Chương 54
“Em không sao, nhưng
nước Tiểu Oánh đưa cho anh không phải nước suối bình thường, đây chính
là nước suối thánh. Nếu như anh bị thương, cho dù vết thương có nặng đến đâu, chỉ cần nhỏ vài giọt, sẽ lành lại ngay. Chưa hết đâu, nước suối
này còn có thể tăng cấp dị năng của anh lên đấy.’’ Nói xong, Lưu Minh
đưa nước suối và thủy tinh thể trên bàn cho Nguyên Ưng.
“Nói cho anh biết, dị năng giả muốn tăng cấp phải dựa vào thủy tinh
thể, nhưng bây giờ trong căn cứ mọi người còn chưa biết. Còn chúng em là ngoài ý muốn mà biết được, anh nắm chặt thủy tinh thể trong tay, phát
động tinh thần hấp thụ năng lượng bên trong, như vậy dị năng của anh sẽ
tăng cấp.’’
“Hả? Nhờ vào cái này mà tăng cấp sao, anh vẫn cho là dựa vào thực chiến để nâng cao năng lực chứ. Nhưng bánh bao nhỏ, nước suối có thật là hiệu nghiệm không, em thật sự không sao chứ?’’
“Tất nhiên rồi, nước suối của Tiểu Oánh là thuốc chữa bệnh siêu cấp
đấy, anh dám không tin sao?’’ Nghe Nguyên Ưng nghi ngờ nước suối của cô, Lưu Minh lập tức đứng dậy, muốn chứng minh công dụng của nước suối:
“Anh xem, hiện tại em rất tốt, đi lại bình thường, sao không có tác dụng được.’’
Nhìn Lưu Minh, Bạch Nhược Oánh lắc đầu một cái, tên ngốc này, cô đã sớm
nhận được ánh mắt cảm ơn của Nguyên Ưng. Chỉ có anh là ngốc mà thôi,
nhưng khoan hãy nói, con hàng bại não này rất biết cách làm người khác
cảm động. “Anh cứ gọi tôi là Nhược Oánh, nhưng vừa rồi anh nói chuyện
Tần Thiên là thế nào?’’ Lắc đầu một cái, Bạch Nhược Oánh nhìn về phí
Nguyên Ưng lần nữa.
“Tên Tần Thiên, tôi nghĩ mọi người cũng nhận ra, Tần Thiên luôn nhìn cô với con mắt khác. Nhưng cho dù tiểu đội Lôi Điện có thực lực mạnh mẽ,
nhưng bây giờ thứ họ thiếu nhất chính là dị năng giả không gian. Cô nhìn cách Tần Thiên đối xử với ả Phương Di đáng ghét đó cũng biết. Chẳng
qua, nếu như hắn biết được cô sở hữu dị năng này mà nói, ha ha…’’ Nguyên Ưng không nói tiếp.
“Im miệng, nói cho anh biết, việc Tiểu Oánh có dị năng không gian, nếu
anh dám nói cho người khác biết, em sẽ dạy dỗ anh, hừ.’’ Nghe Nguyên Ưng nói xong, Lưu Minh lập tức xù lông, Tiểu Oánh làm vậy coi như là vì
mình, chuyện này không thể lan truyền.
“Em không thích Tần Thiên, dối trá, cả ngày mang bộ dạng hòa nhã, với
ai cũng cười, hắn ta không thấy mệt sao? Hừ, so với Mặc Doãn Cuồng thì
hắn còn kém xa, em vẫn thích Mặc Doãn Cuồng hơn, phong thái rất xứng đôi với Tiểu Oánh. Khó trách Tần Thiên có thể chịu đựng sự dây dưa của
Phương Di. Hừ, anh, nhớ, nếu như anh dám tiết lộ bí mật của Tiểu Oánh…’’
Nhìn ánh mắt uy hiếp của Lưu Minh, sao Nguyên Ưng lại cảm thấy bánh bao
nhỏ đang quyến rũ mình thế này? Nhớ đến chuyện tối qua, Nguyên Ưng cảm
thấy lòng mình rạo rực. “Yên tâm, anh sẽ không rảnh rỗi mà nói cho Tần
Thiên biết đâu. Anh còn muốn xem chuyện cười của hắn mà, nếu hắn thật sự đón nhận Phương Di. Không biết Thiện Lăng Băng sẽ ra sao, ha ha, khi đó đúng là không dễ nhìn đâu.’’
“Hừ, coi như anh biết điều.’’ Lưu Minh cảm thấy có thể miễn cưỡng tha
thứ cho Nguyên Ưng được rồi. “Nhưng sao hôm nay không thấy Mặc Doãn
Cuồng nhỉ?’’ Nghe Lưu Minh nhắc đến Mặc Doãn Cuồng, Bạch Nhược Oánh đột
nhiên cảm thấy mình ăn no rồi, “Tôi no rồi, ra ngoài đi dạo, xem tình
hình bên ngoài một chút, chốc nữa sẽ trở lại.’’ Nói xong, Bạch Nhược
Oánh đứng dậy rời khỏi phòng. Nhìn cô rời đi, Lưu Minh nhìn Nguyên Ưng,
“Tiểu Oánh sao thế, giống như có tâm sự?’’
Thấy bánh bao nhỏ cố làm ra vẻ nghiêm túc, Nguyên Ưng híp đôi mắt đào
hoa của mình, “Bánh bao nhỏ, em ổn chứ, không được, anh phải tự mình
kiểm tra một chút mới được, anh không yên lòng.’’
“Á, tên khốn này, sao anh lại cởi quần cảu em, á…’’ Từ xa, Bạch Nhược
Oánh nghe được giọng nói quan tâm của Nguyên Ưng còn ẩn chứa sự gian
xảo, trong lòng âm thầm mặc niệm cho Lưu Minh. Lúc này, Bạch Nhược Oánh
lại nhớ đến Mặc Doãn Cuồng, anh đã thật sự hồn bay phách tán rồi sao?
Không đâu, sẽ không đâu, nhất định phải làm cho sen đỏ nở hoa, khi đó
mọi chuyện đều rõ ràng, đúng rồi, nhất định phải khiến sen đỏ nở hoa.
“Nhược Oánh, dậy sớm vậy, cô đã ăn sáng chứa?’’ Bạch Nhược Oánh vừa ra
khỏi cửa chưa bao lâu đã nghe thấy tiếng Tần Thiên. Đúng là “nhắc Tào
Tháo thì Tào Tháo đến’’, mới vừa rồi bọn họ còn nhắc đến anh ta.
“Đội trưởng Tần, chào anh.’’ Nói thật, Bạch Nhược Oánh cũng không thích Tần Thiên, không nói chuyện đời trước, chỉ nhắc đời này. Khi vừa quen
biết Tần Thiên, bề ngoài hòa nhã khiến người khác có cảm tình với anh
ta. Nhưng ở lâu sẽ phát hiện, suy tư của người này rất sâu, bề ngoài hòa nhã chỉ là giả tạo, dã tâm bên trong lớn biết bao nhiêu.
Thật ra cô luôn cho rằng Tần Thiên luôn có ý với mình, nhưng người ta
không nói rõ, cô sẽ không hỏi thêm. Sau khi quân đội tuyên bố Phương Di
là dị năng giả không gian, rồi quan sát ý tứ của Tần Thiên, cho nên Tần
Thiên càng ẩn nhẫn. Cô càng không cần nói gì, cho đến cuộc chiến ngày
hôm qua, có lẽ anh ta đã thấy được thực lực của cô. Cho nên hôm nay mới
bắt đầu chủ động nói chuyện, nhìn nụ cười thân thiện trước mắt, nếu
không cẩn thận quan sát nhiệt độ trong mắt Tần Thiên, có lẽ cô cũng đã
bị mê hoặc rồi. Đang lúc Tần Thiên còn muốn nói thêm, “Anh Tần, thì ra
anh ở đây, người ta đã làm xong cơm rồi, anh để người ta tìm khắp nơi,
á, cô Bạch, sao cô lại ở đây?’’
Nhìn Phương Di ôm lấy cánh tay Tần Thiên, ánh mắt của Tần Thiên lộ ra vẻ chán ghét. Cô cảm thấy Lưu Minh nói rất đúng, Tần Thiên rất giả tạo,
nhưng chuyện này không liên quan đến cô. “Cô Phương, tôi vừa ra ngoài đi dạo, không ngờ lại trùng hợp gặp được đội trưởng Tần, nếu hai người có
chuyện, tôi cũng không quấy rầy nữa, tôi đi trước.’’ Nói xong Bạch Nhược Oánh rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của Bạch Nhược Oánh, Phương Di lộ ra vẻ ghen tỵ, vậy mà, khi cô nhìn về phía Tần Thiên, đã là vẻ đắm đuối, “Anh Tần, bữa
sáng của anh, em đã làm xong rồi, nhanh về ăn thôi.’’ Nói xong kéo tay
Tần Thiên. Tần Thiên nhìn theo bóng lưng của Bạch Nhược Oánh, rồi nhìn
sang Phương Di, nhấc chân rời đi cùng với cô ta.
Thực lực của Bạch Nhược Oánh không thể khinh thường, nhưng thực lực của
anh cũng có thể tăng lên. Còn đội ngũ của anh bây giờ lại thiếu dị năng
giả không gian, chứ không phải dị năng giả tốc độ. Nghĩ đến thái độ của
Bạch Nhược Oánh đối với mình, cục xương không gặm được, sẽ khiến người
ta có cảm giác muốn chinh phục. Rồi lại nhìn sang Phương Di bên cạnh, bộ ngực lớn cọ trên thân thể mình, rõ ràng là đang quyến rũ, sao anh ta
lại không nhìn ra.
Nhưng suy đi tính lại, vẫn còn Thiện Lăng Băng, ý của cô ta với anh, Tần Thiên không phải là không biết. Như gần như xa cũng là một thủ đoạn,
huống chi phía sau cô ta còn có núi lớn làm chỗ dựa, phía trước còn có
một tiểu đội không tầm thường. Nghĩ tới đây, Tần Thiên đi cùng Phương Di trở về phòng mình. Bạch Nhược Oánh ra ngoài đi dạo, nhìn thấy mầm cây
bắt đầu nhú, nếu như trước mạt

Bạn đang đọc truyện Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.