Chương 110: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Với những điều Diêu thị nói, Vô Ưu không có thời gian và tâm trạng nghe mấy chuyện của nàng, vì vậy khẽ cười nói: "Đại tẩu, trong nhà ta còn có chút việc phải đi trước rồi!"
"Muội có chuyện gì chứ? Khó có được hôm nay đại tẩu ta không có chuyện gì làm, đi, đến chỗ ta ngồi một lát đi?" Diêu thị lại mời nhiệt tình.
Nghe thấy lời này, Vô Ưu đành phải uyển chuyển từ chối: "Đại tẩu, hôm nay ta thật sự có việc, không bằng để ngày khác ta lại đi bái phỏng được không?"
Nghe nói như thế, đương nhiên là Diêu thị hơi thất vọng, nhướng mày nói: "Vậy thật không khéo, được rồi, đệ muội đi làm việc trước đi, ngày khác lại nói chuyện phiếm với tẩu tử!"
"Vô Ưu cáo lui!" Sau đó, Vô Ưu dẫn Xuân Lan rời đi.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Xuân Hoa bĩu môi, nịnh nọt trước mặt Diêu thị: "Thật không biết tốt xấu, nãi nãi ngài có lòng tốt mời nàng, nàng lại còn không cảm kích!"
"Hừ, người ta biết xem bệnh, lại biết chữ biết đọc sách, khinh thường ta đây cái gì cũng không biết!" Diêu thị liếc một cái, rồi xoay người đi về.
Xuân Hoa nhanh chóng đi theo, cười nói: "Nãi nãi, ngài đừng nói vậy, nô tỳ cảm thấy thực sự là nhị nãi nãi này có hơi không thích ở chung với người khác, ngài nhiệt tình với nàng ta như vậy, nhưng hình như nàng ta không cảm nhận được chút nào!"
"Hừ, cái này gọi là tự cho là thanh cao. Không phải người cùng đường sẽ không cùng mưu cầu! Đi, chúng ta về!" Diêu thị nói một câu. Sau đó, Xuân Hoa đuổi sát theo Diêu thị...
Sau khi trở về, Vô Ưu liền vùi đầu vào trong thảo dược, hai hôm nay nàng tra tìm sách thuốc, liệt kê tất cả các loại thảo dược có tác dụng gây mê cũng bảo Liên Kiều tìm tới cho nàng, nàng phải thử từng loại một, để xem loại dược liệu nào có hiệu quả gây mê tốt nhất. Vừa nghiên cứu đã mất cả ngày, buổi trưa cũng chỉ ăn qua loa vài miếng, cũng không nghỉ ngơi. Chẳng biết lúc nào sắc trời bên ngoài đã tối đen, mà Vô Ưu vẫn không ngủ không nghỉ như cũ ngồi trước bàn bát tiên suy nghĩ...
Khi bầu trời đã đầy sao, Thẩm Quân ra ngoài đã về, Xuân Lan và Liên Kiều thấy Thẩm Quân đã về, nhanh chóng bước lên vén mành trúc, một người khác đi theo vào nói: "Nhị gia, ngài đã ăn tối chưa?"
"Ăn rồi!" Thẩm Quân trả lời xong, cũng đã đi vào phòng, ngoảnh đầu thấy trong phòng có một người ngồi trước bàn bát tiên, ánh đèn sáng rực, trên bàn bát tiên từng đống từng đống dược liệu, đủ kiểu đủ loại, đều là loại hắn không thể gọi tên.
Liên Kiều thấy thế, vội vàng nói: "Cô gia, nhị tiểu thư đã ngồi ở đây một ngày rồi, bây giờ còn chưa ăn cơm tối!"
Nghe nói như thế, Thẩm Quân nhíu mày! Lúc này, Vô Ưu nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, ngẩng đầu lên nói: "Được rồi, chỉ là ta không đói bụng mà thôi!"
Nghe thấy lời này, lại thấy sắc mặt Vô Ưu tiều tụy, Thẩm Quân không nhịn được quở trách: "Sao nàng chỉ mải xem những dược liệu này? Không chú ý đến cơ thể của mình chút nào? Bây giờ đã là canh một rồi, còn chưa ăn cơm tối?"
Thấy trên mặt hắn bộc lộ ra quan tâm rõ rệt, Vô Ưu cười nói: "Ta thực sự không có cảm giác đói!"
Sau đó, Thẩm Quân liền quay đầu ra lệnh: "Còn không mau bảo phòng bếp truyền cơm đến cho nhị nãi nãi?"
"Vâng. Nô tỳ đi ngay." Xuân Lan và Liên Kiều nhanh chóng đáp lời rồi đi.
Các nàng đi rồi, mắt Thẩm Quân nhìn lướt qua dược liệu đủ loại trên bàn bát tiên, không nhịn được hỏi: "Những thứ này là dược liệu gì vậy? Hình như ta không biết bất kỳ loại nào!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu mỉm cười, nói: "Những thứ này đều là thảo dược làm thuốc, có các loại hoa, thân, lá, rễ thực vật, vì vậy đương nhiên là ngươi không biết!"
Biết hai ngày nay nàng đang nghiên cứu thảo dược có hiệu quả gây mê, vì vậy Thẩm Quân đưa tay cầm một loại thảo dược khô khốc có vẻ là một đóa hoa, hỏi: "Những thứ này đều là thảo dược có hiệu quả gây mê sao?"
"Ừ." Vô Ưu gật đầu, sau đó nói: "Thảo dược ngươi đang cầm là hoa cà độc dược, đây là thiên tiên tử, đây là thất lý tử, đây là xuyên ô, thảo ô, bạc hà não, tế tân, anh túc!" Vô Ưu đưa tay chỉ từng loại cho Thẩm Quân.
Thấy Vô Ưu nói hơn mười loại, Thẩm Quân không khỏi nhíu mày, nói: "Nhiều loại như vậy? Ta còn tưởng rằng chỉ có vài loại mà thôi. Vậy những thảo dược này đều phải thử từng loại một sao?"
"Ừ." Vô Ưu gật đầu. Sau đó còn nói: "Dược tính của những thảo dược này có mạnh có yếu, cho nên phải tìm ra vài loại có dược hiệu tốt nhất để nghiên cứu. Cái này cũng rất đơn giản, phần lớn ta đã từng tiếp xúc, cũng biết loại nào mạnh nhất. Tìm ra mấy loại thuốc có tác dụng nhất sau đó sẽ nghĩ cách tinh chế tinh chất trong đó, cái này có phần khó, vì trên chiến trường cần dùng với số lượng lớn, như vậy thì phải tìm ra một cách đơn giản nhất không lãng phí nhân lực mới được!"
"Không sai!" Sau khi nghe Thẩm Quân gật đầu nói.
"Nhưng hiện tại phương pháp tinh chế này hơi làm khó ta, nếu quá khó người bình thường sẽ rất khó nắm vững, quá dễ thì bây giờ lại không nghĩ ra được! Hơn nữa quan trọng là sau khi tìm được phương pháp tinh chế còn phải làm thí nghiệm trên người, nếu không có tác dụng phụ mới có thể!" Vô Ưu nhíu mày nói.
Thấy nàng cau mày lo lắng, Thẩm Quân nói: "Những thứ này ngươi có thể từ từ suy nghĩ, đừng sốt ruột, hơn nữa càng không thể nghiên cứu không ngủ không nghỉ như vậy, cơ thể quan trọng hơn!"
Nghe thấy lời nói ân cần của hắn, Vô Ưu mỉm cười sau đó gật đầu: "Ừ."
Lúc này, Xuân Lan và Liên Kiều dẫn hai tiểu nha đầu cầm hộp đựng thức ăn đi đến, rất nhanh cơm đã được dọn lên bàn, Liên Kiều cười nói: "Nhị tiểu thư, cơm tối đã xong rồi, mau dùng đi, nếu không sẽ nguội mất!"
Nghe thấy lời nói của Liên Kiều, Thẩm Quân nói: "Ăn cơm trước đi!"
"Ừ. Hình như bây giờ không thể gọi là cơm tối, phải gọi là cơm khuya!" Ở cổ đại, vì buổi tối không có hoạt động giải trí gì, vì vậy mọi người đều ngủ sớm, cũng dậy sớm, bây giờ đã qua canh một, rất nhiều người đã đi ngủ.
Ngồi vào bàn cơm, Vô Ưu nhìn thấy bốn món cả mặn cả chay, cái bụng không khỏi kêu một tiếng, âm thanh này ngay cả Thẩm Quân cũng nghe được, hắn không khỏi nhíu mày. Mà Vô Ưu thì vỗ cái bụng cười nói: "Đừng nói gì, bây giờ ta thật sự đói bụng đó!"
"Vậy nhanh ăn đi!" Thẩm Quân nhận lấy bát cơm Liên Kiều bưng tới đặt vào trước mặt Vô Ưu
"Chàng có muốn dùng thêm một chút không?" Thấy Thẩm Quân cũng ngồi đối diện mình, Vô Ưu hỏi thăm một câu.
"Không cần, ta vừa mới ăn ở bên ngoài với vài tướng sĩ! Xuân Lan, mang một bình trà tới cho ta!" Thẩm Quân quay đầu ra lệnh cho Xuân Lan bên cạnh.
"Vâng." Xuân Lan đáp lời sau đó nhanh chóng đi ra.
Không bao lâu sau, Xuân Lan mang một bình trà nóng tới đặt lên trên bàn, rót một chén cho Thẩm Quân, sau đó Thẩm Quân phất tay ý bảo mấy nha hoàn lui xuống. Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại hai người Vô Ưu và Thẩm Quân. Vô Ưu cúi đầu, Thẩm Quân ngồi đối diện uống trà, hai người trò chuyện câu có câu không. Hình như lúc ăn cơm bọn họ luôn nói chuyện phiếm như vậy, Vô Ưu cũng đã quen rồi, bây giờ lúc hắn không ăn cơm ở nhà, nàng thật sự cảm thấy có chút buồn rầu đến hoảng sợ đó!
Sau khi ăn một lát, Vô Ưu ngẩng đầu nhìn Thẩm Quân đang ngồi thong thả uống trà, chợt nhớ tới sáng sớm nay nghe được chuyện của Ngọc quận chúa, do dự một chút, nàng bắt đầu nói: "Chuyện của Ngọc quận chúa... Ngươi đã nghe nói chưa?" Dù sao chuyện Ngọc quận chúa là vì hắn mà ra, hơn nữa hắn cũng là bạn tốt với Tần Hiển, chắc hắn sẽ không không đếm xỉa đến đi?
Nghe nói như thế, ngược lại Thẩm Quân hơi bất ngờ, nhìn Vô Ưu một cái, sau đó nhíu mày, nói: "Ngươi biết?"
Chắc hắn cho rằng mỗi ngày nàng không ra khỏi cửa cũng không biết chuyện bên ngoài đi? Hơn nữa nàng là kiểu người không thích tham gia náo nhiệt, lão phu nhân đang giận nàng, không gặp nàng, mà đại tẩu cũng không thích ra ngoài. Thấy hắn nghi ngờ, Vô Ưu khẽ cười nói: "Hôm nay ta đi thỉnh an lão phu nhân, vừa lúc đụng phải đại tẩu, đại tẩu liền đưa ta theo vào thỉnh an lão phu nhân, kết quả nhìn thấy lão phu nhân mặt ủ mày chau, đại tẩu liền hỏi thì ra là đang lo lắng chuyện của Ngọc quận chúa, nên ta mới biết chuyện này!"
Nghe nói như thế, Thẩm Quân nói: "Lão phu nhân bằng lòng gặp ngươi?"
"Ừ." Vô Ưu gật đầu, sau đó nói: "Tạm thời lão phu nhân đã không giận ta nữa, ngươi cũng yên tâm đi. Hơn nữa còn dặn ta và đại tẩu sau này thận trọng từ lời nói đến việc làm!"
Nghe vậy, Thẩm Quân gật đầu, sau đó không khỏi thở dài một hơi: "Ai, Tần Ngọc tùy hứng từ nhỏ, lần này nàng vậy mà lại lấy chuyện chung

Bạn đang đọc truyện Y Lộ Phong Hoa được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.