Chương 323: Hòe Hoa Ra Tay

Quế Hương nhảy đến trước mặt Đỗ Quyên, hưng phấn kêu to: "Đỗ Quyên!"

Bộ dáng kia, đầy mắt đều là vui vẻ, đâu còn nét phẫn nộ lúc Đỗ Quyên dọn ra ngoài, thoát ly tầm mắt cha mẹ, có thể tự do tự tại mà hưng phấn.

Đỗ Quyên nhìn nàng cười hỏi: "Vui vẻ như vậy?"

Thiếu niên, luôn hướng tới tự do, sợ bị quản thúc .

Nhị Ny đang nhìn cái chân đèn bằng đá, nghe vậy quay đầu cười nói: "Vui vẻ! Đỗ Quyên, ta cũng vui vẻ. Chỉ có mấy người chúng ta, qua lại gần gũi, muốn làm cái gì thì làm cái đó."

Những lời này nói đến nỗi lòng Quế Hương, vội hỏi: "Chúng ta làm cái gì?"

Làm cái gì?

Đỗ Quyên cùng Nhị Ny nhìn nhau cười, trăm miệng một lời nói: "Ngủ!"

Quế Hương thất vọng nói: "Ngủ bây giờ?"

Nàng không hề muốn ngủ đâu.

Đỗ Quyên nhìn nàng buồn cười.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng kêu Bệnh Chốc Đầu: "Nhị Ny!"

Nhị Ny vội nói với Đỗ Quyên: "Nước nấu xong rồi, chúng ta đi tắm rửa."

Thì ra, Đỗ Quyên chưa trang bị thùng gỗ tắm lớn, châm nước hoài có chút phiền phức. Nhị Ny nghe xong liền nói buổi tối tới nhà Bệnh Chốc Đầu tắm, còn nói riêng với Bệnh Chốc Đầu, kêu hắn nấu nước trước. Lúc này đại khái đã nấu xong.

Vì thế, ba người khóa cửa, đi về phía nhà Bệnh Chốc Đầu.

Bệnh Chốc Đầu đang ở trong bếp nấu nước, chợt nghe trong phòng khác tiếng cười giòn tan không ngừng của thiếu nữ.

Hắn thập phần vui vẻ, nấu một nồi lại một nồi nước nóng.

Trong phòng, Đỗ Quyên thấy Bệnh Chốc Đầu xách một thùng nước ở ngoài kêu cửa, cười nói: "Xài hết củi lửa của nhà Bệnh Chốc Đầu ca."

Nhị Ny chạy đi ra cửa tiếp ứng, xách thùng gỗ tiến vào, nói: "Củi lửa thì tính cái gì! Nơi này củi tốt không có, cỏ tranh nhánh cây linh tinh lang tang còn rất nhiều, không cần chạy xa, ở ngay bên cạnh chặt là được. Chặt hết cây, hổ báo tới không chỗ trốn, vậy mới hết lo đó."

Quế Hương đang tắm trong thùng, nghe vậy nói: "Đúng rồi Đỗ Quyên, ngày mai chúng ta đi đốn củi, chặt sạch phía sau núi, bằng không nhìn sợ lắm."

Nàng vẫn còn có chút sợ.

Đỗ Quyên cười nói: " Có Như Gió sợ cái gì."

Hi hi ha ha tắm xong, Nhị Ny muốn ngủ bên Đỗ Quyên.

Đỗ Quyên hoảng sợ, lắc đầu nói: "Ngươi đi làm sao mà ngủ? Ba chúng ta dù nằm xếp lớp cũng không đủ chỗ a."

Trước mắt, các nàng chỉ có thể ngủ trên ghế mỹ nhân Lâm Xuân mang tới.

Cái tháp đó tinh xảo hẹp dài, 2 người ngủ đã đủ chen lấn, huống chi ba người.

Quế Hương ha ha cười rộ lên.

Nhị Ny hết cách, đành lưu luyến đưa các nàng đi.

Đêm nay, Đỗ Quyên nằm trên giường trong nhà mới, yên lặng nghe thanh âm bên ngoài.

Không, căn bản không có thanh âm.

Cẩn thận nghe, cũng chỉ có thể mơ hồ nghe tiếng nước sông chảy xuôi và tiếng gió nhẹ. Chân núi yên tĩnh hơn trong thôn, ít mèo chó, cũng không có tiếng khóc nỉ non của trẻ thơ giật mình trong đêm, ngay cả chim cũng im tiếng, hoàn toàn yên tĩnh.

Đỗ Quyên đắm chìm trong trong yên tĩnh, chỉ thấy an bình, theo bản năng nhớ tới những chuyện xảy ra. Vừa nghĩ tới đã rơi vào khốn đốn, tiếp theo rơi vào mộng cảnh.

...

Miếu nương nương bên kia sông, Đỗ Quyên chuyển đi là Lâm Xuân vào ở.

Hắn không nói rõ vì sao muốn đến.

Hắn lẳng lặng ngồi trên bồ đoàn, rất nhanh chìm vào cảnh giới kỳ ảo, hoặc là hắn thích một mình đối mặt với



Bạn đang đọc truyện Điền Duyên được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.