Chương 327: Thất Thân
Ai ngờ Hòe Hoa cứng rắn không cần hắn hỗ trợ, giãy giụa bắt đầu gánh giỏ muốn đi.
Nhưng một gánh củ cải đẫm nước hơi nặng, nàng mới đi vài bước liền "Ai nha" một tiếng, lảo đảo ngã sấp xuống mương bên đường.
Hoàng Tiểu Bảo hoảng sợ, bước lên phía trước nâng nàng lên.
Hòe Hoa đẩy hắn ra, cố gắng đứng dậy, lùi lại, cười khổ nói: "Tiểu Bảo
ca ca, làm phiền ngươi: khi ngươi về nhà, đến nhà ta báo một tiếng, nói
ta té ngã, đụng vào vết thương cũ, bảo người nhà ta tới đón ta. Ta không đi được đâu."
Lòng Hoàng Tiểu Bảo nóng lên, tha thiết nói: "Ta cõng ngươi đi thôi."
Hòe Hoa lắc đầu, cúi đầu xấu hổ nói: "Vậy không tốt. Vả lại còn củ cải nữa, tóm lại là ngươi giúp ta truyền tin đi."
Hoàng Tiểu Bảo thập phần thất lạc, nhớ lại Đỗ Quyên từng nói qua Hòe Hoa thích Lâm Xuân, nghĩ rằng nàng sợ tiếp cận mình sẽ làm người nhàn ngôn. Nếu Lâm Xuân ở đây, nàng khẳng định vui vẻ cho hắn cõng.
Hắn cố nén phiền muộn, nói nàng chờ ở đây đừng nhúc nhích, sau đó vội vàng đi.
Hòe Hoa nhìn bóng lưng hắn, tươi cười trên mặt thu lại.
Tiếp, nàng lại đưa mắt nhìn sang phía nam ——
Đợi một lát, hắn sẽ tới đây!
Vì một ngày này, nàng đã chuẩn bị rất nhiều ngày.
Mỗi ngày Lâm Xuân đều đi qua nơi này, làm sao tìm được cơ hội thực hiện
mục đích của nàng đây? Nàng liền nghĩ đến tới đây nhổ củ cải. Lúc này củ cải còn chưa già, rửa sạch ăn là ngon nhất. Mang về cắt khúc, cũng
không cần phơi, trực tiếp bỏ gia vị ngâm trong lọ sành, qua mấy ngày lấy ra ăn, giòn rụm chua chua ngọt ngọt, rất khai vị.
Có cớ này, lại canh đúng giờ, đến lúc đó làm bộ như rơi xuống nước, đợi
hắn đến cứu. Với cách làm người của hắn, nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu.
Chỉ cần hắn ra tay cứu giúp, sự tình đã thành công một nửa.
Nửa kia phải nhờ vào chính nàng.
Vì không để sơ sảy, nàng đặc biệt chọn nơi phụ cận có người làm việc ban ngày.
Còn phải là người thích hợp.
Hoàng Tiểu Bảo là tốt nhất, Hoàng gia là thích hợp nhất.
Chờ hắn gọi người tới, đúng lúc gặp được mình và Lâm Xuân, là thành.
Nàng nhìn ra chân núi phía nam nghĩ: "Đến lúc đó xem ngươi làm thế nào!"
Nàng không ngây thơ, không xem nhẹ cảm tình của Lâm Xuân đối với Đỗ
Quyên, cũng biết tính tình Lâm Xuân không dễ dàng khuất phục. Nhưng nàng không sợ, chỉ cần hắn cứu, nàng sẽ có biện pháp. Nàng sẽ lùi một bước,
tự nguyện làm thiếp, thành toàn hắn và Đỗ Quyên, diễn lại sự kiện Tảm
Lao Yên một lần nữa.
Thoái nhượng như vậy, Lâm gia —— là Lâm gia, không phải Lâm Xuân —— nếu
còn không đáp ứng, thì không thể giao phó. Với danh vọng Vương gia ở
trong thôn, tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, bằng không cũng không cần ở trong thôn.
Vương gia không cần mặt mũi.
Nếu Lâm Xuân kiên trì không đáp ứng. Nàng sẽ chết!
Thật đến bước đó, thì chết cho bọn họ xem!
"Ngươi không cho ta dễ chịu, ta chết cũng không cho ngươi dễ chịu!"
trong mắt Hòe Hoa lộ ra thần sắc kiên quyết, cả người dấy lên ý chí
chiến đấu, thậm chí run lên, "Ta cũng muốn xem xem, đến cùng ngươi mạnh
mẽ bao nhiêu!"
Không cho nam nhân nạp thiếp?
Lần này, xem Lâm gia dung túng nàng như thế nào!
Thanh cao?
Muốn mạnh?
Vậy thì làm lại một lần nữa đi!
Lúc này đây, thôn Thanh Tuyền sẽ không tha cho nàng!
Trên đời này, không nơi nào tha cho nàng!
Nàng, một cô gái không biết tiếc phúc như vậy, nên bị thiên lôi đánh!
Nên bị chung thân tuổi già cô đơn! Nên bị tất cả nam nhân vứt bỏ!
Hòe Hoa cắn răng nghĩ, nghĩ tới dáng vẻ tuyệt vọng của Đỗ Quyên, liền cười.
Lúc này khóe mắt thoáng nhìn thấy Lâm Xuân tới, chạy cùng Như Gió, thân
mình oai hùng mạnh mẽ, như gió nhẹ đẩy ra mặt hồ, làm tim nàng gợn sóng, làm cho cay nghiệt vừa rồi trong lòng nàng bớt đi, nổi lên nhu tình.
Vì hắn, cái gì nàng

Bạn đang đọc truyện Điền Duyên được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.