Chương 4: Khách Tới
Một ngày trước sinh thần của Liễu Minh Nguyệt, trong nhà có khách tới.
Người đến chính là dì ruột và biểu huynh Hạ Tử Thanh của nàng.
Liễu Minh Nguyệt nghe nha hoàn báo lại, vô cùng kinh ngạc mất một hồi lâu,
sau đó dưới sự hầu hạ của Hạ Huệ thay đổi một thân quần áo sạch sẽ đi
nghênh đón khách tới.
Người dì này của nàng gọi là Ôn thị, nghe
nói dung mạo xinh đẹp rất giống với vong mẫu, đều xuất thân từ Giang Bắc Hạ gia, sau đó gả cho Quốc Tử Giám đương triều Hạ Giam Thừa, cuộc sống
cũng coi như an khang. Dượng nàng là chủ quản học quy ở Quốc Tử Giám,
giám sát việc dạy học, ở nhà cũng nghiêm cẩn giống như ở Quốc Tử Giám,
nhiều năm ảnh hưởng, ngay cả người dì này của nàng cũng dưỡng thành tính tình ngay thẳng nghiêm túc giống y như vậy.
Liễu Minh Nguyệt
bước vào đại sảnh, trước hành lễ chào hỏi Ôn thị, sau lại bái kiến biểu
ca Hạ Tử Thanh, nha hoàn đã sớm dâng trà nóng lên. Vốn dĩ trong nhà có
nữ tử là bậc trưởng bối tới thăm, hẳn là Liễu Minh Nguyệt nên tiếp đón
người đến Đông khóa viện chỗ ở của mình, nhưng ngặt nỗi Hạ Ôn thị còn
mang theo biểu huynh Hạ Tử Thanh tầm mười sáu tuổi, tuy nói hai người là biểu huynh muội ruột thịt, nhưng cũng không thể ngang nhiên tiến vào
tiểu viện của nàng.
Hiện thời Liễu Hậu còn chưa về nhà, Hạ Ôn thị thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, thế này mới lôi kéo tay nàng, dường như
nhẹ nhàng thở ra:“Đáng thương, mấy ngày nay làm ta ở nhà hết sức lo lắng cho con. Nghe nói con xảy ra chuyện, chỉ là… Con cũng biết hiếu kỳ của
nhà ta chưa hết, chưa hết hiếu trung lại chạy tới nhà con như vậy thì
thật không tốt. Nhiều ngày nay hiếu kỳ vừa xong, lại sắp đến sinh thần
của con, vì vậy ta dẫn theo biểu huynh con nhanh chóng chạy tới đây,
vụng trộm nhìn con một cái.”
Hạ Tử Thanh cùng tuổi với Tiết Hàn
Vân, tướng mạo tuấn tú, dung mạo có 3 phần tương tự như Hạ Ôn thị, nhìn
nàng ôn nhã hòa khí tươi cười, một bộ dáng giống như thư sinh.
Lúc này Liễu Minh Nguyệt mới chợt nhớ ra, tang sự của Hạ gia chính là vì bà bà[1]của dì qua đời, chuyện này kiếp trước nàng có chút ấn tượng mơ hồ, chính là không biết vì sao, kiếp trước nàng luôn không thích người dì
này cho lắm, về phần nguyên nhân tại sao thì lại không nhớ rõ, hình như
đối với chuyện này nàng cũng chưa từng để ở trong lòng.
“Con đã
khỏe, không có gì trở ngại. Nếu không phải phụ thân bắt con ở nhà hảo
hảo dưỡng thương, chắc sớm đã đến quý phủ thăm hỏi dì, để dì phải lo
lắng, là Nguyệt Nhi không phải.”
Nghe mấy lời này, ánh mắt Ôn thị lập tức sáng lên.
Trước kia Liễu Minh Nguyệt bị Liễu Hậu nuông chiều đến kiêu căng, làm sao lại nhu thuận như vậy? Nay xem ra, có thể thấy được là kinh qua một kiếp,
nói chuyện làm việc càng ngày càng khéo.
Nghĩ như vậy, nụ cười
trên mặt Ôn thị lập tức giãn ra hết cỡ, một tay kéo Hạ Tử Thanh đến
trước mặt Liễu Minh Nguyệt:“Tuy biểu ca con là đứa kiệm lời, nhưng cũng
là cốt nhục trong nhà, nếu con có việc nhất định nó sẽ không ngồi yên mà nhìn đâu. Về sau nếu có chuyện gì thì phái người đi tìm biểu ca con… Dù sao người ngoài cũng không thể…”Lời còn chưa dứt, Tiết Hàn Vân đã từ
ngoài cửa đi vào, đúng lúc nghe vào tai những lời này.
Mấy ngày
nay Liễu Minh Nguyệt luôn ở chung với hắn, cũng nhìn ra hắn không hề hờn giận, thầm nghĩ: lời này của dì rõ ràng chính là chỉ trích Hàn Vân ca
ca không đủ tận tâm.
Nàng đã trải qua một kiếp, sớm đã không còn
là kiều nữ không hiểu chuyện như xưa, lại phá lệ nghĩ sâu xa hơn một
tầng, thấy Tiết Hàn Vân không sai cấp bậc lễ nghĩa mà hành lễ chào hỏi
Ôn thị, sau đó làm tư thái vừa gặp lần đầu với biểu ca Hạ Tử Thanh, nàng cảm thấy thần sắc Ôn thị thản nhiên, đối với Tiết Hàn Vân thì xa cách
khách sáo, trong lòng lập tức có chút không thoải mái, nàng có lòng muốn giải vây thay Tiết Hàn Vân, nhân tiện nói:“Hàn Vân ca ca dẫn biểu ca
muội ra hoa viên phía sau hoặc là đến thư phòng của huynh đi dạo đi, mấy ngày nay huynh ở nhà buồn bực mãi, vừa vặn biểu ca muội đến đây thay
huynh giải buồn. Cũng đã nhiều ngày muội chưa gặp dì, đang muốn tâm sự
với dì đôi câu.”
Tiết Hàn Vân liếc nhìn nàng một cái, khóe môi
cong lên, biểu tình này đã xem như là thần sắc hòa khí nhất của hắn, cáo từ với Hạ phu nhân, rồi dẫn theo Hạ Tử Thanh đi ra ngoài.
Liễu
Minh Nguyệt đưa Ôn thị ra khỏi đại sảnh, đi đến Đông khóa viện của mình, thẳng đến khi vào phòng của mình rồi, Hạ phu nhân ngồi xuống, vẫy vẫy
tay, bà tử đi theo bà mới đưa lên lễ vật mừng sinh thần mà bà đã chuẩn
bị cho nàng. Ngoại trừ 4 bộ thường phục, còn có một bộ trang sức bằng
bạc mà tiểu cô nương thường thích dùng, rất là tinh xảo.
Mấy thứ
này, lẽ ra đều phải do mẫu thânchuẩn bị, nhưng mà mẫu thâncủa Liễu Minh
Nguyệt đã sớm qua đời, cho nên Hạ Ôn thị mới chuẩn bị mấy thứ này rồi tự mình đưa tới cửa.
“Làm phiền dì rồi!”Liễu Minh Nguyệt nhận lấy
lễ vật, tinh tế đánh giá, sau đó thần sắc lộ ra vẻ cực kỳ vui mừng:“May
mà dì đã chuẩn bị sẵn cho con, ngày mai con có hẹn với bằng hữu đến
chơi, vừa vặn mặc ra ngoài cho các nàng nhìn một cái.”
Ôn thị
nhìn thần sắc của nàng, dường như thật sự rất thích lễ vật mà bà đưa
đến. Tính tình của Liễu Minh Nguyệt chính là như vậy, thích hay không
thích đều biểu hiện hết ở trên mặt, bởi vậy bà lập tức thấy yên lòng,
kéo tay Liễu Minh Nguyệt ngồi xuống, sau đó lại hỏi chút tình cảnh ngày
đó nàng gặp phải tai kiếp nguy nan.
Sau khi Liễu Minh Nguyệt tỉnh lại đã thấy mình nằm ở trên giường, toàn bộ quá trình nguy hiểm đó
dường như chưa từng trải qua, bởi vậy nàng viện cớ lập lờ, hoặc là lấy
biểu tình“Lúc ấy Nguyệt Nhi quá sợ hãi”cộng với hành động ôm ngực do gặp phải kinh hách quá độ, hoặc là mấy lời hàm hồ“Con cảm thấy rất đau,
cũng không biết làm sao lại té xuống xe ngựa, sau đó vì quá đau cho nên
hôn mê bất tỉnh”để lấp liếm cho qua.
Ôn thị chỉ cho rằng một tiểu cô nương như nàng gặp phải chuyện kinh hãi như vậy là một chuyện lớn,
sớm đã mất đi sự bình tĩnh, nhắc lại mấy chuyện này trong lòng khó tránh khỏi sợ hãi, nhưng sự chú ý của bà không tập trung ở vấn đề này, mà là
nói bóng nói gió hỏi:“Trước kia chẳng phải con đối với Tiết công tử
không lắm thích sao? Vừa rồi ta nhìn qua, hình như hai con ở chung cũng
không tệ thì phải?”
Nếu dựa theo tính cách trước kia của Liễu
Minh Nguyệt, nhất định sẽ một năm một mười kể rõ hết tất cả cho dì của
nàng nghe. Vì người dì này của nàng có tính tình vô cùng nghiêm túc, cái gì không đúng là lập tức phê bình ngay. Nhưng mà loại chuyện trọng sinh thế này… Ngay cả phụ thân thân sinh của nàng cũng chẳng hay biết gì,
chỉ sợ nói ra sẽ khiến lão nhân gia ông sợ hãi, vậy làm sao có thể kểcho Ôn thị?
Trong lòng nàng cất giấu tâm tư, nhưng ánh mắt nhìn Ôn
thị vẫn là hồn nhiên vô tội như vậy, giống như tiểu cô nương bình thường làm nũng lôi kéo lắc lắc tay Ôn thị:“Hóa ra chuyện con không hợp với
Hàn Vân ca ca lộ rõ như vậy, con nghĩ chỉ có người trong phủ mới biết,
thì ra… Ngay cả dì cũng biết ư?”Một bộ dáng tiểu cô nương ngượng ngùng
khi nhận ra mình làm sai chuyện.
Ôn thị thầm nghĩ: đó là bởi vì
ngươi và tên tiểu tử kia không hợp nhau, nhưng Liễu Hậu vẫn sủng ngươi
như vậy, cho nên ta mới không sốt ruột.
“Dì, người không biết đó
thôi, lần này Hàn Vân ca ca đã liều mạng cứu con, hơn nữa huynh ấy xem
như cũng là ân nhân cứu mạng của Nguyệt Nhi, nếu con cứ khăng khăng đem
mọi chuyện đều nhìn vào khuyết điểm của huynh ấy giống như lúc trước thì thật là không tốt.”Nàng nói xong câu này, cẩn thận xem xét thần sắc của Ôn thị, thấy bộ dáng của Ôn thị mơ hồ thở phào nhẹ nhõm một hơi, không
khỏi càng ngày càng kinh ngạc.
Ôn thị lôi kéo tay nàng, yêu
thương sờ soạng tới lui mấy lần, ngay cả đôi mắt cũng đỏ lên:“Con của
ta, con cũng quá ngây thơ rồi. Con không nghĩ lại xem, Tiết Hàn Vân từ
nhỏ đã đến nhà con ở, chi phíăn mặc ở đi lại, tất cả đều được hưởng đãi
ngộ của công tử phủ Tướng quốc, chỉ bằng với thân phận của cha hắn, có
thể mời được Đại nho hiện thời làm vi sư không? Ngoài ra còn có La lão
tướng quân truyền thụ võ nghệ? Phụ thân con chẳng những nuôi hắn lớn như vậy, còn dụng tâm bồi dưỡng hắn thành nhân tài, đại ân tình hôm nay,
cho dù có lấy mạng báo đáp, cũng không coi là gì. Chẳng qua hắn chỉ thụ
thương chút ít, nằm dưỡng một khoảng thời gian thì có thể đổi lấy sự cảm kích của cha con hai người, cớ sao lại không làm?”
Trong lòng
Liễu Minh Nguyệt có hồ nghi, những lời này của Ôn thị toàn bộ đều nhắm
vào Tiết Hàn Vân, Tiết Hàn Vân và bà không hề có liên quan gì, ngược
lại, đối với bà lễ nghĩa cấp bậc rất chu toàn, chưa từng làm gì khiến Ôn thị e ngại thì phải?
Lời này của bà nghe vào tai tựa hồ là khắp
nơi lo lắng suy nghĩ thay cho nàng, nhưng nếu ngẫm nghĩ cho thật kỹ,
hình như hàm chứa ẩn ý châm ngòi ly gián.
Liễu Hậu trở về hơi trễ một chút, cố ý đến thư phòng của Tiết Hàn Vân gặp Hạ Tử Thanh trước,
sau đó mới truyền lời muốn giữ hai mẹ con Ôn thị ở lại đây ăn cơm chiều. Nhưng trong nhà Ôn thị bề bộn nhiều việc, cho nên bà cáo từ rồi trở về
nhà.
Trong lòng Liễu Minh Nguyệt trăm mối không thể giải, không
rõ những lời mà Ôn thị nói là có ý gì? Nếu nói Ôn thị lo lắng cho nàng,
loại tình huống này đúng là có, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hình như cũng
không đúng cho lắm.
Mặc dù nàng không thích Ôn thị cho lắm, nhưng trong kí ức của kiếp trước, ngày lễ ngày tết hàng năm, Ôn thị đều đưa
đến rất nhiều thứ cho nàng, chưa bao giờ để nàng phải thiếu một phần
nào. Về sau hai nữ nhi của Ôn thị đã sớm gả ra ngoài, cho nên mỗi khi bà xuất môn xã giao dù thế nào cũng phải mang theo Liễu Minh Nguyệt đi tới đi lui, bà có mối quan hệ quen biết rất rộng đối với giới quý nữ trong
kinh thành.
Từ khi mẹ ruột của nàng – Liễu Ôn thị qua đời, ngoại
trừ người trong nhà, nếu hỏi trong kinh còn có ai nhớ đến nàng, thì chỉ
có một người gọi là Hạ Ôn thị này.
Người dì này của nàng, đối đãi với nàng xác thực rất tốt, tình cảm thâm hậu. Nhưng mà dù sao trong
lòng nàng vẫn cảm thấy bất an, thừa dịp sau khi ăn xong không có việc gì để làm, chạy tới trong viện của Liễu Hậu hóng mát, nàng nghĩ thuận tiện muốn hỏi phụ thân mình một chút.
Liễu Hậu nghe nàng nói xong,
cười như không cười nói:“Đúng nha, vi phụ[2]cũng thấy kỳ quái, không
phải trước kia Nguyệt Nhi không thích Hàn Vân cho lắm ư? Làm sao mới qua bao nhiêu ngày, bây giờ đã nghiêng về phía Hàn Vân vậy?”
Liễu
Minh Nguyệt không thuận theo kéo ống tay áo của Liễu Hậu:“Như thế nào mà cả A Đa[3]cũng tới cười người ta vậy?”Tựa đầu khẽ dựa vào trên người
Liễu Hậu, cọ cọ:“Trên đời này, người có thể liều mạng vì con có thể có
mấy người đâu?”Trong giọng nói ẩn chứa tang thương và cảm khái.
Liễu Hậu im lặng.
Một lúc lâu sau mới sờ sờ ót của nàng, nói:“Nguyệt Nhi của chúng ta đã
trưởng thành rồi. Nếu con đã biết là ai tốt, tốt ở chỗ nào, vi phụ cũng
an tâm.”
Về phần thâm ý trong lời nói của Ôn thị, dù sao ông vẫn
cảm thấy tuổi tác của Liễu Minh Nguyệt vẫn còn rất nhỏ, không nhất thiết phải dạy nàng những việc này.
Liễu Minh Nguyệt ở lại bên cạnh
Liễu Hậu một hồi lâu, cha và con gái hai người ngồi ở trên tháp trong
viện đón gió, khó có khi Liễu Hậu làm xong hết chính sự như hôm nay, thế nhưng không có ai tiến vào quấy rầy, hai người ngồi đến khi trời tối
đen, nàng cọ tới cọ lui kéo dài thời gian rồi mới quay về viện của mình.
Buổi tối nói với Hạ Huệ về sở thích uống rượu và đồ nhắm của các tiểu thư
thiên kim mà nàng đã mời đến tham dự yến tiệc vào ngày mai, dù vậy Liễu
Minh Nguyệt vẫn thấy không yên lòng.
Nhắc tới mới nói, lúc trước
quen biết với Trầm Kỳ Diệp, là trong lễ cập kê của tiểu thư An Quốc Hậu
gia, Ôn thị được mời, liền mang theo Liễu Minh Nguyệt cùng đến tham dự,
vì vậy nàng mới quen biết một đám nữ hài tử cùng tuổi. Lúc đó Trầm Kỳ
Diệp vừa vặn cũng được Trầm phu nhân đưa tới, cùng một đám tiểu thư quan gia tuổi tác tương đương tụ tập ở An Quốc Hậu gia, cho nên bọn họ mới
quen biết lẫn nhau.
Về sau nhóm tiểu cô nương nhận thấy tính nết
hợp nhau cho nên tự đến cửa bái phỏng lẫn nhau, tiếp đó có mấy lần tụ
hội, Ôn thị mang theo Liễu Minh Nguyệt cùng tham dự vài lần, đều gặp gỡ
Trầm Kỳ Diệp, tính tình ả hòa thuận thích cười, người cũng rất xinh đẹp
dịu dàng, thập phần dễ ở chung, trong bất tri bất giác thì đã biến thành khuê mật[4]của Liễu Minh Nguyệt.
Liễu Minh Nguyệt rầu rĩ cắn mấy miếng dưa hấu, vẫn không nhịn được mà hỏi Hạ Huệ:“Hạ Huệ, vì sao dì lại không thích Hàn Vân ca ca?”
Hạ Huệ bưng nước ấm tới, chuẩn bị để khi nàng ăn xong dưa hấu thì rửa mặt, mở miệng trêu ghẹo:“Vậy vì sao Hạ phu nhân lại phải thích Vân thiếu gia?”
Liễu Minh Nguyệt hơi
sửng sốt,“Nhưng mà ta cảm thấy… Chẳng những dì không thích Hàn Vân ca
ca, mà còn rất chán ghét huynh ấy… Chẳng lẽ trước kia Hạ gia và Tiết gia có thù oán ư?”
Hạ Huệ thấy nàng cau mày, dưa cũng không ăn, chỉ
cảm thấy buồn cười, nhịn không được thức tỉnh nàng:“Tiểu thư có từng
nghĩ tới chưa, ví dụ như Vân thiếu gia không đến phủ Tướng quốc chúng
ta, có phải biểu thiếu gia đã có thể đến phủ Tướng quốc xin lão gia chỉ
điểm hay không?”Vừa nói vừa giúp Liễu Minh Nguyệt xắn tay áo, cởi vòng
tay ra để rửa tay.
“Nhưng mà… Cho dù Hàn Vân ca ca đến đây, biểu ca cũng có thể đến quý phủ xin A Đa chỉ điểm kia mà.”
Hạ Huệ thầm nghĩ: điều này sao có thể giống nhau được? Nhưng nhìn thần sắc ngây thơ của tiểu thư nhà mình, nghĩ rằng dù sao thì tuổi của tiểu thư
vẫn còn nhỏ, còn chưa từng nghĩ đến chuyện chung thân đại sự, nhìn động
tĩnh của Tướng gia bên kia, loại chuyện này cũng không cần nàng ta phải
phát sầu, nghĩ thế nên nàng ta chỉ hé miệng cười, không lắm miệng nữa,
hầu hạ Liễu Minh Nguyệt rửa mặt đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện Tướng Công, Tạo Phản Đi! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.