Chương 139: Mưu Tính Sâu Xa

Vỗ bờ vai Diêu thị, sau một lúc lâu Thẩm Trấn mới nói: "Chân của ta đã tốt hơn nhiều rồi, có lẽ chờ một năm rưỡi nữa sẽ khôi phục, nói không chừng ta lại có thể ra chiến trường một lần nữa!"

Nghe nói như thế, Diêu thị đang trong ngực của hắn lập tức ngẩng đầu lên, sửng sốt nói: "Chàng đang nói cái gì? Đao kiếm không có mắt, ta sẽ không để chàng ra chiến trường một lần nữa đâu!"

Thẩm Trấn đưa tay vén một lọn tóc Diêu thị ra sau tai, cười nói: "Hai đứa con trai đều lớn rồi, nhất định sau này sẽ tiêu phí rất nhiều, lại nói chức Hầu gia này được thừa kế đến đời của ta đã kết thúc rồi, Sam Nhi và Bân Nhi cũng không thể thừa kế nữa, Bân Nhi và Sam Nhi còn nhỏ, đợi đến lúc hai đứa nó trở thành trụ cột một nhà phải chờ đến khi nào, chúng ta cũng không thể để nhị đệ giúp đỡ cả đời!"

Nghe nói như thế, Diêu thị cười, nói: "Phu quân yên tâm! Cho dù không có sự giúp đỡ của nhị thúc, ta cũng có thể tiếp tục duy trì cuộc sống của người một nhà chúng ta."

"Nàng có cách sao?" Thẩm Trấn cau mày.

Thấy biểu cảm không tin của Thẩm Trấn, Diêu thị vội vàng nói: "A, ta đến Thẩm gia cũng đã mười mấy hai mươi năm rồi đó, năm đó sính lễ Thẩm gia chàng đưa cho Diêu gia cho chúng ta cha ta không giữ lại bất cứ cái gì, hơn nữa còn thêm không ít của hồi môn cho ta, với lại đã nhiều năm như vậy, dù gì ta cũng tích trữ được một ít tiền riêng, lại nói những năm gần đây lão phu nhân cũng cho ta không ít đồ trang sức làm vật riêng, vì vậy chỉ cần tiêu tiết kiệm, lại thêm bạc bổng lộc của chàng cũng không phải là không thể trôi qua, ta thực sự sẽ không để chàng đi mạo hiểm lần nữa, cái gì cũng không bằng chuyện chàng ở bên cạnh ta để ta an tâm, chàng bình an mới là quan trọng nhất!"

Nghe nói như thế, trong lòng Thẩm Trấn như có một dòng nước nóng tràn vào, hắn đưa tay sờ mặt của Diêu thị một cái, cười nói: "Đã như vậy, sau này ngân phiếu nhị đệ cho nàng, nàng muôn ngàn lần không thể nhận nữa!"

"Đã biết rồi, chàng yên tâm đi!" Diêu thị thề son sắt nói.

"Ừ." Thẩm Trấn đưa tay nắm chặt tay Diêu thị, Diêu thị tươi cười đặt bàn tay còn lại của mình lên trên bàn tay hắn...

Lúc sắc trời dần tối, Vô Ưu đang ngồi ở bàn bát tiên hí hoáy mấy toa thuốc, chợt nghe bên ngoài truyền đến hai giọng nói đang đối thoại với nhau.

"Nhị nãi nãi có ở trong phòng không?" Diêu thị mang theo Xuân Hoa bước vào sân Thẩm Quân và Vô Ưu ở, thấy Xuân Lan đang chỉ huy tiểu nha đầu làm việc hỏi.

"Đại nãi nãi, ở, ở!" Xuân Lan nhanh chóng trả lời.

Nghe nói như thế, Diêu thị cười nói: "Nhanh thông báo một tiếng đi, ta chờ ở đây!"

"Vâng. Đại nãi nãi chờ một chút!" Xuân Lan nhanh chóng trả lời.

Vô Ưu ở trong phòng nghe nói như thế, mặc dù không biết vì sao Diêu thị lại đột nhiên đến vào lúc này, nhưng vẫn không chờ Xuân Lan bọn họ đi vào thông báo, liền nhanh chóng đứng dậy đi ra phòng ngoài đón! Thấy Diêu thị cười hì hì đứng trong sân, Vô Ưu bước ra ngoài cánh cửa, cười nói: "Đại tẩu đến sao? Cần gì phải thông báo? Đi vào là được rồi!"

Thấy Vô Ưu đi ra, Diêu thị bước đến kéo tay Vô Ưu, cười nói: "Muội và nhị thúc vừa mới kết hôn, sao ta có thể tùy tiện đi vào chứ? Ta không muốn quấy rầy vợ chồng son các muội đâu đó!"

Lời nói của Diêu thị khiến khuôn mặt Vô Ưu lập tức đỏ lên, lời nói này của Diêu thị có ý vui đùa. Sau đó, Vô Ưu nhanh chóng cười nói: "Đâu có như đại tẩu nói chứ, Nhị gia cũng không ở nhà!"

Nghe vậy, Diêu thị quở trách nói: "Nhị thúc này thật là, có tân nương tử tốt như vậy không ở nhà phụng bồi mà lại vội vàng đi! Chẳng qua muội cũng không cần quá để ý, lúc ta mới gả đến đây, đại ca muội cũng như vậy, hơn nữa đại ca muội nha còn không dịu dàng chăm sóc ta như nhị thúc với muội đâu, mấy ngày dài cũng không nói với ta hơn hai câu!"

"Hình như huynh đệ hai người bọn họ đều không thích nói chuyện, nhị gia cũng không nói gì!" Điểm này Thẩm Trấn và Thẩm Quân lại rất giống nhau, chỉ là Thẩm Trấn có tướng mạo nho gia, bộ dạng có chút ôn nhuận như ngọc, Thẩm Quân chính là kiểu rắn rỏi kiên cường, có đôi khi lạnh lẽo cứng rắn như đá!

"Không nói bọn họ nữa! Được rồi, trong nhà này, còn thiếu vật gì trong phòng không? Nếu thiếu cái gì cứ nói với ta, ta đến nhà kho tìm cho muội, nếu trong nhà kho không có, thì ta sẽ phân phó ra bên ngoài mua cho muội!" Diêu thị rất nhiệt tình nói.

"Đã rất đủ rồi, cũng không thiếu cái gì!" Vô Ưu cười nói.

"Có thể tạm thời muội không nghĩ ra, lúc nào muội nghĩ ra thì phái một người qua nói với ta cũng được!" Diêu thị cười nói.

"Được!" Vô Ưu gật đầu.

Sau đó, Diêu thị cầm khăn tay nhìn vài đại nha hoàn và tiểu nha đầu cùng với bà tử trong sân quát: "Các ngươi đều hầu hạ nhị nãi nãi thật tốt cho ta, không được dùng mánh khoé tiếp cận, bất kính với nhị nãi nãi một chút, coi chừng ta lột da của các ngươi!"

Diêu thị trừng một đôi mắt phượng, thái độ rất nghiêm khắc, đại khái bình thường quản lí công việc trong nhà nghiêm ngặt, vì vậy bọn hạ nhân đều sợ nàng, nghe răn dạy như vậy, bọn hạ nhân trong sân rối rít nói: "Chúng nô tài tuyệt đối không dám!"

Nghe nói như thế, ngược lại Diêu thị hơi đắc ý, hất càm về phía các nàng nói: "Ta còn không biết các ngươi? Bắt nạt kẻ yếu, cũng không dám ở trước mặt ta, nhị nãi nãi là một người mềm yếu, đương nhiên các ngươi không sợ, chỉ có nếu để ta biết một chút gió thổi nào, ta đều đánh trượng đuổi ra ngoài!"

"Vâng, vâng, Chúng nô tài nhất định hầu hạ nhị nãi nãi thật tốt!" Bọn nô tài rối rít ngoan ngoãn nói.

Thấy Diêu thị mạnh mẽ như vậy, hơn nữa bọn gia nô đều sợ nàng, Vô Ưu cười nói: "Đại tẩu không cần lo lắng nhiều, mấy ngày nay các nàng đều hầu hạ rất chu đáo!"

Nghe nói như thế, Diêu thị cười nói: "Vậy là tốt rồi, nếu không nhị thúc trách tội ta làm chị dâu lại không chăm sóc muội tốt, ta sẽ bị đại ca muội mắng!"

"Đại tẩu nói quá lời! Được rồi, mau vào nhà thôi, đừng đứng nói ở đây." Vô Ưu nhanh chóng mời Diêu thị vào nhà.

"Ừm, ta còn có lời phải nói với muội đó!" Diêu thị nói xong liền kéo tay Vô Ưu cùng nhau đi vào phòng.

Vào phòng rồi, Vô Ưu mời Diêu thị ngồi vào ghế trên, cũng nhanh chóng phân phó Liên Kiều và Ngọc Trúc pha trà lấy điểm tâm qua đây. Nhấp một ngụm trà, hàn huyên hai câu, Diêu thị liền nói: "Đệ muội, bọn nô tỳ trong phòng nhị thúc có được không? Nếu không đủ người, ta sẽ điều vài người qua đây cho muội!"

"Người đã đủ nhiều rồi, người trong phòng Nhị gia đã không ít, huống hồ muội còn có vài nha hoàn và nô tài hồi môn theo muội qua đây!" Vô Ưu cười từ chối.

"Đúng rồi, nói đến nô tài, nô tài của đệ muội ta vẫn chưa từng thấy đó, bao nhiêu tuổi rồi? Am hiểu cái gì?" Diêu thị đột nhiên hỏi.

Thấy Diêu thị hỏi, Vô Ưu trả lời: "Tuổi không lớn lắm, cũng cùng lứa với muội, cũng vừa mới cưới nàng dâu, vì trước đây cha mẹ hắn đều là người đắc lực bên người cha mẹ muội, nên liền gọi vợ chồng son bọn hắn gả qua đây cùng muội!"

Nghe xong lời này, Diêu thị cười nói: "Chắc chắn là người đắc lực mới gả đến cùng muội. Lúc ta gả đến cũng có con cái của người đắc lực trước mặt mẹ ta làm nô tài của ta, tuy rằng lúc tới tuổi cũng không lớn, cũng chưa từng gặp nhiều sự đời, nhưng dù sao cũng đã làm trong phủ không kém mười mấy hai mươi năm rồi, vì vậy bây giờ cũng rất có năng lực, không biết muội đã từng nghe chưa? Chính là Chu Tân và nhà Chu Tân !"

Nghe vậy, Vô Ưu cúi đầu nghĩ, có chút quen tai, chợt nhớ tới hình như vừa rồi lúc ở trong phòng Diêu thị Xuân Hoa nói nhà Chu Tân chờ Diêu thị ở bên ngoài. Vì vậy, Vô Ưu cười. Nói: "Vừa rồi có nghe Xuân Hoa nói đến!"

Diêu thị gật đầu, lại nói: "Đệ muội, nô tài gả tới cùng nữ chủ tử ở Thẩm gia chúng ta đều được yêu thích, dù sao cũng là người nhà mẹ đẻ của nữ chủ tử, vì vậy người nhà nha hoàn cũng được đi theo vợ của quản gia cùng quản lý việc trong nhà, không chỉ có nhà Chu Tân tỷ mang tới, nhà nha hoàn Vương Hải trước đây gả đến cùng lão phu nhân cũng quản lý việc trong nhà cùng lão phu nhân nhiều năm đó, chỉ là mấy ngày trước nghĩ đến tuổi cao rồi, vì vậy mới đưa đi dưỡng lão!"

Nghe nói như thế, Vô Ưu nghĩ thầm: Diêu thị muốn nói cái gì? Có phải là bố trí cho Vượng Nhi và nhà Vượng Nhi làm chuyện gì hay không? Vô Ưu không nói tiếng nào, tạm thời nghe xem Diêu thị nói như thế nào.

Sau đó, Diêu thị cười nói: "Vì vậy hôm nay ta tới hỏi đệ muội, nô tài của muội muội muốn để đại tẩu bố trí cho bọn hắn làm gì?"

Nói như vậy, chắc Vô Ưu phải nghe rõ. Nào là nha hoàn của nàng trước đây chưa từng chứng kiến sự đời gì, vẫn nên rèn luyện mấy năm nữa mới tốt. Ý này rất rõ ràng, chuyện quá quan trọng sẽ không thể giao, tuy rằng nàng hỏi mình như vậy, cũng chỉ là cho mình một phần mặt mũi mà thôi, hơn nữa việc sắp xếp nô tài của nữ chủ tử trong nhà quyền quý cũng có quy định bất thành văn, chỉ là nhà chồng ra vẻ coi trọng cô gái gả tới mà thôi, bây giờ nàng trực tiếp hỏi mình, chẳng qua là làm dáng một chút, đến lúc nói đến tránh việc người ta lại bắt được cái chuôi gì!

Sau đó, Vô Ưu cười nói: "Đại tẩu, hai vợ chồng Vượng Nhi bọn họ chẳng những tuổi còn trẻ, mà thời gian ở đây cũng ngắn, trước đây cũng chưa thấy sự đời gì nhiều, vì vậy ta nghĩ trước tiên đại tẩu cũng không cần sắp xếp cho bọn họ làm



Bạn đang đọc truyện Y Lộ Phong Hoa được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.