Chương 43: Chương 9.2
Kế tiếp đã thuận lợi
hơn rất nhiều. Nàng đi theo người qua đường tới thành trấn, vận khí rất
tốt, ở cửa thành phụ cận đã gặp trạm dịch. Nàng thuê một cỗ xe ngựa, bốn ngày sau đã đến được Thụy Vương phủ ở trong kinh thành.
Đến nơi đã là buổi tối, trong màn đêm, trên đường đã không thấy bóng
người, sau khi người đánh xe rời đi, Vân Mộng Khởi liền ôm Tư Đồ Dương
Lễ nhảy lên tường bao của vương phủ.
Nàng không có ý định vào bằng cửa lớn, trước khi chưa làm rõ tình hình, thì cách lén lén lút lút này là thích hợp nhất với nàng.
"Mộng Mộng?" Cẩn thận từng li từng tí khẽ gọi, hắn không biết vì sao bọn họ không thể đến vào ban ngày, bây giờ đã là buổi tối, hẳn là phải đi
ngủ chứ.
"Xuỵt." Ngón tay đặt lên miệng, ý bảo im lặng, nàng cẩn thận quan sát tình huống bên trong vương phủ.
Tung người mấy cái, hạ xuống nóc nhà của một gian phòng trong viện, nghe thấy tiếng người nói chuyện ở bên trong đã khiến nàng dừng bước, định
nằm bò ở trên nóc nhà nghe trộm một chút, không khéo nàng sẽ biết được
vì sao ca ca lại gọi nàng đến đây.
"Chi Kỳ, lúc nào thì muội muội con đến vậy?" Trong phòng, người nói
chuyện là Thụy Vương gia Lý Hạo, mà nghe lời của hắn, liền biết trong
phòng ít nhất có hai người, hắn và Vân Chi Kỳ.
"Con không biết." Nghĩ đến bệnh mù đường của muội muội, hắn cũng có chút đau đầu, tự hỏi có phải mình nên đi đón người sẽ tốt hơn không.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?" Hắn sốt ruột quá, trong phủ có ba
người cần cứu chữa, nhưng đại phu quan trọng nhất lại không có ở đây,
làm sao có thể không sốt ruột được.
Hắn cũng đã tiến cung mời thái y, đã mời một vài danh y nổi tiếng trong
kinh thành, tình huống của phu thê Tư Đồ Chính Không đã khá hơn, thương
thế đang dần dần khôi phục. Thế nhưng, Thụy Vương phi Ngọc Tuyết Phù thì hết cách, y như mười mấy năm trước, vẫn không ai có biện pháp trị liệu. Hiện tại chỉ có thể dựa vào Vân Mộng Khởi, muội muội của Chi Kỳ thôi.
Nghe nói, y thuật của Vân Mộng Khởi có thể coi là đệ nhất thiên hạ. Bây
giờ hắn chỉ trông chờ vào Vân Mộng Khởi, nguyện vọng mười mấy năm qua
của hắn đành nhờ cả vào Vân Mộng Khởi.
"Đành chờ thôi." Vân Chi Kỳ khá bình tĩnh, nếu như không phải biết người cần cứu có quan hệ với muội muội thì hắn mới không lo chuyện này đâu.
"Ai......" Lý Hạo thở dài, hắn mang theo thê tử ẩn cư mười mấy năm, tìm
kiếm khắp nơi, thật vất vả mới thấy hy vọng, cũng chỉ có thể kiên trì
chờ đợi.
Đột nhiên, Vân Chi Kỳ tung mình nhảy ra ngoài cửa sổ, nhảy thẳng lên nóc nhà, không hỏi han gì liền ra tay đánh úp về phía người đang trốn trên
nóc nhà.
"Á!" Hắn đột nhiên xuất thủ, hù dọa Vân Mộng Khởi kêu lên tiếng sợ hãi.
Tư Đồ Dương Lễ hoàn toàn bị tình huống trước mắt hù cho choáng váng, không biết phải phản ứng ra sao.
"Khởi nhi?" Nghe thấy tiếng nàng, Vân Chi Kỳ vội vàng thu hồi thế công, hắn không hề muốn tổn thương nàng.
"Ca ca?" Không chỉ có hắn bị dọa ngã, nàng cũng bị hắn dọa ngã.
"Thật là, vào nhà trước rồi nói." Quỷ nha đầu này, tới cũng không vào
bằng cửa lớn, lại trốn ở trên nóc nhà nghe trộm trước, thật không biết
rốt cuộc trong đầu nhỏ của nàng đang nghĩ gì nữa.
Nàng đi theo phía sau Vân Chi Kỳ, bước vào trong phòng, gặp được vị Thụy Vương gia kia.
"Chi Kỳ, cô nương đây là?" Một nam một nữ bước vào, dáng dấp của nữ hài
tử nhìn giống hệt Chi Kỳ, quả thực chính là in ra từ một khuôn, như vậy, cô nương này chính là.... ...
"Muội muội của con, Vân Mộng Khởi."
Đợi đến lúc vào trong phòng, việc đầu tiên Vân Mộng Khởi làm không phải
là làm quen với Vương gia, mà là nhảy lên lưng Vân Chi Kỳ, làm nũng với
hắn.
"Ca ca, muội nhớ huynh muốn chết!" Hai người tách ra có mấy tháng, một
người thì luyến muội, người kia thì luyến huynh, hai người không dính
nhau một lúc mới là lạ.
"Ta cũng nhớ muội." Vân Chi Kỳ duỗi tay kéo muội muội ôm đến trước ngực, mặt đối mặt.
Nàng còn rất tự giác, đôi chân vô cùng bất nhã vòng qua eo ca ca, đôi
tay thì quàng qua cổ hắn. Động tác này của nàng, nếu như là một đôi phu
thê gặp lại sau những tháng ngày xa cách thì tuyệt đối khiến cho người
ta thấy cảm động, nhưng nếu chỉ là một đôi huynh muội, thật sự đúng là
hơi dọa người.
Lý Hạo rõ ràng bị hù không hề nhẹ, trơn mắt há hốc mồm nhìn hai huynh
muội này trình diễn cảnh thân ái. Tư Đồ Dương Lễ cũng bị hù dọa, nhưng
vẻ mặt của hắn còn hơn cả trợn mắt há hốc mồm, tiến lên thành nước mắt
đảo quanh hốc mắt, hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn Vân Mộng Khởi.
"Ca ca, huynh làm gì thế? Tại sao lại ở đây?" Ở Vương phủ còn quen một vị Vương gia, khẳng định là có chuyện thú vị rồi.
"Muội nên nói cho ta trước, muội đến từ lúc nào vậy?" Sớm biết muội muội ham chơi như thế, hắn nên chờ người ở đáy cốc rồi.
"Vừa tới." Thấy nàng ngoan không, vừa tới đã đi tìm huynh trưởng rồi.
"Vậy tại sao không vào bằng cửa lớn hả?" Còn cố tình không đi đường bình thường, nếu như bị thị vệ phát hiện, làm bị thương thì phải làm sao?
Thực sự là hư quá mà.
"Ha ha, đã trễ thế này, muội ngại quấy rầy bọn họ." Cũng chỉ có nàng mới dám nói hợp lý hợp tình như thế.
"Nghịch ngợm." Vân Chi Kỳ nâng tay, véo nhẹ cái mũi xinh xinh của nàng, sau đó đặt nàng xuống.
"Chi Kỳ, cô nương này......" Với đôi huynh muội này, nói là huynh muội
thà rằng nói là tình nhân thì giống hơn. Hôm nay Lý Hạo xem như là được
mở rộng tầm mắt rồi.
"Đúng rồi, Khởi nhi, có người cần muội cứu." Cũng vì thế mà hắn mới kêu muội muội đi thẳng đến Thụy Vương phủ.
"Không muốn." Lúc trước, nếu như không phải Tư Đồ Dương Lễ sẽ trở thành
tướng công cuả nàng, nàng mới không tự tìm phiền toái, đi cứu hắn đâu.
Chuyện nàng thích chính là nghiên cứu độc vật, thuận tiện học một chút y thuật, nàng không có ôm tấm lòng và hoài bão cứu thế đâu.
"Hả?"

Bạn đang đọc truyện Phu Quân Ngốc Của Ta được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.