Chương 22
Tô Nhan cô nương này
có quan hệ nào đó với thơ ca, rất có mấy phần kiểu cách văn nhân. Nàng
cho là mình không phải là học sinh đi thi mà phải làm thơ, cũng không
đến ứng cử Hàn Lâm viện của hoàng đế, cần đáp lời bằng thơ. Bất quá nàng chỉ là nữ nhi khuê các, thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa cũng là vì thích, không phải là người ngu ngốc. Làm thơ chính là cần cảm hứng, sách phải
hay, lúc không có cảm giác, mới không cần làm.
Vừa rồi nàng cũng
nhìn thấy các quý nữ này làm thơ, đều là từ ngữ hoa lệ chau chuốt mà
thành, bây giờ nàng không có tâm tư cùng nhóm các nàng đến so sánh. Phải đi chơi, ném thẻ vào bình rượu, đánh cờ, giấu câu đấu cỏ, thậm chí cưỡi ngựa bắn tên, chọi gà đấu chó, cái đó không được, thì không nên lấy
những thứ này, bây giờ không có gì vui cả.
Vậy là, khi Tô Dung hỏi nàng: “Thập muội có thơ hay?”
Tô Nhan đặc biệt để ý chính trực nói một câu: “Hiện giờ không có tâm tình làm thơ.”
Một lúc lâu Tô Dung cũng không lên tiếng, đối với Tô Nhan này, hiện nay vô
cùng thanh cao, đời trước có lãnh giáo qua. Nàng tưởng rằng tính tình Tô Nhan thay đổi, khác với kiếp trước, bây giờ nhìn lại, vẫn giống nhau.
Bình Dương công chúa “ha ha” hai tiếng, mang vài phần khiêu khích: “Thập nương có tâm tư làm gì? Ném thẻ vào bình rượu?”
Tô Nhan không sao cả gật đầu một cái: “Có thể.”
“Nếu Thập nương thua thì như thế nào?”
“Thua nhận phạt.”
“Được.”
Mỗi tiểu cô nương ở đây được tám mũi tên, quăng ném ba vòng, tính tổng toàn bộ, vào ít hơn ba cái sẽ bị phạt. Kĩ thuật ném thẻ vào bình rượu của
Bình Dương công chúa đã vượt qua thử thách, lại được hoàng đế tự mình
chỉ dạy, nàng ta có lòng tin mười phần xếp hàng đầu.
Tống Uyển
cảm thấy cuối cùng mới phạt thì không có ý nghĩa, gọi hầu gái bưng rượu
tới đây, để trong nhà thủy tạ, “Năm người đứng cuối cùng mỗi vòng, đều
phải phạt một ly rượu.”
“Được.”
Các tiểu cô nương đều uống rượu trái cây, hương vị ngọt ngào ngon miệng, cũng không say người.
Bình Dương công chúa liếc Tống Uyển một cái: “Liền ngươi tốn hơi thừa lời, giờ có thể sao?”
“Được rồi, ngươi bắt đầu đi.”
Bình Dương công chúa cũng không khiêm nhường, xoát xoát xoát ném xong tám
mũi tên, vuốt vuốt cổ tay, cười nói: “Lục tỷ, tới phiên ngươi.” Thành
tích của nàng hết sức không tệ, ném xong tám mũi tên, trúng sáu cây.
An Dương công chúa cũng không khách khí, chỉ là kỹ thuật của nàng so với
Bình Dương công chúa kém nhiều, mới nắm vào được ba cây. Nàng vừa tránh
ra khỏi vị trí, vừa cười: “Hôm nay cố gắng hết sức.”
Chúng tiểu
cô nương người này tiếp theo người kia, rất nhanh đến tỷ muội Tô gia,
chỉ có hai người Tô Nhan và Tô Dung, Tô Vân Lan các nàng căn bản không
có cơ hội ra sân. Tô Dung hai đời chung một chỗ, đối với loại trò chơi
này cũng quen tay, tính toán ném xong, quăng vào bốn, xếp hàng gần phía
trước, chẳng qua vẫn còn Bình Dương công chúa và Tống Uyển ở trên, ngay
cả Đoạn Kiều cũng ném vào năm cây.
Đến phiên Tô Nhan, Bình Dương công chúa ôm cánh tay mà cười: “Thập nương cắt hoa cho bọn ta cài.”
Tô Nhan một chút cũng không khẩn chương, cũng không cần giống người khác
là phải ngắm, nàng ném tùy ý, liền thấy cái kia như có mắt, từng cây
từng cây hướng vào trong bình. Đợi đến cây thứ bảy thì không chỉ Bình
Dương công chúa khẩn chương, người vây xem cũng có chút khẩn chương,
từng người mở mắt thật to, nắm chặt bàn tay nhỏ bé. Cũng biết càng về
sau, miệng binhf càng nhỏ, càng khó ném vào.
Lúc này Tô Nhan liếc mắt nhìn, cũng chỉ liếc như vậy một cái, trên tay không có chút do dự,
xoát xoát cả hai mũi tên, vừng vàng rơi vào trong bình.
Bình Dương công chúa bĩu môi, không chịu thua nói: “Còn chưa tới cuối cùng đâu.”
Tống Uyển cũng hoan hô có tiếng: “Nha, Thập nương, ngươi thật lợi hại.”
Tô Nhan tùy ý phất tay một cái: “Trước ki cùng thường chơi, quen tay.”
Tống Uyển lôi kéo Tô Nhan: “Ngươi còn thích chơi cái gì?”
“Cái gì cũng tốt.” Tô Nhan vẫn còn là một thiếu nữ nho nhỏ, tư tưởng chơi đùa cũng rất nặng.
Tống Uyển vui vẻ: “Ngày sau bên kia chợ phía đông có cuộc thi tài đô vật,
đại ca ta bao hết nhã gian, chúng ta cùng đi xem được không?” Chợ phía
đông chính là đấu vật, trong cung, dân gian cũng thích, thậm chí còn có
nữ đô vật. Vừa đến ngày có cuộc so tài, người có địa vị, baatr kể giá cả thế nào, thường gọi bạn bè đi xem. Chẳng qua lúc tranh tài đô vật, đều ở trần, nói tốt hơn là các gia tộc Thi hương cho các cô gái xem thì rất
bất nhã, đều không cho nữ quyến trong nhà đi xem.
Tô Nhan cũng
được người nhà cưng chiều từ nhỏ đến lớn, năm đó cha nàng mẹ nàng cũng
rất được sủng, đến nàng cũng rất được sủng. Nghe được Tống Uyển mời nàng đi xem đấu vật, không chút suy nghĩ liền gật đầu, giọng nói hết sức
khoan khoái: “Được.” Ở Ngô quận nàng cũng thường cùng bạn tốt ra ngoài
chơi, còn từng đầu dế thắng người ta nữa.
Đoạn Kiều có chút kinh
ngạc nhìn Tô Nhan, nàng thật không nghĩ tới, cái tiểu nương tử yếu đuổi
này, lại thật sự đáp ứng Tống Uyển đi xem đầu vật. Phải biết, trừ khi là cuộc đấu vật trong cung, nếu không ngay cả en gái nàng được nuông
chiều, cũng vì thân phận, sẽ không đi.
Tô Dung thấy Tô Nhan đáp
ứng, âm thầm cau mày. Suy nghĩ nữ nhi nhà ai lại đến cái loại địa phương đó, về nhà phải nói với tổ mẫu và Tứ thẩm một tiếng mới được.
Chu Thục Huệ thấy càng thêm nhíu mày, khuôn mặt không đồng ý. Nàng mượn cớ
người thua vòng đầu phải phwatj rượu, lặng lẽ đi tới bên người Tô Dung,
nhje giọng nói: “A Duyệt, ngươi trở về khuyên nhủ Thập nương, đấu vật
hết sức bất nhã, danh tiết rất quan trọng đối với nữ nhi, chớ có đi.”
Không tính tránh làm liên lụy danh tiếng của mình, còn làm cha mẹ hổ
thẹn, câu này nàng không có ý nói thẳng. Nhưng bên trong đôi mắt viết
đầy, nơi nào Tô Dung không biết.
Mặc dù nàng cảm thấy Chu Thục
Huệ dậy dỗ có chút quá mắc, nhưng không thể phủ nhận, nàng ta như vậy
mới có thể sống tốt hơn ở chỗ này. Trong lòng âm thầm ghi nhớ chuyện
này, nàng phúc đáp Chu Thục Huệ một cái cười cảm tạ, “Đa tạ A Huệ, ta
hiểu. Chẳng qua Thập muội nhỏ tuổi nên tò mò thôi, trở về Tứ thẩm của ta sẽ tự dạy nàng.”
Chu Thục Huệ tự biết hôm nay có chút xem vào
việc của người khác, chẳng qua nàng qua lại thân thiết với Tô Dung, cũng không thể mắt nhìn muội muội nàng ấy phạm sai lầm.
Tô Nhan nơi
nào nghĩ đến Tô Dung cũng định về nhà tố cáo nàng, đang hăng hái tán
ngẫu cùng Tống Uyển. Bây giờ cuộc sống giải trí của dân chúng cũng rất
phong phú, hơn nữa yêu cầu đối với cô gái cũng không nghiêm, công chúa
hoàng gia và các tiểu nương tử thế gia cũng thường kết bạn đi chơi, cái
gì náo nhiệt cũng sẽ tụ tập một phen.
“A cha của ta còn dắt ta đi bắt dế mèn, nhưng đấu thua, bị đại ca ta cắn chết.” giờ Tô Nhan nhớ tới con dế mèn kia của nàng, cón có chút đau lòng.
Tống Uyển vô cùng hâm mộ, “A cha ngươi thật tốt, cha ta nhiều nhất chỉ làm cho ta bàn đu dây.”
Hai người nói chuyện rất náo nhiệt, Bình Dương công chúa quay đầu nói:
“Uyển Uyển, Thập nương đến các ngươi, chúng ta còn không có so xong đâu, các ngươi tính toán nhận thua?”
Tô Nhan kiêu ngạo nâng lên cằm
nhỏ: “Trò chơi đơn giản như vậy, ta sẽ không thua.” Cô nương này thật là kéo đến một thù hận mới, khuôn mặt thật thỏa đáng.
Bạn đang đọc truyện Tô Thiên Hạ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.