Chương 66: Cậu chính là lớn lên quá xinh đẹp
Quần áo cô mặc... quá ngắn?
Phó Cửu thấp mắt nhìn lướt qua chính mình, kích cỡ áo rất bình thường, những thiếu niên khác không phải đều mặc như vậy sao?
Đến cả chuyện cần có khí khái đàn ông này, một người phụ nữ như cô càng không cần.
Đương nhiên cô sẽ không nói ý tưởng này ra.
Chỉ không chút để ý đáp một câu: “Đã biết.”
Tần Mạc nhìn bộ dáng thiếu niên không để lời này vào trong lòng, hơi nhíu mày: “Ngày mai tôi đi đánh tennis, cậu theo cùng.”
“Ngày mai tôi phải đi học.” Có phải Tần Thần đã quên cô vẫn là một học sinh hay không?
Giọng nói của Tần Mạc rất nhạt: “Chờ cậu tan học rồi đi. Em trai của tôi không được có bộ dáng này.”
“Bộ dáng này... Là kiểu gì?” Phó Cửu cười, đưa tay đặt lên trên vai Tần Mạc, chậm rãi tiến tới gần: “Anh Mạc, anh dám nói tôi không đẹp trai sao?”
Tần Mạc đẩy tay thiếu niên ra, lại nhéo nhéo cằm cô, trong ánh mắt còn có một chút ý tứ ghét bỏ, ngữ điệu cao lãnh: “Cậu chính là lớn lên quá xinh đẹp, đẹp trai cái rắm. Đi theo tôi rèn luyện, đừng suốt ngày ở nhà chơi game, khiến cho mình yếu đuối như vậy.”
Làn da của cô rất kỳ quái? Phó Cửu phát hiện Tần Thần tính toán muốn đem cô thành em trai mà dưỡng.
Này... Nếu như bị Tần Thần phát hiện cô là nữ, có thể một phen bóp chết cô hay không?
Phó Cửu hơi chột dạ liếc mắt nhìn Tần Mạc một cái: “Thật ra ngày mai tôi có việc...”
Tần Mạc cười có chút phúc hắc, vô cùng bá đạo: “Thu hồi lại lời ngụy biện. Ngài mai tan học tôi đến trường đón cậu.”
Phó Cửu: “...”
Thật đúng là muốn giữ cũng không có cách giữ.
“Vào nhà đi.” Tần Mạc nghiêng đầu châm điếu thuốc, dựa người vào xe thể thao nhướng mày nhìn cô.
Phó Cửu giương môi: “Được rồi. Anh Mạc về tới nhà nhớ gửi tin nhắn WeChat, chúng ta lên trò chơi đánh một ván.”
“Ừm.” Tần Mạc trả lời một tiếng rồi lên xe đi trước.
Sau khi Phó Cửu nhìn chiếc xe màu đen biến mất mới đi vào cửa nhà.
Trong nhà giống như là có người tới, đồ vật nằm ngổn ngang trên mặt đất, lộn xộn khắp nơi.
Con ngươi của Phó Cửu lập tức lạnh xuống, hỏi Trần Hiểu Đông đứng bên cạnh: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Những đội viên còn sót lại của công ty đã bỏ đi hết rồi. Hiện tại công ty thành cái vỏ rỗng, trong lòng phu nhân rất khó chịu nên đã, đã...” Trần Hiểu Đông nắm chặt đôi tay, cắn chặt hàm răng: “Bọn họ còn cười nhạo Phu Nhân không hề có năng lực, căn bản không thành lập được chiến đội gì cả.”
Phó Cửu nâng tay cầm đồ vật ném mạnh vào sô pha, ý cười lạnh lùng: “Ai đã tới đây?”
“Lương Húc Quang, Trương Dĩnh Siêu, còn có Nhiếp Húc, ba người này đều có mặt trên bảng xếp hạng. Lúc bọn họ vừa mới gia nhập công ty, điều kiện cũng không vượt trội cho lắm, rất nhiều nơi đều không cần bọn họ. Phu nhân lại thấy bọn họ đến từ các tỉnh nhỏ, không đành lòng nên đã thu nhận họ, sau đó tốn nhiều công sức để bồi dưỡng. Bây giờ bọn họ đã có fan, kỹ thuật cũng tăng lên theo, lại trở mặt dẫm đạp phu nhân như vậy. Thiếu gia, thực tế thì phu nhân không phải tức giận vì bọn họ bỏ đi, mà là gần đây bị người mình tin tưởng phản bội nên cảm giác rất khó chịu.” Trần Hiểu Đông nói xong câu cuối cùng, hai mắt đều đỏ.
Phó Cửu nghe xong liền bỏ ý định đi lên lầu, lấy áo khoác vừa cởi ra mặc vào lại, tóc màu bạc bị gió thổi bay, dưới đáy mắt đầy sự lạnh lẽo.
“Đợi một chút, cậu muốn đi đâu?” Trần Hiểu Đông bám theo phía sau cô.
Phó Cửu buông ván trượt xuống, mắt cá chân trắng nõn dùng sức một cái, bóng lưng lạnh băng kia chỉ để lại hai chữ ít ỏi: “Tiệm internet.”
--- ------
Chương 90: Vả mặt? Anh trai đây đánh giúp cậu
Trời đã sang thu, thời tiết rất lạnh.
Cô lại dùng ván trượt đi ra ngoài, xác thật có chút lạnh chết người.
Thời điểm tiến vào bên trong tiệm, Phó Cửu trực tiếp dựng cổ áo khoác lên.
Vụ máy tính bị hư lần trước thiếu niên này cũng có mặt, cho nên ông chủ cửa tiệm cũng có ấn tượng đối với Phó Cửu.
“Lần này lại chơi ba mươi phút sao?” Ông chủ đang ngậm thuốc lá, cúi đầu chỉnh sửa gì đó: “Không cần trả tiền, máy bên kia đã mở, cậu qua chơi đi.”
Từ lần đầu tiên Phó Cửu gặp người này đã cảm thấy có thiện cảm, vì thế nên bây giờ vẫn tới tiệm internet này: “Tối nay chơi hơi lâu, có thể tới mười hai giờ, cho tôi máy tính tốt một chút.”
“Để làm gì? Chơi game?” Ông chủ nâng mắt lên, cằm vẫn còn rất đẹp trai.
Khóe miệng Phó Cửu hơi cong “Ừm” một tiếng, ánh mắt lại là lạnh.
“Vậy thì khu A số 19 đi, cậu muốn chơi game gì? Nghe nói hôm nay có chiến đội không tồi muốn phát sóng trực tiếp trò chơi 'Anh hùng', cậu có thể vào xem.”
Phó Cửu cười: “Tôi đến đây chính là muốn xem trận phát sóng trực tiếp này.”
“Hả?” Ông chủ nghe có chút không hiểu, chỉ cảm thấy hôm nay trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên kia lạnh hơn bình thường.
Quy mô của tiệm internet không nhỏ, Phó Cửu đi men theo dãy máy tính tìm số 19 ngồi xuống, khởi động máy đăng nhập vào trò chơi, sau đó đảo mắt qua bảng xếp hạng.
Lợi dụng công cụ tìm kiếm nhanh, trực tiếp cố định vị trí ba người kia.
Lương Húc Quang, Trương Dĩnh Siêu, Nhiếp Húc, trước kia khi ba người bắt đầu chơi game vẫn dùng nick name khác. Đến hiện tại đã ký hợp đồng với công ty, vì chào mời thêm người biết đến nên dứt khoát dùng tên thật làm biệt danh trong trò chơi để thu hút người xem phát sóng trực tiếp.
Phó Cửu nhìn thoáng qua đồng hồ hiển thị trên máy tính, thời gian phát sóng trực tiếp còn ba mươi phút nữa...
Cũng đủ để cô công phá màng bên ngoài.
Hai mắt Phó Cửu nhíu lại.
Chỉ nghe “Lạch cạch...”
Đôi tay thon dài trắng nõn bay múa trên bàn phím màu trắng, tiết tấu phát ra từ tiếng gõ bàn phím gần giống như là màn dạo đầu nhẹ nhàng của một bản nhạc.
Thời điểm ông chủ cửa tiệm cầm kẹo que mà thiếu niên yêu cầu đi tới gần đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
“Tốc độ tay không tồi, nhưng mà cậu đang làm cái gì vậy?”
Phó Cửu nhanh chóng tắt cửa sổ, mở giao diện trò chơi lên, môi mỏng hơi nhếch: “Không có gì, gõ bài tiếng Anh thôi.”
“Làm bài tập ở trên máy tính?” Ông chủ cảm thấy rất có hứng thú nên đứng lại tâm sự với Phó Cửu vài câu: “Hóa ra cậu cũng chơi 'Anh hùng'. Trong tiệm có thi đấu, thắng sẽ nhận được tiền thưởng, cậu muốn báo danh hay không?”
Phó Cửu mở bọc một cây kẹo que ngậm vào trong miệng, lười biếng cười cười: “Tôi chơi không giỏi lắm.”
“Thế thì thật đáng tiếc, tôi thấy tốc độ tay của cậu cũng không tệ lắm...” Ông chủ lắc đầu đi khỏi, trong lòng nói thầm tại sao tiếng Anh kia nhìn qua có chút kỳ quái, còn mang theo con số? Chẳng lẽ hắn đã rời khỏi trường học quá nhiều năm nên không theo kịp thời đại?
Thấy bên cạnh không có người, Phó Cửu lại nhấn mở khung số hiệu, tóc bạc khẽ nhúc nhích, nhìn qua vô cùng xinh đẹp. Cô trực tiếp xâm nhập vào phòng điều khiển phát sóng.
Đúng lúc cô vừa muốn hành động, di động liền vang lên, trên màn hình là tin nhắn WeChat Tần Mạc gửi: “Ở đâu?”
“Tiệm internet.” Phó Cửu không suy nghĩ liền đáp trả hai chữ.
Tần Mạc ngồi trên ghế da nhướng mày: “Tôi hỏi cậu đang ở đâu trong trò chơi?”
“Hôm nay không đánh, có chút việc.” Phó Cửu gõ chữ rất nhanh.
Ánh mắt thâm thúy của Tần Mạc trầm xuống: “Lại có người chọc tới cậu vì thế nên cậu đến tiệm internet giải quyết? Giống như vụ của chủ nhiệm Trương lần trước sao?”
Phó Cửu nghiêng đầu ghi âm giọng nói trả lời: “Anh Mạc, anh cũng không nên nói bậy. Tôi cũng chỉ là đơn thuần muốn tìm người đánh một trận trong game.”
“Cậu muốn tìm ai đánh?” Tần Mạc cười như không cười buông hợp đồng trong tay xuống, ngừng lại hồi lâu mới gõ một hàng chữ: “Có cần anh trai đây ra tay đánh giúp cậu hay không?”
Bạn đang đọc truyện Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Giáo Thảo Quốc Dân Là Nữ Sinh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.