Chương 12: Dương Lỗi
Editor: Heisall
Ngụy viên nằm ở vùng ngoại ô phía tây Kinh Thành là vì đất đai rộng rãi, bên trong trồng đủ loại cây cối và hoa cỏ, màu đỏ rực rỡ màu tím xinh đẹp,
nơi này nổi danh nhờ những người quyền quý trong kinh thành thường đến
đây mua cây cảnh và hoa về trang trí.
Chủ nhân của Ngụy viên nghe đâu là một nhà quyền quý nào đó, bởi vì không thích làm quan mà chỉ
thích chăm sóc cây hoa, tích lũy trong hai mươi năm, mới có được Ngụy
viên hiện nay. Ngoại trừ việc bán cây cảnh và hoa ra, thì những lúc
những cây hoa quý hiếm nở rộ, Ngụy viên còn mở cửa cho các nhà quan lại
quyền quý trong kinh thành đến tham quan, chỉ là lệ phí không rẻ, lại
giới hạn số người được đi vào Ngụy viên mỗi ngày, vì vậy Ngụy viên vẫn
luôn tạo cho những người dân bình thường một loại cảm giác thần bí.
Trừ việc ngắm hoa, thì đồ ăn ở chỗ này cũng rất tuyệt. Chỉ trừ một số
nguyên liệu quý, còn rau dưa hoa quả bình thường đều do Ngụy viên tự
trồng, đặc biệt là những bó rau xanh vừa được nhổ trực tiếp từ ngoài
vườn, vẫn còn mang theo mùi bùn đất thơm ngát, được đưa đến phòng bếp,
đến khi trở thành món ăn đặt trên bàn thì không vượt qua một canh giờ.
Trước đây, Liễu Hậu từng đưa Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân đến Ngụy viên
ngắm hoa, khi đó còn là mùa xuân, nên cảnh sắc không giống với ngày đầu
thu này. Thẩm Kỳ Diệp và Liễu Minh Nguyệt cùng nhau đi thẳng vào, Tiết
Hàn Vân Diêu đi phía sau, cách xa các nàng khoảng mười bước chân, khiến
cho Thẩm Kỳ Diệp rất không vui.
"Sao muội muội lại bắt hắn đến đây vậy?"
Liễu Minh Nguyệt cười khẽ: "Tỷ cũng biết chuyện xảy ra lần trước khi hắn đi
cùng muội ra ngoài rồi đó, A Đa bị dọa sợ. . . . . . Dù sao tỷ cũng biết hắn vừa hiền vừa ngốc, luôn không nói lời nào, lại đi cách xa như vậy,
sẽ không nghe được gì đâu, tỷ tỷ muốn nói cái gì cứ việc nói. . . . . ." Nàng len lén quét mắt về phía Tiết Hàn Vân, thầm nghĩ La sư tỷ nói công phu luyện đến trình độ nhất định, thì cả người cũng trở nên tai thính
mắt tinh, không biết Hàn Vân ca ca có nghe được những lời này không?
Liễu Minh Nguyệt thấy vẻ mặt hắn nhàn nhã, ánh mắt nhìn về phía đối diện,
cách đó không xa trên bãi cỏ có trồng một bụi quế Chu Sa. Cây quế Chu Sa này đang nở rất đẹp, những đóa hoa màu cam, màu đỏ tươi đẹp rực rỡ chen chúc nhau ở đầu cành. Ánh mắt Tiết Hàn Vân giống như bị cây quế này hấp dẫn, chưa từng liếc qua các nàng một cái, thấy thế nàng mới yên lòng.
Không biết vì sao, kiếp trước vào cái tuổi này, nàng và Thẩm Kỳ Diệp có thể
đúng lý hợp tình mà ngấm ngầm gọi biệt danh của Tiết Hàn Vân, nói rất
nhiều lời khó nghe để phát tiết tức giận trong lòng, hôm nay được nghe
lại những lời này, lại nghe Thẩm Kỳ Diệp luôn hiền hòa nói lời này, thì
trong lòng cũng có chút chột dạ.
"Thật ra thì hôm nay nếu muội
không hẹn ta, thì ta cũng sẽ nghĩ cách mời muội tới. . . . . . Hôm nay. . . . . . Hôm nay. . . . . ." Thẩm Kỳ Diệp kéo cánh tay của nàng, lắp
bắp, nhăn nhó một lúc lâu, lại chuyển đề tài: "Muội muội cảm thấy. . . . . . Thái tử điện hạ như thế nào?"
Trong lòng Liễu Minh Nguyệt
nảy lên một cái thật mạnh, bên tai dường như có một giọng nói nhỏ lên
tiếng: đến rồi! Chuyện nàng vẫn luôn mong đợi rốt cuộc đã tới!
Chỉ là trên mặt nàng không có bất cứ biểu hiện gì, nghiêng đầu cười ngây
thơ: "Thái tử điện hạ dĩ nhiên là rất tốt, muội nghe A Đa nói ngài ấy
đặc biệt anh tuấn uy vũ, lại cao quý có tài có đức, là một người vô cùng tốt đấy."
Nói xong câu này, chỉ thấy trên mặt Thẩm Kỳ Diệp liền
mang theo vẻ phòng bị, hình như còn có một chút hoảng sợ, thật sự giống
như đang cất dấu một bảo bối nào đó lại sợ bị người ta phát hiện. Liễu
Minh Nguyệt tự giễu cười một tiếng trong lòng, thầm nói ‘kiếp trước Thẩm kỳ Diệp quý mến Tư Mã Sách, nhưng nàng che dấu quá kĩ, cho đến thời
điểm nàng tự vẫn thì mọi người mới hiểu.
"Thái tử điện hạ. . . . . . Thái tử điện hạ. . . . . ."
Trong chớp nhoáng này, ngay lúc Thẩm Kỳ Diệp nói cà lăm thì Liễu Minh Nguyệt
gần như sắp phát hiện ra thứ gì đó, nhưng suy nghĩ đến quá nhanh, nàng
còn chưa kịp nắm bắt được, nên chỉ có thể quan sát vẻ mặt của Thẩm Kỳ
Diệp, thấy nàng cũng đang kinh ngạc nhìn mình, giống như hối hận mà cắn
môi không nói.
Liễu Minh Nguyệt lấm la lấm lét cười, thấy hai
người nha hoàn bên cạnh đã bị bỏ xa một đoạn, nàng liền kê miệng vào lỗ
tai của Thẩm Kỳ Diệp nói nhỏ: "Tỷ tỷ có biết không, A Đa nói là thái tử
điện hạ thích nhất là những nử tử có tri thức hiểu lễ nghĩa đấy. Muội
cảm thấy, người giống như tỷ tỷ đây, nếu thái tử điện hạ nhìn thấy thì. . . . . . Hì hì. . . . . ."
Bên tai Thẩm Kỳ Diệp hiện lên một mảng đỏ ửng, nửa thật nửa giả dò xét thử: ". . . . . . Muội muội còn trả thư lại cho mọi người. . . . . . " Chẳng lẽ muội ấy không động lòng với
thái tử điện hạ ư?
Liễu Minh Nguyệt cười nhăn nhó, ở kiếp trước, nàng đã từng làm qua động tác và bộ dạng này với Thẩm Kỳ Diệp, nhưng
bởi vì yêu quá sâu đậm, nên thể hiện cực kỳ tự nhiên, giờ phút này chỉ
cần bắt chước lại là thành công.
"Tỷ tỷ cũng giễu cợt người ta. . . . . . Tỷ không biết đấy thôi, lần trước khi muội bị thương, các sư
huynh đệ của Tiết Mộc Đầu cũng tới thăm hắn. . . . . . Trong đó có La
Gia tiểu tướng quân. . . . . ."
Tâm tình Thẩm Kỳ Diệp lập tức
buông lỏng, bóp mặt của nàng một cái: "Ta đã hiểu ra nguyên nhân vì sao
muội lại đột nhiên đi học võ rồi. . . . . ." Nàng không hề phòng bị nữa, nói chuyện cũng trôi chảy hơn rất nhiều: "Thật ra thì. . . . . . Hôm
nay dự định đến Ngụy viên không phải là của ta, mà là của thái tử điện
hạ."
"Thái tử điện hạ ——" Liễu Minh Nguyệt ngạc nhiên nói. Đây không phải giả, mà là thật sự giật mình.
Không ngờ Thẩm Kỳ Diệp và Tư Mã Sách đã đến bước này rồi.
Trong đời trước, nàng và Tư Mã Sách gặp nhau trong phủ của công chúa Chiêu
Dương, sau đó phải hơn nửa năm không gặp, bọn họ có gặp nhau ở những
buổi yến tiệc, nhưng chỉ yên lặng dùng ánh mắt xuyên qua đám người để
chào nhau, có lúc hắn sẽ bảo tiểu thái giám đưa qua cho nàng một vài món đồ chơi nhỏ, thừa dịp người khác không chú ý liền lặng lẽ nhét cho
nàng.
Loại chuyện bí mật này mang lại cho nàng cảm giác vui vẻ
khó tả, ngoại trừ chia sẻ với Thẩm Kỳ Diệp ra, thì không còn người nào
nữa, ngay đến A Đa và Hàn Vân ca ca cũng chưa từng nói qua.
Đợi
đến khi nàng mười bốn tuổi, có một ngày Tư Mã Sách rốt cuộc đã lặng lẽ
bao trọn Ngụy viên, mượn tên của Thẩm Kỳ Diệp để hẹn nàng ra ngoài.
A Đa cũng không nghi ngờ gì.
Chỉ là giờ phút này, một ý niệm chợt dâng lên trong đầu.
Lần đó Tư Mã Sách hẹn mình tới Ngụy viên, thì người đưa tin chính là Ngụy Tử, nha hoàn bên cạnh Thẩm Kỳ Diệp.
Chẳng lẽ. . . . . . Khi đó Tư Mã Sách và Thẩm Kỳ Diệp cố ý ư?
Hay là, từ đầu đến cuối mình đều là một đứa ngốc, vì người ta làm đồ cưới?
Tư Mã Sách giả vờ yêu thương mình, đẩy mình tới trước làm mục tiêu cho
người khác, còn đặt Thẩm Kỳ Diệp ở vị trí không nổi bật để bảo vệ ư?
Liễu Minh Nguyệt chỉ cảm thấy trời rất nóng, sau lưng đã đổ đầy mồ hôi lạnh . . . . . Nếu là khả năng này. . . . . . Vậy. . . . . .
Thẩm Kỳ
Diệp vẫn đang nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào, chẳng hề chú ý đến vẻ mặt của Liễu Minh Nguyệt: "Từ ngày quen biết thái tử điện hạ ở trong phủ
công chúa, tỷ. . . . . . Sau đó thái tử điện hạ lại mượn cơ hội gặp mặt
tỷ vài lần ở bên ngoài. . . . . . Hôm nay hắn hẹn gặp mặt tỷ, tỷ vừa vui mừng lại có chút sợ hãi, muội muội, muội đi theo giúp tỷ chứ? Chỉ cần
muội đứng xa đợi, là tỷ đã có thể an tâm một chút!"
Liễu Minh Nguyệt chỉ cảm thấy chuyện này thật hoang đường, đừng quá mức như thế chứ.
Thẩm Kỳ Diệp nắm chặt tay của nàng, đầu ngón tay của hai người đều là lạnh
lẽo. Người trước là khẩn hồi hộp cộng thêm mong đợi, người sau lại đau
lòng đến tê dại. Kiếp trước nàng cũng từng xin Thẩm Kỳ Diệp đến gặp Tư
Mã Sách cùng nàng. . . . . . Hôm nay vừa khéo đổi ngược lại.
Cho
dù nàng rất thù hận hai người này, hận đến nổi muốn nhìn thấy hai người
bọn họ rơi vào tình cảnh thảm hại, nhưng cũng không cần phải thật thật
giả giả tái hiện lại những chuyện ngu xuẩn mà nàng đã từng làm thêm một
lần nữa như vậy.
Nàng muốn quên chuyện mình đã từng rất ngu xuẩn mà sao khó khăn quá.
Đặc biệt là lúc nào cũng có Thẩm Kỳ Diệp và Tư Mã Sách ở một bên nhắc nhở.
Nhưng rốt cuộc nàng vẫn đồng ý.
Thẩm Kỳ Diệp dắt tay của nàng, vẻ mặt của hai người đều rất căng thẳng, lo
sợ mà bước đi. Cho dù việc cấm nam nữ gặp gỡ cũng không nghiêm khác chặt chẽ cho lắm, nhưng loại chuyện lén lút sau lưng trưởng bối trong nhà để đi gặp tình lang như vậy, thì nói ra cũng không vẻ vang gì.
Hai
người đều cho nha hoàn bên cạnh chờ ở chỗ cũ, Liễu Minh Nguyệt nói Hạ
Huệ đi chuyển lời cho Tiết Hàn Vân, nói hắn bình tĩnh chớ nóng vội, lúc
này hai người mới trầm mặc đi thẳng đến vườn Đan Quế.
Suy nghĩ
của chủ nhân Ngụy viên rất tỉ mỉ, trong vườn Đan Quế trừ các loại núi đá đan quế ở phía ngoài, thì chẳng xây nhiều phòng ốc to lớn, chỉ xây một
căn nhà nhỏ bằng gỗ cực kỳ tinh xảo gọi là Lâm Hồ, trên mái cong treo
một cái chuông đồng, gió thổi đẩy chuông kêu, cuốn theo một mùi thơm
thoang thoảng, thật sự là một chỗ ở vô cùng vắng vẻ yên tĩnh.
Kết quả. . . . . . Đây lại không phải là nơi kiếp trước bọn họ gặp mặt. Liễu Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng.
Nhà gỗ nhỏ Lâm Hồ yên lặng như tờ, hai người bước đi nhẹ nhàng, còn chưa
tới gần, cánh cửa của nhà gỗ nhỏ đã bị kéo ra từ bên trong, Tư Mã Sách
cao lớn vững chãi bước ra đón, Tạ Hoằng theo sát ở phía sau cười to:
"Biểu ca, tẩu tử (chị dâu) mới xem như đã tới rồi."
Thẩm Kỳ Diệp
nghe gọi thế, trống ngực lập tức đập thình thịch, lại lơ đãng nhìn về
phía Liễu Minh Nguyệt, thấy nàng lộ ra vẻ mặt hết sức ảo não, không khỏi thấy khó hiểu nhưng đã nghe Tạ Hoằng hô lên một tiếng, liền vọt tới:
"Tiểu sư tỷ, tiểu sư tỷ —— sao ngươi lại tới đây?"
Thẩm Kỳ Diệp
cười thầm, tự mình làm lễ về phía Tư Mã Sách đang ra đón, người đó không kịp để nàng thấp người cuối xuống, đã sớm đỡ nàng lên, đối đãi đầy tình cảm.
Tạ Hoằng vọt tới trước mặt Liễu Minh Nguyệt, đưa tay muốn
sờ lên đầu nàng một cái, nhưng chợt nhớ lại cái gì, cảnh giác nhìn bốn
phía một lượt, thấy sau lưng Liễu Minh Nguyệt không có một bóng người đi theo, lập tức vui mừng đưa tay ra, muốn dắt tay Liễu Minh Nguyệt.
"Sao muội muội biết ta ở đây? Muội có thể tới đây khiến ta thật sự rất vui
mừng, bên trong có rất nhiều món ăn ngon, không bằng chúng ta đi vào nếm thử xem sao?"
Liễu Minh Nguyệt lập tức nổi giận: "Câm miệng! Ai là muội muội của ngươi?"
"Tiểu sư tỷ ——" Tạ Hoằng rất biết nghe lời.
"Ngươi. . . . . ." Chỉ cảm thấy phía xa có tầm mắt đang nhìn chăm chú, ngẩng
đầu nhìn lại, thì ra là Tư Mã Sách đang rảnh rang ôm Thẩm kỳ Diệp nhìn
hai người nàng. Mặt Thẩm Kỳ Diệp ửng đỏ, cả người gần như mềm nhũn ở
trong ngực Tư Mã Sách, hay là bởi vì ở ngay trước mặt Liễu Minh Nguyệt,
nên càng thêm không được tự nhiên.
Trong tình cảnh này, Liễu Minh Nguyệt đâu thể tự đi tìm phiền phức, đứng từ xa thi lễ về phía Tư Mã
Sách, rồi bỗng xoay người đi.
Thẩm Kỳ Diệp nóng nảy: "Muội muội. . . . . . Muội muội. . . . . ."
Liễu Minh Nguyệt quay đầu lại, nghịch ngợm cười một tiếng, hàm chứa sự nhạo
báng không thể tả, Thẩm Kỳ Diệp lập tức hơi chậm lại, thuận thế liền bị
Tư Mã Sách kéo vào trong phòng. Tạ Hoằng vô cùng uất ức: "Vì sao nàng ấy có thể gọi muội muội, còn ta thì không thể?"
"Bởi vì nàng gọi
như vậy thì Hàn Vân ca ca sẽ không đánh nàng, còn ngươi gọi thì Hàn Vân
ca ca sẽ đánh ngươi!" Liễu Minh Nguyệt nghiêm túc trả lời, lại gọi hắn
đi cùng: "Ta muốn đi tìm Hàn Vân ca ca, tiểu sư đệ có muốn đi cùng hay
không?"
Tạ Hoằng giống như một con thỏ gặp kẻ địch, vội vàng chạy trốn: "Không cần! Không cần! Tiểu sư tỷ cứ đi tìm Tiết sư huynh trước
đi, ta còn phải đi xem thử hôm nay nhà bếp của Ngụy viên sẽ chuẩn bị
những món ăn ngon gì, quay lại nhất định sẽ đưa qua cho ngươi. . . . .
."
Bạn đang đọc truyện Tướng Công, Tạo Phản Đi! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.