Chương 50: Chỉ Số Thông Minh Của Cô Gái Này Có Vấn Đề
Cố Mộ Nghiêm bất
động, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, cô không nhờ anh, chẳng lẽ
định nhờ quỷ? Xui xẻo bị anh ăn mất, giờ lại còn bắt nạt cô, thật đáng
ghét.
"Có thể phiền anh lấy quần áo giúp tôi một chút không? Cám ơn." Như vậy cũng có thể chứ.
"Lần sau trước khi nói chuyện phải nghĩ kỹ." Cố Mộ Nghiêm đưa tay lấy quần
áo, nhưng không biết là cố ý hay vô tình, quần áo vướng vào ghế, tiếng
vải bị xé rách vang lên, trong nháy mắt xoẹt một tiếng liền xé ra một
đường dài.
"Quần áo . . . của tôi. . ." Tần Tích không dám tin,
sau đó chất vấn, "Cố Mộ Nghiêm, anh làm rách quần áo của tôi rồi, mau
đền cho tôi."
"Quần áo kiểu gì lại kém như vậy." Cố Mộ Nghiêm có chút ghét bỏ trực tiếp ném vào thùng rác.
Tần Tích vội vàng hỏi, cô cũng không thể không mặc gì đi ra ngoài, "Anh vứt rồi tôi mặc cái gì đây?"
"Thật là phiền." Cố Mộ Nghiêm cởi áo, đưa chiếc áo sơ mi của mình tới trước mặt cô, Tần Tích ngơ ngác nhìn anh, "Còn quần đâu?"
"Quần của tôi em có thể mặc vừa sao?" Cố Mộ Nghiêm nhìn cô từ trên cao xuống, "Dựa vào vóc dáng này của em, có thể mặc thành váy."
"Tôi không. . ." Lời kháng nghị của Tần Tích còn chưa dứt, Cố Mộ Nghiêm liền ném
xuống mấy chữ, lạnh lùng mở miệng, "Không mặc thì đưa đây, em nghĩ rằng
tôi rất muốn cho em mặc sao?"
Nói xong, anh liền lạnh nhạt ra khỏi phòng, khi đóng cửa còn có chút dùng sức.
Ngay lập tức Tần Tích mắt to trừng mắt nhỏ nhìn chiếc áo, cuối cùng không
tình nguyện mặc vào, chẳng qua giống như anh nói, đúng là có thể làm
thành váy, chỉ che tới bắp đùi, cô cảm thấy nửa người dưới trống rỗng,
thỉnh thoảng sẽ phải kéo xuống một chút.
Cố Mộ Nghiêm đi ra từ
phòng bếp liền nhìn thấy Tần Tích mặc áo của mình đi ra, trong lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn, vừa nghĩ tới trên người cô dính
đầy hơi thở của mình, anh liền cảm thấy sảng khoái không giống bình
thường.
Mặc kệ cô đã từng thích ai, thầm mến ai, từ nay về sau
trong lòng của cô chỉ có thể có anh. Khiếu thẩm mỹ trước kia của cô quá
tệ, anh sẽ từng chút từng chút thay đổi.
Tần Tích mặc áo sơ mi
cảm thấy không được tự nhiên, trông thấy Cố Mộ Nghiêm liền lui về phía
sau theo bản năng, Cố Mộ Nghiêm lập tức mất hứng, hơi nhíu lông mày,
"Lại đây."
Tần Tích dè dặt đi tới, dưới ánh mắt chăm chú của anh, chậm rãi ngồi xuống, sau đó nhìn thấy anh bưng hai bát mì đặt lên bàn,
sau đó kéo ghế ngồi đối diện với cô.
Một mùi hương trứng chiên
thập cẩm có hành lá cắt nhỏ bay đến, Tần Tích nuốt một ngụm nước miếng,
trong mắt tràn đầy kinh ngạc, không nghĩ tới anh còn có thể nấu mì, thật sự khó có thể tưởng tượng, cô còn tưởng anh chỉ biết già mồm.
Cô không thể chờ đợi được cầm lấy chiếc đũa, gắp một miệng lớn, nhưng vừa
mới ăn hai đũa, sắc mặt của cô liền thay đổi, theo phản xạ liền muốn
phun ra, giọng nói uy hiếp lạnh lùng truyền đến, "Em dám phun ra thử
xem."
Cô gái chết tiệt này, anh có lòng tốt nấu đồ ăn cho cô, như vậy mà cô còn không biết phải trái, nếu không phải vì nghĩ vừa rồi cô
quá mệt mỏi, anh mới lười phải vào phòng bếp nấu ăn, lại dám kén cá chọn canh với anh. Ngứa da có phải không?
Vẻ mặt Tần Tích nhăn nhó,
ngậm mì trong miệng, nuốt xuống không được, phun ra cũng không xong, sớm biết mùi vị sẽ thế này, cô thà tình nguyện đói bụng cũng không muốn ăn
cái này, cuối cùng phải gắng gượng nuốt xuống, cô liền
không muốn ăn đũa tiếp theo, vừa mặn vừa cay, khó ăn chết được.
Cố Mộ Nghiêm ngẩng đầu lên, thấy mì trong bát của cô còn không ít, bất mãn nói, "Không phải vừa rồi em than đói bụng sao? Sao lại không ăn?"
Tần Tích sờ sờ bụng, nói lời trái với lương tâm, "Tôi. . . Tự nhiên tôi cảm thấy no rồi."
"Không ăn hết bát mì này, ba ngày nữa em cũng không được ăn cơm."
"A !!!!" Tần Tích mang vẻ mặt đưa đám kêu lên.
Cố Mộ Nghiêm không để ý đến cô, hai ba đũa liền ăn xong bát mì, đứng dậy mang chén bẩn tới phòng bếp.
Tần Tích nhìn nhìn mì trong bát sắp khóc, thấy Cố Mộ Nghiêm đi ra từ phòng bếp, chớp chớp hai mắt, "Có thể không ăn được không?"
"Em cảm thấy thế nào?" Cố Mộ Nghiêm hỏi ngược lại.
Chắc chắn không được.
Tần Tích trừng mắt nhìn bát mì, chậm chạp không muốn cầm đũa, thực sự rất
khó ăn, có phải anh đã cho tất cả gia vị vào hay không, như vậy có thể
bị ngộ độc không?
"Cố đại thiếu. . ." Tần Tích ngẩng đầu lên đáng thương nhìn anh.
Cố Mộ Nghiêm nhíu mày dạy dỗ, "Cuộc sống của em trải qua khá tốt, em có
biết bây giờ có bao nhiêu người không có cơm ăn, không có nước uống
không? Có những người đến lễ mừng năm mới mới có thể ăn một chén mì, gia vị chỉ có muối, nhưng còn em, có trứng có dầu, thế nhưng vẫn ở đây lãng phí..."
Tần Tích cúi đầu, "Anh đừng nói nữa, tôi ăn là được chứ gì."
Muốn cãi thắng Cố Mộ Nghiêm, đó tuyệt đối là chuyện không thể nào, còn không ăn, không chừng anh sẽ còn nói ra những lời kinh khủng hơn.
Tần
Tích hít sâu một hơi, làm bộ dáng bất chấp, từng ngụm từng ngụm ăn mì,
đoán chừng cũng không nhai liền nuốt xuống, cuối cùng ngay cả nước canh
cũng ừng ực uống cạn sạch, giơ tay lên lau miệng một cái, nặng nề thở ra một hơi.
"Anh xem, tôi ăn xong rồi." Tần Tích ngẩng đầu lên, đắc ý nhìn anh.
Cố Mộ Nghiêm nhìn cô mỉm cười đơn thuần đáng yêu, trong khoảnh khắc đó tim anh run lên mạnh mẽ, chẳng qua tim cứ nhảy thình thịt, nhưng mặt anh
vẫn nghiêm túc như cũ, đưa mắt nhìn vài giây sau đó quay đầu, đối với
lời của cô chỉ hừ một tiếng.
"Mang bát vào phòng bếp đi."
"Oh." Theo bản năng Tần Tích liền nghe theo, vô cùng ngoan ngoãn, đi đến
phòng bếp mới phản ứng được làm sao mình lại nghe lời anh như vậy, thiệt là.
Nhìn thấy vết bẩn trong phòng bếp, Tần Tích kéo tay áo lên
muốn dọn dẹp một chút, cô tự giác như vậy, Cố Mộ Nghiêm có thể sẽ khen
cô hay không, hình như anh chưa từng khen cô, không biết phải làm đến
mức độ nào, anh mới có thể khen người khác.
Đang suy nghĩ, cửa phòng bếp bị đẩy ra, Cố Mộ Nghiêm đứng ở cửa, "Đi ra."
"Làm gì, tôi rửa chén." Tần Tích dùng đôi mắt tròn vo nhìn anh.
Cố Mộ Nghiêm nhẫn nại giải thích, "Không cần rửa, ngày mai sẽ có dì giúp
việc đến dọn dẹp sạch sẽ." Không phải lúc nãy cô than đau than mệt sao?
Tần Tích không phản ứng kịp, cô cho rằng Cố Mộ Nghiêm sợ cô dọn dẹp không
sạch sẽ, vội vàng giải thích, "Anh yên tâm, tôi sẽ làm sạch sẽ, trước
kia lúc ở nhà, đều là mẹ tôi nấu cơm, tôi rửa chén, trình độ rửa chén
năm mươi năm."
Đầu Cố Mộ Nghiêm đầy hắc tuyến, chỉ số thông minh
có cô gái này có vấn đề rồi, để cô nghỉ ngơi thế nhưng cô hết lần này
tới lần khác muốn rửa chén cô chính là thích cãi lời anh có phải không?
Hơn nữa không phải lần đầu tiên của con gái sẽ hết sức không thoải mái sao? Tại sao nhìn dáng cô đứng lại giống như người không có việc gì, là anh
quá nhẹ nhàng sao?
"Bảo em đi ra liền đi ra mau."
Tần Tích nháy mắt, không rõ chuyện gì, làm sao anh lại có chút không vui, cô lại làm gì sai sao? Thật sự không hiểu anh ta nổi, quả nhiên thế giới của
đàn ông già cô không thể hiểu được.
Cố Mộ Nghiêm kéo Tần Tích trở lại phòng ngủ, vén chăn lên, dùng giọng ra lệnh nói, "Lên mau."
Tần Tích cho là anh nổi lên ham muốn, vẻ mặt lập tức đưa đám, còn thiếu
chút nữa là quỳ xuống ôm bắp đùi của anh cầu xin, "Cố đại thiếu, ăn no
không thích hợp vận động kịch liệt, sẽ viêm dạ dày, thật đấy, vì thân
thể của anh mà suy nghĩ hay là thôi đi."
Chết tiệt, anh ta là tinh trùng lên não sao, ăn cơm liền muốn làm, anh ta cũng không sợ ói ra à.
Cô liền nghĩ làm sao anh ta sẽ có lòng tốt nấu cơm cho cô ăn như vậy, kết
quả là có mục đích, lần này đánh chết cô cô cũng không từ, nếu anh ta
dám ép cô, cô liền liều mạng với anh ta. Đừng tưởng cô dễ bị bắt nạt.
Khóe miệng Cố Mộ Nghiêm lặng lẽ co quắp một cái, trong đầu cô đang nghĩ cái gì vậy.
"Em yên tâm, dựa vào dáng người của em, chỉ chạm vào một lần tôi liền không muốn chạm vào lần thứ hai."
Tần Tích hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Cố Mộ Nghiêm không đủ kiên nhẫn, trực tiếp nắm tay cô, đè cô lên giường,
khi Tần Tích chuẩn bị giãy giụa, lại thấy anh kéo chăn đắp lên người cô, bỗng chốc cô liền ngây ngẩn cả người, anh ta đây là ý gì?
"Nhắm mắt lại ngủ." Anh thấy trên sách nói, lần đầu tiên cần nghỉ ngơi đầy đủ, như vậy mới có thể khôi phục lại.
"Tôi chưa buồn ngủ." Mặc dù thân thể có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần lại vô cùng tỉnh táo, không buồn ngủ chút nào.
"Không buồn ngủ cũng nhắm mắt lại cho tôi, ngủ hơn ba giờ đồng hồ mới được
dậy." Cố Mộ Nghiêm dùng tay che mắt cô lại, sau đó buông ra, nhưng vừa
mới giơ tay lên, cô lại mở mắt ra, vô tội nói, "Thật sự tôi không buồn
ngủ."
"Không ngủ thì chúng ta cứ tiếp tục chuyện lúc nãy." Cố Mộ Nghiêm đe dọa.
Tần Tích sợ tới mức lập tức nhắm mắt lại, Cố Mộ Nghiêm vì đề phòng cô mở
mắt ra, ngồi bên cạnh giường nhìn cô chằm chằm, Tần Tích khinh bỉ trong
lòng, ngay cả ngủ cũng muốn ép buộc cô, thật đúng là người đàn ông kỳ
quái.
Vốn tinh thần của cô vô cùng sung mãn, nhưng nằm lên gối
đầu không bao lâu, cơn buồn ngủ liền ập tới, không ý thức được cô liền
ngủ mất, chờ đến khi cô tỉnh lai, trong phòng chỉ có một mình cô, cô
chống người dậy gọi một tiếng, "Cố Mộ Nghiêm."
Không ai trả lời.
Cô dụi dụi đôi mắt, vừa chuẩn bị xuống giường liền nhìn thấy miếng dán
tiện lợi trên đầu dường, nội dung là: ‘Không được đi lung tung, ngoan
ngoãn đợi ở chỗ này, nếu tôi trở lại không nhìn thấy em, em nhất định
chết chắc."
Giọng điệu vẫn trước sau như một uy hiếp cô, Tần Tích làm mặt quỷ với miếng dán tiện lợi.
Chỉ có điều nói như vậy chính là anh đã đi ra ngoài, lập tức trong lòng cô
tung tăng như chim sẻ đứng lên, lẩm nhẩm một câu hát, thấy một bộ quần
áo sạch sẽ đặt ngay ngắn trên ghế, cô sững sờ một chút,
cầm lên nhìn qua nhìn lại, từ trước tới sau đều là phong cách bảo thủ,
đàn ông già chính là đàn ông già, ánh mắt thưởng thức thật kém.
Chẳng qua bây giờ cô cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể mặc cái này, cô cũng không muốn mặc một chiếc áo sơ mi của đàn ông đi lung tung trên phố.
Tần Tích đi ra, khi đi ngang qua phòng bếp, theo bản năng
nhìn vào bên trong, sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, ồ, dì làm vệ sinh
đã tới sao? Không phải Cố Mộ Nghiêm nói ngày mai cô tạp vụ mới đến à?
Quản anh ta làm khỉ gió gì, bây giờ quan trọng nhất chính là chạy trước nói
sau, có trời mới ở đây chờ anh ta, cô cũng không phải là tình nhân bí
mật được bao nuôi nha.
Anh ta bắt mình làm bảo mẫu coi như xong,
nhưng người đàn ông Cố Mộ Nghiêm này bây giờ rõ ràng chính là có mục
đích xấu, mặc dù làm một lần cùng làm n lần không có gì khác nhau, nhưng dựa vào cái gì cô phải làm theo ý của anh ta.
Tần Tích quyết
định chuồn đi, chạy về ký túc xá, định lấy chiếc chìa khóa trong túi
xách ra mở cửa, nhưng sờ vài cái, chìa khóa trong túi đâu mất rồi, chìa
khóa của cô đâu? Rõ ràng cô để trong túi mà, cô ngồi xổm trước cửa, đổ
tất cả mọi đồ vật trong túi xách ra, nhưng vẫn không tìm được chiếc chìa khóa.
Đáng ghét, nhất định là Cố Mộ Nghiêm thừa dịp cô ngủ thiếp đi, lấy chìa khóa đi mất.
Tần Tích đặt mông ngồi xuống đất, trên mặt đầy vẻ buồn bực, không ngừng chửi bới Cố Mộ Nghiêm ở trong lòng.
Đột nhiên điện thoại di động vang lên, Tần Tích lấy điện thoại di động từ
trong đống đồ trên mặt đất ra, khi nhìn thấy là cuộc gọi của Phạm Thành
Trạch, cô suy tư một chút vẫn bắt máy, "A lô, thầy Phạm."
"Tiểu
Tích, bây giờ em đang ở đâu?" Phạm Thành Trạch vừa về đến công ty liền
nghe được tin cô bị điều đi, trong lòng cực kỳ bất ngờ, lúc trước không
phải Cố Mộ Nghiêm nói để cô ở đây hai tháng sao? Nhưng bây giờ chỉ mới
nửa tháng mà.
"Em đang ở trước cửa ký túc xá."
"Tôi nghe nói em bị điều đến phòng xử lý hành chính."
"Ừ."
Phạm Thành Trạch hỏi thăm, "Là em tự nguyện đi sao?"
Tần Tích rất muốn trả lời có trời mới muốn đi, nhưng ngoài miệng vẫn nói
phải, "Là em tự nguyện đi, em muốn học thêm một số lĩnh vực khác."
Phạm Thành Trạch bật thốt ra, "Làm việc với tôi không tốt sao?"
Tần Tích gãi gãi đầu, chân thành nói, "Thầy Phạm,thật sự làm việc với thầy em rất vui vẻ."
Bỏ những lời đồn nhảm kia qua một bên, thật sự Phạm Thành Trạch đã giúp cô rất nhiều, nhưng cô cũng biết nên cách xa Phạm Thành Trạch một chút,
bởi vì Cố Mộ Nghiêm hết sức để ý.
Phạm Thành Trạch có chút xuống
tinh thần, là cô tự nguyện đi, là vì những lời đồn nhảm kia, cho nên cô
mới lén lút xin được điều đi sao? Là anh đã mang đến phiền phức cho cô.
Thật lâu Tần Tích cũng không nghe được giọng nói của anh, thử dò xét hỏi, "Thầy Phạm?"
Đột nhiên Phạm Thành Trạch hoàn hồn, cố gắng cười cười, "Tôi biết rồi, vậy
cố gắng lên nhé, nếu làm việc ở phòng xử lý hành chính không quen, bất
cứ lúc nào cũng hoan nghênh em trở lại."
"Được." Nhưng Tần Tích biết rõ, sau này cô cũng sẽ không quay lại.
"Vậy cứ như thế đi, tôi còn có việc nên cúp máy đây." Phạm Thành Trạch để di động xuống, trên mặt hiện vẻ cô đơn.
Nếu đây là ý của cô, như vậy anh sẽ tôn trọng quyết định của cô.
Tần Tích khẽ nhíu mày, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của Phạm Thành Trạch,
nhưng cô cảm thấy giọng nói của anh là lạ, giống như có chút mất mát, là do cô suy nghĩ nhiều rồi sao?
Ai nha, phiền chết.
Không
thể vào phòng, Tần Tích chỉ có thể rời đi, sau đó đi dạo trên đường, vừa đi vừa đá đá chân, cuối cùng nóng nực không chịu nổi, đi mua một ly Cô
ca ướp lạnh, uống một hớp lớn, liền lập tức cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Đi dạo một vòng, Tần Tích cảm thấy đầu có chút choáng váng, đồ vật trước
mắt còn xuất hiện bóng mờ, cô gõ đầu, sau đó lắc đầu, xảy ra chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.