Chương 54: Xuất Cung Lần Nữa
Buổi tối Cảnh Diễm nghỉ lại Phượng Tê cung.
Hắn không đàng hoàng ôm Luyện Nguyệt Sênh vào ngực, nàng đưa tay đẩy hắn ra, lùi sát về phía trong. Cảnh Diễm không ngừng lùi vào, ôm nàng vào
lòng thên lần nữa.
Cảnh Diễm tựa vào hõm vai của nàng như đứa trẻ làm nũng, thân mật nói:
"A Sênh, hôm nay trẫm mệt muốn chết rồi, nàng để trẫm ôm một cái."
Luyện Nguyệt Sênh im lặng một hồi, không đẩy hắn ra nữa. Sau khi được
cho phép, Cảnh Diễm cả gan hơn, bóp khối thịt mềm ở trước ngực nàng,
Luyện Nguyệt Sênh kinh hãi, mặt liền biến sắc: "Bệ hạ, ngài đàng hoàng
một chút, nếu không thần thiếp sẽ không để cho ngài ôm!"
Hắn thấy nàng đỏ mặt liền híp mắt cười, được voi đòi tiên tới gần phía
trước, hôn lên cánh môi đẹp mắt, vừa mềm lại ngọt, so với lần trước,
càng khiến cho tâm hồn nhộn nhạo.
Đang lúc răng môi quấn quít, nàng kinh ngạc mở to hai mắt, ánh mắt mơ
màng, hai tay đẩy vai của hắn, nhưng Cảnh Diễm đâu để nàng đẩy ra.
Cũng may Cảnh Diễm nhớ lời của nàng, cũng hiểu được nếu mình tiếp tục
nữa, sẽ không thể kiềm chế được. Sau một hồi say mê, hắn nở nụ cười thoả mãn, đưa tay vuốt vuốt tóc của nàng: "A Sênh, chúng ta sẽ bắt đầu từ
việc đơn giản nhất." Giọng nói trầm thấp mê người.
Đôi mắt nàng long lanh như nước hồ xuân nhẹ nhàng động lòng người, khẽ
thở dốc nói: "Bệ hạ, tuy là đơn giản nhất nhưng ngài trước đó có thể nói một tiếng cho thần thiếp hay không."
Hắn cúi đầu cười một tiếng: "Vậy lại một lần nữa."
Dứt lời, không để ý đến phản ứng của nàng, hắn liền tới gần.
Luyện Nguyệt Sênh kinh ngạc, đồng thời lại nghĩ tới đêm qua có phải
người này và Mạnh tần cũng triền miên hôn như hắn cùng với nàng, trong
nháy mắt, nhộn nhạo trong tâm trí đều biến mất, không nói hai lời liền
dùng hết hơi sức đẩy Cảnh Diễm.
Nàng cau mày, xoay người sang chỗ khác, cứng rắn nói một câu: "Thần
thiếp mệt mỏi buồn ngủ, nếu bệ hạ dục hỏa công tâm thì không cần nói, cứ đi tìm người khác giải quyết."
Cảnh Diễm nghe thanh âm mềm nhũn của nàng trở nên lạnh băng trong nháy
mắt. Trong lòng ngẩn ra liền đưa tay ôm nàng, đến gần hỏi: "Nàng như vậy là thế nào?"
Luyện Nguyệt Sênh không nói lời nào, nhắm mắt lại.
Cảnh Diễm cau mày nghi ngờ một lát, liền chụp bả vai của nàng, nói: "Mệt mỏi thì ngủ trước đi, trẫm đi tắt đèn." Mặc dù hắn không hiểu vì sao
thái độ của nàng đột nhiên thay đổi nhưng vẫn tự an ủi rằng không phải
hắn lại chọc giận nàng.
Khi Cảnh Diễm đã ngủ, Luyện Nguyệt Sênh trên giường lại mở mắt, kéo góc chăn bịt miệng mình, dùng sức lau mấy cái.
——–
Luyện Nguyệt Sênh thật sự không muốn vì việc này náo loạn không vui với
Cảnh Diễm. Nhưng nàng vừa nghĩ đến hôm qua hắn hôn người khác, hôm nay
lại tới hôn nàng, liền hết sức chán ghét. Không chỉ chán ghét, còn có
khó chịu, mâu thuẫn.
Vì vậy, hôm sau vào lúc chúng phi tần thỉnh an, vị Hoàng Hậu luôn lạnh nhạt lại lần nữa nghiêm mặt giáo huấn.
Chúng phi tần trong lòng kinh ngạc nhưng cũng ngoan ngoãn nghe Hoàng Hậu răn dạy hết một buổi sáng. Luyện Nguyệt Sênh được dịp phát tiết, chúng
phi tần chịu khổ nghe giáo huấn vẫn phải vui vẻ.
Nhưng vấn đề của từng người bị Hoàng Hậu nhắc đến đều là sự thật nên cũng không thể phản bác được.
Trang phi nhìn Hoàng Hậu mấy lần, trong lòng mơ hồ có tính toán, e rằng
hành động hôm nay của Hoàng Hậu có liên quan với việc Mạnh tần thị tẩm.
Đang lúc Tiêu Phòng độc sủng bất chợt có kẻ xen vào, trong lòng Hoàng
Hậu nương nương ắt không thoải mái. Trang phi nghĩ như vậy, trên mặt
toát ra ý

Bạn đang đọc truyện Trung Cung Có Hỉ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.