Chương 29: Biện Pháp
Trước khi lên đường
đi Kinh Giao, Liễu Minh Nguyệt vẫn không có cơ hội lén hỏi suy nghĩ
trong Tiết Hàn Vân được. Hôm đó suốt dọc đường trở về từ Hạ gia, hai
người cứ bốn mắt nhìn nhau đến ngơ ngác, hôm nay nhớ lại nàng cũng cảm
thấy hoảng hốt: chẳng lẽ cứ nhìn nhau như vậy là bởi vì tính tình của
mình cực kỳ khác hẳn với ngày thường nên mới khiến Hàn Vân ca ca dò xét?
Tiết Hàn Vân là một người có tính tình trầm lặng ít nói, rất nhiều lời nói
khiến hắn uất ức nhưng hắn đều để trong lòng chứ không dễ dàng nói ra.
Liễu Minh Nguyệt suy đoán rất nhiều, ngay cả khi Ôn Dục Hân đang nói
chuyện với nàng mà nàng cũng không yên lòng.
Ôn Dục Hân vén rèm
nhìn ra ngoài, nhưng thấy Tiết Hàn Vân cưỡi trên tuấn mã, thân thể lỗi
lạc cao lớn như cây tùng, lại hết sức tuấn mỹ, suốt đường từ Phủ Tướng
Quốc đến Kinh Giao không biết đã thu hoạch bao nhiêu ánh mắt đuổi theo.
Trong đó chú ý nhiều nhất chính là Tiểu Biểu Muội, ánh mắt giống hệt như cây đinh, hận không thể đóng hai lỗ trên người Tiết Hàn Vân, treo bản
thân mình lên đó.
Ôn Dục Hân "Xì" cười ra tiếng, tay ngọc nhẹ nắm lấy vành tai bạch ngọc của Liễu Minh Nguyệt, kéo nàng đối mặt với mình
chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Muội chỉ có chút tiền đồ này thôi
hả? Còn nhìn chòng chọc Tiết thiếu gia như vậy nữa, sáng mai tỷ sẽ nói
với nương đi bàn bạc với tiểu cô phụ(dượng út) dứt khoát cho hai người
thành thân nửa khắc cũng không xa nhau luôn nhé!"
Khuôn mặt nhỏ
nhắn của Liễu Minh Nguyệt đỏ bừng, nhưng ẩn chứ lo lắng: "Biểu tỷ, tỷ
nói xem. . . . . . Trong lòng Hàn Vân ca ca đang nghĩ gì?"
Ôn Dục Hân chỉ cảm thấy người trong cuộc mơ hồ, lúc Tiết Hàn Vân nhìn những
người bên cạnh thì đều mang theo vẻ lạnh lùng, chỉ khi nào nhìn hai
người thì trong mắt mới có chút nhiệt độ. Lúc nhìn Tiểu cô phụ, trong
mắt có nhiều tình cảm quấn quýt, nhưng khi nhìn Tiểu Biểu Muội thì. . . . . . Hận không thể hòa tan đối phương. . . . . .
Nhưng nha đầu
ngốc này cứ liên tục truy hỏi mình, Tiết Hàn Vân chưa từng chính miệng
nói ra nên lúc nào nàng cũng do dự, nghi ngờ khắp nơi, lúc đi đứng ngồi
nằm nhớ tới chuyện này đều rất lo lắng.
Hạ Huệ hầu hạ bên cạnh lo sợ bị tiểu thư nhà mình trêu ghẹo, vì vậy lật tới lật lui mấy câu nói
trong bụng, đánh chết cũng không dám phun ra.
Trước đây, tiểu thư vẫn luôn thờ ơ với Vân thiếu gia, thậm chí còn khiêu khích khắp nơi, về sau chỉ coi đối phương như huynh trưởng, đến bây giờ lại quan tâm đến
mọi hành động của đối phương. . . . . . Hạ Huệ cười híp mắt, trong lòng
lẩm nhẩm: tiểu thư động lòng động lòng. . . . . .
Tới biệt viện
Liễu gia ở Kinh Giao, Vạn thị đã sớm được hạ nhân thông báo, biết hôm
nay Ôn Dục Hân và Liễu Minh Nguyệt tới thăm bà nên đã dậy thật sớm, nha
hoàn hầu cận giúp bà thu dọn chỉnh tề, trong chốc lát lại hỏi nha hoàn:
"Không biết phòng bếp đã chuẩn bị thức ăn và đồ nhắm chưa?"
Trong mấy ngày bà ở trong biệt thự này còn có một cảm khái khác đó chính là:
Mùi vị đồ ăn trong phòng bếp Liễu gia thật sự là quá ngon!
Không chỉ riêng bà mà khẩu vị của hai nhi tử nhà bà cũng được mở rộng ra, khen không dứt miệng.
Lão bộc nghe thấy Vạn thị khen ngợi đầu bếp nhà mình lại còn được thưởng
ngân lượng này nọ, càng thêm vui mừng giải thích giúp bà: "Cữu phu nhân
không biết, tiểu thư nhà lão nô rất kén chọn trong việc ăn uống, vì thế
cứ mỗi tháng, lão gia buộc nhà bếp phải cho ra vài món ăn mới, đừng nói
trong kinh thành này, ngay cả đồ ăn trong cung cũng không ngon bằng phủ
chúng ta." Chỉ có điều sau khi Liễu Minh Nguyệt tỉnh lại từ lần ngã gãy
chân năm ngoái, dưới bếp mới dần dần không còn bị buộc làm những chuyện
khổ sở như vậy nữa.
Cho dù như vậy, nhờ khắc khổ nghiên cứu nhiều năm mà tài nấu nướng của đầu bếp phủ Tướng Quốc đã tuyệt vời nhất trong kinh thành.
Sau khi Liễu Hậu thu xếp cho Vạn thị và hai tử ở
biệt viện, nhưng lo lắng ở biệt viện chỉ có mấy lão bộc vắng vẻ sống qua ngày, bà tử phòng bếp cũng chỉ nấu chút thức ăn thô nên sáng sớm đã kêu quản sự đến dặn dò, cần phải để Cữu phu nhân và hai vị Biểu thiếu gia ở thoải mái. Quản sự thấy tiểu thư thích vị Biểu tỷ Ôn gia này lại còn
được tướng gia coi trọng như vậy, nên đã đưa đầu bếp tốt nhất trong phủ, phụ bếp cùng với mấy bà tử sai sử, lại rút mấy nha hoàn và gã sai vặt
tới đây hầu hạ.
Huống chi, quản sự này còn mang thư do đích thân
Liễu Hậu viết đến. Đợi khi Liễu Minh Nguyệt và Ôn Dục Hân tới biệt viện
gặp Vạn thị, Ôn Dục Hân hỏi hai vị huynh trưởng đâu, Vạn thị vui mừng
mặt mày càng thêm hớn hở: "Không biết, cô phụ gửi thư đến, lại để cho
quản sự truyền tin dẫn hai huynh đi làm quen với Lâm tiên sinh ở bên
cạnh, mấy ngày nay hai huynh con chẳng những học hành cực khổ đến đêm
khuya, mà giữa ban ngày còn đến thư trai của Lâm tiên sinh xin chỉ bảo
bài tập."
Tuy rằng từ trước khi lên kinh, bà vẫn chưa từng gặp
mặt vị muội phu này lần nào, nhưng hôm nay được ông giúp đỡ như vậy Vạn
thị cảm thấy vô cùng vui mừng và cảm kích.
Sau khi bà thu xếp ở
đây xong, đã từng đến chào hỏi Hạ Ôn thị. Hạ Ôn thị tự cảm thấy vị đệ
muội này không mấy nghe lời, trước kia muốn bà đến Phủ Tướng Quốc khuyên nhủ Liễu Hậu, thấy bà một mực lẫn tránh không chịu ra mặt, sau đó lại
thấy Liễu gia cho người tới đón mẫu tử Vạn thị, đợi đến khi bọn họ đi
rồi sau lưng không khỏi oán giận: "Chưa từng nghĩ nhị đệ vậy mà lại cưới một người nịnh bợ như thế, chỉ biết chọn cành cao mà đậu."
Người hầu hạ bên cạnh bà ta chính là nha hoàn hồi môn đến từ nhà mẹ đẻ, họ
Hà, đi theo bên cạnh bà ta bao nhiêu năm cũng đã nhìn thấy không ít
chuyện của Hạ gia, sớm mong Liễu Minh Nguyệt có thể vào cửa, hóa giải
chút áp lực kinh tế cho Hạ phủ. Hôm nay thấy chuyện không thành, lời oán trách của Hạ Ôn thị cũng không thể phát tiết đến Phủ Tướng Quốc được mà chỉ có thể trút lên người Ôn Vạn thị, liền nghĩ kế giúp bà ta: "Không
bằng. . . . . . Phu nhân hãy viết cho tổ trạch ở Giang Bắc một lá thư?
Nếu Nhị Cữu phu nhân không chịu ra sức giúp đỡ thì cũng có thể khiến cho bà ấy nghe lời. Lúc trước, lão phu nhân và Lão thái gia nhà chúng ta
yêu thương nhị tiểu thư nhất, tướng gia nghĩ đến cũng sẽ ra mấy phần
tình cảm và thể diện với lão phu nhân và Lão Thái Gia, huống chi muốn
tác hợp tiểu thư Liễu gia và Thanh ca nhi với nhau vốn dĩ xuất phát từ
lòng yêu mến, trên đời này làm gì có ai làm bà bà mà thương nhi tức hơn
di mẫu của mình chứ?"
Hạ Ôn thị bị Hà ma ma bỏ bùa, cảm thấy biện pháp này rất rốt liền lập tức hạ bút viết một phong thư gửi về nhà mẹ
đẻ, trong thư liệt kê chuyện Vạn thị cố chấp làm trái ngược, lại bẩm báo chuyện hôn sự của Liễu Minh Nguyệt với phụ mẫu, một lòng từ ái thể hiện rõ ràng trên giấy, ngay cả Hà ma ma nghe bà ta đọc cũng cảm thấy viết
rất hay. Nếu là Ôn lão phu nhân và Ôn Lão Thái Gia thật lòng yêu thương
Liễu Minh Nguyệt, nhất định sẽ nghĩ cách giúp đỡ để chuyện này thành
công.
Vạn thị không hề biết đại cô tỷ đã ra tay cáo trạng với
công bà sau lưng mình, giờ phút này đang ở trong biệt viện Liễu gia tỉ
mỉ quan sát y phục và trang sức do Liễu Minh Nguyệt và Ôn Dục Hân mang
đến cho mình.
Ôn Dục Hân ở lại Liễu gia nên thường xuyên ra ngoài dự tiệc, Hạ Huệ thấy nàng mới đến nhưng không mang theo nhiều y phục và trang sức nên đã bàn bạc với Liễu Minh Nguyệt, làm ngay lúc này thì
nhất định không còn kịp nữa, không bằng đi đến hiệu may lớn nhất kinh
thành chọn mua mấy bộ, hai tỷ muội cũng thuận tiện đi giải sầu.
Liễu Minh Nguyệt liền dành thời gian dẫn Ôn Dục Hân đi dạo trên đường rồi
chọn mua nhiều thứ, từ y phục đồ trang sức khăn tay đến trâm cài trên
đầu, hai bên cùng nhau thảo luận, vui mừng phát hiện ánh mắt của hai
người cực kỳ giống nhau. Tình cảm của hai tỷ muội lại càng tiến thêm một bước.
Lúc hai người đi dạo, Ôn Dục Hân nhớ tới từ lúc Vạn thị
lên kinh vẫn chưa từng đặt mua y phục nên bản thân nàng muốn móc tiền ra mua, nhưng lúc Liễu Minh Nguyệt ra cửa đã lấy không ít bạc từ phòng thu chi chiêu đãi biểu tỷ, đâu nào chịu để nàng móc tiền túi ra, liền mỉm
cười nói: "Đúng lúc Nhị cữu mẫu tới kinh thành mà muội còn chưa từng
hiếu kính người, không bằng những y phục đồ trang sức này coi như muội
hiếu kính người."
Ôn Dục Hân không lay chuyển được nàng, chỉ đành phải tùy nàng vậy.
Vạn thị nhìn y phục bày trên giường, dưới sự thúc giục của hai tỷ muội, bà
đành mặc y phục trang điểm, hai tỷ muội hi hi ha ha cười lăn cười lộn,
giễu cợt lẫn nhau, lại khen Vạn thị mặc bộ y phục này rất hòa nhã.
Vạn thị nhìn thấy hai tỷ muội chung sống mấy ngày nay, tình cảm đột nhiên
tăng mạnh, chợt thấy sự thân thiết ăn ý này giống như tỷ muội ruột thịt
do một nương sinh ra, trong lòng thầm cảm thán thiên tính máu mủ, lại
cực kỳ vui mừng.
Tiết Hàn Vân vừa đi tới Kinh Giao, đúng lúc thư
trai của Lâm Thanh gia ở bên trái, huynh đệ Ôn thị cũng không có ở đây
nên không cần người tiếp khách, liền bẩm rõ với Vạn thị rồi đi qua thư
trai.
Mấy ngày nay, Ôn Hữu Tư và Ôn Hữu Niên bị Lâm Thanh gia đầu độc, huống chi trong lời nói của ông lại cực kỳ tán thưởng Đệ Tử nhập
thất Tiết Hàn Vân của mình, lúc nào cũng lấy ra so sánh với huynh đệ Ôn
thị. Ôn Hữu Tư thì miễn bàn, nghe nói Tiết Hàn Vân chính là Văn Võ Toàn
Tài, thầm nói cho dù về phương diện văn học, Tiết Hàn Vân không phân cao thấp với mình, nhưng trên võ học hắn cũng có chút thành tựu, nghĩ đến
bản thân đã học tập vô cùng chăm chỉ, cần phải hao tốn nhiều thời gian
và sức lực hơn bình thường rất nhiều mới có được thành tựu như ngày hôm
nay. Huống Tiết Hàn Vân là hậu nhân của trung lương, xuất thân vốn đã
bất phàm, còn được tướng gia đích thân dưỡng dạy, ở trong hoàn cảnh như
vậy nhưng vẫn trở thành một nhân tài, trong lòng không chỉ sinh ra ý
hiểu nhau không cần nói với Tiết Hàn Vân.
Nhưng Ôn Hữu Niên lại
là một thiếu niên có tính tình cực kỳ trẻ con, lúc nào cũng muốn phân
cao thấp với Tiết Hàn Vân, nghe nói Tiết Hàn Vân đến đây liền tiến lên
khiêu khích, trong lòng không khỏi có suy nghĩ "Phỏng đoán vị muội phu
tương lai này có mấy cân mấy lượng", nào biết mới mấy hiệp đã thua trận, kinh, sử, tử, tập không thể quen thuộc hơn Tiết Hàn Vân, Ôn Hữu Niên
lại là người nóng nảy tính tình không ổn định, chuyện từng trải cũng có
hạn, suy cho cùng cũng chỉ là công tử nhà quan lại được cưng chiều mà
lớn, có rất nhiều kiến thức không thể so với Tiết Hàn Vân được, về khoản bút thư pháp bút lực lại càng không thể hơn Tiết Hàn Vân, cuối cùng
thất bại tâm phục khẩu phục.
Lại nghĩ đến người trước mặt này
không những học giỏi văn mà còn kiêm võ đạo binh pháp, càng cảm thấy
Thiên Ngoại Hữu Thiên(*), liền không ngừng thân mật thắm thiết réo lên
"Muội phu muội phu".
(*): Tương tự như câu tục ngữ “Vỏ quýt dày có món tay nhọn”.
Tiết Hàn Vân tỷ thí với hắn cả buổi cũng không quan tâm hơn thua, lúc thắng
cũng không có kiêu căng vẻ, giờ phút này bị hắn luôn mồm gọi "Muội phu", thế nhưng lại lộ ra vẻ co quắp. Huynh đệ Ôn thị lại cảm thấy thú vị,
không khỏi nhìn nhau cười to.
Sao lại có một tên tiểu tử binh gia xấu hổ như vậy chứ?
Lâm Thanh gia ở bên cạnh nhìn mà nổi lên hăng hái, vuốt râu mỉm cười, sớm
biết tâm tính tên nhóc đệ tử này của ông rất thuần lương, tuy rằng rất
có thiên phú trên học tập, nhưng từ nhỏ đã chịu cảnh đau thương nên rất
coi trọng thân tình, vả lại nhìn dáng vẻ buộc chặt nha đầu Liễu gia
trong lòng của hắn mà xem, ông cũng cực kỳ vui mừng thay cho hắn. Lại
nghe Liễu Minh Nguyệt tới, nghĩ đến tính tình điêu ngoa của nàng, hôm
nay đầu bếp Liễu gia nhất định sẽ hầu hạ vô cùng cẩn thận, trong bữa
tiệc ắt hẳn có rất nhiều món ngon, dứt khoát xúi giục các đồ đệ đến biệt viện Liễu gia ăn tiệc.
Từ lúc biệt việt Liễu gia được xây xong
đến giờ, hôm nay là ngày náo nhiệt nhất. Dưới bếp hạ nhân xốc lại tinh
thần cẩn thận hầu hạ, đặc biệt tỉ mỉ làm hai bàn thức ăn, một bàn đưa
vào thư phòng ở tiền viện, một bàn khác đưa đến viện của Liễu Minh
Nguyệt.
Liễu Minh Nguyệt còn mỉa mai mấy nha hoàn đưa đồ ăn:
"Không phải mấy ngày nay các ngươi chỉ làm qua loa, đợi đến hôm nay mới
chăm chỉ như vậy đấy chứ?"
Nha đầu kia sợ hãi toát mồ hôi lạnh
đầy đầu, như muốn quỳ xuống. Vạn thị vội vàng giải vây: "Nguyệt nhi nói
bậy gì đấy? Mấy ngày nay cữu mẫu và hai biểu cả ở đây vô cùng thoải mái, ăn cũng rất ngon miệng, đều nói thủ nghệ đầu bếp Phủ Tướng Quốc rất
cao, xem như cữu mẫu đã được mở mang kiến kiến thức!"
Liễu Minh
Nguyệt cười nói: "May nhờ có cữu mẫu cầu tình, nếu như để ta biết các
ngươi chỉ giả vờ trước mặt, sau lưng lại không chịu hầu hạ cữu mẫu và
hai vị biểu huynh của ta cho tốt thì quy củ trong phủ cũng phải chỉ để
bày biện thôi đấy!"
Nha đầu kia vội lên tiếng cầu xin tha thứ,
sau khi lui xuống lại đến phòng bếp báo với mọi người: Chắc chắn phải
dụng tâm hầu hạ khách trong viện!
Bạn đang đọc truyện Tướng Công, Tạo Phản Đi! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.