Chương 253: Yêu So Với Hận Đáng Sợ Hơn
Lưu Ký lại có thể thừa dịp Lưu Lăng chưa chuẩn bị, đột nhiên ra tay đánh cho hắn xỉu rồi.
bộ mặt Thẩm Mộ Thu giật mình nhìn Lưu Ký, kinh ngạc nói: "vì sao ngươi
đột nhiên ra tay, đánh cho hắn xỉu cơ chứ? Coi như hắn đã đoán sai
phương hướng, cũng không cho tới như thế, người không kịp đi hoàng từ
chứng minh thân thế của hắn, cũng không phải là ngươi đấy? Ta lại cảm
thấy thân thế của hắn không rõ, đối với ngươi chỉ có chỗ tốt. . . . . . . , cuối cùng ta cho là, không phải ngươi nên ra tay trợ giúp Lưu Lăng!
Nếu như chỉ là vì cứu người, vậy cũng được chớ bàn những thứ khác. Giết
lầm Đổng Bá Trung, những năm gần đây, vẫn để cho ngươi tự trách không
dứt, cho là bản thân mình hổ thẹn với Đổng Uyển, hôm nay nếu không cứu
nàng, cả đời ngươi sẽ khó chịu. Như vậy, ngươi có thể tưởng tượng đi ra, đến tột cùng Lâm Dương nhi giấu Đổng Uyển ở nơi đó?"
ánh mắt Lưu Ký rơi vào trên người Lưu Lăng bị hắn bất ngờ đánh cho xỉu,
nhỏ giọng nói: "mới vừa rồi không phải hắn đã nói rồi sao? Là ở Tây
Giao?"
Thẩm Mộ Thu hơi có vẻ kinh ngạc nói: "Lâm Dương nhi quả thật cho giấu Đổng Khanh ở Tây Giao, khoảng cách kề cận hoàng từ này?"
Nói tới chỗ này, Lưu Ký sâu kín thở dài một hơi nói: "Nói cho cùng, đúng là vẫn còn yêu, không phải hận nhé!"
Chiều rồi đọc tiếp nhé các tình yêu, để cho bọn trộm chép cho đã đi.
Thẩm Mộ Thu nhỏ giọng nói ở bên tai nàng: "Không giống như một đôi, ta
hiểu sơ xem tướng gương mặt, khi ta đi tới tặng rượu, ngay từ chỗ Ninh
Vương gặp qua hoàng thượng, tướng mạo bên ngoài của nữ nhân kia và Hoàng đế Lưu Lăng so với Ninh Vương, ngược lại tương đối giống một đôi hơn."
"Vậy sao? Ngươi dựa vào tướng mạo, có thể kết luận nhân duyên sao?" Đổng Khanh không cho là đúng.
"Dĩ nhiên không phải, chỉ dựa vào trực giác đối với nghiên cứu tướng học nhiều năm. Chuyện nhân duyên, là ông trời đã định trước, không phải
người phàm chúng ta tùy ý chi phối, dựa vào tướng mạo vẫn không cách nào kết luận xằng bậy, Quỷ Cốc tử tái thế cũng không có công phu lợi hại
như vậy, huống chi Thẩm mỗ chỉ là người? Ta chỉ có thể nhìn lướt qua,
trong mắt của ta Lâm Dương nhi và Hoàng đế đúng là có chút tướng vợ
chồng. . . . . . ."trái lại Thẩm Mộ Thu rất thẳng thắn, tuyệt không khoe khoang, hắn tiếp tục nói: "Bất quá, về chuyện số mạng của mỗi người,
không ngại vận dụng tử vi Đấu Số mà tính toán, coi như không đúng hoàn
toàn, cũng có thể nói trúng sáu phần."
"Vậy sao? Ngươi thật biết những thứ kỳ kinh dị số sao?" Đổng Khanh nửa
tin nửa ngờ nói: "Như vậy, ngươi nói một chút, Đổng Khanh ta có số mệnh
gì?"
Thẩm Mộ Thu cúi đầu nhìn nàng một lát, lắc đầu nói: "Ngươi có số mệnh
gì, tự mình không phải rõ ràng lắm sao? Quan Đại Tư Mã, đó là quan lớn,
dĩ nhiên là mệnh người quyền quý, ngươi cần gì cố ý thử ta chứ?"
Đổng Khanh lạnh lùng nói: "Ta là quan lớn Đại Tư Mã cũng không phải bẩm sinh, ông trời đã định trước, để cho ta thuận lợi phong hậu, một bước
lên mây kia mà, là cha ta Đổng lão Tư Mã trước khi chết lôi kéo tay tiên đế, yêu cầu để cho ta thừa kế y bát của ông, mới khoát lên quan phục,
ta đây tính là người quyền quý gì? Ít nhất không phải ông trời đã định
trước chứ? Mấy năm này ngồi yên địa vị cao, vẫn không có bị giết chết. . . . . . . Là do lão tử dựa vào thực lực."
"Ông trời tự có định số. . . . . ." Thẩm Mộ Thu thần bí cười nhẹ một
tiếng nói: "Hôm nay ta liếc ngươi thì phát giác tròng mắt ngươi sáng
ngời đầy tinh quang, đuôi mắt khẽ ửng hồng. Đây là hồng loan tinh hiện
ra, những ngày gần đây ngươi nhất định sẽ thành hôn."
Đổng Khanh nghe vậy, vẻ mặt khẽ biến.
"Đưa hai tay ra, để cho ta xem chỉ tay ngươi một chút."
"Chỉ tay sao?" mặc dù Đổng Khanh không hoàn toàn tin tưởng cái gọi là số mệnh định sẳn kia, lòng đang tò mò, vẫn đưa hai tay lên, mở lòng bàn
tay ra.
Thẩm Mộ Thu cẩn thận xem chỉ tay nàng trong chốc lát, chân mày hơi nhíu
lại, "Ngươi đúng là một quý nhân, cả đời vinh hoa phú quý. . . . . . . . Chỉ là. Hình như có hai đoạn nhân duyên. . . . . . . . , phải có hai
mối nhân duyên, tình cảm rất là trắc trở. Ừ. Chính ngươi nhìn xem, ở chỗ này, ngươi có hai đường nhân duyên, đường thứ nhất cực mỏng, cuối cùng
bị cắt đứt. Đường thứ hai. . . . . . . . ."
Lúc này, sau tường của vườn hoa truyền tới tiếng trai gái cười vui vẻ,
nghe tiếng cười kia, sắc mặt của Thẩm Mộ Thu lập tức xụ xuống, hắn nhanh chóng dời lực chú ý từ tướng tay tới đôi trai gái đang ở bàn đu dây sau tường của vườn hoa kia, lập tức tràn đầy lửa ghen tức. Cáu giận nói:
"Hừ, nhìn tánh tình tên kia một chút. . . . . . . . một đôi này, thật là Gian Phu Dâm Phụ."
Hai người không biết nói những gì. Ninh Vương đang cười sang sảng, Lâm Dương nhi cúi đầu cắn khăn cười nhẹ nhàng.
Đến tột cùng hai người nói chuyện với nhau những gì? Thật không ngờ vui sướng như vậy.
Ở bên kia tường của vườn hoa Đổng Khanh và Thẩm Mộ Thu lập tức chăm chú, mỗi người có tâm tư riêng, mục tiêu lại giống nhau, về chuyện nghe lén
này. Chỉ có một chỗ then chốt. . . . . . . . , phải chuyên tâm nhất trí. Tập trung tâm lực.
Nhưng thấy Lâm Dương nhi khẽ nũng nịu cười nói: "ngược lại ta không biết chuyện này đâu. Hôm qua, lúc Điện hạ mới gặp gỡ Dương nhi thì mặt mũi
hơi giận, ta còn tưởng rằng ngài đang giận ta

Bạn đang đọc truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.