Quyển 1 Chương 4: Môn nhân Phù Vân
Dịch giả: gaygioxuong
"Làm gìlcólchuyện:đó!"
"Nói!nhăng nói cuội!"
"Chui ở đâu raimấy đứa ngu dốt thế này!"
Tiếng|chửi|bậy nổi lên khắplnơi!lRất nhiều người trong đám hànhithươnglđều đãldốc hết gia sản vào chuyến!hànglnày,:víinhư lão Trần. Quả thực|lão đãlcầm cố!hơn phân:nửa tài sản ở nhà,|nếu tay không trở về, hai mươi!mốt năm cực khổ trong quá khứ của lão coi như đãiđổ|cả|xuống sông|xuống bể. Đó:chẳng phải|làimuốnllấy cái mạng!già của lão hay sao!
Nghe|thấy:tiếng mắng!chửi, côigái kia hiển!nhiên cực kỳlkhó chịu, đang|định|lên tiếng thì bịlsưlhuynh nàng:ngăn:cản.iSau đó!gã!chắp|tay hướng về:mọi người,!tiếp|tục dùnglgiọng điệu|mềm mỏng!nói::"Các:vị, tại hạ|biết|rõlnếu bắt mọi người quay|về!theo:đường cũithì tổn thấtllà!rất lớn,|nhưng nói chung solvới mất mạng:thì vẫn tốt hơn.iThựcikhông dám giấu!diếm, hai người chúng tôi làlmôn hạiđệ:tử|của Phù Vân sơn.iChuyếnlnày xuống núi thứ nhấtllàlcó|thêm|kinh!nghiệm, thứ hai là!trảmlyêu trừ ma, tạo phúc|cho muônldân trăm|họ. Ngẫu|nhiên đilngang qua nơi đây,lthấylphía!trước quỷ khí ngất!trời, sợ|rằng!có:maiquỷ cường đại,|dù|hai người chúng ta!liên:kết ra|tay,!cũngikhông dám chắc|có|thể chế ngự được|nó. Cho nên mới đưa ra|kế|hoạch thỏaiđáng, muốnlyêu cầu các vị!trước tiên|hãy tạm hoãn:hành!trình,iđểlphòng tránh bịlthương|vong. Trước hết,|hai người chúng talsẽlthử qua xem có!thể thu phục!được!con quỷ vật này không đã, nếu mà!không được, thì đành|phảiicửlngười trở về|môn pháilcầu viện. Nói tóm lại,|chuyệnlnày Phù Vân sơn chúng ta:nhất!định!ch:trách nhiệm,:chậm|nhấtilà|sanglnăm,:chắc!chắn|sẽidiệt!trừ đượclcon quỷ này!"
Lời!nói của gãlđàn ông này cóivẻ|có!tình!cóllý, hơn nữa nghelcũngllọt tai.!Nhưng vấn đề|là, gãlhoànltoàn|không hiểuiđám hành|thươnglnày,|bọn họlhầu như đãlđặt cược|toàn|bộ!tính!mạng|của bản thân:và|gia đìnhlvào chỗ hànglnày rồi,lnếu trở vềlchắc:chắn!sẽlphải!treo!cổlhoặclnhảy:sôngltự:tử. Nếu đãlnhư thế,!còn không bằng|liều|mạnglmột phen. Huống chi "ma quỷ"? Ai:mà!tin được|chuyện|này cơlchứ!|Những người ở đây ai|mà!chưa!từng!thấy!qua người chết!theo|đủimọi cách, nhưng cólkhi nào liên|quan:đến ma!quỷ đâu?iNếu như nói là:yêu thú trong truyền!thuyết, thì cũng!đành:chịu, nhưng cái thứ kia lợi hại thì đã:sao,|chẳng phải:vẫn có|thể giếtichếtlhay sao.!
So|với những người khác, gãlthủ lĩnh!hộlvệ!lạilnghĩithấu|đáo hơn một chút, mắt thấy!tình!cảnhlcàngllúc càngivượt!ra!ngoài tầm khống chế,|lập tức nói với hai vịiđệltử|Phù Vân sơn:!"Hai|vị, việc!này hết sức hệitrọng,itại hạ!không đủ!khả năngllàm chủ.lCó!thể thấy|sắc trời|đãltối,lchúng ta:chắcichắn|sẽlcắm trại|ở ngaylchỗ này,lkhông bằng|hai vịitheo:talđi:gặp đại thươnglđầu của thươnglđội chúng ta, đến lúc đó|để|ông ấylđưa ra|quyết địnhicó!đượclkhông?"
Đôi:nam nữ|liếc|nhìn|nhau, cô!gái cảm thấy!khó chịu, muốnlphất!tay áo|bỏiđilngay!lập tức,:nhưng gã!đàn ông lại lên tiếng khuyênlnhủ::"Sư muội, không thể hành!động!theo:cảm tính. Tính:mạng|con người là|quan|trọng hơn cả, làm sao có!thể khoanhltay ngồi!nhìn! Tuy rằng|bọn talđã!vượtlra!khỏilthế giới|phàm|tục,!tu!hànhithiên đạo,lnhưng dùisao cũng!xuất!thân|từitrong thế giới!phàmitục.|Đừng:quên|sưltôn đãidạy bảo,|không biết|làm người,!thì làm sao có!thể tu|tiên? Đây chẳng phải|làinguyên!nhân!chính của việclbọn talxuống núi nhập:thế tu!hànhihay sao?"
"Hừ, dù!sao,!bọn họinói cũngithật|khó nghe, chúng ta|có!ý tốt muốn|cứu tính|mạng:bọn họ, lại bịiquy kết thành lòng|lang:dạ!sói!"
"Ha:ha! Chuyện|phàm!tục,ichúng ta:hiểu|được|vẫn còn quá ít. Có:rất nhiều chuyện|không giống như bềingoài,lnếu khó nghe, mắt điếc!tai ngơ là|được! Chẳng lẽiso!với việciphải!đột phá tâm ma!trong tu:hành:còn có!thể khó chịu!hơn hay sao?" Vịlsưlhuynh hết sức ônlhòa khuyênlnhủ,!quả nhiên tínhitìnhldễ|chịu.
"Hừ! Đượcirồi!|Aiibảo huynh là|sưlhuynh,lở đây huynh lớn nhất!"|Nàng|sư!muội|vẫn giận!dỗi nói,:tuy vậy hiểninhiên là|đã|thuận theo.
Lậpitức đôi sư!huynh muội:đi!theoigã|thủ lĩnh!hộlvệlđiigặp đại thươngiđầu,:còn toànlbộ!thương:đội cũngidừng!chân|cắm trại. Ngay!trong lúc mọi người hết sức bận rộn,llão Trần:bắt đầu cẩn thậnldòlhỏi Đoan|Mộc Vũ|đang|đứng|như phỗng.|Lão làicáo già đã:thành tinh, mặc dù!không có!căn cứlgì!đểitin tưởng vào lời nói của đôi nam nữ!kia,lnhưng cẩn thận|cũng!không thừa, chuyện!gì!cũng:đều chuẩn bịlkỹilưỡng thì không phảillà!tốt hơn sao?
Nhưng lần này,|lại không thấy:ĐoanlMộc Vũ|lắc đầu,lcũng!không tỏ!vẻlgì:khác|lạ. Một lúc lâu sau,|hắn mới nói một câu nước!đôi lập lờ: "Bọn!họ, là!thật."
"Thật?"
Lão|Trần|chẳng hiểuiđầu cua tai nheo!raithế nào cả. Câu nói này cólý nghĩa gì, là:người thật, hay thân!phậnllà|thật, hay là|nguylhiểmltheoilời của bọn họllàlthật? Nhưng khi nhìn!lại,lĐoan|Mộc Vũ|đã!khép!cảlhai mắt,:bộ!dạnglgiống như khúcigỗ. Lão dứt khoát bỏ|đi|ý định!dò!hỏi,!chuyện|đã|đến nướclnày,lcứ|nhìniđại thươngiđầu hànhlđộnglthế nào rồi hẵng|hay.!Đại thươngiđầu không đi, bọn họicũng:sẽ:không đi; nhưng nếu đại thươnglđầu vẫn kiênlquyết tiến!về|phía:trước,!vậy thì cho dù|phíaltrước là|leo núi đao,!xuống vạc dầu,:bọn họ:cũng!sẽ!vìlnghĩa quên|thân!mà|lao lên!
Đại thương|đầu dường như khá coi trọng hai vịlkhách không mời mà!đến này.|Sau khi cắm trạilxong, ở giữaidoanh trại!nơi hoang dãlnày đốt lên một đốngilửa trại|thật!lớn,!bày rượulngonlvàlthịt|nướng ra, chỉ thiếu mỗi gái đẹp ca|múa góp vui.
Lúc lửa trạiiđượclđốt lên,!cũngichính là|lúc thủ hạ!của đại thươngiđầu tới tìm lão Trần, chuyển!lời muốn!mời lão dựitiệc. Đương nhiên,iaiicũngihiểu, độngltác này chủ yếu là!nhằmlmục đích|lôi kéo kẻ|đờ!đẫn kia tới mà!thôi. Dẫu sao,!chuyện:đã|lớn tới mức này,iđại thươngiđầu cũng|muốn|tham!khảo|qua một chút!ý kiến|của một cao thủ cường đại như gãlĐoan!Mộc Vũ|này.
"Ha ha! Lão Trần, Đoan:Mộc huynh đệ, mau ngồi!đi! Mangirượu, manglrượu!"lĐại thương:đầu phóng khoáng|hô!hào,!ánh mắt đầy monglđợi thỉnh thoảngllại chiếu sanglĐoanlMộc Vũ. Lão ta!vẫn chưaichịultừ|bỏ:ý định!chiêu dụiĐoan|Mộc Vũ.
Cách thứcltổlchức|tiệc|rượu!lửa trại|này thật!sự:đơn giản. Nhưng chỉ cần thử suy nghĩ|kỹihơn một chút, lúc này đanglở sâu trong sa|mạc rộngilớn là|có!thể thấyigiá trị thực|sự!của nólrồi.lNgười thamigia không nhiều,ingoại trừ đại thương:đầu vàlhai sư!gia,:baingười dẫn đường thì còn có!gã|thủ lĩnh!hộ|vệ!cao lớn thô kệchivàihai vị!sư!huynh muộilkia.!Tuy nhiên,|lúc này bọn họ|đã:cởi áolchoàngllộ:ralgương mặt thật. Đóithực!sựllà|một nam một nữ!còn rất trẻ,ituổiivẫn còn chưa:quá mườiltám mườiichín. Nam thì khôi!ngô phóng khoáng, nữ!thì xinhiđẹp tựa thiên tiên. Nói một cáchlchân!thực, nếu ở Tề:Châulgiàu|có!và!đônglđúc mà:nhìn:thấy|một đôi người ngọc|không nhuốm bụi trần!như vậy,|tuyệt đối không phảillà!chuyện|hiếmilạ. Nhưng ở nơi sa!mạc rộngllớn đâu đâu cũng!làlcát vàng, nguylhiểmltrùng trùng như thế này mà|có|thể nhìn!thấy!một đôi như kim đồng|ngọc:nữ|thì nhấtiđịnhllàlchuyệnlngoài sức tưởng tượng!
Trên:người và!trênimặt hai người bọn họ, hoàn!toàn!không vấy một hạt bụi nhỏ.lChỉ cần từ!điểminày,lcũnglcó!thể biết!bọn họ:không hềiđơn giản.
"Ha!ha! Để|ta!giới|thiệu một chút, hai vị:này là!cao nhânitu|hành|trên|Phù Vân sơn.|Lần này xuống núi họ|muốn|du:lịch!bốn phương, trừ yêu phục|ma, tạo phúclcho người trong thiên hạ. Lần này trong sa!mạc rộngilớn họ|đã!phát:hiện:ra!yêu khí rất mạnh. Các vị!chắclvẫn còn nhớ,!mấy ngày!trước chúng ta|đã|gặp phảiimột đám cướplsa|mạc.:Đám cướp!đóihung|hãn không sợ!chết, hơn nữa thực!lực lại tănglvọt.lLão hủivốn vẫn mangilòng|nghilhoặc, hôm nay đượclhai vị!cao nhân|chỉ raisai lầm,!mới biếtlđược!đám cướplsa|mạc kia đã|từllâu không còn là!người,lmàlbị!ma!quỷ luyện chế thành thi quỷ.!Cho nên thực:lực bọn chúng mới tănglvọt,:không thamicủa cải,|chỉ nhằmlmục đích:giếtlchóc. May màlhôm đóichúng taicó:thể đánhllui đám thi quỷ kinh:khủng kia,lnếu không kết cục của chúng ta!không biếtiđâu màllường!"
Lúc!này đại thương:đầu tựlmình|kể!lại toàn!bộlchuyện:đó:từ|đầu đến cuối. Thông qua ngữ điệu|của lão ta, quả thực!không thể nào đoán|rallà!lão ta|đãitin,!hay làlvẫn không tin vào chuyện!này!lNhưng ít|ra|lão talvẫn rất tôn trọng hai vị!cao nhânlmôn đồlđến từ!Phù Vân sơn này!
Còn hai vịlcao nhâniPhù Vân sơn lại!chẳng có!mấy hứnglthú đối với câu chuyện!của đại thươnglđầu.|Gãlthanh niên|vẫn rất nho nhã gặm một khối|thịt!thơm|ngàolngạt. Khó có|thể tin được!gã|có:thể xem mùi mỡlthịtlgiống như đang|tắm trong gió xuân!vậy.iĐộngltác ănlcực kỳ|nho nhã,lnhưng qua cáchlăningon:lành, là:cóithể phỏng đoánlthức!ăn|ở trên:Phù Vân sơn chẳng mấy khi có!chứa|chấtlbéo.|Cô!gái thì lại nhìnlvào đốngllửa trại|đang|cháy!hừng|hực mà!tâm hồn thì đang:phiêu du|tận đâu,igiống như hết thảy!đều không cóiliênlquan:gìlđến nàng. Quả nhiên làicó|phong thái!của cao nhân.
"Đoan!Mộc huynh đệ, ngươi nghĩ!thế nào?" Đại thươnglđầu hỏi dò. Lúc này lão cànglnhìn, lại cànglthấy!Đoan!Mộc Vũ:giống như một cao nhânihơn.
Câu trả lời dành!cho đại thươngiđầu,|vẫn là:một cái lắc đầu nhẹ nhàng;|không ailbiếtlđược|rốt cuộc|Đoan|Mộc Vũ:đang:nghĩicái gì!
"Ách,llắc đầu là!có!ý gì? Chắcllà!ĐoaniMộc huynh đệ|cho rằng!đây là:chuyện|không rõ!thậtlgiả?" Đại thươnglđầu rất khôn!khéo, Lúc này coi như đã!hiểu|rõ|đượclmột chút!tính|tìnhlkỳ!quáiicủa Đoan:Mộc Vũ, quanh đi|quẩn!lại đều nhằmlmục đíchlbắt ĐoanlMộc Vũlmởimiệng.
"Các!ngươi tiến, ta!tiến! Các ngươi lui,|ta:lui!" Hiếmlkhi lại đượcithấy|ĐoanlMộc Vũ|mởlmiệng nói rõlmột câu.
Mặc dù|không hề|nhận!được!đáp án|mà:mìnhlmuốn, nhưng đại thương|đầu cũng|đã!hết sức hài lòng. Chí ít!thì vịlcao thủ cường đại này vẫn sẽ:ở lại trong thương!đội từiđầu đến cuối. Nếu làinhư vậy,|kể|cả!là:có|maiquỷ gìlđi!nữa,!cũng:sẽ!dễiđối phó hơn.lĐương nhiên,lnếu như có:thể lưu cả!hai vị!cao nhânlPhù Vân sơn này lại làm hộlvệlthì mới là!điều!tuyệt vời nhất.
"Hắc hắc!|Hai vịicao nhân, quả thựclkhông dám giấu|diếm, không phảilchúng ta|không tin tưởng các vị, màllà:toàn!bộ|hànglhóa của thươnglđội,:đều làlchúng taitáng!gia bại sản mới gom lại được. Quay!về|chốn:cũ!cũng|không phải!là|không thể.!Nhưng kểltừ:đó, một ngàn|năm sáu trăm|người trong thương!đội chúng ta, sau khi trở về!Tề|Châu, ít:nhấticũng!sẽ!có:baltrăm:người phảiltreoicổ, những người còn lại cũng|đều phải|lyltán vợlcon,icửa nát nhà tan.lAi! Cháulgái ngoan đáng!yêu của lão hủ, chỉ sợ|cũng:sẽiphải|bán vào nhà người khác, hay là, hai vịlcao nhân|thầnlthông quảng đại,:lúc đó!hãy thu nhận!cháu:gái của lão hủllàm đệ:tửlđi, như vậy còn tốt hơn làiđem bán nólđi!"
Đại thương!đầu thậtisựlrất cao tay!!Một khắc:trước vẫn còn chuyệnltrò vui vẻ, một khắcisau đã|khóc!đến đứt ruộtlđứt gan,:vô:cùng|thê thảm. Đến lúc này,|hai vịicao nhân!rốt cục cũng!không thể điềm|nhiên đượcinữa,lmiếng xương trong miệng người thanh niênicũng|rơi cạchlmột tiếng trên|mặt đất.lMặc dù!hai người bọn họicũngibiết, đại thương|đầu quá nửa làiđanglgiả bộ!đánglthương, nhưng những chuyện|như thế cũng|không hẳn là!không thể phát!sinh. Bởi vì!đám trung thương:tiểu|thươngltrong sốibọn họ:không thể nào đánh|đồng|với đại thương:đầu.|Chỉ cần nghĩitới sẽlcó!hàng|trămingười bởi vì|sựlcan thiệp của bọn họ!mà!treo:cổ|hoặc!nhảy!sôngltựlvẫn,lvợ!con ly|tán,icửa nát nhà tan;lhai người bọn họ|lập tức toátimồ|hôi.iChuyện|đólquả thậtlđi|trái|đạo trời! Nếu thật!sự|phát|sinh, bọn họlcũngicũnglđừng!nghĩlđến tulhành:nữa,!cảiđời này sẽ|phải!hối hận!
Dĩ!nhiên,!còn một nguyênlnhânlnữa màlngười khác!hiểu!rất rõ, chính làlhai vịlcao nhân|này kinhlnghiệm|thật:sự:nông!cạn.!Nếu đổi lại làitrưởngibối trong sư:môn của bọn họ, nhất:địnhisẽixử!lý|chuyện:này hết sức khôn!khéo, tuyệt đối sẽ|không bịllợi dụngibởi phương|pháplnày của đại thươnglđầu.
"Sư huynh,|chuyện|này,!chuyện|này làm thế nào mới phải? Hay là, chúng ta|cầu cứu sưlmôn vậy?" Tiểu!sưimuộillúc nào cũng!bìnhithản, giờ này cũng!đã|bắt đầu luống cuống.|Hiện!giờ,lphíaitrước quả thật:là|có|ma|quỷ cường đại quấy:phá,lthương|đội này nếu muốn|tiếpltục đi!vềlphía|trước,ltất nhiên toànibộisẽ!đều chết!hết.lNếu không gặp cũnglthì cũng!chẳng nói làm gì, nhưng bọn họiđã:gặp rồi thì nói thế nào cũnglphảilcó:trách nhiệm;lnhưng nếu bắt thươngiđội này quay!trở lại theolđường cũ, coi như là:đã|ép|bọn họ|đến cửa nát nhà tan.lHai cách|này chọn!cách|nào cũng:không thể vẹn toàn!
"Chuyệnlnày..."
Mặc!dù|vịlsư|huynh kia ítinhiều vẫn còn cóichút!chủ kiến, nhưng lúc này cũnglkhông tránh khỏiithoángido|dự. Hai người bọn họivừa mới đilralkhỏilsư|môn,|hùng!tâm bừng|bừng, nhưng chưa!được:bao lâu đã!cầu viện, sợirằngisẽ!bị!đám sư|huynh đệ:chê cười|không ngóciđầu lên được!
Bạn đang đọc truyện Bát Hoang Kiếp được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.