Chương 29: Cuộc gặp mặt của Phó Cửu và Tần Mạc

Mập Mạp cũng rất phấn khởi, ngón tay nắm chặt bánh lái: “Là dạng học sinh cao trung nào có thể lợi hại như vậy? Thật muốn gặp mặt làm vài trận PK bằng kỹ xảo của hacker!”

COCO cắn lỗ tai con thỏ: “Tôi muốn chơi game cùng hắn!”

“Cậu đừng như vậy, có vẻ thực lực của chúng ta rất yếu so với hắn.” Mập Mạp chụp vai hắn: “Lấy ra đại thần khí Võng Hồng của cậu, còn không phải là gặp mặt sao?”

COCO xuy một tiếng: “Anh thong dong nói như đúng rồi, tay còn đang run thế kia!”

Thoạt nhìn như vậy, vẫn là tổng giám đốc tương đối trấn định... Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, không khỏi mà cùng nhìn tình huống bên ngoài qua cửa kính.

Tổng giám đốc đội trưởng chắc hẳn cũng là lần đầu tiên gặp mặt người khác qua trò chơi nhỉ?

Không nghĩ tới tổng giám đốc lạnh nhạt như vậy cư nhiên lại đáp ứng gặp mặt với người khác?!

Nhưng mà nếu gia hỏa kia là Hắc Đào Z sẽ không có cái gì quá kỳ quái...

Bởi vì chiếc xe Hãn Mã không chạy đi, cửa trường học đã vây đầy học sinh.

Thời điểm Phó Cửu đi ra nhìn thấy chính là một màn này.

Mọi người đều nhón chân nhìn về phía chiếc xe của Tần Mạc, toàn bộ cảm xúc kích động đều biểu đạt ở trên mặt.

Thậm chí có vài nữ sinh trong nháy mắt nhìn thấy Tần Mạc mở cửa sổ xe ra, nhịn không được lấy tay bưng kín môi của mình!

Tần Mạc nhìn bên ngoài cửa kính, con ngươi đen nhánh lướt nhanh qua đám người.

Một lát nữa, Hắc Đào Z sẽ đi ra từ nơi đó.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh này, từ trước đến nay giữa môi mỏng kia đều thờ ơ, thế nhưng bây giờ lại xuất hiện một tia nghiền ngẫm chưa từng có qua.

Thình thịch!

Anh nghiêng đầu lấy ra một điếu thuốc lá, cánh tay tùy ý để bên ngoài cửa xe, tay còn lại chơi đùa bật lửa Zippo màu bạc trắng số lượng có hạn, tóc đen bị gió thổi nhẹ có chút hỗn độn, sườn mặt tuấn mỹ như thiên thần làm người xem thét một trận chói tai!

“Aaa! Tần thiếu! Tần thiếu!”

Trần Hiểu Đông đi theo phía sau Phó Cửu ngây ngẩn cả người. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến vừa nãy thiếu gia nói muốn gặp Tần thiếu, hiện tại Tần thiếu liền xuất hiện trước mắt của bọn họ!

Này quả thật là trời cao đang tra tấn cậu!

Nhất định cậu phải ôm chặt thiếu gia, không thể để cậu ấy làm việc gì bậy bạ!

Phó Cửu nhìn Trần Hiểu Đông chắn trước người cô, mày nhíu một cái: “Tránh ra.”

“Thiếu gia!” Trần Hiểu Đông tận tình khuyên bảo: “Cậu nhìn xem nơi này có nhiều người như vậy, thật sự không thích hợp đi qua đó. Hơn nữa Tần thiếu rất ít khi xuất hiện ở trường học, chắc chắn là anh ấy tới đây vì đám người này, chúng ta cũng đừng tham gia vào chuyện náo nhiệt kia được không thiếu gia? Lỡ may lại bị nhà trường đuổi học thì làm sao bây giờ? Phu nhân sẽ rất đau lòng.”

Phó Cửu cười: “Cậu cũng biết anh ta tới đây là vì đám người này, vậy cậu biết anh ta đang chờ ai sao?”

“Ai?” Vẻ mặt Trần Hiểu Đông mờ mịt.

Giọng nói của Phó Cửu rất trầm: “Tôi.”

“Thiếu gia, tôi nói thật, làm người không nên có ý nghĩ kỳ lạ như vậy, cậu...”

Lúc này Phó Cửu cũng không chờ cậu ta nói xong liền ném ánh mắt sắc bén qua. Kế tiếp lấy tay đẩy Trần Hiểu Đông đừng trước mặt ra. Cô đeo tai nghe vào, mang theo ván trượt nhanh chóng đi tới chiếc Hãn Mã màu đen đang bị đám người vây quanh kia. Đầu tóc màu bạc lay động, ánh nắng mờ nhạt chiếu rọi xuống càng thêm lộng lẫy bắt mắt.

“Chờ một chút, đó là... Phó Cửu?”

“Chẳng lẽ hắn còn chưa hết hy vọng đối với Tần thiếu?”

“Không được a! Tớ vừa mới yêu thích cậu ấy!”

“Đánh cược đi, Tần thiếu thấy mặt hắn khẳng định sẽ trực tiếp ra lệnh đuổi hắn...”

Phảng phất như không nghe được nghị luận xung quanh mình, Phó Cửu cứ như vậy đi tới trước mặt chiếc Hãn Mã. Thậm chí trên mặt cô đều toàn là ý cười.

Bảo tiêu lập tức ra tay chặn đường cô đi.

Lần đầu gặp chính là thiếu niên này đột nhiên xuất hiện nhào vào trong lòng ngực tổng giám đốc. Lúc này lại có mặt ở đây, là không để ý tới bọn họ sao?

Đối mặt với ngăn trở như vậy, biểu tình khiếp đảm trên mặt Phó Cửu đều không có. Ngược lại nhíu mày nhìn về phía trước, môi mỏng hơi nghiền ngẫm như đang suy nghĩ phải làm thế nào.

Trần Hiểu Đông ở trong đám người thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Như vậy cũng tốt, có bảo tiêu của Tần thiếu chặn lại.

Nếu không phải vì quá khứ của thiếu gia, cậu cũng không cần phải lo lắng thiếu gia sẽ va chạm với Tần thiếu...

“A!” COCO ngồi ở trong xe cũng nhận ra Phó Cửu: “Là hắn!”

Lần trước Mập Mạp có việc phải kiểm tra máy tính, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì: “Hắn là ai?”

“Hình như là nam sinh bị cong yêu thầm đội trưởng...” COCO nói tới đây, phát hiện Tần Mạc nhìn về phía cậu, lập tức sửa lại lời nói sắp ra khỏi miệng: “Không, tôi nói hắn là một fan tương đối điên cuồng! Ừm, vô cùng điên cuồng, cách biểu đạt tình cảm có chút đặc biệt!”

Nghe vậy, biểu tình của Mập Mạp rất thất vọng: “Ặc, vậy hắn không có khả năng là Hắc Đào Z...”

Phó Cửu thấy đối phương không có một chút ý tứ muốn mở cửa xe, hơn nữa Tần Mạc giống như đang cúi đầu xem di động.

Dứt khoát mở WeChat lên, gửi một tin nhắn đi qua: “Tần đại thần, kêu bảo tiêu của anh tránh ra.”

Đột nhiên ngón tay Tần Mạc dừng lại, không tự giác nâng đầu lên, tầm mắt đặt lên bóng người không tính là xa lạ đang bị bảo tiêu chặn lại.

Hoàng hôn đã buông xuống, tay trái người nọ mang theo ván trượt, tay phải cầm di động, áo khoác đồng phục không có kéo lên, phối hợp cùng áo thun màu trắng.

Hai mắt hắc bạch phân minh**, mông lung lơ đễnh mà sạch sẽ.

** Trắng đen rõ ràng, không bị pha lẫn vào nhau.

Lúc ánh sáng chiếu xuống, tóc bạc kia nhìn trong mắt không hiểu vì sao lại mang theo một chút hương vị diêm dúa.

Ánh mắt Tần Mạc nhìn Phó Cửu chấn động kịch liệt!

Tiếp theo, hai tròng mắt thâm thúy hiện lên một tia nguy hiểm.

Phó Cửu thấy anh đang nhìn mình, lười biếng lắc lắc di động trên tay.

Tần Mạc cũng không lập tức kêu Phó Cửu lên xe, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn đầu mẩu thuốc lá, hạ mắt gửi một tin qua WeChat: “Người đứng bên ngoài là cậu?”

Sau khi Phó Cửu nhìn nội dung tin nhắn, không khỏi nhướng mày: “Hóa ra Tần đại thần là người đa nghi. Đúng vậy.”

Lúc này Tần Mạc tận mắt nhìn thấy “hắn” trả lời WeChat.

Trong mắt anh đã vơi bớt ánh sáng lạnh: “Tránh ra hết, để hắn đi vào.”

“Cái gì!”

COCO khiếp sợ cắn rớt lỗ tai con thỏ.

Hai người bảo tiêu cũng là bốn mắt nhìn nhau ngốc tại chỗ.

Đừng nói chỉ riêng bọn họ, ngay cả Trần Hiểu Đông cũng mở to hai mắt.

Thế nhưng... Thế nhưng để cho thiếu gia đi vào?!

Bọn học sinh đứng vây xem càng không thể tin được lấy tay bưng kín miệng.

Phó Cửu đưa tay lên vỗ vỗ vai bọn họ: “Đã nói là tổng giám đốc của các anh đang đợi tôi, sao lại không tin chứ?”

Bọn bảo tiêu quay đầu nhìn lại, phải có lời chứng thực của ông chủ nhà mình, bọn họ không tin đây là sự thật!

“Để hắn đi vào.” Giọng nói thờ ơ của Tần Mạc lặp lại một lần nữa.

COCO kinh ngạc quay đầu lại: “Đội trưởng, anh đừng như vậy. Mặc dù trước kia người nọ đã tự ý ôm anh, anh cũng không thể có ý nghĩ muốn đánh hắn trước mặt mọi người nha.”

Lúc này Phó Cửu đã đi tới gần, cánh tay trái tùy ý đặt trên cử sổ xe, cong người xuống, gương mặt tuấn mỹ đến gần Tần Mạc, nguyên bản hai mắt kia nhìn rất đẹp, nhìn gần như vậy càng làm người ta kinh tâm động phách: “Hửm? Tần đại thần muốn đánh ai? Tôi sao?”

Tần Mạc cau mày nhìn gương mặt Phó Cửu ở trước mắt như được thượng đế ban tặng, cách mình càng ngày càng gần.

Hơi thở rất thơm, mang theo hương vị của kẹo. Sắc mặt thiếu niên kia thờ ơ, môi mỏng rất thích hợp để hôn liền ở trước mặt anh, mang theo một tia ý cười trêu chọc.

Đối mặt với công kích đùa giỡn như vậy cũng chỉ có Tần Mạc là bình tĩnh được, khóe mắt anh hơi cong vì đang tươi cười, con người tràn ngập cảnh cáo: “Thời điểm nói chuyện đừng gần tôi như vậy, đi vào.”

Phó Cửu có chút ngoài ý muốn, còn tưởng rằng đối phương sẽ đỏ mặt gì đó.

Chơi rất không vui... Tần đại thần người này quả nhiên khó đối phó a!

Nhưng mà như vậy mới có tính khiêu chiến.

Lần sau cô lại thổi khí vào lỗ tai của hắn thử xem có phải hay không hắn luôn thờ ơ như vậy.

Phó Cửu đã tìm được việc làm thú vị.

COCO và Mập Mạp ngồi ở phía trước nghe đến hai mắt trừng lớn.

Bọn họ nghe được cái gì, đội trưởng lại nói để cho đứa con trai bị cong này đi vào xe?!

Đương nhiên Phó Cửu biết được hai người kia đang suy nghĩ điều gì, mới vừa ngồi xuống, khóe miệng liền câu lên: “Chào mọi người, giới thiệu thêm một lần nữa, tôi là Hắc Đào Z, Phó Cửu.”

Cô không nói những lời này còn tốt, vừa nói ra liền khiến tay đặt trên bánh lái của Mập Mạp thiếu chút nữa trượt xuống!

Hắc, Hắc Đào Z?!

Không chỉ riêng hắn, ngay cả trên mặt COCO cũng xuất hiện tia khiếp sợ trong nháy mắt.

Trách không được vừa rồi đội trưởng dừng lại một chút.

Có ai có thể nghĩ đến một nam sinh con nhà giàu mới nổi lại bị cong sẽ là Hắc Đào Z phong cách làm việc vừa mạnh bạo vừa chính xác kia?!

Không nên có loại giả thiết này!

Phải biết rằng trong số những học sinh được phỏng vấn, nam sinh bị cong chính là người đầu tiên bị bọn họ loại trừ!

Đây không phải là đang nói giỡn đâu nhỉ?

Hay là cậu còn chưa tỉnh ngủ?

Hoặc là nam sinh bị cong này đang giả mạo!

Không, không có khả năng giả mạo.

Bởi vì cậu nhìn thấy đội trưởng và tiểu tử này nhắn tin trên WeChat!

Nhưng chuyện này cũng quá huyền huyễn...

“Trong tưởng tượng của tôi Hắc Đào Z hẳn là một người vạm vỡ.” COCO nói một câu.

Phó Cửu nhướng mày, ý cười dào dạt: “Rất xin lỗi, không có trưởng thành như bộ dáng trong suy nghĩ của cậu, không thể chấp nhận ân sủng của cậu.”

COCO: “...”

“Đội trưởng, hiện tại tôi tin tưởng tiểu tử này chính là Hắc Đào Z!” COCO nắm chặt tay: “Tôi có thể đánh hắn hay không?!”

Mở miệng liền khiến người ta có cảm giác muốn đánh người, chắc chắn là phong cách của Hắc Đào Z!

Nghĩ tới lần đầu tiên gặp bộ dáng của gia hỏa này trong trò chơi, đến cả thêm bạn cũng không dám chấp nhận!

Hiện tại ngoại trừ đội trưởng, ai cũng không có phương thức liên hệ với hắn.

Phó Cửu cười cười: “Muốn đánh? Có thể, chỉ là tôi sợ sau khi đánh xong, cậu sẽ khóc.”

COCO bị đùa giỡn mà trên mặt đều đỏ lên, lại không nói được Phó Cửu, chỉ có thể nhìn Tần Mạc, buột miệng thốt ra một câu: “Đội trưởng, hắn là do anh đưa tới, anh nên quản lý hắn!”

Phó Cửu bị câu này của COCO làm cho sửng sốt.

Vì sao lại để Tần đại thần quản lý cô?

Quan hệ của bọn họ rất quen thuộc sao?

Những lần gặp mặt cũng không nhiều lắm. Không phải chỉ là trao đổi liên lạc bằng WeChat thôi sao?

Nhưng không hề có trong dự liệu, Tần Mạc quay đầu nhìn về phía cô.

Tây trang gọn gàng và sườn mặt tự phụ vô cùng phù hợp với thân phận tổng giám đốc của anh, xác thật là rất có khí chất của một người lãnh đạo.

Tiếp theo anh buông tạp chí Điện Cạnh trong tay xuống, giọng điệu thờ ơ nói với cô: “Không nên khi dễ trẻ nhỏ.”

Nghe được đội trưởng vì cậu mà ra mặt, COCO lập tức giống như con mèo mà hếch cầm.

Nhưng đến khi cẩn thận ngẫm lại... Chờ một chút! Trẻ nhỏ?

Khóe miệng COCO giật giật, rất ủy khuất: “Đội trưởng, anh thật sự muốn giúp tôi chứ không phải cùng Hắc Đào Z khi dễ tôi? Đây là lần gặp mặt đầu tiên của hai người, anh liền theo phe người ta như vậy...”

Vẫn còn tốt, Hắc Đào Z không phải là nữ. Nếu không toàn bộ thành viên của chiến đội đều bị thất sủng...

Bạn đang đọc truyện Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Giáo Thảo Quốc Dân Là Nữ Sinh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.