hôm nay đến phiên Cốc Vũ làm nhiệm vụ, sáng sớm liền líu ríu liên tục,“Hoàng thượng thật đúng là yêu thương nương nương, không có để cho nương nương thức dậy để hầu hạ, khắp cung trên dưới cũng tìm không ra chủ tử
có thể có đãi ngộ này.”
Dáng vẻ đêm hôm qua làm qua loa rõ ràng không có tận hứng, nhưng lại
không thể dưới mắt của mình chạy đi sủng hạnh phi tần khác, trong bụng
nén giận, hận không thể cả đời đều không thấy mình, làm sao gọi mình
thức dậy để hầu hạ? Nhưng mà loại sự tình tư mật này, dù là với Thính
Phong hay nha hoàn hồi môn của nhà mẹ đẻ nàng cũng sẽ không nói, nghe
vậy liền cười cười.
Hiểu rõ nương nương không thích nói toạc ra, Cốc Vũ nói đùa vài câu thì
ngừng lại, nhanh chóng giúp Du Phức nghi chải một kiểu tóc Đọa Mã Kế*,
phối hợp vài món ngọc sức khéo léo tinh xảo, lại chọn thêm một chiếc áo
dài cổ tròn màu xanh thẫm thêu nhánh lan trắng và một chiếc quần mỏng
màu trắng dâng đến trước mặt nàng, dò hỏi: “Nương nương, hôm nay mặc cái này thân thể có khỏe không?”
Cốc Vũ tuy rằng lắm mồm, nhưng công phu chải đầu ăn mặc rất tốt, Du Phức Nghi mặt trái xoan mắt
Bạn đang đọc truyện Bình Tĩnh Làm Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.