Chương 61: Cự Tuyệt Tình Cảm. (Thượng)
Nhìn thân ảnh cao lớn
của Hải Long, Phiêu Miểu đạo tôn không khỏi dâng lên một cảm giác mất
mát trong lòng, tựa như đã mất đi cái gì đó.
Sau khi Hải Long cùng Hoằng Trị trở về phòng, mới nói:
“Tiểu Trì, ngươi giúp ta hộ pháp, ta muốn tu luyện ngay, không cần gọi ta tỉnh lại.”
Nói xong, thừa dịp tâm tình đang lúc sảng khoái nên dễ dàng nhập định, ý niệm chìm vào linh đài, kinh mạch tráng kiện trong cơ thể hiện ra rõ
ràng trước mắt. Kim Đan tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt, thần lực hòa cùng kinh mạch lập tức vận hành. Nương theo tâm tình ổn định và giác ngộ lúc trước, hắn thúc dục thần lực của mình không ngừng tăng cường.
……..
Ở một nơi cao nhất trên ngọn Tiên Chiếu Sơn.
Một thanh âm lạnh như băng nói:
“Cả hai ngươi đều tiến vào vòng mười sáu người. Các ngươi hãy nhớ có kỹ, lúc này bất luận như thế nào cũng phải lấy mạng nha đầu kia cho bằng
được, bất luận là tên nào chạm trán ả, ta đều cho phép các ngươi sử dụng tuyệt kỹ Tàn Tâm Thương cùng với Tàn Dương Đao. Thù giết con bất cộng
đái thiên. Vất vả lắm mới thấy ả ra khỏi Thiên Huệ Cốc, lần này nhất
định phải cho ả bỏ mạng trên ngọn Tiêu Chiếu Sơn này.”
Một thanh âm còn trẻ vang lên:
“Sư phụ, nói như vậy sẽ khiến cho người của Thiên Huệ Cốc trả thù a! Dù sao cũng là tỷ thí.”
Thanh âm vừa rồi hừ một tiếng, nói:
“Trả thù? Chuyện này không có khả năng. Tiên thuật không có mắt, cho dù
các ngươi có giết ả, ta cũng có cách biện hộ. Cùng lắm thì cho các ngươi về núi diện bích. Đây là cơ hội tốt nhất. Các ngươi nhất định phải nắm
chắc, ai giết được ả, ta liền bổ nhiệm người đó trở thành tông chủ thừa
kế.”
“Tuân lệnh.”
Hai thanh âm vang lên cùng lúc.
“Tốt lắm, các ngươi trở về tu luyện đi. Ba ngày sau vòng mười sáu người, nếu như vẫn chưa gặp được ả, thì các ngươi nhất định phải luôn giành
chiến thắng.”
Lại đáp ứng thêm một tiếng nữa, cả hai thân ảnh liền biến mất trong màn
đêm. Tên còn lại từ từ bước ra, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt anh tuấn
có chút nhăn nhó kia, lộ ra nét quỷ dị. Hắn xiết chặt nắm đấm lại, giọng căm giận nói:
“Thiên Cầm. Lần ta nhất định phải cho ngươi hồn phi phách tán, rửa sạch mối hận trong lòng ta.”
Khuôn mặt cau có của trung niên nhân này, đúng là nhị tông chủ Hình
Thiên của Vấn Thiên Lưu. Trước đó không lâu, hắn cùng với Huyền Vũ vừa
mới đột phá Vô Ngã cảnh giới.
Hai ngày sau, Hải Long tỉnh lại sau khi nhập định xong, hắn cảm thấy rõ
ràng, trải qua hai ngày tu luyện, Kim Đan chỗ linh đài của mình so với
trước càng thêm thành thục.
“Đại ca, ca tỉnh rồi.”
Hải Long nhìn thoáng qua Hoằng Trị đang ngồi khoanh chân đối diện, mỉm cười nói:
“Tiểu Trì, cám ơn ngươi hộ pháp giúp ta. Hai ngày này tu luyện đối với
ta rất quan trọng. Kim Đan hiện giờ đã được củng cố hoàn toàn.”
Hoằng Trị mỉm cười nói:
“Cái này tựa hồ cũng là nhờ ngày đó Thiên Cầm cô nương kích thích a. Đại ca, mấy ngày nay cảm xúc của ca biến chuyển rất lớn, rốt cuộc là sao
vậy.”
Hải Long nhẹ nhàng bước xuống đất, gõ lên cái đầu trọc của Hoằng Trị một cái, nói:
“Ngươi đừng hỏi nữa, chuyện đã qua ta không muốn nhắc lại. Yên tâm đi,
ta hiện tại đã không sao, đã quay về với Hải Long trước kia. Về sau, ta
không bao giờ bị cái gì tình cảm quấy rầy nữa. Đối với người tu chân
chúng ta, nữ nhi luôn là oan gia. Hừ, dẹp bọn họ qua một bên mới tốt.”
Hoằng Trị ngây ra một lúc, dường như tỉnh ngộ cái gì, cười nói:
“Thì ra đại ca khổ vì tình. Chẳng lẽ là Ngọc Hoa cự tuyệt ca sao? Không
thể nào. Đệ thấy đại ca trong mắt cô ta không giống thế. Hơn nữa không
riêng gì cô ta, ngay cả Ngọc Bình đối với ca cũng có điểm ý tứ như vậy.
Đại ca, tuy rằng ca không phải anh tuấn cho lắm, nhưng vẫn có khối nữ
nhi thích a.”
Hải Long hừ lên một tiếng, nói:
“Bớt nói đi. Về sau ở trước mặt ta không được nhắc đến nữ nhi nữa. Ta
mới rồi có nói, sau này sẽ không bị nữ nhi làm ảnh hưởng. Ngọc Hoa, Ngọc Bình tuy rằng không tệ, nhưng chúng ta không thể nào. Một cái cũng
không được, trước kia các sư trưởng cũng không thoát qua khỏi ải này.
Lúc trước tông chủ có nói qua, không tán thành người trong Liên Vân Tông kết thành đạo lữ rồi mà.”
Hoằng Trị cười thần bí, nói:
“Cái này không nhất định nha. Nếu ca giành được quán quân trong kỳ đại
hội này, là có thể tùy tiện ngỏ lời với một người mình thích mà? Đến
chừng đó, Tiếp Thiên đạo tôn cũng không ngăn nổi.”
Hải Long trừng mắt tức giận nhìn Hoằng Trị, nói:
“Ngươi châm chọc ta có phải không, biết rõ ta đã bị loại còn nói những lời này.”
Hoằng Trị tiến đến bên cạnh Hải Long, cười nói:
“Đệ làm sao dám châm chọc đại ca? Đệ nói đều là sự thật, tuy ngày đó ca
bị loại. Nhưng hiện giờ đã khôi phục danh phận. Nguyên nhân là sau khi
kết thúc vòng đấu loại, thì trong số đó có một đệ tử Ngũ Chiếu Tiên bị
thương quá nặng, trong khoảng thời gian ngắn không thể bình phục kịp,
cho nên bỏ quyền. Vì muốn trận đấu vẫn diễn ra công bình. Tông chủ các
tông đã quyết định, trong nhóm đệ tử bị loại sẽ rút thăm ra thêm một
người bù vào. Mà người may mắn đó lại là ca. Về việc này, ca không cần
gấp gáp ra về rồi.”
Hải Long ngẩn ra, thì thào nói:
“Không phải chứ. Vận khí của ta tốt như vậy từ khi nào.”
Hoằng Trị cười nói:
“Không phải tốt từ khi nào, mà là vẫn đang rất tốt. Từ dạo đi theo ca
tới nay, mọi kỳ ngộ của ca thật sự làm cho đệ hâm mộ a! Ca thật sự là
đang được phúc trong phúc. Đúng rồi, còn có chuyện đệ quên nói cho ca
biết. Mấy hôm trước, tại thời điểm đại ca mỗi ngày đều trầm mặc, Liên
Thư tông chủ đã dẫn đệ đi gặp Ngộ Vân tông chủ. Tu vi của Ngộ Vân tông
chủ thật sự khiến cho người khác kính phục. So với sư phụ đã khuất của
đệ còn cao hơn rất nhiều. Ông ấy hiện tại đã tiến nhập tương đương với
giới Tu Chân là Đấu Chuyển trung kỳ cảnh giới. Đệ tin không bao lâu nữa, sẽ liền độ phật kiếp. Ngộ Vân tông chủ tựa hồ đối với Thiền Tông chúng
ta rất có hứng thú, còn mời đệ đến Phạm Tâm Tông của họ tham quan, có
điều đến bây giờ đệ vẫn chưa đáp ứng.”
Hải Long hồi tưởng lại đủ thứ, thầm nghĩ trong lòng: Đúng vậy! Vận khí
của mình thật sự tốt. Tám trăm năm trước, còn là một cô nhi trong một
cái thôn nhỏ hẻo lánh. Sau đó nhờ cơ duyên an bài đã gia nhập Liên Vân
Tông, tiếp đó lại gặp quái nhân tiền bối, dưới sự trợ giúp của người đã
trở thành một trong số đệ tử cùng thế hệ có tiến bộ nhanh nhất, còn
chiếm được Tiểu Thiết Côn và Nghịch Thiên Kính. Những điều này hết thảy
tựa hồ đều do vận mệnh đã an bài. Đấu bán kết, mười sáu người mạnh nhất
sao? Tốt, nếu vào được bán kết, thì mục tiêu của ta chỉ có một, phải là
quán quân. Nếu có gặp Thiên Cầm lần nữa, liền cùng cô ta đấu một trận
công bằng. Để xem rốt cuộc là Cửu Tiên Cầm của cô ta, hay Tiểu Thiết Côn của mình uy lực lớn hơn.
“Tiểu Trì, nếu ngươi muốn đi Phạm Tâm Tông như đã nói, thì nên đi đi. Dù sao ngươi cũng là người tu phật, việc bước vào phật môn thánh địa kia
hẳn là đối với tu vi của ngươi sẽ có lợi rất nhiều.”
Hoằng Trị gật đầu nói:
“Đúng vậy! Ở đó, có lẽ đệ sẽ sớm ngày tiến vào Đại Viên Mãn cảnh giới.
Nếu đại ca đồng ý, chờ sau khi đại hội tân nhân này kết thúc, đệ sẽ theo Ngộ Vân tông chủ đi một chuyến. Đệ sẽ không đi lâu đâu, khi lĩnh ngộ
rồi, sẽ lập tức quay về tìm đại ca. Hắc hắc, ca cũng không cần phải nhớ
nhung đệ a!”
Hải Long khinh khỉnh hừ một tiếng, nói:
“Ta mà nhớ ngươi? Đừng có nằm mơ. Ngươi không phải mỹ nữ. Gần đây có
phải ngươi hay lãng vãng bên cạnh Liên Thư tông chủ, ngươi cũng nên cẩn
thận chút! Ngàn vạn lần đừng để mất kiểm soát. Liên Thư tông chủ tu vi
cao thâm như vậy, không thể nào động phàm tâm được.”
Hoằng Trị tức giận nói:
“Xuống địa ngục đi. Đại ca nghĩ đệ cũng xấu xa như ca vậy sao? Đệ thừa
nhận, đối với Liên Thư tông chủ rất có hảo cảm, nhưng đó là sự tôn kính
thuần khiết.”
Hải Long phá lên cười ha hả:
“Thuần khiết? Ngươi mà thuần khiết hả? Không biết tên nào mỗi ngày đều
chạy lên đỉnh Tiên Chiếu đi tìm rượu thịt. Thật đáng tiếc! Nơi này là
thánh địa của người tu chân, thì làm gì có đồ ăn mặn? Có phải ngươi rất
thất vọng không?”
Hoằng Trị đỏ mặt lên, xấu hổ nói:
“Ca, làm sao ca biết, không phải ca đang có chuyện buồn phiền sao?”
Hải Long cười hắc hắc, nói:
“Tuy rằng mấy ngày nay tâm tình ta không tốt, nhưng tính cách của ngươi
ta biết tổng. Bằng vào Thiên Nhĩ thông, tự nhiên là có thể biết ngươi đi làm cái gì. ‘Cái Tiên Chiếu Sơn tổ chảng như vậy mà ngay cả rượu thịt
cũng không có, thật là làm cho bần tăng tức chết mà.’” Câu cuối cùng là
hắn học theo ngữ khí của Hoằng Trị nói. Nói xong, hắn nhất thời cười lên hô hố.
Khuôn mặt Hoằng Trị lúc đỏ lúc trắng, vừa định cãi lại, thì nghe bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
“Hoằng Trị ca ca, Hải Long đã tỉnh chưa?”
Thanh âm vang lên vô cùng thấp, Hải Long trong lòng vừa động, nghe kỹ
lại, đây đúng là tiếng của Ngọc Hoa. Hoằng Trị bước ra mở cửa, chỉ thấy
tỷ muội Ngọc Hoa trước sau đứng bên ngoài, vội vàng mời cả hai vào
trong, cười nói:
“Hải Long đại ca của các cô mới vừa tỉnh không lâu. Các cô đến đây đã là lần thứ bảy rồi.”
Ngọc Hoa cười ửng đỏ mặt, liếc qua Hải Long một cái, nói:
“Ngày mai là vòng 16 người đại hội tân nhân bắt đầu rồi. Muội lo Hải
Long đại ca mãi tu luyện mà quên trận đấu, cho nên mới tới đây nhắc.
Hải Long không còn giữ bộ dáng cười đùa với Hoằng Trị như lúc nãy, mà lạnh nhạt nói:
“Chúc mừng hai vị sư muội thành công tiến vào vòng 16 người. Ta chẳng
qua chỉ là kẻ được bổ sung vào thôi. Kỳ thật ta có tham gia hay không
cũng chẳng sao cả.”
Ngọc Hoa nhận thấy, từ Hải Long truyền ra một loại cảm giác xa cách, tựa hồ vài ngày không gặp, giữa bọn họ đã nổi lên một vách tường chắn thật
dày. Đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, nói:
“Hải Long đại ca, sao ca có thể tự xem nhẹ mình như vậy? Muội nghe Phiêu Miểu sư thúc nói, tu vi của ca kỳ thật rất mạnh. Thất bại ở vòng loại
là do chủ ý mà thôi.”
Hải Long hiện tại đã không còn muốn dây dưa cái gì cùng nữ nhi, lại càng không muốn để cho tỷ muội Ngọc Hoa nuôi hy vọng, nên vội đứng lên, bước ra ngoài cửa, hít hà một hơi không khí mát mẻ, nói:
“Hai vị sư muội, ngày mai trận đấu bắt đầu rồi, hai muội nên trở về tĩnh tu, để cho tu vi đạt tới trạng thái tốt nhất. Ta còn muốn tu luyện, hai người nên trở về đi.”
Hai tỷ muội nhìn nhau, dĩ nhiên là các cô không nắm rõ tâm tình hiện tại của Hải Long, Ngọc Hoa bước nhanh đến bên cạnh Hải Long, buột miệng
nói:
“Hải Long đại ca, ca làm sao thế? Chẳng lẽ thực sự chán ghét bọn ta vậy sao?”
Hải Long nhàn nhạt nhìn cô một cái, cũng không trả lời. Quay đầu nhìn xa xăm ra ngoài trời đêm.
Ngọc Hoa giận dữ nói:
“Ta biết, ngươi coi trọng Thiên Cầm kia hơn đúng không? Nhưng ngươi cũng không cần phải đối xử với bọn ta như vậy! Ngươi thật giỏi lắm sao?
Chúng ta đây chẳng qua là từng chứng kiến ngươi giúp đở thôn ta nên sinh lòng ngưỡng mộ, không nghĩ tới, ngươi lại là một người như thế. Ta thật sự nhìn lầm ngươi.”
Ngọc Bình ảm đạm cố kiềm nén phẫn lộ trong lòng an ủi tỷ tỷ, thấp giọng nói:
“Tỷ tỷ, quên đi. Chúng ta về.”
Hải Long than nhẹ một tiếng, nói:
“Không sai, ta không có gì giỏi cả. Ta chẳng qua chỉ là một cô nhi. Còn
Thiên Cầm như là thiên nga giữa biển người, ta cũng không ôm mộng xa vời như vậy. Các cô đi được rồi.”
Trong mắt Ngọc Hoa hào quang líu chíu, cô mạnh mẽ dùng một tay xô Hải
Long ra, chạy nhanh qua. Lưu lại dư quang trong khóe mắt Hải Long là, ở
trên mặt Ngọc Hoa, có vài giọt lệ trong suốt.
Nhìn tỷ muội Ngọc Hoa bỏ đi, Hoằng Trị có chút khó hiểu nói:
“Đại ca, ca cần gì phải như vậy chứ? Các nàng đối với ca cũng không tệ mà!”
Hải Long quay đầu lại, hào quang sáng rực trong mắt:
“Các nàng quả thật không tệ. Cho nên ta mới không muốn làm các nàng bị
tổn thương. Hiện tại ta không có hứng thú với nữ nhân. Trên thế gian
này, chỉ có thực lực mới chứng minh hết thảy. Cái ta cần nhất bây giờ
chính là thực lực cường đại. Khi nào ta có thể dựa vào thực lực của bản
thân đối đầu với cả thiên địa vạn vật, thì mới tính tới chuyện khác. Đến lúc đó, cho dù ta có đi thu nạp tất cả mỹ nhân trong thiên hạ đi chăng
nữa, cũng không ai dám nói cái gì.”
Khí phách mãnh liệt từ trên người Hải Long kích động mà ra.
Hoằng Trị đột nhiên trở nên nghiêm nghị, Phật Tinh Niệm Châu xuất hiện trên tay hắn, trầm giọng nói:
“Đại ca, ca đối với thực lực rất chấp mê. Chẳng lẽ ca không biết, như vậy sẽ đưa lối ca tiến nhập ma đạo.”
Cảm thụ được phật khí đang hướng về mình, Hải Long cũng không thèm chống cự, chỉ lạnh lùng nói:
“Ta có chấp nhất thực lực, nhưng ta sẽ không nhập vào ma đạo. Ta muốn
thành tiên. Hơn nữa ta muốn tu vi mình trở thành cường đại nhất tiên
nhân. Tự bản thân ta từ lúc bị tủi nhục lần đầu tiên thì đã có tuyên
thệ, ta muốn trở thành tiên, là người cường đại nhất trong nhị giới tồn
tại. Thượng thiên hạ địa, duy ngã độc tiên.”
Hoằng Trị chấn động toàn thân, trước ngực Hải Long đột nhiên trào ra một đoàn quang ngân sắc bén, ngăn cách hoàn toàn phật khí của hắn ra bên
ngoài, tu vi của mình rõ ràng cao thâm hơn Hải Long một ít, nhưng không
tài nào xuyên qua cái chắn nổi. Thất vọng thở dài, giải đi phật lực của
Phật Tinh Niệm Châu, Hoằng Trị thì thào:
“Chuyện của đại ca thì tự do ca xử lý a. Không ai có thể giúp ca. Đại
ca, đệ chỉ muốn khuyên một câu. Đôi khi, thực lực cũng không thể đại
biểu cho tất cả. Ngàn vạn lần đừng để dục vọng che mắt. Đệ nghe trong
phật đạo có nói. ‘Minh bất tự thuyết dã. Cố ngôn như thị sở văn. Hựu ngã giả tính dã. Tính tức ngã dã. Nội ngoại động tác. Giai do vu tính.”
Lúc này, hắn tựa như một pho tượng tràn ngập khí thế uy nghiêm.
Nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Hoằng Trị, Hải Long tiến lên, vỗ vỗ bả vai hắn, nói:
“Yên tâm đi, ta tự biết chừng mực. Ta biết là ngươi thành tâm với ta.
Bất luận về sau có biến thành cái dạng gì, ngươi thủy chung vẫn là hảo
huynh đệ của ta. Vừa rồi rõ ràng ngươi có thể dùng phật lực mạnh mẽ công phá lá chắn do ta bố trí, tiếp theo sẽ dùng phật lực dẫn dắt tâm tình
ta, nhưng ngươi lại không làm như vậy, riêng về chuyện này, thế là đủ
rồi.”
Nói xong, Hải Long lướt qua thân thể Hoằng Trị, nhẹ nhàng ngồi lên giường, tiếp tục tiến nhập trạng thái tu luyện.
Bạn đang đọc truyện Duy Ngã Độc Tiên được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.