Chương 63

Lâm Lệ Lan nghe thế vội liếc Tần Vệ Quốc đang ở bên trong làm thủ tục cho cô ta, nhỏ giọng dặn:

Tần Triều Tịch tức tối giậm chân:

Tần Triều tịch khinh thường hừ một tiếng:

Vừa nhìn khuôn mặt gầy gò của con gái là Lâm Lệ Lan lại đau lòng đến phát khóc.

- Không phải tại con khốn Tần Mộ Sở ban cho sao!

Bất kể Tần Triều Tịch bị bắt có liên quan tới Tần Mộ Sở hay không thì chuyện này cũng vì cuộc ẩu đả tại khách sạn Thuyền Buồm hôm ấy. Cô ta có thể không hận được sao?

...

Về đến nhà quả nhiên Lâm Lệ Lan tự mình xuống bếp nấu một bàn đồ ăn lớn cho Tần Triều Tịch thưởng thức.

Có lẽ vì quá đói nên lúc ăn cơm cô ta hùng hổ như đánh trận, bộ dáng đói khát này khiến Lâm Lệ Lan vô cùng đau lòng.

Nhìn con gái đáng thương thế bà ta lại càng căm hận Tần Mộ Sở hơn.

Vô thức liếc chồng mình đang ngồi chính giữa, bà ta nghĩ ngợi một lát rồi nói:

- Ông xã, hai hôm trước người nhà họ Lưu lại tới cầu hôn, không biết họ thích Tần Mộ Sở ở điểm nào mà nhất định phải chọn nó. Em bảo muốn gả Triều Tịch cho cậu cả nhà đó mà người ta cũng không chịu nữa!

Tần Triều Tịch nghe thế thì ngẩng đầu vẻ khó chịu, đang định nói gì đó nhưng thấy Lâm Lệ Lan nháy mắt với mình nên mới hiểu ra.

Câu sau đương nhiên là bà ta dùng để lừa gạt Tần Vệ Quốc.

Ông ta bực mình trừng mắt với vợ, nói giọng cảnh cáo:

Tần Vệ Quốc hừ lạnh:

- Nhà họ Lưu thế nào chẳng lẽ em còn không rõ à? Đây không phải hố lửa thì là cái gì?

Đúng thế!

Cậu cả nhà họ Lưu là ai chứ? Lưu Triết! Từng có ba đời vợ, người đầu tiên phát điên, người thứ hai đã qua đời, người thứ ba thì đột ngột mất tích. Thế nhưng mọi người đều hiểu tất cả những người vợ của hắn đều là bị hắn ép đến điên hoặc chết.

Thế nhưng làm gì có ai dám nói ra?

Bất kể là ở thành phố A hoặc Bắc Kinh nhà đó đều là một thế lực lớn, thậm chí có thể nói là một tay che trời cũng được, đối với chuyện như thế mọi người cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt cho qua mà thôi!

- Ba không thể nói vậy được.

Lúc này đến lượt Tần Triều Tịch gia nhập hàng ngũ thuyết phục:

Lâm Lệ Lan quả nhiên là người hiểu rõ Tần Vệ Quốc nhất, vừa mở miệng đã đánh trúng nhược điểm của ông ta.

Đúng như dự đoán, vừa rồi mặt Tần Vệ Quốc còn rất khó chịu nhưng giờ đã dịu hẳn đi:

- Con nhóc Mộ Sở kia cứng đầu lắm, liệu nó có nghe chúng ta rồi ngoan ngoãn đến nhà họ Lưu không? Nếu ép nó quá chỉ sợ người chịu tội vẫn là chúng ta thôi!

Tần Vệ Quốc nói xong lại nhìn con gái mình:

Tần Triều Tịch vội vàng gật đầu, phụ họa theo mẹ mình:

Tần Vệ Quốc run lên, sắc mặt rất khó coi.

- Có khi thế đấy!

Tần Triều Tịch gật đầu, tiếp tục nói:

Lâm Lệ Lan gõ trán, bày ra bộ dáng tỉnh ngộ:

- Sao lúc đó chúng ta lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ! Khó trách tên họ Hồ kia không chịu thả người mà cứ bảo là làm theo chỉ thị của cấp trên! Em thấy không phải cấp trên gì đâu mà do lão ta muốn làm anh mất mặt đó. Đây chẳng qua là giết gà dọa khỉ thôi!

Mặt Tần Vệ Quốc càng lúc càng khó nhìn, thấy vợ và con gái càng phân tích ông ta lại càng nghiêm túc hơn.

Thật ra chuyện hai người nói cũng rất có khả năng, trước giờ không phải ông ta chưa từng nghĩ, trên chính trường có vô vàn mối quan hệ khó nói, loại biện pháp giương đông kích tây thế này nhìn mãi đã thành quen, nhưng ông ta vẫn luôn tự an ủi mình, vẫn hy vọng đây là do đứa con gái lớn bày trò thôi, ít ra như thế còn dễ giải quyết hơn, chỉ là...

Tần Vệ Quốc nhíu mày, lúc lâu sau mới lên tiếng:

- Lệ Lan này, hôn sự của Mộ Sở và nhà họ Lưu giao cho em lo liệu đấy!

Vừa nghe ông ta mở lời là Lâm Lệ Lan đã mừng rỡ đồng ý:

- Ông xã cứ yên tâm! Chuyện này em nhất định làm thật tốt cho anh xem!

So với Lâm Lệ Lan đang hồ hởi thì sắc mặt Tần Vệ Quốc vẫn không dễ nhìn chút nào, ông ta nhắc:

- Đừng nghĩ con nhãi kia dễ xử lý thế, muốn thuyết phục nó cũng không dễ đâu!

Lâm Lệ Lan có vẻ đã tính toán từ trước:

Tần Vệ Quốc gật đầu, coi như đã đồng ý chuyện này.

Sắc mặt Tần Triều Tịch hết sức hưng phấn, nghĩ tới chuyện không lâu nữa Tần Mộ Sở phải gả vào nhà họ Lưu rồi bị tra tấn lên bờ xuống ruộng là trong lòng cô ta đã vô cùng thoải mái rồi.

Thời gian một tháng nói ngắn cũng không ngắn mà dài cũng chẳng dài cho lắm.

Hôm nay là ngày thứ ba mươi Lâu Tư Trầm đi công tác, lúc Tần Mộ Sở đi ngang qua văn phòng của hắn luôn không kìm được mà liếc qua một cái. Cô không biết chính mình đang chờ mong điều gì, chẳng lẽ mong cánh cửa này bật mở rồi người đó sẽ đi ra hay sao?

Nhưng lần nào cũng không thấy.

Đã qua ba mươi ngày nhưng hắn vẫn chưa tới bệnh viện.

Hết ngày ba mươi mốt vẫn không thấy bóng người đâu.

Ngày thứ ba mươi hai...

Ngày thứ ba mươi ba...

Một mạch tới ngày thứ bốn mươi vẫn không thấy hắn quay lại!

Không phải đã nói chỉ đi công tác một tháng sao? Đã sắp qua thêm nửa tháng nữa rồi!

Thật ra Tần Mộ Sở đôi khi bị kích động đến mức muốn gọi điện thoại cho hắn hỏi thăm xem sao, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn được.

Cô lấy tư cách gì mà gọi cho người ta chứ? Còn nữa, không phải người ta đi lâu vậy mà cũng chưa từng gọi về cho cô sao?

- Sở Sở, đang nghĩ gì thế? Sao ăn cơm mà trông cậu uể oải quá đi!

Thấy Tần Mộ Sở cứ chọc đũa vào bát mà không chịu ăn nên Lục Dung Nhan mới lo lắng hỏi thăm.

Vương Di cười trêu:

Vương Di bỗng nhiên to gan suy đoán.

Nghe được lời này Tần Mộ Sở không khỏi giật mình, tay nắm chiếc đũa cũng chặt hơn.

Tần Mộ Sở lắc đầu:

Vương Di nghi hoặc cắn đầu đũa.

Trong lòng Tần Mộ Sở rối hết cả lên chỉ vì cuộc nói chuyện này.

Vốn cũng không muốn ăn lắm giờ đã thành càng ăn càng khó chịu:

- Thôi, các cậu ăn đi! Mình về phòng trước đây.

Cô nói xong cầm cặp lồng đi về phía bồn rửa.

- Trông Sở Sở như thể đang buồn lắm ấy...

Nhìn bóng cô bỏ đi Vương Di không khỏi thở dài.

- Tại cậu ăn nói lung tung đấy! Nếu trưởng khoa không về nữa như cậu nói chắc Sở Sở sẽ đau lòng chết mất.

Bạn đang đọc truyện Niệm Niệm Hôn Tình được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.