Chương 38
Kê đầy mặt kinh ngạc, kinh ngạc đến miệng đều không thể khép được, hai mắt không rời chăm chú nhìn vào trên người Mễ Lương, cánh tay chế trụ Mễ
Lương bất tri bất giác nới ra, "Ngươi... Ngươi là một nữ nhân!"
Trong mắt tất cả nam nhân chung quanh đều hiện lên sự khó tin, có người Kêu lên: "Kê ngươi phát điên cái gì?"
"Điều đó không có khả năng..." Kê nhỏ giọng than thở, xoay người Mễ Lương
lại, cẩn thận xem kỹ mặt nàng, ánh mắt không ngừng di chuyển, đảo qua
gáy nàng, bộ ngực, vươn tay thử dò xét ngực nàng. Cho dù trước khi Mễ
Lương xuất môn có quấn ngực, nhưng khi sờ vào vẫn cảm nhận được sự mềm
mại, Mễ Lương hất tay hắn ra, "Không được đụng vào ta!"
Vẻ mặt Kê vừa phức tạp vừa vi diệu, thì thào tự nói, "Làm sao có thể? Làm sao có thể..."
Xa xa Thiết Bất Quy trở nên kích động, Mễ Lương quả thật là nữ nhân, hắn
bỏ qua Thạch Đầu, cấp tốc chạy tới, túm Mễ Lương, "Cởi y phục, không
phải cái gì cũng đều biết sao, để cho mọi người xem thử nàng rốt cuộc là nam nhân hay nữ nhân."
Nói xong định lột y phục Mễ Lương, Thạch
Đầu nhảy tới, gắt gao túm tay Thiết Bất Quy không cho hắn tiếp tục,
"Thiết nhị ca, ngươi không nên đụng nàng."
"Thạch Đầu, ngươi buông ra!" Thiết Bất Quy quát, "Ngươi đã sớm biết nàng là nữ nhân có phải không?"
Thạch Đầu cái gì cũng không nói, còn dùng sức giữ Thiết Bất Quy, muốn giải
cứu Mễ Lương, Thiết Bất Quy không tránh khỏi dây dưa của Thạch Đầu, đối
Thạch Đầu một cước đá qua, Kê đứng bên cạnh từ trong trạng thái kinh
ngạc hồi phục lại tinh thần, cả giận nói: "Thiết lão nhị, ngươi không
cần đối Thạch Đầu động thủ."
Nói xong Kê đi tới một phen kéo Thạch Đầu, "Ngươi đứng đằng sau ta đi."
Thiết Bất Quy chuẩn bị tiếp tục lột y phục Mễ Lương, Mễ Lương bị dọa sợ, dùng sức giãy dụa, "Buông tay, không cần thoát y phục của ta..." Mễ Lương
giãy dụa không hề có ý nghĩa, Thiết Bất Quy dùng sức xé rách ngoại sam
của nàng, vải vóc bị rách phát ra một tiếng "Tê", Mễ Lương cuồng loạn
rống lên, "Dừng tay! Ta là nữ nhân, ta nhận ta là nữ nhân là được chứ
gì!"
Nàng vừa rống xung quanh an tĩnh hẳn, giống như sự bình yên
tạm thời trước khi bão táp kéo đến. Ánh mắt mọi người đều đặt lên người
nữ nhân đang nằm trong tay Thiết Bất Quy, con mắt vẫn không nhúc nhích.
Thạch Đầu lắc lắc cánh tay Kê, khẩn cầu nói: "Ngươi bảo Thiết nhị ca buông Mễ Lương ra, không cần khi dễ nàng, nàng thân thể không tốt, rất dễ dàng
bị thương."
Kê có chút sững sờ, máy móc đối Thiết Bất Quy nói: "Đừng làm nàng bị thương."
Thiết Bất Quy cũng có chút ngốc lăng, Mễ Lương thừa dịp này trốn thoát khỏi
tay hắn, hai tay gắt gao túm y phục bị xé rách vạt áo trước, lui về sau
hai bước, "Các ngươi thân thể khoẻ mạnh, không cần đối ta động thủ, ta
chết các ngươi cũng chỉ còn lại con vịt cái Hắc Đậu kia."
Tất cả
nam nhân đều nhìn nàng chằm chằm, có người nói một câu, "Nàng bộ dạng
cũng thật xinh đẹp, trách không được lão đại thích nàng như vậy!"
"Là xinh đẹp." Nam nhân thấp hơn đứng bên cạnh chà xát tay: "Làn da như thể bóp ra nước, ta muốn sờ một phen."
Nói xong tiến về phía Mễ Lương, Mễ Lương vội vàng hất tay hắn ra, "Đều nói
không thể động thủ, ngươi không có nghe thấy sao? Lại nói, bộ dáng ngươi hung thần ác sát, có phải muốn hù chết ta hay không?"
Nam nhân
phía sau ha ha cười ra tiếng, đẩy đẩy người phía trước, "Ngươi tránh ra, lớn lên xấu xí, còn muốn sờ nữ nhân." Hắn tiến lên hai bước hé miệng
cười với Mễ Lương, "Mỹ nhân, không cần để ý hắn, bộ dạng hắn rất đáng
đánh đòn."
Một đôi móng vuốt sói phóng tới, Mễ Lương vội vàng lùi về sau, lớn tiếng mắng: "Sờ cái gì mà sờ, tay ngươi còn chưa rửa!"
Một đám nhân cười to ra tiếng, Mễ Lương túm y phục cảnh giác lại chán ghét
xem xét bọn họ. Mặt thẹo đứng bên ngoài vòng vây vì sờ nữ nhân mà đến,
lớn tiếng Kêu lên, "Mẹ kiếp, có cái gì không thể sờ! Lão tử chẳng những
muốn sờ, lão tử còn muốn làm."
Mặt thẹo nhảy vào đám người, một
phen bắt được Mễ Lương, khiêng lên vai bỏ chạy, Mễ Lương phát ra một
tiếng Kêu sợ hãi; Kê đẩy Thạch Đầu qua một bên, một cước đối mặt thẹo đá qua, mặt thẹo ôm Mễ Lương né tránh không kịp, quỳ rạp xuống đất, suýt
chút nữa hất ngã Mễ Lương, hoàn hảo bên cạnh có một nam nhân vóc người
cao to vội vàng tiếp nhận Mễ Lương từ trong tay hắn. Kê quát, "Buông
nàng ra, phải làm cũng không tới phiên ngươi!"
Người vóc cao phi một tiếng, "Dựa vào cái gì không tới phiên ta! Mỹ nhân mềm mại như vậy..."
Hắn còn chưa nói dứt lời, Thiết Bất Quy hướng hắn một quyền đánh qua, "Ta đây còn chưa ra tiếng, không tới phiên ngươi làm càn!"
Người vóc cao ôm Mễ Lương né tránh, Thạch Đầu ở bên cạnh kêu: "Để Mễ Lương xuống! Không cần đánh tới Mễ Lương!"
Thiết Bất Quy cùng Kê tả công hữu giáp người vóc cao, lại sợ làm Mễ Lương bị
thương, xuống tay có chút cố kị, người vóc cao cũng không thể triển khai quyền cước, đành đặt Mễ Lương xuống.
Trong cuộc chiến đấu tranh
đoạt nữ nhân, nam nhân nào cũng sẽ không lùi bước, người vóc cao Kêu
lên: "Có gan một chọi một, đừng cho là ta sợ các ngươi!"
Thiết
Bất Quy tiếp tục đối người cao vóc huy quyền đi qua, người vóc cao sôi
máu, cũng không quản có phải là đối thủ của Thiết Bất Quy hay không, bắt đầu toàn lực nghênh chiến, từng quyền sinh gió; không hề khoan nhượng,
người chung quanh lại đứng gần, khiến cát đá bay tán loạn. Kê đưa Mễ
Lương đến chỗ an toàn, Thạch Đầu cũng nhảy vào, đứng phía trước Mễ Lương muốn dẫn Mễ Lương đi, liền bị Kê một đẩy cái.
Mặt thẹo vừa bị Kê phản đối chưa từ bỏ ý định, thừa dịp Kê chưa chuẩn bị quét chân Kê,
trước khi Kê ngã sấp xuống không quên giao Mễ Lương cho Thạch Đầu, lại
cấp tốc đứng dậy, quay đầu lại cùng mặt thẹo đánh làm một đoàn; Thạch
Đầu còn chưa kịp ôm ổn Mễ Lương, nam nhân lùn kia lại bắt đầu đến cướp.
Đánh nhau khó tránh khỏi sẽ làm người khác bị thương, lại có tân nhân gia
nhập cuộc chiến, cục diện trở nên hỗn loạn không chịu nổi, chỗ này vốn
là một nơi hẻo lánh, nhưng động tĩnh lớn như vậy hiển nhiên hấp dẫn
không ít người. Người đến sau không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy một đám người đang động thủ, quấn thành một đoàn, có người hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ta cũng không biết! Ta cũng là đến xem náo nhiệt !"
Không biết là ai rống lên một câu, "Nơi này có một nữ nhân, ai đánh thắng đêm nay nàng liền thuộc về người đó!"
Người đến sau không biết là thật hay giả, tất cả đều ngẩng cổ quan sát chiến
cuộc; có người gặp được kẻ thù ngộ thương bản thân mình, liền không chút do dự đánh qua. Người đánh nhau càng ngày càng nhiều, có một số người
căn bản không biết phía trước bởi vì cái gì đánh lên, dù sao buồn lâu đã nghĩ động thủ.
Được xưng là Thiết lão nhị Thiết Bất Quy rốt cuộc vẫn là thực lực mạnh nhất, rất nhanh giải quyết người vóc cao cùng một
nam nhân đến sau, chạy tới cướp Mễ Lương; Thạch Đầu đã bị đánh chạy tới, Kêu lên: "Không cần tổn thương đến Mễ Lương..."
Hắn thanh âm trong lúc hỗn loạn trực tiếp bị bỏ qua, Mễ Lương ôm đầu, vừa có cơ hội liền trốn vào trong góc...
Người ở khu vực khai thác quặng vừa tan tầm, còn chưa đi đến khu dừng chân
liền nghe thấy có người Kêu lên "Mễ Lương là nữ nhân, Viêm Hoang có nữ
nhân...", những lời này quả thực chẳng khác gì ngân hàng phát động tặng
vàng thỏi miễn phí khiến người người tranh mua, mọi người như thủy triều ồ ạt kéo tới địa phương đánh nhau; Ấn Hạo đi phía sau kinh hãi, biết Mễ Lương bị bại lộ, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới. Bên này đã
tụ tập một số lượng người lớn, đông nghìn nghịt như kiến, tiếng la chấn
thiên, mấy người còn đang động thủ. Hắn thấy Mễ Lương bị ném ở trong
góc, thân thể co rúm lại ôm đầu để ngừa bị ngộ thương, Ấn Hạo thở dài
nhẹ nhõm một hơi, ít nhất trước mắt Mễ Lương còn chưa bị thương nặng.
Ấn Hạo ánh mắt sâu thẳm, nắm chặt nắm tay, đứng ở xa xem chứ không vọt vào đám người.
"Cuối cùng vẫn là bại lộ." Sở Nghiêu thán một tiếng, không biết khi nào đứng ở bên người hắn, "Loạn thành như vậy ngươi còn không đi qua?"
"Đều đã loạn thành như vậy, ta đi qua cũng không giữ được nàng!" Ấn Hạo híp
mắt, giống như sói hoang nhìn chằm chằm con mồi, im lặng quan sát động
tĩnh của từng người. Nhìn thấy Đinh Nguyên đang vội vàng chạy tới bên
kia, Kêu một tiếng, "Đinh Nguyên, ngươi đi qua!"
Thiết Bất Quy
rất nhanh khống chế được tình hình chiến đấu, đem mấy nam nhân hiếu
chiến đánh nghiêng ngả, phát ra tiếng hô chấn thiên: "Đều dừng tay lại
cho ta —— "
Kê cũng cảm thấy có đánh tiếp ai cũng không chiếm
được ưu việt, làm không tốt khiến Mễ Lương bị thương hoặc chết trong hỗn chiến thì hỏng bét, cánh tay trái cánh tay phải của Ấn Hạo cũng hét
lên: "Đều dừng tay!"
Thiết Bất Quy nhìn bốn phía chung quanh, đỡ
Mễ Lương trốn trong góc tường đứng dậy, "Chúng ta tự giết lẫn nhau để
làm gì? Xem đi, đây là một nữ nhân! Về sau Viêm Hoang người người đều có phần..."
Đám người an tĩnh lại, hắn còn đang phát biểu ý kiến,
không đề phòng có người coi rẻ quyền uy, từ trong đám người đột nhiên
chạy đến, cướp Mễ Lương bỏ chạy, một đường chạy như điên, người này đúng là Đinh Nguyên; bên cạnh Thạch Đầu đẩy Thiết Bất Quy một phen, làm cho
Thiết Bất Quy lảo đảo một cái, lúc ổn định lại thân hình muốn đuổi theo
Đinh Nguyên cũng đã muộn.
Đinh Nguyên giống như ăn phải thuốc
kích thích, dùng tốc độ nhanh nhất ôm Mễ Lương chạy tới xa đài. Ấn Hạo
vừa rồi bảo hắn lên, còn tựa tiếu phi tiếu kích hắn, "Đinh Nguyên, Mễ
Lương khen ngươi tốt, nàng phi thường thưởng thức ngươi, ngươi hiện tại
không đi cứu nàng, về sau nàng sẽ coi thường ngươi." Vừa thấy hỗn loạn
được Thiết Bất Quy khống chế được, Ấn Hạo liền đẩy Đinh Nguyên ra ngoài, còn không quên nhắc nhở hắn đi tìm Thạch Đầu phối hợp hắn.
Sở Nghiêu không hiểu, "Ngươi có phải ngại không đủ loạn hay không?"
Ấn Hạo nhìn chằm chằm đám người đằng kia, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta chính là ngại không đủ loạn."
Động tác bất ngờ của Đinh Nguyên làm cho đám người vừa mới bình tĩnh trở lại lại sôi trào hừng hực, Đinh Nguyên một đường chạy như điên, mặt sau
truy binh vô số, hắn ôm Mễ Lương đặt trên đài cao, "Ngươi mau trốn đi,
cẩn thận một chút."
Nói xong quay người đá ngã nam nhân đằng sau; bất quá lại có người nhanh chân chạy tới, Đinh Nguyên rất nhanh bị đánh bại... Nhiệt huyết phẫn nộ các nam nhân lại đánh lên, người người sắc
mặt đỏ đậm, như binh lính đang ở trên sa trường giết địch đỏ cả mắt, lại giống như hùng thú đến kỳ động dục vì phối ngẫu tranh giành ngươi chết
ta sống.
Xa xa có người xem lục tục gia nhập cuộc chiến, có một
số người tự mình hiểu lấy, "Chúng ta đi đánh cái gì? Đã đánh không thắng lại cướp không được, lại nói, nữ nhân của Ấn Hạo sao đến lượt chúng
ta?"
Nam nhân đứng cạnh chụp ót hắn, "Ngươi ngốc a! Nữ nhân đang
nhìn, mọi người đều đang đánh, ngươi hiện tại không đi, mỹ nhân còn
tưởng rằng ngươi không có bản lĩnh!"
Người khác phụ họa, "Đúng! Đã là nam nhân, đánh không thắng cũng phải đánh, bằng không về sau sẽ bị mỹ nhân xem thường!"
Nam nhân lập tức xốc tay áo, "Đi!"
Lại có người hùng hùng hổ hổ gia nhập cuộc chiến, chỉ cần có người tới gần
đài cao, người phía sau liền như sóng triều kéo hắn xuống dưới. Có một
số người vì tranh đoạt nữ nhân mà đánh, có một số người muốn ở trước mặt nữ nhân biểu hiện thực lực của mình một chút, có một số người là nương
cơ hội cùng người bình thường xem không vừa mắt gây chiến, có một số
người thuần túy là ngứa tay... Mọi người ở Viêm Hoang đều chạy đến,
người đánh nhau ra tay càng ngày càng hung ác, có một số người trực tiếp ra sát chiêu, còn có một đám đông ở ngoại vi xem náo nhiệt, tùy thời
chuẩn bị gia nhập chiến đấu, tiếng kêu thảm thiết, tiếng trợ uy, tiếng
gọi ầm ĩ, vô cùng loạn.
Nam nhân đánh nhau, lấy thực lực nói
chuyện. Ấn Hạo thấy Thiết Bất Quy vừa chiếm thế thượng phong, hướng Sở
Nghiêu nói: "Đến lượt ngươi, đến đánh cùng Thiết Bất Quy."
Sở Nghiêu nhíu mày, "Sao ngươi không đi?"
"Ta là lão đại, đương nhiên phải đi cuối cùng!" Ấn Hạo nhướng mày, "Bảo
Thạch Đầu chỉ cần để ý bảo vệ Mễ Lương, không cần loạn đánh."
Sở Nghiêu cười nhạt, vẫn là chạy nhanh tới đài cao.
Lộ Ngũ đứng bên ngoài vòng vây mắt sắc, thấy Ấn Hạo đến, vội vã chạy tới,
"Lão đại, ngươi còn không đi ngăn cản bọn họ! Bọn họ nói Mễ Lương là nữ
nhân, bọn họ điên hết rồi."
"Mễ Lương chẳng những là nữ nhân,
còn là cái họa thủy." Ấn Hạo híp mắt nhìn đám người, "Vừa xuất hiện liền khiến cho một đám người đánh thành cái dạng này."
Lộ Ngũ ban đầu còn không chịu tin, nhưng nghe được Ấn Hạo chính miệng thừa nhận, trên
mặt kinh ngạc càng sâu, kinh ngạc qua đi lại chà chà chân, "Như vậy đánh tiếp sẽ chết người, lão đại, ngươi mau ra tay a!"
Ấn Hạo ôm ngực nhìn thêm một hồi, thẳng đến khi thế trận giảm xuống, Thiết Bất Quy
cũng đã bị Sở Nghiêu đánh cho rơi xuống thế hạ phong, hắn nói với Lộ
Ngũ: "Gọi Nam Minh đến đây, một đám ăn no dửng mỡ, chúng ta đi hảo hảo
giáo huấn bọn họ!"
Bạn đang đọc truyện Tướng Công Là Ngục Bá được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.