Chương 26: Sét Đánh
Lời Liễu Minh Nguyệt vừa ra khỏi miệng, Ôn thị đã sợ ngây người.
——Chuyện này xảy ra lúc nào? Sao bà không biết!
"Nha đầu đừng nói bậy, chuyện đính ước lớn như vậy, sao phụ thân lại chưa
từng chiêu cáo với thân hữu *(bạn bè thân thích) được chứ? Càng nói càng không có quy củ!"
Nhưng thật ra lòng bà cũng có chút hoảng sợ.
Thường ngày cho dù Liễu Minh Nguyệt thấy bà khiến Tiết Hàn Vân khó chịu
thế nào, dù là quở trách Tiết Hàn Vân ở trước mặt nàng, cũng không trông thấy nàng phát tác, hôm nay mới chỉ nói một câu, đã khiến nàng phản
kháng kịch liệt như vậy, có thể thấy được rất khác thường.
Cảm
giác đầu tiên của Hạ Đan Ngọc và Hạ Bội Ngọc chính là: những toan tính
vừa ân cần vừa tặng lễ vật trong hai ngày nay, đúng là cho không rồi!
Bỏ ra nhiều công sức như vậy nhưng lại chẳng có ích gì, quay đầu nhìn sắc
mặt của mẫu thân, khỏi phải nói cũng biết đã đen kịt đến không thể diễn
tả.
Vào tối hôm qua khi Vạn thị biết được tin này, lúc ấy đã
biết, việc lớn của cô tỷ đã không thành. Hôm nay thấy hai di (dì) – cháu các nàng ở đây, thế nhưng vừa làm một trận đã khó có thể dàn xếp như
vậy, bà vội vã kéo cả người run run của Ôn thị, lại nháy mắt với Ôn Dục Hân, ý bảo nàng kéo Liễu Minh Nguyệt đi dọn đồ.
Liễu Minh Nguyệt cảm thấy không những mình chịu nhục, bị adi chỉ trích, mà Tiết Hàn Vân
cũng bị coi rẻ, từ lúc lúc mới sinh nàng đã được Liễu Hậu nâng niu trong lòng bàn tay, dù là vào cung cũng có thân phận cao quý, chỉ ngoại trừ
kiếp trước lúc sắp chết bị Thẩm Kỳ Diệp nhục nhã ra, dùng hai đời cộng
lại nàng chưa từng chịu nhục nhã lớn như vậy, lập tức lớn tiếng gọi nha
hoàn bên người: "Hạ Huệ, còn không đi thu dọn đồ đi? Thu Quả đến cổng
trong thông báo với Liên Sinh, bảo chủ tử hắn chờ ở bên ngoài, bọn ta sẽ lập tức ra đó!"
Ôn thị cảm thấy từ lúc nàng gặp cướp, sau khi
trở về đã sửa lại tính tình, càng ngày càng khéo léo, nhưng chỉ có Liễu
Minh Nguyệt tự mình biết, bình tĩnh dưới hoàn cảnh này nhất định sẽ tạo
thành một loại biểu hiện giả dối, cho dù gặp một trận sống chết, tính
tình biến đổi lớn thì sao, thật ra thì đây cũng không phải là vì gặp
phải chuyện đó.
Một khi đã chạm đến ranh giới cuối cùng của tôn
nghiêm, từ lúc nàng còn là đại tiểu thư tâm cao khí ngạo của phủ Tướng
Quốc, đã sớm biết phản kháng mạnh mẽ rồi!
Chỉ là hiện nay nàng đã không còn là một Liễu Minh Nguyệt quyết chí tiến lên bất chấp hậu quả
nữa, mà là dù tức giận trong phút chốc, cũng sẽ cân nhắc hậu quả, biết
cách trở mặt trong nháy mắt, Ôn thị cũng không còn cách với nàng, lúc
này mới đường hoàng nổi giận, không hề che giấu cảm xúc nữa.
Ôn
thị chỉ vào Liễu Minh Nguyệt, vô cùng giận dữ, nói: "Chuyện này. . . . . . Đệ muội muội nhìn đi, nha đầu này là muốn chọc ta tức chết sao? May
muội muội đi rồi, nếu không cũng không biết sẽ đau lòng đến mức nào vì
nó nữa, thế nhưng hôm nay lại khiến ta đau lòng như vậy. . . . . ." Nói
xong lập tức rơi lệ.
Ôn thị lăn lộn trong hậu viện, dùng đủ loại
thủ đoạn nhằm khiến nàng rung động, biết co biết duỗi, thấy Liễu Minh
Nguyệt lộ ra vẻ mặt cương cường khó thuần phục, lập tức lùi một bước cố
gắng dùng tình thân đả động nàng.
—— Về chuyện đính ước, coi như
dù là lời từ miệng Liễu Minh Nguyệt nói ra thì sao, cũng chỉ là lời của
một đứa trẻ trong nhà thôi, Liễu Hậu vẫn còn chưa thông báo với thân
hữu. Tiết Hàn Vân chỉ là một cô nhi không phụ mẫu, cả thế xác và tinh
thần đều phải dựa vào sự che chở của phủ Quốc Công, chỉ cần Liễu Hậu
không tiếp nhận mối hôn sự này, hắn còn có thể lật trời sao?
Tương lai, tiền đồ của hắn đều nằm trong tay của Liễu Hậu!
Liễu Minh Nguyệt thấy bà ta lấy mẫu thân của mình ra để thỏa hiệp, nhớ lại
nhiều năm như vậy, mặc dù a di hà khắc, lại thích dạy dỗ, nhưng cũng đối xử với nàng không tệ, chỉ là chung quy thì có lẽ cái “không tệ” này
cũng là xuất phát từ lòng riêng. Nếu như. . . . . .phụ thân của nàng
không phải là nhất quốc chi tương, mà là một kẻ nghèo túng, không biết
vị a di này sẽ thế nào khi mẫu thân nàng qua đời đây?
Chuyện trên thế gian này, mọi việc đều không thể suy nghĩ quá sâu xa, hồ đồ còn có
thể vui vẻ sống sót. Nếu tra cứu, cuối cùng lòng sẽ hoàn toàn lạnh lẽo.
Giờ phút này đầu Liễu Minh Nguyệt bỗng nhiên nảy ra một ý niệm như vậy.
Nàng thực mệt mỏi khi thấy Ôn thị luôn dùng khuôn mặt ân cần đó nhìn
nàng rồi. Nếu mẫu thân nàng còn sống, có lẽ sẽ không giống Ôn thị đâu
phải không?
"A di đừng khóc nữa, coi như người là a di thì sao,
người nuôi nấng con lớn lên, nâng con trong lòng bàn tay vẫn là phụ
thân. Chuyện hôn nhân, là lệnh của phụ mẫu, nếu phụ thân đã hứa gả con
cho Vân ca ca, khinh thường huynh ấy, cũng chính là đang xem thường con! Nếu so sánh huynh ấy với mèo chó, cũng là đang xem con như chó mèo!
Phủ giám thừa này, về sau con không muốn đặt chân tới đây nữa!"
Nói xong lập tức phất tay áo đi ra ngoài.
Vạn thị vội la lên:
"Dục Hân, mau tới xem muội muội con đi, đưa nàng về phủ Tướng Quốc, đừng để nàng tức đến hại thân thể!" Sau đó quay đầu lại an ủi Ôn thị: "Tỷ tỷ cũng đừng để bị chọc tức đến hại thân thể, cần gì phải so đo với một
đứa nhỏ trong nhà chứ? Người ta còn không hiểu tỷ tỷ sao? Tuy nói năng
chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, mọi việc đều là vì nghĩ có nàng,
nhưng Nguyệt nhi còn nhỏ, cho nên tự nhiên không hiểu được những chuyện
này."
Ôn thị gạt lệ, tất cả đều chua xót, còn có ba phần xấu hổ,
hai ngày trước mới đứng trước Vạn thị tự quyết định như vậy, hôm nay đã tự bạt tay mình, dù là mặt dày đến cỡ nào cũng không chịu được.
"Đứa nhỏ này. . . . . . Từ nhỏ đã ngang ngược, tính khí như vậy. . . . . ."
Vạn thị thầm nghĩ ngay cả tướng quốc cũng xem trọng vị thiếu niên kia, nghe nói là được ông đích thân đón về, về sao đã được giáo dưỡng thành một
người trung thành thẳng thắn, vậy mà vẫn bị xem thường như vậy. Trái
lại, lời kia của Liễu Minh Nguyệt, lại làm bà thích tiểu cô nương này
hơn.
Thật sự là một đứa nhỏ có khí khái!
Giờ phút này đứa
nhỏ có khí khái kia đang đứng trong sân của Ôn thị, sắc mặt đỏ bừng,
trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, tay chân luống cuống đứng nơi đó, Ôn
Dục Hân đứng phía sau, cũng ngơ ngác nhìn sang bên này.
Liễu Minh Nguyệt vừa vén rèm lên, đã nhìn thấy có vài vị thiếu niên đứng trong sân, là ba vị biểu ca cộng thêm Tiết Hàn Vân.
Sự tức giận vừa rồi của nàng, cùng hành động không chút kiêng nể tâm tình
của Ôn Thị, những lời nói quyết đoán khí phách kia, chưa từng nghĩ tới
sẽ rơi vào trong tai Tiết Hàn Vân.
Trước đó Tiết Hàn Vân đến tham kiến Hạ giám thừa, Hạ giam thừa vốn muốn giữ hắn lại ăn cơm, mới vừa
sai gã sai vặt đi truyền lời, Tiết Hàn Vân lại nói, nếu đến đây, nên
tiện thể muốn đến sau viện thỉnh an Hạ phu nhân.
Hạ giám thừa
không thể so đo với Ôn thị, bà không ở trong triều, không biết cách nhìn của các đại thần trong triều đối với Tiết Hàn Vân, nên chỉ coi hắn là
một con chó được Liễu gia nuôi lớn bằng cơm thừa, ngay cả sinh mạng
cũng nhờ người ta bang ân. Thực ra, Hạ giám thừa lại biết, cảm tình
giữa Liễu Hậu và Tiết tướng quân – phụ thân của Tiết Hàn Vân không hề
tầm thường, nếu không Tiết tướng quân cũng sẽ không giao con thơ cho một người không chút thân thích như Liễu Hậu như vậy.
Hơn nữa ai
cũng biết Liễu Hậu hết lòng bồi dưỡng cho Tiết Hàn Vân, thậm chí là
hoàng thượng, cũng thường nhớ tới huyết mạch duy nhất của Diệc Phi ở cả
Tiết gia trung liệt kia, biết Liễu Hậu hết lòng nuôi dưỡng, không phụ
nhờ vã của bạn cũ, trong lòng cũng cực kỳ tán thưởng.
——Hơn nữa trọng trách giáo dưỡng con của người trung liệt hi sinh vì đất nước này, còn là một trách nhiệm lớn của đất nước.
Vì vậy, lúc thấy được Tiết Hàn Vân tới cửa, tự nhiên hết sức vui mừng, lại thấy được vẻ ngoài xuất chúng của vị thiếu niên này, tuy hậu viện của
mình không dòng chính nữ, nhưng cũng có vài thứ nữ xinh đẹp, mới mượn
danh nghĩa của Ôn thị, nhờ muội tế là Liễu Hậu làm mai, không chừng có
thể chu toàn chuyện tốt.
Hai phu thê này, đều có dự tính riêng,
nhưng vì đã quá lâu không trao đổi chuyện vụn vặt với đối phương nên
không biết được tính toán của nhau. Coi như những di nương kia nhìn ra
được tính toán của Ôn thị, cũng không chịu lắm mồm nói cho Hạ giám thừa.
Làm náo động chuyện này, nếu như bị lôi ra, lỡ như làm chánh thất của phu
quân nổi giận, kẻ gặp tai ương vẫn là thị thiếp ở hậu viện, nam nhân ở
tiền viện có liên can gì đâu?
Thấy Tiết Hàn Vân thật hiểu lễ
nghĩa, Hạ giam thừa lập tức cực kỳ vui mừng, sai Hạ Tử Thanh dẫn Tiết
Hàn Vân đến hậu viện thỉnh an Ôn thị, cùng với huynh đệ Ôn gia.
Tiết Hàn Vân sớm biết Ôn thị không thích mình, nhưng hắn cũng đâu ưa gì Ôn
thị chứ? Cũng là vì thể diện đôi bên, muốn để lại chút ấn tượng tốt ở
trước mặt Liễu Hậu và Liễu Minh Nguyệt mà thôi.
Nào biết còn chưa vào viện, đã nhìn thấy Thu Quả, tiểu nha đầu đần độn, vừa gặp được hắn đã cực kỳ vui mừng: "Vân thiếu gia đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao ? Tiểu
thư mới vừa nổi giận, muốn Liên Sinh thúc giục thiếu gia mau chóng về
nhà đấy."
Hạ Tử Thanh nghe được Minh Nguyệt nổi giận, trong lòng
nhất thời nảy sinh một dự cảm không tốt: mẫu thân hắn thích giáo huấn
như vậy, có phải hôm nay lại giáo huấn biểu muội một trận rồi không?
Nghĩ tới đây bước chân lập tức vội vã, nào biết bước chân của Tiết Hàn Vân
còn nhanh hơn cả hắn, lập tức sải bước xông vào viện của Ôn thị.
Mới đứng lại trước nhà, đã nghe được những lời nói khí phách kia của Liễu Minh Nguyệt, lập tức ngây người tại chỗ!
Những lời kia, Hạ Tử Thanh cũng nghe vào trong tai, chỉ là hắn nhất thời hỗn
loạn, đang muốn xông về phía trước, lại đột nhiên dừng lại.
Câu
nói kia của Liễu Minh Nguyệt giống như tiếng sét vang vào trong tay hắn: ". . . . Nếu phụ thân đã hứa gả con cho Vân ca ca, khinh thường huynh
ấy, cũng chính là đang xem thường con! Nếu so sánh huynh ấy với mèo chó, cũng là đang xem con như chó mèo!. . . . . ."
Hắn khó khăn quay đầu, sắc mặt trắng bệch, nhìn Tiết Hàn Vân đang đứng thẳng lưng, nghiêm túc như pho tượng bị điểm huyệt đạo, chỉ cảm thấy như bị đấm một quyền
thật mạnh vào mặt, nhất thời mũi sưng mặt đốt, lại nghĩ tới chuyện hai
ngày trước ở phòng của Ôn Hữu Niên, ám chỉ kia của Ôn Hữu Niên, nói
tương lai hắn sẽ thành thân với tiểu biểu muội. . . . . . Một quyền này thật sự là nên đấm vào mặt mình!
Thiếu niên này, từ nhỏ phụ mẫu
đều mất, thân tộc cũng gặp tai ương, phải nương tựa người ngoài, hắn có
năng lực gì? Có tài đức gì, mà có thể được biểu muội xem trọng như vậy?
Nội tâm Hạ Tử Thanh giận dữ, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Sau đó, Liễu Minh Nguyệt vén rèm lên, khuôn mặt ửng đi ra, nhìn thấy Tiết Hàn Vân, cũng không biết hắn tới bao lâu, nếu nghe được những lời kia
của Ôn thị, sẽ có bao nhiêu khó chịu đây?
Hơn nữa những khó chịu đó, đều do nàng mang đến hắn!
Chốc lát Liễu Minh Nguyệt đau lòng đến hốc mắt ửng đỏ. . . . . .Sao nàng có
thể khiến Tiết Hàn Vân chịu vũ nhục như vậy được chứ? Chỉ hận những lời
vừa rồi nói với Ôn thị còn chưa đủ tuyệt tình!
Loại khuất ngục
đến không chịu nổi này, khiến nàng cắn chặt môi, lấy hết dũng khí, đi
từng bước một đến gần Tiết Hàn Vân, tay nhỏ bé sợ hãi dắt bàn tay to của hắn —— ngay trước mặt chúng thiếu niên, không hề kiêng kị dắt tay của
hắn, dịu dàng nói: "Hàn Vân ca ca, cùng về nhà được không?"
Chỉ
thấy ánh mắt đen bóng của Tiết Hàn Vân lóe lên một chút kì lạ, cả người
cứng ngắt, trong lòng Liễu Minh Nguyệt lại khó chịu thay hắn. . . . . .
Vị thiếu niên tốt như vậy, làm sao có thể bị a di nhục nhã như thế? Giọt nước mắt trong hốc mắt của nàng nhịn không được rơi xuống: "Hàn Vân ca ca xin lỗi. . . . . ."
Vẻ mặt Tiết Hàn Vân có chút hoảng hốt,
hai mắt lại nhìn chăm chú vào nàng, lòng ngón tay thô ráp dịu dàng lau
khô nước mắt trên mặt của nàng, bỗng nhiên nâng khóe môi lên, lộ ra một
nụ cười chói mắt: "Được, về nhà nào!" Hắn dắt một tay của nàng, còn một
tay khác của Liễu Minh Nguyệt thì bị Dục Hân lôi kéo, cứ cách dắt tay
nhau kỳ quái như vậy, ba người từ từ đi ra khỏi viện của Ôn thị.
Ôn Dục Hân đã sớm u mê.
Bạn đang đọc truyện Tướng Công, Tạo Phản Đi! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.