Chương 22: Chương 13: Uổng Công.
Vương Pháp Thái hơn ai hết hiểu rõ ý của Hùng Thuận Côn, từ chuyện thông qua tư cách của Phan Bảo Sơn đã lãnh hội được phần nào. Ban đầu khi
nhận được thư nặc danh, gã cũng chẳng có ý định phản ánh lên trên, nhưng sau đó lại nhận được báo cáo họp Đảng ủy của xã Giáp Lâm, gã không thể
không báo lại với Hùng Thuận Côn. Thật ra gã cũng biết chẳng qua cũng
chỉ là thủ tục mà thôi.
- Bí thư Hùng, tôi hiểu rồi, chốc nữa tôi sẽ hồi âm lại cho Đảng ủy xã Giáp Lâm.
Vương Pháp Thái cười nói:
- Bí thư Hùng, tôi còn chuyện cần báo. Ban tổ chức Thành ủy cũng nhận
được một bức thư nặc danh tố cáo Phan Bảo Sơn, cán bộ phía trên cũng đã
liên lạc với tôi vì chuyện này, muốn tôi nhanh chóng cho họ câu trả lời.
- Thực không hiểu Hoàng Khai Kiến điều khiển chuyện này kiểu gì.
Hùng Thuận Côn nghiêm mặt:
- Có một tí chuyện cũng không giải quyết nổi, đến bản thân mình cũng bị
quay vòng vòng. Hiện nay với tình hình phát triển của xã hội, không tiến thì chỉ có lùi, đối với bất cứ ai mà nói, không có năng lực thì sẽ có
không có địa vị! Lại còn Lương Diên Phát, cũng chẳng ra gì!
Trọng lượng của lời nói vô cùng nặng, đủ để có thể nhìn ra thái độ của Hùng Thuận Côn. Vương Pháp Thái vội vã nhấc tay lên:
- Bí thư Hùng, một lát nữa khi trả lời phía bên Ban tổ chức thành ủy,
tôi sẽ nói rằng, tình huống của đồng chí Phan Bảo Sơn xã Giáp Lâm đơn
thuần chỉ là giả, do có người hãm hại, mục đích muốn hủy hoại tư cách
của Phó Chủ tịch xã, hoàn toàn có thể không cần để ý tới.
- Được, vậy thì hãy nói như thế!
Hùng Thuận Côn nói:
- Còn nữa, nếu xã Giáp Lâm một lần nữa có người thì thụt nói chuyện này, thì sẽ tra xét đến cùng, xem xem là ai mà làm cho người ta khinh bỉ đến vậy, cần trừng phạt thì sẽ trừng phạt.
- Được, Bí thư Hùng. Tôi lập tức thực hiện!
Vương Pháp Thái lui ra ngoài.
Lưu Hải Yến đã nhìn thấy, đã nghe thấy hết mọi chuyện, cô còn có thể nói điều gì không tốt về Phan Bảo Sơn đây?
-Bí thư Hùng, ngài làm việc đi, tôi cũng đi đây.
Lưu Hải Yến cười bất đắc dĩ:
- Vừa hay có chút chuyện cần phải ra ngoài.
-Ừ, đi đi. Chuyện của em gái cô không cần lo lắng, sẽ giải quyết ổn thỏa.
Lưu Hải Yến thở dài một tiếng trong lòng, chuyến này đúng là chẳng có
tác dụng gì. Nhưng lại có thể từ lời nói của Hùng Thuận Côn suy ra được
vài chuyện. E rằng chức vụ Bí thư Đảng ủy của Hoàng Khai Kiến không thể
thăng lên được rồi.
Buổi tối, Lưu Hải Yến gọi điện nói cho Lưu Giang Yến về suy đoán này của mình để cho cô nàng có sự chuẩn bị.
Lúc này Lưu Giang Yến đã vượt qua được nỗi ám ảnh từ câu chuyện nhà vệ
sinh lúc trước. Cô đã nghĩ thông suốt rồi, thực chất chuyện này cũng
chẳng có gì to tát.
- Bí thư Hoàng rời khỏi Giáp Lâm thì có thể bị điều đến đâu?
Lưu Giang Yến vô cùng kinh ngạc:
- Vậy thì chẳng phải Chủ tịch xã Lương sẽ rất đắc ý sao?
- Hoàng Khai Kiến bị điều động đến đâu bây giờ vẫn không thể nói trước
được. Dù sao nghe ý tứ của Hùng Thuận Côn thì gã sẽ phải rời khỏi xã
Giáp Lâm. Lương Diên Phát cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng lão thì vẫn không thể nói trước được. Dù sao thì Hùng Thuận Côn đến tháng 7, tháng 8 năm
nay cũng về hưu rồi.
- Ừ, em biết rồi. Về sau nói năng, làm việc cần phải chú ý một chút.
Không thể để đến lúc đó Bí thư Hoàng đi rồi lại không có cách nào kết
thúc.
-Nói như vậy còn được. Biết suy xét đến hậu quả chứng tỏ năng lực đã
được rèn luyện lên cao rồi. Giang Yến, xem xem lúc nào chị sẽ chuẩn bị
cho em ngồi lên cái chức Phó chủ nhiệm.
- Không cần. Chị cũng không phải là không hiểu em. Gì chứ Phó chủ nhiệm, chủ nhiệm em đều không quan tâm, chỉ cần làm việc thoải mái là được
rồi.
- Sao em lại không có chút cầu tiến nào như thế! Không có điều kiện thì
thôi không nói, suy cho cùng một người con gái muốn thành danh thì cái
giá phải trả cũng quá đắt, nhưng dẫu sao em vẫn có chị cơ mà.
- Chị, em biết chị tốt với em.
Lưu Giang Yến cười duyên, nói:
- Nhưng bản tính em trước giờ khó lường trước . Đến hiện tại cái chức
Phó chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy xã Giáp Lâm em còn cảm thấy không tự
tại, chị mà còn để em tiến lên trên thêm nữa thì nào khác gì làm em khó
xử.
- Có một số chuyện em không hiểu. Giang Yến, chị nói với em điều này,
bất kể em làm cái gì, chỉ cần là lăn lộn ở trong chốn nhân viên công
chức này, ít nhất cũng phải có một chức vụ và cấp bậc nhất định. Cấp phó phòng là điều đương nhiên.
Lưu Hải Yến nói rất nghiêm trọng:
- Xã hội này quá thực dụng, sau này em dần dần sẽ hiểu. Còn một điểm chị cần phải nhắc nhở em, chuyện yêu đương không cần phải vội. Không cần
tới hai năm sẽ có thể điều em lên đến Huyện, đến lúc đó những người có
điều kiện tốt đầy ra đấy, chẳng lẽ lại không tốt hơn xã Giáp Lâm sao?
- Chị à, em hiểu ý của chị. Thực chất em còn chưa có dự định yêu đương
gì. Cũng không giấu chị làm gì, đối với Phan Bảo Sơn là có thiện cảm,
nhưng đó cũng chỉ là từ góc độ của đồng nghiệp để nói mà thôi, chẳng có ý nghĩ gì khác cả.
- Hiện tại em nghĩ như vậy, nhưng khi đến một mức độ nhất định thì sẽ
không còn như vậy nữa rồi. Tình cảm là thứ làm cho con người ta không
thể nắm bắt được. Có lúc em căn bản không nhận thức được sự hiện diện
của nó, hơn nữa lại chẳng có cách nào để ngăn cản.
- Có đến mức huyễn hoặc mơ hồ như chị nói không? Mình không nói chuyện
này nữa. Chị, chị đã nhắc đến chuyện của Phan Bảo Sơn với Bí thư Hùng
chưa?
- À, chuyện đó hả, chiều nay chị gặp Hùng Thuận Côn rồi, nếu không thì sao có thế nghe được chuyện của Hoàng Khai Kiến chứ.
- Như thế nào vậy? Phan Bảo Sơn có khi nào phải chịu ảnh hưởng không?
- Xem chừng thì không sao cả rồi. Cũng coi như hắn ta mệnh tốt, Hoàng
Khai Kiến và Lương Diên Phát đều thất lễ với Hùng Thuận Côn, ông ta một
khi mất hứng thì cũng sẽ không buông cho bọn họ đắc ý. Cho nên Phan Bảo
Sơn được nhân cơ hội thuận lợi.
- A, vậy thì từ giờ không phải Bí thư Hoàng và Chủ tịch xã Lương đều nôn nóng sao.
Lưu Giang Yến vui vẻ cười:
- Buổi chiều hôm nay họ họp xong cuộc họp Đảng ủy chẳng đi đâu hết, ai
nấy đốc thúc người đi nghe ngóng tình hình. Ủy viên tuyên truyền xã
chúng em, Ngô Cường, bị nhìn chằm chằm đến khó chịu. Cuối cùng chạy đến
phòng làm việc của bọn em xả tức, nói rằng Bí thư Hoàng và Chủ tịch xã
Lương không nhẫn nại được, cứ luôn giục anh ta đi hỏi kết quả của Ban tổ chức Huyện ủy. Làm gì có chuyện nhanh thế được, dù sao cũng còn ngày
mai mà, thêm nữa, nếu thực sự không ổn thì Hội đồng nhân dân lùi lại một ngày là được.
- Hai bọn họ nôn nóng không phải chuyện nhanh hay chậm, mà là nôn nóng kết quả. Kết quả này chắc sẽ làm họ thất vọng rồi.
Sự thất vọng của Hoàng Khai Kiến và Lương Diên Phát, Ngô Cường là người
đầu tiên cảm nhận được. Vì liên tục cho đến buổi trưa ngày thứ hai, bên
Ban tổ chức Huyện ủy vẫn không có tin tức gì. Dựa vào lẽ thường phỏng
đoán, vào lúc này vẫn không có hồi âm, có đợi thêm nữa thì sự việc cũng
chẳng có gì đáng chờ đợi, chỉ có thể dựa theo kết quả của lúc trước mà
thực hiện.
Nhưng Hoàng Khai Kiến không hề từ bỏ ý định. Buổi chiều vào giờ làm liền đi tìm Ngô Cường, yêu cầu anh ta chủ động liên lạc xem thử rốt cuộc
tình hình như thế nào. Ngô Cường cứ thầm than mãi, ngay cả tính mẫn cảm
chính trị cũng không có, Hoàng Khai Kiến ông thực sự là uổng công lăn
lộn nhiều năm ngoài chốn quan trường.
Ngô Cường đứng trước mặt của Hoàng Khai Kiến, dùng loa ngoài gọi điện
cho Vương Pháp Thái. Anh ta muốn cho Hoàng Khai Kiến xem cái gì là không hề thú vị.
- Tiểu Ngô, cậu sao lại không để tâm một chút?
Vương Pháp Thái cười ha hả nói:
- Chuyện bầu cử Phó chủ tịch xã để quyết định không hề khó, vả lại xã
các cậu đã định ngày mai mở Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, nếu có
kết quả thì đã trả lời rồi, cần gì đợi cho đến bây giờ?
Ngô Cường nhìn Hoàng Khai Kiến, nhún vai, tiếp tục hỏi:
- Trưởng ban Vương, xã chúng tôi không phải có người bây giờ nói người
được chọn Phan Bảo Sơn có vấn đề sao, đến lúc ấy lãnh đạo cũng không nói rõ ràng, sợ ảnh hưởng không tốt.
- Vấn đề gì?
Khẩu khí của Vương Pháp Thái bắt đầu có phần cứng rắn:
- Bí thư Hùng đã nói rồi, chuyện của Phan Bảo Sơn chỉ là do có người
quấy rối linh tinh, hơn nữa còn nói nếu ai không hiểu chuyện mà tái phạm thì sẽ truy xét xử phạt đến từng người.
- Ồ, nghiêm trọng vậy! Sếp Vương, tôi hiểu rồi, bây giờ sẽ đi tìm Bí thư Hoàng báo cáo tình hình một chút để Bí thư Hoàng có thể an tâm mà quyết định.
Ngô Cường cười nói:
- Bí thư Hoàng của chúng tôi trong chuyện này cũng ở thế khó xử.
Vừa ngắt điện thoại, Ngô Cường bất lực nhìn Hoàng Khai Kiến.
- Mẹ nó, xem Vương Pháp Thái hắn vênh váo cái gì, bực mình tôi sẽ đi tìm hắn nói chuyện!
Hoàng Khai Kiến trợn mắt, sau đó bất lực dựa vào ghế thở dài:
- Tôi biết rồi, anh về đi.
Ngô Cường gật gật đầu rời đi, chưa được hai bước đã bị Hoàng Khai Kiến gọi lại:
- Phải rồi, Ngô Cường, gọi Phan Bảo Sơn đến đây.
Bạn đang đọc truyện Quan Lộ Tiêu Dao được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.