Quyển 6 Chương 87: Tông Chủ Biến Thái
Áp chế sợ hãi trong lòng mình, Đinh Như nói ra mục đích mình tới nơi này.
"Vì sao?" Giản Phong Hành vừa lưu lại dấu vết trên người Đinh Như, vừa không chút để ý hỏi.
"A!" Đinh Như bị đau kêu lên, thấy Giản Phong Hành không vui nhíu mày, khẩn
trương nói: "Sư phó, người ta chỉ là nghĩ thiếu tông chủ còn trẻ, sợ hắn bị tiện nhân kia lừa gạt người! Người nghĩ đi, thiếu tông chủ mới ra
ngoài có một thời gian ngắn như vậy mà đã bị tiện nhân kia dỗ xoay tròn, chứng minh nàng tuyệt đối không phải là người đơn giản, nếu ở lại trong Tông Môn, nếu nàng làm ra chuyện gì có lỗi với Tông Môn, đến lúc đó hối hận đã muộn rồi."
"Ngươi thật sự là nghĩ như vậy sao?" Giản Phong Hành khiêu khích nàng, không có một chút cảm thấy nào đây là đồ đệ của mình.
Đinh Như cười tươi, nói khéo: "Đương nhiên!"
Giản Phong Hành đánh một cái thật mạnh trên người nàng, nói: "Đừng tưởng
rằng ta không biết ngươi nghĩ muốn gì! Ước Chi không phải là người ngươi có thể nghĩ muốn, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn làm người của ta đi! Hiện
tại bồi sư phó thoải mái một chút trước đã." Nói xong Giản Phong Hành
liền cởi hết y phục của nàng.
Đinh Như nhìn bộ dáng gấp gáp của
Giản Phong Hành, ghê tởm nói không ra lời, nhưng ở mặt ngoài cũng không
thể thể hiện ra. Từ vài năm trước lúc nàng bị Giản Phong Hành cưỡng ép
tàn nhẫn giữ lấy, nàng liền thường xuyên bị hắn dùng các loại phương
pháp ngược đãi, nàng càng thống khổ, hắn lại càng hưng phấn, ngược đãi
càng tăng thì cũng càng hăng hái. Mỗi lần sau khi ngược đãi thân thể của nàng xong hắn lại sẽ cho nàng dược chữa thương vô cùng tốt, với lại sẽ
cho nàng càng nhiều quyền lợi. Nàng tham lam quyền lợi hắn cho, lại sợ
hãi hắn ngược đãi thân thể của mình, cho nên cố gắng hết sức tránh đơn
độc ở cùng với hắn. Hôm nay nàng thật sự là bị Độc Cô Thiên Diệp làm tức đến váng đầu, mới có thể không nghĩ tới hậu quả mà chạy vào.
"Nhưng sư phó, tiểu tiện nhân kia..." Đinh Như còn muốn nói tiếp, bị Giản
Phong Hành hung hăng đánh một cái, câu nói kế tiếp đã nằm im ở trong
lòng.
"Hư ——" Dục hỏa trong mắt Giản Phong Hành đã sắp thiêu đốt
hết lý trí của hắn, hắn đưa tay nhẹ nhàng đặt trên bờ môi nàng, nói:
"Mấy năm nay khoảng cách giữa Ước Chi và ta càng ngày càng xa, hiện tại
thật vất vả hắn mới cầu ta một lần, sao ta có thể không đáp ứng chứ? Hơn nữa thiên phú của hắn không phải là các ngươi có thể bằng được, sau này nhất định có thể phụ trợ ta. Những chuyện mờ ám ngươi làm trước kia ta
sẽ không truy cứu nữa, nhưng nàng, hiện tại các ngươi không thể động,
biết chưa?"
Giọng điệu của Giản Phong Hành từ yêu mị đến âm
ngoan, làm Đinh Như sợ tới mức không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng. Thế này Giản Phong Hành mới cao hứng trở lại, hôn mặt nàng một cái, tay vuốt nhẹ lưng bóng loáng của nàng, nói: "Vậy đồ nhi ngoan,
chúng ta bắt đầu đi!"
Nói xong hắn lập tức ném nàng về phía cái
giường bên kia, mặc kệ nàng bị ném ngã đầu váng mắt hoa, đi tới bên
giường, lấy một roi da màu đen ra, quất về phía người trên giường. Nhìn
roi lưu lại trên thân thể mềm mại của nàng những dấu vết màu hồng nhạt
hoặc màu tím sậm, hắn hưng phấn ném roi đi, lấy một bộ dây xích tự mình
luyện chế ra, kéo hai tay nàng ra sau lưng, hai chân cũng kéo ra sau,
tay chân của nàng liền bị dây xích khóa lại ở một chỗ, thân thể không
thể không nghiêng về phía trước.
Giản Phong Hành vừa khóa nàng, vừa nói: "Đồ nhi ngoan, ta sẽ cho ngươi cực kỳ thoải mái ..."
Nghe được lời nói tràn đầy dục vọng của Giản Phong Hành, con ngươi của Đinh
Như co rụt lại, sợ tới mức xê dịch về phía sau. Mỗi lần chỉ cần hắn nói
như vậy, hắn sẽ thay đổi cách thức để hành hạ mình, mỗi một lần đều làm
cho nàng thống khổ!
Giản Phong Hành nhìn thấy phản ứng của Đinh
Như, gõ mạnh ở dây xích trên chân nàng một cái, theo một tiếng ken két,
Đinh Như cảm giác được xương cốt của mình bị gõ đứt ra, đau đớn kịch
liệt làm cho nàng muốn kêu lên, lại bị Giản Phong Hành giành trước một
bước, dùng quần lót nàng ném ở một bên lấp miệng nàng lại, nàng chỉ có
thể phát ra từng trận tiếng kêu rên.
"Ta cho ngươi trốn, cho
ngươi trốn!" Giản Phong Hành tiếp tục dùng xích chân cột tay chân của
nàng lại, miệng cứ nhắc mãi. Nhìn thấy trên tuyết đồn của nàng bị mình
nhéo ra dấu vết, còn có vết máu vừa mới bị roi quất ra, hắn cảm thấy máu toàn thân đều lưu động rất nhanh. Hắn thả hai chân của nàng ra, cột hai tay vào đầu giường, sau đó lấy ra hai sợi dây xích cột hai chân của
nàng vào cuối giường, cả người thành một chữ "Nhân" (人), lấy ra lọ mật
bôi lung tung trên người nàng một lần, sau đó lui về cuối giường, tiện
tay ném lọ mật đi, nhìn Đinh Như bởi vì hành động của mình mà lộ ra vô
hạn sợ hãi, lấy ra một cái lồng sắt nhỏ được che đậy bằng miếng vải đen, kéo miếng vải đen lên, lộ ra một đám ong mật màu đen chi chít bên
trong!
Lúc Đinh Như nhìn thấy đám ong mật màu đen thì gần như là
muốn ngất xỉu, nghĩ đến mình bị bôi mật đường hai lần, lại càng không
ngừng chảy nước mắt, lắc đầu, nói: "Sư phó, sư phó, không cần! Sư phó,
van cầu người, không cần!"
Giản Phong Hành tà mị cười, nói: "Hiện tại ngươi nói không cần, lập tức sẽ nói muốn thôi! Đồ nhi ngoan, hưởng
thụ một chút thịnh yến sư phó chuẩn bị cho ngươi thật tốt! Ngươi cũng
đừng giãy dụa nữa, bằng không lát nữa ngươi bị chích nhiều là không tốt
đâu."
Hắn nói xong mở lồng sắt ra, ong mật màu đen đông nghìn
nghịt liền bay về phía ngọn nguồn của hương vị mật đường. Những con ong
mật màu đen này đều là vừa mới ra sinh không lâu, không có linh trí, chỉ có thể theo bản năng tiến về phía có hương vị nguyên thủy.
Đinh
Như nhìn đàn ong mật màu đen bay về phía nàng, tay chân lại càng không
ngừng vặn vẹo, muốn thoát khỏi trói buộc, lại tốn công vô ích, chỉ có
thể trơ mắt nhìn chúng nó bay đến trên người mình.
Theo như lời
nói của Giản Phong Hành, sau khi ong mật màu đen đậu lên, nàng liền
không dám lộn xộn, tuy rằng những con ong mật màu đen này không có linh
trí, nhưng vẫn có độc tính rất lớn như cũ, nếu bị chích, nàng thật không biết làm sao để đi ra ngoài gặp người! Chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng nó nhúc nhích trên người mình, hai cánh đập đập nhẹ vuốt mình, làm cho
thân thể sợ hãi của nàng càng thêm mẫn cảm, không lâu sau hai mắt của
nàng cũng bắt đầu nhiễm lên dục vọng. Đôi mắt quyến rũ nhìn Giản Phong
Hành, miệng phát ra giọng nói thống khổ: "Sư phó, sư phó, ta không chịu
được nữa! Sư phó, cầu xin người..."
"Cầu xin ta cái gì?" Giản Phong Hành mạnh mẽ kiềm chế, hỏi.
"Sư phó, cầu xin người, ta muốn!" Đinh Như bị tra tấn không chịu được nữa, rốt cục vẫn là nói ra ham muốn trong lòng.
Giản Phong Hành bị bộ dáng này của Đinh Như kích thích không chịu được, một
đạo linh lực đánh qua, quét hết tất cả ong mật màu đen rớt xuống chân
giường, bản thân cũng kích động, làm y phục trên người nát bét, bản thân xông đến mạnh mẽ.
Bình thường viện của Giản Phong Hành không cho người khác tới gần, không có sự cho phép của hắn, người tới gần giết
không tha! Cho nên Đinh Như vào phòng Giản Phong Hành cả một ngày, những người khác cũng không biết.
Đến trời tối, Đinh Như mới run rẩy
đi từ trong viện Giản Phong Hành ra. Tuy rằng trước khi đi ra đã uống
thuốc rồi, nhưng xương cốt chân phải của nàng bị gãy, đau đớn trên người còn chưa biến mất, làm cho nàng gần như là đứng không vững.
Đón
ánh trăng, nàng ngửa đầu nén nước mắt lại, hai mắt phát ra cừu hận ăn
mòn trong xương. Đều là lỗi của tiểu tiện nhân kia! Nếu không phải nàng
ta, nàng sẽ không sẽ bị sự ghen tị làm cho váng đầu, sẽ không sẽ không
nghĩ tới hậu quả mà chạy đi tìm Giản Phong Hành, sẽ không nhận lấy ngược đãi cả một ngày! Nhất là lúc hắn rời khỏi thân thể của nàng còn nói
không được động vào tiện nhân kia! Trong lòng nàng rất hận!
Đinh
Như chậm rãi đi vào viện của mình, trong viện của nàng nha hoàn Đinh Lị
lo lắng đi tới đi lui ở trong sân. Nghe được tiếng cửa mở ngoài sân,
nàng quay đầu nhìn thấy dưới ánh trăng có người đang di chuyển, kêu một
tiếng "Tiểu thư!" Bước nhanh chạy tới đỡ nàng, đỡ nàng về phòng của
mình.
Đinh Như vốn cũng là tiểu thư của một đại gia tộc, bởi vì
có thiên phú luyện khí, vào Luyện Khí Sư Tông Môn, đã bái Giản Phong
Hành làm sư phó. Đinh Lị là nha hoàn đi cùng nàng, từ nhỏ lớn lên cùng
nàng, hầu hạ nàng. Trên danh nghĩa các nàng là chủ tớ, tình cảm lại
giống như tỷ muội.
Đinh Lị đỡ Đinh Như nằm xuống giường, nhìn
thấy những vết thương ghê người trên da thịt lộ ra bên ngoài, cẩn thận
nói: "Tiểu thư, có phải người lại bị Tông chủ hắn..."
Đinh Như không trả lời, nhưng hai mắt toát ra cừu hận và thống khổ nói cho Đinh Lị đáp án.
Đinh Lị đau lòng nhìn Đinh Như, ra ngoài bưng một thùng nước vào, điều hòa
nước ấm điều xong, đỡ Đinh Như đi tắm rửa. Sau khi tắm xong lấy thuốc mỡ ra thuần thục bôi thuốc cho Đinh Như. Chuyện của Đinh Như và Giản Phong Hành, nàng vẫn luôn biết, mỗi lần bằng lòng, Đinh Như đều mang theo
thương tích khắp người trở về, nàng liền biết tiểu thư lại bị...
"Tiểu thư, người biết rõ Tông chủ đối với người... Sao người còn chạy đi tìm hắn? !" Đinh Lị vừa bôi thuốc vừa nói.
Nói đến đây Đinh Như đã bị tức giận đến nổ phổi, hai tay nắm thành quả đấm, hai mắt lộ ra ánh sáng cừu hận, nói chuyện hôm nay mình gặp được với
Đinh Lị: "Tiện nhân kia, ta nhất định phải bầm thây nàng vạn đoạn!"
"Nhưng không phải là Tông chủ không cho phép người đối phó nàng sao? Hơn nữa
hắn cũng biết trước kia những người đó đều là chúng ta làm, chúng ta lại nói như vậy, e rằng sẽ bị Tông chủ trách phạt! Ngược lại Tiểu Lỵ không
sao cả, nếu tới lúc đó liên lụy đến tiểu thư, vậy thì phiền phức rồi."
Đinh Lị nói.
"Nếu như nàng bị người khác giết, vậy thì không có
một chút quan hệ gì tới chúng ta rồi!" Đinh Như nói, "Mượn đao giết
người, hoặc là làm cho Giản Phong Hành và Giản Ước Chi không thể không
tự tay giết nàng, như vậy mới vui sướng! Đối với phụ tử không bằng cầm
thú kia, ta nhất định phải làm cho bọn họ hối hận!"
"Vậy tiểu
thư, chúng ta nên làm thế nào?" Đinh Lị hỏi, "Thế nào mới có thể làm cho Tông chủ và thiếu tông chủ đều không bảo vệ được nàng, không thể không
tự tay giết nàng?"
Hai mắt Đinh Như hai mắt nhìn thẳng vào màn
trên đỉnh đầu, cả đầu đều là khuôn mặt của Độc Cô Thiên Diệp, nghĩ thế
nào mới có thể để nàng chết không có chỗ chôn! Nhưng lại phải là tên cầm thú Giản Phong Hành kia tự mình động thủ, Giản Ước Chi ở một bên tận
mắt nhìn nàng chết đi! Chỉ có như vậy, nàng mới có thể nuốt xuống nỗi
nhục hôm nay phải chịu được, bằng không ngay cả chết nàng cũng không thể nhắm mắt!
Sau khi Đinh Lị bôi thuốc mỡ xong, kéo mềm tơ tằm nhẹ
nhàng đắp trên người Đinh Như, ngồi trên ghế bên giường ghế thượng nhìn
người đang trầm tư suy nghĩ.
Thế nào mới có thể làm cho phụ tử
Giản Phong Hành cũng không thể bảo vệ nàng chứ? Đinh Như suy nghĩ rất
nhiều biện pháp nhưng đều bị chính mình phủ định, nàng nhắm mắt lại,
trong đầu lướt qua tất cả địa phương trong Tông Môn. Đột nhiên nàng mở
hai mắt ra, nói: "Tiểu Lị, ta biết làm sao rồi!"
"Tiểu thư, người nghĩ ra biện pháp rồi hả?" Đinh Lị nghiêng người qua, có thể lại càng nghe rõ lời nói của Đinh Như.
Đinh Như quay đầu sang nhìn Tiểu Lị, gằn từng tiếng nói: "Tông, Môn, Cấm, Địa!"
"Tông môn cấm địa! ! !" Đinh Lị nhìn Đinh Như, kinh ngạc trừng lớn hai mắt!
Bạn đang đọc truyện Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.