Chương 69: Chương 67
Thời gian quả
thật trôi rất nhanh chỉ trong phút chốc Diệp Bối Bối cùng Dật Nhu và Tử
Ny, Ngôn Quang liền trở vào học viện tiếp tục học. Trữ Dật Thần cùng Hạ
Dương cũng quay trở về công việc của bản thân. Còn Tống Phương Nhã thì
cũng khá yên ổn vì trước giờ cô ta trong trường cũng chả làm khó ai
ngoại trừ Diệp Bối Bối và một số người khác không địa vị mà thôi. Còn về phần của Hồng Diễm Ngọc và Khương Tú Liên thì rất thê thảm có thể hai
cô nàng này trước kia tuy cùng một chỗ với Tống Phương Nhã lại là người
có địa vị được nuông chìu từ nhỏ nên rất kiêu ngạo phách lối toàn ức
hiếp người khác nhiều cho nên khi hai cô ta chật vật gặp hoạ khẳng định
không ít người mượn cớ này để trả thù.
Nếu nói đến hai vị tiểu
thư này thì Khương Tú Liên so với Hồng Diễm Ngọc bộc trực thẳng thắn hơn nhiều, và cô ta suy nghĩ trong tình bạn rất đơn giản nói thẳng thì cô
ta rất ngốc, cô ta chả biết gì là thủ đoạn tranh giành hay lấy lòng, cho nên đây cũng là một điểm Tống Phương Nhã rất ghét và chẳng để tâm gì
mấy. Vì vậy khi bị người khác bao vậy đánh trả thì cô nàng bị thương
nhiều hơn vì không ai bao che cứu vớt. Hồng Diễm Ngọc thì thông minh hơn tuy không còn địa vị gì nhưng cô ta biết cách lấy lòng và miệng lưỡi cô ta luôn làm người ta vừa lòng cho dù bị đánh thì cô ta vẫn có người
đứng ra giúp đỡ và Tống Phương Nhã cũng cảm thấy được cô ta vẫn còn giá
trị trong cuộc chơi. Còn Khương Tú Liên đã sớm bị đá ra khỏi, kể từ
khoảnh khắc cô ta không là nhị tiểu thư Khương thị thì cô ta đã bị đá ra khỏi đó rồi. Tống Phương Nhã chán ghét cái đứa ngu xuẩn này nếu không
phải vì cô ta mê luyến Ngôn Quang thì cả ba đã không có ngày hôm nay.
Nhưng liệu có ai biết cũng nhờ có sự si ngốc của cô ta mà có thể cứu được
những kẻ ác như bọn họ? Liệu có ai biết rằng Khương Tú Liên có thể ngu
ngốc nhưng lại là một người nặng tình? Chỉ tiếc rằng khi họ phát hiện đã muộn rồi..
Khương Tú Liên nhìn chằm chằm thân ảnh của Hồng Diễm
Ngọc khi được Tống Phương Nhã cùng một bạn học lớp A cứu và đưa đi,
miệng cô ta cũng nghẹn ngào hi vọng được che chở : " Nhã Nhã, tiểu Ngọc
cứu mình.. "
Chỉ tiếc rằng khi nghe thấy lời cô nàng ba người kia hơi cứng người nhưng lập tức bước đi làm như không nghe thấy mặc cho
Khương Tú Liên kêu gào ở phía sau. Dù là vậy Khương Tú Liên vẫn cố chấp
cho rằng cả hai người họ cùng bạn học kia sẽ quay trở lạy hay là do
giọng cô quá yếu họ không nghe thầy.
" Mày nghĩ mày còn giá trị
sao? Một giẻ rách mà đòi theo thiên nga? Tống Phương Nhã dù thất thố
nhưng cô ấy vẫn luôn đối xử tốt với mọi người không giống như cô chỉ
biết ức hiếp người khác. " một nữ sinh trong đám đông cười khỉ khi thấy
thân ảnh chật cầu cứu dưới đất.
Có lẽ đây là báo ứng, báo ứng cho kẻ xấu..
Nhưng thực sự điều này có đúng là báo ứng không? Hay là một sự tình khác.
" Các người dừng tay lại đi, các người nói cô ấy ức hiếp người nhưng giờ
các người nhìn lại mình có giống như vậy hay không? " Trữ Dật Nhu nhíu
nhíu mi tâm nói, cô cực ghét thể loại này, người ta chật vật thì chà đạp trên cao thì nịnh hót, cho dù trước kia Khương Tú Liên có xấu đến mấy
chẳng qua là do không biết chọn bạn mà chơi và do sống với người cha quá hiểm ác nên mới như vậy.
" Chị Diệp, chị Nhu, chị Ny. " đám
người thấy ba người bước đến thì lên tiếng lấy lòng, cũng lập tức dừng
tay nhưng có một nữ học viên trước giờ ghen ghét với Khương Tú Liên thì
không dừng lại ngay mà đá thêm một cái thật mạnh vào bụng cô ta mới chịu dừng.
Nhìn hành động này, Diệp Bối Bối rất chán ghét nhưng cô
lại không nói lời nào cả, đôi mắt xinh đẹp của cô chỉ chú ý đến khuôn
mặt tái nhợt thân hình chật vật của Khương Tú Liên đang ngồi bệt dưới
đất, ánh mắt cô xẹt qua một tia thương hại. Cô không ghét cô ta dù trước cô ta có là kẻ xấu đi chăng nữa.
Vì cô biết rất rõ con người của Khương Tú Liên, tuy rằng trước kia cô nàng là một người phách lối kiêu
ngạo hay ức hiếp người chẳng qua cô ta cũng là do hoàn cảnh mà trở thành như vậy. Tính tình Khương Tú Liên không xấu chỉ là cô ta không biết
chọn bạn mà thôi. Diệp Bối Bối khẽ nhìn hai người bạn của mình, Quách Tử Ny cùng với Trữ Dật Nhu hiển nhiên biết bạn mình muốn làm gì cho nên
ngăn cản đám người kia và để họ rời đi.
" Mọi người thôi đi, nếu còn đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đấy. " Quách Tử Ny chán nản nói, cô thật sự rất khinh đám người này.
" Đi đi, dù cô ấy làm gì mấy người thì mấy người cũng không nên giết
người, cô ta chỉ chọc ghẹo một chút các ngươi thì giết cô ta nhìn xem
tội ai nặng hơn? " Trữ Dật Nhu hỏi.
Rất nhanh các học viên cho dù đồng ý hay không đi nữa cũng mau chóng rời khỏi. Đùa chứ!? Ba người
trước mắt họ thì đã có hai người chọc vào không nổi rồi không thể đắt
tội được, huống gì họ cũng chẳng làm gì mình giờ họ chỉ bảo họ đi đi,
cũng là khuyên ngăn chẳng ý xấu gì, tất nhiên sẽ không ai ngu ngốc chống đối để chuốc hoạ vào thân cả.
Đám người kia đi rồi, Diệp Bối Bối mới bước đến bên Khương Tú Liên đỡ cô ta dậy : " cô đứng lên đi, để tôi đưa cô đến phòng hồi sức sát trùng, cứ để như vậy vết thương của cô sẽ
nhiễm trùng mất. "
" Vì sao cô lại đối tốt với tôi như vậy? " Khương Tú Liên mờ mịt hỏi cô.
" Đối với ai tôi cũng vậy, tôi không phải loại người thấy chết không cứu. "
" Trước kia tôi đối xử tệ với cô đến vậy, cô không hận tôi sao? "
" Hận ư? Không có, hận một người rất mệt mỏi, tôi hận một Tống gia đã quá đủ thêm cô tôi thật sự rất mệt. " Diệp Bối Bối lắc đầu, lấy tay đỡ lấy
Khương Tú Liên giúp cô ta đứng lên.
" Cám ơn cô, lần này cô giúp
tôi nhất định tôi sẽ báo đáp. " Mắt của Khương Tú Liên hiện ra một tầng
dao động nhưng rất nhanh liền bị che giấu, cô ta thật ra không hề ghét
cô, chẳng qua vì là bạn của Tống Phương Nhã nghe Tống Phương Nhã nói cô
cảm thấy tức giận khi một người ức hiếp bạn mình.
Khương Tú Liên
chật vật đứng dậy, cầm lấy tay Diệp Bối Bối để hướng đến phòng hồi sức
mà đi, quả thật những vết thương này rất đau cần phải sát trùng.. Cô ta
cần nghỉ ngơi, cần phải làm lành vết thương trở lại, báo đáp lại Diệp
Bối Bối cùng hai bạn của cô, cô ta không thích mắc nợ ai, vì vậy cô ta
sẽ trả.
" Không cần, chỉ cần cô nên phản tỉnh lại chính cô, cô
nên nhớ trước kia cô không hề xấu tính như vậy, cô nên học cách thay đổi cô của hiện tại, học cách bảo vệ chính cô, chỉ cần như vậy là đủ, tôi
không cần cô phải báo đáp. " Diệp Bối Bối chỉ lạnh nhạt nói sau đó xoay
người rời đi.
Ở ngay chiếc ghế trong phòng Khương Tú Liên ngây
người, đôi mắt chứa đầy hỗn tạp, mọi cảm xúc của cô ta xen lẫn vào nhau. Cô ta cảm thấy bắt đầu không hiểu nổi chính mình nữa.
_____________
" Em nói xem, muốn anh phải làm như thế nào đây? " Một giọng nói đầy tà mị đầy dụ hoặc vang lên.
" Hả? " Diệp Bối Bối nằm trên giường xoay đầu lại, khó hiểu hỏi?
TMD! Cố ý câu dẫn anh rồi mà còn trưng ra bộ mặt 'em đã làm gì!?', thật đáng đánh đòn..
Diệp Bối Bối vẫn không hiểu gì, cô chỉ cảm thấy hôm nay trời nóng nực nên cô mới chọn một bộ đầm ngủ chất liệu ren để mà mặc thôi, vậy mà vừa vào
phòng anh lại nói những lời kỳ quặc.. khoan đã.. có gì đó không đúng...
Diệp Bối Bối lập tức sắp xếp lại dữ kiện mặt lập tức đỏ bừng, cô thế
nhưng lại quên mất, trong mắt của một người đàn ông phụ nữ quyến rũ nhất là khi mặc sơ mi của họ và một mặt khác là đồ ngủ đặc biệt là chất liệu ren.. Giờ thì cô đã hiểu rồi..
Nhìn phản ứng đầy chậm chạp của
cô anh rất muốn cười, nhưng anh nhịn nếu cười chẳng phải trực tiếp để cô đá bay anh ra ngoài ư? Anh sẽ không làm những việc thiếu lợi lộc như
vậy.
Mặt cô đỏ bừng, cô cả giận mắng: " lưu manh, không nghiêm túc!! "
" Ai ôi, thật oan cho anh, anh đã làm gì đâu mà em nói anh lưu manh đây? "
" Ý nghĩ trong anh rất là không đúng đắn em mới nói nha... "
" Ơ.. anh chỉ hỏi em muốn anh làm gì không? Giúp em lấy ly nước này,
chỉnh lại máy điều hoà này.. chứ anh nào có ý khác..a~ chẳng lẽ em
muốn.. " anh cười gian trá.
" tránh xa tôi ra... cái tên lưu manh đáng chết này! " Cô xấu hổ mắng, cái tên vô lại này dám gài bẫy cô.. hừ hừ..
" phốc~ haha.. bảo bối em thật ngốc.. haha "
" đáng ghét! Hôm nay anh ngủ ngoài phòng khách!! " cô giận dữ ném cái gối vào anh, sau đó hùng hổ đứng dậy đẩy anh ra ngoài. Đống cửa " Rầm " một cái.
Lúc này Trữ Dật Thần mới phát giác rằng mình đã phạm phải sai lầm mà mình cố tránh, chỉ có thể uỷ khuất gõ cửa.
" Bảo bối, mở cửa cho anh vào với.. "
" Tên lưu manh này còn muốn vào, hôm nay ở ngoài sám hối đi. " cô lên giọng, thuận thế khoá trái cửa.
" . . . "
Bỗng chốc im lặng đến lạ thường, khônh ai lên tiếng năn nỉ hay cầu xin nữa,
Diệp Bối Bối cảm thấy lạ lắm nhưng cô chỉ cho rằng anh đã chịu nhận lỗi, nên cô an tâm hất tóc quay trở lại giường, còn bày ra bộ mặt đầy thoả
mãn khi nằm trên chiếc giường êm ái.
Nhưng cô ngàn vạn lần không
nghĩ đến tên lưu manh nào đó đâu dễ bỏ cuộc hay nhận sai. Tất nhiên cũng không dễ dàng bỏ qua cho cô, biết rõ cô sẽ không mở cửa anh sẽ không
tốn sức năn nỉ cô nữa, anh có một cách thiết thực và nhanh hơn nhiều...
chính là vào thư phòng của anh mở hộc tủ lấy chìa khoá phòng để mở cửa..
Tuy anh hiện tại vẫn chưa thể ăn cô còn phải nhịn nhưng không
nghĩa là anh không được thưởng thức bằng cách khác.. hắc hắc.. muốn đấu
với anh..cô còn ngây thơ lắm.
Bạn đang đọc truyện Anh Nguyện Dung Túng, Cưng Chiều Em Hết Cả Đời được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.