Chương 38: Chương 8.2
Suy nghĩ hồi lâu,
nàng vẫn cảm thấy không nên mang Tư Đồ Dương Lễ lên núi sẽ tốt hơn. Thế
là, nàng chuẩn bị đưa hắn về quán trọ, sắp xếp tốt cho hắn trước.
Thế nhưng......
Vừa mới bước ra khỏi y quán, nàng đành buông tha cho ý nghĩ đó, nếu như
đưa hắn về nhà trọ, không biết sẽ bỏ lỡ bao nhiêu thời gian nữa. Cuối
cùng nàng vẫn quyết định mang theo hắn cùng lên núi, bây giờ nàng cần
nhất là một người không sợ chết, nguyện ý dẫn đường cho nàng.
Hai người lại quay về y quán, chân trước vừa mới bước ra, chân sau lại
bước về, với khoảng cách đó, nàng chắc chắn sẽ không lạc đường.
"Đại phu..." Ừm, ừm, nàng nghĩ là, đại phu nhất định phải thường xuyên
lên núi hái thuốc đi, như vậy chắc chắn sẽ biết rõ đường lên núi, xin
hắn ta dẫn đường đi lên núi chắc không sao đâu.
"Tiểu thư còn có chuyện gì sao?" Chẳng phải vừa mới rời đi à? Chẳng lẽ
chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như thế đã xảy ra chuyện lớn rồi hả?
"Đại phu, ngươi có thể dẫn ta đến vách núi phía đông của dãy núi kia
không?" Ngón tay nhỏ nhắn chỉ về một hướng bên ngoài cửa sổ.
Nhìn theo phương hướng ngón tay nàng chỉ, sau đó hắn ta cảm thấy khó
hiểu, hỏi: "Tiểu thư muốn đến đó làm gì?" Càng làm cho hắn ta không hiểu chính là, dãy núi kia rõ ràng đang ở ngay trước mắt, muốn đến vách núi
phía đông thì nàng cũng tự đi được mà nhỉ? Vì sao còn muốn hắn ta dẫn
đường chứ?
"Ta cần đến một nơi để xác nhận vài chuyện." Nàng không thể nói gì thêm, đành nói vậy thôi.
"Vậy nhất định là chuyện rất quan trọng rồi?" Nhìn nét mặt của nàng là có thể đoán được.
"Ừm, rất quan trọng." Nàng cần xác nhận sự sống chết của cha nương, nó
còn quan trọng hơn bất cứ chuyện gì. Sau khi xác nhận xong, nàng mới
quyết định bước tiếp theo phải làm như thế nào.
"Vậy được rồi, vừa khéo buổi chiều ta cũng định lên núi hái thuốc." Chỉ
dẫn bọn họ theo cùng mà thôi, cũng không phải là chuyện phiền toái gì.
"Vậy thì làm phiền đại phu rồi."
"Này......" Vẫn bị nàng xem nhẹ, Tư Đồ Dương Lễ vươn tay kéo kéo tay nàng.
"Làm sao vậy?" Cuối cùng cũng đặt lực chú ý lên người hắn.
"Ta đói bụng......" Hắn đói bụng rồi, lúc trước đã nói qua, nhưng lúc ấy đại phu đang chẩn bệnh giúp hắn, hắn thực sự không tiện nói ra, nhưng
bây giờ....
"Trước đó chẳng phải người đã ăn nhiều lắm sao?" Chau mày, bây giờ hắn
bảo nàng đi đâu tìm đồ ăn cho hắn đây. Bởi vì toàn chú ý đến chỗ đại phu nên đúng là nàng đã quên chuyện hắn đang đói.
"Đói bụng." Hắn mới mặc kệ lúc trước đã ăn bao nhiêu thứ, hắn chỉ biết là bây giờ hắn đang đói bụng thôi.
Hắn đúng là kẻ thường dân thích ăn cơm Hoàng đế mà.
Hắn cứ đòi ăn, khiến nàng vô cùng xấu hổ, không biết nên làm cái gì bây
giờ. Đại phu tốt bụng nhìn thấu được sự khó xử của nàng, thế là đi vào
buồng trong, bưng ra một đĩa bánh bao.
"Cứ ăn lót bụng trước đi." Bởi vì định lên núi hái thuốc, cho nên hôm
nay hắn ta không chuẩn bị quá nhiều đồ ăn, bánh bao dễ dàng mang theo,
những hôm lên núi hái thuốc, hắn ta toàn mang theo bánh bao.
"Ừ." Tư Đồ Dương Lễ vui vẻ nhận lấy đĩa bánh bao, chẳng kịp nói lời cảm ơn, xem ra đúng là hắn quá đói rồi.
Nàng tức giận trừng hắn, đáng tiếc là toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt lên đĩa bánh bao hết rồi, hoàn toàn không phát hiện ra.
"Thật áy náy, phiền toái ngươi quá, cám ơn ngươi." Hắn không hiểu, nhưng không có nghia là nàng cũng không hiểu, nàng thay mặt Tư Đồ Dương Lễ
cám ơn đại phu.
"Không sao, không sao." Hắn ta cũng giống như phần lớn người ở đây, cảm
thấy rất tò mò về quan hệ của hai người này, chỉ là ngại mở miệng hỏi
thôi.
Thật ra, chỉ cần đi ra khỏi y quán một lúc là có chỗ bán đồ ăn
nhưng nàng thật sự
không có dũng khí ra mua, ngộ nhỡ lạc đường thì càng phiền toái, sẽ
chẳng ai giúp đỡ cả.
Sau khi Tư Đồ Dương Lễ không chút khách sáo ăn hết bánh bao cho bữa tối
của hắn ta, mặc dù có rất nhiều thắc mắc, nhưng đại phu vẫn dẫn hai
người vào trong núi.
Đi theo phía sau đại phu, Vân Mộng Khởi chỉ im lặng, ngoan ngoãn bước
theo. Dù sao nàng đâu có biết đường, cũng không tới phiên nàng phát biểu ý kiến gì. Nếu không, dựa vào bệnh mù đường của nàng, không biết bọn họ sẽ lạc đến phương nào rồi. Ngược lại, nàng có thể chắc chắn một điều,
bọn họ sẽ đi luẩn quẩn mấy canh giờ mà vẫn chưa thể đến nơi.
Vẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau bọn họ, Tư Đồ Dương Lễ cảm thấy có chút sợ hãi, bất an. Mặc dù hắn không nhớ rõ chuyện của hơn một tháng trước, nhưng ở trong tiềm thức, ngọn núi này vẫn khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Có lẽ phải nói là, ngọn núi này làm cho hắn có một loại cảm giác sợ hãi
khó tả, hắn không nói được đó là cái gì, nhưng chính là sợ hãi. Hắn đột
nhiên chạy đến gần nàng, vươn tay nắm lấy ống tay áo nàng.
"Làm sao vậy?" Khó hiểu quay đầu lại nhìn hắn, chỉ liếc mắt một cái, nàng đã phát hiện nỗi sợ hãi trong mắt hắn.
Nghĩ đến chuyện xảy ra trong hơn một tháng trước, và những khổ sở hắn đã trải qua, nàng không khó để lý giải nỗi sợ hãi trong mắt hắn. Chỉ có
điều, bây giờ nàng không đủ kiên nhẫn để trấn an hắn.
"Không, không có..." Hắn không có cách nào diễn tả nội tâm đang sợ hãi
của mình, thế nhưng không biết vì sao, chỉ cần túm lấy ống tay áo của
nàng như vậy, nỗi sợ trong lòng liền tan đi không ít. Cho dù không nghĩ
ra, hắn vẫn vô thức dựa sát vào nàng.
Nàng lười so đo với hắn, để hắn tùy ý nắm tay áo mình, khó khăn bước đi.
"Các ngươi có thể......" Quay đầu lại định giục hai người họ đi nhanh
một chút, nhưng lại phát hiện bọn họ đang dựa sát vào nhau, đừng nói là
đi nhanh lên, coi như là bước đi thôi cũng khó khăn rồi.
"Xin lỗi, đại phu.....Hắn......" Nàng cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt ống tay áo mình, quát khẽ: "Buông ta ra, Tư Đồ Dương Lễ, tự mình đi
đi." Kéo như vậy thực sự rất khó đi đó.
"Không muốn." Lắc lắc đầu, hắn dứt khoát từ chối yêu cầu của nàng.
"Tư Đồ Dương Lễ." Nàng hơi tức giận, nâng cao giọng một chút.
"Không muốn chính là không muốn." Không biết vì sao trong lòng hắn vẫn
hơi sợ chọc nàng tức giận, nhưng hắn vẫn cố nén sợ hãi, không muốn buông ống tay áo của nàng ra.
Đại phu giống như bị nhiễm tật xấu của Vân Mộng Khởi, chỉ cần đối mặt với Tư Đồ Dương Lễ, sẽ không nhịn được đành thở dài.
"Thôi, chúng ta cứ đi từ từ vậy." Đại phu gần như đã buông tha cho quyết tâm hôm nay phải hái

Bạn đang đọc truyện Phu Quân Ngốc Của Ta được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.