Chương 7: Chương 6.2
Chợt nghe có người gõ hai cái lên cửa phòng.
Giọng nói Khang Thần vọng vào từ bên ngoài, trong đêm khuya mang nét dịu dàng hiếm có: "Từ bên ngoài nhìn vào thấy phòng cô đang sáng đèn, vẫn còn
làm việc à?"
Đỗ Nhược Hành tiến ra mở cửa, Khang Thần mặc một
thân quần áo thoải mái đứng ở cửa, ánh đèn vàng nhẹ nhàng chiếu lên
khuôn mặt anh ta càng tăng thêm vẻ đẹp trai và dễ gần.
Khóe môi Khang Thần khẽ cong lên, nở nụ cười: "Nghĩ cô vẫn chưa ngủ nên tới tìm cô nói chuyện phiếm."
"Làm sao anh còn chưa về nhà?"
Khang Thần đưa ra đề nghị hai người xuống quầy rượu tầng một, vừa trả lời: "Tôi có việc phải thêm ca đêm."
"Bộ phận lễ tân dạo này bận rộn lắm hả?"
Khang Thần nghiêm trang nói: "Không quá bận rộn nhưng có việc khác tương đối
bận rộn. Tôi nói cô biết nhưng cô đừng nói ai biết nhé, dạo này tôi đang làm nghề tay trái, kiếm thêm chút tiền."
". . . . . ."
Đỗ Nhược Hành tự rót cho mình một ly nước uống không có ga, nhìn Khang
Thần dựa người vào quầy bar pha chế gì đó. Đẹp mắt lại có khí chất nam
thần luôn là người có đặc quyền, mọi công việc đều vui tai vui mắt. Đỗ
Nhược Hành có thể hiểu được tại sao mấy cô nhân viên trẻ lại cả ngày mơ
mộng về người đàn ông này, nếu như không phải mình nhìn khuôn mặt Chu
Yến Cầm lâu năm, đột nhiên gặp một người đàn ông như thế này, cô nhất
định cũng sẽ không bình tĩnh nổi.
Đỗ Nhược Hành và Khang thần có
thể nói là quan hệ khá tốt đẹp, thậm chí Đỗ Nhược Hành cảm thấy, tất cả
đồng nghiệp ở trong khách sạn Cảnh Mạn này đều có quan hệ tốt đẹp với
Khang Thần, anh ta có thể nói là người duy nhất có quan hệ tốt với tất
cả mọi người, nói chung Đỗ Nhược Hành và Khang Thần có mối quan hệ khá
tốt nhưng chưa bao giờ nói chuyện riêng với nhau thân mật như vậy nên
nhất thời có chút yên lặng. Dưới tình huống này bình thường Đỗ Nhược
Hành luôn chờ đối phương triển khai đề tài trước, nhưng tối nay cô cảm
thấy mình muốn buông lỏng, cảm giác cùng Khang Thần cũng không cần cố kỵ quá nhiều, liền bắt đầu câu chuyện trước: "Quản lý Khang đã bao giờ đến thành phố T chưa?"
"Rất quen thuộc."
"Quen thuộc đến mức nào?"
Khang Thần cười như không cười nói: "Quen thuộc đến mức không cần bản đồ cũng có thể đi hết vòng thành phố."
". . . . . ."
Tiếp đó lại nghe anh ta nhẹ nhàng nói: "Tôi là người thành phố T nha."
". . . . . ."
Đỗ Nhược Hành nhớ rằng mình đã từng xem qua sơ yếu lý lịch của Khang Thần, viết quê quán là ở một nơi nào đó mà cô không biết chứ không phải thành phố T, Đỗ Nhược Hành nghĩ chắc là có chút tế nhị nên suy nghĩ một chút, dời đi đề tài: "Còn có ngày hôm đó, anh cho con gái tôi chocolate, tôi
thay mặt con bé cảm ơn anh nha."
Khang Thần phối hợp với cô thay đổi đề tài câu chuyện: "Cô bé tên gì?"
"Chu Đề."
Khang Thần cười nói: "Nhìn thì chỉ mới ba bốn tuổi."
"Chính xác, chưa tới hai tháng nữa sẽ tới sinh nhật bốn tuổi của con bé."
Đỗ Nhược Hành có chút lo lắng rằng Khang Thần sẽ hỏi chuyện liên quan đến
cuộc hôn nhân trước của mình nhưng Khang Thần không nói tới một chữ. Hai người ngồi tán ngẫu mấy chuyện linh tinh gần một tiếng đồng hồ, nhưng
Đỗ Nhược Hành biết Khang Thần đã tiết lộ cho cô không ít tin tức liên
quan đến cuộc sống riêng của anh ta, ví dụ như bố mẹ anh ta ở thành phố t đang sống ở khu Thành Đông, trong nhà có một bộ sách cổ rất quý, hơn
nữa bộ sách cổ này là do nhiều năm trước, mẹ anh ta tự tay mua từng
quyển từng quyển ở khắp nơi trên đất nước về, hơn nữa anh ta theo họ mẹ, cha mẹ cũng còn khoẻ mạnh; còn nói chiếc xe màu đen mà anh ta lái đi
làm đều do tiền anh ta đi làm tích góp tự mình mua được, còn có anh ta
có một người anh trai cũng cha khác mẹ, quan hệ của hai an hem rất lạnh
nhạt, có thể nói là không ưa nhau.
Bấy nhiêu đề tài có hơn một
nửa là do Đỗ Nhược Hành chủ động hỏi đến. Cô thừa nhận mình khá tò mò về Khang Thần nên cố ý hỏi dò, kỳ quái là Khang Thần lại phối hợp trả lời
tất cả để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô chứ không đem đề tài nói vòng
quanh như cách anh ta thường trả lời khi người khác tò mò về thân thế
của mình.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, Đỗ Nhược Hành đã khai thác
được khá nhiều thông tin về mỹ nâm số một của khách sạn Cảnh Mạn nên cảm thấy rất hài lòng. Cho tới lúc quay về phòng làm việc lần nữa, bước
chân cô đã nhẹ nhàng hơn hẳn, tâm trạng hỏng bét do Ôn Hoài cùng Chu Yến Cầm đem lại lúc trước toàn bộ đều tiêu tán. Chỉ ngoại trừ cảm thấy nội
dung cuộc chuyện trò vừa rồi của cô và Khang Thần có chút giống như trò
chuyện trong buổi xem mắt.
Đến sáng hôm sau, Đỗ Nhược Hành mới mở máy, không lâu sau, Chu Yến Cầm liền gọi điện thoại tới.
Sau khi ly hôn, Đỗ Nhược Hành dường như rất nhạy cảm với ba chữ Chu Yến
Cầm, lúc này cô vừa không muốn nghe điện thoại của anh ta lại vừa muốn
biết Chu Yến Cầm sẽ nói những gì nên vừa cầm điện thoại di động trên tay vừa do dự.
Bên kia gọi đến lần thứ ba, Đỗ Nhược Hành rốt cuộc nhấn nút nghe.
Chu Yến Cầm đi thẳng vào vấn đề: "Có phải Ôn Hoài tìm em không?"
Đỗ Nhược Hành cũng không hiểu tại sao Chu Yến Cầm lại có thể suy nghĩ ra
nhanh như vậy. Chỉ một câu nói không đầu không đuôi của cô lúc nửa đêm
mà anh ta đã đoán đúng vấn đề. Thật là kỳ tích. Cô vốn cho rằng, do đám
oanh oanh yến yến của anh ta quá nhiều nên sẽ không bao giờ nhớ hết tên
của họ nhưng lại có thể nói ra ngay người đến làm phiền cô là Ôn Hoài.
Chu Yến Cầm không nghe cô trả lời nên hỏi tiếp: "Cô ta không nói mấy lời chọc giận em chứ?"
Đỗ Nhược Hành nói: "Chúng tôi không nói chuyện với nhau quá mười câu." Nhưng mỗi một câu cũng làm cho cô bực mình.
Chu Yến Cầm trầm mặc chốc lát, sau đó nói: "Tôi sẽ xử lý. Cam đoan với em không có lần sau."
Đỗ Nhược Hành cảm thấy không nhịn được, sau khi ly hôn, mỗi lần nói chuyện cùng Chu Yến Cầm là mỗi lần cô cảm thấy khó chịu. Đang định cúp điện
thoại, Chu Yến Cầm lại nói tiếp: "Cuối tuần này, tôi sẽ tới thành phố S
tham gia hội thảo, tại khách sạn Cảnh Mạn."
Đỗ Nhược Hành lạnh nhạt nói mình đã biết.
Chu Yến Cầm thong thả nỏi: "Nếu như em cảm thấy không thoải mái, anh sẽ tìm khách sạn khác ở."
Rốt cuộc Đỗ Nhược Hành cũng bộc phát: "Anh nghĩ nhiều quá rồi, tôi không có rãnh rỗi như vậy." Nói xong cúp điện thoại.
Hai người cô và Chu Yến Cầm thực ra giống nhau ở một điểm đó là hai mặt. Đỗ Nhược Hành lúc ờ bên ngoài luôn được mọi người đánh giá là dịu dàng văn nhã, nói năng cẩn trọng không mất lòng người, nhưng trước khi ly hôn
luôn có những hành động quá khích thậm chí là bạo lực đối với Chu Yến
Cầm. Ngược lại, ở bên ngoài, Chu Yến Cầm nổi tiếng lãnh huyết vô tình,
là một ông chủ vô cùng nghiêm khắc và yêu cầu cao, sau khi về đến nhà
thì lại mặc Đỗ Nhược Hành có đánh có mắng thế nào anh ta đều có thể thủy chung mỉm cười, bình chân như vại. Trong hôn lễ của hai người, Tô Cầu
đặc biệt nói hai người bọn cô chính là sự kết hợp hoàn hảo. Trước kia,
Đỗ Nhược Hành cũng cho là như vậy nhưng thực tế lại tàn khốc, họ chỉ
sống với nhau chừng đấy năm sau đó ly hôn.
Ngày hội nghị cấp cao
diễn ra, Chu Yến Cầm cùng đoàn đại biểu cùng nhau tiến vào khách sạn. Đỗ Nhược Hành đảm nhiệm nhiệm vụ đem tận tay đem chìa khóa phòng cho từng
đại biểu, đến lúc đối mặt với Chu Yến Cầm còn nở nụ cười mà Chu Yến Cầm
chưa bao giờ thấy sau khi hai người ly hôn. Chu Yến Cầm liếc nhìn Đỗ
Nhược Hành một cái, không nói một lời nhận lấy chìa khóa phòng, sau đó
một lát đã gọi điện thoại xuống quầy lễ tân nói: "Máy sấy trong phòng có vấn đề."
Đỗ Nhược Hành lập tức nói: "Tôi sẽ tìm phục vụ, lập tức đem lên phòng ngài một cái khác."
Chu Yến Cầm nói ngay: "Phục vụ của khách sạn đã đi một lúc lâu rồi chưa
thấy quay lại. Tôi muốn đích thân cô lên đây một chuyến."
Đỗ
Nhược Hành cúp máy, mặt không đổi sắc đi vào thang máy khiến Uông Phỉ
Phỉ đang đứng bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào cô như muốn tìm ra điều
gì đó bất thường.
Đến gian phòng Chu Yến cầm kiểm tra, đúng là
máy sấy không thể dùng được nữa, hai người đứng cách nhau không tới một
mét, Đỗ Nhược Hành kiểm tra chốc lát, ngẩng đầu lên nói: "Chính anh làm
hỏng?"
Chu Yến Cầm nhìn Đỗ Nhược Hành chằm chằm một lát, mới chậm rãi nói: "Em nhất định phải đem những điều xấu xa đặt lên con người tôi mới cam tâm hả?"
"Tôi không có ý đó, chỉ là điều này quá khác
thường. Trước khi quý đoàn đến, đích thân tôi đã đi kiểm tra tất cả đồ
đạc trong tất cả các phòng VIP, không có vấn đề. Nếu như là do bản thân
anh tự làm hỏng đồ đạc rồi đổ oan cho công tác chuẩn bị không tốt thì
tôi sẽ bị khiển trách."
Nói xong Đỗ Nhược Hành xoay người muốn đi. Chợt bả vai bị Chu Yến Cầm hung hăng kéo lại, bị Chu Yến Cầm đẩy vào tường.
Giọng nói của anh ta rất bình tĩnh: "Chúng ta cần nói chuyện một chút."
"Nói chuyện gì?"
"Nói về nguyên nhân thực sự khiến chúng ta ly hôn."
Bạn đang đọc truyện Ngày Về được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.