Chương 184: Chương 156
Chuyện xảy ra ở Hầu
phủ đương nhiên không thể gạt được Triệu Trầm, khi Trần Thủ cho người
đến báo tin, trên lưng Triệu Trầm đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Một lần nữa hắn nhìn tờ giấy trong tay.
“Phu thê Mạnh gia bị người ta ép buộc đã nói ra hết chuyện ngày trước,
đã phụng mệnh phu nhân âm thầm điều tra. Phu nhân không có việc gì.”
Hắn đương nhiên biết Trần Thủ nói chuyện xưa là chuyện gì, bởi vậy cũng
hiểu rõ nguyên nhân hắn ta viết thư mà không phải là cho người truyền
lời, nhưng nhìn bốn chữ "phu nhân không sao" vô cùng đơn giản, hắn không tin thê tử sau khi biết chuyện sẽ
không tức giận. Có thể là trước mặt hạ nhân nên nàng không biểu hiện ra, có lẽ lúc này nàng đang khóc?
Còn có, nàng đã gặp Mạnh Trọng Cảnh …
Nếu đổi lại là nữ nhân khác, Triệu Trầm tự tin mình sẽ không thua, chỉ
có thê tử ngốc của hắn, ngại phú yêu bần(ngại người giàu, ưa thích người nghèo).
Lo lắng không yên, cuối cùng không đợi được, Triệu Trầm gọi Quý Chiêu lại dặn dò, vội vàng trở về.
Trong chính viện yên tĩnh, bọn nha hoàn nhìn thấy hắn như nhìn thấy quỷ, cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Tưởng ma ma đang canh giữ gian ngoài, thấy hắn đi vào cũng không giật
mình, trước khi Triệu Trầm mở miệng hỏi bà giải thích: “Phu nhân đang
ngủ trong phòng, đại tiểu thư dẫn hai vị tiểu thiếu gia đi đến chỗ thái
thái rồi.”
Mặt Triệu Trầm không thay đổi gật đầu.
Tưởng ma ma thức thời lui ra ngoài.
Triệu Trầm nhìn rèm cửa ở nội thất, ngồi ở trước bàn rót trà, uống một
chén trà nguội vào bụng, trên người như không còn nóngnữa, hắn vỗ quần
áo, đứng dậy đi tìm thê tử.
Nhiều năm như vậy, ngoại trừ hai lần nàng sinh con, rất lâu rồi hắn không khẩn trương như vậy.
Vừa vào phòng, chỉ thấy thê tử đang nằm trên giường, mang váy áo màu xanh nhạt thêu hoa tươi mát vui mắt.
Làm sao có thể ngủ được?
Triệu Trầm không tin, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng đi đến trước mép giường, cúi đầu nhìn thê tử.
Nàng ngủ trông thật bình yên nhìn qua thì không giống như tức giận.
Nhưng tại sao hắn lại càng cảm thấy bất an hơn?
“A Kết, nàng không sao chứ?” Triệu Trầm sờ mặt của thê tử, nhỏ giọng hỏi.
A Kết lắc đầu, đôi mắt vẫn nhắm như cũ. Biết hắn thông minh, nàng vốn không có ý định giả vờ ngủ.
Nàng có phản ứng như vậy, lòng Triệu Trầm như lạnh đi một nửa, vội vàng
cởi giày leo lên giường, cẩn thận từng li từng tí ôm người vào trong
lòng, dán trán mình lên trán nàng nhận sai: “ Tức giận? A Kết, ta, ta
cũng không phải cố ý, lúc trước nàng sống chết không chịu gả cho ta, ta
chỉ có thể dùng biện pháp đó khiến nàng chết tâm …”
“Vâng, chàng đối tốt với thiếp như vậy, ngay từ đầu thiếp nên thích
chàng, là do thiếp không biết nhìn người.” A Kết quay đầu, nhẹ nhàng nói.
Nàng không trách hắn, thế nhưng nghĩ đến lúc ấy nàng đau lòng buồn bã,
khóc lóc lâu như vậy hắn còn vờ vĩnh viết thư đến "Thăm hỏi", nàng nàng
hận đến nghiến răng, nhưng lúc này nàng còn muốn nghe một chút xem hắn
còn có thể lấy lý do gì để lừa dối nàng.
Miệng nàng đầy lời châm chọc, đầu Triệu Trầm như muốn to ra, nhìn thê tử nhếch môi, hắn ngẫm lại, cuối cùng vẫn nói thật: “A Kết, ta biết nàng
lúc ấy rất khổ sở, ta đều nhìn thấy, đêm hôm đó ta vẫn luôn đi theo phía sau nàng, nàng trốn phía sau gốc cây khóc, nhiều lần ta không nhịn được muốn đi qua ôm nàng, cũng chính lúc đó, ta mới phát hiện ra ta không
chỉ là muốn cưới nàng về, ta còn muốn nàng sống tốt, muốn không tiếp tục khiến nàng khóc.”
A Kết giật mình, quay đầu nhìn hắn: “Chàng, đêm đó chàng cũng có mặt?”
Triệu Trầm cười khổ, sờ mặt nàng nói: “Có thể không đi sao? Ta sợ nàng
quá đau lòng làm chuyện điên rồ, cũng sợ đêm hôm khuya khoắt nàng sẽ bị
người xấu để ý.”
A Kết nhịn không được lườm hắn: “Có xấu còn xấu hơn chàng?”
Cái lườm này mang theo oán giận lại xinh đẹp động lòng người, nhất thời
Triệu Trầm hiểu ra thê tử cũng không quá tức giận, lá gan cũng lớn hơn,
cười nhẹ nói: “Đúng vậy, là ta xấu, đi theo nàng, một mặt là đảm bảo
nàng không xảy ra chuyện gì, thứ hai là cũng đảm bảo hai người bọn họ
làm xong việc, nếu như không thành, ta còn nghĩ ra cách khác.”
Thấy hắn lấy việc làm chuyện xấu là vinh quang, A Kết giận đánh hắn một
cái, bị Triệu Trầm gắt gao nắm lấy để trên ngực. Bốn mắt nhìn nhau,
trong mắt nam nhân là tình ý nồng đậm thiêu đốt mặt nàng nóng ran, A Kết cắn môi, nhìn ngực của hắn thẩm vấn: "Chàng còn làm những chuyện xấu
gì? Hôm nay nói hết đi, nếu không thiếp sợ lúc người khác đến nói cho
thiếp biết, thiếp chịu
không nổi.”
Ánh mặt Triệu Trầm lạnh lẽo. Chỉ là nghĩ đến nghĩ đến Trần Thủ đã dẫn
người đi tra xét, hiện tại việc quan trọng hắn cần làmlà trấn an thê tử, tạm thời không nghĩ đến kẻ ngầm giở trò, chuyên tâm nói chuyện với thê
tử: “ Thật muốn biết?”
A Kết gật đầu.
Triệu Trầm để thê tử ngồi trên đùi đối diện với mình, một tay hắn đỡ
lưng nàng, một tay nâng mặt nàng lên, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của
nàng: “Vậy nàng đồng ý với ta, nghe xong không được tức giận?”
Đột nhiên A Kết có chút khẩn trương, bởi vì nàng quả thật không xác định được rốt cuộc Triệu Trầm đã làm những chuyện xấu gì.
Triệu Trầm nhìn ra lo lắng của thê tử, cười cười, nhỏ giọng nói: “Mua
xong hoa lan, trên đường về, ta cố ý bảo Trần Bình đi theo sau mọi
người, dọc theo đường đi ta đều nhìn nàng … Tiểu Cửu bị chìm xuống nước, là ta lừa đệ ấy giúp ta diễn trò, chỉ là muốn trêu chọc nàng, sau này
ta lợi dụng sự tín nhiệm của tiểu Cửu, biết rất nhiều chuyện về nàng … Ở thư phòng hôn nàng, lúc viết thư cho nàng nói là do ta
say rượu, thực ra ta không say một chút nào… Ta đi qua nhà Mạnh Trọng
Cảnh, dùng túi thêu mẹ làm cho ta lừa hắn là do nàng thêu … Còn chuyện
nàng bị người ta cướp đi, cũng là do ta sắp xếp … A Kết, bây giờ nàng
đều biết, vì để cho nàng thích ta, vì có thể lấy được nàng, chuyện gì ta cũng đều có thể làm ra được, cho dù bây giờ nàng tức giận, nếu có quay
lại lần nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy, tuyệt không hối hận.”
Mắt phượng chuyên chú, hắn rất nghiêm túc.
A Kết nhìn tên tiểu nhân lừa đảo từ đầu đến đuôi này, rõ ràng là nàng nên tức giận, hắn nói

Bạn đang đọc truyện Con Đường Sủng Thê được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.