Editor: Tiểu Ly Ly – DĐLQĐ.
Bởi vì ban ngày Trường Hoan chơi đùa quá phấn khởi nên dẫn đến mệt mỏi, ngủ một giấc đến hừng đông, Ôn Nhược Cẩn tỉnh sớm, xuống dưới lầu muốn nước ấm, sau khi rửa mặt xong, ngồi ở bên cạnh chờ Nhiếp Trường Hoan tỉnh lại.
Khách điếm mở ở bên cạnh phố, tuy rằng nơi này ở phía sau, nhưng âm thanh rao hàng rộn ràng nhốn nháo vẫn cách cửa sổ bay vào.
Trường Hoan xoa xoa đôi mắt, ngồi dậy, vẫn còn dáng vẻ buồn ngủ như cũ.
Ôn Nhược Cẩn buồn cười, lấy y phục đã dược treo trên giá bên cạnh, từng cái từng cái mặc vào cho Trường Hoan. Trường Hoan rửa mặt, mới cảm giác cả người như được sống lại.
Thừa dịp Trường Hoan rửa mặt, tiểu nhị đã mang bữa sáng lên bàn, sau khi ăn xong bữa sáng, Ôn Nhược Cẩn dọn đồ đã mua được lên xe ngựa.
Hôm qua xe ngựa để lại ở bờ sông đã được xa phu đưa lại đây.