Chương 33: Luôn bảo trì bộ dáng đùa giỡn Tần Thần
Tưởng tượng đến đây, Phó Cửu buồn bực xoay người, trong tay ôm tôm hùm, mặt muốn ghét lại không thể ghét.
Hôm nay đại thần rút của cô bao nhiêu tiền, cô liền kiếm lại bấy nhiêu trên người anh ta... Một đổi một, rất công bằng!
Lúc này, hai tròng mắt thâm thúy của Tần Mạc vẫn còn đang nhìn tin nhắn WeChat trên màn hình di động, ánh mắt phức tạp khó hiểu.
Anh cho rằng thiếu niên sẽ nhắc đến chuyện kia, thế nhưng đến một câu cậu ta cũng không nhắc tới...
COCO quay đầu nhìn anh, do dự nói: “Xem ra Phó cửu cũng không phải vì chuyện trong nhà bọn họ mới tới tìm đội trưởng. Chẳng qua đột nhiên cậu ta thay đổi nhiều như vậy, thật sự khiến người khác khó có thể tiếp thu. Có phải trước kia cậu ta vì tiếp cận đội trưởng nên vẫn luôn diễn kịch hay không? Có lẽ trước đây biết đội trưởng thích loại người ngoan ngoãn nên mới làm như vậy. Hiện tại cảm thấy không cần tiếp tục diễn nên mới buông thả mình như vậy?”
Tần Mạc lại nhìn thoáng qua nhãn dán hình người nháy mắt trên WeChat, biểu tình thờ ơ: “Thủ đoạn diễn kịch như vậy, loại người ‘thông minh’ như cậu ta có thể nghĩ ra được sao?”
Nghe vậy, khóe miệng COCO giật giật. Đội trưởng, tuy rằng trước kia Phó Cửu đúng thật là không thể nào thông minh được. Nhưng mà hiện tại cậu ta rất lợi hại, nói không chừng là đã từng diễn kịch.
Nhưng mà nếu là diễn kịch cũng sẽ không cần thiết nói cho bọn họ cậu ta chính là Hắc Đào Z.
Nghĩ vậy, cậu cảm thấy nên xem trọng năng lực đoán ý của Hắc Đào Z qua lần gặp mặt này.
Nếu muốn diễn cho tốt, Phó Cửu cũng không cần thường xuyên trêu chọc tổng giám đốc khiến anh ấy luôn có ý niệm muốn giết chết cậu ta.
Vậy thì biến hóa kia rốt cuộc là vì cái gì?
Chẳng lẽ là bởi vì gia cảnh* thay đổi?
* Tình huống trong gia đình, thường nói về tình trạng kinh tế.
COCO vẫn không hiểu.
“Chỉ cần Hắc Đào Z luôn bảo trì như vậy thì không cần phải xen vào việc của cậu ấy.” Tần Mạc nghiêng đầu mở miệng, hai mắt nhắm lại như đang nghỉ ngơi, tóc màu đen vì vừa rồi bị xoa nhiều lần nên giờ hơi hỗn độn. Anh có cảm giác trên đầu mình như còn lưu lại cái gì, không được tự nhiên dùng tay xua đuổi đi.
COCO và Mập Mạp nghe đến đây, cả người dừng lại.
Luôn bảo trì như vậy... Là bảo trì cái gì... Bộ dạng đùa giỡn tổng giám đốc sao...?!
COCO cúi đầu cắn lỗ tai con thỏ.
Quả nhiên đội trưởng đối với Hắc Đào Z rất dung túng!
Ban đêm.
Trần Hiểu Đông đang đứng trước cửa nhón mũi chân nhìn xung quanh.
Trong lòng cậu rất sốt ruột, bên thiếu gia cũng không có tin tức gì.
Chỉ nói một câu: “Anh ấy đã biết.” Sau đó ngắt điện thoại.
Lúc ấy trong lòng Trần Hiểu Đông liền lộp bộp một tiếng.
Anh ấy đã biết là có ý tứ gì?
Ý muốn nói Tần thiếu đã biết chuyện thiếu gia muốn ngủ cùng anh ấy?
Thế thì chẳng phải thiếu gia có đi mà không có về?!
Trần Hiểu Đông chấn động, nhanh chóng bật dậy.
Không được! Cậu cần thiết nghĩ ra biện pháp giải quyết, nếu không cậu thử xông vào sân khu quân đội? Nhà họ Tần hình như là ở nơi đó.
Thời điểm Trần Hiểu Đông buồn bực đến mức muốn dậm châm, Phó Cửu đi tới từ phía sau vỗ vỗ vai cậu: “Trời đã tối, cậu đứng đây làm gì?”
“Thiếu gia!” Hai mắt Trần Hiểu Đông sáng lên: “Thiếu gia còn sống trở về! Thiếu gia, cậu có bị đánh chỗ nào hay không? Không sao đâu, cậu cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ đi lấy thuốc giúp cậu!”
Phó Cửu nghe Trần Hiểu Đông viện cớ, tay xoa xoa huyệt thái dương: “Lần nào cậu cũng hi vọng tôi bị đánh. Nhìn cho kỹ, trên người tôi không có vết thương nào cả!”
Lúc này Trần Hiểu Đông mới để ý thiếu gia nhà hắn xác thật không có chỗ nào là không ổn. Ngược lại trên gương mặt xinh đẹp kia nhiễm một tầng đỏ ửng giống như được ăn rất thỏa mãn, trong tay ôm hai con tôm Úc Châu cỡ lớn còn sống?
Trần Hiểu Đông tò mò duỗi tay, hỏi: “Thiếu gia, cậu lấy đâu ra hai con tôm hùm Úc Châu lớn như vậy?” Vẫn còn đang sống...
--- ------
Chương 54: Lên trò chơi chọc đại thần
Giang Thành cũng không giống Lâm Hải, một đôi tôm hùm Úc Châu như vậy, đừng nói là còn sống, cho dù chết cũng có giá trị xa xỉ.
Gần đây không phải thiếu gia không có tiền sao?
Sao có thể đem thứ này về?
“Tần đại thần đưa.” Phó Cửu nói xong thuận tay ném tôm hùm tới trong ngực của cậu: “Tìm một thùng nước để thím Lâm chăm coi, chờ mẹ tôi về nếu chúng.”
Tần, Tần thiếu đưa tôm hùm?!
Trần Hiểu Đông trừng mắt, tức khắc cảm thấy đồ vật trên tay nặng như thiên kim**!
** Nghìn vàng, ý nói nhiều tiền của hoặc có gì rất quý giá.
Quan hệ giữa thiếu gia với Tần thiếu đã tốt đến mức Tần thiếu đã có thể tặng lễ vật cho cậu ấy sao?
Này quả thật chính là sống lâu mới thấy!
Phải biết rằng lần đầu tiên Tần thiếu được thiếu gia thổ lộ, thiếu chút nữa anh ấy đã kêu người dùng một tay nghiền chết thiếu gia.
Thế nhưng hiện tại còn tặng lễ vật cho thiếu gia?!
Nhưng đưa lễ vật như tôm hùm... Có phải quá quỷ dị hay không?
Thế giới của Tần Thần quả nhiên không phải người phàm như bọn họ muốn hiểu là có thể hiểu được!
“Đợi một chút! Thiếu gia, cậu đi đâu?” Trần Hiểu Đông nhìn Phó Cửu muốn lên lầu, nhịn không được mở miệng hỏi.
Trước khi Phó Cửu đóng cửa chỉ chừa lại cho cậu một câu: “Lên trò chơi chọc đại thần.”
Phó chín lâm đóng cửa phía trước, chỉ chừa cho hắn một câu: “Lên trò chơi, liêu đại thần.”
“...”
Trần Hiểu Đông đi ra cùng thím Lâm, cả hai người đều cảm thấy gần đây thiếu gia nhà bọn họ có chút hơi giống bị tẩu hỏa nhập ma!
Thế nhưng thật sự vì một người đàn ông mà bắt đầu vật lộn với cái máy tính đến mất ăn mất ngủ.
Chỉ là bọn họ quá hiểu rõ kỹ thuật của thiếu gia, thao tác nhân vật nào trong trò chơi cũng không được. Từ lúc phu nhân mở công ty, bọn họ liền biết thiếu gia không có thiên phú về mặt này.
Thiếu gia lại dám tìm cơ hội để tiếp cận Tần Thàn trong trò chơi.
Không thể không nói, một khi con người sa vào lưới tình cũng sẽ làm ra chuyện khiến mọi người kinh ngạc.
Thím Lâm cũng không nấu hai con tôm hùm kia, lại nghe nói là đồ vật của vị Tần thiếu kia đưa, bà càng không dám đụng vào. Chỉ cẩn thận tìm một thùng gỗ nho nhỏ, bỏ thêm chút rong biển rồi đem lên phòng Phó Cửu, làm sủng vật cho thiếu gia nuôi.
Lúc Phó Cửu tắm rửa xong, vừa đi ra liền thấy hai con tôm hùm đang giương nanh múa vuốt về phía cô. Thuận tay xách một con lên nhìn trái nhìn phải, sau đó lấy điện thoại chụp một tấm ảnh gửi cho Tần Mạc: “Dùng sủng vật tôm hùm mới triệu hoán đồng đội Tần đại thần.”
Tấm ảnh là do Phó Cửu nghiêng mình chụp, cô căn bản cũng không chú ý tới thời điểm gửi ảnh đi qua, trên ảnh còn có thể mơ hồ nhìn thấy xương quai xanh lộ ra từ áo ngủ lỏng lẻo kia.
Tần Mạc mở di động liếc mắt nhìn tấm ảnh kia, tầm mắt đảo qua trên xương quai xanh trắng nõn tinh xảo của thiếu niên, ánh mắt hơi dừng lại, nhíu mày nhấn ghi âm, giọng nói có chút lạnh: “Về sau đừng gửi ảnh chụp như vậy.”
Ảnh chụp như vậy?
Ảnh chụp cô gửi thế nào... Phó Cửu nhìn đồ vật trong tay, còn không phải làm một con tôm hùm sao?
Vẫn là do chính tay Tần đại thần đưa...
Tóm lại, quan trọng là nên nói đúng.
“Bây giờ lên trò chơi sao?” Phó Cửu một bên ghi âm lại, một bên nghiêng người nhấn nút khởi động máy tính.
Thời điểm Tần Mạc nghe câu này, tiếng vang kia rất rõ ràng. Gia hỏa này dùng máy tính kém như cái máy dệt để chơi game sao?
“Đợi tôi ở cầu Nại Hà.”
Đương nhiên Phó Cửu sẽ không cự tuyệt, tay nhanh nhẹn gõ tài khoản đăng nhập vào trò chơi, truyền tống nhân vật tới cầu Nại Hà.
“Đinh” một tiếng.
Như là có thứ gì truyền tới.
[Bạn tốt Tần Mạc tặng ngài 999999 đồng vàng, ngài có tiếp thu hay không?]
Chỉ là một cái cũng chưa xong, ngay sau đó lại truyền tới lần nữa.
[Bạn tốt Tần Mạc tặng ngài 999999 kim cương bảy màu, ngài có tiếp thu hay không?]
--- -------
Chương 55: Đại thần nói là lễ vật gặp mặt
[Bạn tốt Tần Mạc lại tặng ngài 999999 đồng vàng, ngài có tiếp thu hay không?]
999999 đồng vàng trong trò chơi?
Nếu đổi thành tiền mặt ít nhất cũng là 9999 nhân dân tệ. Càng đừng nói đến kim cương bảy màu trân quý kia, ngày thường không dễ dàng mua được.
Đại thần đây là đang làm cái gì...
Tuy rằng Cửu gia của chúng ta là người thông minh, cũng không rõ đối phương đang suy nghĩ chuyện gì.
“Tiếp thu.” Tần Mạc chỉ nhắn lại sáu chữ: “Lễ vật gặp mặt.”
Phó Cửu: “...”
Đại thần, rốt cuộc là anh tìm đâu ra loại giáo trình gặp mặt như vậy?!
Làm sao lại giống sính lễ như vậy?
Nào có người trực tiếp đưa tiền cho bạn bè trong trò chơi như thế?
Một phú hào phúc hắc như vậy, cô cũng đã động đũa với người ta, Phó Cửu cũng không biết là may mắn hay bất hạnh
Nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu được.
Nhưng thật ra cô cũng tiếp thu kim cương kia. Có thể mài nhỏ thành cái gậy đeo bên ngoài làm vũ khí cho hai người.
“Không phải cậu đang thiếu tiền sao?”
Quả nhiên là Tần Thần danh tiếng uy chấn bốn thành, mỗi lần trò chuyện nói cao lãnh nói trắng ra như vậy.
Phó Cửu mở bọc một cây kẹo que đặt ở trong miệng, câu môi cười: “Đúng là tôi đang thiếu tiền. Nhưng mà đại thần, anh cứ đưa như vậy sẽ khiến tôi cho rằng anh muốn bao nuôi tôi.”
Ngón tay Tần Mạc đặt trên con chuột đột nhiên căng thẳng, cũng cười theo, cực kỳ lạnh: “Gửi lại kim cương cậu vừa mới tiếp thu cho tôi.”
“Chúng nó rất hữu dụng.” Phó Cửu ngậm kẹo que, hai chân thon dài tách ra, rất nhanh trả lời lại: “Tần đại thần, chúng ta là anh em nên tôi sẽ nói thật với anh. Làm người không thể quá keo kiệt, đặc biệt là đàn ông. Làm gì có đạo lý tặng đồ vật rồi lại thu hồi? Tôi vừa mới tiếp thu, chúng ta vẫn nên đi giết boss, ngoan.”
Đôi mắt thâm thúy của Tần Mạc âm trầm nhìn câu nói kia trên màn hình, đặc biệt là chữ “ngoan” ở cuối câu. Toàn thân phát ra cảm giác áp bách lạnh lẽo, khiến cho bí thư Lương đi vào báo cáo liền tự động lui về phía sau.
Tổng giám đốc làm sao vậy?
Đột nhiên có cảm giác giống như muốn giết người!
Kế tiếp hắn thấy tổng giám đốc của bọn họ nâng tay lên, hung hăng gõ chữ trên bàn phím: “Câm miệng!”
Trước nay Tần Mạc đều không trông cậy vào thời điểm gia hỏa này trò chuyện sẽ có thể phun ra lời nói dễ nghe.
Hết thảy đều xem xét năng lực của Hắc Đào Z.
Anh mới không giết chết cậu ta.
Tần Mạc lại tự nhủ với chính mình thêm lần nữa.
Phó Cửu sờ đầu tóc của mình, trả lời: “Chúng ta có thể dùng kim cương làm vũ khí, anh nghĩ muốn làm cái gì?”
Dần dần Tần Mạc cũng quen với phương thức nói chuyện của gia hỏa này, lạnh nhạt gửi đi hai chữ: “Tùy tiện.”
“Đến lúc đó tôi lại tự mình nghiên cứu.” Phó Cửu nói xong, tay cầm tai nghe đeo vào: “Tôi mời anh vào đội.”
“Được.”
Giọng Tần Mạc vừa rơi xuống, cảnh tượng trong trò chơi liền thay đổi.
Đã không còn phong cảnh êm đềm, nước chảy khéo léo, hoa đào rực rỡ. Mà là đi tới trước một ngôi mộ cổ xưa, lối vào trong phần mộ còn có bốn người chơi khác.
Đám người phía trước là những người gửi đơn cho Hắc Đào Z.
Đối với sức chiến đấu của Hắc Đào Z, bọn họ cũng có hiểu biết. Vốn dĩ định mở cửa liền nghe Hắc Đào Z nói có bằng hữu có hắn muốn tham gia cùng bọn họ.
Lúc đầu bọn họ cảm thấy nếu nhiều người cùng nhau dọn dẹp quái trong phần mộ cổ xưa này sẽ không có lời. Dù sao cũng cần chia trang bị, nếu một người thao tác không tốt tới, nói không chừng sẽ không hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Chỉ là đến khi bọn họ gặp vị bằng hữu kia trong miệng của Hắc Đào Z...
Toàn bộ đều hóa đá!
Tần... Tần Thần?!
Sao có thể!
Nhất định lại là một kẻ gõ tên là Tần Thần, lừa gạt cá nhân trong bản đồ Sơn Trại!
Đợi xem tư liệu và cấp bậc của hắn là có thể phát hiện nghi... Nghi...
Mẹ kiếp, thế nhưng lại không có điểm đáng ngờ?!
Bạn đang đọc truyện Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Giáo Thảo Quốc Dân Là Nữ Sinh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.