Chương 8: Rơi Vào Trận Pháp
Phải rời khỏi nhà, mặc dù trong lòng Hoa Mộ Dao có chút thương cảm, nhưng lại cảm thấy kích động hơn vì có thể ra khỏi cửa.
"Tiểu thư của ta ơi, người hãy ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ đi, nếu người xảy ra chuyện gì, nô tỳ thật sự sẽ rất thê thảm." Chi Song nhìn Hoa Mộ Dao
đang vén màn xe, tò mò nhìn ra ngoài, liền cuống quít khuyên nhủ.
Hoa Mộ Dao phải đi Phổ Đà tự, dĩ nhiên những người hầu hạ bên cạnh đều phải đi theo, cứ như vậy, Nghiêm ma ma cũng không có biện pháp quản giáo Chi Song, hơn nữa Hoa Mộ Dao cũng đã ở trước mặt Thành Thị làm nũng, cuối
cùng Thành Thị cũng nhả người ra, nhưng trước khi thả cũng đã cảnh cáo
một trận ra hồn.
Trải qua chuyện lần này, Chi Song hầu hạ Hoa Mộ Dao cũng dè dặt và cẩn thận hơn.
Trì Thị thấy Hoa Mộ Dao buông rèm xuống, liền vội vàng lấy tiểu điểm tâm đã được chuẩn bị từ trước ra. "Trên đường đông người như vậy, mặc dù đang ở trên xe ngựa, nhưng tiểu thư cũng phải cẩn thận tránh tiếp xúc với
người khác, đợi đến Phổ Đà tự, nô tỳ sẽ cùng tiểu thư đi dạo nha."
"Đúng vậy, nghe nói bây giờ ở Phổ Đà tự, hoa đào đã nở rộ, thời điểm này năm
ngoái khi tiểu thư đến Phổ Đà tự, không phải thích nhất hoa đào nơi đó
của bọn họ sao, đến lúc đó nô tỳ có thể làm đào hoa cao cho tiểu thư,
rồi chưng cất đào hoa tửu nữa." Chi Hủy vui vẻ nói.
"Hoa đào này
làm yên chi mới là tốt nhất, đến lúc đó nô tỳ sẽ dùng yên chi này vẽ lên giữa trán tiểu thư một đóa hoa đào, nhất định nhìn sẽ rất đẹp." Chi
Hương cũng nói theo.
Hoa Mộ Dao nghe nói như thế, đôi chút không
vui vì bị buộc phải ngoan ngoãn ngồi ở trong xe cũng nhanh chóng biến
mất không còn dâu vết, vỗ tay nói: "Đúng, đúng, đào hoa cao, đào hoa
tửu, đào hoa yên chi, đều là của ta."
"Đều là của tiểu thư, đến
lúc đó tiểu thư chính là tiểu đào hoa tiên trong rừng hoa đào rồi."
Nghiêm ma ma cũng nở một nụ cười hiếm hoi, trêu ghẹo nói.
Đoàn người vừa nói vừa cười, bất tri bất giác đã đến Phổ Đà tự.
"Không phải đều nói hương khói Phổ Đà tự cường thịnh ư, vì sao đến đây hai lần đều thưa thớt người như vậy?" Chi Hủy tò mò quan sát bốn phía, trừ mấy
tiểu hòa thượng đang quét sân, những người đến đây cầu hương bái phật
chỉ lác đác có vài người.
"Ai biết được, nhưng ít người cũng tốt, tiểu thư cũng đỡ bị người ta va chạm." Chi Hương cười cười nói.
Bởi vì hương khói Phổ Đà tự cường thịnh, không ít quan lại quyền quý cũng
đến đây bái Phật xin xăm, nên dĩ nhiên sương phòng của Phổ Đà tự so với
tự miếu bình thường cũng tốt hơn rất nhiều, nhưng trong mắt những người
bên cạnh Hoa Mộ Dao thì lại không phải như vậy.
Ngẫm lại, khi
tiểu thư nhà mình còn ở nhà, ăn mặc dùng, mọi thứ đều là tốt nhất. Không bàn đến sự cưng chiều của lão gia và phu nhân, ngay cả trong kinh thành thỉnh thoảng cũng đưa đồ tốt tới, nếu so sánh với điều kiện ở Phổ Đà
tự, quả nhiên là quá gian khổ rồi.
Cũng may là đã dự kiến từ
trước, vật dụng thường ngày trên giường, y phục để mặc, ly uống nước,
v...v... tất cả đều mang theo tới đây, điều này có nghĩa Hoa Mộ Dao sẽ ở lại trong chùa vài ngày, bên trong hai chiếc xe ngựa to lớn phía sau
đều là vật dùng hằng ngày của bé.
"Phòng này vẫn chưa được dọn
dẹp, không bằng tiểu thư ra rừng đào sau núi chơi một chút trước đi, chờ chúng nô tỳ thu thập xong phòng ốc rồi hãy về." Trì Thị quét mắt một
vòng quanh phòng, hơi nhíu nhíu mày, trong lòng lo lắng không biết Hoa
Mộ Dao có thể chịu được hay không.
"Ta và Chi Tú sẽ theo hầu tiểu thư, đồng thời cũng sẽ mang theo vài thị vệ ra sau núi trước, mấy người các ngươi dọn dẹp phòng một chút đi." Nghiêm ma ma nói với Trì Thị.
Căn cứ theo pháp lịch của Đại Lương, công chúa có thể có đội cận vệ của riêng mình, nhưng nhân số chỉ trong vòng năm mươi người.
Dĩ nhiên, quy củ là chết, con người mới là sống, năm đó, đội cận vệ bên
cạnh Đại Trưởng công chúa Gia Như, ngoại tổ mẫu của Hoa Mộ Dao, cũng đã
lên đến con số tám mươi người, sau khi Thành Thị và Quý phi nương nương
được sanh ra, tiên đế không chỉ ban cho cặp ngoại sanh nữ phong hào công chúa, mà còn trang bị cho mỗi người một đội cận vệ năm mươi người.
Đội cận vệ bên cạnh Thành Thị, dĩ nhiên là phải đi theo bọn họ tới phủ Tô
Châu, sau khi sinh Hoa Mộ Dao, Thành Thị đã cố ý điều mười người âm thầm bảo vệ ở bên cạnh bé. Lần này ra cửa, không chỉ có mười hộ vệ đi theo
âm thầm bảo vệ, Thành Thị cũng đã điều thêm mười người khác đến, tổng
cộng là hai mươi hộ vệ xuất thân từ Ngự lâm quân, trên đường bảo vệ bất
kể sáng tối, hộ tống tới đây.
"Nơi này nhiều hoa quá đi, nô tỳ
quay về lấy một rổ, không thể lãng phí đống hoa đào rơi trên mặt đất này được." Chi Hủy nhìn thấy hoa rơi đầy đất, liền nói với Hoa Mộ Dao một
tiếng, rồi xoay người đi trở về.
Hoa Mộ Dao buông tay Nghiêm ma
ma, một mình chạy tới chạy lui trong rừng hoa đào, trên bề mặt chiếc váy đỏ tươi có thêu mấy đóa hoa đào, trên nụ hoa có đính vài đóa trâm hoa,
theo mỗi bước chạy của bé mà vang lên tiếng chuông nghe rất êm tai.
"Ma ma, người mau mau đến đây đi, nơi này thật đẹp nha." Hoa Mộ Dao chạy
phía trước, vẫn không quên ngoái đầu thúc giục Nghiêm ma ma đang đi ở
đằng sau.
"Tiểu thư ngoan của ta, người chậm lại một chút." Nghiêm ma ma vất vả đuổi theo phía sau, cẩn thận dặn dò.
Mặc dù Nghiêm ma ma đi đứng không theo kịp Hoa Mộ Dao, nhưng bà cũng không
lo lắng lắm, bởi vì bà biết bên cạnh Hoa Mộ Dao có người bảo vệ.
*******
"Kỳ nghệ của Đại sư quả nhiên cao siêu, Diễn Tu cam bái hạ phong."
Minh Thừa Huy thả viên cờ đen vào bên trong hộp, nhìn cờ đen trên bàn cờ bị bao vây không có lối thoát, bất đắc dĩ lắc đầu.
Lão hòa thượng có chòm râu trắng xóa ngồi đối diện với Minh Thừa Huy cười
cười: "Kỳ nghệ của thí chủ kỳ rất tốt, chẳng qua đang có chuyện trong
lòng, nên lão nạp mới may mắn thắng hai chiêu."
"Đại sư khiêm
nhường, trong lục nghệ từ, trước tới giờ, kỳ nghệ của ta là kém nhất, kỳ nghệ của Trí Thông đại sư là nổi danh nhất Đại Lương, có thể có cục
diện trước mắt như vậy, là đại sư đã xuống tay lưu tình." Minh Thừa Huy
không quan tâm bộc lộ yếu điểm của mình.
Không sai, đang cùng
Minh Thừa Huy đánh cờ chính là vị đã giải xăm cho Thành Thị năm trước,
Trí Thông đại sư, sở dĩ Phổ Đà tự thưa thớt người như thế, cũng chính
bởi vì Minh Thừa Huy đã phái người chặn lại dưới chân núi, không cho
phép ai lên.
"A di đà Phật." Trí Thông đại sư chắp tay trước
ngực, đầu hơi cúi xuống. "Thí chủ hạ cờ đều lưu lại con đường sống, lấy
thủ làm công, mới để cho lão nạp may mắn chiến thắng."
"Vậy theo
đại sư quan sát, nếu ta chủ động tấn công lúc hạ cờ, có thể chiến thắng
hay không?" Nhìn Minh Thừa Huy như vô tình hỏi, nhưng thật ra nội tâm đã đặc biệt thấp thỏm chờ câu trả lời của Trí Thông đại sư.
Trí
Thông đại sư âm thầm thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Kỳ nghệ của thí
chủ vốn thiên về nhu hòa, nếu cố ý ác liệt, ngược lại sẽ mất đi bản
tính, không tốt."
Minh Thừa Huy nhếch môi: "Đại sư cũng nhìn
thấy, nếu ta cứ tiếp tục như vậy, cũng chỉ có một con đường chết, vậy
sao không tranh đấu một lần, nói không chừng còn có một con đường sống,
chuyển bại thành thắng, chẳng lẽ đại sư nhìn ra, ta. . . .chắc chắn sẽ
thất bại sao?"
"Chuyện thành bại, sớm đã được định trước, thí chủ cần gì. . . . hại người hại mình." Trí Thông đại sư ý vị sâu xa nói.
Trên mặt Minh Thừa Huy xuất hiện mấy phần khổ sở: "Sớm đã định trước? Nhưng
ta không muốn tương lai của mình dễ dàng bị định đoạt như vậy, rõ ràng
ta mới là trưởng tử, tại sao cố tình loại ta ra khỏi vị trí kia? Ta
không cam lòng, không cam lòng."
"Thí chủ có từng nghĩ tới chỉ vì một lúc không cam lòng của bản thân, sẽ mang đến cho chúng sinh bách
tính tai nạn như thế nào hay không? Trong lòng thí chủ có từ bi, cần gì
phải khổ khổ bức bách mình như vậy?" Trí Thông đại sư trấn an nói.
"Đại sư, bức ta không phải là bản thân ta, mà là vị kia, nếu ta không tranh
đoạt, không biết kết quả chờ đợi ta sau này sẽ là cái gì." Minh Thừa Huy cười khổ nói.
Đúng lúc này, đột nhiên có một hắc y nhân từ bên
ngoài nhảy vào, bên tai Minh Thừa Huy nói một câu gì đó, Minh Thừa Huy
liền biến sắc, trực tiếp đi ra ngoài.
Trí Thông đại sư nhìn theo
dáng vẻ kích động đó, thở dài một hơi: "Nhất kỷ chi tư, Đại Lương chi
hoạn, chỉ mong có thể suy nghĩ thông suốt." (Vì tham vọng cá nhân mà
mang tại họa đến cho Đại Lương)
********
Hoa Mộ Dao vui vẻ chạy tung tăng trong rừng đào, trong chốc lát đã không còn thấy bóng
dáng của Nghiêm ma ma ở sau lưng, chỉ còn lại mười hộ vệ âm thầm đi theo bảo vệ từ xa.
Sâu bên trong rừng đào có một ngôi nhà gỗ, nước
chảy róc rách bao quanh ngôi nhà nhỏ, trong sân còn có gà vịt chạy loạn
xạ, Hoa Mộ Dao bất tri bất giác đã chạy tới chỗ này.
"Thật đáng
yêu nha." Hoa Mộ Dao nhìn mấy con gà con vừa chạy vừa kêu ở trong sân,
mấy con vịt con tự do tự tại bơi ở trong nước, đôi mắt to tròn lấp lánh
ánh sáng.
Lúc này bé đã quên mình đang ở chỗ nào, trực tiếp bước
lên cái cầu nhỏ, đi vào trong viện tử, thủ lĩnh hộ vệ đi theo phía sau,
đột nhiên nhạy bén cảm giác được một luồng sát khí, vội vàng vận động
nội lực bay về phía Hoa Mộ Dao.
Hoa Mộ Dao vừa bước chân lên cây
cầu gỗ nhỏ, liền cảm thấy cây cầu rung lên dữ dội, nếu cây cầu sập
xuống, bé sẽ lập tức rơi vào trong nước, trên mặt liền lộ ra vẻ sợ hãi,
ngây ngốc đứng ở đó không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Huyện chủ cẩn thận!" Thủ lĩnh hộ vệ nóng nảy vội vàng chạy tới, gần như đã chụp
được Hoa Mộ Dao rồi, bỗng nhiên cảnh sắc trước mắt đột nhiên thay đổi,
cầu nhỏ nước chảy róc rách, gà vịt nhà gỗ gì đó, kể cả Hoa Mộ Dao cũng
cùng nhau biến mất không để lại dấu vết, chỉ còn lại một mảnh rừng đào.
Thủ lĩnh hộ vệ Dung Nhất cảm thấy có chuyện không ổn, lập tức điều tra cẩn thận xung quanh chỗ Hoa Mộ Dao đột ngột biến mất.
"Thủ lĩnh, có lẽ nơi này có một trận pháp." Một hộ vệ có chút nghiên cứu về
trận pháp, nhìn cây đào lệch không bình thường rồi nói.
Ánh mắt Dung Nhất sáng lên, gấp gáp hỏi: "Vậy ngươi có biện pháp phá giải?"
Hộ vệ kia đau khổ lắc đầu một cái: "Thủ lĩnh, huynh cũng biết đệ chỉ là
tay mơ, trận pháp này vừa nhìn đã biết độ khó rất cao, đệ hoàn toàn
không giải quyết được."
Thủ lĩnh hộ vệ đạp tên kia một cước, tức
giận nói: "Tại ngươi bình thường không học hành cho đàng hoàng, thời
khắc mấu chốt lại không dùng được ngươi."
"Lão Tam, đệ nhanh chóng quay về...."
Dung Nhất còn chưa nói hết câu, đã nhìn thấy một người nhanh chóng chạy tới trước mắt.
"Sao không thấy Chiêu Nguyệt Huyện chủ?"
Dung Nhất vừa nghe xong lời này, trong lòng hắn rét lạnh, dĩ nhiên hắn nhận
ra vị này, cũng biết ý tứ của Quận chúa, cho nên thấy vị này đột nhiên
xuất hiện một cách trùng hợp như vậy, không, phải nói là vẫn phái người
theo dõi bên này mới đúng? Nếu không sao có thể biết chuyện tiểu thư
biến mất.
"Nơi này là một trận pháp, Huyện chủ không cẩn thận xông vào."
Tuy trong lòng hắn đối với vị Đại hoàng tử này tồn tại một loại dè chừng
nhất định, nhưng dưới tình huống trước mắt, cứu người quan trọng hơn.
Minh Thừa Huy nghe xong lời này, vội vàng phân phó một người bên cạnh: "Mau tìm Ngạn Thanh đến đây."
Người nọ vội vàng bay ra khỏi rừng đào.
Giờ khắc này tâm trạng Minh Thừa Huy đặc biệt mâu thuẫn, hắn không biết
cuối cùng mình có nên nhúng tay vào hay không, nếu cứu người, coi như
Hoa gia có tồn tại cảm kích đối với hắn, nhưng vị kia vẫn còn ở đó, Hoa
gia cũng không dám kháng chỉ bất tuân, nếu như không cứu, chỉ cần nàng
biến mất, tính toán của vị kia sẽ hoàn toàn vô dụng, như vậy hắn sẽ có
tư cách thoải mái cạnh tranh.
Dung Nhất nhạy bén quan sát cảm xúc dao động của Minh Thừa Huy, mặc dù có sự nhúng tay của vị này, mọi
chuyện sẽ trở nên phức tạp, nhưng dưới tình huống khẩn cấp như thế này,
hắn nghĩ cho dù là Quận chúa cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy, dù sao tất cả cũng đều không quan trọng bằng an toàn của tiểu thư.
"Đa tạ
Đại hoàng tử, chờ sau khi trở về phủ, thuộc hạ nhất định sẽ bẩm báo toàn bộ chi tiết cho Quận chúa, Quận chúa yêu thương nhất là Huyện chủ, đến
lúc đó nhất định sẽ cảm tạ Đại hoàng tử thật tốt."
Minh Thừa Huy
nghe vậy, hơi nhếch mép, cũng được, nếu đã phái người đi tìm Ngạn Thanh, vậy tất cả cứ thuận theo ý trời đi, nếu hắn có thể phá trận pháp này,
cứu được tiểu nha đầu kia, cứ xem như làm một việc thiện thôi.
Bạn đang đọc truyện Hoa Thị Chiêu Nguyệt được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.