Q.6 - Chương 2
Tháng Hạ Hỏa (Tháng 9) Ngày 3, 18:27
Brain rời đi khi người vệ sĩ mà Climb xếp thay ca đến. Mặt trời đã ngả về phía tây, anh hướng trở
lại nhà Gazef với cái bụng đói cồn cào.
…Để cho Stronoff phải bụng đói chờ mình cũng không hay lắm nhỉ.
Brain mở cửa ra như thể đó là nhà của mình, đơn giản vì Gazef đồng ý cho anh làm thế.
Vừa bước về phía căn phòng mà Gazef cho mượn, Brain nghe tiếng bước chân đi về phía mình. Anh đoán là Gazef, và xác nhận nó ngay khi tiếng bước
chân xuống cầu thang.
“Cậu về hơi trễ đấy Unglaus. Vừa đi đâu vậy?”
Câu hỏi của Gazef không có giọng điệu trách móc nào. Nhận thấy Brain trầm tư không đáp lại, ánh mắt Gazef đầy tò mò.
“Nếu được thì vừa ăn cơm vừa nói đi?”
Ánh mắt phiền muộn của Brain như thể gặp được chiếc thuyền giữa biển khơi mịt mùng. Anh xoa bụng cười.
“Nghe tuyệt đấy. Vậy, ở đâu đây?”
Thoáng chút ngạc nhiên, Gazef dẫn anh ta tới phòng ăn.
“Là người hầu nấu à? Hay anh tự nấu ăn?”
Gazef cười trước câu hỏi vô nghĩa.
“Không, thực sự mà nói thì tôi nấu ăn khá là tệ.”
Gazef ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp.
“Có lẽ những người hầu cũng già rồi, đồ ăn lúc nào cũng nhạt. Sau một ngày
làm việc mệt nhọc, cậu muốn cái gì đó mạnh mẽ hơn, nhưng những người hầu có vẻ không hiểu được điều đó.”
“Ngài Warrior Captain vô địch của Vương Quốc lại bị phải ăn thức ăn nhạt nhẽo như thế này sao?”
Brain cười châm chọc Gazef, nhưng Gazef vẫn bình thản đáp lại.
“Unglaus, tôi cũng muốn cho cậu nếm thử mấy món nhạt nhẽo đầy tự hào của nhà tôi
lắm, nhưng chúng ta phải ăn đồ ăn tôi mua ở ngoài về rồi.”
“Là vậy sao, thật cám ơn vì đã lo cho tôi.”
Thấy Brain mỉm cười, Gazef cũng cười phá lên. Ngay sau đó cũng phản kích ngược lại.
“Còn cậu thì sao, có nấu ăn được không?”
Đòn phản kích của Gazef trượt vào hư không.
“Mấy món cầu kì thì không, nhưng mấy món đơn giản thì thoải mái. Đi tập
luyện hay thám hiểm xa mà không nấu ăn được thì hơi phiền đó.”
Gazef chậm rãi gật đầu, với tay lấy chiếc giỏ để ở góc phòng ăn. Chiếc giỏ đủ to để nhét vừa một đứa trẻ vào, mùi hương tỏa ra đủ để kích thích mũi
và dạ dày.
Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau.
Vài chiếc đĩa được lấy ra khỏi giỏ, rượu được rót vào ly. Chẳng có lý do để ăn
mừng nhưng họ vẫn chạm ly và uống trong im lặng. Brain nốc hai ngụm lớn
rồi đặt ly xuống.
Anh thở dài, giọng run run nói thầm.
“…Lâu lắm rồi mới uống rượu.”
“Tôi cũng vậy. Đến về nhà ăn cơm cũng khó nữa là.”
“…Làm việc trong cung điện chắc là vất vả nhỉ.”
“Kể từ khi trở thành Warrior Captain, lúc nào cũng có việc để làm.”
“Bảo vệ hoàng tộc?”
“Đúng vậy. Đó mới là nhiệm vụ chính.”
Sau khi nghe chuyện của Gazef, Brain có thể thấy được con người này thật sự quá thẳng thắn. Anh ta đã có thể đi đường vòng hết lần này tới lần
khác, nhưng lại chọn hướng thẳng tới trước.
Người như vậy hẳn sẽ bị giới quý tộc ghét lắm.
Như thể giả định của Brain là đúng, những câu chuyện của Gazef ít khi đề
cập tới giới quý tộc. Dù nắm giữ một vị trí cấp cao như Warrior Captain, phần lớn câu chuyện đều là về cuộc đời người lính của anh ta hay về
hoàng tộc. Không hề có chút nào nhắc đến những vũ hội tiệc tùng đầy kiêu ngạo.
Mọi thứ đã khác ở những vùng lân cận như Đế quốc, nhưng ở
Vương Quốc vẫn còn đó một bức tường lớn chắn giữa giới quý tộc và thường dân.
Với Brain, tình thế này thật buồn cười.
Anh dành hết thời gian để tập luyện nhằm đánh bại Gazef, mong chờ một trận tử chiến
khi họ gặp mặt. Và giờ, họ ngồi uống rượu nói chuyện trăng sao với nhau
như hai người bạn. Như thể bắt được suy nghĩ đó, Gazef cũng mỉm cười.
Họ nâng chén lần nữa, nhưng có vẻ đã chếch choáng say. Họ chạm ly hơi mạnh khiến một ít rượu đổ lên bàn.
“Đừng để rượu đổ vào thức ăn.”
“Biết đâu cho chút rượu vào lại ngon hơn.”
“Tôi không hề biết gì về vụ nêm nếm cả…chắc cậu cũng vậy nhỉ Unglaus?”
“Brain. Gọi tôi là Brain được rồi.”
“Ừm, vậy thì cứ gọi tôi là Gazef.”
“Được thôi, Gazef.”
Họ lại bật cười và cụng ly.
Chủ đề của Gazef càng lúc càng rộng, có vài điều và Brain còn chẳng hề hay
biết. Bầu không khí trở nên nóng lên, Gazef không ngần ngại hỏi.
“Vậy Brain, đã có chuyện gì xảy ra với một người tầm cỡ như cậu thế?”
Như đang chữa trị một vết thương trong nội tâm, Gazef bắt đầu một cách thận trọng. Việc anh ta nhìn trộm phản ứng của Brain không phải để xác định
anh có nói thật hay không, mà là thực sự lo lắng.
“Cám ơn.”
Nhìn Gazef mở to mắt ngạc nhiên vì nhận được lời cám ơn bất ngờ, Brain cảm
thấy nhẹ nhàng đôi chút. Anh tự trấn tĩnh mình trước khi bắt đầu.
“…Tôi đã gặp một con quái vật.”
“Quái vật? Là loại gì?”
“Là một Vampire…tên là Shalltear Bloodfallen. Đòn tấn công mà tôi nghĩ
ra…để đánh bại anh bị ả ta chặn lại chỉ bằng ngón tay út.”
Brain nhận ra mắt Gazef mở to.
“…Thật vậy sao.”
Brain mô tả lại vẻ bề ngoài của con quái vật để hỏi thông tin của Gazef, nhưng chỉ nhận lại được một câu “Tôi không biết.”
Gazef nhấp một ngụm rượu. Brain cũng tương tự và hồi tưởng lại cuộc chiến- Không, là cuộc tàn sát.
Tất nhiên anh không đề cập gì về băng cướp. Gazef chắc cũng đoán được Brain đã sống như thế nào. Nhưng dù vậy, Brain cũng không đủ dũng khí để nói
với Gazef rằng anh là kẻ sẵn lòng làm bất cứ việc gì để đạt được sức
mạnh.
May mắn là ánh mắt của Gazef không hề có tí hoài nghi.
“Anh tin lời tôi sao?”
“…Thế giới này rất rộng. Một con quái vật như thế tồn tại cũng không lạ gì.
Nhìn vào lịch sử thì cũng đã có những kẻ như Demon Gods hay Dragon Lord
tồn tại đấy thôi. Nhưng một quái vật như vậy…ta không thể thắng được.”
“Ừ. Tôi không biết anh mạnh cỡ nào, nên tôi sẽ không có cách nói nào thực
sự hợp lý, nhưng chắc chắn là anh không thể thắng được nó. Một con quái
vật cỡ đó là vượt quá khả năng của chúng ta. Kể cả hai người chúng ta
hợp lực lại cũng chỉ cầm cự được thêm một hai giây.”
“Này, đừng nói vậy chứ.”
Gazef phàn nàn với giọng đùa giỡn, nhưng Brain đáp lại với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Gazef, anh là Warrior Captain, người nắm giữ trọng trách bảo vệ hoàng tộc. Xin đừng nghênh chiến với nó nếu gặp phải. Mạng sống của anh rất giá trị.”
“Cám ơn vì lời khuyên, nhưng nếu con quái vật tên Shalltear tìm cách tấn
công quốc vương, tôi cần phải câu giờ kể cả nếu phải bỏ mạng.”
Thậm chí câu giờ cũng không được trừ khi nó quyết định chơi đùa với Gazef.
Tuy nhiên, nếu là Gazef…anh cảm thấy Gazef có thể làm được. Dù cho chỉ
là vài giây.
“Shalltear. Shalltear Bloodfallen.”
Gazef nặng nề gật đầu sau khi nghe Brain mô tả lại nó một lần nữa.
“Được rồi, sau khi chúng ta tỉnh táo, cậu có thể kể lại cho tôi một lần nữa
được không? Tôi cũng muốn thu thập nhiều thông tin nhất có thể về nó.”
“Kể cả có thu thập được thông tin thì cũng không chắc là làm gì được nó.”
“Nếu có một cơn bão sắp tới, thì cũng nên chuẩn bị một chút chứ. Hơn nữa, biết đâu nếu có một ai đó có ý tưởng tốt.”
“Như vậy có vẻ tốt.”
“Cho dù không thân thiết lắm nhưng tôi cũng có quen biết vài mạo hiểm giả
cấp Adamantium. Có thể họ sẽ có vài ý tưởng…Vậy, Brain, cậu định sẽ làm
gì?”
Brain cau mày. Từ giờ anh nên làm gì. Anh đưa mắt nhìn lơ đãng nhìn thanh Katana đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Luyến tiếc.
Tất cả chỉ còn là sự luyến tiếc. Bất kể có cố gắng thế nào, anh cũng không
thể hạ được con quái vật đó. Giấc mơ trở thành kẻ mạnh nhất đã hoàn toàn tan vỡ. Cuộc đời của anh đã lãng phí. Anh không thể sống một cách vô
nghĩa nữa.
Một giấc mơ hoang dại của một đứa trẻ…
“Tôi nên làm gì đây…Có lẽ tôi nên trở về làm việc đồng áng.”
Vốn dĩ ban đầu anh là một nông dân. Anh vẫn còn nhớ những thứ căn bản của
việc đồng áng còn sót lại trong đầu. Tất cả những thứ khác chỉ toàn là
kiếm thuật. Nói thẳng ra, anh đã sống chỉ vì duy nhất một mục đích.
“Việc đó…cũng không tệ…nhưng, hay là cậu hãy phục vụ Vương Quốc cùng với tôi?”
Ý này cũng không tồi. Anh ta có thể không bao giờ đánh lại một quái vật
như Shalltear, nhưng đối với người thường thì hẳn anh ta vẫn được xếp
vào hàng những người mạnh nhất. Tuy nhiên…
“Tôi không nghĩ mình có thể làm việc cùng kẻ khác. Tôi cũng không giỏi trong việc cúi đầu.”
“Cậu nghĩ tôi hay cúi đầu lắm sao?”
“À, xin lỗi. Tôi không có ý vậy. Chỉ là tôi nghĩ rằng tất cả những người
trong cung điện đều như thế…Gazef, ý của anh không tồi tí nào. Chiến đấu vì ai đó…À! Nói về vấn đề đó, tôi đã gặp một thằng nhóc tên Climb.”
“Climb? Ý cậu là đứa trẻ có giọng khàn khàn?”
Giọng Gazef hơi ngạc nhiên khi Brain xác nhận điều đó.
“Cậu gặp Climb? Cậu ta là vệ sĩ của công chúa, nên tôi không nghĩ là cậu ta sẽ đi khỏi công chúa xa như vậy…”
“Tôi bắt gặp khi cậu ấy đang luyện tập trong thành phố.”
“Luyện tập trong thành phố…Cậu ta không quá tài giỏi nên cậu ta sẽ không thể
trở nên mạnh hơn được nữa. Cậu ta chỉ nên tăng cường thêm thể lực của
mình thôi. Có phải kiểu luyện tập đó không? Nếu không thì có lẽ tôi nên
cho cậu ta vài lời khuyên.”
“Hừm, thực sự là…cậu ta hoàn toàn
không có tài năng với kiếm thuật. Tuy nhiên ở một phương diện khác, cậu
ta lại mạnh hơn so với tôi.”
Gazef làm một biểu cảm như bảo Brain đừng đùa nữa.
Tất nhiên sự khác biệt giữa Brain và Climb là tuyệt đối, năng lực hoàn toàn không thể so sánh được. Tuy nhiên trước kẻ mạnh thực sự, Brain nhận ra
nó cũng chỉ là cuộc đua giữa những con sên. Hơn tất cả, có một dũng khí
để đứng trước sát ý của người như Sebas thực sự rất đáng xem trọng.
Kẻ từ bỏ hy vọng như tôi đã bỏ chạy. Nhưng nếu đó là Climb, cậu ấy sẽ
không bao giờ bỏ chạy và để người cậu cần bảo vệ lại đằng sau. Một người như vậy…có thể sẽ đủ sức để cắt đầu móng tay út con quái vật đó.
Sự tò mò hiển hiện trên gương mặt Gazef, nhưng Brain vẫn giữ im lặng. Thay vào đó, anh kể lại câu chuyện về cuộc tập kích vào kĩ viện của Eight
Fingers.
“Là vậy sao…cùng Climb.”
“Nếu anh nghĩ mọi thứ sẽ phiền toái thì cứ việc đá tôi ra khỏi nhà. Giờ mới nghĩ, anh có thể sẽ
gặp rắc rối nếu một kẻ đã gây hấn với thế giới ngầm ra vào nhà anh.”
“Không, không có vấn đề gì cả. Đúng ra mà nói, tôi hoàn toàn tán thành việc đó. Chúng là lũ cặn bã làm dơ bẩn Vương Quốc. Tôi rất muốn được xung phong
hủy diệt nơi đó như cậu nếu có thể.”
“Eight Fingers gây nguy hại cho Vương Quốc vậy sao?”
“Thực sự kinh tởm. Chúng kiểm soát gần như toàn bộ thế giới ngầm ở Vương
Quốc. Với tiền bạc kiếm được, chúng mua chuộc quý tộc và bóc lột thường
dân. Kể cả nếu chúng tôi có muốn hủy diệt chúng, các quý tộc bị mua
chuộc luôn nhúng tay vào. Nếu muốn tấn công, chúng ta cần đánh vào những cơ sở mật một cách tự phát như cậu đã làm. Hơn nữa, chúng câu kết với
những quý tộc nhiều quyền lực, nên nếu thất bại, đòn phản công sẽ rất
đau.”
“Trên đe dưới búa.”
“Ừ. Bởi vậy làm hao tổn sức mạnh của chúng như cậu làm là tốt rồi. Đáng tiếc là chuyện đó không dễ tí nào.”
“Không thể dùng vương quyền sao?”
“Sẽ rất khó để đối phó với phe Quý tộc. Vấn đề thực sự là chúng mua chuộc người ở cả hai phe.”
Bầu không khí nặng nề bao trùm, họ ăn uống một cách lặng lẽ.
Bạn đang đọc truyện Overlord được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.