Q.10 - Chương 8: Vương Quốc Re-Estize 3
Trong suốt tháng qua, Philip cảm thấy anh là người may mắn nhất Vương quốc.
Anh được cho là người may mắn nhất, nếu anh đã nói vậy. Tuy nhiên, khiêm
tốn là một đức tính tốt. Bên cạnh đó, có thể có quý tộc khác may mắn hơn anh, vì vậy tốt nhất là không nên nói tuyệt đối.
Quý tộc—hừ
Philip nở nụ cười thận trọng trong khi vuốt phẳng quần áo của mình.
Đây là lần thứ hai anh tham dự một bữa tiệc cao quý như vậy. Tuy nhiên, có
lẽ anh nên nói rằng điều này rất bình thường với một buổi tiệc tối do
Hoàng gia tổ chức- sự suy đồi tuyệt đối của sự kiện này rõ nét nhất
trong số những bữa tiệc mà gã đã từng tham dự.
Lễ phục của những
khách mời khác có vẻ đắt tiền hơn những người đến sớm. Những trang phục
kia tốn bao nhiêu tiền vậy? Philip liếc trang phục của mình và hơi chút
thất vọng.
Nhưng anh nghĩ, đám quý tộc thượng lưu có những bộ trang phục thật tuyệt vời.
Đám phụ nữ quý tộc trong trang phục sặc sỡ đều nở nụ cười, nhưng nó là nụ
cười chế giếu cho trang phục của anh sao? Philip không thể không nghĩ
vậy, ngay cả khi không có cơ sở nào để nghĩ thế. Khi anh nhìn xung
quanh, anh tưởng tượng những quý tộc đếu đang cười nhạo anh.
Đó là bởi vì mình không có tiền.
Nếu lãnh địa của anh giàu có hơn, anh có thể mua được những trang phục tốt
hơn. Tuy nhiên, lãnh địa của Philip chưa bao giờ phát triển. Ngay cả
quần áo của anh hiện tại cũng được may vá vội vàng từ lễ phục của anh
trai. Kết quả là anh cảm thấy hai vai hơi chật.
Chà, thiếu
thốn tiền bạc là vì người đứng đầu vô dụng. Vì vậy, nếu mình trở thành
người đứng đầu, mình sẽ làm lãnh địa giàu có hơn.
Philip là con thứ ba của một gia đình quý tộc.
Tương tự như dân thường, con trai thứ ba gần như không được chào đón trong
các gia đình quý tộc. Cho dù gia đình đó giàu như thế nào, chia tài sản
thành nhiều phần sẽ làm gia đình suy yếu đi. Do đó, tài sản thường được
con trai cả kế thừa. Ở khía cạnh này, quý tộc cũng tuân theo quy tắc cơ
bản như dân thường.
Có lẽ gia đình nào giàu có sẽ có hỗ trợ tài
chính cho người con thứ ba. Có thể họ dựa vào mối quan hệ với những gia
đình quý tộc khác và khuyến khích anh ta ra ngoài. Tuy nhiên, gia đình
Philip lại khác.
Khi con trai cả đến tuổi trưởng thành- nói cách
khác, trường hợp bệnh chết giảm đáng kể- con trai thứ ba Philip trở
thành người thừa trong gia đình.
Anh sẽ nhận được một chút tiền
và bị đuổi khỏi nhà? Hoặc có lẽ anh sẽ bị gửi đến sống trong một gia
đình nghèo và làm việc như một người nông dân. Anh chỉ có thể chờ đợi
một trong hai bi kịch đó đổ lên đầu mình. Tuy nhiên, mọi thứ lại đi theo cách khác. Thay vào đó, anh lại được đẩy lên sân khấu lớn.
Đó là lí do vì sao Philip cảm thấy thật may mắn.
May mắn đầu tiên là anh trai anh, con trai thứ hai, chết vì bệnh trước tuổi trưởng thành.
Kể từ khi anh cả của anh, con trai cả, trở thành đàn ông, thì anh của anh, con trai thứ hai, không còn bất kì giá trị nào nữa. Ngoài ra, họ không
phải là lãnh địa giàu có nên chỉ có thể dùng thảo mộc thay cho linh mục
để chữa trị cho người anh thứ hai. Và tình trạng của anh ta trở nên tồi
tệ hơn, và anh ta trở thành kẻ tàn phế.
Lúc này, Philip đã được nâng lên thành ‘kẻ thay thế’. Giá trị của anh tăng từ một gã nông dân lên quản gia.
Những điều như thế không hề hiếm.
Tuy nhiên, thứ giúp Philip bước ra sân khấu lớn chính là may mắn lớn nhất đời anh.
Vài năm sau, khi người anh cả của Philip trưởng thành, cũng là lúc anh ta
bắt đầu tiếp nhận tài sản gia đình. Sau đó, cuộc chiến với Đế quốc nổ
ra. Nếu đúng như mọi lần thì cuộc chiến sẽ kết thúc sau một vài va chạm
cùng một chút thương vong. Vì vậy, nó là một cách an toàn để có quân
công, và ghi điểm cho gia đình mình khi họ đã cho đàn ông trong nhà tham gia trận chiền.
Tuy nhiên, người anh đã không trở lại.
Anh ta bị Vua pháp sư làm thịt, cùng với hai mươi người khác.
Philip không thể nào quên được niềm vui khi nghe tin đó. Niềm vui lớn mà anh đã nuôi dưỡng kể từ khi trở thành ‘kẻ thay thế’.
Cơ thể anh ta đã mất tích, cùng với bộ áo giáp tổ truyền. Tuy nhiên đó
không phải là vấn đề lớn. Khi lãnh địa trở nên giàu có, anh sẽ có một bộ áo giáp phù hợp với bản thân mình. Điều quan trọng là danh hiệu người
thừa kế đã từ không thể trở thành trong tầm tay.
Thời gian thật hoàn hảo.
Nếu người anh cả chết sau khi kế thừa tài sản, Philip sẽ phải chờ đợi cho
cháu trai của mình lớn lên. Tuy nhiên kể từ lúc anh trai anh chết mà
không kế thừa tài sản, quyền lực của anh là một bản giao kèo được hoàn
thành.
Dường như Vua pháp sư lộ diện để sắp xếp tất cả chuyện này cho Philip.
Do đó, Philip cảm thấy có chút giống như là cảm tình với Vua pháp sư, kẻ
anh chưa bao giờ gặp. Nếu được thì anh muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình tới sứ giả của Vua pháp sư.
Ngoài ra—
Đúng rồi. Mình đang đi trên con đường may mắn. Sao có thể để cơ hội tốt như vậy trôi qua trước mặt mình được?
Trái tim Philip nóng rực.
Anh chỉ có thể nghĩ cha và anh trai mình là những kẻ ngốc sau khi nhìn thấy những chuyện họ dã làm. Tại sao các người không làm điều này? Chúng không mang đến nhiều lợi ích hơn à? Tất nhiên anh không bao giờ nói như vậy với họ.
Đó là vì nếu có thành tích thì cũng không rơi vào đầu anh. Với lại anh
cũng không đủ uy tín để tự mình thực hiện. Vì vậy, trong suốt một thời
gian dài, Philip nung nấu ý tưởng làm thế nào để quản lí lãnh địa của
mình và giữ chúng sâu trong trái tim.
Mình sẽ làm cho những
lãnh chúa lân cận biết mình xứng đáng với danh hiệu này. Mình sẽ cho cha biết ánh mắt ông thiển cận thế nào khi chọn anh trai làm người thừa kế. Bán lúa mì và rau chất lượng tốt cho thương nhân—không, mình nên làm gì đây? Điều đó sẽ thu hút sự chú ý và nếu ai đó ăn trộm ý tưởng của mình
thì sao? Tuy nhiên, không có tiền thì không có thương mại. Mình phải tìm những thương nhân kín tiếng và đáng tin cậy- nói cách khác, không phải
gã đó.
Khuôn mặt Philip vặn vẹo khi nhớ lại khuôn mặt của gã thương nhân kia.
Kí ức khó chịu về gã che lấp cả niềm vui của anh trong hội trường xa hoa này.
Sao gã dám lên mặt với mình chứ! Mặc dù mình phải chịu đựng nó lúc này,
nhưng khi tìm được thương nhân tốt hơn ở thủ đô, mình sẽ đá bay gã đi!
Mình có những mối quan hệ của mình mà!
Philip đã tạo được vài mối quan hệ ngầm trong mấy ngày ở Vương đô. Niềm tự hào đó phần nào đuổi đi những bất hạnh trong tim anh.
Đúng như mình đoán, con đường của mình bây giờ đầy màu hồng. Mình sẽ làm
lãnh địa trở nên giàu có và sở hữu một gia tài khổng lồ. Những kẻ ngốc
từng lên mặt với mình sẽ biết ai là kẻ ngốc.
Khi Philip đang hình dung tương lai tràn ngập màu tiền của mình, một giọng nam vang lên trong hành lang.
“Thưa quý vị! Tôi xin giới thiệu, người đứng đầu phái đoàn ngoại giao từ Vương quốc Sorcerous, Allbedo-sama!”
Tại thời điểm này, dàn nhạc tại hội trường lớn hạ nhạc cụ xuống, và tâm trạng vui vẻ thân mật cũng lắng xuống.
Những tiếng xì xào vang lên, có vẻ như người dẫn chương trình vừa công bố ngôi sao của bữa tiệc do Hoàng gia tổ chức hôm nay.
“Allbedo là cánh tay phải đắc lực của Vua pháp sư tại Vương quốc Sorcerous, và
đang giữ vị trí tương đương với thủ tướng, đó là Tổng quản thủ vệ.
Allbedo-sama sẽ một mình tới tham dự với chúng ta tối nay.”
“Huh, một mình?” một giọng nữ đầy mềm mại vang lên. Một vị quý tộc bên cạnh
cô ta lập tức trừng mắt “Im lặng!”. Philip cảm thấy hơi chút ngạc nhiên.
ư
Khi Philip đang tự hỏi vẻ ngoài của vị sứ giả này như thế nào, anh nhìn về phía cánh cửa nơi vị MC đang đứng.
“Chúng ta hãy chào đón người đứng đầu phái đoàn ngoại giao, Allbedo-sama!”
Cánh cửa lớn mở ra, toàn bộ hội trường rơi vào im lặng.
Một người phụ nữ giống như nữ thần xuất hiện. Vẻ hoàn hảo của cô đẹp hơn
bất kì người nông dân nào, đẹp hơn bất kì con điếm nào trong kĩ viện của Vương quốc, đẹp hơn bất kì người phụ nữ nào Philip từng nhìn thấy. Tất
nhiên, công chúa anh đã được chiêm ngưỡng cũng rất đẹp, nhưng Philip
thích những gì anh thấy hiện tại hơn.
Trang phục của cô cũng rất
đẹp. Chiếc váy bạch kim được trang điểm bởi những đồ trang trí màu vàng, trong khi nửa dưới của chiếc váy được bao phủ bởi một thứ giống như là
đôi cánh màu đen. Hình bóng xinh đẹp của cô phản chiếu dưới ánh sáng ma
thuật giống như là cô đang phát sáng.
Philip nhìn người phụ nữ đã thốt lên trước đó. Cô ta đứng gần như là bất động tại chỗ.
Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy? Đây là khuôn mặt của một người phụ nữ quý tộc
nên có sao? Trông cô ta cứ như một con mụ nông dân vậy.
Sự
hứng khởi anh cảm nhận lúc Vương quốc Sorcerous chiến thắng- sự kiện
khiến anh lật mình- làm niềm vui chiến thắng tăng lên trong trái tim
anh.
“Chúng tôi hoàn nghênh sự hiện diện của ngài, Allbedo-dono!”
Ranpossa III chào đón Allbedo.
“Bệ hạ, thần biết ơn với sự chào đón này.”
Philip chỉ có thể nhìn thấy gương mặt Allbedo, nhưng khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Allbedo, anh đã nhận thức sâu sắc một điều.
Cô ấy cực kì xinh đẹp…
“Ta hi vọng ngươi tha thứ vì ta không thể đứng dậy chào đón vì tuổi của ta
không còn trẻ nữa. Vì vậy, quý tộc của Vương quốc. Khách chính của chúng ta đã đến. Xin hãy vui vẻ hết mình tối nay. Và, Allbedo-dono, ta hi
vọng ngươi có thể tận hưởng buổi tối này.”
“Thần cảm ơn, thưa bệ hạ.”
Allbedo mỉm cười ngọt ngào.
Anh liếc nhìn người đàn bà cao thượng lúc trước, và thấy cô ta lầm bầm cái
gì đó như “Ả còn không thèm cúi đầu xuống.” hoặc gì đó tương tự. Philip
gạt những lời ngu ngốc đó sang một bên và tiếp tục thưởng thức vẻ đẹp
đẳng cấp thế giới kia.
Anh khắc sâu hình ảnh của cô ấy vào tâm trí mình bên cạnh hình ảnh công chúa Renner.
Nếu mình có thể khiến người phụ nữ đó là của mình…
Anh hiểu rằng đó là một nhiệm vụ rất khó khăn. Tuy nhiên, nếu nghĩ kĩ thì, thì nó không phải là hoàn toàn không thể.
Khi lãnh địa của mình trở nên giàu có, đám quý tộc sẽ giới thiệu con gái
của họ cho mình. Lãnh địa càng giàu thì các cô gái càng xinh đẹp. Thậm
chí công chúa, hoặc vị sứ giả đó cũng không phải là không thể.
Philip cảm thấy bên dưới của mình nóng lên.
Chà, Đại quý tộc thường có một vợ bé hoặc ba… Trường hợp tốt nhất là mình có thể nắm trong tay cả hai người đẹp đó.
Philip ngẫm nghĩ giữa Renner và Allbedo.
Philip vội vàng lấy một ly nước ở bên cạnh trước khi trí tưởng tượng của anh
đi quá xa. Sẽ rất xấu hổ nếu anh bị cứng lên tại đây (Note: Cứng gì các
bác tự hiểu). Cảm giác mát mẻ của đồ uống làm anh trở nên bình tĩnh hơn.
Nghĩ kĩ thì, họ tạo ra đá lạnh bằng cách nào vậy? Ma thuật…
Những người duy nhất có thể sử dụng ma thuật trong lãnh địa của Philip đó là
những linh mục. Họ có thể chữa bệnh, và họ đòi trả phí khi làm thế. Họ
sẽ yêu cầu một khoản kha khá nếu họ được yêu cầu làm đá lạnh.
Nếu họ ở trong lãnh địa của mình, mình sẽ được chữa bệnh miễn phí. Một người dân mà dám tính tiền lãnh chúa, thật vô lí!
Philip ghi nhớ cách thức mới này để đối phó với linh mục trong tương lai.
Anh đang trông ngóng được trở về làm việc trên lãnh địa. Anh đang tưởng
tượng khi những ý tưởng tuyệt vời của anh được đưa vào áp dụng, biến
cuộc sống của anh thành màu tiền.
–Oya?
Khi anh nhìn Allbedo, anh thấy cô đang đứng một mình.
Có rất nhiều quý tộc xung quanh, nhưng không ai biết cách nào để tiếp cận cô ấy.
Vương quốc Sorcerous sao…Chuyện gì sẽ xảy ra với Vương quốc sau chuyện này?
Philip không quan tâm nhiều đến chuyện xảy ra cho Vương quốc, nhưng sẽ rất phiền phức nếu nó ảnh hưởng đến tài sản của anh.
Trường hợp đó thì—-
Philip rùng mình với ý tưởng vừa bật lên trong đầu.
—Này này, không nên nghĩ về những thứ nguy hiểm như vậy nữa. Chỉ là…Chà, nó
không hẳn là một hành động xấu, phải không? Mình nên nói thế nào
nhỉ…Không thể tin được là mình nghĩ được một ý tưởng như thế…
Anh nhìn gương mặt cô đơn của Allbedo.
Thằng thứ ba là thằng vô dụng. Thằng thứ hai là thằng yếu sinh lí. Quan trọng nhất là phải làm thằng đầu tiên.
Sứ giả của Vương quốc Sorcerous trông như cô bị bỏ rơi vì không ai nói
chuyện với cô cả. Philip đã đọc được rằng phụ nữ bị tổn thương khi rơi
vào tình huống này.
Làm đi, mày phải đánh bạc để có được sự
trở lại. Cơ hội phát triển đã tới vì mọi thứ đã thay đổi. Mình là một
người may mắn, vì thế mình nên tận dụng tốt sự may mắn của mình.
Gia đình Philip cũng thuộc một phe, nhưng họ nằm ở cuối phe đó. Chỉ có mang lại rất nhiều lợi ích thì anh mới có thể tiếp tục ở lại.
Vì thế, anh nhớ lại vài lời anh nghe thấy gần đây. Một quý cô duyên dáng đã nói ‘Tại sao không tạo ra nhóm riêng của mình?’.
Sau khi củng cố quyết tâm của mình, anh nốc cạn li rượu, anh cần phải nắm chặt khoảng thời gian này.
Nó không giống như loại rượu vô vị anh thường uống ở nhà. Anh cảm giác như cổ họng và dạ dày của mình bị đốt cháy. Như thể được lượng nhiệt đó
thúc đẩy, Philip bước về phía trước.
“Allbedo-sama, tôi có làm phiền cô không?”
Nhờ giọng nói của anh, Allbedo quay lại và nở nụ cười.
Anh đỏ mặt không chỉ vì rượu.
“Ara, hân hạnh được gặp…”
Cô hơi nhíu mày, như đang suy nghĩ gì đó. Philip lập tức nhận ra cô đang nghĩ gì.
“Tôi là Philip.”
“Ồ? A, Ngài Philip—không, Philip-sama. Thật vinh dự khi được gặp ngài!”
“Người vinh dự là tôi mới phải, Allbedo-sama. Không gì có thể thỏa mãn tôi hơn là được làm quen với cô.”
Philip cảm nhận được không khí xung quanh anh đang thay đổi.
Nhìn lướt qua một lượt, khuôn mặt của những quý tộc cao cấp dường như đang bị sốc.
Anh cảm thấy rất vui vẻ khi nhận ra mọi con mắt trong bữa tiệc Hoàng gia đều tập trung lên người anh.
Mình, mình là tâm điểm của sự chú ý.
Anh- một người luôn chịu sự ghẻ lạnh- hiện tại thu hút toàn bộ sự chú ý của
những người trên đỉnh Vương quốc. Khi nghĩ về điều này, một sự phấn
khích không thể kiểm soát tràn ngập trong Philip.
Đúng rồi! Mình là Philip! Dõi theo tôi! Dõi theo người sẽ là nhân vật trung tâm của toàn bộ Vương quốc này!
Philip vắt óc suy nghĩ, và quyết định thực hiện ván cược lớn nhất đời mình.
Đó chính là, anh mời Allbedo tới buổi khiêu vũ dành cho các cặp đôi vào hôm sau.
***
“Ngu ngôc!”
Lời quở trách dập tắt sự háo hức của Philip. Tuy nhiên, nó cũng thắp lên
một ngọn lửa trong trái tim anh. Một ngọn lửa thiêu đốt tất cả những gì
Philip giấu trong tim từ trước đến giờ.
Philip khinh khỉnh nhìn người đàn ông tóc bạc trước mặt.
“Tao không để mày đến đó để làm điều ngu xuẩn như vậy! Đồ ngu!”
Philip thở dài khi cha anh hỏi về bữa tiệc tại cung điện Hoàng gia.
“Thứ nhất, lời mời đến ăn tối với Hoàng gia không bao giờ đến nhà chúng ta.
Tao đã phải rất vất vả để có được nó, do đó, ít nhất mày cũng phải bày
tỏ lòng biết ơn đến Bá tước và những quý tộc khác khi mày giới thiệu bản thân mình với họ.”
Bữa tiệc Hoàng gia tập hợp người của cả hai
phe. Khi chuyện này diễn ra, thực tế là gia đình nào thay đổi người thừa kế sẽ không tham dự. Như vậy, sẽ không có ai chú ý đến chuyện đó (Note: Thay đổi người thừa kế) và anh ta sẽ dễ dàng được người khác chấp nhận. Sau đó, một khi đã chấp nhận thì họ rất khó để phản đối anh ta.
Nói cách khác, cha của Philip không hề tin tưởng vào năng lực của anh. Ông
ta cảm thấy rằng nếu anh cố gắng giới thiệu bản thân với những người
cùng phe bằng cách thông thường, thì anh đã làm mọi chuyện rối tung lên.
Philip nhận ra, anh cố gắng ngăn chặn sự khó chịu và nở một nụ cười.
“Không, không, thưa cha. Đừng nói quá lên như vậy. Con làm điều này là vì nhà chúng ta–”
“—Mày nói ‘nhà chúng ta’ nghĩa là gì? Những gì mày làm hoàn toàn ngớ ngẩn!”
Ông ấy có ý gì, ngớ ngẩn, tim Philip thắt lại. Những người khác đều là kẻ hèn nhát đến mức không
dám hành động, vậy tại sao anh không được làm người đầu tiên?
Anh còn phải giả vờ lịch sự với một đám hèn nhát không đủ năng lực vẫn cố bám víu vào vị trí của chúng cho đến hết đời sao?
“Cha! Hãy suy nghĩ một chút! Mặc dù con đường nối giữa Vương quốc
Sorcerous và Vương quốc rất dài, nhưng chúng ta nằm ở giữa tuyến đường
đó. Nếu Vương quốc Sorcerous quyết định chiến tranh với Vương quốc,
chúng ta chắc chắn sẽ gặp cực kì nhiều rắc rối. Do đó, chúng ta nên tạo
mối quan hệ tốt Vương quốc Sorcerous, phải không?”
“Đồ, đồ ngu!”
Mặt cha anh thậm chí càng đỏ hơn.
“Những kẻ từ Vương quốc Sorcerous đã giết anh trai mày! Mà mày còn muốn tạo
quan hệ với chúng! Đó không phải là phản bội Vương quốc thì là gì?”
Rồi sao, Philip nghĩ.
Khi mà Vương quốc Sorcerous trở nên mạnh mẽ hơn, phản bội Vương quốc thì
có gì sai? Tất cả những gì anh cần làm là cam kết phụ thuộc vào Vương
quốc Sorcerous. Kẻ yếu đi theo kẻ mạnh thì sai chỗ nào? Ai có quyền chê
trách anh?
“Mày đang nghĩ gì thế hả?!”
Philip cảm thấy thất vọng về sự ngu ngốc của cha mình.
Thực tế là anh phải giải thích một sự thật hiển nhiên làm cho anh giống một thằng ngốc. Tuy nhiên, anh phải nói.
“Rất đơn giản, cha. Đây là cho c–”
Anh nuốt từ ‘của con’ lại ngay khi anh nghĩ về nó. Sớm muộn gì nó cũng thành sự thật, nhưng hiện tại thì chưa.
“—Lãnh địa của chúng ta. Đó là để bảo vệ nông nô của chúng ta. Vương quốc
Sorcerous rất mạnh. Mạnh hơn Vương quốc nhiều. Vì lí do đó, không lạ gì
nếu họ quyết định tấn công Vương quốc. Đây là một lối thoát cho chúng ta khi mà thời điểm đó đến.”
“Hừ! Mày nói ‘Lối thoát’ nghĩa là gì? Mày nghĩ những lãnh chúa xung quanh sẽ nghĩ gì khi nghe về chuyện mày đã làm?”
“Họ sẽ không tấn công chúng ta, ít nhất trong thời gian ngắn.”
Nhiều người trong lãnh địa của Philip đã chết vì cuộc chiến đó. Những lãnh
địa xung quanh cũng vậy. Do đó, họ sẽ không đủ lực lượng cần thiết để
tấn công lãnh địa của Philip.
“Mày có nghĩ đến khả năng khác không?”
“Hả?” Philip ngạc nhiên. Anh không biết cha anh đang nói về cái gì.
“Mày còn non và xanh lắm con ạ. Mày hành động như thể mơ mộng của mày thành sự thực rồi đấy. Đây là–”
“—Tôi nghĩ ngài dừng lại ở đây là được rồi.” người đàn ông đứng sau cha anh nãy giờ lên tiếng cắt ngang.
Ông ta là vị quản gia đã theo cha anh từ rất lâu rồi. Philip không thích
ông ta, kiểu người không bao giờ để lộ cảm xúc trên khuôn mặt. Ông ta là một trong số những người Philip sẽ đuổi đi một khi anh đã củng cố địa
vị của mình.
Hơi thở của cha anh dần được kiểm soát sau khi nghe
câu nói của vị quản gia. Và màu đỏ trên mặt cũng rút đi, thay vào đó là
một khuôn mặt nhợt nhạt, thiếu sức sống.
“…Haaah, Hah. Philip. Tôi có một câu muốn hỏi ngài. Ngài không sợ làm kẻ thù của những quý tộc xung quanh sao?”
“Chúng chẳng có gì đáng sợ cả, không hề?”
Cha anh rũ vai xuống đầy thất vọng. Phản ứng này làm Philip càng khó chịu hơn.
Anh đã bỏ lỡ điều gì sao? Tuy nhiên, anh không nghĩ được chuyện gì sẽ xảy ra cả.
“Nhiều người đàn ông trẻ tuổi đã chết trong trận chiến ở bình nguyên Katze.
Điều này sẽ mang đến rất nhiều vấn đề cho vài năm tới. Do đó, quý tộc
xung quanh sẽ cần phải hợp tác chặt chẽ với nhau. Lãnh địa này sản xuất
thực phẩm, lãnh địa kia dệt vải. Không lãnh địa nào đủ lớn để tự cấp tự
túc, chúng ta cũng không còn bao nhiêu tiền cả. Trong hoàn cảnh này,
những người đó sẽ giúp đỡ một gia đình quay sang ủng hộ Vương quốc
Sorcerous sao?”
Mồ hôi lạnh chảy ướt lưng áo Philip. Cha anh đã đúng.
“Ngài cũng biết, đúng không? Lãnh địa của chúng ta không sản xuất được thứ mà người khác không làm- chúng ta không có hàng đặc biệt. Do đó, không lạ
nếu họ đá chúng ta ra khỏi hợp tác của họ.”
Philip vắt óc suy nghĩ. Anh là một người thông minh. Và anh có thể dễ dàng bác bỏ mọi điều cha anh cho là đúng.
“Đó là lí do vì sao chúng ta phải dựa vào Vương quốc Sorcerous, thưa cha.”
Cha anh ra hiệu cho anh tiếp tục.
“Một khi xây dựng được mối quan hệ với Vương quốc Sorcerous, họ sẽ ủng hộ chúng ta.”
“…Vậy để tao hỏi mày một điều. Nếu mày là một người từ Vương quốc Sorcerous- không, nếu mày là vua một nước nào đó, và một ngôi làng từ quốc gia
đang có chiến tranh với ngài yêu cầu mày cho họ thực phẩm, mày sẽ đưa
chứ?”
“Tất nhiên. Nếu là con, con sẽ làm vậy.”
“-Vì sao?”
“Không phải rõ ràng quá sao? Hành động đó sẽ chứng tỏ con là một người cai trị nhân từ.”
“…Và?”
“…Thế thôi.”
Cha anh há hốc miệng. Có lẽ ông đang ngạc nhiên. Tuy nhiên, phản ứng khá
lạ. Sau cùng, Vua pháp sư chắc chắn muốn được biết đến là một người cai
trị nhân từ, đặc biệt là từ khi Vương quốc Sorcerous được thành lập ở
E-rantel và khu vực xung quanh thành phố đó. Ông ta chắc chắn sẽ thực
hiện vài sự nhượng bộ để trấn an họ.
“Đó…đó là những gì mày nghĩ? Chà, nếu là tao, tao chắc chắn sẽ gửi viện trợ, để tạo ra lí do đi xâm
lược quốc gia khác. Sau đó, tao sẽ tuyên chiến với Vương quốc, lí do là
để giải phóng ngôi làng đó khỏi Vương quốc.”
“Không thể nào. Đó là một suy nghĩ không thực tế. Bên cạnh đó, loại lí do đó không phải lúc nào cũng dùng được.”
“Mày nghĩ vậy thật à, và tại sao mày nghĩ nó không thể?”
“Nói trở lại một chút. Giả sử thật sự như cha nói. Đó không phải lí do chúng ta nên xây dựng mối quan hệ với Vương quốc Sorcerous sao?”
“Mày–”
Giọng nói của cha anh đầy mất mát.
“Mày không có chút tự hào quý tộc Vương quốc nào sao?”
“Tất nhiên. Tuy nhiên, không có vẫn tốt hơn là bị phá hủy, đúng không?”
“Con quỷ đó đã giết anh trai mày và vô số người vô tội của Vương quốc bằng
ma thuật đáng sợ, đúng không? Đó là vị vua mày đang hướng tới đó.”
“Đó là chiến tranh, thưa cha. Có gì khác khi họ chết bởi một thanh kiếm hoặc do ma thuât?”
“…Tại sao mày lại tin tưởng vào vua của Vương quốc Sorcerous như vậy?”
Đó không phải tin tưởng, mặc dù có một vài lợi thế thương mại trong đó.
Quan trọng hơn, họ chỉ là con tốt để Philip cải thiện cuộc sống của anh.
Con tốt! Đúng vậy! Đối với mình, cho dù là Vua pháp sư của Vương quốc
Sorcerous, kẻ khiến mọi người trong Vương quốc sợ hãi, cũng chỉ là một
con tốt mà thôi.
Philip dần vui vẻ hơn khi tưởng tượng anh đang chơi một trò chơi cò vua khổng lồ- với quy mô của một quốc gia.
Tuy nhiên, cha lo lắng cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên, nếu mình có
thể phản đối ông dễ dàng như vậy, có nghĩa là đó là tất cả ông có…Dù
vậy, đây có thể là chủ đề tốt nhất để nói với Allbedo-sama khi gặp lại
cô ấy.
“Ta hơi mệt rồi…Mày đã cảm ơn Bá tước-sama vì lời mời đến bữa tiệc chưa? Tao hỏi về việc ngài ấy chấp nhận mày là người thừa
kế tiếp theo ấy.”
Đó là điều Philip không thể chấp nhận.
Ngay cả khi ông ta là người đứng đầu một phe, vì sao anh lại phải cúi đầu trước một người ngoài như vậy?
Được quyết định ai là người thừa kế kế tiếp là một đặc quyền của người đứng
đầu gia đình. Bá tước cũng không thể làm gì được. Hiện tại, có lẽ nếu bá tước ủng hộ anh khi mà anh trai anh vẫn còn sống và anh vẫn còn là
người con trai thứ ba, làm anh trở thành người thừa kế, thì anh sẽ rất
biết ơn vì điều đó. Rất tiếc là không phải trường hợp đó. Philip đạt
được vị trí hiện tại hoàn toàn là do may mắn.
Nói cách khác, chẳng có lí do gì để anh cúi đầu trước ông ta cả.
Do đó, Philip đã không đến và nói lời cảm ơn của mình đến vị bá tước kia.
Tuy nhiên, nếu anh nói vậy, cha anh sẽ bị kích động một lần nữa. Vậy nên anh phải nói dối, vì sức khỏe của cha anh.
“Tất nhiên.”
“Hiểu rồi. Rất tốt. Khi mày làm điều đó, chúng ta vẫn còn lối thoát. Khi thời gian đến, tất cả mọi thứ mày cần làm là yêu cầu bá tước giúp đỡ.”
Khi mọi chuyện sắp xong, khi Philip bắt đầu cảm thấy thoải mái, người quản gia lại ngắt ngang một lần nữa.
“—Còn một vấn đề nữa. Vấn đề Philip-sama nói lúc đầu vẫn chưa được giải
quyết. Philip-sama cho biết ngài ấy đã mời sứ giả của Vương quốc
Sorcerous tới vũ hội do gia đình tổ chức…chúng ta sẽ làm gì với chuyện
đó?”
“Đúng vậy, Philip! Lúc đó mày nghĩ gì vậy? Nhà chúng ta không đủ rộng để tổ chức vũ hội đâu.”
Mỗi lãnh chúa đều có một căn nhà tại Vương đô.
Có những biệt thự nhỏ dành cho những chuyến thăm của họ tới Vương đô.
Tất nhiên là chúng không nhỏ như nhà dân. Chúng có thể chỉ được sử dụng vài lần mỗi năm, nhưng đó cũng là biểu tượng cho sức mạnh của quý tộc. Do
đó, chúng phải đủ lớn để có nơi cho tùy tùng lãnh chúa mang theo. Nhưng
nó cũng không quá lớn, và chắc chắn là không đủ lớn để tổ chức vũ hội.
Tuy nhiên, vấn đề này đã được xử lí.
“Đơn giản mà. Đúng là nơi này của chúng ta không đủ để tổ chức một sự kiện
như vậy, nhưng con đã được giúp để thuê một địa điểm khác.”
“Ồ, là bá tước sao?”
Philip lắc đầu trước niềm vui vừa lóe lên trên mặt cha anh.
“Không, đó là một nơi thuộc về một người mà con biết ở thủ đô. Quý cô đó nói có thể cho con mượn nó. Thực tế là con đã nói chuyện với cô ấy trước khi
trở về, và cô ấy khẳng định mọi chuyện sẽ ổn.”
“Và chúng ta phải trả tiền cho nó?”
Philip thở dài với câu hỏi của người quản gia.
Vậy đó là điều đầu tiên ông ta hỏi sao.
“Miễn phí!”
“Ngài nói, miễn phí?…Có chuyện đó sao?”
“Đúng vậy!”
Những lời của cô gái vang vọng trong tâm trí Philip, “Tôi hi vọng vào tương
lai của anh, vì vậy tôi sẽ đầu tư cho anh. Tuy nhiên, tôi hi vọng anh sẽ quay lại đối tốt với tôi trong tương lai.”
“Tôi không tin rằng có bánh miễn phí như thế…Có thể ngài đã bị lừa chăng?”
Tức giận bùng lên trong Philip, nhưng anh biết cha anh rất tin cậy vị quản
gia này, vì vậy anh không thể lớn tiếng quở trách ông ta được.
“Tôi nợ cô ấy một yêu cầu, nhưng tôi đã hứa sẽ trả lại cho cô ấy, vì vậy mọi thứ sẽ ổn thôi.”
“…Địa điểm chúng ta đã có, vậy còn những lời mời thì sao? Chúng ta có nên để Bá tước gửi lời mời ấy không?”
Ông ấy nói gì vậy, Philip nghĩ. Sự kiện này là để nâng cao danh tiếng của gia đình anh.
Tại sao sau khi chuẩn bị xong tất cả những chuyện khó khăn thì lại phải
dâng phần có lợi nhất cho người khác?
Vậy ra đó là tâm lí nô lệ của ông ấy. Buồn thật…Mình không hề muốn giống ông ấy chút nào
“Sẽ ổn thôi. Con đã nhờ quý cô cho mượn địa điểm giúp con công tác chuẩn bị. Tất nhiên, con sẽ quyết định danh sách khách mời.”
“…Tuy nhiên, sẽ thật thô lỗ nếu không để Bá tước xem lại chúng. Hiện vẫn chưa quá muộn khi hỏi sự giúp đỡ của bá tước.Ngoài ra, mày làm cách nào để biết gia đình được mời không gây ra hành vi phạm tội gì?”
“Con làm rồi, ở một mức độ nào đó, và con dự định mời một vài người đặc biệt. Quý cô đó đã cho con vài cái tên.”
“Mày…”
Sự nghi ngờ xuất hiện trong mắt cha anh.
“…Mày bị vài lời của con đàn bà đó điều khiển rồi sao?”
“Cha! Sao cha lại nói như vậy? Con nảy ra ý tưởng này và cố gắng làm nó xảy
ra. Sự thật là con phải mượn một vài sự giúp đỡ để có thể làm được.
Nhưng quý cô đó đã đồng ý rằng kế hoạch này có giá trị sau khi cô ấy
nghe nó- điều đó có nghĩa là cô ấy thấy rằng kế hoạch của con có thể
thành công, và quyết định trả một cái giá thích hợp! Cha nghĩ gì về tất
cả những điều này? Bình thường thì cha nên đứng sau ủng hộ con, giống
như con là người thừa kế tiếp theo của gia đình này.”
Đó là sự
thật. Quý cô đã nói, “Tôi sẵn sàng giúp đỡ anh nếu anh cho phép vài quý
tộc thân cận với tôi tham dự”. Bởi vì cả hai đều bên có mối quan hệ lợi
ích nên cô mới giúp đỡ anh. Anh chắc chắn không bị điều khiển hay cái gì khác.
Cô ấy khác hoàn toàn với vị Bá tước kia, kẻ điều khiển cha của anh, kẻ đánh cắp tất cả lợi ích, và không nhả lại gì cho anh cả.
Cha mới là người đang bị kiểm soát, Philip nghĩ thầm.
“…Xin lỗi. Nhưng tên của quý cô đó là gì?”
Philip đè nén cơn giận của mình. Sau tất cả, anh đang nói chuyện với một nô lệ chưa biết rõ vị trí của mình. Anh phải mở trái tim ông ấy ra và đưa tất cả vào.
“Tên cô ấy là Hilma Cygnaeus. Cha đã nghe tên cô ấy bao giờ chưa?”
“Chưa, ta chưa từng nghe đến tên cô ấy. Còn ông thì sao?”
Người quản gia lắc đầu. Philip tự hào rằng anh đã làm quen được một người nào đó mà ngay cả cha mình, người thuộc giới quý tộc từ rất lâu rồi, không
biết.
“Con sẽ hỏi ý kiến của cô ấy về vấn đề của bá tước. Nó có
chút khó khăn khi đi vòng qua cô ấy và hỏi xin sự giúp đỡ của Bá tước.
Còn điều gì nữa không, thưa cha?”
Cha anh dường như đã kiệt sức.
Mặc dù vẫn còn chút không hài lòng, Philip bắt đầu thực hiện kế hoạch của
mình. Bước tiếp theo là gửi lời mời tới sứ giả Vương quốc Sorcerous,
quý cô Allbedo, và suy nghĩ làm cách nào để củng cố vị trí của mình từ
đó.
Bạn đang đọc truyện Overlord được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.