Chương 146: V33.2: Đặt Bẫy (2)
Mộc Chấn Dương mặc đồng phục của học viện Lưu Tư Lan, đầu đội nón đi đến
chỗ của Bạch Tố Tình, hai tay ông ta nắm chặt, đôi mắt đỏ sậm, gò má hóp vào xanh xao vàng vọt, thoạt nhìn không bằng phân nửa lúc còn là chồng
của Kha Uyển Tình.
Từ đằng xa ông ta đã nhìn thấy Bạch Tố Tình
đứng trên ghế đá, trang phục gọn gàng ngăn nắp, xinh đẹp động lòng
người, sạch sẽ thuần khiết, bộ dáng mê người hơn cả ngày trước.
Trong nháy mắt ánh mắt Mộc Chấn Dương xẹt qua một tia si mê rồi lại oán hận
và ghen tị, gương mặt trở lên vặn vẹo, bước chân đột nhiên nhanh hơn vài phần.
Bạch Tố Tình còn chưa biết Mộc Chấn Dương đang tiến lại
gần, ở trong thế giới của cô ta, đã sớm quên một số người như Mộc Chấn
Dương tồn tại, cô ta hiện đang đứng trên cao, đối diện với Mộc Như Lam
đứng cách đó không xa, ở trong mắt hiện lên một loại đắc ý cùng vui vẻ,
nhìn đi, cô chắc công ta sẽ cướp đi hết tất cả của cô ta, chỉ cần cho cô thời gian, cô nhất định sẽ làm cho cô ta thành hai bàn tay trắng, thân
bại danh liệt!
Thậm chí miệng cô ta không khống chế được gợi lên
nụ cười, nhưng mà nụ cười này còn chưa gợi lên được mấy li đã bị một âm
thanh khàn khàn đột nhiên vang lên bên tai.
"Tình Tình!" Mộc Chấn Dương không biết vượt qua đám người từ lúc nào, đứng tại chỗ gần Bạch Tố Tình hơi ngửa đầu nhìn cô ta.
Bạch Tố Tình nghiêng đầu, nhận ra phía sau là Mộc Chấn Dương biểu tình nhất
thời cứng đờ đôi mắt trừng to, người này sao còn chưa chết?
"Tình Tình!" Mộc Chấn Dương sợ Bạch Tố Tình chạy, lập tức cầm tay cô ta, "Cha là ba ba đây, chẳng lẽ con quên rồi sao?"
Bạch Tố Tình làm sao dám nói đã quên? Mộc Như Lam đang đứng cách đó không
xa, không ít người biết Mộc Chấn Dương là cha nuôi của cô, hơn nữa cô ta sợ Mộc Chấn Dương nói lung tung huỷ đi tiền đồ của mình! Chỗ này có rất nhiều người đang nhìn!
Bạch Tố Tình cố chịu đựng cảm giác ghê
tởm, không thể không giả bộ là một con gái có hiếu mừng rỡ khi cuối cùng đã tìm được bố, thậm chí trong nháy mắt hốc mắt liền đỏ, "Bố, sao bố
lại ở đây? Bố có biết con tìm bố rất cực khổ hay không? Hoá ra bố lại ở
đây! Di động đâu? Điện thoại đâu? Vì sao con không gọi được? Bố có biết
con lo lắng cho bố thế nào không!"
Ánh mắt Mộc Chấn Dương hằn tơ
máu, Bạch Tố Tình cẩn thận nhìn cảm thấy rất kinh khủng, trái tim cô ta
đột nhiên lộp bộp một tiếng, nhớ tới lúc trước chính mình thay đổi số di động coi Mộc Chấn Dương như đã chết, thầm nghĩ Mộc Chấn Dương nhất định hận cô ta, tuyệt đối không thể để ông ta tiếp tục đứng ở đây, nếu cô
ta không trấn an tốt, lỡ như chuyện bê bối của cô ta cùng ông ta bị mọi người biết thì làm sao bây giờ?
Cho nên cô ta đột nhiên giữ chặt tay Mộc Chấn Dương, vành mắt hồng hồng nói: "Bố, sao bố lại mặc quần áo như vậy? Không lạnh sao? Tay bố lạnh như băng! Chúng ta đi, con dẫn bố
đi mua quần áo!"
Mộc Chấn Dương không nói chuyện, để cho Bạch Tố
Tình lôi kéo ông ta vượt qua đám người đi ra ngoài trường học, cặp mắt
che kín tơ máu của ông ta gắt gao nhìn chằm chằm cái ót Bạch Tố Tình,
khiến Bạch Tố Tình cảm thấy lạnh toát cả sống lưng, cảm thấy nhất định
phải xử lí Mộc Chấn Dương sạch sẽ, lúc trước bởi vì sợ ông ta trở lại
Mộc gia, cho nên mới ký thoả thuận nhận nuôi, kết quả ngược lại trở
thành trói buộc! Người đàn ông chết tiệt này thật sự là ghê tởm và khó
chơi, như thế nào còn chưa chết! Trên người rất hôi, ông ta đã bao nhiêu ngày chưa tắm? Quả thực giống như từ trong đống rác đi ra.
Trong lòng Bạch Tố Tình còn đang suy nghĩ, đột nhiên bị kéo lại, cô còn chưa
kịp phản ứng đột nhiên bị một trân đau đớn từ bả vai truyền đến, thân
mình cô bị Mộc Chấn Dương dùng sức kéo, kéo vào toilet gần nhất trong
dãy phòng học.
"Bố!" Bạch Tố Tình mở to hai mắt hô nhỏ.
Từ đầu đến cuối Mộc Chấn Dương không để ý tới cô ta, đem người đẩy ngã
trên bồn rửa tay, không cho Bạch Tố Tình có cơ hội nói chuyện mà bắt đầu dùng sức xé rách quần áo của cô ta.
Bạc Tố Tình vội vàng ngăn cản, "Bố! Bố muốn làm gi? Ở đây là trường học!"
Mộc Chấn Dương chặn ngang tay tiếp tục xé quần áo của cô ta, một cái tát
đánh xuống, trong mắt tràn đầy hung ác tức giận, "Đồ đê tiện! Lúc bỏ bố
mày lại một mình để sống sung sướng sao không nhớ rằng tao là bố mày?
Hay là mày trời sinh không có tự trọng, thích bị bố mày cưỡi? Không phải thời buổi này đang thịnh hành chuyện cha nuôi và con gái nuôi sao? Cha
nuôi và con nuôi sau này xảy ra chuyện gì chắc trong lòng mày cũng biết
rõ phải không?"
Bạch Tố Tình cố gắng bình tĩnh muốn dụ Mộc Chấn
Dương dừng lại, "Bố đừng như vậy, Tình Tình không phải là cố ý, con cũng muốn liên lạc với bố, nhưng mà điện thoại của con bị mất, con muốn tìm
bố nhưng lại không nhớ số, thật đấy, con thề!"
Chuyện tới bây
giờ, Mộc Chấn Dương đã mặc kệ tất cả, hiện tại ông ta ngay cả đồ bỏ đi
cũng đã từng ăn, Bạch Tố Tình là chỗ dựa duy nhất của ông ta lúc này,
ông ta không muốn tiếp tục những ngày như vậy, cho nên ông ta nhất định
không buông tha Bạch Tố Tình, tựa như Kha Uyển Tình từng nói, một ngày
nào đó Bạch Tố Tình nhất định bỏ rơi ông ta đi hưởng thụ vinh hoa phú
quý, cho nên ông ta muốn nắm cô ta trong tay, nắm nhược điểm của cô ta
trong tay! Cô ta nhất định không hy vọng chuyện mình cùng đàn ông lên
giường bị truyền ra ngoài!
Mộc Chấn Dương càng nghĩ càng hưng phấn, lại không tính buông tha Bạch Tố Tình.
"Mộc Chấn Dương!"
"Mày kêu đi, kêu người bên ngoài vào đi, tao muốn xem xem ngọc nữ thuần khiết làm sao để tiếp tục thuần khiết!"
"Đừng như vậy..."
Bạch Tố Tình gấp muốn chết lại không có biện pháp xử lí, dường như Mộc Chấn
Dương điên rồi, lột quần áo của cô rồi bắt đầu lột quần của ông ta,
không báo trước một tiếng đột nhiên vọt vào, cô ta không kịp đề phòng
đau đến thở không nổi nhưng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cô ta
tuyệt đối không thể để cho ai phát hiện cô ta cùng lão già này làm
chuyện như vậy ở đây, tuyệt đối không thể!
Nhưng mà có một bàn tay, yên lặng từ cửa tiến vào, yên lặng quay chụp một loạt các động tác...
Lúc này xe cảnh sát đã đứng trước cửa học viện Lưu Tư Lan, chỉ chốc lát đã
nghe nói Bạch Tố Tình đang ở nhà ăn tiệc đứng, rất nhanh hướng nhà ăn
chạy tới.
Trong phòng ăn mọi người đang im lặng dùng cơm, đột nhiên có cảnh sát lại hỏi Bạch Tố Tình chạy đi đâu, làm nhà ăn yên tĩnh lại.
Mộc Như Lam hỏi "Xin hỏi có chuyện gì xảy ra?"
Bên cục công an đã sớm biết rõ Mộc Như Lam, biết cô là hội trưởng hội sinh
viên của học viện Lưu Tư Lan, có quyền lực tương đối, cũng nói cho cô,"
Bạch Tố Tình bị tình nghi là tội phạm giết, chúng tôi phải đưa cô ta về
điều tra, mọi người nếu biết hành tung của cô ta, xin lập tức cho chúng
tôi biết."
Án giết người?
Mọi người mở to mắt nhìn nhau, có chút không thể tin được.
Mộc Như Lam cũng hoảng sợ, "Liệu có hiểu lầm gì không? Tình Tình em ấy làm sao có thể..."
"Có phải hiểu làm hay không chờ sau khi điều tra sẽ rõ, nếu biết hành tung
của cô ta, xin mọi người lập tức báo cho chúng tôi biết, mời phối hợp
với nhiệm vụ của cảnh sát." Không nói đến chuyện Bạch Tố Tình có giết
người hay không, tóm lại có liên quan đến vụ án mạng kia, Lưu Miên đem
tròng mắt đi kiểm nghiệm, phát hiện quả nhiên là con mắt vốn có của thi
thể bị giấu trong bức tường không có mắt, ai ngờ bị Bạch Tố Tình nhét
vào trong con rối đưa cho Lưu Miên, rốt cuộc đây là trò đùa dai hay là
còn nguyên nhân khác, cần phải tiếp tục điều tra, Bạch Tố Tình có thể là mấu chốt quan trọng nhất để phá án.
Cảnh sát không tìm được
người ở nhà ăn lại đi chỗ khác, để lại mọi người trong phòng ăn hai mắt
nhìn nhau, cuối cùng thấy sự việc không liên quan đến mình lại tiếp tục
ăn cơm, chính là cảm thấy trên thế giới này lòng người thật khó lường,
thoạt nhìn Bạch Tố Tình vô tội thuần khiết như vậy thế nhưng lại liên
quan đến vụ án giết người, chậc chậc.
Mộc Như Lam cúi đầu tiếp
tục ăn cơm, đôi mắt xẹt qua một chút ý cười, trò chơi chạy trốn bắt đầu. Em gái thân yêu, em có thể thoát khỏi lòng bàn tay sao? Nhưng con rồi
đã không còn bị sợi tơ thao túng chỉ còn con đường chết mà thôi, ha ha.
Lúc Bạch Tố Tình và Mộc Chấn Dương "làm" xong thì Bạch Tố Tình đã kiệt sức
ngã sấp trên đất, cả người khó chịu muốn chết, đặc biệt là ở phía dưới,
di động trong quần áo bị vứt trên mặt đất đột ngột vang lên.
Mộc
Chấn Dương đang mặc quần áo cảm thấy thoả mãn tiêu sái đi qua nhặt di
động lên, cũng không để ý đầu dây bên kia là ai trực tiếp nhận điện
thoại, "A lô? Tôi là bố kiêm tình nhân của cô ta, cô là ai?"
Bạch Tố Tình nghe Mộc Chấn Dương nói như vậy, tức giận đến mức hận không
thể giết chết Mộc Chấn Dương ngay lập tức, không biết đầu dây bên kia là ai!
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ có chút khàn khàn, "Tìm Bạch Tố Tình, có việc gấp, nhanh lên!"
Mộc Chấn Dương sửng sốt, vì tiền đồ rộng lớn của chính mình nên ông ta đành đưa di động đưa Bạch Tố Tình, Bạch Tố Tình vội vàng nhận lấy, cũng
không kịp nhìn xem ai gọi đến đã vội vàng giải thích: "Vừa rồi người kia nói bậy, đầu óc ông ta có chút không bình thường."
Mộc Chấn
Dương trừng mắt, đột nhiên đá một cước vào bụng Bạch Tố Tình, mẹ nó,
tiện nhân! Tự mình quyến rũ ông ta làm cho ông ta mất hết tất cả, cuối
cùng vứt bỏ ông ta một mình đi hưởng vinh hoa phú quý là ai? Vậy mà dám
nói ông ta đầu óc không bình thường! Thời điểm ông ta tâm tình không tốt sẽ đem chuyện ông ta cùng cô ta đã làm những gì truyền ra ngoài, cùng
lắm thì cá chết lưới rách!
Bạch Tố Tình chịu đựng đau nhức, trong lòng càng thêm hận Mộc Chấn Dương. Nhưng lời nói của người bên kia
truyền đến đã khiến cô sắc mặt đại biến.
"Tôi không muốn biết
người đó là ai, Bạch Tố Tình, cô xong đời rồi, có người nói cô giết
người, chứng cứ phạm tội vô cùng chính xác, cảnh sát đang trong học viện Lưu Tư Lan tìm cô, chỉ cần cô bị bắt thì đừng nghĩ sẽ được thả ra."
"Cái gì? Cô nói cái gì? Cô là ai? Đây là gạt tôi?" Bất chấp đau đớn trên
người Bạch Tố Tình đột nhiên ngồi dậy mở to hai mắt kinh hoảng hỏi. Vừa
rồi cô ta nghe lầm phải không? Cô ta tuyệt đối là nghe lầm phải không?
"Muốn tin hay không cũng được, cảnh sát rất nhanh sẽ lần theo camera theo dõi tìm được chỗ của cô, không muốn bị tống vào ngục giam thì nhanh chân
chạy."
"Đợi chút! Cô là ai? Có phải là người của anh trai bên
kia? Là ai hãm hại tôi?" Bạch Tố Tình cảm thấy chuyện này có kỳ quái,
nhưng không có khả năng có người lấy chuyện như vậy mà lừa gạt cô ta,
bởi vì lúc nào cũng sẽ bị lộ, nếu đã dám nói như vậy, nói cách khác,
thật sự có chuyện này!
"Chuyện cần nói cũng đã nói xong, còn lại
dựa vào bản thân cô, nếu chạy không khỏi một kiếp này, cũng do cô vô
dụng, sẽ không có ai giúp đỡ cô." Người bên kia nói xong đột nhiên cúp
điện thoại.
Bạch Tố Tình vội vàng gọi lại nhưng không có ai nghe
máy, nhìn dãy số xa lạ, rốt cục là ai? Đây là số điện thoại mới của cô
ta, người có thể dễ dàng có được số điện thoại của cô ta, chẳng lẽ thật
sự là người anh trai bên kia? Nếu đúng như lời nói, chẳng phải là cô ta
bị hãm hại nhưng tại sao chứng cứ phạm tội lại vô cùng chính xác.
Sắc mặt Bạch Tố Tình lập tức trắng bệch, nhìn Mộc Chấn Dương bên cạnh vội
vàng đè thấp âm thanh quát: "Nhanh ra bên ngoài xem có cảnh sát hay
không!"
Dù sao Bạch Tố Tình cũng còn trẻ, đột nhiên được cho biết loại chuyện này, tâm cơ dù sâu cũng sẽ hoảng loạn, bởi vì cho tới bây
giờ cô ta chưa từng nghĩ tới nhà giam, cô ta muốn giết người, nhưng lại
không nghĩ tới là sẽ phải vào nhà giam, bởi vì chuyện này quá khó khăn,
một mình cô ta không thể nào có biện pháp làm được, nhưng mà cô ta không nghĩ đến có một ngày cô ta phải đối mặt với uy hiếp như vậy, ý nghĩ duy nhất lúc này của cô ta chính là nhanh chóng chạy trốn! Tuyệt đối không
thể bị bắt! Bằng không tất cả liền xong rồi!
Chạy thoát cô còn có thể cầu xin anh trai giúp đỡ, có thể xin công ty TMT giúp, nhưng nếu bị bắt thì chẳng khác nào là thịt nằm trên thớt, chỉ có thể mặc người chém giết! Trốn! Cô muốn chạy trốn!
Trốn đi, phải chạy trốn thật xa,
để xem có thể thoát khỏi sợi tơ nắm trong tay hay không, hay là sẽ rơi
xuống tan xương nát thịt.
Khoé miệng Mộc Như Lam nở nụ cười, ngắm nghía điện thoại mới mua không bao lâu trong tay, ánh mắt trong trẻo
như có thể nhìn thấy cả dòng suối bên trong, đột nhiên nghĩ đến điều gì, trong đôi mắt hiện lên chút nghi ngờ. Anh trai? Bạch Tố Tình còn có anh trai? Chuyện này thật không bình thường, chẳng phải nói Bạch Tố Tình là con gái một của Bạch Tuyết sao? Hơn nữa kiếp trước Bạch Tố Tình ở Mộc
gia lâu như vậy, hình như nhân vật anh trai này không xuất hiện.
Chẳng lẽ là con riêng của chồng Bạch Tuyết ? Vợ trước hay là con ngoài giá
thú... Chà... Dù thế nào thì cũng có vẻ rất thú vị , thật sự là thế giới tràn ngập chuyện xấu mà, thế giới như vậy thật sự tốt đẹp lắm, không
làm người ta cảm thấy nhàm chán một chút nào, thật sự đáng mong đợi, anh trai, chuyện em gái anh trai thân ái, cô bắt đầu ngửi được mùi âm mưu
rồi đấy...
Bạn đang đọc truyện Gia Khẩu Vị Quá Nặng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.