Chương 25
"Ầm vang —— long —— "
Thanh âm như núi rung đất chuyển, Mễ Lương hoảng sợ bừng tỉnh khỏi cơn mơ,
mất hai giây mới phản ứng được đó là tiếng sấm. Nàng vừa ngủ trưa một
giấc, rõ ràng vẫn là buổi chiều, nhưng lúc này ánh sáng trong phòng cực
tối, xuyên thấu cửa sổ cao cao nhìn ra bên ngoài thoáng như đêm đen, xem ra, trời đang mưa to.
Đến nơi này gần hai tháng, Viêm Hoang một
giọt mưa cũng chưa hạ, Mễ Lương lấy quải trượng bên giường, còn muốn
chạy ra ngoài nhìn xem. Thương thế trên đùi nàng đã tốt hơn nhiều, cho
dù không có nẹp chân, chống cái quải trượng cũng có thể đi được một đoạn đường, Ấn Hạo cũng nói hoạt động vừa phải có lợi cho thân thể khôi
phục. Mễ Lương mới vừa đi ra cửa, cửa lại bị đẩy ra từ bên ngoài, Thạch
Đầu đi vào, "Mễ Lương, ngươi định đi ra ngoài?"
Mễ Lương gật gật đầu, "Bên ngoài có phải đang mưa hay không?"
"Sắp mưa rồi, nga, ngươi đã đến đây lâu như vậy rồi, còn chưa thấy qua trời
đổ mưa." Thạch Đầu đem cửa hoàn toàn mở rộng, "Viêm Hoang mưa không
nhiều lắm, bất quá vài trận mưa sẽ hạ rất lớn."
Thạch Đầu cùng Mễ Lương đi ra ngoài, đi đến cửa sổ cạnh hành lang, hạt mưa thô to bắt đầu cuồng bạo hạ xuống, xối lên cát đá Viêm Hoang, sấp chớp chằng chịt,
rạch khắp bầu trời, như muốn đổ sụp xuống dưới, thực sự khiến cho người
ta sợ hãi. Mễ Lương lùi vào bên trong, đề phòng mưa hắt vào người mình.
"Mưa lớn như vậy sẽ thay đổi địa hình chỗ chúng ta, lập tức liền đến mùa mưa nhiều, mấy tháng nay khu vực khai thác quặng không tốt làm việc, quỷ
lui tới càng thường xuyên, tinh thể màu tím đã giảm đi rất nhiều, những
người bên ngoài kia cũng không quan tâm ra sao, nộp ít tinh thể màu tím
bọn họ liền cắt xén lương thực của chúng ta." Thạch Đầu một bên giải
thích một bên oán giận, lại thay đổi giọng điệu khâm phục, "Bất quá lão
đại độn rất nhiều lương thực, cũng đói không được chúng ta, lão đại thật sự rất có khả năng, không biết làm sao hắn có thể hướng người bên ngoài muốn nhiều lương thực như vậy..."
"Mùa mưa nhiều?" Mễ Lương đánh gãy lời hắn ca ngợi Ấn Hạo.
"Viêm Hoang hàng năm có hai ba tháng thường xuyên xuất hiện mưa to như vậy,
bình thường là buổi chiều đổ mưa, buổi sáng còn rất nóng, mấy tháng này
nước mưa nhiều, có vài chỗ sẽ mọc ra rất nhiều cỏ, có vài nơi sẽ hình
thành cái ao nhỏ, bất quá phơi vài ngày sẽ cạn khô. Vừa đổ mưa xong khu
vực khai thác quặng bên kia rất ẩm, lại có hố nước, rất dễ gặp chuyện
không may, cho nên cho dù mưa đã tạnh cũng phải đợi đến hôm sau mới bắt
đầu làm việc."
Bên ngoài mưa to không ngớt, Mễ Lương nhớ tới khi
đó nghe được Ấn Hạo cùng Sở Nghiêu nói chuyện, hình như nói sau khi hết
mùa mưa bên ngoài có cái hồ gì đó, nhưng không biết bọn họ sẽ làm như
thế nào. Mễ Lương đối Viêm Hoang không tính hiểu biết, không hiểu bọn họ sẽ đào tẩu thế nào, nhưng nàng hiểu rõ một chuyện, bọn họ tính toán sau khi qua mùa mưa sẽ đi.
Mùa mưa kéo dài hai ba tháng, Mễ Lương
tỉnh ngộ bản thân không còn bao nhiêu thời gian, gần đây Ấn Hạo đối với
nàng cũng không tệ, nhưng cũng chỉ là không nóng không lạnh. Có khi hắn
rõ ràng không cần đến khu vực khai thác quặng, nhưng lại không tới gặp
nàng, vậy khẳng định là cùng Sở Nghiêu chuẩn bị cho kế hoạch. Hai người
bọn họ đều ở Viêm Hoang đã lâu, hai mươi mấy tuổi huyết khí sôi trào,
nhưng trước mắt bọn họ đối Mễ Lương hứng thú không tính quá lớn, thật rõ ràng, bọn họ cảm thấy hứng thú với chuyện kia hơn.
Trở lại
phòng, Mễ Lương từ trong ngăn tủ lục ra mấy bộ nữ y, đây là mấy ngày hôm trước Ấn Hạo đưa tới. Thời đại này thoáng hơn Mễ Lương tưởng tượng, hơn nữa người bên ngoài đưa mấy thứ này vào đều mang theo ý trêu chọc, y
phục đưa tới đều là kiểu dáng thấp ngực, tay áo cũng khuyết, hạ thân váy dài, bước đi vô cùng gợi cảm.
Mễ Lương lấy chiếc áo ngực duy nhất của mình mặc vào, thay một bộ y phục bản thân thích nhất, đem tóc vãn một nửa ở đỉnh đầu.
Mưa to vẫn chưa ngừng, chập tối Ấn Hạo đi qua, trong phòng đã thắp đèn,
dưới ánh đèn Mễ Lương cầm quyển sách nhận thức chữ. Chữ viết ở thế giới
này cùng nàng nhận thức có chút khác biệt, đại khái hình thức thì không
thay đổi, số sách này là của đám thủ vệ lúc rút khỏi chưa kịp mang đi,
thập phần không thú vị, bất quá lấy đến tập viết cũng không tệ.
Lúc Ấn Hạo đến thì thấy Mễ Lương mặc một thân màu vàng nhạt, tóc dài đen
bóng ở đỉnh đầu tùng tùng vãn khởi, số còn lại tùy ý phân tán trên đầu
vai, da Mễ Lương rất trắng, nhờ ánh sáng của ngọn đèn càng trở nên tinh
tế như đồ sứ, lông mi vừa đen vừa dài, cả người chìm trong căn phòng đơn sơ như bức tranh tranh thuỷ mặc nhàn nhạt. Nàng quay đầu, cười với hắn, tranh thuỷ mặc liền lập tức có màu sắc, hướng hắn vẫy tay, cánh tay như ngó sen nhẹ nhàng chớp lên, "Lão đại, có mấy chữ ta không biết."
Ấn Hạo đi tới, vốn muốn hỏi nàng không biết chữ gì, cúi đầu lại nhìn thấy
một mảnh da tuyết trắng lộ ra, như ẩn như hiện khiến người mơ màng, Ấn
Hạo liền quên chuyện muốn hỏi, chỉ cảm thấy miệng khô, cổ họng đi theo
giật giật. Hắn lấy quyển sách trong tay nàng, "Đừng nhìn, buổi tối ngọn
đèn ám như vậy, dễ bị hỏng mắt."
Mễ Lương ngửa đầu nhìn hắn, "Ngươi vẫn không đến thăm ta, ta một người rất nhàm chán."
Cái miệng nhỏ nhắn non mềm hơi chu ra như muốn câu nhân, Ấn Hạo cảm thấy
miệng càng khô, không tự giác nói: "Nữ nhân vẫn là mặc y phục của nữ
nhân đẹp mắt."
Mễ Lương đứng lên, bởi vì đùi phải không thể chịu
lực, nàng trực tiếp tựa vào người Ấn Hạo, vươn tay ôm lấy cổ hắn, "Ta
cũng cảm thấy không sai."
Mễ Lương thấu đi lên hôn môi hắn, môi
Ấn Hạo hơi lạnh, ăn đứng lên giống thạch hoa quả. Mễ Lương dùng lưỡi
liếm liếm môi hắn, tay Ấn Hạo nhanh chóng ôm thắt lưng nàng, một tay chế trụ gáy nàng, đảo khách thành chủ cắn cái miệng nhỏ của nàng, mãnh liệt mút vào, đầu lưỡi do thám vào trong miệng nàng hung hăng càn quét...
Mễ Lương rất nhanh không chống đỡ được, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ
khe khẽ, loại thanh âm này làm cho ý thức Ấn Hạo tán loạn, ôm Mễ Lương
càng chặt, hôn cũng càng thêm sâu, hàm chứa đầu lưỡi nàng thầm muốn nuốt vào trong bụng.
Hàm chứa cái miệng nhỏ của nàng ăn một trận, hắn bắt đầu cắn cắn vành tai nàng, cố ý nhẹ nhàng cắn nàng làm cho nàng
phát ra tiếng rên rỉ. Mễ Lương thần trí mơ hồ, buông vũ khí đầu hàng, ở
trên cổ hắn liếm hôn gặm cắn, da thịt mạch sắc bị thấm ướt từng tấc từng tấc, hô hấp của Ấn Hạo càng ngày càng nặng.
Mễ Lương bỗng nhiên
cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, Ấn Hạo trực tiếp ôm ngang nàng lên hướng bên giường đi, đem nàng đặt ở trên giường cúi người tiếp tục cắn cắn, lung
tung cởi bỏ y phục của nàng, đẩy áo ngực nàng lên trên, hai con con thỏ
nhảy ra trước mắt hắn, Ấn Hạo không chút do dự hôn lên, làm sao có thể
có thứ tuyệt vời như vậy? Vừa mềm vừa thơm, làm cho hắn ăn thế nào đều
cảm thấy không đủ.
Mễ Lương bị hắn làm cho giữa hai chân một trận triều ý, thanh âm đè nén làm cho cả phòng nhiễm lên không khí ái muội,
nàng hoàn toàn quên mất mục đích của bản thân, hai tay đặt hai bên sườn
vô lực nâng lên, tựa hồ cứ như vậy tiếp tục đi xuống cũng không sai, bất quá Ấn Hạo đụng phải cái chân bị thương của nàng, trên đùi không khoẻ
đem thần trí của nàng kéo trở về, nàng đánh hắn, "Lão đại... Dừng
lại..."
Thanh âm ám ách mị hoặc, Ấn Hạo chẳng những không dừng
lại, ngược lại càng hôn nhiệt tình, Mễ Lương kêu to, "Đụng phải chân đau của ta rồi."
Ấn Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt đã nhiễm lên ham muốn rất nặng, hai tay chống hai bên sườn Mễ Lương, "Ta hôm nay
muốn ăn ngươi."
"Chân ta còn đau." Mễ Lương nói xong còn khiêu khích ngẩng đầu hôn lên môi một cái, "Ngươi trước đứng lên."
Ấn Hạo nhìn lướt qua cái chân bị nẹp to đùng kia, vẻ mặt không cam lòng,
nhưng vì tránh đụng phải vết thương của nàng, hắn vẫn đứng lên, cũng đem Mễ Lương kéo đến, hai người ngồi ở mép giường, Ấn Hạo tiếp tục ăn cao
ngất trước ngực nàng. Mễ Lương híp mắt lại, ngón tay xuyên qua tóc hắn,
đón ý hùa theo, đáp lại hắn, ngón tay kéo cổ áo hắn, ở xương quai xanh
của hắn hạ xuống những nụ hôn tinh tế, trên người hắn đều là hơi thở nam tính, Mễ Lương đang muốn tiếp tục hôn xuống lồng ngực rắn chắc của hắn, lại bị hắn cầm tay ngăn lại hành động cởi áo của nàng, ngẩng đầu vừa
thấy, đôi mắt Ấn Hạo nhưng là thanh minh rất nhiều, bất quá hạ thân vẫn
dựng lên một cái lều nhỏ.
Ấn Hạo đứng lên, nắm tay Mễ Lương đưa
đến thắt lưng hắn, ý bảo nàng cởi bỏ đai lưng cho hắn. Đai lưng rơi
xuống, Mễ Lương kéo quần hắn xuống, lúc này, nàng chậm rãi hôn lên, như
vậy, há miệng ra.
Mễ Lương không thích phương thức như vậy, yết
hầu một chút một chút bị va chạm làm cho nàng rất khó chịu, ngọn đèn
trên bàn chỉ có thể chiếu sáng một vòng nhỏ chung quanh, tay Ấn Hạo nhẹ
nhàng vuốt tóc nàng, thành kính nhìn nữ nhân xinh đẹp lại yêu hắn say
đắm, hắn phát ra tiếng thở dốc ồ ồ hưởng thụ hết thảy, đợi đến khi toàn
thân run lên, hắn không tự chủ được chế trụ cái ót nàng, khấu thật sự
nhanh làm cho Mễ Lương vô pháp tránh thoát, chất lỏng tanh ngọt phun
thẳng xuống cổ họng nàng, Mễ Lương bị nghẹn đến hô hấp khó khăn, gian
nan nuốt xuống toàn bộ.
Tay Ấn Hạo đặt trên gáy nàng thật lâu mới thu về, hai tay Mễ Lương ôm thắt lưng hắn, gò má dán vào ngực hắn, cúi
đầu tỉ tê, "Ta rất thích ngươi."
Ấn Hạo gập thắt lưng hôn xuống trán nàng, "Mễ Lương, hóa ra ngươi thật sự là hồ yêu."
Bạn đang đọc truyện Tướng Công Là Ngục Bá được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.