Chương 97: Người Nhất Định Khó Chống Đỡ Lại Thiên Mệnh Sao?
Nàng rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng nên kêu ta là Đổng Khanh đi, sau khi phụ thân khuất núi, ta sửa lại tên. Hiện tại người đứng ở
trước mặt hoàng thượng, là Đổng Khanh, không phải Đổng Uyển."
Chuyện này nàng không được phép làm chủ.
Lưu Lăng cười nói: "Sớm muộn phải thay đổi trở lại, tâm ý trẫm đã quyết!"
"Hoàng thượng?!" Nàng hơi có vẻ kinh ngạc.
"Trước không nói chuyện này." Hắn lôi kéo tay của nàng, đang lúc cất bước đi
đến bên trong, đồng thời từ từ nói: "lần trước ngươi nói tới công trình
khơi thông, còn phải thương nghị một lần nữa."
"Nhưng, hoàng thượng, chuyện công trình khơi thông, đã kết thúc, quốc khố cũng phát kim ngạch xuống rồi......."
"Trẫm nghĩ thảo luận lại lần nữa, nếu ngươi ngại công sự không thú vị mà nói, trước tiên chúng ta có thể đánh một ván cờ, vẽ tranh cũng được, còn
ngươi muốn đánh đàn? Ngắm hoa? Không! Còn là đừng ra cửa........"
Hành động lần này của hoàng thượng rõ ràng là giữ chặt lấy nàng, chẳng lẽ,
hắn biết Thái hậu hạ mật chỉ lệnh cho nàng ra khỏi thành thành hôn cùng
Vệ Sùng Văn rồi hả?
Không! Làm sao Thái hậu cho hắn biết?
Khẳng định hoàng thượng còn chưa biết, chỉ đơn thuần là không muốn cho nàng đơn độc đi gặp Vệ Sùng Văn.
Nếu Thái hậu biết được nàng không có phụng mệnh ra khỏi thành thành thân
với Vệ Sùng Văn, ngược lại tới kiến giá, khẳng định lại hoài nghi nàng
có dụng ý khác, trăm phương ngàn kế quyến rũ hoàng thượng.
Nàng rất là làm khó, nhỏ giọng nói: "Nhưng......... hôm nay ta phải đi ra ngoài thành, đem Vệ Sùng Văn cho........."
Nhắc tới Vệ Sùng Văn, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, cất giọng nói: "Quốc
sự làm trọng! Ai cho phép ngươi, chuyện trẫm giao phó ngươi còn chưa có
làm xong, liền vội vàng đi làm chuyện riêng sao? Không cho phép ngươi ra cửa, ở chỗ Thái hậu, tự nhiên trẫm sẽ giao phó."
***
Lại
nói, Tiểu An Tử kéo lên cửa phòng, liền canh giữ chờ đợi ở cửa, không
bao lâu sau, lại thấy nhị tổng quản đi tới. Vừa mới bước lên hành lang,
hắn lập tức ân cần nghênh đón, cười nói: "Sư phụ, ngài thế nào lại đích
thân đến? Có chuyện phái người tới phân phó một tiếng thôi."
Nhị
tổng quản quay đầu liếc hoàng thượng trong sương phòng một cái, nói:
"Buổi sáng, khi hoàng thượng đi về phía Thái hậu thỉnh an thì nói chuyện không nên nói, hai mẹ con người cãi nhau không vui, Thái hậu để cho ta
tới coi trộm một chút, xem hoàng thượng bớt giận chưa?"
Thái hậu lo lắng bệnh cũ hoàng thượng lại tái phát. Mặc dù đang nổi nóng, trong lòng không vui, còn sai hắn tới đây.
"Tiêu rồi. Tiêu rồi........, không! Căn bản là không có." Tiểu An Tử vội vàng giải thích thay chủ tử: "Hoàng thượng nơi đó dám chân chính tức Thái
hậu à? Hoàng thượng đó là mới thức dậy, nhất thời không có tốt........"
"Nói hưu nói vượn!" Nhị tổng quản khiển trách một tiếng: "Đồ ranh con kia,
lại ba hoa, ta hỏi ngươi. Sau khi Hoàng thượng trở về từ chỗ Thái hậu,
đều đã làm những gì? Ngươi không ở trong nhà hầu hạ, đợi ở cửa làm cái
gì?"
Tiểu An Tử cười hắc hắc mấy tiếng, nháy mắt, vội vàng cười
theo nói: "Nơi đó có gì làm? Không phải là đọc sách, suy nghĩ một chút
chuyện thôi sao."
"Trong nhà hình như có tiếng nói?" Nhị tổng
quản rất là cảnh giác. Một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tiểu An Tử, ép hỏi: "Trừ hoàng thượng, còn có ai ở trong phòng không?" Tiểu An Tử nhanh chóng chột dạ. Trầm thấp trả lời: "Hoàng thượng nhàm chán, cho nên tìm người tới đây trò chuyện."
"Thúi lắm!" Nhị tổng quản vung tay lên, gõ trên đầu An Tử một cái, cả giận
nói: "Chủ tử cũng bị những nô tài này chìu hư, có phải Đổng Tư Mã đang ở trong phòng hoàng thượng hay không? Nàng không có ra khỏi thành phải
không? Thái hậu bực bội còn chưa có tiêu tan đấy. Ngay lập tức, hoàng
thượng muốn gặp nàng. Ngươi sẽ không ngăn cản sao? Đem lời Thái hậu bỏ
ngoài tai!"
Bị sư phụ khiến trách, Tiểu An Tử rất là uất ức nói:
"Hoàng thượng triệu kiến đại thần, chuyện đương nhiên, Tiểu An Tử làm
sao cản đây?"
"Rõ ràng Hoàng thượng lấy việc công làm việc tư,
ngươi sẽ không phân biệt được sao? tiểu tử hồ đồ này, cả ngày mong chờ
làm kẻ gian nịnh, một lòng thuận theo, cũng không biết thích hợp ngăn
đón cản lại. Hoàng thượng nhất thời thất tâm phong, tính toán hồi hôn
Đậu gia, khư khư cố chấp muốn sắc lập Đổng Tư Mã làm hoàng hậu, chuyện
hoang đường như vậy có thể thành sao? Thái hậu tức giận đến toàn thân
phát run, cho đến bây giờ còn chưa có tỉnh lại, xem ra ngươi khỏe không, ngược lại giúp hoàng thượng chiếu cố rồi hả?"
Tiểu An Tử gãi đầu một cái, nói: "Hoàng thượng giống như đang dần dần nhớ lại Đổng Uyển rồi, trí nhớ ở trong đầu của hắn, ta là một nô tài có thể cản sao? Nếu như hoàng thượng hoàn toàn thật nhớ lại chuyện đã qua, tính khí
nhất định sẽ quật khởi, đến lúc đó cũng không tránh được quậy lật trời,
tại sao không, hiện tại tác thành cho hắn đấy?"
"Ngươi thật ngu
dốt! Mặc kệ hoàng thượng có phải nhớ tới Đổng Uyển hay không, Thái hậu
cũng sẽ không đồng ý cho hoàng thượng cưới nàng." Nhị tổng quản lại đánh trên đầu của hắn một cái, cả giận nói: "Tại sao Đại Tư Mã có thể trở
thành hoàng hậu? Ngươi có nghe nói qua triều thần vào hậu cung, làm mẫu
nghi thiên hạ sao? Tổ chế không thể trái, huống chi, hoàng thượng hồi
hôn Đậu gia, đó là nhiều chuyện, mặt mũi của Đậu thừa tướng bỏ xuống
được sao? Cái này không phải buộc hắn đi cấu kết Ninh Vương rồi hả? Như
đã nói qua, vô luận như thế nào Thái hậu cũng sẽ không đồng ý cho Đổng
Uyển lên làm hoàng hậu."
Tiểu An Tử không cho là đúng, ở trước
mặt sư phụ lại không dám rướn cổ lên nói chuyện lớn tiếng, không thể làm gì khác hơn là ô ô a a nhỏ giọng nói: "tại sao Thái hậu phản đối Đổng
Tư Mã như vậy? Mấy ngày nay, ta lại cảm thấy nàng và hoàng thượng ở
chung một chỗ, tốt vô cùng, nàng xinh đẹp thông tuệ, cũng khó trách tiên đế coi trọng nàng, khâm định làm Thái tử phi......."
"Đổng Uyển
quả thật xuất sắc, tiên đế cũng không nhìn lầm, chuyện này chỉ có thể
trách nàng khéo quá thành vụng." Nhị tổng quản quay đầu qua, thở dài
nói: "Năm đó, cố Thái hậu mê tín với chuyện thiên Mệnh Hoàng, vài lần
buộc tiên đế đi dân gian nghênh đón dương nữ về, dẫn vào trong cung, gả
cho thái tử, thuận theo Thiên Mệnh. Đổng Uyển là thái tử phi do tiên đế
khâm định, vốn nhất định gả cho thái tử, thái độ cố Thái hậu lại kiên
quyết đứng ở bên dương nữ, tình huống tương đối bất lợi, Đổng Uyển có
thể không vội sao? Cho dù như thế, nàng cũng ngàn lần không nên, vạn lần không nên, bỏ thuốc trong rượu, tính toán ra tay trước thì chiếm được
lợi thế, khiến gạo nấu thành cơm, dẫn đến thái tử té xuống ao nước, bệnh nặng một trận........., ngươi thật sự cho rằng năm đó hoàng thượng chỉ
đụng bị thương ở đầu sao? Một người tập võ từ nhỏ, sao dễ dàng té rớt ao nước như vậy? Hắn là bị trúng độc, Đổng Uyển bỏ lượng lớn độc Mạn Đà La ở trong rượu, khiến hoàng thượng bị trúng độc, tinh thần hốt hoảng, có
lẽ là lượng thuốc không có khống chế được, dẫn đến hoàng thượng bị trúng độc quá sâu, bị mất trí nhớ. Nàng phạm phải tội lớn như thế, tiên đế
nhớ tới chiến công của Đổng lão Tư Mã trợ giúp hắn lên ngôi, mới nén đau không truy cứu, ngược lại hạ lệnh giấu việc này, Đổng Uyển có phụ ấm,
tiên đế bảo bọc nàng, Vệ hoàng hậu cũng không nghĩ như vậy, thấy nhi tử
nằm trên giường hơn nửa năm, trong lòng của bà, có thể không cảm thấy
quái lạ sao?"
Tiểu An Tử chợt nghe chuyện này, cả kinh,
sau đó vỗ đầu một cái, cau mày nói: "Khó trách Vệ hoàng hậu......,
không! Bây giờ là Vệ Thái rồi, khó trách Thái hậu không thích Đổng Uyển
như vậy, nhưng, hạ độc tình lang là thanh mai trúc mã cùng chơi lớn lên
sao? Đổng đại nhân không giống như loại người sẽ làm chuyện đó?"
"Mẫu nghi thiên hạ, địa vị hoàng hậu, không phải là nữ nhi của Đổng Bá Trung thì không ai có thể hơn, ý tiên đế đã như thế, từ nhỏ đại vị hậu cung
đã được nhận định là thuộc về nàng, ta nghĩ, nếu không phải cố Thái hậu
ép tiên đế rất gắt, nàng cũng sẽ không xảy ra ngoan chiêu này chứ?" Nói
tới chỗ này, nhị tổng quản đột nhiên thần sắc cứng lại, cảnh cáo nói:
"Chuyện Đổng Uyển hạ độc cho hoàng thượng, chuyện này chính hoàng thượng cũng không biết, ngươi phải giữ bí mật, ngàn vạn đừng để lộ tiếng gió,
Đổng lão Tư Mã cả đời trung quân, đạo đức tốt, nữ nhi lại làm một chuyện ám muội bực này........ Vô luận như thế nào, vẫn phải chừa cho lão nhân gia chút mặt mũi."
"Xin sư phụ yên tâm, chuyện như vậy đánh chết ta cũng sẽ không nói ra, nếu để hoàng thượng biết, không phải cho hắn
ấm ức ư, ngược lại ảnh hưởng tình cảm quân thần ở giữa bọn họ........"
Nói xong, Tiểu An Tử lại ngẹo đầu nói: "Ta cảm thấy được chuyện Đổng
Uyển hạ độc cho hoàng thượng, không quá giống tính cách của nàng? Nàng
không giống như là người sẽ làm loại chuyện như vậy thì sao? Ngươi nói
Đổng Uyển hạ độc ở trong rượu? Đúng là khổn hoa tửu sao? Mà lúc đầu rượu này, ta nhớ được hình như là Trường An công chúa giao cho nàng......".
"Trường An công chúa sao?" Nhị tổng quản nghe vậy, nhất thời sắc mặt trầm xuống nói: "Chuyện này nếu thật Trường An công chúa cũng dính líu quan hệ,
càng không thể nói ra, chuyện này quan hệ trọng đại, rất có thể Trường
An công chúa sẽ mất đi tính mạng. Như đã nói qua, Đổng Uyển không làm
được hoàng hậu, ngược lại làm tới Đại Tư Mã, tận tâm tận lực phụ tá
hoàng thượng, cẩn thận ngẫm lại, quan hệ quân thần như vậy cũng rất hòa
hài. Bên kia nhìn kỹ Hoàng thượng một chút, Đổng đại nhân chỉ có thể là
Đại Tư Mã, nếu hoàng thượng có tâm tư khác, ngươi có thể khuyên liền
khuyên, Thái hậu tính toán ngày mai lên đường hồi cung, vừa về tới đế đô liền lập tức cho hoàng thượng cử hành đại hôn, để tránh đêm dài lắm
mộng."
Tiểu An Tử khẽ cong người, cười nói: "Tiểu An Tử hiểu!"
Nhị tổng quản vừa cẩn thận khai báo một phen, lúc này mới xoay người đi trở về, trong lòng tính toán, Đổng Tư Mã không có ra khỏi thành đi gặp Vệ
tướng quân, ngược lại đợi ở trong phòng hoàng thượng, làm sao trả lời
Thái hậu, đang trầm ngâm ở bên trong, lại thấy một bóng người vội vàng
vọt tới trước mặt, lộ vẻ đụng ngã hắn.
Nhị tổng quản nhanh chóng
nghiêng người sang, lưu loát tránh ra, giương mắt thấy gã sai vặt, sắc
mặt nhất thời trầm xuống, mắng: "Đồ khốn kiếp! Thô lỗ đụng phải thành
thể thống gì? Trong phủ Ninh Vương không có quy củ sao?"
Gã sai
vặt kia thấy là Đại Nội Tổng Quản bên cạnh Thái hậu, bị sợ đến dừng bước chân lại lập tức, liên tục không ngừng cung kính đáp lời: "Đại Công
Công xin thứ lỗi, trong phủ xảy ra đại sự, tiểu nhân đang vội vàng đi
theo bẩm báo Ninh Vương Điện hạ!"
chuyện của Phủ Ninh
Vương, không phải hắn nên quan tâm, nhìn vẻ mặt cuống quít của gã sai
vặt kia, nhị tổng quản định hỏi "Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Gã sai vặt nói: "Hôm qua thư ký Chân Thế Đạo được Thái hậu tứ hôn đã xảy ra chuyện."
Tiểu An Tử ở phía sau nghe chuyện này, sắc mặt chợt biến, lập tức chạy vội
tới, thất thanh hỏi "Mẹ kiếp! Thật con mẹ nó! Chân Thế Đạo xảy ra chuyện gì?"
Gã sai vặt nói: "Thái hậu kim khẩu tứ hôn, vốn là hôm nay
Chân gia vui mừng vội vàng tổ chức chuyện vui, hôm qua Chân Thế Đạo về
nhà bẩm rõ cha mẹ, buổi sáng trên đường chạy về vương phủ, đang trên
đường bị một con ngựa nổi điên đạp chết......."
"Con ngựa nổi
điên sao?"Chuyện này càng nghe càng không tin được, Tiểu An Tử liên tục
hỏi không ngừng "Vì sao con ngựa đột nhiên nổi điên, tại sao không cố
tình đi đạp người khác, phải đi đạp Chân Thế Đạo vậy?"
Bạn đang đọc truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.