Chương 32: Chương 27
Diệp Hướng Vãn thấy Âu Dương Khắc vẫn theo mình thì nói: "Ngươi còn muốn bắt ta làm nữ đầu bếp cho ngươi hả?" Trước đây hắn bức bách nàng ở bên, nguyên nhân trong ngoài toàn bộ đều rõ ràng. Nhưng mới vừa rồi hắn
không hề thừa dịp nàng không cảnh giác mà ra tay, cho rằng đã bỏ qua
quyết định này rồi.
Tra cứu nguyên nhân sâu xa, không có gì hơn
việc nàng đã được Hoàng Dược Sư thu làm đồ đệ, lại đồng hành với Hồng
Thất Công nữa chứ.
Những thứ khác không bàn tới, chỉ lấy thân
phận "Ngũ Tuyệt" mà nói, cháu trai Tây Độc bức bách đồ đệ Đông Tà làm nữ đầu bếp, vốn là một loại vũ nhục với Hoàng Dược Sư rồi. Dù cho Âu Dương Khắc có chơi bời lêu lỏng, điểm này không thể nào không nghĩ tới.
Âu Dương Khắc nói: " Trước đây ta quả thật coi thường nàng, không ngờ nàng lại có thể nhập môn hạ đảo Đào Hoa. Bây giờ xem ra, cho dù rất muốn
nàng làm nữ đầu bếp cho ta, nàng cũng sẽ không ưng thuận."
Diệp
Hướng Vãn nghĩ thầm: "Thất Công là nghĩa phụ ta đấy, hắn nhận ta sớm hơn ngươi nhiều." Nhưng ngoài miệng chỉ nói: "À, ngươi chỉ nói đến sư phụ
của ta, cho thấy rõ ràng là khinh thường Thất Công lão nhân gia, khi ta
trở về sẽ nói cho ông biết."
Âu Dương Khắc mỉm cười,
nói: "Đột nhiên phát hiện ở chung với nàng như vậy cũng không tồi, không cần ta đuổi nàng trốn... Ít ra... Có thể nói chuyện dễ dàng hơn."
Diệp Hướng Vãn nói: "Trước kia, mỗi lần thấy ta, câu nói đầu tiên ngươi muốn nói là bắt ta về, ban đầu ta đi theo ngươi cũng là bị rắn của ngươi bức bách, đương nhiên không muốn đi với ngươi rồi." Mặc dù Diệp Hướng Vãn
không có ấn tượng tốt với Âu Dương Khắc trong sách nhưng nàng không phải là người theo chủ nghĩa giáo điều, mọi chuyện xảy ra cũng thích tự bản
thân thể nghiệm. Hiện tại Âu Dương Khắc luôn nhường nhịn nàng, hơn nữa
vừa rồi còn chủ động ra tay giúp đỡ, nàng tự nhiên sẽ không trưng ra
dáng vẻ ‘lạnh như tiền’ với hắn.
"Ở bên cạnh ta không tốt sao?" Âu Dương Khắc hỏi.
"Ngươi cảm thấy rất tốt? Giống như đám mỹ cơ kia à?" Diệp Hướng Vãn hỏi vặn lại.
Âu Dương Khắc cười, trả lời: "Họ đều rất vui vẻ mà. Phàm những người ở bên cạnh ta, không có ai không cảm thấy cực kì khoái hoạt..."
Diệp
Hướng Vãn dừng chân lại, hỏi: "Nếu như hiện tại, ta không phải là đệ tử
của sư phụ, ngươi thật sự bắt ta lại, rồi xem ta là đầu bếp, giống như
các nàng kia sao?"
Âu Dương Khắc thờ ơ cười đáp: "Nếu nàng muốn giống họ, ta đương nhiên không phản đối."
Diệp Hướng Vãn lại hỏi: "Tại sao ngươi nhất định muốn ta đi theo ngươi?
Trước đó ta không chỗ nương tựa thì không nói. Hiện giờ ngươi biết rõ ta không thể nào làm đầu bếp cho ngươi, sao ngươi vẫn đuổi theo ta?"
Âu Dương Khắc cười nói: "Nàng có rất nhiều điểm thú vị so với đám người
kia, ta nào cam lòng buông tay? Hơn nữa bộ dạng ỡm ờ này càng nhìn càng
có ý tứ." Nói rồi đến gần thêm chút.
Diệp Hướng Vãn híp mắt, lui về phía sau hai bước, nói: "Ỡm ờ? Có phải ngươi nghĩ Hoàng sư tỷ cũng ỡm ờ, đúng không?"
Âu Dương Khắc ngẩn ra mới nói: "Đang tốt đẹp, sao lại nói tới nàng ta? Tuy rằng nàng ta lớn lên cũng rất đẹp, nhưng ta quả thật quan tâm nàng
nhiều hơn nàng ấy."
Diệp Hướng Vãn bĩu môi, ấn tượng tốt về hắn
vừa dâng lên lại lập tức tụt xuống không ít. Thì ra mặc kệ hắn đã giúp
đỡ thế nào, cũng không thể thoát khỏi vỏ bọc phong lưu yêu nghiệt.
"Nàng muốn đi đâu?"
"Giúp Thất Công lão nhân gia mua nguyên liệu nấu ăn." Diệp Hướng Vãn nói.
Âu Dương Khắc chua chua nói: "Ông ấy thật có lộc ăn."
Dường như Diệp Hướng Vãn nghe được chút đố kị bên trong lời nói, trong lòng
không khỏi có chút kỳ quái: "Chẳng lẽ mình giúp hắn làm cơm mấy ngày,
nuôi đến cái miệng của hắn trở nên kén chọn rồi à? Trước đây không nghĩ
đến hắn là một người tham ăn nha."
"Lúc Thất Công không ở đây,
một tiếng thế bá… ngươi cũng thèm không gọi à. Lão nhân gia hành hiệp
trượng nghĩa, ta cực kỳ ngưỡng mộ, cho dù có vất vả nấu cơm cho ông, ta
cũng cam tâm tình nguyện." Nàng muốn đả kích Âu Dương Khắc nên cố ý nói.
Âu Dương Khắc không trả lời lại, không biết suy nghĩ cái gì.
Diệp Hướng Vãn thấy hắn không nói lời nào thì đi về phía trước, không bao
lâu thì đến trấn trên, tự ý đi chọn mua nguyên liệu nấu ăn.
Chỉ một lúc sau đã mua xong thức ăn, Diệp Hướng Vãn lại quay trở về.
Âu Dương Khắc vẫn theo ở phía sau, vô thanh vô tức. Có mấy lần Diệp Hướng
Vãn không nghe được tiếng động, còn tưởng rằng hắn đã đi rồi, khi
nghiêng đầu nhìn thì hắn vẫn còn bên cạnh, chỉ là vẻ mặt và tinh thần
không được tập trung lắm.
Mắt thấy đã đến nơi dừng chân, Âu Dương Khắc ngược lại ngừng bước: "Ta còn có chuyện phải làm, đi trước."
Diệp Hướng Vãn nói: "Đã có chuyện phải làm, sao lại đi chung lâu như vậy? Chắc là sợ gặp Thất Công lão nhân gia thôi?"
Âu Dương Khắc mỉm cười, nói: "Một mình nàng thân gái đơn độc đi lại nơi
hoang vắng rất bất tiện. Lỡ quân Kim lại dẫn người quay lại thì sao, ta
thật không an tâm."
Diệp Hướng Vãn sững sờ, không ngờ hắn lại nói ra mấy câu như vậy, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hắn cặp mắt đào hoa mỉm cười, trong lúc nhất thời không phân biệt rõ hàm ý trong lời nói của
hắn là thật hay giả, không khỏi ngây người đứng tại chỗ.
Ở bên tai nàng, Âu Dương Khắc nhẹ nhàng nói: "Nàng nói xem, ta đến đảo Đào Hoa cầu hôn được không?"
Trong lòng Diệp Hướng Vãn run lên một chập, bỗng nhiên nhớ tới nguyên tác
đúng là có một đoạn như vậy, tuy rằng lần cầu hôn kia không thành nhưng
đã khiến cho đường tình cảm của Quách Tĩnh Hoàng Dung cực kì trắc trở.
Nàng không kịp nghĩ, liền há mồm nói: "Ngươi không cần quấy rối Quách sư huynh, trong lòng Hoàng sư tỷ chỉ có một mình sư huynh thôi."
Âu Dương Khắc cười mỉm, nói: "Nha đầu kia thông minh một đời lại hồ đồ
nhất thời, không ngờ trong mắt chỉ xem trọng một tiểu tử ngốc."
Diệp Hướng Vãn bất mãn nói: "Ngươi chớ nói nói xấu sư huynh của ta. Quách sư huynh là người có thái độ hiệp nghĩa ngay thẳng, thành thật, chất phác, thiện lương, hơn nữa lời nói đáng giá ngàn vàng, lại vô cùng nghĩa khí, không thể nào so với người chỉ lo chải chuốt bên ngoài được."
Âu Dương Khắc thu vẻ cười cợt lại: "Lời nói đáng giá ngàn vàng? Ví như... Cái tên Triết Biệt kia?"
Diệp Hướng Vãn sửng sốt: "Sao đột nhiên lại nhắc tới y?"
Âu Dương Khắc tối tăm cười: "Nàng nói lời hứa đáng giá ngàn vàng, không
phải chỉ Triết Biệt sao? Kể cả đồ gia truyền y cũng tặng cho nàng mà."
Diệp Hướng Vãn nói: " Ta không rõ về Triết Biệt, nhưng ta nghĩ y tốt hơn
ngươi. Ấy, ta muốn đi nấu cơm cho Thất Công, nếu ngươi không sợ lão nhân gia lại đánh ngươi một trận thì thôi vậy. Nói trước nhé, nếu như ngươi
dám mang đám nữ đồ đệ xinh đẹp lẳng lơ kia đến đây, đừng trách ta không
nể mặt." Nói rồi xoay người đi vào trong nhà.
Âu Dương Khắc nhìn bóng lưng của Diệp Hướng Vãn, không nói lời nào.
Diệp Hướng Vãn vào nhà lớn, thấy Hồng Thất Công vẫn còn nghỉ ngơi trên
giường, nên lặng lẽ đi vào bếp, xách nước rửa sạch dụng cụ nấu ăn.
Hồng Thất Công hỏi: "Vãn Nhi, người nào về với con vậy?"
Diệp Hướng Vãn đáp lời: "Âu tiểu yêu. Trên đường gặp phải quân Kim, hắn hỗ
trợ đánh lui. Nhưng mà, hắn biết Thất Công lão nhân gia ở đây nên không
dám vào."
Hồng Thất Công nói: "Tiểu tử đó đến đây làm gì? Chẳng lẽ muốn giúp làm cơm?"
Diệp Hướng Vãn cười nói: "Hắn luôn thích chơi độc, nếu được hắn hỗ trợ, con
sợ Thất Công ăn rồi sẽ bị đau bụng đấy." Vừa dứt lời, chợt nghe bên
ngoài vang lên tiếng "lốp bốp".
Nàng cảm thấy kì lạ, vội vàng
nhìn ra từ cửa sổ, thấy Âu Dương Khắc một thân áo trắng không biết tìm
được búa ở nơi nào, đang chẻ củi.
Trước đó, lúc Diệp Hướng Vãn
dọn dẹp phòng ngủ, đã bưng bàn ghế hư hỏng gom vào một góc sân, Âu Dương Khắc hiện đang chặt cái bàn kia thành củi.
"Âu tiểu yêu, ngươi đang làm gì vậy?" Diệp Hướng Vãn lớn tiếng hỏi.
Âu Dương Khắc ngẩng đầu nhìn Diệp Hướng Vãn, liếc mắt: "Nấu cơm phải cần
củi. Trước đây khi nàng hầu hạ ta, chúng ta đều ở trọ tại khách điếm,
củi luôn có sẵn. Nơi này không có củi, nếu ta không chẻ, chẳng lẽ bắt
nàng tự mình làm hay sao?"
Diệp Hướng Vãn kinh ngạc nửa ngày mới hồi phục tinh thần: "Sao ngươi đột nhiên đổi tính vậy?"
Âu Dương Khắc mỉm cười: "Nàng nghĩ trước đây tính tình của ta thế nào, hửm?"
Diệp Hướng Vãn ngây người.
Nàng thật sự không biết tính tình Âu Dương Khắc là thế nào. Khi mới tiếp xúc với hắn thì nàng chỉ cảm thấy hắn là một yêu nghiệt, nhưng không phải
người xấu, nàng nắm chắc tám phần mới có thể yên tâm lớn mật trốn khỏi
hắn. Khi biết hắn là Âu Dương Khắc thì nàng lập tức mang ấn tượng trong
sách áp đặt lên người hắn, thêm vào việc hắn quả thật bắt cóc cô nương
nhà người ta, còn mở miệng ba hoa trêu chọc Hoàng Dung, lẽ đương nhiên
Diệp Hướng Vãn không có ấn tượng tốt với hắn.
Nhưng một người như vậy, lại giúp nàng đánh lùi quân Kim, hơn nữa nghĩ kĩ lại, mỹ cơ của
hắn cũng đã nói, hắn không hề xuống tay với những cô nương kia.
Nói thật ra, e rằng ấn tượng ban đầu của nàng quyết định tư tưởng nhiều hơn?
Âu Dương Khắc rốt cuộc là người thế nào, chẳng lẽ nàng thật sự không biết?
Âu Dương Khắc thấy Diệp Hướng Vãn không trả lời, tiếp tục bổ cái bàn bị hư cho đến khi xong việc, lúc ôm củi đến trù phòng thì đứng một bên nhìn
nàng nhanh nhẹn làm thịt con gà mới mua.
"Đây là gì?" Âu Dương Khắc tiến đến bên cạnh Diệp Hướng Vãn, hỏi.
"Đại thiếu chủ, đây là gà, chú ý phát âm, gà ——." Diệp Hướng Vãn quay đầu
qua quít lấy lệ nói một câu, chợt phát hiện Âu Dương Khắc đang tựa sát
mình, "Ngươi đứng đây làm gì?"
Âu Dương Khắc cười khẽ: "Trên người nàng... Rất thơm... Đã lâu không được ngửi rồi." Mũi hắn ghé vào sau cổ nàng.
Nếu trước kia cho rằng Âu Dương Khắc chỉ có vẻ ngoài yêu nghiệt, thì động tác này liền lộ rõ hắn đang trêu hoa ghẹo nguyệt.
Diệp Hướng Vãn nhướng mày, cười lạnh nói: "Rất thơm? Thơm mùi dầu cải à?"
Âu Dương Khắc sửng sốt, vừa mới lắc đầu, chỉ thấy Diệp Hướng Vãn vung tay
chém xuống, chặt đứt một cái chân gà, tiếp theo tiện tay cầm lấy tép tỏi trên tấm thớt, ném vào má trái của hắn.
Âu Dương
Khắc quay đầu, mới vừa tránh được, Diệp Hướng Vãn đã cầm chân gà lên,
nhắm đánh vào má phải. Chiêu thức của nàng dung nhập tinh túy của Lạc
Anh Thần Kiếm Chưởng, hai người lại đứng gần nhau, Âu Dương Khắc tránh
không kịp, "Bốp" mà một tiếng, chân gà nặng nề đánh vào má phải của hắn.
Chuyện này không khác gì việc cho hắn một bạt tai, Âu Dương Khắc híp mắt một cái, quát: "Nàng đánh ta?"
Ánh mắt kia làm cho Diệp Hướng Vãn giật cả mình.
Diệp Hướng Vãn vội vàng giơ chân gà lên nói: "Không phải ta, là nó. Nó đánh
ngươi, ta liền giết nó báo thù cho ngươi. Âu Dương thiếu chủ, ngươi xem
ngươi uy phong chưa nè, nó chạm ngươi một cái thì đã rơi vào kết cục bị
giết còn bị ăn thịt, còn không cần ngươi tự ra tay nữa đó."
Âu
Dương Khắc nghe rồi dở khóc dở cười, trước đây khi Diệp Hướng Vãn bên
cạnh thì luôn giữ một khoảng cách với hắn, cũng không nói nhiều, sao hắn nhìn không ra nàng lại là người nhanh mồm nhanh miệng như thế?
Lúc nhìn lại Diệp Hướng Vãn thì nàng đã xoay sang chỗ khác, bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
Âu Dương Khắc quan sát phòng bếp, chợt nghe Diệp Hướng Vãn nói: "Ngươi còn đứng đó làm gì? Mau nhóm lửa đi."
"Ta làm?"
"Không lẽ ngươi muốn ăn chùa hả?"
Bạn đang đọc truyện Khi Đầu Bếp Xuyên Vào xạ Điêu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.