Chương 24: Chuyện Cũng Đều Đến Một Nơi
Chủ nhật lúc Phó Vũ Hiên rời đi Trần Thủy Mặc vẫn còn ngủ yên.
Bị điện thoại di động đánh thức Trần Thủy Mặc có chút sững sờ nhìn vị
trí bên cạnh trên giường rỗng tuếch không khỏi có chút ảo não tại sao cô lại ngủ sâu như vậy được đây? ! Vùi đầu trên gối đầu của Phó Vũ Hiên,
Trần Thủy Mặc lại có chút oán trách Phó Vũ Hiên phải đi cũng không kêu
cô tỉnh nói cho cô biết một tiếng, cô còn chưa xác định anh có tức giận
cô hay không!
Lại đang nằm trên giường lại một lát Trần Thủy Mặc buồn bã ỉu xìu rời
giường rửa mặt nhìn mắt mình trong gương sưng lên như hột đào, giống như bị uất ức.
Nhưng tất cả tâm tình tiêu cực bỗng dưng tiêu tan khi cô nhìn thấy trên
bàn ăn dọn xong bát đũa. Còn nhớ rõ lấy điểm tâm cho cô xem ra thủ
trưởng không phải người nhỏ mọn như vậy!
Vừa bóc trứng gà xong, đã ngâm trong nước sốt hấp dẫn Trần Thủy Mặc vừa
bấm điện thoại di động gởi tin nAnh nghĩ tới nghĩ lui chỉ dặn dò Phó Vũ
Hiên đi đường cẩn thận. Tùy tiện vung di động trên bàn nên đụng con mèo
nhỏ trang sức mang theo chuông nhỏ vang lên đinh đinh đương đương đột
nhiên tâm tình Trần Thủy Mặc rất tốt muốn kêu một tiếng cao
giọng.
Gần đây kiểm tra học bổ túc tương đối nghiêm Trần Thủy Mặc vội vàng hấp
tấp chạy tới nhưng vẫn tới trễ mấy phút. Công tác nhiều năm ở chỗ này
như vậy lần đầu Trần Thủy Mặc bị chửi mặc dù ngoài mặt vâng vâng dạ dạ
trong lòng Trần Thủy Mặc đang oán thầm người thủ trưởng của mình một hồi lâu.
Không chỉ có như thế khi lên học bởi vì Trần Thủy Mặc không nghe rõ vấn đề học sinh nháo thành chuyện cười không lớn không nhỏ.
Trần Thủy Mặc lắc lắc cổ sắp cương cứng lúc tan việc thật đúng là hoài
nghi mấy ngày nay có phải mình trêu chọc tiểu nhân hay không nếu không
tại sao xui xẻo như vậy !
Có lẽ cô nên dành chút thời gian đi chùa dâng hương một chút để xua xúi quẩy.
Tối hôm qua đã quyết định quyết tâm muốn thoái thác chuyện bên Chiêm
Nhất Nhất kia, buổi trưa Trần Thủy Mặc hẹn thời gian gặp mặt cùng Chiêm
Nhất Nhất. Khi Trần Thủy Mặc tan việc chạy tới thì Chiêm Nhất Nhất đã
mua không ít thứ, Trần Thủy Mặc nhìn lo¬go tất cả túi lớn nhỏ này không
khỏi cảm thán đây mới là cuộc sống xã hội thượng lưu đấy!
"Được rồi, nhìn trúng cái gì chỉ cần mở miệng hôm nay tâm tình tớ tốt
nên sẽ cho!" Chiêm Nhất Nhất không nhìn nổi dáng vẻ ghen ghét kẻ giàu
của Trần Thủy Mặc.
"Hắc hắc tớ không có ý này nha?"
@@Maria Nyoko ~diendanlequydon.com@@
Chiêm Nhất Nhất liếc Trần Thủy Mặc một cái: "Thấy tốt thì cứ lấy! Đừng được voi đòi tiên nha!"
Trần Thủy Mặc không mua quần áo vì Chiêm Nhất Nhất sẽ cung cấp cho cô mà không hoàn trả mặt khác cô không quá chú trọng ăn mặc. Nhưng nếu có
người muốn tài trợ cho cô mà không mua chút gì chẳng phải là không cho
đối phương mặt mũi.
Hai người lại mua sắm gần nửa giờ Chiêm Nhất Nhất mới gọi điện thoại tìm người đến giúp đỡ chở chiến lợi phẩm trở về.
"Tìm một chỗ uống chút gì không? Nóng đến chết rồi!" Chiêm Nhất Nhất vừa chỉ huy người cất đồ xong vừa nói với Trần Thủy Mặc.
"Được!" từ trước đến giờ Trần Thủy Mặc không trang điểm trực tiếp cầm khăn ướt lau mặt cũng không sợ :"Tớ mời khách!"
Chiêm Nhất Nhất gật đầu quyết định không tranh cùng Trần Thủy Mặc.
Nhưng sự thật chứng minh cô sai quá sai, không nên tin tưởng tâm địa Trần Thủy Mặc sẽ tốt chủ động mà mời khách!
Khi Chiêm Nhất Nhất ngồi ở trong KFC mát lạnh nhìn dáng vẻ Trần Thủy Mặc như nhặt được đại tiện nghi bưng hai ly đồ uống lạnh đến gần, lúc cô
muốn dùng móng tay mới đính đá của mình đâm đầu của Trần Thủy Mặc xem
một chút rốt cuộc bên trong đựng những thứ gì!
"Ly thứ hai nửa giá nhé!" @@Maria Nyoko ~diendanlequydon.com@@
Mà sau khi Chiêm Nhất Nhất nghe được câu này thì dở khóc dở cười cầm lấy cà phê nói với Trần Thủy Mặc: "Đừng nói với tớ là cậu nghèo thành ra
như vậy rồi !"
Trần Thủy Mặc không nói lời nào hút một ngụm lớn cười híp mắt nhìn Chiêm Nhất Nhất.
"Này Mặc, cậu có chuyện gì thì nói chứ đừng cười kinh khủng như vậy!"
Chiêm Nhất Nhất vội vàng cầm khăn giấy lên che kín mặt định nhắm mắt làm ngơ.
"Nghe nói. . ." Trần Thủy Mặc lấy khăn giấy ra ngón tay ngoắc ngoắc ý
bảo Chiêm Nhất Nhất tới gần chút nữa còn cố ý nhỏ giọng hỏi: "Nghe nói
cậu phải đính hôn cùng Cao Bằng?"
"Xì . . ." Nghe xong Chiêm Nhất Nhất dựa người về sau rõ ràng chẳng thèm ngó tới: "Chuyện này à? Đây không phải là chuyện mà toàn bộ thành Nam
Kinh đều biết sao? Tớ nói cậu phải dùng thủ đoạn như vậy sao?"
Trần Thủy Mặc

Bạn đang đọc truyện Ngưỡng Vọng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.