Chương 39
Lúc Lâm Sơ bị "Mời"
về, Trầm Trọng Tuân đang ứng phó với điều tra nhằm vào mình. Từ trước
tới giờ anh đều không phải là một người bị động, khi đối phương đưa ra
chứng cứ, anh cũng lập tức đưa chứng cứ có lợi cho mình ra, Trầm Hồng
Sơn cũng phải kinh ngạc vì tốc độ của anh, sau đó mới nghe Trầm Trọng
Tuân giải thích: "Con đã sớm có chuẩn bị." Anh tuyệt đối sẽ không ngu
ngốc mà để cho bản thân mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, danh sách kêu
gọi đầu tư ban đầu anh cũng đã giữ lại một bản.
Sắc mặt Trầm Hồng Sơn trầm trầm, đột nhiên phát hiện mình cũng không
hiểu rõ cậu con trai này, biết trước, thấy trước, nhìn xa trông rộng;
trình độ biết lo xa của anh làm cho ông cũng cảm thấy mặc cảm. Lại thấy
Trầm Trọng Tuân nhàn nhạt nhếch môi: "Con biết rõ là ai chủ mưu ở sau
lưng!"
***
Đầu kia Lâm Sơ vùi ở trong phòng ngủ, rèm cửa sổ khép chặt không giấu
được bao nhiêu ánh sáng. Ban ngày, người người đều bôn ba trong công
việc, xe không ngừng không có người nghỉ, chỉ có cô không có việc gì.
Lâm Sơ ngủ một buổi chiều, lúc mở mắt ra lần nữa thì trời đã tối, cô mở
cửa phòng đi nhà vệ sinh, mới vừa tắm xong ra ngoài đã thấy Thi Đình
Đình kinh ngạc nói: "Ai, cô ở nhà à, tôi còn tưởng là cô chưa về chứ,
đèn cũng không bật!"
Lâm Sơ cười cười, cổ họng đã không phát ra được âm thanh nào.
Đi nhà vệ sinh xong, cô thắt một đuôi sam, cầm ví tiền đi tới hiệu thuốc bên cạnh chung cư mua thuốc trị viêm họng, lại đi siêu thị mua một chén cháo, đều là những thứ còn dư lại, bên trong đã không có bao nhiêu đồ
ăn, chỉ là tê tê cay cay, cũng có thể nuốt được.
Hai ngày tiếp theo, Lâm Sơ trực tiếp sống ở trong phòng ngủ đọc sách xem phim, đống hộp mỳ ăn liền đã chất cao đến bốn tầng, trên bàn đều là
khăn giấy, vô cùng bẩn thỉu.
Suốt cả hai ngày, Trầm Trọng Tuân không hề liên lạc với cô một lần nào,
sáng sớm ngày thứ ba, Lâm Sơ quả quyết xóa số điện thoại Trầm Trọng
Tuân, lại lưu loát thu dọn phòng, thay ga giường sạch sẽ, quần áo được
giặt giũ xong mùi thơm tỏa ra, ánh sáng mặt trời lốm đốm chiếm lĩnh ban
công, Lâm Sơ phủ đều ga giường, không tự chủ được mà mỉm cười.
Thời gian quý báu như thế, cô đã lãng phí hai ngày, không thể tiếp tục
xa xỉ được nữa, nếu "Nghỉ", cô nên để cho ngày nghỉ trở nên có ý nghĩa,
tỷ như —— làm part-time.
Siêu thị to lớn bên cạnh hoa viên Quan Cẩm vĩnh viễn thiếu nhân viên bán hàng, tiền lương một ngày 50 nguyên, Lâm Sơ thay áo sơ mi đỏ đồng phục, buộc túi vải vào cổ, treo một túi kẹo "Bất Nhị Gia" lớn cao giọng thét.
Gương mặt cô luôn vui vẻ, một bộ dáng học sinh mảnh mai yếu đuối, tất cả nhân viên chào hàng ở lầu hai của siêu thị đều phải rất xuất chúng, vì
như thế mới càng có thể hấp dẫn con mắt khách hàng. Còn nữa cô vừa mở miệng, tiếng phổ thông tiêu chuẩn, âm thanh trong trẻo, tựa như con
chim chiếm cứ ngọn cây, luôn có thể lôi một mặt tươi sáng nhất trong đáy lòng người khác ra ngoài, ai cũng thích nhân vật vui tai vui mắt, những khách cũ tự nhiên đều nguyện ý lựa chọn cô, ngay cả người bạn nhỏ trước mặt này cũng ngước cổ nuốt nước miếng: "Chị ơi, em muốn cái màu xanh lá cây đó!"
Lâm Sơ mỉm cười đưa tới, tiếp tục diễn vai mỹ thiếu nữ rực rỡ như ánh
mặt trời. Đến giờ cơm trưa, cô và một tốp nhân viên cùng nhau ăn cơm
hộp, có người tò mò: "Em là sinh viên đại học chứ? Trường học được nghỉ
à?"
Lâm Sơ qua loa lấy lệ nói: "Ừ, được nghỉ."
Trong danh nghĩa "Sinh viên đại học" được nghỉ Lâm Sơ trở thành tiểu nữ
thần trong mắt nhân viên nam trong siêu thị, luôn có người lại gần cô,
khi thì lại đưa cho cô một chút đồ ăn, Lâm Sơ nói cười ứng phó, không tỏ ra vẻ xa lánh bọn họ, nhưng cũng tuyệt không thân cận, có người hỏi số
điện thoại của cô, Lâm Sơ nói: "Cái này không thể cho, bạn trai tôi sẽ
phản đối đấy!"
Đối phương ngẩn người, danh hoa có chủ, nam nhân viên khó nén mất mát.
Giờ tan việc cô theo quy định xách một túi vải về, Thi Đình Đình và Tang Phi Yến hét lên một tiếng lao đến cướp đoạt, Lâm Sơ cảnh giác vội vàng
tránh ra: "Không được không được, đừng để bị tổ trưởng phát hiện!" Cô
lấy ra hai cây kẹo que, cười híp mắt nói: "Chỉ là có thể mời các cô hai
cây, không bị phát hiện là được!"
Thi Đình Đình và Tang Phi Yến lập tức đoạt lấy, lại hỏi: "Làm sao cô lại làm cái này, bị đơn vị khai trừ?"
Lâm Sơ "Hừ" một tiếng: "Không nói cho cô!" Xoay người đi tới phòng vệ
sinh tắm rửa, cô rốt cuộc cũng thu lại nụ cười, các cơ trên khuôn mặt
hình như cũng trở nên cứng ngắc, nước ấm xông vào trên mặt, chết lặng
không có cảm giác.
Lần đầu tiên cô biết được gian khổ khi làm một nhân viên chào hàng,
trong siêu thị chỉ có thể đứng không được ngồi, gặp người thì phải mỉm
cười, làm việc cả ngày miệng đắng lưỡi khô, sức cùng lực kiệt, căn bản
không có hơi sức nói chuyện, lúc cha Lâm gọi điện thoại tới cô mơ mơ
màng màng ứng phó một hồi, cho đến khi cha Lâm nói một câu cuối cùng, cô mới đột nhiên thức tỉnh: “Này tết trung thu mang Tiểu Trầm trở lại đi?”
Lâm Sơ ngớ ngẩn, một hồi lâu mới chát chát nói: "Anh ấy không rảnh."
Cha Lâm nhỏ giọng nói: "Vậy con nói xem bao giờ thì có thời gian, con
cũng biết tính của mẹ con, cái gì cũng vội vội vàng vàng, này cũng mấy
tháng rồi, con cũng không chính thức giới thiệu một chút!"
Lâm Sơ trở mình một cái, nơi khóe mắt hình như thấm lệ, cô lại lần nữa
nằm ngửa lên, chớp mắt mấy cái mới khôi phục tầm mắt, khổ sở nói: "Cha,
có chút phiền toái, con không thích anh ấy!"
Cha Lâm kinh ngạc nói: "Cái gì?”
“Đột nhiên con cảm thấy con không thích anh ấy, không muốn tiếp tục lui tới nữa!"
Cha Lâm hình như tìm một góc an toàn, nhỏ giọng hỏi mấy câu, nghe giọng
của Lâm Sơ, hình như thật sự muốn chia tay với đối phương, cha Lâm cau
mày nói: "Cái đứa bé này, yêu đương có thể lấy ra làm trò đùa sao?" Suy
nghĩ một chút, ông lại nói: "Tự con suy nghĩ cho kĩ đi, ba sẽ tìm cơ hội nói với mẹ con, chỉ sợ bà ấy lại muốn nổi điên lên!"
Lâm Sơ cười cười, khen cha Lâm mấy câu mới cúp điện thoại.
Lâm Sơ là thật sự không muốn lui tới với Trầm Trọng Tuân nữa, cô không
muốn vô duyên vô cớ lại rơi vào phiền toái trong đó, việc lần này cũng
để cho Lâm Sơ nhận ra được một điều vô cùng trọng yếu, đó là nếu không
có bọ cánh cam, cũng đừng làm nghề đồ gốm, cô không thể ứng phó được với những âm mưu quỷ kế trong chốn quan trường, vậy nên cũng không thể cùng người như con trai của Trầm Hồng Sơn này lui tới.
Lời đồn đại là biểu diễn cái gì? Trong đơn vị có một đám phụ nữ thích
nói xấu, nhưng lại chưa từng nói đến mức độ này, ngọn nguồn mọi chuyện
khó có thể nắm bắt được, nhưng rõ ràng, sau lưng nhất định có người chỉ
điểm, những tin tức vốn còn ở giai đoạn giữ bí mật như vậy lại từng tin
một tiết lộ ra ngoài, đề tài rõ ràng đã phai nhạt đi, đảo mắt lại không
giải thích được mà nóng lên, đối phương rõ ràng đã xào nấu lại, mà Lâm
Sơ, không muốn trở thành món ăn trong mâm của người khác.
Mệt mỏi rã rời đi ngủ, hương vị của giấc ngủ cực kỳ ngọt ngào, vừa dậy
đã có cảm giác tinh thần phấn chấn mười phần, Lâm Sơ nắm chặt quả đấm
nhỏ tiếp tục phấn đấu trong hàng ngũ kiếm tiền.
Tiền lương của nhân viên chào hàng thật sự quá thấp, vừa vặn cửa siêu
thị có người làm khảo sát thị trường, Lâm Sơ hỏi thăm, lập tức đi đến
thương lượng với tổ trưởng một chút. Tổ trưởng là một chị gái ôn hòa,
suy nghĩ một chút, lại thay Lâm Sơ đổi ban, Lâm Sơ lại gia nhập đội ngũ
khảo sát thị trường.
Cô loay hoay đến trời đất u ám, suýt nữa đã quên mất chuyện lúc trước.
Ban đêm lúc vừa xem máy vi tính vừa ăn mỳ ăn liền, Diệp Tĩnh đột nhiên
gọi điện thoại tới: "Trầm Trọng Tuân bị ngưng chức, cậu có biết hay
không?"
Lâm Sơ sững sờ: "Làm sao cậu biết?"
Diệp Tĩnh nói thẳng: "Tiết Quyền nói cho tớ biết, bây giờ không phải là
anh ta đổi đơn vị khác rồi ư, nghe nói chính là Trầm Trọng Tuân đề cử
anh ta đi qua."
Lâm Sơ để đũa xuống, không có tâm trạng quan tâm xem cô ấy và Tiết Quyền làm thế nào biết nhau được: "Sạo lại đột nhiên ngưng chức chứ?"
Diệp Tĩnh nửa hiểu nửa không: "Nghe nói là có liên quan tới danh sách
kêu gọi đầu tư gì đó, có chút khó giải quyết, hình như quan hệ giữa Tiết Quyền và Trầm Trọng Tuân rất tốt, vẫn luôn giúp một tay dàn xếp đấy,
tổng giám đốc

Bạn đang đọc truyện Lâm Cô Nương Thành Tù Ký được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.