Chương 104: 68.1: Thanh Lý Điền Trang
"Dạ, Lão thái thái." Hồng Hạnh vội vàng lên tiếng. Lúc này, Lý thị đứng lên, đưa tay tiếp nhận cái khay từ tay Hồng Hạnh, nói: "Ngươi đi đi!" Hồng
Hạnh xoay người nhanh chóng đi rồi.
Lý thị bưng cái khay đi tới
trước mặt Tiết lão phu nhân, cười nói: "Lão thái thái, người có muốn nếm thử lỗ tai heo ngày một chút không ạ?"
"Răng ta yếu rồi, không
cắn nổi, cho Kim Văn và Nghĩa ca ăn đi, hai người bọn họ thích ăn cái
này nhất!" Tiết lão phu nhân lắc lắc đầu nói.
Yến nhi vội vàng
bưng đĩa đựng lỗ tai heo, đặt ở trước mặt Tiết Kim Văn, lại gắp ra một
chút đặt ở trước mặt nghĩa ca. Lý thị lại cười nói: "Lão thái thái, vậy
không bằng ăn một chút thịt của cái đầu heo này đi, thịt rất mềm!"
"Được." Tiết lão phu nhân gật đầu, Lý thị rất vui mừng bảo Yến nhi gắp thịt của đầu heo đặt ở trước mặt Lão thái thái.
Sau đó, Lý thị liền đưa khay cho Yến nhi, mình đi tới trước mặt Chu thị,
cười nói: "Tỷ tỷ, tỷ có muốn ăn chút gì không? Đầu heo, gan heo, hay là
lòng heo?"
"Thân thể ta không khỏe, buổi tối không thể ăn quá nhiều dầu mỡ, mọi người ăn đi!" Chu thị giật giật khóe miệng nói.
"Thật sao? Tỷ tỷ không có lộc ăn rồi." Lý thị vừa cười vừa nói một câu, liền
đi tới trước mặt Vô Ưu, tươi cười hớn hở nói: "Nhị tỷ, con muốn ăn cái
gì? Lỗ tai heo ăn rất giòn, phụ thân con và Nghĩa ca đều thích, không
bằng con cũng nếm thử một chút?"
Thật ra thì, kiếp trước nàng rất thích ăn lỗ tai heo, bây giờ thấy lỗ tai heo thì nàng lại nhớ đến gương mặt heo của Lý Đại Phát, mới vừa rồi nàng cảm thấy rất đói bụng, nhưng
hiện tại nàng cũng không muốn ăn gì nữa, cho nên vội vàng cự tuyệt nói:
"Cám ơn Nhị nương, ta không thích ăn lỗ tai heo!"
"Vậy thì ăn gan heo được không? Gan heo rất bổ máu nha, nữ nhân nên ăn gan heo nhiều
mới tốt." Nói xong, Lý thị liền xoay người bưng từ trong khay bưng ra
một đĩa gan heo, vừa định bưng đến trước mặt Vô Ưu.
Không ngờ, Vô Ưu một mực cự tuyệt: "Cám ơn Nhị nương, mấy ngày nay ta không ăn mặn!"
Dĩ nhiên nàng biết hiện tại Lý thị lôi kéo nàng là có ý gì, hơn nữa còn
đưa đồ ăn của Lý gia cho nàng ăn, dù nàng có đói chết, cũng sẽ không ăn
đồ ăn của họ!
Nghe nói như thế, Lý thị khẽ giật mình, nói: "Không ăn mặn sao? Sao lại đột nhiên không ăn mặn được nhỉ?"
Vô Ưu đưa tay gắp cải thìa ở trong cái nồi lẩu bằng đồng vào trong chén
mình, nói: "Dạ dày của ta có chút không ổn, cho nên mấy ngày nay vẫn ăn
chay!"
Nghe nói như thế, Lý thị giật giật khóe miệng, nói: "Thật là không may, Dung tỷ, con ăn hết gan heo này đi!"
"Người khác không ăn, con cũng vậy không ăn!" Dung tỷ cũng không nể mặt.
Lý thị không khỏi có chút không vui, thả cái đĩa vào lại cái khay Yến nhi
đang bưng trong tay, sau đó xoay người đi tới vị trí của mình ngồi
xuống, cầm đũa lên vừa gắp thịt dê trong nồi lẩu vừa nói: "Ôi, thật là
đáng tiếc, ta nói cho đệ đệ nhà nương ta biết là Nhị tỷ thích ăn sườn,
bọn họ nói ngày mai lập tức đưa một ít sườn qua đây đấy!"
"Thật
là không khéo, ta không ăn được rồi, Nghĩa ca và Dung tỷ có lẽ là thích
ăn, các ngươi được lộc ăn rồi!" Vô Ưu mới sẽ không nhận phần ân tình
này.
Nghe nói như thế, có lẽ Lý thị cũng biết hôm nay Vô Ưu cố ý
nói mình không ăn mặn được, cho nên tay cầm đũa hơi cứng lại một chút,
sau đó ở ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không cười, cắn răng nói:
"Bây giờ không ăn được cũng không cần gấp gáp, dù sao về sau con có rất
nhiều cơ hội được ăn!"
Nghe nói như thế, Tiết lão phu nhân, Tiết
Kim Văn và Chu thị đều nhìn về phía bà ta, vẻ mặt ai cũng có chút lo
lắng, có lẽ là sợ bà ta nhất thời nói lỡ miệng? Trong lòng Vô Ưu đã sớm
sáng tỏ, nhìn vẻ mặt của mọi người và lời nói của Lý thị, nàng không
khỏi nhếch khóe miệng cười lạnh, nói: "Vô Ưu sợ là không có cái phúc đó
đâu!"
"Chưa chắc đâu! Cái này con nói không tính, ta nói cũng không tính." Nói xong, cười cười nhìn về phía Tiết lão phu nhân.
Tiết lão phu nhân nhìn lướt qua Vô Ưu, mau mau nói một câu."Cũng chỉ là ăn
heo hấp cách thủy, sườn heo,…. các ngươi lại nói nhiều như thế? Nhanh
ăn thịt dê đi, có cá viên, còn có cải thìa, gắp cho Vô Ưu thêm một chút
cải thìa nữa!"
Nghe Tiết lão phu nhân nói, bọn nha đầu vội vàng
bỏ thêm thịt dê vào trong nồi lẩu, Lý thị cũng không nói gì thêm, tất cả mọi người đều cúi đầu ăn. Vô Ưu đã ăn cải thìa trong chén, không khỏi
mắng thầm cái đồ Lý gia nhiều chuyện , vì cái gì hết lần này đến lần
khác vào lúc đang ăn thịt dê lại cố tình đưa thịt heo đến, tối nay nàng
chỉ ăn được mấy cọng rau, còn có sườn lợn áp chảo, đoán chừng một đoạn
thời gian rất dài sau này nàng cũng không thể ăn! Nhưng mà nàng lại bị
mất hai con gà nha.
Ăn uống một lúc lâu sau, Tiết lão phu nhân
cười nói: "Thịt dê này ăn ngon hơn so với thịt dê mua ở chợ, đúng là đồ
mình nuôi cái gì cũng tốt!"
"Đúng vậy, con cũng thấy là thịt mua ở chợ không ngon bằng! Còn rau cũng rất tươi. Xem ra trong nhà có một
điền trang đúng là có lộc ăn rồi!" Tiết Kim Văn cũng phụ họa với mẫu
thân.
"Thiếp nghe nói rất nhiều quan lại quyền quý ăn cái gì cũng là đồ do điền trang nhà mình tự nuôi trồng, nói là ăn cá tôm đều là
nuôi ở nước suối chứ." Chu thị ở một bên cười nói.
Ăn hết rau
xanh trong chén, Vô Ưu nghĩ thầm: bây giờ điền trang nuôi có gà, có vịt, có dê, có heo, có cá, còn trồng các loại rau dưa, đều là thực phẩm sạch tự nhiên, đây chính là mơ ước tha thiết của nàng ở hiện đại, không ngờ
đi tới cái thế giới như thế này mà lại có lộc ăn!
Lúc này, Lý thị bỗng nhiên lại lên tiếng."Vô Ưu, về sau cái điền trang đó có thể dành
một mảnh đất để nuôi heo, người Đại Tề chúng ta đều thích ăn thịt heo,
con cũng biết đó, nếu mở một cửa hàng thịt, nếu như là mua đi bán lại
thì lợi nhuận rất ít, còn mình tự nuôi heo rồi giết thịt, lợi nhuận có
thể tăng gấp đôi đó!"
Nghe Lý thị nói, Vô Ưu không khỏi cười nói: "Điền trang của ta trồng đều là dược liệu thượng đẳng, chỉ nuôi đủ ăn
mấy con súc vật ở trong nhà chúng ta thôi, ngoài ra sẽ không nuôi mấy
loại khác, điền trang đều là mùi thơm của thảo dược, nếu nuôi heo nhiều
như vậy chẳng phải là thúi chết sao!"
Câu nói đầu tiên làm mấy
người ngồi ở trên ghế đều bật cười, sau lưng bọn nha đầu cũng cười, mặt
Lý thị có vẻ giận liếc mắt, nhỏ giọng nói một câu."Hừ, chỉ sợ về sau
không do ngươi làm chủ!"
Bởi vì tất cả mọi người ngồi ở đây đều
đang ăn uống, hơn nữa lỗ tai Tiết lão phu nhân lại bị chút lãng, cho nên có thể nghe được lời này của Lý thị chỉ có Dung tỷ, Nghĩa ca và Vô Ưu.
Nghe được câu đó của Lý thị, Vô Ưu còn muốn phản bác, nhưng mà nghĩ lại, vừa rồi bà ta nói câu đó là có ý gì? Tại sao điền trang của nàng mà bà
ta lại nói nàng không thể làm chủ được? Nàng không làm chủ được vậy thì
người nào có thể định đoạt? Đưa mắt nhìn chằm chằm Lý thị, chỉ thấy bà
ta giống như đang rất hả hê. Sau đó, Vô Ưu liền cúi đầu, trong lòng đột
nhiên hiện ra một cái ý niệm: Điền trang? Điền trang? Đúng rồi, không
trách được Lý gia nhất định phải cưới nàng bằng được, chẳng lẽ là bởi vì cái điền trang kia của mình? Nhớ tổ mẫu đã từng nói, điền trang này do
chính tay nàng mua nên sau này Tiết gia chắc chắn sẽ không lấy, là để
cho lúc nàng thành thân làm của hồi môn. Chẳng lẽ Lý gia coi trọng cũng
không phải Tiết Vô Ưu nàng, mà là cái điền trang mình hao tốn rất nhiều
tâm huyết xây dựng nên?
Đúng rồi! Có lẽ chính là như vậy. Mặc dù
Tiết gia cũng coi là nhà quan lại, nhưng phụ thân mới làm quan Lục phẩm, ở kinh thành mà nói cũng chỉ như con tôm con tép, lại nói tổ tiên Tiết
gia cũng không có sản nghiệp nào, có hai cái cửa hàng, mấy trăm mẫu đất
sau này tất cả đều thuộc về Nghĩa ca, tuyệt đối không thể nào để cho nữ
nhi làm của hồi môn, cho nên Lý gia cũng sẽ không coi trọng thứ gì của
Tiết gia, mà nàng rất nổi tiếng là con ma bệnh ở bên ngoài, cũng rất
nhiều người không dám cưới nàng, kỳ là là Lý Đại Phát lại nhào tới, coi
trọng vẻ đẹp của nàng sao? Vậy càng không thể nào. Mặc dù nàng ở kiếp
này mặt mũi không xấu xí, chỉ được xem là thanh tú, nhưng còn cách xinh
đẹp rất xa, bên ngoài những cô nương đẹp hơn nàng có rất nhiều, Lý Đại
Phát không thể nào vừa gặp đã thích mình được, xem ra Lý gia nhất định
là bị ma quỷ ám ảnh, nhìn trúng điền trang của mình rồi. Hừ! Vô Ưu không khỏi cười lạnh một tiếng. Bọn họ trái lại rất biết tính toán, cưới nàng dâu còn được ôm thêm một khối tài sản.
Thất thần một lát, Vô Ưu thay đổi nét mặt, vô tình bắt gặp ánh mắt Dung tỷ đang nhìn nàng, hơn nữa
còn giống như ánh mắt có chút hả hê, bị Vô Ưu nhìn lại, Dung tỷ vội vàng cúi đầu ăn giả bộ đang ăn. Thấy tình cảnh này, Vô Ưu càng thêm khẳng
định suy đoán của mình, xem ra bọn người Lý thị cũng biết tất cả, chờ để xem chuyện cười cười của mình đấy. Đoán chừng nàng dù có mang theo đồ
cưới thành thật gả đi sống qua ngày cũng không dễ chịu, bọn người Lý gia sẽ uống máu của nàng, ăn thịt của nàng, ngay cả xương cũng sẽ ăn sạch
sẽ, không lưu lại một mẫu vụn nào. Nghĩ tới đây, cả người lạnh lẽo!
Không được, nàng nhất định phải nghĩ ra cách phá hủy hôn sự này mới
được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi ăn cơm tối xong, mọi
người đều ngồi trong phòng Tiết lão phu nhân trò chuyện, Vô Ưu viện cớ
mệt nhọc, trở về phòng.
Vừa về tới phòng của mình, Liên Kiều đi theo sau lưng Vô Ưu nói: "Nhị tiểu thư, lời nói của Nhị nãi nãi làm người mất hứng sao?"
Vô Ưu liếc mắt nhìn Liên Kiều, vừa rồi nàng đứng hầu hạ ở bên cạnh, cho
nên những lời trên bàn cơm nàng đều nghe được hết. Nghe Liên Kiều hỏi,
Vô Ưu xoay người ngồi ở bên giường, hừ lạnh một tiếng."Hừ, ta sẽ không
để bà ta làm ảnh hưởng đến tâm tình của ta đâu. Được rồi, đừng nói nhảm, nhanh làm cho ta chút thức ăn đi, thịt dê ngon như vậy mà ta vẫn chưa
ăn được một miếng nào đó!”
"Nô tỳ cũng biết tối hôm nay Nhị tiểu thư
chưa có ăn gì, hay là lấy thịt dê và rau xanh làm canh thịt dê? Cũng
ngon như thịt dê nướng đấy ạ!" Liên Kiều cười nói.
"Ừ, nấu canh thịt dê, làm nhanh đi! Nhanh đi!" Vô Ưu thúc giục.
"Nhị tiểu thư người chờ một lát!" Nói xong, Liên Kiều đi nhanh ra ngoài lấy thịt nấu canh.
Sau khi Liên Kiều đi, nụ cười ở khóe miệng Vô Ưu dần dần biến mất. Có cách
nào đề nàng hóa giải nguy cơ lần này đây? Cau mày thật lâu, nàng nghĩ
chuyện này phải giải quyết từ trên xuống mới được. Không phải Lý gia
nhìn trúng đồ cưới của nàng sao? Chính là cái điền trang đó, vậy thì
giải quyết từ chỗ này, nếu như nàng không có cái điền trang thì có phải
Lý gia sẽ lập tức hủy hôn hay không? Cái này chỉ là một phần, còn là bởi vì dù sao mình còn có xưởng chế dược liệu, còn có bản lãnh thăm bệnh,
có lẽ Lý gia nhìn trúng còn có điểm này nữa? Nếu là như vậy thì thật là
khó khăn. Xem ra lần này nàng cần tìm đường sống trong cõi chết rồi,
chắc là phải bán xưởng chế dược và điền trang kia luôn, hơn nữa nếu còn
mắc một khoản nợ nữa sẽ càng tốt hơn, đến lúc đó đoán chừng người của Lý gia ngay lập tức sẽ quay đầu bỏ chạy, chỉ sợ là không muốn có chút quan hệ nào với nàng đâu?
Bạn đang đọc truyện Y Lộ Phong Hoa được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.