Chương 15: Ra Mắt Nhà Chồng
Hôm qua, vừa đặt chân xuống giường hắn đã lôi cô trở lại giường vật lộn
với hắn suốt một buổi sáng mới rời giường đi ăn trưa. Cô là người đạo
Cay nên đến Hàn Quốc lần này cô phải thử toàn bộ món cay tại đây. Hắn
dẫn cô đến một quán ăn gần trường đại học mà khi xưa hắn ra trường, theo như hắn nói, hắn học bên y khoa và đỗ luôn cả thủ khoa.
Nhưng
ra trường rồi, hắn mới biết bản thân mơ ước cái gì. Hắn muốn đứng trên
sân khấu lớn cầm micro hát những điệu khúc sôi động, hắn quyết định học
nhạc cùng một cô giáo gần nhà. Sau khi hát được thì hắn đến các phòng
trà hát hay lề đường, chỗ nào hắn đến cũng có rất nhiều con gái bu lại.
Bởi vẻ đẹp trai soái của hắn khiến cho mọi người hồn tiêu, phách tán
ngay lập tức.
- Xin hỏi quý khách dùng gì? - cô si mê nghe hắn
kể về hành trình trở thành tình nhân của Mạnh Quân cho đến hôm nay mà đã quên, bồi bàn đã đứng đó rất lâu.
- Xin lỗi, chúng tôi lãng phí thời gian quá. Anh cho bọn tôi hai phần bánh gạo cay nhé, à thêm....
Cảm ơn. - hắn đặt menu lên bàn nhìn cô
- Mấy món anh gọi hình như đều là món đặc sản của Hàn Quốc thì phải. - cô nhìn menu, mấy món này
cô đã từng xem qua trên các kênh YouTube, tuy vẻ ngoài mộc mạc nấu nướng cũng đơn giản không cầu kỳ nhưng cô cảm thấy nó còn ngon hơn sơn hào
hải vị được đúc kết lâu ngày nửa.
- Không sai, đến Hàn Quốc
không thể bỏ qua mấy món này được. - hắn gật đầu, cười xoa đầu cô. Hắn
có ước mơ từ thới niên thiếu, đưa người hắn yêu đến quán này, quán hắn
đã ăn từ khi 10 tuổi cho đến 19 tuổi. Có lẽ ông trời sắp đặt, Jenny
không thích ăn cay cho nên chưa bao giờ hắn đưa Jenny đến đây và cô là
người đầu tiên hắn chiếu cố như vậy.
- À, em muốn đến phố đồ ăn. - cô vỗ tay thể hiện tính hào hứng nhưng...
- Xin hỏi cô cần gì? - anh bồi bàn khi nãy đi ra, nhìn cô. Thì ra cô vỗ
tay giống như ra hiệu gì đó nên anh ấy mới chạy ra, cô áy náy định nói
tiếng " xin lỗi " nhưng lại không rành tiếng Hàn đành nhờ hắn.
- Không có gì, cô ấy hưng phấn quá mới như thế. Cô ấy xin lỗi vì làm phiền anh.
- Không có gì. - anh bồi bàn cười cười, hiểu chuyện lui vào trong.
- Em đó, hưng phấn quá rồi. - hắn nhéo chóp mũi của cô
- Em thực không nghĩ đến như vậy. - cô xấu hổ cúi mặt xuống, muốn ăn
nhanh còn về thực xấu hổ mà. Bình thường cô rất ít đi ăn ngoài, chỉ có
mấy lần cùng anh rể và chị hai đi ăn thì đều có người bưng ra. Trong
phòng vip nói lớn tiếng hay vỗ tay cũng không ai nói gì, vậy mà, bây giờ ngay cả phép tắt nhỏ cô cũng không biết.
Ăn xong, hắn dẫn cô đi thử đồ. Cô thích những bộ quần áo của Hàn Quốc lắm, nếu ngày thường thì cô sẽ từ chối bây giờ cũng không biết tại sao nhưng có lẽ vì trên người cô ngoài mấy bộ đã đổ lông thì không còn bộ nào nửa. Hắn đưa cô đến một shop thời trang cao cấp, bắt cô thử hết bộ này đến bộ kia, cuối cùng
chọn được một bộ nhã nhặn nhất.
- Woa, tiểu thư cô thực đẹp. - cô tiếp viên khen ngợi
Cô xoay người nhìn bộ váy màu tím hở lưng nhã nhắn, không tay, cổ tim
khoét chưa sâu nên ngực cứ như ẩn hiện. Mấy vị đàn ông xung quanh cùng
người yêu đi đến cũng xoay người nhìn cô, cô đẹp lại rất quyến rũ
nhưng...
- Không. - hắn giận dữ, lạnh lùng từ chối cô mặc bộ hở hang này ra đường
- Đúng vậy, cô giúp tôi chọn một bộ đầm trắng, cổ tròn che trước sau giùm tôi. - cô thấy e ngại khi mặc đồ mát mẻ ra đường, cô là người được giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ nên việc ăn mặc luôn phải kín.
Cô nhân
viên nhìn cô ngầm đánh giá, có chút không vui khinh thường cô. Nếu không vì hắn là khách thành viên của tiệm thì khỏi cần nghĩ cô cũng biết mình sớm văng ra cửa, cô nhân viên lấy cho cô một bộ nhã nhặn, kín trước sau và ra ngoài phục vụ các vị khách khác.
Cánh cửa phòng thay đồ
mở ra, cô khoác trên người bộ đầm ren trắng cổ vòng xung quanh từ gáy
sau đến cổ, lưng sau có hình giọt nước vừa đủ nhìn ra nước da trắng hồng của cô, mái tóc xõa ngang vai đem đến cho cô sự dịu dàng. Quyển tạp chí trên tay hắn đánh rơi xuống đất, vì nhìn cô chằm chằm dẫn đến si mê.
Hắn say đắm nhìn cô mặc bộ đầm trắng đó như lụa là mướt mượt trải dài xuống đầu gối, tại sao cô lại thuần khiết như vậy?
Mấy tên háo sắc trong tiệm nhìn cô ngay ngất, cô gái phương Đông này người
Việt lại vô cùng đẹp. Nước da trắng hồng, gương mặt mũm mĩm, nụ cười tỏa nắng. Mấy vị nữ giới kia cũng thoáng giật mình, bản thân thử mầy cái
đầm hở trước lộ sau mà chẳng có cảm giác được mọi người nhìn say đắm như vậy. Bây giờ thì tốt rồi, cô gái tiếp viên khi đó cũng ngượng ngùng vì
hành động khi nãy.
Tuy rằng Hàn Quốc đầy những người đẹp xuất chúng nhưng có lẽ cô gái này là lần đầu họ trông thấy, có chút tò mò.
- Thấy sao? - cô hỏi hắn
- Đẹp lắm. - hắn giơ ngón cái lên
Cô mĩm cười thích thú, hắn mua cho cô nhiều đồ lắm đưa cô đến tiệm trang
điểm nửa. Nói là tiệm trang điểm nhưng họ làm luôn việc cắt tóc, chỉnh
chu khuôn mặt của cô lại, mái của cô được cài lên bằng kẹp con bướm
trắng. Tóc phía sau toàn bộ buộc thấp uốn nhẹ, thợ trang điểm bước ra
làm cho cô khuôn mặt tươi tắn nhất của Hàn Quốc.
Cuối cùng là bộ trang sức Vĩnh Hằng hắn mua tặng cô, chỉ có vòng cổ, lắc chân, bông
tai, còn lắc tay là cô đặt mua riêng. Hắn mua cho cô đồng hồ mới vì đồng hồ kia của cô bị phai màu, mua cho cô cặp với hắn đồng hồ màu vàng.
Trên đường lớn, họ không đi phố đồ ăn mà đi đến một nơi nào đó. Hắn dừng trước biệt thự xa hoa, nhìn cô thực lâu mới nói
- Đây là nhà của anh, ba mẹ và em gái anh đang đợi chúng ta.
- Nhà anh? Anh, anh chở em về ra mắt sao? - cô kinh ngạc
- Anh xin lỗi, anh sợ em không chịu đến. Ngày mai chúng ta trở về Việt
Nam rồi, anh muốn đưa em đi gặp ba mẹ. - hắn áy náy nắm tay cô
- Em không giận anh, nhưng đến sớm quá em vẫn chưa mua quà tặng. - cô nhíu mày
- Không sao, anh chuẩn bị rồi. Đi thôi! - hắn ân cần gở dây nịch cho cô,
bước xuống xe mở cửa cho cô. Lấy túi lớn, túi nhỏ đặt vào tay cô.
- Màu nâu là của ba anh, màu đỏ của mẹ anh, còn lại của em gái anh. - hắn ân cần dặn dò
...
Trong phòng khách hai người trung niên ngồi ngay ngắn trên sofa, thong thả
uống tách trà trên tay. Cô gái chừng 18,19 tuổi đang nhìn cô và hắn, ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ đối với cô.
- Cháu là Tya? - mẹ của hắn lên tiếng trước
- Dạ phải. - cô gật đầu, lễ phép
- Cháu thực xinh đẹp, ta nghe Đỗ Thanh nói. Cháu mới đến Hàn Quốc, có quen với nơi này không?
- Dạ, ban đầu có chút không thoải mái nhưng đã quen dần rồi ạ. - cô lễ phép trả lời
- Chị à, anh hai em có ức hiếp chị không? - Đỗ Uyển nhìn cô, tay chống cằm
- À, chuyện này... - có chứ, ức hiếp chị vô số lần, nhưng lại không thể mở miệng để nói mặc dù đã chuẩn bị tốt
- Đỗ Uyển, anh rất yêu thương chị dâu của em nha! - hắn trách nhẹ
- Cháu bao nhiêu tuổi rồi? - ba hắn hỏi, ông có vẻ rất nghiêm khắc gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng
- Dạ, cháu đã 25 rồi ạ. - cô mỉm cười
- Cháu hiện tại đang làm việc gì? - ba hắn lại hỏi
- Dạ, cháu đang quản lý một khu du lịch.
- Cháu có sự nghiệp như thế, nếu về Hàn Quốc làm dâu chắc sẽ đáng tiếc. - ba hắn cố tình hỏi như vậy, một phần vì không muốn mẹ hắn tủi khi lấy
chồng bà đã bị bắt về làm dâu, một phần vì bà rất thương cậu con trai
này.
- Ông à, việc làm dâu bây giờ đâu còn quan trọng. Nhà mình
trên dưới có hơn 20 người giúp việc, tôi nghĩ rồi, chúng ta bán nhà này
chuyển về Việt Nam sống. - mẹ hắn hưng phấn nêu kế hoạch của mình
- Hả? - tôi không nghe lầm chứ, tôi cố giúp bà vậy mà... Bà lại nói như thế " khụ " ba hắn ho nhẹ, nhìn cô
- Cháu đã nghe rồi đó, cháu tính thế nào? - ba hắn ngượng ngùng mở miệng
- Cháu vẫn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, thực ra cháu và Đỗ Thanh còn
trẻ. Tạo dựng sự nghiệp trước quan trọng hơn, chuyện kết hôn từ từ hẳn
tính. - cô hơi cúi mặt
- Ha ha, cháu nói rất đúng ý ta. - ba hắn cười lớn thích thú, khi trước ông lập nghiệp bằng hai bàn trắng lúc đã
đứng trên vinh quang mới lấy vợ.
- À, mãi nói chuyện cháu quên. - cô lấy túi hồi nãy đưa cho mọi người và nói - Đây là quà của Đỗ Thanh
mua tặng cho hai bác, cháu chỉ làm bồ câu đưa thư thôi.
- Em à... - hắn hơi hốt hoảng, cô làm gì vậy?
- Quà của Đỗ Thanh? - mẹ hắn ấp úng chỉ vào hắn, không lẽ...
- Dạ phải, anh ấy là người con trai rất có hiếu. - cô mỉm cười tươi rói
- Thì ra là vậy. - mẹ hắn có chút bất mãn với cô
Cô móc ra trong túi xách một hộp nhỏ màu vàng đồng, cô đưa đến trước mẹ hắn dùng ánh mắt bất ngờ để nhìn cô.
- Cháu nghe nói, trang phục truyền thống Hàn Quốc có cài trâm. Đây là bộ
trâm quý, đem lại bình an cho chủ nhân của nó, cháu gửi tặng bác. - cô
đưa hai tay cho mẹ hắn, chiếc hộp nhỏ giữa bàn tay xinh đẹp như ánh hào
quang phản chiếu. Mẹ hắn hiểu lầm, cô đến đây cho có lệ ngoài ra là một
người rất keo kiệt nhưng khi cô lấy bộ trâm vàng có đính ngọc trai tặng
cho mẹ hắn thì bà đã hiểu, cô ấy là người rất được.
- À bác trai, cháu nghe Đỗ Thanh nói bác rất thích đồ cổ. Hôm qua, anh cháu có gửi
đến hai vé đi tham dự cuộc đấu tranh và thảo luận về đồ cổ. Cháu gửi
bác. - cô biết vé này chỉ dành cho người trong đoàn viên, ông Đỗ là
người thường xuyên đi làm nên không gia nhập đoàn viên nào cho nên hôm
cô đã nhờ anh rể lấy hai vé
- Thực sao? Cháu tặng ta? - ba hắn
hỏi lại, nhận được cái gật đầu của cô ba hắn mới vui vẻ cầm lên - Ta đặt trên mạng cũng không còn vé, cháu làm sao kiếm được?
- Anh rể
cháu cũng rất thích đồ cổ, anh ấy được đoàn trưởng tặng năm vé tham dự.
Cháu đã xin hai vé, không biết có đủ không? - cô nhìn sang Đỗ uyển
- Chị dâu, yên tâm đi. Em không có hứng thú với mấy cái đó, vào đó nghe mấy cái đạo lí lịch sử chán chết. - Đỗ Uyển xua tay
- Nếu vậy, chị tặng em hai vé xem kịch nhé! - cô lấy trong ví hai chiếc vé khác ra, đưa cho Đỗ Uyển
- Là vở kịch... Sao? Vợ kịch này chiếu năm 1993 rồi. Đến bây giờ không
còn chiếu nửa, chị làm sao có được? - Đỗ Uyển cầm hai tấm vé run run
- Bạn của chị làm trong đoàn mà, cô ấy đi du học Hàn Quốc và đây là nghề
phụ. Chị mua được từ cô ấy, vở kịch đã đầu tư diễn lại rồi. - cô cười
cười
Con/chị dâu tốt.
Sau khi về nhà, cô mệt mỏi ngã vào
bồn rửa tay dùng sức chà chà mấy vết nhơn trên người và rửa mặt tẩy lại
bằng nước hoa hồng. Cô đi đến bồn tắm, xả nước để nước tưới vào cơ thể
đang mệt mỏi của mình, cô với tay lấy chai sữa tắm thì lại có một bàn
tay với tới trước lấy giúp cô.
Cô xoay người lại, trợn mắt đỏ
mặt nhìn người trước mặt. Là hắn sao? Sao lại... Ưm, cô vẫn chưa mở
miệng đã bị hắn hôn tới tấp. Thân hình rắn chắc của hắn dán lên người
cô, cả hai đều trần trụi, hắn cao như vậy muốn hôn cô cũng rất cực khổ
bởi vì cô không cao lắm chỉ 1m65 66 gì đó mà hắn lại 1m85.
Cô dùng sức đẩy hắn ra, thở hổn hển nhìn hắn.
- Anh, anh.... - cô tức giận chỉ chỉ hắn
- Chúng ta tắm chung đi. - nói đến đây hắn bắt đầu tấn công cô dồn dập,
đẩy cô vào tường và liên tục hôn cô. Và chuyện kế tiếp không cần nói các bạn cũng biết đúng chứ?
Bạn đang đọc truyện Thuê Nhà Cả Đời, Được Không Bà Chủ? được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.