Chương 126: Gả Vào Nhà Quyền Quý
"Gọi Hồng Hạnh tới đây!" Tiết lão phu nhân nói.
"Vâng" nghe nói như thế, Dung tỷ vội vàng tự mình đi.
Lúc này, một ma ma đứng ở cửa không ít lần bị Lý thị phạt vừa thấy Dung tỷ
đi xa, mới cười nói: "Lão thái thái, có thể người còn không biết, hai
ngày trước nhà mẹ đẻ của Nhị nãi nãi đã xảy ra chuyện, Nhị nãi nãi không đi không được!"
Nghe nói như thế, mọi người đều rất sửng sốt!
Tiết lão phu nhân nhíu chặt chân mày, sau đó hỏi: "Nhà mẹ nàng xảy ra
chuyện gì? Các ngươi đều nghe nói sao?"
"Không có ạ!" Mọi người đồng thanh nói không biết.
"Ai cũng không biết, làm sao ngươi biết?" Tiết lão phu nhân hỏi.
"Hồi bẩm lão phu nhân, nhà muội muội của nô tỳ ở không xa nhà mẹ của Nhị nãi nãi, cách một con phố có lẽ cũng đều biết, chẳng qua nhà chúng ta cách
khá xa nhà thông gia nên mới không biết thôi!" Vị ma ma này cười nói.
"Nói đi, xảy ra chuyện gì?" Tiết lão phu nhân nhìn lướt qua Chu thị ở phía sau hỏi.
Sau đó, ma ma này liền nói: "Hai ngày trước muội tử của nô tỳ tới nói nãi
chất tử nhà mẹ Nhị nãi chính là cái tên Lý Đại Phát bị người ta đánh gãy chân!"
Nghe xong lời này, mọi người đều cả kinh! Tiết lão phu
nhân cũng sững sờ. Hơn một nữa số người trong phòng ở trong lòng đều
thầm kêu tốt, cái tên Lý Đại Phát đó sớm nên bị người đánh gãy chân rồi, đừng nói là gãy chân, chặt đứt cặp chân hắn cũng không quá đáng. Trong
lòng mấy người Chu thị, Liên Kiều, Tống ma ma, Bình Nhi và Ngọc
Trúc đều rất là vui mừng, nhưng mà trên mặt cũng không có lộ ra nụ cười mà thôi. Mà Vô Ưu cũng chỉ nhếch môi, nghĩ thầm: không biết cái tên
không biết điều đó lần này lại đắc tội với ai? Lại đánh gãy chân của
hắn, đoán chừng người này chắc cũng là một người có thế lực? Nếu không
thì cũng không thể đánh Lý Đại phát gãy chân trắng trợn như thế, phải
biết hắn xuất thân là tên đồ tể, trước kia trong tay cầm dao chọc tiết
giết heo nên không ai dám trêu chọc đấy!
Sau khi kinh ngạc, trong lúc mọi người đang nghi ngờ, Tiết lão phu nhân hỏi cái vị ma ma kia.
"Tại sao đang yên lành lại bị người khác đánh gãy chân?"
Vị ma ma này vội vàng nói: "Hồi bẩm Lão phu nhân, nghe nói là Lý Đại Phát uống
rượu say, trên đường về nhà bị người ta đánh một trận, chẳng những bị
đánh đến sưng mặt sưng mũi, hơn nữa chân cũng gãy, hình như rất nghiêm
trọng, đã mời vài vị Lang trung để nối chân cũng không nối lại được đó,
có lẽ cũng là vì chuyện này nên mới mời Nhị nãi nãi trở về cho bằng được đấy ạ!"
Nghe nói như thế, trong lòng mọi người đều cười lạnh,
mặc dù trong lòng Tiết lão phu nhân cũng rất là vui sướng, nhưng mà rốt
cuộc trên mặt vẫn phải cố nhịn cười, lại hỏi: "Ngươi có biết là ai đánh
hay không?"
Ma ma này nói: "Bị đánh vào ban đêm, trên đường ngay
cả một người cũng không có, làm sao có thể biết được là ai đánh chứ?
Nghe nói ngay cả Lý Đại Phát cũng không biết là bị người nào đánh, đến
sáng sớm hôm sau có người phát hiện mới được khiêng trở về, cứ thế nằm
cả đêm ở trên đường không ai trông nom! Đúng rồi, nghe nói lúc phát hiện ra Lý Đại Phát bên cạnh hắn còn có một thỏi bạc, nghe nói là người đánh cho hắn tiền thuốc thang! Lão thái thái, người nói có kỳ quái hay
không? Đánh người còn cho mười lượng bạc tiền thuốc thang, thật không
biết là ai làm đây. Nghe nói báo quan cũng không tra ra được là ai!"
Lúc này, đã có người xen vào nói."Cái người kia bình thường làm việc cũng
ngang ngược vô lễ, nói không chừng đã đắc tội người nào đó, cho nên mới
bị người ám toán chứ gì? Nhưng mà người đánh hắn cũng là người quang
minh lỗi lạc, còn để lại tiền chữa bệnh cho hắn nữa chứ!"
"Loại
người như vậy dẫu có bị đánh chết cũng không thấy đáng thương, đây mới
gọi là trừng phạt đúng tội!" Không biết là người nào la lên một câu. Sau đó, mọi người liền thì thầm bàn tán, lần này Lý gia thế nhưng mất một
người lớn!
"Được rồi! Dù sao cũng là thông gia với chúng ta, cũng không phải là chuyện gì vẻ vang, về sau không cho phép bàn tán nữa!
Truyền ra ngoài giống như chúng ta bỏ đá xuống giếng vậy." Lúc này, Tiết lão phu nhân nói một câu chấn động.
Mọi người đều gật đầu, chỉ
có cái vị ma ma đó cười nói: "Vốn là nô tỳ cũng không có nói với ai, chỉ là lão thái thái hỏi tới mới nói, về sau cũng không dám nữa bàn tán
nữa!"
"Ừ." Nghe nói như thế, Tiết lão phu nhân rất là hài lòng gật đầu một cái.
Vô Ưu vẫn đang ngồi ở trước bàn trang điểm khẽ nhếch đôi môi đỏ tươi. Cái
vị ma ma đó trước kia lúc Lý thị còn quản gia rất bị chèn ép, cũng hay
bị Lý thị mắng chửi, cho nên từ trong đáy lòng rất là ghét Lý thị, cho
nên vẫn luôn gần gũi với Đại phòng Chu thị bên này, khi Chu thị lên làm
chủ, Vô Ưu liền cố ý nâng bà ta tới trông coi phòng giặt đồ, nghe nói
sau khi bà ta làm ở đó đã vụng trộm làm những chuyện khiến cho Lý thị
tức giận không ít, Vô Ưu chỉ là ở một bên chế giễu thôi, dù sao trước
đây Lý thị đã từng sử dụng thủ đoạn giống như vậy làm cho Chu thị chịu
không ít rắc rối, không ngờ cái vị ma ma này bây giờ còn lặp lại thủ
đoạn như vậy. Thật ra thì, một ngày trước ma ma này đã lặng lẽ nói với
Liên Kiều hầu hạ bên cạnh Vô Ưu một lần, Liên Kiều lại lặng lẽ bẩm báo
lại cho Vô Ưu, Vô Ưu và Liên Kiều âm thầm cười qua một lần rồi, chỉ là
không có nói ra thôi, lần này ở trước mặt nhiều chủ tử nô tài như vậy
đem chuyện nhà mẹ Lý Thị vạch trần ra, thể diện của bà ta đã bị mọi
người chà đạp rồi! Có mặt ở chổ này có một hai người là nô tài thân cận
của Lý thị vẻ mặt xám như tro tàn.
Sau đó, Dung tỷ liền dẫn Hồng
Hạnh đi vào, Hồng Hạnh đi tới trước mặt cách Tiết lão phu nhân mấy bước
chân hành lễ nói: "Hồng Hạnh bái kiến lão thái thái, không biết lão thái thái gọi Hồng Hạnh có gì dạy bảo?"
"Nhị nãi nãi của ngươi đi đâu?" Tiết lão phu nhân liếc nhìn Hồng Hạnh dưới đất hỏi.
"Hồi bẩm lão phu nhân, nhà mẹ Nhị nãi nãi giống như có chuyện gì gấp đã mời
Nhị nãi nãi nhiều lần, Nhị nãi nãi nói trở về nhìn một chút sẽ trở lại!" Hồng Hạnh trả lời.
Nghe nói như thế, Tiết lão phu nhân không
khỏi liếc nhìn Hồng Hạnh một cái, nói: "Chờ nàng ta trở lại cũng đã qua
giờ lành! Thôi, kệ nàng vậy, lui xuống đi!" Sau đó, trên mặt Tiết lão
phu nhân cũng có chút không vui, hướng về phía Hồng Hạnh không nhịn được khoát tay áo.
"Vâng" Hồng Hạnh thấy lão thái thái không vui, cũng không dám lỗ mãng, liền vội vàng lui xuống.
Lúc này, Dung tỷ nhìn mặt mà nói chuyện thấy Tiết lão phu nhân rất là không vui đối với chi thứ hai các nàng, nàng cũng không dám nói gì, chỉ đứng
thẳng ở một bên, sau đó nô tỳ thân cận của chi thứ hai lặng lẽ nói cho
nàng ta biết lão thái thái đã biết chuyện nhà cửu cửu nàng rồi, Dung tỷ
cảm thấy mất hết mặt mũi, trong lòng cũng có chút oán giận nương của
nàng ta: đã nói với bà là hôm nay không thể trở về nhà cửu cửu, bà cứ
nhất quyết muốn về, phụ thân cũng đã nhiều lần hỏi nàng nương nàng đi
đâu, bên này lão thái thái cũng không vui, chờ bà trở lại chịu tội đi!
Mắt thấy giờ lành sắp đến, nữ quyến dốc lòng chuẩn bị những việc cuối cùng, bất ngờ Hưng Nhi ở cửa ra vào nói vọng vào: "Hồi bẩm Lão thái thái, Đại nãi nãi, Đại tiểu thư phái người tặng lễ vật tới cho Nhị tiểu thư rồi
!"
Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều vui mừng, Vô Ưu nghe
được lời này trong lòng cũng rất là vui mừng, dù sao mấy ngày nay trong
lòng nàng luôn nghĩ tới tỷ tỷ, có lẽ tỷ ấy đã sớm biết chuyện nàng được
Hoàng thượng gả cho Thẩm gia, chỉ là không thể gặp mặt, thì ra là tỷ tỷ
cũng rất lo lắng cho nàng!
Đương nhiên Chu thị cũng mừng ra mặt,
mới vừa rồi Tiết lão phu nhân còn không vui cũng lập tức tan thành mây
khói, vội vàng hỏi Hưng Nhi đang đứng ở cửa: "Bây giờ người ở đâu rồi?"
"Đang chờ ngoài cửa ạ!" Hưng Nhi nói.
"Còn không nhanh mời vào!" Tiết lão phu nhân nói. Lúc này, Chu thị đã sớm tự mình đi ra ngoài cửa đón.
Một khắc sau, chỉ thấy một cung nữ trẻ tuổi mặc cung trang dẫn theo sau
lưng hai tiểu cung nữ ăn mặc bình thường đi vào, đầu tiên là khẽ nhún
người rất là lễ độ nói: "Nô tỳ là Tường Vi, là cung nữ hầu hạ bên cạnh
Tiết đại nhân, nô tỳ xin ra mắt Lão thái thái, Đại nãi nãi, Nhị tiểu
thư!"
Tối hôm đó tỷ tỷ tới Trọng Hoa cung tìm mình uống rượu, nữa đêm uống say là được vị Tường Vi cô nương này tới tìm đưa tỷ tỷ trở về, cho nên Vô Ưu biết Tường Vi cô nương này, nàng vội vàng đứng dậy, cười
nói: "Tường Vi cô nương khách khí rồi!"
Tường Vi khẽ mỉm cười,
sau đó liền xoay người chỉ vào hai khay hai tiểu cung nữ đang bưng sau
lưng nói: "Đây là hai bộ đồ trang sức mà Tiết đại nhân cho Nhị tiểu thư
để đeo thêm cho đẹp, còn mấy loại vàng ngọc đồ trang trí này là Tiết đại nhân cho Nhị tiểu thư làm của hồi môn. Tiết đại nhân nhớ Nhị tiểu thư
vô cùng, tiếc là chuyện Nhị tiểu thư thành thân lớn như vậy nhưng Tiết
đại nhân ở trong cung không thể trở về tham dự được, cho nên mấy ngày
nay đều khấn Bồ Tát cầu phúc cho Nhị tiểu thư và Nhị cô gia trăm năm
hạnh phúc, cử án tề mi!"
Nghe nói như thế, trong lòng Vô Ưu không khỏi xúc động, mặc dù nàng đúng là rất muốn tỷ tỷ đưa mình xuất giá,
tuy nhiên điều đó là không thể, đưa mắt nhìn lướt qua hai khay trên tay
của hai tiểu cung nữ, chỉ thấy trên tấm vải đỏ trong khay bày hai bộ
trang sức bằn vàng được chế tạo tinh xảo, vòng tay, các loại bông tai,
vừa nhìn mức độ tinh xảo liền biết là đồ ở trong cung, hơn nữa phân
lượng là rất nặng, trên một khay khác bày một thanh Ngọc Như Ý nạm vàng, còn có một thanh ngọc thạch màu xanh chạm trổ hoa văn, đương nhiên đều
là đồ vô cùng trân quý, thấy thế các nô tài chủ tử ở bên cạnh đều là tấm tắc khen ngợi!
Tiết lão phu nhân thấy vậy, hiển nhiên là cười
không thể khép miệng nói: "Tường Vi cô nương đến đây một chuyến thật là
cực khổ, hãy ở lại đây một lát, ra sau hậu uống trà nghỉ ngơi một chút?"
"Lão thái thái không cần phải khách khí, Tường Vi còn phải trở về phục mệnh
Tiết đại nhân, không thể làm phiền, xin cáo từ!" Nói xong, cúi đầu liền
muốn đi.
Lúc này, Chu thị chụp được cổ tay của Tường Vi, hỏi "Vị
cô nương này, nếu cô nương hầu hạ ở bên cạnh nữ nhi nhà ta, không biết
nữ nhi nhà ta gần đây có khỏe không?"
Tường Vi nhìn Chu thị một
cái, trong đôi mắt tràn đầy quan tâm vẻ, vội vàng hồi đáp: "Xin Đại nãi
nãi yên tâm, Tiết đại nhân rất khỏe!"
"Vậy thì tốt." Nghe nói như thế, Chu thị mới yên tâm.
"Tường Vi cáo từ!" Nói xong, Tường Vi liền dẫn hai tiểu cung nữ này rời đi.
Nhìn Tường Vi rời đi, trong lòng Vô Ưu vẫn cảm giác có chút là lạ, giống như hôm đó vẻ mặt của tỷ tỷ lúc nói chuyện cũng có chút cổ quái, nhưng mà
rốt cuộc là cổ quái ở chỗ nào nàng lại không nói ra được, liếc mắt nhìn
những đồ trang sức bày ở trong hai cái khay trên bàn bát tiên, giờ phút
này tất cả mọi người đều đang ngắm nghía những thứ đó hơn nữa đều lộ ra
ánh mắt hâm mộ. Nhất là Dung tỷ, trong lòng thật là ghen tỵ chết đi
được, vốn là những món đồ trang sức trên người Vô Ưu phân lượng đã đủ
nặng rồi, hiện giờ hai bộ đồ trang sức ở trong khay kia còn quý hơn so
với trên người nàng (Vô Ưu), hơn nữa còn có một khay đầy ngọc thạch,
phải biết những thứ đồ cưới này nàng ta muốn nghĩ cũng không dám nghĩ,
những thứ đồ cưới này mặc dù là ở nhà quyền quý đi nữa cũng rất hiếm
thấy!
Sau đó, một hỉ nương mặc một thân y phục màu đỏ vội vàng
hấp tấp chạy vào, nói: "Lão thái thái, Đại nãi nãi, đội ngũ rước dâu
tới, nhanh đỡ tân nương ra ngoài đi, giờ lành đã đến!" Đang lúc nói
chuyện, chỉ nghe bên ngoài truyền đến một hồi tiếng pháo xen lẫn âm
thanh của cổ nhạc.
"Nhanh phủ khăn voan lên!" Nghe nói như thế, Tiết lão phu nhân vội vàng chỉ huy nói.
Sau đó, một đám người vội vã chuẩn bị, hỉ nương trùm khăn voan đỏ thẫm viền vàng lên trên đầu Vô Ưu, sau đó Vô Ưu được hỉ nương nâng rời khỏi khuê phòng nàng ở suốt mười tám năm!
Lúc này, ở ngoài cửa lớn Tiết
gia có rất nhiều người vây quanh xem, trên đường bày hai mươi mấy rương
đồ cưới phủ khăn màu đỏ, thị tì và nha đầu hồi môn mỗi người đều có vị
trí và cương vị riêng, đội ngũ tới đón dâu cũng không ít người, kiệu lớn tám người khiêng dừng ở trước cửa lớn Tiết gia, tân lang toàn thân mặc
một bộ đồ cưới màu đỏ tươi cưỡi trên một con ngựa to lớn, ở Đại Tề có
phong tục tân lang tự mình rước dâu, cho nên đến nhà tân nương các vị
thân hữu và tân khách cũng sẽ tranh nhau quan sát tân lang, nếu như
tướng mạo tân lang xuất chúng thì tất cả mọi người sẽ trầm trồ khen
ngợi, nếu như diện mạo tân lang tạm được cũng sẽ âm thầm thổn thức, cho
nên cô nương ở nơi này được gả cho tướng công có tướng mạo xuất chúng
cưỡi một con ngựa to lớn tới đón dâu đây chính là cảnh tượng vô cùng náo nhiệt đó!
Giờ phút này, cổ nhạc, sáo và trống cùng được tấu lên ở bên trong, Vô Ưu được hỉ nương dắt lên kiệu lớn tám người khiêng, Chu
thị đứng ở cửa lớn, không nói được lời nào, nước mắt cứ chảy không
ngừng, thân hữu một bên cửa thấy đều khuyên: "Đại nãi nãi, người đừng
như vậy, người xem có cô nương nhà nào có thể ở mãi nhà mẹ đẻ chứ? Hơn
nữa cô gia là người muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn gia thế có gia
thế, muốn tài đức có tài đức, còn có cái gì mà người không hài lòng
nữa?"
"Đúng vậy, Đúng vậy, Đại nãi nãi, Nhị tiểu thư gả đi là
hưởng phúc, sau này người có nữ tế tốt như vậy thật là mở mày mở mặt
nha!" Tất cả mọi người đều phụ họa.
"Đúng vậy, Đúng vậy. Ta rất
là vui mừng!" Chu thị chỉ đành phải gượng cười, trong nụ cười cũng vương nước mắt. còn Tiết Kim Văn ở một bên tiếp các vị tân khách tới chúc
mừng, vội vã kinh khủng!
Dung tỷ đứng ở xa xa chỉ dùng ánh mặt
lạnh lùng nhìn tất cả mọi sự ồn ào náo động trước mắt, nàng chỉ kém Vô
Ưu hai tuổi, từ nhỏ nàng rất là coi thường nàng ta, thân phận nàng ta
chỉ cao hơn so với mình có một chút, là một dòng chính nữ thôi, những
cái khác nàng ta không sánh nổi với mình, bàn về tướng mạo, bàn về cầm
kỳ thư họa, bàn về bản lĩnh vũ điệu, bàn về sự sủng ái của phụ thân,
nàng ta cái gì cũng không bằng mình. Nhưng không biết một hai năm gần
đây là vì sao, giống như hiện tại nàng cái gì cũng mạnh hơn chính mình
rồi, nắm trong tay xưởng chế dược liệu, ngày ngày đều có tiền thu vào,
phụ thân sủng ái, tổ mẫu coi trọng, dựa vào bản lãnh hành y còn kết giao được với không ít nhà quyền quý, bây giờ càng thêm khó lường là được
hoàng thượng tự mình gả đi, hơn nữa lại được gả cho một người có danh
vọng trong triều, còn là một nam nhân tuổi trẻ tài cao, mà bây giờ mình
cái gì cũng không có, hình như ánh mắt của phụ thân và tổ mẫu nhìn mình
cũng có sự thay đổi, giống như đảo ngược số mạng hai nàng vậy! Trong
lòng Dung tỷ thật sự là tức giận bất bình.
Sau đó, tiếng pháo nổ
đinh tai nhức óc nổi lên, tiếng đùng đùng trên không trung vang lên
không ngừng rơi xuống đỏ cả mặt đất, giấy vụn màu đỏ rơi đầy trên mặt
đất đại biểu cho việc vô cùng vui mừng và rộn rã! Dung tỷ vừa ngẩng đầu, vừa hay thấy tân lang ngồi ở trên con ngựa cao lớn, chỉ thấy toàn thân
hắn mặc một bộ đồ cưới màu đỏ thẫm, trên đầu đội cái nón tân lang xòe ra hai cánh ve, đường nét khuôn mặt ngay thẳng, hình chân mày như lưỡi
đao, một đôi mắt đầy lạnh lẽo, mặc dù trên mặt không biểu tình gì, không tươi cười chào đón giống những tân lang khác, nhưng lại cho người khác
có cảm giác oai phong khác thường, không trách được Hoàng thượng lại
phong hắn là Uy vũ Đại tướng quân, người này rất là oai phong, cảm giác
có một cỗ khí khái anh hùng hừng hực. Thấy vị tân lang này, trong lòng
Dung tỷ càng thêm ghen tỵ, tại sao nàng ta có thể được gả cho nam nhân
tốt như vậy? Cho dù người này không có gia thế, không có chức quan,
người nam nhân này cũng đủ say đắm vô số khuê nữ rồi!
"Khởi kiệu!" Sau đó, một giọng nói khởi kiệu truyền đến, đội ngũ rước dâu bắt đầu khởi hành!
Đội ngũ rước dâu đi chậm rãi càng lúc càng xa, tiếng cổ nhạc cũng càng ngày càng nhỏ dần, các vị tân khách cũng đều đi vào bên trong ngồi vào vị
trí, Chu thị còn đứng ở trên bậc thang cửa lớn nhìn về phương xa, Tiết
Kim Văn đứng ở một bên thấy thế, khuyên nhủ: "Được ròi, đừng nhìn nữa,
đã đi xa rồi! Ba ngày sau Vô Ưu và cô gia sẽ cùng nhau về lại mặt, bây
giờ đi vào chiêu đãi tân khách quan trọng hơn! Đừng để cho người ta nói
chúng ta thất lễ."
"Vâng." Chu thị gật đầu một cái, sau đó liền xoay người đi vào.
Đợi đến khi tất cả mọi người đã vào trong, Dung tỷ còn đứng ở trên bậc
thang nhìn phương xa ngơ ngác sững sờ. Hồng Hạnh đứng ở bên người
nàng đụng một cái cánh tay của nàng, nói: "Dung tỷ, nghĩ gì thế?"
Thấy mình có chút thất thần, Dung tỷ vội vàng nói: "A, ta đang nhìn tại sao di nương vẫn chưa trở lại?"
"Đúng rồi ạ, Nhị nãi nãi nói đi xem một chút sẽ trở lại, Lão thái thái và Đại gia đã rất không vui rồi, nếu không trở về sớm lát nữa sẽ có chuyện
đấy!" Hồng Hạnh cũng nhìn về hướng xa xa, tuy nhiên ngay cả một bóng
người cũng không có.
"Nhanh gọi gã sai vặt đi thúc giục đi!" Dung tỷ suy nghĩ một chút nói.
"Vâng." Hồng Hạnh vội vàng gật đầu đi. Dung tỷ cũng vội vàng xoay người đi vào cửa chính. . . . . .
Đội ngũ rước dâu một đường thổi sáo và đánh trống, những kiệu phu khiêng
kiệu cố ý làm cho kiệu lảo đảo, làm cho Vô Ưu sợ hãi mất ba hồn bảy vía, vén khăn voan đỏ thẫm trên đầu lên, thật vất vả mới thở hổn hển một hớp thoải mái! Nếu không nàng sẽ bị chết ngộp mất. Vén lên một góc màn của
cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy đội ngũ rước dâu giống như
rất dài, thấy một bóng lưng màu đỏ cưỡi trên một con ngựa cao lớn đi
phía trước và cùng với đoàn cổ nhạc thổi sáo đánh trống, đi theo sau cỗ
kiệu chính là mười mấy rương đồ cưới, nha đầu và ma ma hồi môn, hai bên
đường phố có thật nhiều người đứng xem, giống hệt như cảnh rước dâu thời xưa trong phim truyền hình. Chỉ là khuôn mặt của cái người cưỡi ngựa
phía trước nàng không thấy được, không biết lúc này trên mặt của hắn là
biểu tình gì? Cũng không biết hắn nghĩ như thế nào về hôn sự này? Có
phải hay không cũng là vì hoàng mệnh nên không thể từ chối? Đối với đêm
động phòng hoa chúc tối nay nàng vẫn là rất hồi hộp, không biết tối nay
sẽ trải qua như thế nào? Trước đó nàng cũng đã suy nghĩ không dưới trăm
lần rồi, nhưng mà mỗi lần tưởng tượng lại không giống nhau. Thôi, không
nghĩ nữa, trời sinh voi sinh cỏ, dĩ bất biến ứng vạn biến chuyện tới đâu hay tới đó mà thôi!
Đội ngũ rước dâu đi từ Đông thành sang tới
Tây thành, lúc mà kiệu lớn tám người nâng chạm đất, Vô Ưu đã bị say kiệu muốn nôn, cái cỗ kiệu này dễ làm cho người ta khó chịu hơn là so với xe hơi! Cuối cùng đã đến, nhưng mà nàng biết chuyện này còn chưa có xong,
còn có rất nhiều lễ nghi phiền phức đang chờ nàng đấy! Quả nhiên, chờ
đợi thật lâu, màn kiệu rốt cuộc cũng được vén lên, hỉ nương nâng Vô Ưu
đi ra khỏi kiệu, đầu tiên là bước qua chậu than đang cháy hừng hực,
tượng trưng cho cuộc sống đôi tân lang tân nương sau này nồng cháy, tiếp đó bước qua một cái yên ngựa, ngụ ý đôi tân lang tân nương sau khi cưới bình an hạnh phúc, cuối cùng trong tay Vô Ưu được nhét vào một dãi lụa
đỏ, tân lang cầm một đầu khác của dãi lụa dắt tân nương đi ở trên sàn
trải thảm màu đỏ vào đại sảnh, chỉ nghe ở bên tai âm thanh ồn ào khác
thường, dưới lớp khăn voan màu đỏ, Vô Ưu thấy chỉ là một đôi chân đi
giày thêu. Dĩ nhiên, đôi chân mang giày màu đen mới tinh cách nàng gần
nhất, người nọ mặc áo khoác màu đỏ, nàng chỉ có thể thấy hông của hắn
đeo một cái đai lưng bạch ngọc. Người này chính là phu quân của nàng
được gả hôm nay —— Thẩm Quân!
"Nhất bái thiên địa!" Sau đó, liền nghe được trong đại sảnh vang lên một đạo âm thanh vang dội.
Lập tức, tiếng ồn ào trong đại sảnh liền ngưng, trong đại sảnh hoàn toàn
yên tĩnh, hỉ nương đỡ Vô Ưu tiến lên phía trước vài bước, liền thấp
giọng nói: "Quỳ xuống! Mau quỳ xuống!"
Sau đó, Vô Ưu đành phải
quỳ xuống, lúc này nàng cũng thấy người mang giày màu đen cũng quỳ xuống ở bên cạnh nàng, đầu cúi hơi thấp, liền coi như là lạy thiên địa, sau
đó chính là lạy cao đường, không biết thế nào, giờ phút này lòng dạ Vô
Ưu cảm thấy có chút lo lắng, thật ra thì nàng biết đây chẳng qua là hình thức thôi, chưa thấy mặt nhau nhưng bái thiên địa xong rồi nàng và hắn
đã thật sự trở thành phu thê, ở trong lòng nàng cho phép hắn mới có thể, nhưng nàng vẫn có một loại cảm giác giống như bị bán đi!
"Phu
thê giao bái!" Rất nhanh, đã đến cái lạy cuối cùng. Vào giờ khắc này,
ánh mắt của nàng chỉ có thể thấy đôi giày màu đen kia, nàng hơi chần chờ một chút, lụa đỏ cầm trong tay có cảm giác nặng nề khác thường, cho đến khi hỉ nương ở bên cạnh nhắc nhở vào lỗ tai của nàng, nàng mới quỳ
xuống, liếc thấy người đối diện cũng quỳ trên mặt đất, giờ khắc này,
trong đầu nàng trống rỗng, giống như là hơi gật đầu một cái, tiếp đó lại nghe một tiếng kêu đưa vào động liền bị kéo lên, cũng bị dãi lụa đỏ lôi kéo trực tiếp được đưa vào động phòng!
Đi mất một lúc lâu mới
tới được một tiểu viện, sau đó lại bước qua một cái ngưỡng cửa, mới được đỡ ngồi ở trên giường, Vô Ưu thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, nhưng
mà vẫn không thể hô hấp thật thoải mái được, bởi vì trên mặt còn bị che
khăn voan đỏ! Bên tai giống như nghe được rất nhiều tiếng bước chân, mà
trước mắt đôi chân mang đôi giày màu đen kia lại không thấy, ánh mắt của nàng chỉ nhìn được gần cách mấy bước chân, nơi khác căn bản không thể
thấy được, mà lụa đỏ trong tay đã sớm bị người cầm đi, chân mày nhíu lại một cái, nghĩ thầm: không phải đưa vào động phòng rồi sao? Hắn đâu? Hắn ở nơi nào? Mặc dù không thấy được hắn, nhưng trong lòng của nàng cũng
có chút lo lắng, cảm giác hình như có một đôi mắt đang nhìn mình chằm
chằm!
Sau đó, chỉ nghe một tiếng cọt kẹt cửa bị đóng lại, khóe
mắt nhìn qua hai bên, có hai bóng người đứng ở hai bên trái phải của
mình, hai người kia nàng biết, một là Liên Kiều, một người khác là Ngọc
Trúc, đều là nha hoàn hồi môn của nàng, giống như bên cạnh còn có một
người đứng nữa, người kia cả người cũng mặc y phục màu đỏ, đó là hỉ
nương, nàng cũng biết, giống như còn có thật nhiều người khác nữa, nhưng nàng bị che khăn voan, không nhìn thấy được cái gì.
Bạn đang đọc truyện Y Lộ Phong Hoa được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.