Chương 2

Vào mùa hè, ban ngày kéo dài hơn, đã quá giờ Dậu rồi mà mặt trời vẫn ở trên cao, chưa lặn xuống, ở phía tây, bầu trời đầy những đám mây tía, màu sắc phủ lên trên mái nhà, cả trời đất đều ánh lên màu vàng, ánh mặt trời lúc giữa trưa khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Du Phức Nghi gọi người khiêng tháp quý phi của nàng ra ngoài hành lang, mở hết tất cả cửa sổ, vừa hưởng thụ gió lùa vào, vừa chờ nhi tử của nàng đến dùng bữa.

Giờ dần, Tư Mã Diễm đã tới Thượng Thư phòng để đọc sách, không kịp thỉnh an Thái Hậu và Hoàng hậu, vì vậy, vào giờ Dậu mỗi ngày, sau khi học xong, hắn phải đến hai cung kia trước, sau đó mới đến Trường Xuân cung.

“Nương nương, đây là nước dưa hấu mà người yêu cầu.” Thính Phong bưng khay tới, trên khay có một cái bát lưu ly trong suốt, bên trong là nửa bát nước màu đỏ.

Du Phức Nghi cầm lấy cái bát, dùng thìa bạc múc một nửa thìa, đưa lên miệng nếm thử, nàng cảm thấy nước dưa này uống ngon hơn nước dưa ở kiếp trước, đúng là thực phẩm dùng phân hóa học và thuốc trừ sâu không thể nào so sánh được với thực phẩm ở trong không khí trong lành, không ô nhiễm.

“Không tệ.” Nàng gật đầu, uống thêm vài ngụm, rồi đưa bát lưu ly cho Thính Phong, mở miệng căn dặn: “Nước dưa hấu này, ngươi để lại cho tam hoàng tử một bát, đem đến cho Thường mỹ nhân một bát, phần còn lại, các ngươi tự chia ra uống đi.”

“Hay là đưa cho đám Lý Nguyên Bảo uống đi, người hầu của chúng ta không thể uống được đồ lạnh.” Những cung nữ, thái giám hầu hạ các phi tần từ nhị phẩm trở lên, ngày nào cũng đều có một phần dưa hấu, thái giám thì không sao, chỉ có các cung nữ lo sợ sẽ thất lễ ở trước mặt chủ tử, nên sau khi lấy phần của mình, sẽ đưa cho một thái giám mà mình quen biết, hoặc là đem bỏ nó đi, chứ chưa từng có ai dám ăn.

Tuy rằng Du Phức Nghi cảm thấy uống nửa chén nước dưa hấu thì không thể bị tiêu chảy và đánh rắm được, nhưng mà quy củ ở trong cung rất nghiêm khắc, các cung nữ lại không có quyền của một con người, chỉ cần hơi vô ý một chút thì sẽ bị mất đầu, cho nên nàng cũng không muốn miễn cưỡng bọn họ, chỉ mở miệng nói ừ.

Thính Phong truyền đạt cho mọi người lời nói của Du Phức Nghi, rồi sai người đem lư hương đến, đốt ngả thảo để xua muỗi, cầm lấy cây quạt trên tay Tiểu Mãn, quạt cho Du Phức Nghi, mở miệng nói: “Tại sao Tam hoàng tử còn chưa đến, chẳng lẽ người đã bị Thái hậu giữ lại dùng bữa rồi sao?”

Du Phức Nghi ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy mặt trời đã lặn xuống núi, hoàng hôn buông xuống giống như sương mù dày đặc, bắt đầu vào ban đêm, nàng cảm thấy hơi kỳ quái, đang định mở miệng phái người đi xem thử, thì thấy mười sáu thái giám cầm lồng đèn đi tới, theo sau là mười sáu cung nữ cũng cầm lồng đèn, phía sau cung nữ là chiếc kiệu mười sáu người khiên, phía sau kiệu cũng có mười sáu thái giám và mười sáu cung nữ cầm đèn.

*

Phô trương như vậy, chỉ cần dùng một đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là ai, Du Phức Nghi vội vàng đứng dậy từ trên tháp quý phi, dẫn theo đám cung nữ và thái giam, nhanh chóng xếp hàng nghênh đón, nàng hơi cúi người: “Thần thiếp cung nghênh thánh giá.”

Tổng quản đại nội Triệu Hữu Phúc vén rèm của kiệu lên, Tư Mã Duệ ôm Tư Mã Diễm bước xuống.

Buổi trưa hắn đã tới một lần rồi, nội trong ba đến năm ngày tiếp theo sẽ không thể đến nữa, cho dù không có ai gây áp lực và Thái hậu bảo đến, thì cũng phải dựa theo trình tự, trước tiên phải cho người đến thông báo, đột nhiên tới như vậy, thật không hợp quy tắc...... Du Phức Nghi cảm thấy buồn bực, nhưng khi nhìn thấy mặt của hài tử mình có vết bầm, nàng mới hiểu.

Sau khi hiểu ra, nàng tức giận, đi đến trước mặt của Tư Mã Diễm, lạnh giọng hỏi :“Tại sao mặt của con lại trở nên như vậy?”

Tuy tính tình của Tư Mã Diễm rất trầm lặng nhưng nó cũng chỉ là một hài tử 5 tuổi, đều giống như những hài tử cùng tuổi khác, nếu bị ủy khuất thì nhất định sẽ nói cho phụ thân và mẫu thân biết: “Nhi thần bị nhị hoàng huynh đánh.”

Tư Mã Duệ lơ đễnh nói xen vào: “Trong lúc tiểu hài tử chơi đùa, khó tránh khỏi đánh nhau.”

Du Phức Nghi không thèm để ý tới hắn, ngồi xốm xuống, nâng mặt của Tư Mã Diễm lên, kiểm tra tỉ mỉ, thấy không có gì đáng lo, cũng đã thoa thuốc cao, lúc này, nàng mới buông mặt của con mình ra, dùng một ngón tay chỉ lên đầu con, nàng tức giận mắng: “Tư Mã Giác ở trong bụng mẹ mới bảy tháng đã ra đời, tuy nó lớn hơn con một tuổi, nhưng nó không thông minh bằng con, thân thể cũng không khỏe mạnh như con, một mình con cũng dư sức để đánh nó, nhưng cuối cùng con lại bị nó đánh bầm mặt, ta nên nói cái gì mới đúng đây? Từ nay về sau đừng gọi ta mẫu phi nữa, mà hãy nói mình chui ra từ tảng đá đi, đừng để cho ta phải bị người đời chê cười.”

“Nàng đang nói cái gì vậy?” Tư Mã Duệ vốn tưởng rằng Du Phức Nghi sẽ nghiêm túc dạy dỗ Tư Mã Diễm không nên đánh nhau với người khác, rốt cuộc, hắn càng nghe thì lại càng thấy không đúng, “Chẳng lẽ nàng muốn Diễm Nhi và Giác Nhi bất hòa?”

“Hoàng thượng nói nghiêm trọng quá rồi.” Khóe miệng của Du Phức Nghi cong lên thành một nụ cười nhạt:



Bạn đang đọc truyện Bình Tĩnh Làm Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.