Chương 91: Thiên Mệnh Hoàng Hậu Bái Kiến Ngô Hoàng
Anh vương dẫn Lâm Dương nhi bước tới vườn hoa của phủ Ninh Vương, Đổng
Khanh chỉ đành mang theo Cố Tử Khâm đi theo phía sau. Nàng rất không
thích nụ cười của Anh vương Lưu Hâm trong giờ phút này, khóe miệng nhìn
như giơ lên, tựa hồ đang mỉm cười, ánh mắt lại mang theo lạnh lùng và vô tình.
Nam nhân này tươi cười, bình thường không mang theo mấy
phần tình cảm chân chính. Hắn dẫn dương nữ vào vương phủ, là cố ý muốn
gây nên rối loạn.
Bên trong vườn thỉnh thoảng truyền đến mấy
tiếng cười trong trẻo, nhóm hoàng thân quốc thích đang ghé vào mấy cây
Mẫu Đơn ngắm hoa, bình phẩm từ đầu đến chân, Thái hậu, Vũ Thái phi, Thái phu nhân, Đậu Nguyên Nguyên, cả Tào Mộng cũng tới, các nữ nhân quần áo
đẹp đẽ quý giá đứng lặng ở trước trăm hoa cười nói trong gió, Hoàng
thượng và Ninh Vương hai nam nhân này chia ra đứng ở hai bên, thỉnh
thoảng góp lời nói, những người làm theo hầu ở một bên đợi lệnh.
Hoàng tộc đoàn tụ, nhìn ngoài mặt tựa như bình thản sung sướng, bên trong lại không ngừng âm thầm so tài.
Lưu Hâm bước vào bên trong vườn, lập tức cất giọng cười nói: "Xa xa đã nghe được hương hoa rồi, mấy cây mẫu đơn này là từ nơi nào đưa tới? Nơi này
vốn không có."
Vũ Thái phi nhìn thấy nhi tử trở lại, lập tức quở
nhẹ một tiếng: "Chạy đi nơi nào chơi đó? Thái hậu và Hoàng thượng ở đây, cũng không biết theo hầu giá, thật không có dáng vẻ, nếu như ngươi có
tiền đồ một chút, thuận tiện xin với Hoàng đế ca ca ngươi một chức quan, vào triều làm quan, dốc sức vì triều đình, đừng cả ngày rỗi rãnh rong
chơi nữa."
Thái hậu cười nói: "Anh vương quen tiêu dao, thuận theo hắn thôi, đừng cứ mãi hạn chế hắn, khổ hài tử."
Trái lại bà rất bằng lòng thái độ của Anh vương không ham thích quyền lực. Nam nhân như vậy, vì sao lại có dã tâm đó?
Vũ Thái phi liếc nữ nhân sau lưng nhi tử một cái, buồn bực nói: "Mới đi ra ngoài rong chơi một vòng, khi trở về sao lại thêm một người rồi hả? Đây là nha đầu ở đâu tới vậy?"
Lưu Hâm cười nói: "Nhi thần
tản bộ tới cửa bên hông thì nhìn thấy Đổng Khanh đang nói chuyện cùng
nàng, nhi thần nhất thời nhàm chán tìm tới, hỏi ra lại phát hiện, thì ra vị cô nương này hoá ra sinh vào ngày dương, tháng dương, năm
dương........ Các ngươi nói một chút, chuyện này không kỳ lạ sao?"
Lời này vừa nói ra, tất cả âm thanh im bặt, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng rơi vào trên người Lâm Dương nhi.
Dung mạo người này cũng không quá xuất sắc, tướng mặt Phú Quý cùng với cô
nương trong dân gian đồn đãi chính là dương nữ hoàng hậu sao?
Đang lúc bên trong ánh mắt mọi người kinh ngạc, thì thấy Lâm Dương nhi tự
nhiên thoải mái vén áo thi lễ với mọi người, "Ta tên gọi Lâm Dương."
Đôi mắt sắc bén của Đậu Nguyên Nguyên dời đi từ trên người Lâm Dương nhi,
ngược lại nhìn chằm chằm Đổng Khanh, cười lạnh nói: "Sao ngươi làm quen
được nàng? Người là do ngươi chuẩn bị sao? Dẫn nàng vào làm gì? Dẫn
hoàng hậu tới bái kiến hoàng thượng sao? Đừng chọc cười! Tiên đế anh
minh. Nhưng ông chưa bao giờ tin tưởng những người dân kia trong lúc
nhàm chán nói xằng nói bậy, chẳng lẽ ngươi sẽ tin sao? Đổng Khanh, ngươi bên cạnh rắp tâm! Ngươi càng lúc càng vô sỉ. Hôm nay tính toán giả mượn truyền thuyết, lấy nàng đến áp chế ta sao?"
Lưu Hâm vội vàng
cười nói: "Nguyên Nguyên ngươi đừng nóng vội, ngược lại ta thật tò mò,
nếu nói dương nữ hoàng hậu đến tột cùng biết nhìn ra hoàng thượng hay
không? Nếu là Thiên Mệnh hoàng hậu, như vậy nàng nhất định có thể nhìn
một cái liền nhận ra chân mệnh thiên tử chứ?"
Nghe vậy.
Đổng Khanh thầm kêu không ổn, vội vàng khuyên can: "Một dân nữ chưa từng ra vào cung đình, sao nhận biết được hoàng thượng? Xúc phạm tới thánh
giá cũng không hay, hãy để cho nàng trở về đi thôi."Đối với tuồng『 dương nữ hoàng hậu nhận thức phu quân 』 này ra, Vũ Thái phi cũng nổi lên hăng hái, bà cười duyên dáng nói: "Chuyện này cũng thú vị. Chuyện dân gian
đồn đãi, Bổn cung nghe thấy đã lâu, cuối cùng gặp được. Sẽ không ngại để cho nàng thử một lần đi." Nói xong, mới nói với Lâm Dương: "Dương nữ,
ngươi mau tiến lên trước bái kiến hoàng thượng đi thôi."
Lâm
Dương nhi nghe, trong nháy mắt sắc mặt hóa hồng, nhỏ giọng nói: "Dân nữ
chưa từng nhìn thấy thánh nhan. Cũng không nhận biết được hoàng thượng."
Thấy nàng từ chối, Lưu Hâm nhanh chóng thu lại tươi cười. Ngược lại nghiêm
chỉnh hất mặt, vừa mới rỗi rãnh, lớn tiếng trách mắng: "Chần chờ như
thế, chẳng lẽ ngươi là giả? Ngươi thật là to gan, dám can đảm giơ cờ
hiệu dương nữ hoàng hậu, tới giả danh lừa bịp sao?"
Lâm Dương hơi thấp giọng giải thích: "Dân nữ quả thật sinh ra vào ngày dương, tháng
dương, năm dương, vì vậy đặt tên là Dương nhi. Đến cùng có đúng là mệnh
hoàng hậu hay không? Chỉ là những thuật sĩ nói chơi."
Lưu Hâm giơ tay lên nói: "Không có gì đáng ngại, nếu thật ngươi là Thiên Mệnh hoàng hậu, tất nhiên sẽ nhận ra hoàng thượng, ngươi mau lên trước bái kiến
hoàng thượng đi thôi."
Anh vương kiên trì như vậy, rõ ràng là muốn thử nàng thiệt giả, nàng càng không cách nào từ chối.
Lâm Dương nhi càng không dám khinh thường, nàng nín thở trầm ngâm, ngước
mắt nhìn về phía mọi người, hoàng tộc tôn quý, châu hoàn thúy quấn, mặc
tất nhiên hết sức sang trọng, trước mắt có năm nữ nhân, hai nam nhân.
Trong năm nữ nhân có ba nữ nhân độ trung niên, nàng xuất thân từ dân gian,
không nhìn được hoàng quý, chỉ có thể loáng thoáng đoán được người mới
vừa nói chuyện với Anh vương, khẩu khí kia hẳn là mẫu thân hắn Vũ Thái
phi, mới vừa rồi Vũ Thái phi nói Thái hậu ở đây, như vậy một nữ nhân
trung niên trong đó phải là Thái hậu, một nữ nhân khác không cách nào
biết được thân phận, phải là mẫu thân Ninh Vương mới phải; hai nữ nhân
trẻ tuổi khác, trong đó một nữ nhân tuổi trẻ mặc quần màu đỏ thẫm hết
sức xinh đẹp, là một Mỹ Nhân Nhi vô cùng xuất sắc, đôi mắt đẹp đang hung tợn trừng nàng, tràn đầy địch ý, một nữ nhân tuổi trẻ khác tướng mạo
trong trẻo dịu dàng, đang lấy ánh mắt hiếu kỳ tìm tòi nghiên cứu nhìn
thẳng vào nàng........, nghe nói Đậu tiểu thư xinh đẹp khuynh thành, đối với nàng tràn đầy địch ý phải là nàng chứ? Muôn vàn không ngờ tới nàng
ta cũng ở chỗ này.
Hoàng hậu mà hoàng thượng chuẩn bị sắc lập lại có thể ở đây.
Xem ra, thời cơ nàng tới cũng không quá tốt, cần cẩn thận ứng đối.
Ở hai bên đám nữ nhân đó, là hai nam nhân tuấn mỹ trẻ tuổi, phong thái
dáng vẻ cực tốt, khí vũ hiên ngang, dáng vẻ phi phàm, xét diện mạo bên
ngoài mà nói, hai nam nhân này khó phân cao thấp. Nam nhân bên phải mặc
một áo bào màu đen thêu Kỳ Lân, búi tóc chải vô cùng quy củ, đầu đeo
ngọc quan, hình tượng khôi ngô anh tuấn, ánh mắt nhìn nàng hơi có vài
tia tức giận; nam nhân đứng ở bên trái mặc một trường sam màu trắng hoa
văn sợi bạc, búi tóc chải vô cùng đơn giản, tóc đen như mực tự nhiên tùy ý rũ xuống, hình tượng tuấn mỹ uẩn dật, đang nhẹ phe phẩy quạt giấy,
ánh mắt mang theo vài phần ranh mãnh nhìn nàng.
Lấy lần đầu tiên
nhìn mà nói, vị nam nhân tuấn mỹ áo trắng hấp dẫn nàng hơn, làm cho nàng rất động lòng....... Nhưng, bộ dáng kia, không giống như hoàng thượng.
Trong lòng nàng lập tức có định kiến.
Nàng hít sâu một hơi, ngưng thần, dịch bước lên trước, hướng nam tử trước mặt mặc áo bào màu đen thêu Kỳ Lân, chậm rãi hạ bái, dập đầu thật thấp phía dưới
nói: "Dân nữ Lâm Dương, tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn
vạn tuế!"
Ánh mắt nam nhân nén giận trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là hắn cười ầm ĩ, nói: "Ha ha ha! Đến tột cùng là nên khom người xuống đỡ nàng dậy, để cho nàng bình thân, hay là một
cước đạp nàng, tỏ vẻ trong sạch đây?"
"Càn rỡ!"
Bạn đang đọc truyện Buông Gian Thần Của Trẫm Ra được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.