“Gửi Liệt Giả, Xin lỗi vì biên thư muộn. Tôi muốn lắm, nhưng ở đây lắm việc quá, thời gian rảnh hiếm lắm. Chiến trường mà! Tôi vừa trở về từ trạm xá. Người bị thương nhiều lắm! Bên đó thế nào? Tôi nghe nhiều người đi chiến trường Xích Quỷ bảo nơi ấy khổ sở khắc nghiệt gấp trăm lần bình thường, có người giải ngũ vì phát điên. Tôi thấy lo. Anh vẫn ổn chứ, tóc đỏ? Vết thương cũ sao rồi? Tôi đoán nó đã lành hẳn, nhưng không phải vì thế mà anh tự cho mình cái quyền liều lĩnh. Không ai bắt thánh sứ phải trở thành anh hùng, tóc đỏ, và thánh sứ không phải anh hùng. Đây là năm 7490, kỷ Vạn Thế thứ ba, không phải thời xa xưa khi mà các thánh sứ phải làm mọi việc từ dọn chuồng trại, khám bệnh, đỡ đẻ cho tới làm anh hùng. Tin tôi đi, tóc đỏ, mọi người trong đơn vị của anh cũng mong anh như thế. Đừng làm tôi lo lắng, tóc đỏ. Chúng ta có giao kèo đấy nhé! Tôi đang ở miền trung Thượng Cổ. Đơn vị của tôi đóng quân ở một thành phố bỏ hoang, nơi này đã như vậy khoảng nửa năm rồi. Không còn ai ở đây nữa, dân chúng bỏ chạy hết. Cũng đúng thôi, làm sao mà họ có thể ở lại khi nhà cửa bị phá hết và vườn tược cháy rụi? Tôi chẳng muốn mô tả đâu, tóc đỏ à, cảnh đổ nát nơi nào cũng giống nhau thôi, mà anh chứng kiến còn nhiều hơn tôi. Nhưng liệu anh có đồng ý với tôi rằng chốn đổ nát cũng có cái đẹp của riêng nó? Tôi không có ý tôn vinh sự hủy diệt đâu, tóc đỏ. Những mái nhà thủng nóc, những con đường bị lật tung bê tông lẫn nhựa… chúng chẳng có gì hay ho. Nhưng khi ngày ngày phải chứng kiến cái chết và bệnh tật trong lán cứu thương, đọc lời xá tội cho người hấp hối, băng qua trận pháo kích từ kẻ thù, tôi bỗng yêu sự đổ nát. Bởi vì chúng im lặng. Chúng lặng lẽ đổ bóng dưới ánh chiều tà đỏ như món trứng lòng đào, không la hét, không kêu ca, gợi cho chúng ta nhớ về những ngày tháng vui vẻ, rằng thành phố nơi quê nhà vẫn bình yên, rằng cha nuôi vẫn mạnh khỏe. Khung cảnh ấy chỉ tồn tại trong nửa tiếng thôi, tóc đỏ. Nửa tiếng bình yên nhất trong một ngày, không phải lúc ngủ. Bởi vì khi ngủ, tôi gặp ác mộng nhiều hơn. Tháng 11 rồi, liệu chúng ta có thể về Phi Thiên quốc trước lễ năm mới không? Tôi nhớ Phi Thiên thành quá. Ngày 7 tháng 11 năm 7490 Dạ Bích Cho tôi gửi lời hỏi thăm ống khói và con mèo chết trôi. Tôi nhớ họ. Lần trước, anh nói sẽ làm hộ vệ cho tôi. Một thánh sứ làm hộ vệ cho thánh sứ khác, tôi nghe kỳ cục sao đó?! Nhưng nếu được thì tôi không từ chối đâu. Tôi nhớ anh nữa, nhớ rất nhiều.” |