Chương 162: Mất Hồn
Triển Thiếu Khuynh
tỉnh lại lúc một giờ rưỡi, anh xoay xe lăn đi tới phòng làm việc tiếp
tục xử lý công sự, sau đó vào phòng phục hồi thể lực rèn luyện đổ mồ hôi như mưa hết một giờ, trong khoảng thời gian này, Liên Hoa luôn bên cạnh anh, Triển Thiếu Khuynh vừa ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy bóng dáng
của cô, hai chân đang cố gắng phục hồi không còn vất vả đau đớn nữa.
Bốn giờ chiều, Triển Thiếu Khuynh thay quần áo ướt đẫm mồ hôi, nhìn Liên
Hoa nghiêm túc chìm vào thế giới của riêng cô, nhìn cô cúi đầu tỉ mỉ vẽ
tranh, không khỏi nở nụ cười.
"Liên tổng, bây giờ tôi muốn trở về biệt thự để tiến hành rèn luyện bên ngoài, cô cũng đi cùng sao?" Cho dù không đành lòng quấy rầy cô, Triển Thiếu Khuynh vẫn mở miệng hỏi, "Tôi
trở về biệt thự sẽ không về công ty, nếu như Liên tổng đi theo, tốt nhất nên mang theo thứ gì đó ở Triển thị đi."
Liên Hoa nhất thời bừng tỉnh trong nguồn cảm hứng của mình, cô nhìn Triển Thiếu Khuynh, lập tức lưu loát nói: "Tôi đương nhiên sẽ đi cùng, Triển tổng chờ tôi ba phút,
ta thu dọn tài liệu hôm nay chút đã!"
Triển Thiếu Khuynh ở bên
ngoài thiên nhiên non xanh nước biếc phục hồi chức năng, đây là cảnh
tượng cô tuyệt đối không thể bỏ qua, cô chưa từng thấy anh trong hoàn
cảnh như thế, cho nên nhất định sẽ đi cùng anh.
Ừ, đây là yêu cầu của công việc. Liên Hoa tự thuyết phục mình, cũng âm thầm bảo đảm với
Tiểu Bạch, cô không bị Triển Thiếu Khuynh hấp dẫn, tuy hắn vẫn mị hoặc
mê người như vậy, nhưng cô đã thấy hàng nghìn cánh buồm gặp vô số người, sẽ không dễ dàng dao động!
Nơi khôi phục chức năng bên ngoài của Triển Thiếu Khuynh vẫn ở tòa biệt thự sang trọng này của anh, nhưng là ở phía sau biệt thự, là một mảng rừng rậm lớn, cổ thụ chọc trời che đi
thời tiết nóng bức của mùa hè, thực vật xuân ý dào dạt làm cho người ta
nhất thời cảm thấy sảng khoái tinh thần, côn trùng kêu vang chim hót líu lo.
Liên Hoa nhìn xung quanh phủ màu xanh lá cây mát mẻ, cả
người thả lỏng, thì ra giữa thành phố K ồn ào náo động này, còn có một
thiên nhiên xanh hoá như thế, đây là một bảo khố khổng lồ, cô tự tin
trong khung cảnh này, nhất định có thể nảy ra linh cảm hoàn mỹ, nhất
định có thể càng khắc sâu những hình ảnh Triển Thiếu Khuynh.
Ở
nơi tốt đẹp này, Triển Thiếu Khuynh đứng lên khỏi xe lăn, bắt đầu luyện
tập đi bộ ở lối nhỏ giữa rừng. Bên cạnh anh có bác sĩ cường tráng, một
người nhẹ nhàng dắt anh, để cho hắn tập tễnh từng bước bước đi trên mặt
đất, không ngừng đi về phía trước.
Chân của anh còn lâu mới khôi
phục hoàn toàn, nhưng bác sĩ nói tuyệt đối không thể để cho anh chỉ khôi phục chức năng trên mặt sàn bằng phẳng, hai chân của con người đều có
thể bước đi trên bất kì hoàn cảnh nào, cho nên nơi Triển Thiếu Khuynh
khôi phục chức năng được an bài ở trong rừng rậm này, đợi đến khi anh có thể chậm rãi bước đi, nhất định sẽ không té ngã trên mặt đường nhấp
nhô.
Liên Hoa ngồi ở dưới tàng cây, trên đùi đặt một xấp phác họa thật dầy, cô nâng cằm lên nhìn Triển Thiếu Khuynh đang chậm rãi dịch
bước, không khỏi mất hồn.
Hai chân của anh rõ ràng không có thích ứng với đường nhỏ không bằng phẳng trong rừng, mỗi một bước đều hao phí rất nhiều thể lực, có thể đi đứng lên nhưng vẫn còn giống như trẻ con
lung la lung lay học đi, thỉnh thoảng mất thăng bằng sẽ ngã xuống, thật
may là có bác sĩ đỡ, anh mới không ngã xuống đất.
Mỗi lần sắp ngã bác sĩ đều đỡ anh dậy, để cho anh tiếp tục tập đi tới, Triển Thiếu
Khuynh không chút nhục chí bắt đầu lần nữa, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu lần lượt từ trên trán anh lăn xuống, gương mặt anh tái nhợt mệt lả đến
cực hạn, đôi môi đỏ thắm cũng mất đi huyết sắc.
Liên Hoa không
nháy mắt nhìn Triển Thiếu Khuynh cố gắng trong từng bước đi, đồng thời
lòng của cô cũng hơi đau nhức, anh là người kiên cường bất khuất, là
người đàn ông kiêu ngạo, nhưng thật bi ai anh lại bị ốm đau khổ sở phải
chịu hết hành hạ, trời cao đố kỵ anh tài, tại sao anh phải chịu đựng khổ sở như thế. . . . . . Không chỉ anh khôi phục chức năng khổ sở, cô là
người đứng xem cũng bị cảm giác đau đớn đó lây nhiễm, có chút không chịu được phải rời mắt. . . . . .
Giống như đã rất lâu, mà cũng chỉ
trong một cái chớp mắt, khi Triển Thiếu Khuynh ngồi lên xe lăn lần nữa,
khi thay quần áo xong quay trở lại rừng cây thì Liên Hoa vẫn đang ngơ
ngác trầm tư suy tư.
"Liên tổng?" Triển Thiếu Khuynh phất phất
tay trước mặt cô, "Cô làm sao vậy, trời sắp tối rồi, đừng ngồi dưới đất
nữa, cô có khỏe không?"
"A!" Liên Hoa kịch liệt bừng tỉnh, nháy nháy mắt trở lại thực tế, vừa nhìn sắc trời, quả nhiên đã chạng vạng tối.
Liên Hoa đứng lên, vỗ vỗ bùn đất trên người, áy náy nói: "Triển tổng, thật
là xin lỗi, một buổi chiều tôi đều ở đây thất thần trầm tư, không có vùi đầu vào trong công việc. . . . . ."
Cô nhìn Triển Thiếu Khuynh ở nơi này khôi phục chức năng, đã mất hồn đau lòng đến không muốn làm cái gì, cô biết Triển Thiếu Khuynh kiên cường bền bỉ, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến, anh sẽ bất khuất đối kháng với cơn bệnh liên tục trong thời
gian dài như vậy, mỗi một thời khắc đều nỗ lực cố gắng, tư thế bất khuất không bỏ cuộc, quả thực khiến cô cảm thấy hoảng sợ. . . . .
Triển Thiếu Khuynh cười nói: "Không sao, hôm nay chỉ là ngày thứ nhất cọ sát, sau này vẫn còn rất nhiều thời gian tìm hiểu, cô không cần gấp gáp như
vậy, từ từ đi không có chuyện gì."
"Cám ơn, tôi hiểu rồi." Liên
Hoa thở dài, trong lòng đánh dấu Triển Thiếu Khuynh là nhân vật cực kỳ
nguy hiểm, anh muốn làm chuyện nhất định sẽ không bỏ cuộc, đó là một
người đàn ông hung ác lang tính (như sói), không ngủ không nghỉ theo dõi chiến đấu với con mồi, cho dù gặp bao nhiêu trắc trở, cũng nhất định sẽ nhào tới nó.
Cho nên, cô nên vì một người đàn ông như vậy tạo ra vương quốc riêng thuộc về anh, để cho trên mỗi thiết kế của anh sẽ vô
cùng tinh tế, đánh cuộc tôn nghiêm của một nhà thiết kế, cô tuyệt đối sẽ không thua!
Liếc mắt nhìn thời gian, Liên Hoa khôi phục nét mặt
thường ngày: "Thời gian không còn sớm, tôi phải trở về, sáng sớm ngày
mai tôi sẽ đến Triển thị, hi vọng ngày mai có thể có nhiều trải nghiệm
và tiến bộ hơn."
Triển Thiếu Khuynh kéo Liên Hoa lại, ngẩng đầu
lên nói: "Liên tổng, đây là lần đầu tiên cô chính thức đến nhà của tôi
làm khách, ở lại ăn bữa cơm đi. Bây giờ đã sắp bảy giờ, đã đến thời gian ăn cơm, cô hãy cho tôi một cơ hội chiêu đãi cô?"
Triển Thiếu
Khuynh nháy mắt mấy cái, khóe mắt lóe lên tia gian trá, anh giống như lơ đãng nói đến, "Hôm nay đầu bếp ở phòng bếp chính là đầu bếp hoa anh
thảo, hắn làm rất nhiều món ăn hoa anh thảo nổi tiếng, một mình tôi cũng ăn không hết, Liên tổng hãy ở lại nể mặt ta cùng nhau ăn đi. . . . . ."
Liên Hoa sững sờ, nếu bây giờ cô về nhà, nhất định Tiểu Bạch đã ăn rồi cơm,
nếu tối hôm qua cô đã xin phép con trai hôm nay phải tăng ca, như vậy
tối nay ở ăn một bữa cơm tối ở Triển gia, chắc không có gì đi?
Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận, cô ở lại là bởi vì hôm nay món ăn là do đầu bếp hoa anh thảo làm. . . . . .
Mặc dù, vào lúc ăn cơm cô hận không nuốt luôn đầu lưỡi, món ăn mỹ vị khiến
Liên Hoa luôn miệng khen ngợi, ăn những mùi vị quen thuộc này, thật
khiến cô rất cảm động vui mừng.
Không ngừng ăn được không chỉ vì món ăn mỹ vị, mà còn vì những ký ức có cha mẹ ở bên tràn về.
Bạn đang đọc truyện Cục Cưng Càn Rỡ Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.