Chương 60: Lấy Lòng Công Chúa
Một bữa cơm hoà thuận vui vẻ, Cảnh Nhàn không nói nhiều, người khác hỏi
một câu, nàng liền "Ừ" một câu, cũng không nhiều lời. Nhưng rốt cuộc vẫn là hài tử mười lăm tuổi, không thể che giấu hoàn toàn cảm xúc.
Thái hậu thương hài tử, định giữ nàng lại trò chuyện sau khi ăn cơm,
nhưng lo lắng thân thể nàng không chịu nổi đành sai người đưa nàng về.
Cảnh Nhàn ba tuổi đã rời xa Thái hậu, kí ức cũng không nhiều, xa lạ cũng là tất nhiên. Cho nên hôm nay nàng hướng về phía Thái hậu nhìn như lễ
phép nhưng lại xa lánh. Thái hậu nhớ nhung nữ nhi, hôm nay nữ nhi gần
ngay trước mắt, nhưng cũng không thể quá mức nhiệt tình.
Sau này làm thế nào để chung sống và sưởi ấm trái tim nguội lạnh của Cảnh Nhàn là việc khó đối với Thái Hậu.
Trước khi rời đi, Cảnh Nhàn chủ động nói với Thái hậu về chuyện lễ Phật. Nàng nói ở Thanh Vân tự đã quen, hi vọng ở trong cung có thể có một
tiểu Phật đường. Thái hậu nghe xong lời này thì bảo bên trong Từ Ninh
cung cũng có Phật Đường, mẹ con các nàng có thể cùng nhau lễ Phật.
Cảnh Nhàn sau khi im lặng bèn gật đầu đồng ý.
Cho nên Thái hậu vui mừng đến không ngậm miệng được, chỉ cần có thể ở
bên nữ nhi chia lìa từ nhỏ Cảnh Nhàn nhiều thêm một chút , Thái hậu liền rất hạnh phúc.
Từ đầu đến cuối Cảnh Nhàn không có bao nhiêu cảm xúc, đến khi cung kính
thối lui, cử chỉ dáng vẻ đều ưu nhã trầm tĩnh, ung dung tự tại, thấy
nàng như thế, cũng hiểu được nàng ở Thanh Vân tự được dạy dỗ lễ nghi rất tốt, nhưng đến lúc ở cùng người thân cũng chung một dáng vẻ như vậy…
Thu Văn nhìn thấy, trong lòng không khỏi khổ sở.
Trên đường trở về Phượng Tê cung, Luyện Nguyệt Sênh nói với Cảnh Diễm về cô muội phu này.
Bên trong ngự liễn, trán nàng tựa vào vai hắn, hồi tưởng lại hình dáng
Cảnh Nhàn: "Muội muội của chàng trầm mặc ít nói, không dễ chung sống."
Cảnh Diễm cũng không thể nói chuyện thoải mái với Cảnh Nhàn: "Trẫm cũng
phát hiện, có lẽ là chùa chiền kham khổ, khiến tính tình muội ấy trở nên trong trẻo lạnh lùng thôi…” Lắc đầu thở dài.
Khóe môi Luyện Nguyệt Sênh khẽ mím, khổ não nói: "Mọi người bảo trưởng
tẩu như mẹ, ta cũng muốn Cảnh Nhàn trò chuyện, làm thân, nhưng nói vài
câu thì cũng chẳng còn gì nói cả, đều là ta nói, nàng trả lời một hai
chữ." Nàng đứng lên, nhìn Cảnh Diễm, cau mày: "Về sau ta sợ không thể
hòa thuận với Cảnh Nhàn."
"Nhàn nhi từ nhỏ đã chia lìa mẫu hậu và trẫm, lại ở trong chùa hết mười
hai năm, dù bên cạnh có người chăm sóc, cũng không bằng người trong nhà
đúng không? Nàng là công chúa cao quý, từ nhỏ vì không khỏe phải rời
cung tĩnh dưỡng, ở Thanh Vân tự, tính tình bị dưỡng thành lạnh nhát trầm tĩnh cũng dễ hiểu." Cảnh Diễm thở dài: "Lúc nãy nhìn muội muội tiếp xúc với mẫu, Nhàn nhi cũng không phải tâm địa sắt đá, từ từ đi , luôn có
thể để nàng tìm về cảm giác trước kia."
Luyện Nguyệt Sênh trầm ngâm gật đầu, lại nghe hắn tiếp tục nói: "Nhiều
năm như vậy không gặp, đừng nói trẫm và mẫu hậu không biết thói quen, sở thích của Nhàn nhi? Hoàng Hậu mới gả vào không lâu có thể biết cái gì?" Hắn ôm chầm Luyện Nguyệt Sênh, cười trấn an: "Cho nên nàng cũng đừng lo lắng quá, sống chung từ từ sẽ tốt thôi."
Lời này vừa nói xong, Luyện Nguyệt Sênh liền nghe loáng thoáng tiếng
khóc của nữ tử, sau khi ngẩn người, nàng vén rèm lên, nhìn lại.
Cảnh Diễm nhìn động tác của nàng, nghi ngờ nói: "Sao vậy?"
"Bệ Hạ không nghe thấy tiếng khóc sao?" Luyện Nguyệt Sênh hạ rèm, nghiêng đầu hỏi một câu.
Còn chưa chờ Cảnh Diễm trả lời, nàng vén rèm lên lần nữa, xác định bọn họ đang ở chỗ nào. Phía

Bạn đang đọc truyện Trung Cung Có Hỉ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.