Chương 56: Thù Lao
"…" - Bạch Mộc không thể nói được gì, Tạ Minh Tường này da mặt dày thật đáng sợ.
"Cái đó, thật ra chú nên nghĩ như vậy…" - Tạ Minh Tường ngại ngùng xoa xoa
tay, an ủi: "Tiết mục này chính là kết quả nỗ lực của tất cả mọi người
trong khoa nghệ thuật các chú, chú đây là cống hiến cho cả khoa nghệ
thuật đó! Chú nên cảm thấy tự hào!"
Bạch Mộc bĩu môi: "Thôi đi, anh chụp cho em cái mũ cao như vậy em thật sự không nhận nổi, đổi lại là Sở Nam thì còn được."
Tạ Minh Tường ngẫm nghĩ cũng phải, trong mấy người bọn họ, Bạch Mộc là
người tỉnh táo nhất nếu đổi lại là Sở Nam, nịnh nọt cậu ta hai câu là
Tiểu Bàn Tử chắc chắn sẽ hớn hở đi làm hết mọi việc. Thế nhưng Bạch Mộc
hiển nhiên không bị những lời này hấp dẫn.
"Yên tâm đi, nếu đã
nhận lời mọi người rồi thì chắc chắn em sẽ cố gắng hết sức để làm cho
tốt!" - Bạch Mộc nhìn ra sự lo lắng trong mắt Tạ Minh Tường, khoát tay
nói.
Lúc này Tạ Minh Tường mới yên lòng, anh ta vẫn khá hiểu
Bạch Mộc. Bình thường Bạch Mộc sẽ không dễ dàng hứa gì đó, nhưng mà
chuyện đã nhận lời thì đều sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành.
Thật ra Tạ Minh Tường vẫn rất cảm động, trong lòng anh ta hiểu rõ Bạch Mộc
nhận lời làm việc này cũng là vì giúp anh ta. Nếu không thì còn lâu cậu
ấy mới rảnh rỗi tự tìm phiền toái cho mình như vậy.
"Yên tâm đi! Sau khi chuyện này xong xuôi anh tất có hậu tạ!" - Tạ Minh Tường vỗ vỗ
vai Bạch Mộc. "Nếu Bạch Mộc đã lựa chọn giúp đỡ mình, vậy thì mình cũng
phải có báo đáp mới đúng chứ. Đây gọi là thù lao, là lẽ đương nhiên! Anh đây không phải là loại tiểu nhân vong ân bội nghĩa kia!"
Trong
ký túc xá nam, một thằng mập nào đó cũng đang nằm trên giường nghịch
điện thoại đột nhiên hắt hơi một cái: "Ủa, mình bị cảm à... Hay là có
người nhắc đến mình?"
"Không sai, trời lạnh như vậy, chắc là
mình không cẩn thận bị lạnh rồi. Xem ra tối hôm nay phải ăn nhiều một
chút, như vậy mới có thể tăng cường sức miễn dịch được! Ừm… cứ quyết
định như vậy đi, mua hai cái chân giò hầm tương bồi bổ trước
đã!'
"…"
Bạch Mộc chán chường: "Anh đây là đang vẽ bánh cho em ăn à? Có thể thực tế một chút không?"
Tạ Minh Tường suy ngẫm một chút, nói: "Vậy… anh mời chú ăn cơm?"
"Không có hứng thú!" - Bạch Mộc lắc lắc đầu: "Em cũng đâu có cần một bữa cơm của anh!"
"Vậy… anh mời chú ra ngoài chơi?" - Tạ Minh Tường thay đổi ý kiến.
"Cũng không có hứng thú!" - Bạch Mộc bực bội hỏi: "Nói đi nói lại chỉ có hai
kiểu như vậy, anh có thể có gì khác một chút không?"
"Không
thể!" - Tạ Minh Tường rất thật thà lắc đầu, anh ta cũng thật sự không
nghĩ được gì khác, ngay sau đó lại có chút bất đắc dĩ nói: "Cái gì cũng
được cả... rốt cuộc chú muốn cái gì?
"Ừm…" - Bạch Mộc trầm ngâm
một chút: "... Nhất thời thì em cũng không nghĩ ra, vậy thì cứ ghi nợ
trước đã. Sau này nếu như em có chỗ nào cần giúp đỡ, anh không thể từ
chối được đó!"
"Ghi nợ trước?" - Tạ Minh Tường giật mình, hết
sức cẩn thận hỏi han: "Sau này chú sẽ không bảo anh làm mấy chuyện bán
đứng lương tâm đấy chứ?"
"Đương… đương nhiên sẽ không! Chắc chắn sẽ là chuyện nằm trong phạm vi khả năng của anh." - Bạch Mộc nhăn mặt
"Lại còn bán đứng lương tâm, anh có sao?"
"Vậy thì được..." - Tạ Minh Tường thở phào nhẹ nhõm, hết sức sảng khoái nhận lời: "...Xong, cứ quyết định vậy đi!"
"Vậy nên… còn chuyện gì khác nữa không?" - Chuyện đã quyết định, Bạch Mộc
lại đặt tâm tư vào cây đàn piano trước mặt: "... Nếu không có chuyện gì
thì em chuyên tâm chỉnh sửa bản nhạc đây, không tiễn!"
"Ờ…" - Tạ Minh Tường có chút dở khóc dở cười: "Đương nhiên có, tối mai sẽ bắt đầu đêm hội mừng năm mới. Chiếu theo quy định, chúng ta phải đăng ký tiết
mục đã chuẩn bị xong cho hội sinh viên, như vậy thì họ mới có thể sắp
xếp trình tự biểu diễn của các tiết mục được." "Phiền toái như vậy..." - Bạch Mộc hơi nhíu mày: "... Nhưng bây giờ bất kể là bản nhạc, hay là
bài múa bên nữ sinh đều vẫn chưa chuẩn bị xong mà, căn bản là không có
cách nào để chốt lại cả!"
"Không sao!" - Tạ Minh Tường nói: "Chỉ cần xác định đại khái thời gian của tiết mục là được rồi, không cần
phải chính xác như vậy đâu."
"Hóa ra là vậy…" - Bạch Mộc gật gật đầu, nếu là như vậy thì không có trở ngại gì lớn. Chỉ là hiện tại Bạch
Mộc nhất định phải tranh thủ thời gian sửa xong bản nhạc, thực sự là
không có thời gian đi đăng ký.
Bạch Mộc nhìn về phía Tạ Minh Tường, hỏi: "Đăng ký tiết mục nhất định phải để tất cả mọi người đều đi sao?"
"Ờ… cái đó thì cũng không cần." - Tạ Minh Tường nói: "Chúng ta cử một người đại diện đi là được rồi!"
"Vậy anh còn ở đây làm gì?" - Bạch Mộc hỏi ngược lại: "Trong đám người này
chỉ có mấy người các anh là rảnh rỗi không có việc gì làm, còn không đi
nhanh đi?
"…"
Rời khỏi phòng đàn, Tạ Minh Tường gọi bọn Sở Nam đến, cùng nhau đi đến văn phòng của hội sinh viên.
Thế nhưng bọn họ nhất định được như ý, bởi vì tối mai là đêm hội mừng năm
mới sẽ bắt đầu rồi, lúc này toàn thể thành viên của hội sinh viên đều
đang bận tới bận lui trên sân vận động của trường, dù sao thì cả trường
học cũng chỉ có chỗ này có thể chứa được nhiều sinh viên như vậy thôi.
Cho nên lúc này trong văn phòng của hội sinh viên không một bóng người.
Tạ Minh Tường bốn người đi loanh quanh rất lâu mới biết là mình đã tìm
nhầm chỗ, thế là cả đám lại kéo nhau chạy đến sân vận động của trường.
Chỉ là, khi mấy người vừa đến chỗ này thì bị thành viên của hội sinh viên
cản lại: "Xin lỗi bạn! Bởi vì ngày mai sẽ có đêm hội, cho nên chúng tôi
đang bố trí hội trường ở bên trong vì vậy tạm thời không thể vào được."
Người này coi bọn Tạ Minh Tường là mấy đứa đến đây góp vui.
Tạ Minh Tường cười giải thích: "Không phải chúng tôi đến xem náo nhiệt, chúng tôi đến đăng ký tiết mục."
"Ồ?" - Người nọ hơi sửng sốt một chút, hỏi: "Các cậu là sinh viên năm nhất khoa y?"
"Ủa, sao anh biết?" - Sở Nam thấy hơi tò mò, lập tức kịp phản ứng lại "Lẽ
nào người này biết mình ư? Ừ, cũng không phải là không có khả năng này!
Mình đã nói mà, người đẹp trai giống như mình bình thường đều là nhân
vật nổi bật, người khác nhận ra mình cũng là đương nhiên."
"Bởi
vì cả trường chỉ có các cậu và sinh viên của khoa nghệ thuật chưa đến
đăng ký tiết mục thôi… Mà tôi nghe nói khoa nghệ thuật chỉ có một nam
sinh, cho nên các cậu chắc chắn là ở khoa y rồi!" - Người kia giải
thích.
"Ồ… Hóa ra là như vậy à!" - Sở Nam đỏ bừng mặt "May mà
lúc nãy không có nói ra suy nghĩ trong lòng mình, nếu không thì mất mặt
chết đi được!"
"Nếu đã như vậy thì các cậu vào đi!" - Người kia
để cho bọn họ vào. Chỉ vào một người đeo mắt kính ở giữa sân vận động
nói: "Đó là chủ tịch Lý Dương của hội sinh viên chúng ta, các cậu tìm
cậu ấy đăng ký tiết mục là được."
"Cảm ơn!" - Tạ Minh Tường gật đầu với anh ta, sau đó đi về phía Lý Dương giơ tay ra: "Chào cậu!"
"Các cậu là?" - Lý Dương có chút khó hiểu, nhưng vẫn đưa tay ra bắt tay với Tạ Minh Tường.
"Tạ Minh Tường khoa y!" - Tạ Minh Tường giới thiệu: "Mấy người này cũng là
sinh viên khoa chúng tôi: Tiêu Ninh, Sở Nam và Tôn Dật Thành. Chúng tôi
đến đăng ký tiết mục."
"Xử Nam?" - Không hề nghi ngờ gì, cái tên Sở Nam lại khiến người ta ngạc nhiên lần nữa, nhưng mà chủ tịch hội
sinh viên Lý Dương này không hổ là người từng trải, chỉ sửng sốt giây
lát liền phản ứng lại: "Cuối cùng các cậu cũng tới rồi! Tiết mục của các khoa khác đều đã đăng ký hết rồi, chỉ đợi các cậu thôi đó!"
Bạn đang đọc truyện Thanh Xuân Có Nhau được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.