Chương 58: Biếm Lãnh Cung
Mặt nàng lộ vẻ kinh
ngạc, ánh mắt lóe lên, trong lòng không rõ cảm giác, cảm thấy người này
dính vào, nhưng lại không cầm được tràn ra ngọt ngào: "Ta… Ta thật sự
không thể tin được…" Hắn không thèm động vào phi tần xinh đẹp mà lại
cùng nàng ta luận thi từ ca phú.
Cảnh Diễm khẽ cười, nhẹ nhàng nâng mặt nàng: "A Sênh, từ khi trẫm nhận
ra mình thích áp nàng, nữ nhân trong hậu cung này đều tàng hình…
Nàng không hiểu phong tình nói: "Thiên Tiệp dư cũng tàng hình?"
Hắn ngẩn ra, rồi nói: "Nếu nàng không nhắc đến nàng ta, trẫm cũng quên mất là có người này!" Đây là lời nói thật.
Luyện Nguyệt Sênh buồn cười, cúi đầu cười ra tiếng. Thấy nàng cười, mặt Cảnh Diễm càng lộ vẻ dịu dàng, ôm nàng vào trong lòng.
Ước chừng sau nửa khắc, ngự liễn dừng lại trước Phượng Tê cung.
Luyện Nguyệt Sênh vừa định rời đi, lại bị hắn dùng sức kéo vào lòng, nàng cau mày ngẩng đầu nhìn hắn.
"Nàng ngoan ngoãn ngồi đây." Hắn mỉm cười với nàng.
Triệu Hoài Sinh tiến lên vén lên màn che, chỉ thấy bệ hạ ôm Hoàng Hậu
nương nương từ trong kiệu ra, nhất thời cúi đầu, buông lỏng tay ra.
Luyện Nguyệt Sênh kinh hãi vì không ngờ Cảnh Diễm lại bế nàng trước mặt
nhiều cung nhân như vậy, một tay ôm cổ của hắn, một tay đập bộ ngực hắn, cố ý nói nhỏ: "Chàng làm cái gì! Thả ta xuống!"
Cảnh Diễm cúi đầu liếc nhìn nàng: "Không thả." Bộ dạng như lưu manh.
Luyện Nguyệt Sênh đỏ mặt, thầm nghĩ người này thật càn quấy, nhìn gò má
hoàn mỹ, ánh mắt đầy yêu thương cùng khóe môi đang giương lên của hắn,
nàng bất giác cười.
Cung nhân tiếp giá nhìn thấy cảnh này, đều đỏ mặt cúi đầu.
Triệu Hoài Sinh đi theo Đế hậu phía sau, mắt cũng mau cười híp lại thành một đường may.
Vào trong điện, Cảnh Diễm vẫy lui cung nhân, để Luyện Nguyệt Sênh trên
giường, nàng cảnh giác, chỉ thấy hắn đỡ vai của mình, không có ý đồ nào: "A Sênh, mấy ngày nay nàng mệt mỏi lắm rồi, hôm nay ngoan ngoãn nghỉ
ngơi một lát, được không?"
Luyện Nguyệt Sênh liền giật mình: "Bệ hạ, vụ án Trương Tu hoa còn phải điều tra."
"Ngày mai hãy tra, hay là để trẫm điều tra thay nàng."
"Bệ hạ, thần thần thiếp mới vừa tra được chút manh mối, không thể trì hoãn được."
"Nàng nói cho trẫm nghe đầu mối nàng tra được, trẫm sai người đi thăm dò, nàng mau nghỉ ngơi đi." Hắn nhất quyết không đồng ý.
Nàng bị Cảnh Diễm ôm eo, nằm ngang ở trên giường cười bất đắc dĩ, hắn
không nói lời nào vừa cởi giày của nàng vừa kéo chăn đắp lên người nàng, mày nhăn lại, nói: "Được rồi, không cần nói gì hết, ngày hôm nay nàng
phải nghỉ ngơi cho tốt."
"Nếu đã tìm được đầu mối, kẻ đó sẽ chạy không thoát, tạm thời không cần
phải gấp gáp." Hắn cúi người xuống, lo lắng nhìn nàng: "Mấy ngày nàng
vội vàng đến nỗi chân không chạm đất, chắc đã mệt muốn chết rồi, nghe
lời của trẫm, ngoan ngoãn nghỉ ngơi hôm nay."
Giọng nói ấp ám của hắn ấm vừa dứt lời khiến lòng nàng giống như lông
vũ, để trái tim nàng vừa động, không cách nào phản kháng, chỉ đành phải
nhìn hắn gật đầu "Ừ" một tiếng.
Hắn vui mừng nói: "Nàng ngủ đi, trẫm ở đây với nàng." Vừa nói vừa chỉnh góc chăn.
"Chuyện này… Bệ hạ…" Nàng nhỏ giọng kêu một tiếng.
Hắn dịu dàng nhìn nàng.
"Bệ hạ, thần thần thiếp nghĩ đầu tiên phải tháo trang sức, sau đó sẽ cởi áo khoác." Nàng ngừng lại, sắc mặt trở nên hồng, mắt đảo vòng, thủ
thỉ: "Nếu bệ hạ muốn ở lại với thần thiếp, chi bằng lên đây, chúng ta
cùng ngủ bù."
—–
Sau khi ngủ một giấc, Luyện Nguyệt Sênh cảm thấy tinh thần tốt

Bạn đang đọc truyện Trung Cung Có Hỉ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.