Chương 107: Đón Dâu Trong Thê Lương Đổ Nát
Hắn trầm mặc thật lâu, rốt cuộc sâu kín thở dài, nói: "Dương nhi, là trẫm có lỗi với ngươi!"
Rốt cuộc nghe hắn gọi tên của nàng, lập tức Lâm Dương nhi tủi thân, khẽ gọi một tiếng, "Hoàng thượng! Ngài có biết, Dương nhi đợi ngài đã bao nhiêu năm chưa? Từ nhỏ, mỗi ngày thần thiếp tựa ở cửa ra vào, ngơ ngác nhìn
phương Bắc, chờ đợi người của ngài xuất hiện, một ngày lại một ngày trôi qua, nhưng thủy chung đợi không được người của ngài tới, cả ngày trôi
qua trong thất vọng......." Nói xong, nước mắt tựa như dây trân châu đứt rơi xuống từng giọt, rơi lệ lã chã không ngừng.
Lưu Lăng thấy
không đành lòng, lập tức cầm khăn lau lệ cho nàng, dụ dỗ, "Đừng đau
lòng, chớ khổ sở, tất cả đều là trẫm không tốt, là trẫm cô phụ
ngươi.........."
Lâm Dương nhi định tiến sát vào ngực hắn, nhiều
năm uất ức, vào thời khắc này hóa thành nước mắt, muôn vàn nhu tình, tất cả uất ức, rúc vào trong ngực của nam nhân, nức nở khóc ồ lên.
Nàng bởi vì hắn mà chịu lầm lỡ nhiều năm, hôm nay lại nghĩa vô phản cố (1)
đi theo hắn gặp rủi ro, thật chịu không ít khổ. Hiện giờ tình cảnh của
hắn hết sức nguy hiểm, có thể nói sống còn, nàng lại không sợ sống chết
đi theo bên cạnh hắn, cực nhọc ngày đêm chăm sóc hắn.......... Nghĩ đến
đây, lòng Lưu Lăng tràn đầy áy náy, vì vậy ôn nhu dỗ dành, Lâm Dương nhi khóc một chút, nghĩ lại thân thể hoàng thượng không thích hợp quá mệt
nhọc, lúc này mới ngưng khóc, sau đó lau nước mắt, lui xuống.
Nghĩa vô phản cố (1): làm việc nghĩa không được chùn bước.
Không bao lâu sau, Phù lão bản vào trong nhà, Lưu Lăng ngước mắt hỏi "Tình huống bên ngoài, ông nghe được như thế nào?"
Phù lão bản lập tức tiến lên, cung kính trả lời: "Khởi bẩm hoàng thượng,
thảo dân tốn không ít ngân lượng, rốt cuộc thăm dò được, đóng quân ngoài thành là binh mã của Vĩ vương và Triệu vương, hai ngày trước Nhị vương
tiến vào Phủ Ninh Vương. Sáng sớm hôm nay, bọn hạ nhân của Vương phủ ra
ra vào vào, treo lên hồng trướng, bận tối mày tối mặt, nghe nói là tối
nay Phủ Ninh Vương tổ chức tiệc vui, bảo là muốn xung hỉ giải trừ đại
nạn cho vương phủ kia mà, truyền thuyết dân gian xung hỉ có thể trị
bệnh, còn có thể rơi xuống vận số tốt. Vương phủ tình cờ gặp đại nạn,
vào lúc này làm chuyện vui, nhất định là muốn đuổi đi vận rủi ấy."
Lưu Ký kia là người thế nào lại tin tưởng những lời nói xung hỉ vô căn cứ chứ?
Làm chuyện vui sao? Sao đột nhiên Phủ Ninh Vương thiết lập chuyện vui vậy?
Hắn hỏi tiếp: "Ninh Vương muốn kết hôn với người nào?"
Phù lão bản bẩm báo: "Nghe nói là họ Tào."
Là Tào Mộng Bình, như vậy chuyện xung hỉ là chủ ý của Thái phu nhân. Vội
vã khiến nhi tử lập gia đình, là vì trước khi chiến đấu lưu lại giọt
máu, trước khi nam nhân ra ngoài đánh giặc đó. Trưởng bối trong nhà lo
lắng sẽ đứt hậu duệ, liền an bài nam nhân vội vàng lập gia đình, lưu lại con cháu.
Xem ra, Ninh Vương quả thật tính toán dốc hết toàn lực, cử binh đánh vào đế đô rồi.
Hắn đột nhiên mất tung tích. Bên ngoài nhất định sẽ đồn đãi hắn đã băng hà rồi sao?
Lưu Lăng ngưng thần, thầm nghĩ, Vĩ vương và Triệu vương đã xuất binh đi tới Cô Tô, tất cả vương gia khác cũng đã lên đường, Ninh Vương tuyên bố
thay mình lấy lại công đạo, thỉnh cầu chư vương hợp lực. Hay là mục đích cuối cùng đang chờ chư vương ủng hộ, đưa hắn ngồi lên long ỷ.
Quốc gia vô chủ, Ninh Vương lên ngôi. Chuyện này đương nhiên, nếu hắn còn
tại thế, Ninh Vương lại leo lên đế vị, một nước há có thể có hai vua
sao? Tương lai chắc chắn sẽ tạo thành hỗn loạn.
Vì thế,
hắn nhất định phải cướp lấy đế vị trước Ninh Vương, thừa dịp lúc chư
vương gặp nhau. Xuất hiện trước mặt chúng vương, chứng minh hắn còn ở
nhân thế. Mới có thể ngăn cản nội chiến xảy ra.
Trước đây, chỉ cần bại lộ hành tung, tánh mạng hắn liền có thể gặp nguy hiểm.
Hắn cùng với Lâm Dương nhi giả làm vợ chồng, ẩn thân kín đáo ở trong núi
nhỏ, một mặt dưỡng tốt thân thể, một mặt quan sát thế cục, chỉ tiếc,
Thành Cô Tô niêm phong rồi, đại loạn ngày đó khiến ám vệ hắn ở Phủ Ninh
Vương chịu khổ sát hại, hôm nay đứt liên hệ với bên ngoài, hiện tại đến
tột cùng tình huống bên ngoài là như thế nào, hắn không thể nào biết
được.
Từ khi biết được tin tức do Phù lão bản mang tới, Anh vương che chở Thái hậu rời khỏi Thành Cô Tô, Thái hậu lo lắng cho hắn, tuyệt
sẽ không trở về đế đô, hiện tại đang đợi ở cách đó không xa thành Cô Tô, tìm chung quanh tung tích của hắn, mà Anh vương đê tiện kia cũng sẽ
không nhàn rỗi, lòng hắn (Anh vương) mang dị tâm, nhất định sẽ tìm biện
pháp giết chết hắn (hoàng thượng).
Cũng nên điều động đại quân
rồi, một ngày Phủ Ninh Vương đại loạn, hắn khiến Đổng Khanh ra khỏi
thành, nàng trở lại Thành Cô Tô, nhìn thấy thế cục hỗn loạn, nhất định
là đã điều động đại quân. Đổng Khanh nhất định sẽ lợi dụng đại quân đến
áp chế chư vương, làm cho bọn hắn có điều cố kỵ, không dám tùy ý xuất
binh.
Nhưng nếu như hắn là Đương Kim Hoàng Đế, bị Chư Vương kết
luận gặp hại, đã băng hà, tình huống liền bất đồng, Đổng Khanh tự tiện
điều động đại quân tới đối kháng chư vương, chính là tạo phản.
Chư vương sẽ lấy danh nghĩa xử tạo phản, giết chết nàng.
Nhớ tới an nguy của nàng, trong lòng của hắn liền thấp thỏm bất an.Trước khi lâm vào chiến loạn, hắn nhất định phải nghĩ cách chạy ra khỏi Thành Cô Tô.
***
Phủ Ninh Vương gặp kiếp nạn hỏa hoạn, hủy hết một nửa điện các, khắp nơi đổ nát, ở nơi này trong thời khắc không thỏa đáng nhất, ngược lại cử hành
một hôn lễ long trọng, sáng sớm ngoài cửa lớn dán giấy màu đỏ dấy lên
tiếng pháo vang tận mây xanh.
Ở bên trong vương phủ đổ nát thê lương, lại có thể thiết lập chuyện vui, cực kỳ kỳ lạ.
Hỉ trướng màu đỏ treo trên cao ở chung quanh trong vương phủ, tung bay
theo gió, lộ rõ chuyện vui hoàng tộc, mặc dù vội vàng, lại cực kỳ thận
trọng, vì cưới dâu mới nhập môn, Thái phu nhân kiên trì làm một cuộc hôn lễ náo nhiệt, đủ để thấy tình cảm của bà đối với nàng dâu coi trọng và
yêu quý.
Vương phủ náo nhiệt cả ngày vẫn chưa dừng, màn đêm buông xuống, mới vừa lên đèn, đèn lồng hỉ màu đỏ treo lên thật cao ở chung
quanh, đong đưa ở trong gió, giống như một con Cự Long vòng trên mái
hiên.
Trong Thiên điện, tiếng nhạc ưu nhã vang lên, nhóm
người tiếp khách lần lượt thay đổi quang bôi, cảnh tượng ca múa mừng
thái bình, thật giống như vương phủ chưa từng xảy ra kiếp nạn, tiếng nói trong tiệc mừng ầm ỹ, cho đến lúc đêm khuya mới ngừng nghỉ........
Đổng Khanh đỡ Thẩm Mộ Thu say đến xiêu vẹo, thừa dịp dưới ánh trăng sáng, trên đường mòn sáng tỏ, nghiêng ngã đi.
Nàng và hắn ngồi cùng một chỗ trên bàn rượu, thế nhưng hắn lại liều mình
uống rượu giải sầu, hoàn toàn không nghe nàng khuyên can, như thế rất
tốt, cuối cùng đi đường đều không vững, tiệc rượu giải tán, nàng không
thể không có nghĩa khí, đỡ hắn, tập tễnh trở về phòng.
Ánh trăng một mảnh vắng lặng, làm lu mờ ánh sáng đèn treo tường, nàng đỡ phía sau hắn đang say rượu, bước chân tập tễnh.
Thẩm Mộ Thu ợ một hơi rượu, vẻ mặt mê mang, mơ hồ nói: "Ta mới vừa ở trên
tiệc rượu nói thế nào? Tân hôn đưa hỉ, hôm nay là ngày đại hỉ của hắn,
ngày đại hôn........ Nữ nhân, đến tột cùng có cái gì tốt? Bàn về dung
mạo, luận tài tình, thế gian này có bao nhiêu thiếu nữ bì kịp với lão tử chứ? Thẩm Mộ Thu ta đã thua bởi cái bụng chết tiệt kia!" Hai tròng mắt
hắn lạc thần, dùng sức vỗ bụng của mình, phát ra tiếng vang bành bạch,
cười thê lương nói: "Trong bụng ta không có trứng, chúc nàng sớm sinh
quý tử!"
Đổng Khanh khuyên giải an ủi nói: "Nữ nhân vẫn có chỗ
tốt, đại đa số nam nhân đều ưa thích nữ nhân, cuối cùng nam nhân vẫn sẽ
cưới nữ nhân."
Thẩm Mộ Thu buồn bã nói: "Đúng vậy, tên kia cũng
thích nữ nhân, còn vô cùng yêu thích, thật là khiến cho Thẩm mỗ ta vô
cùng đau đớn......." Nói tới chỗ này hắn ngừng lại một chút, một lần nữa ợ hơi rượu, hàm hồ nói: "Tất cả đều là vì nữ nhân.........., ngươi có
biết là ai cầu xin ta đi giết lão già Kiều Bồi kia hay không? Chính là
Thái phu nhân nhé!"
Nghe vậy, Đổng Khanh giật mình........
Vạn lần không ngờ tới, lại là Thái phu nhân yêu cầu Thẩm Mộ Thu đi giết quan ngự sử triều đình!
Vì sao Thái phu nhân cố ý đưa nhi tử mình tới chỗ mâu thuẫn cùng với triều đình?
"Ngươi say rồi, nói xằng nói bậy, Thái phu nhân giết chết Kiều Bồi ngoại trừ
làm cho triều đình để ý tới mình, còn có cái gì tốt đâu?" Nàng cố ý làm
bộ không tin.
Thẩm Mộ Thu đã quá say, giờ phút này đối với nàng
không hề phòng bị, hắn ngây ngốc cười một lát, nói: "Ngươi thực ngốc,
Huệ Đế chết nhanh chóng như vậy, người nào cực kỳ có hiềm nghi? Tiên đế
đứng mũi chịu sào, chịu hoài nghi, Chư Vương bí mật cho rằng hắn thí
quân giết huynh, vì vậy cho tới nay Chư Vương cũng muốn Trường Phong kế
vị, thừa kế ngôi vị hoàng đế của phụ hoàng hắn, nhưng Lưu Khang kia cũng không chú ý Chư Vương, kiên trì để cho nhi tử mình đón nhận
ngôi vị hoàng đế, có thể thấy được long ỷ của Đương Kim hoàng thượng là
vô cùng bất ổn. Không liên quan tới Kiều Bồi, Hoàng đế và Thái hậu cũng
sẽ nhìn chằm chằm Ninh Vương, Kiều Bồi nhiều lần buộc tội Ninh Vương,
đột nhiên bị giết, nhất định sẽ dẫn tới sóng gió, nhưng Thái phu nhân
hoàn toàn chắc chắn, sau lưng Trường Phong có Chư Vương chống đỡ, chết
một Giám Sát Ngự Sử, triều đình cũng không dám động tới hắn. Huống chi
ta còn cố ý lưu lại tranh vẽ của hắn, cố tình bày ra nghi trận, nào có
hung thủ cố ý lưu lại đồ đạc của mình ở hiện trường án mạng chứ?"
"Giết chết Giám Sát Ngự Sử đối với Thái phu nhân lại không hề có chỗ tốt,
ngược lại trêu chọc phiền toái, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?"
"Tất cả đều là vì để cho lãng tử hồi đầu!" Thẩm Mộ Thu tiếp tục nói: "Cái
tên Trường Phong kia, vì một nữ nhân, đột nhiên chết mất ý chí, hắn dứt
khoát bỏ xuống tất cả, đi lưu lạc giang hồ, Thái phu nhân nhiều lần cho
người đi khuyên hắn trở lại, hắn thủy chung không chịu trở về vương phủ, Thái phu nhân không thể làm gì khác hơn là tạo ra rắc rối để cho hắn
trở lại........, buộc Giám Sát Ngự Sử triều đình đột nhiên bị giết, hiện trường lại có tranh vẽ của hắn, không coi là chuyện nhỏ, hắn nhất định
phải trở về."
"Một nữ nhân sao?" Đổng Khanh buồn bực nói: "Là nữ
nhân như thế nào để cho hắn đột nhiên từ bỏ thân phận tôn quý, lưu lạc
trong giang hồ vậy? Chẳng lẽ là vì Đậu Nguyên Nguyên?"
"Đậu
Nguyên Nguyên sao? Hừ, nữ nhân kia lợi dụng hắn, chỉ để cho hắn đau lòng thất tình nhất thời, tính là cái gì? Quan trọng nhất là một nữ nhân
khác........, cái này cần nói đến sự kiện kia rồi, sự kiện kia là khi ta và hắn cùng đi làm, là chuyện lớn......." Hắn ợ hơi rượu tiếp tục nói:
"lúc người nọ chết đi, vì nữ nhi của ông muốn cho ông an tâm, rất kiên
cường không có rơi xuống một giọt nước mắt ở trước mặt ông, bí mật lặng
lẽ khóc, khóc đến cực kỳ thương tâm, ruột gan đứt từng khúc......... Hắn chưa từng thấy qua dung nhan nữ nhân kia, chỉ là núp ở trên
mái hiên, nhìn thấy bóng lưng nàng bi thương, chuyện này cũng để lại ở
bên trong lòng của Trường Phong một bóng mờ, về sau trong lúc vô tình
hắn gặp một lão thái y, từ đó không hề trở lại vương phủ nữa, không hỏi
qua việc đời, lưu lạc trong giang hồ rồi........."
Hắn nói chuyện lẫn lộn, nàng nghe được mơ hồ, chỉ hiểu rằng, Ninh Vương lại vì một nữ
nhân, đã từng tính toán buông tha tất cả, đi xa giang hồ.
"Nàng kia rốt cuộc là ai?" Nàng rất là tò mò.
"Đổng Uyển........"
Bạn đang đọc truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.